Chương 0064 : Lòng dạ nữ nhân

Lý Tầm Hoan vừa nghĩ đến Lâm Thi Âm, trong lòng lại nổi lên đau đớn. Nhưng chàng không muốn tìm nàng, vì biết Long Tiêu Vân nhất định hết lòng lo lắng cho nàng. Long Tiêu Vân tuy đã thay đổi rất nhiều, nhưng tình yêu của hắn dành cho Lâm Thi Âm chắc chắn là không đổi.


Chỉ cần hắn đối xử tốt với nàng, thì bất cứ chuyện gì cũng có thể tha thứ được cho hắn.
*
* *


Lúc này, Long Tiêu Vân đang vui vẻ không sao nói hết. Chỉ hai ba ngày nữa, hắn sẽ được ngồi vào ghế thứ hai trong Kim Tiền Bang, sẽ trở thành huynh đệ kết nghĩa với nhân vật có thế lực nhất trong thiên hạ.


Ngay cả khí sắc của Long Thiếu Vân cũng tươi hơn bao giờ hết.
Chỉ có một điều làm Long Tiêu Vân hơi không thỏa mãn, là Lâm Thi Âm.
“Tại sao nàng không chịu đi theo ta? Tại sao nàng không chịu chia vui với ta?”


Nhưng hắn không muốn nghĩ tiếp nữa. Có người, dục vọng lớn nhất là tiền bạc. Lại có người, dục vọng lớn nhất là quyền thế. Nếu dục vọng được đầy đủ, thì nỗi đau khổ về tình cảm có thể phai nhạt đi.


Long Thiếu Vân tì tay nơi cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.
Long Tiêu Vân vỗ vỗ vai nó, nói: “Con nghĩ xem, lần này Thượng Quan Kim Hồng có đích thân ra đón cha không?”




Long Thiếu Vân quay lại đáp: “Đương nhiên sẽ như vậy. Hơn nữa, nghi thức nhất định là rất long trọng.”


Long Tiêu Vân cũng gật đầu nói: “Cha cũng nghĩ như thế. Cha đã là huynh đệ kết nghĩa với ông ấy, ông ấy nể mặt ta thì cũng chính là tự đề cao mà thôi.”


Hắn im lặng một chút rồi đột nhiên hỏi: “Khi ông ấy ra đón cha, con nghĩ xem cha nên gọi là bang chủ hay gọi là đại ca?”


Long Thiếu Vân nói: “Đương nhiên phải gọi là đại ca. Sau này hài nhi cũng phải đổi sang gọi ông ấy là bá phụ rồi.”


Long Tiêu Vân ngửa mặt cười lớn tiếng: “Có một người bá phụ như thế, quả là vận may của con. Chỉ sợ...”


Nụ cười của hắn đột nhiên tắt ngúm, chau mày hỏi: “Lý Tầm Hoan chưa ch.ết, không biết ông ta có trở mặt hay không?”


Long Thiếu Vân cười: “Thiên hạ anh hùng đều biết việc này, thiệp mời cũng phát từ lâu. Nếu ông ấy nuốt lời, chẳng lẽ không sợ từ nay về sau không ai tin những lời ông ta nói?”


Long Tiêu Vân lại cười: “Không sai! Người trong võ lâm sở dĩ tin tưởng ông ấy, là vì ông ấy phát lệnh như núi, đã nói ra khỏi miệng thì phải thi hành. Bây giờ cho dù ông ta muốn nuốt lời cũng không kịp nữa rồi.”
*


* *
Giấy tờ trên bàn không vơi bớt, mà lại nhiều thêm. Phạm vi cai quản của Kim Tiền Bang mỗi ngày một thêm rộng lớn.


Trách nhiệm của Thượng Quan Kim Hồng mỗi ngày một nặng nề thêm, vì việc gì lão cũng phải tự mình quyết định. Lão tuyệt không tin tưởng bất cứ người nào.


Lão đã đứng làm việc suốt năm giờ liền, chưa có lúc dừng tay. Nhưng không những không cảm thấy mệt nhọc, lão còn cảm thấy đó là một lạc thú.
Cửa mở. Một người bước vào.


Thượng Quan Kim Hồng không ngẩng đầu, vì chỉ có một người có quyền trực tiếp vào đây: Kinh Vô Mạng.
Vẫn như mọi khi, Kinh Vô Mạng bước vào trong rồi đứng im lặng sau lưng Thượng Quan Kim Hồng.


