Chương 0066 : Tự chuốc lấy nhục

Ngay cả A Phi cũng không biết mình đã đi ra khỏi chỗ đó như thế nào. Thượng Quan Kim Hồng lạnh nhạt nhìn hắn bỏ đi.


Lâm Tiên Nhi thở ra một hơi, dịu dàng nói: “Muội đã toàn tâm toàn ý với huynh. Bây giờ huynh đã tin rồi chứ?”
Thượng Quan Kim Hồng đáp: “Ta tin.”


Câu này chỉ vỏn vẹn có hai chữ, nhưng chưa nói xong thì lão đã lẳng Lâm Tiên Nhi lên giường, rồi sải bước ra khỏi phòng.


Toàn thân Lâm Tiên Nhi tê dại hẳn. Mặt nàng không lộ vẻ bi ai, cũng không phẫn nộ, mà là sợ hãi. Khi nàng phát hiện ra mình không thể chinh phục được A Phi hoàn toàn, nàng cũng đã sợ hãi, nhưng nỗi sợ lúc này còn sâu thẳm hơn nhiều.


“Cuối cùng, ta đã làm những gì? Đã đạt được những gì? Cái gì mới thật sự là đáng để tin?”


Nàng từ từ đứng dậy, xếp ngay ngắn lại những chiếc áo vừa cởi ra, thật chậm chạp và tỉ mỉ. Nàng đợi cho thân thể dịu lại như bình thường, rồi mới nằm lại trên giường, nở một nụ cười ngọt ngào, toàn thân thư thái.




Nàng vẫn còn đủ quyết tâm để tiếp tục cố gắng.
*
* *
Đường hầm dài đến mấy cũng phải có chỗ tận cùng, cuối cùng là một cánh cửa.
A Phi lao mình ra, va đầu vào khung cửa, té nhào ra ngoài.


Hắn té sấp, duỗi tay nằm thật thẳng y như nằm lên giường, không hề động đậy, không muốn bò dậy, thâm chí không muốn suy nghĩ gì nữa.
Đầu óc hắn trống rỗng. Đây thật là một cảm giác rất kỳ lạ.


Thu đã tàn. Đất vốn ẩm thấp đã khô cằn lại, mùi đất pha lẫn mùi lá khô.
A Phi nằm úp mặt, cạp từng miếng đất nhai ngấu nghiến. Những miếng đất khô sạn vỡ tan trong miệng hắn, trôi qua cổ hắn, chui xuống bụng hắn.


Hình như hắn muốn dùng đất để trám đầy bụng dạ trống rỗng của hắn lúc này. Toàn bộ con người hắn đã hoàn toàn trống rỗng, không có tư tưởng, không có cảm giác, không có máu thịt, không có linh hồn. Cuộc đời hai mươi mấy năm đã qua, cho đến bây giờ chỉ còn lại một trang giấy trắng.


Thượng Quan Kim Hồng bước tới, im lặng nhìn A Phi khá lâu, rồi bước ngang qua mình hắn, bước vào phòng của hắn. Lão nhặt thanh kiếm của A Phi và quay trở ra.


Một tiếng “phập” vang lên, thanh kiếm đâm xuống, cắm xuống đất, sát mặt của A Phi.
Mũi kiếm sắc lạnh, một dòng máu nhỏ chảy trên mặt của hắn. Máu chảy theo lưỡi kiếm, thấm xuống đất.


Giọng nói của Thượng Quan Kim Hồng còn sắc lạnh hơn mũi kiếm: “Đây là kiếm của ngươi.”
A Phi không nhúc nhích.
Thượng Quan Kim Hồng nói: “Nếu ngươi muốn ch.ết thì rất dễ.”
A Phi vẫn không hề động đậy.


Thượng Quan Kim Hồng tiếp: “Nếu bây giờ ngươi ch.ết, sẽ không có một giọt nước mắt nào rơi xuống cho ngươi, càng không một ai thương tiếc ngươi. Không quá ba ngày, thân thể của ngươi sẽ trôi xuống cống, giống như một con chó ch.ết.”


