Chương 0032 : Địch thủ là tri kỷ

Đích đến của con đường, cũng là đích đến của cuộc đời một trong hai người bọn họ.
Lý Tầm Hoan rất hiểu điều đó.


Quách Tung Dương quả là một đối thủ đáng gờm. Trong đời Lý Tầm Hoan, có lẽ đến hôm nay chàng mới gặp một đối thủ thật sự.


Mỗi người luyện võ, khi võ công đã đến mức tuyệt đỉnh đều có cảm giác cô đơn, vì đến lúc ấy thì rất khó tìm được một đối thủ thật sự.


Vì thế mà có người phải Cầu Bại, nếu có thể tìm ra một đối thủ thật sự, thì dầu có bại cũng vẫn thấy khoan khoái trong lòng.


Nhưng lúc này, trong lòng của Lý Tầm Hoan không khoan khoái chút nào. Tâm tình của chàng đang bấn loạn.


Chàng biết, tâm thần bấn loạn như lúc này mà quyết đấu với Quách Tung Dương, thì phần thắng không có nhiều, cơ hội trở về của mình trong chuyến đi này rất ít.




Đích đến của con đường này, cũng có thể là đích đến của cuộc đời chàng. Con đường này, rất có thể là con đường ch.ết của chàng.


Chàng không sợ ch.ết, nhưng có thể ch.ết vào lúc này được không?
Quang cảnh chung quanh càng lúc càng hoang vắng, xa xa thấp thoáng cánh rừng phong. Lá phong đỏ như máu.
Đó phải chăng là đích đến của con đường?


Sải bước đi của Quách Tung Dương mỗi lúc một dài hơn, dấu chân để lại càng lúc càng mờ. Dĩ nhiên nội lực của hắn đã vận đến cực điểm.


Đến lúc đó thì tinh thần, nội lực, thể xác của hắn cùng hòa làm một trong thanh kiếm. Thanh kiếm đó, không còn là gang thép vô tri, mà biến thành có linh tính.


Thanh kiếm đó mà phóng ra, chắc chắn không ai có thể chống đỡ nổi.
Lý Tầm Hoan bỗng nhiên dừng lại.


Chàng không nói một lời, cũng không phát ra một tiếng động nào, nhưng Quách Tung Dương cũng đã cảm thấy. Bởi vì tinh thần của hắn đã đi vào chỗ hư không, hoàn toàn vô ngã.


Có lẽ từng biến hóa nhỏ nhất của mọi sự vật trong vòng thiên địa cũng hoàn toàn không thoát khỏi trực giác của hắn.
Hắn không quay đầu lại, chỉ nói từng tiếng một: “Tại đây ư?”


Lý Tầm Hoan im lặng rất lâu, rồi chậm rãi đáp: “Hôm nay... ta không thể giao đấu với ngươi.”
Đột nhiên Quách Tung Dương quay người lại, mục quang như dao của hắn đâm thẳng vào Lý Tầm Hoan, cao giọng: “Ngươi nói gì?”


Lý Tầm Hoan cúi đầu xuống, trong lòng đau nhói.
Chàng biết, lúc này mà nói bốn chữ “Không thể giao đấu”, chẳng khác nào lâm trận mà chạy trốn. Chuyện như thế, chàng thà ch.ết chứ không làm.


Nhưng bây giờ, Lý Tầm Hoan không thể không làm.
Quách Tung Dương lại hỏi gằn: “Ngươi nói, ngươi không thể cùng ta giao đấu?”
Lý Tầm Hoan không nói gì, chỉ gật đầu.
Quách Tung Dương hỏi: “Tại sao?”


Lý Tầm Hoan thở ra một hơi dài, rồi đáp: “Ta đã chịu thất bại.”
Quách Tung Dương trừng mắt nhìn Lý Tầm Hoan, tựa như chưa bao giờ trông thấy chàng.


Thật lâu sau, Quách Tung Dương cũng thở ra một hơi thật dài: “Lý Tầm Hoan ơi Lý Tầm Hoan, ngươi quả nhiên không thẹn là một anh hùng trong thiên hạ.”


