Chương 0076 : Thủ đoạn cao minh

Tôn Lão Tiên Sinh im lặng một lúc rồi đáp: “Ngày mốt, lúc Thám Hoa đến thì nhất định Thượng Quan Kim Hồng đã đến trước.”
Tôn Tiểu Hồng hỏi: “Sao gia gia nói chắc thế?”


Tôn Lão Tiên Sinh nói: “Vì người đến trước có quyền chiếm địa thế tốt hơn. Thượng Quan Kim Hồng đương nhiên không bỏ qua cơ hội này.”
Tôn Tiểu Hồng hỏi: “Thế sao chàng không đến trước lão?”


Tôn Lão Tiên Sinh thở ra: “Có thể Thám Hoa không muốn tranh trước sau với người khác, mà cũng có thể Thám Hoa còn có dụng ý khác.”


Đột nhiên lão mỉm cười rồi tiếp: “Tiểu Lý Thám Hoa không phải là một người bình thường. Có lúc ngay cả ta cũng không đoán nổi dụng ý của Thám Hoa.”


Tôn Tiểu Hồng chớp mắt: “Trong mắt con thì chỗ nào ở đây cũng giống nhau. Thật sự con nhìn không ra địa thế tốt nhất là ở chỗ nào.”
Tôn Lão Tiên Sinh đáp: “Chính là chỗ Thám Hoa đang đứng.”


Tôn Tiểu Hồng hỏi: “Chỗ chàng đang đứng có gì khác đâu?”
Tôn Lão Tiên Sinh nói: “Thượng Quan Kim Hồng đứng ở đó, thì Thám Hoa chắc chắn phải đứng đối diện lão.”
Tôn Tiểu Hồng “À” một tiếng.




Tôn Lão Tiên Sinh tiếp: “Lúc quyết đấu cũng là lúc mặt trời xuống núi...”


Tôn Tiểu Hồng cướp lời: “Con hiểu rồi. Mặt trời chiếu về bên này, đứng ở đó thì tránh được nắng chiều rọi vào mắt. Chỉ cần lóa mắt trong một khoảnh khắc là cho đối phương cơ hội để giết ch.ết mình.


Tôn Lão Tiên Sinh thở dài: “Đúng là như vậy.”
Tôn Tiểu Hồng lại hỏi: “Thượng Quan Kim Hồng nhất định sẽ đứng ở đây, thì chàng còn đứng đó làm chi?”


Tôn Lão Tiên Sinh đáp: “Thám Hoa đứng đó để phát hiện chỗ ấy có nhược điểm gì, rồi mới quyết định được mình phải đứng ở đâu.”


Lão nói tiếp: “Ngươi xem, ánh nắng chiều tà chiếu lên rừng cây khô này cũng có ánh sáng lấp lánh, vì trên cây cũng có đọng sương. Vì thế mà mắt người đứng ở đây cũng có lúc bị chói.”


Lúc này Lý Tầm Hoan đã đi đến dưới một gốc cây đối diện.


Tôn Tiểu Hồng nhìn theo chàng, đột nhiên thấy bị chói mắt. Hiển nhiên là trên cây đó có nhiều sương đọng, góc độ cũng phù hợp nhất, nên ánh sáng phản chiếu mạnh mẽ hơn.


Tôn Lão Tiên Sinh mỉm cười: “Bây giờ con đã hiểu chưa?”
Tôn Tiểu Hồng chưa kịp đáp, Lý Tầm Hoan đã nhảy vọt lên cây. Thân hình chàng bay lượn như chim nhạn mùa thu, dừng lại trên mỗi cành cây khô một chút.


Tôn Lão Tiên Sinh thở ra: “Người đời chỉ biết Tiểu Lý Phi Đao phóng ra không trật, nhưng lại không biết Thám Hoa cũng rất giỏi về khinh công, rất ít người so sánh được.”


Tôn Tiểu Hồng hỏi: “Nhưng chàng đang làm gì thế?”
Tôn Lão Tiên Sinh đáp: “Thám Hoa đang thử xem những cành cây khô đó chắc chắn hay dễ gãy, như thế có hai tác dụng.”
Tôn Tiểu Hồng hỏi: “Hai tác dụng gì?”


Tôn Lão Tiên Sinh đáp: “Thứ nhất, Thám Hoa sợ Thượng Quan Kim Hồng đã bố trí gì đó trên cành cây.”
Tôn Tiểu Hồng chau mày: “Có thể bố trí gì được?”


Tôn Lão Tiên Sinh đáp: “Khi Thám Hoa đối diện với Thượng Quan Kim Hồng, nếu đột nhiên một cành cây bị gãy thì sẽ ra sao?”
Tôn Tiểu Hồng nói: “Cành khô gãy thì đương nhiên phải rơi xuống.”