Thượng Quan Kim Hồng hỏi: “Lý Tầm Hoan đâu?”
Kinh Vô Mạng đáp: “Đi rồi.”
Thượng Quan Kim Hồng đột nhiên quay đầu lại, nhìn hắn một cái.


Mục quang lão lướt nhanh từ bả vai xuống cánh tay tàn phế của Kinh Vô Mạng, rồi lại cúi xuống công việc đang làm. Không những lão không nói thêm, mà trên mặt cũng không biểu lộ tình cảm gì hết.


Trên sắc mặt của Kinh Vô Mạng cũng hoàn toàn không có chút tình cảm, ánh mắt xám xịt như ch.ết vẫn trơ trơ nhìn vào khoảng trống xa xôi.


Mọi việc hầu như không có gì thay đổi. Thượng Quan Kim Hồng vẫn làm việc, không chất vấn gì mà cũng không an ủi.


Cánh tay của Kinh Vô Mạng gãy cũng được, không gãy cũng không sao, chuyện đó đối với Thượng Quan Kim Hồng dường như hoàn toàn không có liên quan gì.


Qua một lúc lâu, có tiếng gõ cửa xin thỉnh thị, lại một chồng giấy tờ mới được đưa vào. Đống giấy tờ mang vào phần lớn màu vàng nhạt, chỉ có một phong thư màu hồng phấn.


Thượng Quan Kim Hồng lấy lá thư này ra trước, xem qua rất nhanh, bởi vì trong thư chỉ có vỏn vẹn vài chữ: “Đợi ở chỗ cũ. Lữ Phụng Tiên cũng đang đợi huynh!”.


Thượng Quan Kim Hồng im lặng đứng yên, hình như đang ngẫm nghĩ gì đó, sau đó lập tức quyết định.


Lão từ từ đi ra ngoài, Kinh Vô Mạng cũng đi theo như một cái bóng. Hai người ra khỏi cửa, theo con đường bí mật ra khỏi khuôn viên rộng rãi đó, sau đó đi qua một người hầu đang đứng nghiêm túc dưới ánh nắng mặt trời.


Ánh nắng của mặt trời cuối thu cũng như nhan sắc của một nữ nhân có tuổi, hoàn toàn không tỏa ra sức nóng làm rung động lòng người.


Hai người vẫn một trước một sau mà đi, đột nhiên Kinh Vô Mạng phát giác ra bước đi của Thượng Quan Kim Hồng có thay đổi. Bộ pháp của Kinh Vô Mạng không thể phối hợp với lão nữa.


Thượng Quan Kim Hồng cũng không bước nhanh hơn, nhưng không biết vì sao mà khoảng cách giữa hai người cứ xa dần. Cự ly giữa hai người càng lúc càng dài, rồi cuối cùng Kinh Vô Mạng dừng hẳn lại.


Thượng Quan Kim Hồng không quay đầu lại. Nhìn theo bóng Thượng Quan Kim Hồng khuất dần, đôi mắt xám xịt như ch.ết của Kinh Vô Mạng từ từ để lộ ra một mỗi đau khổ cực kỳ thâm trọng, không thể hình dung được...
*
* *


Một khu rừng thông rậm rạp. Cây thông vốn xanh tươi quanh năm, ánh nắng mặt trời không thể xuyên thủng rừng thông.
Khu rừng u ám nhưng mặt đất vẫn khô ráo, từng làn gió nhẹ thoảng qua mang theo mùi hương thanh nhã của phấn thông.


Lâm Tiên Nhi đứng dựa bên cây, nắm chặt lấy tay áo của Lữ Phụng Tiên không hề có ý buông ra. Cặp thu ba của nàng cũng không rời khỏi mặt của Lữ Phụng Tiên.


Da mặt Lữ Phụng Tiên hình như trắng hơn lúc thường, đuôi mắt cũng có nhiều vết nhăn hơn.
Gió thu thổi vào rừng thật là êm dịu.
Lâm Tiên Nhi dịu dàng hỏi: “Huynh không hối hận đấy chứ?”


Lữ Phụng Tiên lắc đầu đáp: “Hối hận ư? Sao lại hối hận? Đã có muội rồi, bất cứ nam nhân nào cũng không mảy may hối hận.”