Lý Tầm Hoan thảm đạm cười: “Anh hùng ư? Con người như ta mà có thể gọi là anh hùng được sao?”
Quách Tung Dương lắc đầu than thở: “Khắp thiên hạ, không chừng chỉ có ngươi đáng gọi là anh hùng.”


Lý Tầm Hoan chưa nói gì, thì Quách Tung Dương đã tiếp: “Ngươi bảo rằng ngươi chịu nhận thất bại phải không? Nhưng ta hiểu, con người như ngươi mà chịu nhận thất bại, phải có một dũng khí lớn như thế nào. Câu nói này, ta thà ch.ết chứ không chịu nói.”


Hắn cười, lại tiếp: “Lúc này, ch.ết vẫn còn dễ hơn nhiều. Chính mình dám tự nhận bại trận, chính mình dám chịu bẻ cong, mới thật sự là một anh hùng chân chính, mới thực sự là một nam nhân.”


Lý Tầm Hoan nói nhẹ nhàng: “Huynh...”
Chàng cảm thấy vô cùng xúc động, không thể tự chủ bản thân, nên chỉ thốt ra được một chữ thì cổ họng đã nghẹn rồi.


Quách Tung Dương đáp: “Ta rất hiểu ngươi. Ngươi không thể giao đấu với ta, chỉ vì ngươi thấy bây giờ ngươi chưa thể ch.ết. Ngươi biết rằng đang có người còn cần đến sự chăm nom, ngươi không thể nào bỏ mặc không lo lắng.”


Lý Tầm Hoan im lặng không trả lời, nhưng lệ đã hơi ẩm trong khóe mắt.
Một bằng hữu tin cậy có thể là một địch thủ đáng sợ nhất, nhưng một địch thủ đáng sợ cũng rất có thể trở thành một bằng hữu tri kỷ.


Bởi vì người có đủ tư cách làm địch thủ, thì mới đủ tư cách làm tri kỷ.
Bởi vì chỉ có hạng người như thế mới có thể hiểu rõ mình.


Cũng không hiểu lúc này Lý Tầm Hoan đang vui mừng, khó chịu, hoặc cảm kích. Nhưng dù bất cứ thứ tình cảm nào, chàng cũng không sao nói được ra lời.


Quách Tung Dương bỗng lên tiếng: “Nhưng hôm nay, ta vẫn không thể không giao đấu với ngươi.”
Lý Tầm Hoan giương mắt lên hỏi: “Tại sao lại thế?”


Quách Tung Dương điềm đạm đáp: “Khắp thiên hạ có được mấy Lý Tầm Hoan? Hôm nay nếu ta không giao đấu với ngươi, sau này muốn tìm một đối thủ như ngươi, sợ rằng vĩnh viễn không tìm được.”


Lý Tầm Hoan chậm rãi đáp: “Khi công việc của ta ở đây đã ổn thỏa, thì huynh cứ định một ngày nào đó. Lúc đó, ta sẽ không từ chối.”


Quách Tung Dương lắc đầu: “Đợi đến lúc đó, e rằng ta và ngươi lại không thể giao đấu được nữa.”
Lý Tầm Hoan ngạc nhiên hỏi: “Tại sao lại thế?”


Ánh mắt Quách Tung Dương lơ đãng nhìn xa xa, về phía một đám mây trắng đang lãng đãng trên bầu trời.
Hắn mỉm cười, nói từng chữ: “Đến lúc đó, không chừng ta và ngươi đã trở thành tri kỷ.”


Im lặng một hồi lâu, Lý Tầm Hoan nói nhẹ nhàng: “Huynh thà làm đối thủ chứ không chịu làm bằng hữu với ta ư?”


Quách Tung Dương trầm mặt xuống, cao giọng: “Cuộc đời Quách mỗ đã lỡ hiến cho võ đạo, làm sao còn chỗ để chứa tình bằng hữu? Huống hồ...”


Tới đây, giọng hắn dịu dần lại: “Bằng hữu thì dễ kiếm, nhưng người xứng đáng làm đối thủ lại khó tìm.”