Lão cười lạnh nhạt, rồi nói tiếp: “Nếu một nam nhân mà ch.ết vì một nữ nhân như vậy, thật không bằng một con chó dại.”
Đột nhiên A Phi nhảy dựng lên, rút lấy thanh kiếm.


Thượng Quan Kim Hồng vẫn chắp tay sau lưng, nhìn hắn bằng con mắt lạnh lùng. Mắt của A Phi đỏ như máu, miệng đầy đất cát, xem rất giống một con dã thú.


Thượng Quan Kim Hồng hỏi: “Ngươi muốn giết ta phải không? Thế thì sao chưa chịu ra tay?”
Tay của A Phi run rẩy, lưng bàn tay nổi gân xanh vồng lên.
Thượng Quan Kim Hồng nói: “Nếu ngươi muốn đi giết cô ta, thì ta cũng không cản trở.”


A Phi đột nhiên quay người lại, nhưng rồi lại đứng yên.
Thượng Quan Kim Hồng cười khẩy: “Bây giờ ngay cả can đảm để giết người, ngươi cũng không còn nữa ư?”
Đột nhiên A Phi khom người xuống, nôn oẹ.


Ánh mắt của Thượng Quan Kim Hồng hơi dịu lại: “Ta cũng biết, bây giờ cuộc sống của ngươi còn khó khăn hơn ch.ết rất nhiều. Nhưng nếu bây giờ ngươi ch.ết thì tức là ngươi chạy trốn, ta nghĩ chắc ngươi không phải là một nam nhân nhu nhược như thế.”


Lão nói tiếp, chậm rãi: “Huống hồ, việc mà ngươi đã hứa với ta vẫn chưa thực hiện.”
Cơn ói mửa của A Phi ngừng lại. Hắn thở hổn hển không dừng.


Thượng Quan Kim Hồng nói: “Nếu ngươi còn đủ dũng khí để tiếp tục sống, thì bây giờ hãy đi theo ta.”


Đột nhiên lão quay đầu lại, không nhìn A Phi một cái nào nữa. A Phi đứng nhìn đống đất lẫn máu mà hắn vừa nôn ra, rồi cũng quay đầu lại, đi theo Thượng Quan Kim Hồng ra ngoài.


Cho đến lúc này, mắt hắn vẫn ráo hoảnh. Hắn không bao giờ rơi nước mắt.
Hắn chỉ có thể đổ máu. Hắn đang chuẩn bị đổ máu.
*
* *


Sau một cánh cửa nhỏ là một khu vườn nho nhỏ. Một cây dương cô độc đang than thở trong gió thu, than thở sao cuộc sống lại ngắn ngủi, than thở sao con người lại ngu dại, không biết tận dụng thời gian ngắn ngủi thật là trân quí.


Trong nhà, ánh đèn hãy còn chiếu sáng. Ánh đèn xuyên qua khe cửa, hắt vào chân Thượng Quan Kim Hồng.


Thượng Quan Kim Hồng dừng chân, đột nhiên quay lại vỗ vai A Phi: “Hãy thẳng ngực lên mà bước vào trong, đừng để cho người khác nhìn thấy ngươi mà sinh ác cảm.”
A Phi bước thẳng vào trong.


Trong gian nhà này có gì? Tại sao Thượng Quan Kim Hồng đưa hắn đến đây?
A Phi thật không muốn nghĩ đến. Khi lòng của một con người đã ch.ết, thì chẳng còn gì là đáng sợ nữa.
*
* *


Trong phòng có bảy người, bảy thiếu nữ tuyệt đẹp.
Bảy khuôn mặt đẹp đang tươi cười đón tiếp hắn. Bảy cặp mắt đẹp đang chăm chú nhìn hắn.
A Phi sững sờ.