Tôn Lão Tiên Sinh hỏi: “Rơi vào đâu?”
Tôn Tiểu Hồng đáp: “Đương nhiên là rơi xuống dưới đất.”


Mắt nàng chợt sáng lên, nói tiếp rất nhanh: “Có thể rớt ngay trước mặt chàng, cũng có thể rớt ngay trên đầu. Như thế chàng khó tránh khỏi phân tâm, vừa phân tâm là Thượng Quan Kim Hồng nhân cơ hội mà xuất thủ.”


Tôn Lão Tiên Sinh cười: “Còn nữa. Đến lúc vạn bất đắc dĩ, Thám Hoa có thể nhảy lên cây, dùng khinh công để đảo ngược tình thế. Lúc đó ngọn cây sẽ trở thành chiến trường của họ.”


Tôn Tiểu Hồng nói: “Vì thế chàng phải khảo sát qua để hiểu được độ cứng của mỗi cành cây, cũng như khi nãy thăm dò từng tấc đất vậy.”
Tôn Lão Tiên Sinh thở dài: “Bây giờ ngươi đã hiểu chưa?”


Tôn Tiểu Hồng cũng thở dài rồi đáp: “Con đã hiểu rồi. Thì ra trước khi quyết đấu lại có nhiều vấn đề như thế.”


Tôn Lão Tiên Sinh nói: “Bất cứ làm việc gì đến mức cao thâm cũng là một loại học vấn. Kể cả may vá, nấu nướng cũng thế mà thôi.”


Lão chăm chú nhìn Lý Tầm Hoan, chậm rãi nói tiếp: “Đến ngày mốt họ mới quyết đấu, nhưng thật ra trận đấu đã bắt đầu từ lúc họ gặp nhau lần đầu. Thời gian này là để họ tỉ thí độ tỉ mỉ, sức nhẫn nại và trí tuệ của nhau. Có thể nói, chuyện thắng bại được quyết định trong thời gian này, đến khi thật sự xuất thủ thì chắc chắn chỉ trong một khoảnh khắc là xong.”


Tôn Tiểu Hồng than thở: “Thế mà mọi người chỉ thấy sự việc trong chớp nhoáng đó mà thôi. Người ta thường nói, võ lâm cao thủ chỉ cần dùng một chiêu, chẳng ai biết được họ đã vì chiêu đó mà tốn bao nhiêu công sức.”


Ánh mắt của Tôn Lão Tiên Sinh đột nhiên lộ vẻ cô đơn. Lão lấy đá lửa ra đốt thuốc, nhìn vào ánh lửa lập lòe trong tẩu thuốc, nói chậm rãi: “Cao thủ thật sự, cuộc sống nhất định là phải cô đơn vắng lặng. Người ta chỉ thấy được mặt huy hoàng của họ, nhưng không thấy được cái giá mà họ phải trả, nên thật sự không ai hiểu được họ.”


Tôn Tiểu Hồng cúi đầu mân mê chéo áo, khẽ nói: “Nhưng họ có cần người khác hiểu đâu?”
*
* *


Lý Tầm Hoan nắm lấy vạt áo, điểm chân nhẹ xuống đất, chỉ nghe một tiếng “vù” đã nhảy lên nóc ngôi đình.


Tôn Lão Tiên Sinh thả ra một hơi khói dài, trầm giọng: “Người ta đều tưởng Lý Tầm Hoan là một con người hành tung rất đơn giản, không kín đáo và hay sơ xuất. Ít ai nhìn thấy chỗ cẩn thận của Thám Hoa, khi đến lúc thật sự quan trọng thì một chỗ Thám Hoa cũng không chịu bỏ qua.”


Tôn Tiểu Hồng cúi đầu than thở: “Cũng có thể chỉ vì chàng đã bỏ qua quá nhiều thứ.”


Đột nhiên nàng ngẩng đầu lên nhìn Tôn Lão Tiên Sinh hỏi: “Theo gia gia thì trận chiến này đã bắt đầu từ lâu, thế thì ai đang chiếm ưu thế?”


Tôn Lão Tiên Sinh suy nghĩ rồi đáp: “Đến lúc này thì chưa ai chiếm được ưu thế.”
Tôn Tiểu Hồng lại cắn môi. Những lúc nàng phiền não thì thường tự cắn môi mình, tâm càng loạn thì cắn càng mạnh.


Bây giờ, nàng tựa hồ sắp cắn đứt môi mình.
Tôn Lão Tiên Sinh đột nhiên hỏi: “Còn theo ngươi thì sao?”
Tôn Tiểu Hồng đáp: “Con thấy... Thượng Quan Kim Hồng hình như hết sức tự tin.”


Tôn Lão Tiên Sinh nói: “Không sai, chỉ vì mấy năm nay lão làm chuyện gì cũng rất thuận buồm xuôi gió. Nhưng cái ch.ết của đứa con lại là một đòn nặng với lão.”