Người ta thường nói “xứng đáng làm bằng hữu”, nhưng lúc này hắn lại nói “xứng đáng làm đối thủ”. Nếu người nào đó tình cờ nghe thấy, không những thấy khó hiểu mà còn chê cười nữa.


Nhưng Lý Tầm Hoan lại rất hiểu ý hắn.


Quách Tung Dương nói tiếp: “Nhìn khắp thiên hạ, đối thủ có thể quyết sinh tử với ta thì không phải chỉ một mình ngươi. Nhưng dù võ công người khác có thể gấp mười ta, cũng chưa chắc ta để họ vào mắt. Nếu ta phải ch.ết dưới tay của họ, có khi lại chẳng cam lòng.”


Lý Tầm Hoan than thở: “Không sai. Muốn tìm được một bằng hữu để tôn kính thì chẳng khó lắm, nhưng tìm một địch thủ để tôn kính, thì thật là quá khó.”


Quách Tung Dương lớn tiếng: “Đúng là như thế, nên trận quyết đấu giữa ta và ngươi hôm nay nhất định phải xảy ra. Cho dù Quách Tung Dương hôm nay phải ch.ết dưới tay ngươi, cũng ch.ết không hối hận.”


Lý Tầm Hoan trầm giọng: “Nhưng ta...”


Quách Tung Dương khoát tay, cắt lời chàng: “Ý của ngươi, ta đã hiểu. Hôm nay nếu ngươi không may mắn mà phải ch.ết, thì ta nhất định sẽ thay ngươi để hoàn thành tâm nguyện. Những người mà ngươi muốn bảo vệ, ta quyết không để ai đụng đến một sợi tóc.”


Lý Tầm Hoan vái dài tới đất, nghiêm trang nói: “Được nghe một lời này, Lý Tầm Hoan ch.ết cũng không có gì hối hận. Đa tạ.”


Suốt đời chàng chưa nói với ai một chữ “tạ”, nên lúc này hai chữ “Đa tạ” phát ra tự đáy lòng.
Quách Tung Dương cũng chắp tay trả lễ: “Đa tạ ngươi đã giúp ta thỏa nguyện. Xin mời!”


Lý Tầm Hoan đáp: “Xin mời!”
Bằng hữu kính trọng nhau đã là chuyện đẹp trong đời, nhưng địch thủ mà kính trọng nhau thì lại là chuyện còn đáng cảm động hơn.


Tiếc là loại tình cảm này làm cho người khác khó mà hiểu được. Nhưng không chừng vì khó hiểu, mà nó càng đáng quí trọng hơn.
*
* *
Một cơn gió thổi qua, cuốn đầy trời lá đỏ.


Trong rừng phong, sắc thu nồng nàn hơn bất cứ đâu.
Kiếm khí rờn rợn, nhuộm cho trời đất một vẻ thê lương.
Quách Tung Dương đã tuốt kiếm, đưa lên ngang ngực. Hắn không hề rời mắt khỏi bàn tay Lý Tầm Hoan.


Hắn biết rất rõ, đó là một bàn tay rất đáng sợ.
Lúc này Lý Tầm Hoan như đã biến thành con người khác.


Đầu tóc chàng vẫn bù xù, y phục vẫn tả tơi, nhưng sắc mặt không còn bơ phờ, không còn tiều tụy.
Thần sắc tiều tụy của chàng đã biến đổi thành đầy oai khí.


Hai năm nay, chàng như một thanh kiếm nằm yên trong vỏ. Kiếm quang đã bị thời gian phủ lên một lớp bụi mờ, kiếm phong không lộ thì không ai có thể nhìn thấy ánh kiếm.


Lúc này, thanh kiếm đã rút ra khỏi vỏ. Tay chàng đưa ra, trong tay đã có một ngọn tiểu đao.
Một ngọn Tiểu Lý Thần Đao, phóng ra không trật phát nào.
Gió nổi mạnh lên, vừa xuyên qua rừng phong vừa rít lên thê thiết.