Lâm Tiên Nhi cười khúc khích, ngả vào trong lòng hắn, nói nhẹ nhàng: “Muội tuyệt đến thế ư?”


Lữ Phụng Tiên ôm lấy eo lưng của nàng mỉm cười nói: “Muội đương nhiên là tuyệt, tuyệt hơn ta tưởng tượng rất nhiều, tuyệt hơn trí tưởng tượng của bất cứ người nào...”


Tay của hắn đưa dần lên trên, rồi lại đưa dần xuống dưới...
Hơi thở của Lâm Tiên Nhi đã hơi gấp rút, đột nhiên yểu điệu lên tiếng: “Đừng... huynh... bây giờ chưa được...”


Lữ Phụng Tiên hỏi: “Tại sao? Muội không muốn ư?”
Lâm Tiên Nhi hơi mím môi lại: “Muốn... nhưng huynh phải giữ sức để đối phó với Thượng Quan Kim Hồng.”


Thân thể của nàng lắc lư rất kỳ diệu, như đang tránh né mà cũng như đang mời mọc.


Tay của Lữ Phụng Tiên dừng lại một chút rồi lại bắt đầu di động. Hắn vừa cười vừa đáp: “Ta đối phó với muội xong, vẫn có thể đối phó với hắn.”


Lâm Tiên Nhi nói: “Huynh đừng coi khinh hắn. Hắn không dễ đối phó như huynh tưởng tượng đâu.”
Lữ Phụng Tiên cười lạnh: “Muội cho rằng ta không mạnh bằng hắn?”


Lâm Tiên Nhi đáp: “Muội không có ý như thế, nhưng...”


Nàng cắn nhẹ vào tai của Lữ Phụng Tiên, nói dịu dàng: “Sau khi huynh giết được Thượng Quan Kim Hồng, thiên hạ sẽ thuộc về chúng ta. Ngày tháng còn dài, bây giờ huynh đâu cần phải gấp gáp như thế?”


Giọng nói của nàng rất thân mật, rất ngọt ngào, hòa trong tiếng gió xào xạc nghe cứ như đang hát.


Lòng của Lữ Phụng Tiên mềm đi, nhưng tay lại ôm chặt hơn, dịu dàng đáp: “Không ngờ muội lại thật sự quan tâm đến ta như thế.”
Âm thanh của hắn đột nhiên tắt. Lâm Tiên Nhi cũng đột nhiên rời khỏi lòng của hắn.


Trong khu rừng vắng ngắt, bỗng vang lên những tiếng bước chân rất kỳ dị. Thật ra, những tiếng này cũng không có gì đặc biệt, nhưng không biết vì sao lại làm cho người ta cảm thấy mỗi bước chân như đang xéo lên trái tim của chính mình.


*
* *
Tiếng bước chân đã dừng lại.
Thượng Quan Kim Hồng đứng dưới một gốc thông gần đó, im lặng không động đậy, tựa như một ngọn núi băng, một ngọn núi băng cao không thể trèo lên được.


Lữ Phụng Tiên chợt ngừng thở, nói từng tiếng một: “Thượng Quan Kim Hồng?”
Thượng Quan Kim Hồng vẫn đội chiếc nón rộng vành sùm sụp đến chân mày, nói: “Lữ Phụng Tiên?”
Lão không trả lời, hơn nữa còn hỏi lại.


Lữ Phụng Tiên đáp: “Đúng thế.” Hắn đã trả lời.
Sau câu trả lời này, hắn lập tức hối hận, cảm giác mình đã yếu hơn một chút. Hắn đã bị Thượng Quan Kim Hồng chiếm lấy thượng phong.


Thượng Quan Kim Hồng thoáng cười, nói lạnh nhạt: “Hay lắm! Lữ Phụng Tiên kể ra cũng đáng là đối thủ của ta.”
Lữ Phụng Tiên cười lạnh: “Nếu ngươi không phải là Thượng Quan Kim Hồng, ta cũng không thèm giết ngươi.”


Nói xong câu đó, Lữ Phụng Tiên lại thêm một lần hối hận. Đành rằng câu nói này cũng có vẻ ngạo mạn, nhưng thật ra thì đã lập lại ý của Thượng Quan Kim Hồng.