Thượng Quan Kim Hồng chớp mắt như cười, nói chậm: “Ngươi xem, nữ nhân diễm lệ trên đời không chỉ có một mình cô ấy. Phải không?”


Tiếng cười của đám thiếu nữ vang lên trong trẻo như tiếng chuông ngân, họ ào lại kéo tay A Phi. Trong mùi phấn son còn có mùi rượu.


Trong góc phòng chất mấy chiếc rương. Thượng Quan Kim Hồng mở nắp rương, đèn nến huy hoàng bỗng tối hẳn đi, vì trong chiếc rương đó đầy những châu báu màu sắc rực rỡ.


Thượng Quan Kim Hồng nói: “Ngươi chỉ cần một rương thôi, cũng đủ để mua hàng trăm tấm lòng thiếu nữ.”


Đám thiếu nữ cười khanh khách: “Lòng dạ của bọn muội đã sớm thuộc về huynh rồi, không cần phải mua nữa.”


Thượng Quan Kim Hồng cười: “Ngươi xem, nữ nhân biết nói chuyện ngọt ngào cũng chẳng phải chỉ có một mình cô ấy. Đó chỉ là bản năng, nữ nhân sinh ra là nói được.”


Đám thiếu nữ nói: “Bọn muội chỉ biết nói những lời chân thật, phát ra tự đáy lòng.”


Thượng Quan Kim Hồng nói: “Thật chính là giả, giả chính là thật. Chuyện thật thật giả giả cũng chẳng cần phải phân biệt một cách rạch ròi quá.”


Lão từ từ bước đến trước mặt A Phi, chăm chú nhìn hắn rồi hỏi: “Ngươi còn muốn ch.ết không?”
A Phi chụp lấy hũ rượu, uống một hơi cạn sạch, rồi ngửa mặt cười sặc sụa: “ch.ết ư? Ai muốn ch.ết thế?”


Thượng Quan Kim Hồng cười: “Hay lắm! Chỉ cần ngươi sống, thì tất cả những thứ này đều là của ngươi.”
A Phi đưa tay ôm lấy một thiếu nữ. Hắn ôm thật chặt, như muốn bóp nát cô ta.


Thượng Quan Kim Hồng nhẹ nhàng bước ra ngoài đóng cửa lại, âm thầm rời đi. Những tiếng cười lơi lả từ trong phòng vọng ra không ngớt.


Thượng Quan Kim Hồng chắp tay sau lưng đi vào trong vườn, ngửa mặt nhìn lên mảnh trăng tàn trên trời, nói chậm rãi: “Ngày mai nhất định trời rất đẹp.”


Thượng Quan Kim Hồng rất thích những ngày đẹp trời. Những ngày đẹp trời, máu khô nhanh hơn và người cũng ch.ết nhanh hơn.
*
* *
Trời rất đẹp, cát bụi cuộn trên con đường dài. Ánh dương quang thật tươi vui và ấm áp.


Một con ngựa phóng như bay từ hướng khách sạn Như Vân đến. Người cưỡi ngựa mày rậm mắt tròn, thần sắc rất lanh lợi. Trường bào vàng phất phới bay trên lưng ngựa, lồng ngực rắn như sắt đang hướng thẳng về phía mặt trời cát bụi đang bay.


Trong lòng người này chỉ nghĩ đến một việc. Đem A Phi đến đây, bảo hắn giết hai người mặc áo màu đỏ tía.


Đây chính là mệnh lệnh của Thượng Quan Kim Hồng. Thuộc hạ của Kim Tiền Bang sau khi nghe lệnh của Thượng Quan Kim Hồng, trong lòng không bao giờ nghĩ đến chuyện nào khác nữa.
*
* *


Sắc mặt của Long Tiêu Vân đã giống như màu áo trên người hắn, đỏ đến nỗi ửng sắc tím. Hắn chưa hề uống rượu, nhưng cơn say quyền lực còn mãnh liệt hơn say rượu.