Thanh kiếm của Quách Tung Dương đã vung lên, réo theo tiếng gió. Kiếm quang màu đen không sáng, nhưng kiếm khí lạnh buốt xông thẳng tới yết hầu của Lý Tầm Hoan. Mũi kiếm chưa đến, mà hàn khí như đã đâm nát mục tiêu.


Chân Lý Tầm Hoan không thấy động đậy, nhưng người đã lùi hơn bảy thước, lưng ép sát vào một thân cây lớn.
Thanh kiếm của Quách Tung Dương biến chiêu, đâm thẳng tới.


Lý Tầm Hoan không còn đường lui, nhưng thân thể chàng đột nhiên theo thân cây khô bay thẳng lên trên.
Quách Tung Dương hú lên một tiếng rất dài, thân hình cũng vọt lên, thanh kiếm biến thành một đoạn cầu vồng.


Thân và kiếm của hắn đã nhập hoàn toàn thành một.
Kiếm khí thổi dạt lá cây rụng rơi lả tả.


Những chiếc lá đỏ vừa rời khỏi cành cây, lại bị kiếm xé nát và tung ngược lên trời như một đám mưa máu.
Cảnh tượng thật thê lương, mà cũng thật là diễm lệ.


Lý Tầm Hoan rung động hai vai, bay xuyên qua vầng kiếm khí, rơi là là xuống đất theo đám lá đỏ.


Tiếng hú của Quách Tung Dương vẫn chưa dứt. Hắn lộn người nửa vòng trên không trung, rung kiếm thành vô số đóa hoa, như một cái tán chụp lên đầu Lý Tầm Hoan đè xuống.


Oai khí của chiêu kiếm này đủ làm tan nát hồn phách người ta.
Bóng kiếm trùng trùng, tỏa rộng tới gần ba trượng. Lý Tầm Hoan bị vây trong lưới kiếm, bất luận tránh né hướng nào cũng không sao thoát khỏi vòng khống chế.


Chỉ nghe một tiếng “keng”, rồi những tia lửa bay tứ tán.
Lý Tầm Hoan đã phải dùng ngọn tiểu đao để gạt thanh trường kiếm.


Trong nháy mắt, ánh kiếm rợp trời bỗng tiêu tan hết. Những đám lá vụn màu đỏ còn chưa rơi xuống hết. Quách Tung Dương đang đứng trong trận mưa máu đó. Thanh kiếm của hắn vẫn hoành ngang trước ngực.


Ngọn tiểu đao của Lý Tầm Hoan vẫn còn trong tay chàng, nhưng mũi đao đã bị trường kiếm chặt đứt.
Chàng im lặng nhìn Quách Tung Dương, và họ Quách cũng đứng im lặng nhìn chàng.


Trên nét mặt cả hai người không bộc lộ một vẻ gì, nhưng cả hai đều đã hiểu kết quả. Mũi dao trong tay Lý Tầm Hoan, bây giờ không còn phóng ra được nữa.


Tiểu Lý Phi Đao khi phóng ra thì bắn đi như điện xẹt, xé gió đi ngọt xớt là nhờ mũi nhọn của ngọn dao. Lúc này, mũi nhọn đã bị gãy, tốc độ của phi đao chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.


Cho dù Tiểu Lý gắng gượng phóng ngọn tiểu đao này ra, cũng không còn hy vọng đả thương đối thủ.
Tiểu Lý Phi Đao chỉ thắng chứ không biết bại, lần này đã bại rồi chăng?
Cánh tay Lý Tầm Hoan chầm chậm buông xuôi.


Mảnh lá phong sau cùng đã rơi trên mặt đất, rừng phong trở về tĩnh mịch.
Không khí và cảnh vật cùng lặng lẽ, như rơi vào cõi ch.ết.
Quách Tung Dương thở một hơi rất dài, chầm chậm tr.a kiếm vào vỏ.


Mặt hắn không lộ vẻ gì, nhưng ánh mắt đầy vẻ u uất, ảm đạm nói: “Ta thất bại rồi.”
Lý Tầm Hoan hỏi: “Ai nói là ngươi thất bại?”
Quách Tung Dương đáp: “Ta thừa nhận là đã thất bại.”