Thượng Quan Kim Hồng im lặng một hồi lâu, đột nhiên ánh mắt từ dưới chiếc nón rộng vành nhìn về phía Lâm Tiên Nhi.


Lâm Tiên Nhi vẫn đứng dựa vào gốc cây, ánh mắt dịu dàng dần dần trở nên nóng bỏng. Nàng hiểu, rất nhanh, chỉ chốc lát nữa thôi, máu sẽ đổ tại đây. Nàng rất thích nam nhân vì nàng mà chảy máu.


Thượng Quan Kim Hồng bỗng lên tiếng: “Ngươi qua đây.”
Lâm Tiên Nhi hơi khựng lại, liếc nhanh về phía Lữ Phụng Tiên, rồi ánh mắt lại chuyển qua Thượng Quan Kim Hồng.


Lữ Phụng Tiên cười khẩy: “Chắc chắn nàng sẽ không qua đó.”


Lâm Tiên Nhi lại nhìn Lữ Phụng Tiên một cái, rồi ánh mắt lại chuyển sang phía Thượng Quan Kim Hồng. Nàng biết, ngay bây giờ, nàng phải lựa chọn một trong hai người này.


Đây cũng giống như một ván bài, tiền đặt cuộc nhất định phải để bên thắng. Nhưng phần thắng sẽ là ai?


Thượng Quan Kim Hồng vẫn đứng im lặng, hình như rất tự tin. Lữ Phụng Tiên thì hơi thở bắt đầu không đều nữa, hình như lòng đã bất an.
Lâm Tiên Nhi đột nhiên quay về phía hắn mỉm cười. Lữ Phụng Tiên thầm thở phào.


Nhưng Lâm Tiên Nhi lại bay qua phía Thượng Quan Kim Hồng, như một con chim yến.
Cuối cùng, nàng cũng đã lựa chọn. Nàng tin rằng mình không bao giờ lựa chọn sai.
Đôi tròng mắt của Lữ Phụng Tiên hơi co lại, dũng khí cũng co rút lại.


Lần đầu tiên trong đời, hắn đã phải nếm mùi vị xấu hổ và nhục nhã, nếm cả mùi vị của thất bại. Những đau khổ liên tiếp này cũng là những đòn đánh liên tiếp. Lòng tự tôn và tự tin của hắn đã bị đánh cho vỡ vụn.


Tay hắn bắt đầu run. Thượng Quan Kim Hồng nhìn hắn lạnh lùng, đột nhiên nói: “Ngươi đã bại rồi.”


Tay của Lữ Phụng Tiên càng run hơn nữa. Thượng Quan Kim Hồng nói, giọng lạnh băng: “Ta không giết ngươi, vì ngươi không đáng để ta xuất thủ.”


Lão đột nhiên quay lưng lại, sải bước ra khỏi rừng thông. Lâm Tiên Nhi bước theo sau lưng lão.
Đi được vài bước, nàng bỗng quay mặt lại mỉm cười với Lữ Phụng Tiên, nói dịu dàng: “Huynh hãy tự sát đi thì hay hơn.”


Cuộc chiến này tuy chưa động thủ, chưa đổ máu, nhưng Lữ Phụng Tiên đã bại. Trong lòng hắn đã thừa nhận là mình thua rồi. Cuộc chiến này tuy hắn chưa đổ máu, nhưng sinh mạng và linh hồn đã suy tàn, lòng tin và nghị lực đã hoàn toàn bị hủy diệt.


Nhìn Thượng Quan Kim Hồng bước ra khỏi rừng, hắn thấy mình không còn đủ dũng khí để đuổi theo. Thượng Quan Kim Hồng tuy chưa ra tay, nhưng sinh mạng của Lữ Phụng Tiên đã bị lão đoạt rồi.


“Huynh hãy tự sát đi thì hay hơn.” Cuộc sống thực sự đã không còn hứng thú.
Đột nhiên Lữ Phụng Tiên ngã lăn xuống đất, khóc rống lên.
*
* *


Lâm Tiên Nhi chạy lên, nắm lấy cánh tay Thượng Quan Kim Hồng, nói một cách dịu dàng: “Bây giờ muội mới thật sự phục huynh.”
Thượng Quan Kim Hồng hỏi: “Vậy ư?”