Thượng Quan Kim Hồng quả nhiên đích thân đến đây đón tiếp hắn, đúng là một chuyện cực kỳ uy phong, vinh dự. Hắn chỉ muốn mời toàn thể hào kiệt võ lâm đến đây để thưởng thức oai phong của hắn.


Nhưng rất tiếc, người đến dự hôm nay hơi ít. Những người đi lại trong giang hồ, không phải người nào cũng thích phiền phức.


Tiệc đã bày ra. Uống được ba ly, mặt của Long Tiêu Vân càng đỏ hơn. Hắn nâng ly mỉm cười: “Ý tình nồng hậu của đại ca đủ làm cho tiểu đệ suốt đời không quên được. Đại ca đến đây, cho tiểu đệ mời một ly.”


Thượng Quan Kim Hồng nói lạnh nhạt: “Trước nay ta không uống rượu.”
Long Thiếu Vân đứng phía sau vội rót một chung trà bưng tới, mỉm cười nói: “Thế thì xin lão bá dùng trà thay rượu.”


Thượng Quan Kim Hồng nói: “Ta cũng không uống trà.”
Long Tiêu Vân hơi khựng, nhưng lập tức mỉm cười ngay: “Vậy, chẳng hay đại ca dùng gì?”
Thượng Quan Kim Hồng nói: “Nước.”


Long Tiêu Vân sửng sốt hỏi: “Đại ca chỉ uống nước thôi ư?”
Thượng Quan Kim Hồng nói: “Nước có thể làm tâm trong sạch hơn. Những người chỉ uống nước thì tâm không bao giờ loạn.”


Long Thiếu Vân rót một chén nước bưng lại, hai tay nâng lên nói: “Đây là loại nước tinh khiết nhất.”
Thượng Quan Kim Hồng nói: “Ta chỉ uống nước khi khát. Bây giờ ta không khát.”


Sắc mặt của Long Tiêu Vân đã hơi bất an. Nhưng Long Thiếu Vân vẫn không hề đổi sắc mặt, mỉm cười nói: “Đã là như vậy, tiểu điệt mạn phép uống thay lão bá ly này có được không?”


Thượng Quan Kim Hồng nói: “Những gì ngươi đã rót, ngươi cứ việc uống.”


Long Thiếu Vân lần lượt uống cạn một ly trà, một ly rượu, một ly nước rồi nói chậm rãi: “Người xưa thường trích huyết ăn thề để biểu hiện tình nghĩa thâm trọng. Lão bá cùng gia phụ đều là những người khoáng đạt, đương nhiên không quá chú trọng đến hình thức, nhưng cái lễ nhang đèn thì chắc không thể thiếu.”


Thượng Quan Kim Hồng hỏi: “Nhang đèn thì có ích gì?”
Long Thiếu Vân đáp: “Để tế thiên địa quỷ thần.”
Thượng Quan Kim Hồng hỏi: “Quỷ thần không tế lễ ta, tại sao ta lại phải tế quỷ thần?”


Long Thiếu Vân mỉm cười: “Không sai! Bậc anh hùng cái thế như lão bá, nhất định quỷ thần cũng mười phần kính nể.”
Thượng Quan Kim Hồng nói: “Ta không kính nể quỷ thần, thì sao quỷ thần lại phải kính nể ta?”


Long Thiếu Vân đằng hắng mấy tiếng rồi lại mỉm cười: “Thế thì ý của lão bá là...”
Thượng Quan Kim Hồng nhăn mặt, cắt lời: “Cha của ngươi hay ngươi muốn kết bái với ta?”


Long Thiếu Vân đáp: “Đương nhiên là gia phụ.”
Thượng Quan Kim Hồng lạnh lùng nói: “Thế thì ngươi hãy đứng lui sang một bên.”
Long Thiếu Vân vòng tay cúi mình nói: “Vâng.”