Hắn cười buồn, chậm rãi nói tiếp: “Câu nói này, ta cứ tưởng rằng dù phải ch.ết cũng không thể nói. Bây giờ ta đã nói ra miệng, trong lòng lại cảm thấy rất nhẹ nhàng, rất nhẹ nhàng, rất nhẹ nhàng.”


Hắn lập lại ba lần “rất nhẹ nhàng”, rồi ngửa mặt lên trời cười rộ.
Trong tiếng cười thê thảm, hắn quay mình sải bước ra khỏi rừng phong.
Lý Tầm Hoan dùng ánh mắt tiễn chân Quách Tung Dương, rồi gập người ho sặc sụa.


Ngay lúc đó, đột nhiên có tiếng người vỗ tay rồi hoan hô: “Tuyệt quá, tuyệt quá! Quả thật tuyệt vời.”
Thanh âm này hết sức trong trẻo, như hoàng oanh hót trong hốc núi.


Lý Tầm Hoan ngẩng lên nhìn, trông thấy một cô nương tóc bím đi từ trong rừng ra. Đây chính là cô cháu gái của ông già kể chuyện.


Cặp mắt to của cô lộ vẻ cười: “Hôm nay thật là may mắn, được xem trận quyết chiến của hai vị. Nếu muội có ch.ết ngay, cũng hoàn toàn không tiếc nuối gì nữa.”


Lúc này, Lý Tầm Hoan không còn lòng dạ nào mà nói chuyện. Chàng chỉ mỉm cười.


Cô nương tóc bím nói tiếp: “Ngày trước trên đỉnh Thái Sơn, Đế Vương Cốc Chủ là Tiêu Vương Tôn đã ác chiến với La Đại tiên sinh. La Đại tiên sinh sử ngọn thiết chùy nặng một trăm cân, còn binh khí của Tiêu Vương Tôn lại là một sợi dây lưng. Cái chí nhu đánh với cái chí cương, ác chiến một ngày một đêm chưa dứt. Nghe nói khi đó trời đất cũng phải mờ mịt, nhật nguyệt không còn ánh sáng.”


Nàng mỉm cười, hỏi lại: “Huynh thấy trận chiến đó có thú vị không?”


Lý Tầm Hoan mỉm cười đáp: “Nghe cô nương diễn tả sinh động như thế, tựa như ta nhìn thấy đỉnh Thái Sơn ngay trước mặt, cũng thấy cả phong độ oai hùng của Đế Vương Cốc Chủ và La Đại tiên sinh. Quả là cực kỳ thú vị.”


Cô nương tóc bím mỉm cười: “Không ngờ miệng lưỡi của huynh còn lợi hại hơn cả ngọn phi đao.”
Lý Tầm Hoan cười hỏi: “Thật vậy sao?”


Cô nương tóc bím mỉm cười: “Một mũi đao của huynh chỉ có thể lấy mạng của một người. Nhưng một câu nói của huynh lại có thể bắt những cô thiếu nữ đem trái tim giao trọn cho huynh. Muốn đoạt tình yêu của thiếu nữ, há chẳng khó khăn hơn đoạt mạng của nam nhân hay sao?”


Đôi mắt to có thể hút hồn người nhìn chăm chú vào chàng. Ngay cả Lý Tầm Hoan cũng sắp không chịu nổi. Chàng chưa từng nghĩ, một tiểu cô nương lại có thể lợi hại như thế.


Cũng may là cô nương tóc bím đã nói tiếp: “Năm xưa Thủy Mẫu Âm Cơ xưng là thiên hạ đệ nhất cao thủ, nhưng gan mật của hiệp đạo Sở Lưu Hương còn to hơn cả trời, cả gan xông thẳng vào Thần Thủy Cung, một mình đấu với Âm Cơ. Hai người đánh nhau từ mặt đất xuống lòng nước, rồi lại từ dưới nước lên đến lưng chừng trời. Võ công của Thủy Mẫu Âm Cơ là vô địch, nhưng cuối cùng vẫn bị Sở Lưu Hương tìm cách đánh bại.”