Lâm Tiên Nhi nói: “Khi Kinh Vô Mạng giết người, hắn xuất thủ rất nhanh, nhưng huynh còn nhanh gấp mười lần. Huynh giết người không cần phải xuất thủ.”


Thượng Quan Kim Hồng thản nhiên nói: “Bởi vì mãi đến nay, ta vẫn chưa gặp ai đáng gọi là đối thủ của ta.”


Lâm Tiên Nhi chớp mắt: “Trên thế gian này, người xứng đáng để huynh phải ra tay thật không nhiều... Có thể chỉ có một người.”
Thượng Quan Kim Hồng hỏi: “Lý Tầm Hoan?”


Lâm Tiên Nhi thở ra một hơi rồi nói: “Con người ấy có lúc như rất dễ ngã, nhưng cũng tựa như vĩnh viễn không thể ngã xuống. Nhiều lúc muội không hiểu hắn là một con người như thế nào, là quân tử, là kẻ ngốc, hay là bậc anh hùng.”


Thượng Quan Kim Hồng nói lạnh nhạt: “Hình như cô rất có hứng thú với hắn?”
Lâm Tiên Nhi mỉm cười: “Đương nhiên là muội rất có hứng thú với hắn, vì muội không muốn ch.ết dưới tay hắn.”


Thượng Quan Kim Hồng hỏi: “Vậy sao?”
Lâm Tiên Nhi nói: “Mối hứng thú với người tình thì có lúc cũng nhạt phai dần theo ngày tháng, nhưng với địch thủ của mình thì trái lại.”


Nàng ngẩng lên nhìn Thượng Quan Kim Hồng, tiếp: “Điều này huynh nhất định biết rõ hơn ai hết.”
Thượng Quan Kim Hồng hỏi: “Hứng thú cũng có rất nhiều loại, cô hận hắn, sợ hắn, hay là yêu hắn?”


Lâm Tiên Nhi cười: “Hình như huynh dần dần cũng biết ghen tị.”
Thượng Quan Kim Hồng im lặng một hồi lâu rồi hỏi: “A Phi đâu?”
Lâm Tiên Nhi mỉm cười: “Hắn đương nhiên cũng biết ghen.”


Thượng Quan Kim Hồng nói: “Ta định hỏi cô, tại sao cô không giết hắn?”
Lâm Tiên Nhi nói: “Muội cũng định hỏi huynh, tại sao Kinh Vô Mạng không giết hắn?”


Thượng Quan Kim Hồng hỏi lại: “Đáng lẽ cô có thể tự mình ra tay. Chẳng lẽ cô không nỡ?”


Lâm Tiên Nhi chớp mắt: “Muốn giết người thì rất dễ, nhưng muốn một người cam tâm tình nguyện nghe theo lời mình thì lại khó vô cùng. Có thể nói mãi cho đến bây giờ, muội chưa tìm được người nào biết nghe lời như hắn.”


Nàng vụt ngã vào lòng Thượng Quan Kim Hồng, nói dịu dàng: “Muội đến tìm huynh, không phải để cãi nhau với huynh. Nếu thật sự huynh muốn muội giết hắn thì cơ hội còn rất nhiều, nhất định muội sẽ nghe lời huynh.”


Không ai có thể nổi nóng với nàng, vì nàng giống như một con mèo ngoan ngoãn. Cho dù đôi lúc nó dùng móng để cào chủ, nhưng chủ còn chưa thấy đau thì nó đã vội vàng ɭϊếʍƈ chỗ đó cho chủ rồi.


Thượng Quan Kim Hồng chăm chú nhìn vào mặt nàng.


Da mặt nàng dưới nắng chiều nhàn nhạt trông hết sức mong manh, dường như chỉ dùng ngón tay bấm nhẹ là thủng ngay. Ngay cả ngọn gió xuân nhẹ nhàng cũng không so sánh được với hơi thở của nàng.


Đầu của Thượng Quan Kim Hồng dần dần cúi xuống. Khi môi lão sắp chạm vào môi nàng, thì nàng đột nhiên ngã lăn từ trong lòng lão xuống đất.


Đôi tròng mắt của Thượng Quan Kim Hồng chợt co lại, nhưng tư thế của lão hoàn toàn không thay đổi, không ngón tay nào nhúc nhích. Lão không nhìn Lâm Tiên Nhi, chỉ lạnh nhạt nhìn bãi cỏ úa vàng trước mặt.