Nó xuôi tay, cúi đầu lui vào trong, sắc mặt vẫn không hề thay đổi.
Mặt Long Tiêu Vân thì lại tái xanh, gượng gạo nói: “Khuyển tử vô lễ, xin đại ca đừng trách.”


Thượng Quan Kim Hồng đột nhiên đập bàn giận dữ: “Con như thế này, sao gọi là khuyển tử?”
Rồi lão thở ra một hơi dài, tiếp: “Chỉ đáng tiếc, nó lại không phải là con của ta.”


Long Tiêu Vân ngồi sượng sùng, thật không biết nói sao cho phải.


Ngay lúc đó, gã đại hán mày rậm mắt tròn nhanh chóng đi vào trong, cúi đầu bái kiến rồi vòng ra sau lưng Thượng Quan Kim Hồng, khom người nói nhỏ: “Lệnh đã truyền ra, nhưng...”
Thượng Quan Kim Hồng hỏi: “Nhưng cái gì?”


Giọng của gã đại hán càng nhỏ hơn: “Xem chừng hắn đã quá say, say đến cùng cực.”
Thượng Quan Kim Hồng chau mày: “Lấy nước tạt vào mặt. Nếu vẫn không tỉnh, lấy nước tiểu tạt vào cho tỉnh.”


Gã đại hán “Vâng” một tiếng, trong lòng vô cùng thán phục. Trên đời, trừ người ch.ết ra, không một ai bị tạt nước tiểu mà không tỉnh.


Long Tiêu Vân không nghe được câu chuyện, buông một câu thăm dò: “Hình như đại ca đang đợi người?”
Thượng Quan Kim Hồng hỏi: “Có ai đáng cho ta đợi?”


Long Tiêu Vân nói: “Người đã đến rồi, đại ca còn chưa...”
Thượng Quan Kim Hồng đột nhiên cười khẩy rồi ngắt ngang lời nói của hắn: “ Ngươi bao nhiêu tuổi?”


Long Tiêu Vân đáp: “Tiểu đệ đã sống uổng phí năm mươi mốt năm rồi.”
Thượng Quan Kim Hồng nói: “Ngươi lớn hơn ta, ta phải gọi bằng đại ca mới đúng?”


Long Tiêu Vân lật đật đứng dậy mỉm cười: “Lớn nhỏ không phân bằng tuổi tác, ai giỏi làm thầy. Xin đại ca đừng làm khó tiểu đệ.”


Thượng Quan Kim Hồng lạnh nhạt: “Nếu ta đã là đại ca, thì ngươi phải nghe lời ta.”
Long Tiêu Vân đáp: “Đúng thế!”


Thượng Quan Kim Hồng nói: “Hay lắm! Vậy ngươi hãy ngồi xuống đây uống rượu, uống với các bằng hữu này một ly trước đi.”
*
* *


Những người có thể ngồi vào bàn này mà uống rượu, đương nhiên thể diện không nhỏ. Nhưng ngồi tại đây uống rượu thật không khác gì một hình phạt.


Thượng Quan Kim Hồng trước sau không hề động đũa, đương nhiên kẻ khác đều cảm thấy đôi đũa của mình nặng đến ngàn cân, không sao ăn uống được.


Thượng Quan Kim Hồng bỗng lên tiếng: “Tiệc đã dọn rồi, không ăn thì lãng phí. Ta rất ghét những chuyện lãng phí. Xin mời chư vị.”
Bảy tám đôi đũa lập tức đưa ra.


Long Tiêu Vân mỉm cười: “Món cá này tươi lắm, mời đại ca dùng một ít.”
Thượng Quan Kim Hồng nói: “Lúc đói ta mới ăn, bây giờ ta không đói.”


Lão nói tiếp, từng chữ một: “Lúc không đói mà ăn, cũng là lãng phí.”
Lập tức lại có mấy đôi đũa buông xuống.