Nàng lại mỉm cười, hỏi tiếp: “Huynh thấy trận chiến đó có thú vị không?”
Lý Tầm Hoan không dám nói nhiều lần nữa, chỉ gật đầu đáp: “Thật là thú vị.”


Cô nương tóc bím nói tiếp: “Những trận chiến này tuy hết sức kinh thiên động địa, lưu danh thiên cổ, nhưng so với trận chiến vừa rồi thì không hơn được.”


Lý Tầm Hoan cười: “Ta không phải là một người quá khiêm tốn, nhưng cũng tự biết mình. Cô nương nói thế chỉ là quá khen mà thôi.”


Cô nương tóc bím nghiêm chỉnh nói: “Muội nói thật đấy. Lúc nãy huynh có ba cơ hội có thể giết ch.ết Quách Tung Dương, nhưng không xuất thủ. Đến cuối cùng thì sát khí của huynh đã cạn kiệt, mũi đao đã bị chém gãy. Lúc đó thì Quách Tung Dương có thể giết huynh tại chỗ, nhưng hắn lại tình nguyện nhận thua.”


Nàng nhẹ thở ra một hơi, rồi nói tiếp: “Như thế mới gọi là nam tử hán đại trượng phu, mới thật sự là bản sắc anh hùng. Nếu như huynh phóng một đao giết hắn, còn hắn cũng đâm một kiếm giết huynh, thì võ công của hai người dù có cao hơn nữa, muội cũng không để vào mắt.”


Lý Tầm Hoan im lặng một hồi lâu, rồi thở dài lên tiếng: “Quách Tung Dương thật không thẹn là một anh hùng.”
Cô nương tóc bím cười hỏi: “Còn huynh thì sao?”


Lý Tầm Hoan cười khổ, lắc đầu đáp: “Ta... ta chẳng là gì cả.”
Cô nương tóc bím nheo mắt: “Muội phải hỏi, chiêu kiếm thứ nhất của Quách Tung Dương là gì?”
Lý Tầm Hoan đáp: “Khí Quyện Lưu Vân.”


Cô nương tóc bím hỏi tiếp: “Thế còn chiêu thứ hai?”
Lý Tầm Hoan đáp: “Lưu Tinh Truy Nguyệt.”


Cô nương tóc bím nói: “Hắn biến chiêu từ Khí Quyện Lưu Vân sang Lưu Tinh Truy Nguyệt rất nhanh, nhưng giữa hai chiêu đó rõ ràng có sơ hở. Nếu phi đao của huynh phóng ra ngay lúc ấy, thì mạng của Quách Tung Dương còn được hay sao?”


Lý Tầm Hoan im lặng, không cãi.






Truyện liên quan

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Carolyn Keene14 chươngFull

Trinh ThámKhác

42 lượt xem

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Carolyn Keene12 chươngFull

Trinh ThámKhác

49 lượt xem

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Quái Đạo Hồng Đấu Bồng (Kaitou áo choàng đỏ)25 chươngFull

Sắc HiệpĐam Mỹ

555 lượt xem

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

Tuyết Túc Oanh Băng45 chươngFull

Trinh ThámĐam MỹHài Hước

892 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Cầm Cửu279 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhNữ Cường

519 lượt xem

Thám Tử Tuổi Học Trò

Thám Tử Tuổi Học Trò

Mèo Kun'n26 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

77 lượt xem

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Hắc Phán Quan8 chươngDrop

Xuyên KhôngTrinh ThámThanh Xuân

361 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Nhan Tiểu Vượng296 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhXuyên Không

2.3 k lượt xem

Thám Tử Sài Gòn

Thám Tử Sài Gòn

Dương Ami38 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

160 lượt xem

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Miêu Sắc1,199 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

13.9 k lượt xem

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Thệ Xuyên Lưu2,077 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

61.5 k lượt xem

Đại Tống Thám Tử Tư Convert

Đại Tống Thám Tử Tư Convert

Công Tử Lệnh Y1,459 chươngFull

Võng DuLịch SửCổ Đại

6.4 k lượt xem