Trong khu rừng chiều ảm đạm chợt xuất hiện một người.


Ánh nắng hoàng hôn rọi bóng người này lên những lớp lá khô, một cái bóng thật dài. Không có tiếng chân, bước chân của người này nhẹ như một con hồ ly đang săn mồi.


Thượng Quan Kim Hồng vẫn không quay đầu lại. Lâm Tiên Nhi nằm dưới đất, bắt đầu bằng những tiếng rên nho nhỏ.
Tiếng bước chân gần lại, dừng sau lưng Thượng Quan Kim Hồng.


Người ấy nói thật chậm rãi: “Trước giờ ta không giết người từ sau lưng, lần này cũng không ngoại lệ.”


Giọng nói của hắn rất lạnh nhạt và kiên định, nhưng lúc này vì phẫn nộ nên hơi run rẩy. Đây mới đúng là thanh âm của người đang sửa soạn giết người.


Thượng Quan Kim Hồng không hề thay đổi thần sắc, cũng không nói một lời.
Phía sau, bóng người trên mặt đất đã đưa tay lên. Trong tay hắn có kiếm, nhưng rất lâu mà kiếm vẫn không đâm ra.


Đột nhiên hắn lớn tiếng hỏi: “Ngươi còn chưa chịu quay lại ư?”
Thượng Quan Kim Hồng điềm đạm: “Giết người sau lưng cũng được, ta cần gì phải quay đầu?”


Tiếng của Thượng Quan Kim Hồng vừa dứt thì tiếng rên của Lâm Tiên Nhi cũng dừng lại. Nàng mở mắt ra, thất thanh la lên: “A Phi!”


Trong tiếng la đó, nàng băng ngang qua Thượng Quan Kim Hồng mà chạy sang bên kia. Bóng của nàng lập tức chồng lên cái bóng dưới mặt đất.


Thượng Quan Kim Hồng chăm chú nhìn hai cái bóng người dưới mặt đất, bắt đầu đi về phía trước một cách chậm chạp, từ từ đạp lên hai bóng người đó.
Thanh kiếm trên tay A Phi đã bị buông rơi xuống đất.


Lâm Tiên Nhi nắm lấy tay hắn, nói nho nhỏ: “Quả nhiên huynh đã đến rồi. Muội biết huynh nhất định sẽ đến...” Chỉ hai câu này thôi, nàng lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, cứ mỗi lần thì giọng của nàng lại nhẹ hơn, ấm hơn, dịu hơn, ngọt hơn.


Âm thanh này đủ làm núi băng phải chảy tan thành nước. Lòng A Phi cũng tan chảy ra, tất cả những gì là căm hận, oán hờn, phẫn nộ đều tan thành nước.


Lâm Tiên Nhi nói: “Muội biết, khi huynh trở về mà không thấy muội, nhất định sẽ rất lo lắng mà đi tìm muội.”


Nhìn sắc mặt trắng bệch tiều tụy của A Phi, khóe mắt nàng hơi đỏ lên, nói thê thiết: “Vì tìm muội mà huynh phải chịu cực khổ lắm phải không?”


Giọng A Phi cũng nghẹn đi, nói chậm rãi: “Ta đã tìm thấy muội, thế là đủ rồi.”


Không sai, chỉ cần tìm được nàng, bất luận phải trả một cái giá lớn như thế nào, hắn cũng không cần biết. Chỉ cần tìm được nàng, bất luận cái gì hắn cũng có thể chịu đựng được.


“Ta đã tìm thấy muội, thế là đủ rồi.” Câu này chỉ có chín chữ ngắn gọn, nhưng trong chín chữ này bao gồm bao nhiêu là tình ý, dù có dùng đến chín chục vạn chữ cũng chưa chắc đã nói lên được hết.


Nhưng ngay trong lúc đó, ánh kiếm vụt lóe lên.
Thanh kiếm đang nằm ở dưới đất đột nhiên vọt lên như một con rắn, rơi vào một bàn tay.
Không biết từ lúc nào, Thượng Quan Kim Hồng đã đi đến trước mặt hai người.


Ánh mắt lạnh lùng của lão nhìn đăm đăm vào mũi kiếm. Đây chẳng qua chỉ là một thanh kiếm thép bình thường, giữa đường A Phi đã mượn tạm của một khách thương. Nhưng Thượng Quan Kim Hồng lại cảm thấy rất hứng thú với thanh kiếm này.