Trong bàn có một người mặt trắng rất dài, trên tay đeo một chiếc nhẫn ngọc xanh biếc rất bắt mắt, thắt lưng đeo một thanh trường kiếm màu đen, trên chuôi kiếm cũng khảm mấy hạt đá quí màu xanh ngọc.


Người này từ nãy đến giờ không nói gì, nhưng trong ánh mắt đã lộ ra sắc thái không nhẫn nại được nữa.


Hắn thực sự chưa từng phải chịu đựng không khí như thế này, đang hối hận sao lần này mình lại đến đây. Đáng lẽ hắn không nên đến mới đúng.


Chiêu bài Bích Hoa Hiên đúng là đúc bằng vàng. Trong khắp thiên hạ, ba chữ Bích Hoa Hiên đối với những người buôn bán châu báu cũng vang dội như bốn chữ Tiểu Lý Phi Đao đối với những người luyện đao vậy.


Tây Môn Ngọc là thiếu chủ nhân Bích Hoa Hiên, từ nhỏ đã được người khác cung phụng như một con phượng hoàng. Hắn muốn đi sang hướng đông, tuyệt không có ai dám đi về hướng tây. Hắn muốn luyện kiếm, lập tức có người mời kiếm khách danh tiếng đến dạy, lại có người cố tìm mua cho hắn một cây Tùng Vân cổ kiếm.


Lúc mười tuổi, Tây Môn Ngọc đã dùng thanh kiếm này để giết người mà không có nguyên nhân gì hết. Chỉ vì hắn muốn xem thử mùi vị giết người như thế nào, nên có người đã đi tìm người cho hắn giết.


Một con người như thế, bây giờ phải ngồi ở đây để nhẫn nhịn thì thật là sai lầm. Hắn cũng thật sự chưa động vào đôi đũa.


Ánh mắt của Thượng Quan Kim Hồng nhìn vào mắt của Tây Môn Ngọc. Đáng lẽ Tây Môn Ngọc cũng muốn nhìn đi nơi khác, nhưng ánh mắt của Thượng Quan Kim Hồng hình như có một sức hấp dẫn kỳ dị.


Khi lão nhìn chằm chằm vào ai, thì người đó chỉ còn cách để lão nhìn mà thôi. Bị loại ánh mắt như thế nhìn chằm chằm, thật không phải là dễ chịu.


Tây Môn Ngọc cảm thấy thân thể của mình lạnh dần đi, từ đầu ngón tay lạnh dần vào đến sống lưng, rồi từ trong cốt tủy lạnh đến trái tim.


Đột nhiên Thượng Quan Kim Hồng lên tiếng hỏi: “Trong rượu và thức ăn này có độc không?”
Tây Môn Ngọc gượng cười: “Làm sao có độc được?”


Thượng Quan Kim Hồng hỏi: “Không có độc, tại sao ngươi không ăn?”
Tây Môn Ngọc nói: “Tại hạ cũng không đói, nên không dám lãng phí rượu thịt của bang chủ.”


Thượng Quan Kim Hồng hỏi: “Ngươi không đói thật ư?”
Tây Môn Ngọc đáp: “Thật đấy.”


Thượng Quan Kim Hồng nói: “Cái tội lãng phí có thể tha được, còn nói dối thì không thể tha. Ngươi có hiểu không?”


Tây Môn Ngọc nhịn không nổi, để lửa giận bốc lên: “Việc nhỏ thế này, tại hạ cần gì phải nói dối?”
Thượng Quan Kim Hồng nói: “Nói dối, là nói dối. Việc lớn nhỏ cũng như nhau.”


Tây Môn Ngọc đáp: “Không đói, là không đói.”
Thượng Quan Kim Hồng hỏi: “Bây giờ đã đến giờ cơm trưa, tại sao ngươi không đói?”


Tây Môn Ngọc đáp: “Có lẽ vì tại hạ chưa tiêu hóa hết bữa điểm tâm.”
Thượng Quan Kim Hồng hỏi: “Sáng nay ngươi ăn điểm tâm ở Tùng Nguyên Quán ở cửa Nam, có phải không?”


Tây Môn Ngọc đáp: “Không sai.”


Thượng Quan Kim Hồng nói: “Chỉ một mình ngươi đã gọi một con gà xối mỡ, một con lươn chiên giòn, lại còn một lố bánh nhân thịt. Gà chỉ ăn hai miếng, cá chỉ ăn một chút xíu, còn bánh nhân thịt thì ngươi ăn bảy cái. Có đúng thế không?”


Tây Môn Ngọc đột nhiên biến sắc mặt, gượng cười: “Không ngờ bang chủ đã tr.a xét hành động của tại hạ tỉ mỉ đến như thế.”


Thượng Quan Kim Hồng hỏi: “Ngươi chưa tiêu hóa hết bữa điểm tâm, thì chắc những thứ đó còn ở trong bụng, có phải không?”
Tây Môn Ngọc đáp: “Tại hạ phỏng đoán là vẫn còn trong đó.”


Đột nhiên Thượng Quan Kim Hồng nghiêm mặt nói: “Mổ bụng của hắn ra, xem trong đó còn gì không?”


Mọi người cũng đã thấy lão đang kiếm chuyện với Tây Môn Ngọc, nhưng không ngờ chuyện lại lớn như thế. Câu này vừa nói ra, sắc mặt ai cũng biến đổi hẳn.


Lời nói của Thượng Quan Kim Hồng nặng như núi, đã nói ra thì nhất định phải làm.


Sắc mặt của Tây Môn Ngọc xám xịt như đất, nhưng vẫn cố miễn cưỡng cười khanh khách: “Chẳng lẽ bang chủ định đùa với tại hạ?”


Thượng Quan Kim Hồng không nói thêm tiếng nào. Bốn tên đại hán áo vàng đã bước đến.


Tây Môn Ngọc đột nhiên đứng dậy, tuốt kiếm ra khỏi vỏ, thân thủ rất nhanh nhẹn. Mọi người chưa thấy hắn ra tay, đã biết kiếm pháp của hắn không phải tầm thường.


Nào ngờ thanh trường kiếm còn chưa ra hết khỏi vỏ đã nghe tiếng veo véo, đôi đũa trước mặt Thượng Quan Kim Hồng đã bay tới ghim đúng vào hai huyệt Kiên Tĩnh ở hai bên vai Tây Môn Ngọc.






Truyện liên quan

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Carolyn Keene14 chươngFull

Trinh ThámKhác

42 lượt xem

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Carolyn Keene12 chươngFull

Trinh ThámKhác

49 lượt xem

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Quái Đạo Hồng Đấu Bồng (Kaitou áo choàng đỏ)25 chươngFull

Sắc HiệpĐam Mỹ

555 lượt xem

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

Tuyết Túc Oanh Băng45 chươngFull

Trinh ThámĐam MỹHài Hước

892 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Cầm Cửu279 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhNữ Cường

519 lượt xem

Thám Tử Tuổi Học Trò

Thám Tử Tuổi Học Trò

Mèo Kun'n26 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

77 lượt xem

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Hắc Phán Quan8 chươngDrop

Xuyên KhôngTrinh ThámThanh Xuân

361 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Nhan Tiểu Vượng296 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhXuyên Không

2.3 k lượt xem

Thám Tử Sài Gòn

Thám Tử Sài Gòn

Dương Ami38 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

160 lượt xem

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Miêu Sắc1,199 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

13.9 k lượt xem

Đa Tình Kiếm Khách Vô Tình Kiếm

Đa Tình Kiếm Khách Vô Tình Kiếm

ky phat90 chươngFull

Trinh Thám

515 lượt xem

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Thệ Xuyên Lưu2,077 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

61.5 k lượt xem