Chỉ cần có Lâm Tiên Nhi ở cạnh mình, không còn bất cứ chuyện gì có thể làm A Phi phải chú ý nữa. Đến bây giờ, hắn mới nhớ ra là nơi đây còn có một người, một người mà hắn muốn giết.


Lúc này thanh kiếm của hắn đã vào tay người đó, một bàn tay ổn định như sắt thép. Bàn tay ấy khi đã nắm vào đốc kiếm, thì bất cứ lúc nào cũng có thể xuyên mũi kiếm vào tim kẻ khác.


Một cây kiếm thép bình thường đột nhiên trở thành có tính cách, có sát khí.
A Phi hỏi lớn tiếng: “Ngươi là ai?”


Thượng Quan Kim Hồng không trả lời mà cũng không nhìn hắn. Ánh mắt lạnh nhạt của lão vẫn dừng trên mũi kiếm, khóe miệng nhếch một nụ cười khinh miệt.
Lão hỏi nhạt nhẽo: “Ngươi định dùng thanh kiếm này để giết ta?”


A Phi hỏi lại: “Thanh kiếm này thì sao?”
Thượng Quan Kim Hồng nói: “Thanh kiếm này không thể giết người được.”
A Phi nói: “Bất cứ thanh kiếm nào cũng có thể giết người.”


Thượng Quan Kim Hồng lại cười: “Nhưng đây không phải là thanh kiếm của ngươi dùng. Nếu dùng thanh kiếm này, ngươi chỉ có thể giết được chính mình mà thôi.”
Ánh kiếm lại lóe lên, thanh kiếm quay ngược lại.


Thượng Quan Kim Hồng nắm lấy mũi kiếm, trao chuôi kiếm cho A Phi, mỉm cười nói: “Nếu ngươi không tin thì cứ thử xem.”
A Phi chưa đưa tay ra, nhưng cơ bắp trên cánh tay đã căng lên.


Hắn đột nhiên phát giác ra, nãy giờ mình hoàn toàn bị động trước con người này. Trước bất cứ người nào khác, hắn chưa hề có cảm giác như thế. Cảm giác này làm hắn thấy khẩn trương, lo lắng đến mức ngay cả dạ dày cũng đang co rút lại, như muốn nôn oẹ.


Nhưng sao hắn lại có thể không cầm lại thanh kiếm? Cuối cùng tay của hắn cũng đưa ra, nhưng vừa đưa ra thì chuôi kiếm đã bị một bàn tay khác giành lấy. Đó là một bàn tay dịu dàng như không có xương, một bàn tay đẹp đẽ như ngó hành của Lâm Tiên Nhi.


Ánh mắt của Lâm Tiên Nhi long lanh ướt: “Huynh định giết người này ư? Huynh có biết đây là ai không? Đây là ân nhân của muội.”






Truyện liên quan

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Carolyn Keene14 chươngFull

Trinh ThámKhác

42 lượt xem

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Carolyn Keene12 chươngFull

Trinh ThámKhác

49 lượt xem

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Quái Đạo Hồng Đấu Bồng (Kaitou áo choàng đỏ)25 chươngFull

Sắc HiệpĐam Mỹ

555 lượt xem

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

Tuyết Túc Oanh Băng45 chươngFull

Trinh ThámĐam MỹHài Hước

892 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Cầm Cửu279 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhNữ Cường

518 lượt xem

Thám Tử Tuổi Học Trò

Thám Tử Tuổi Học Trò

Mèo Kun'n26 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

77 lượt xem

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Hắc Phán Quan8 chươngDrop

Xuyên KhôngTrinh ThámThanh Xuân

361 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Nhan Tiểu Vượng296 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhXuyên Không

2.3 k lượt xem

Thám Tử Sài Gòn

Thám Tử Sài Gòn

Dương Ami38 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

160 lượt xem

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Miêu Sắc1,199 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

13.9 k lượt xem

Đa Tình Kiếm Khách Vô Tình Kiếm

Đa Tình Kiếm Khách Vô Tình Kiếm

ky phat90 chươngFull

Trinh Thám

515 lượt xem

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Thệ Xuyên Lưu2,077 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

61.5 k lượt xem