Tôn Tiểu Hồng nói: “Lại còn Kinh Vô Mạng. Kinh Vô Mạng bỏ đi, lão còn tổn thất lớn hơn.”
Tôn Lão Tiên Sinh nói: “Vì thế lão phải vội vã tìm Lý Tầm Hoan quyết đấu, vì sợ lòng tự tin bị mất đi.”


Lão thở dài rồi tiếp: “Trận chiến này không chỉ quyết định chuyện sinh tử thắng bại của hai người đó, mà còn liên quan đến vận mệnh của cả võ lâm.”
Tôn Tiểu Hồng chớp mắt: “Quan trọng đến thế ư?”


Tôn Lão Tiên Sinh nói: “Nếu Thượng Quan Kim Hồng thắng trận này, lòng tự tin của lão càng mạnh hơn, hành động chắc chắc không kiêng dè gì nữa. Lúc đó, e rằng không còn ai kiềm chế được lão.”


Mắt của Tôn Tiểu Hồng chợt sáng lên: “Con đột nhiên cảm thấy, trận chiến này chàng không thể bại được.”
Tôn Lão Tiên Sinh hỏi: “Tại sao?”


Tôn Tiểu Hồng đáp: “Tiểu Lý Phi Đao phóng ra không trật, ngọn phi đao trong tay chàng chưa từng sai đích.”
Tôn Lão Tiên Sinh thở ra: “Thượng Quan Kim Hồng cũng chưa từng thất bại.”


Tôn Tiểu Hồng mỉm cười: “Gia gia đừng quên, lão đã thua một lần rồi.”
Tôn Lão Tiên Sinh hỏi: “Vậy sao?”


Tôn Tiểu Hồng khẽ đáp: “Hôm ở ngoài trường đình thành Lạc Dương, chẳng phải lão đã thua dưới tay gia gia hay sao?”
Tôn Lão Tiên Sinh không nói gì.


Tôn Tiểu Hồng nói: “Con chưa từng xin gia gia bất cứ cái gì. Bây giờ con cầu xin gia gia một việc.”
Tôn Lão Tiên Sinh nhả khói thuốc ra, giấu ánh mắt của mình sau màn khói: “Ngươi nói đi.”


Tôn Tiểu Hồng nói: “Con cầu xin gia gia đừng để Lý Tầm Hoan ch.ết...”


Đột nhiên nàng chạy tới quì trước mặt gia gia: “Trên thế gian chỉ có gia gia kiềm chế được Thượng Quan Kim Hồng, chỉ có gia gia là cứu được chàng. Gia gia cũng biết rồi, nếu chàng ch.ết thì con cũng không thể sống được nữa.”


Khói thuốc đã tan. Nhưng trong ánh mắt của Tôn Lão Tiên Sinh vẫn còn một màn khói, giống như màn sương mù cuối thu, rất thê lương, rất cô đơn... Nhưng khóe mắt lão lại chứa một nụ cười.


Lão nhìn mơ hồ ra tận chân trời, nhẹ nhàng vuốt tóc Tôn Tiểu Hồng, dịu dàng nói: “Ngươi là đứa yêu quí nhất, nghịch ngợm nhất trong đám cháu của ta. Nếu ngươi không còn, thì sau này ai nhổ râu nhổ tóc cho ta?”


Tôn Tiểu Hồng nhảy nhót như một con chim: “Ông đồng ý rồi ư?”
Tôn Lão Tiên Sinh gật đầu chậm rãi, cười: “Con nói tới nói lui, cũng chỉ đợi ta nói ra câu này.”


Má Tôn Tiểu Hồng đỏ lên, cúi đầu mỉm cười: “Gia gia cũng biết rồi, con gái lớn thì khó mà giữ lại được. Lòng của nữ nhi bao giờ cũng hướng ngoại.”


Tôn Lão Tiên Sinh cười rộ: “Nhưng mặt của ngươi dày đến như thế, người ta có dám lấy ngươi hay không thì chưa biết chắc đâu.”


Tôn Tiểu Hồng kề miệng sát vào tai gia gia, khẽ nói: “Dù chàng không chịu lấy con, con cũng tìm cách để chàng phải lấy con.”


Đột nhiên Tôn Lão Tiên Sinh ôm lấy cô cháu gái, giống như ôm một đứa bé mười mấy năm trước, nói rất dịu dàng: “Con là đứa cháu gái ta thích nhất, nhưng con quá nghịch ngợm, cũng quá to gan, trước giờ ta cứ lo rằng con không chọn được chồng. Bây giờ con đã gặp được một người để yêu thích, ta cũng rất mừng.”


Tôn Tiểu Hồng cười khúc khích: “Con gặp được chàng là may mắn, nhưng chàng gặp được con cũng là may mắn của chàng. Người như chúng ta, trên đời đâu có bao nhiêu?”


Tôn Lão Tiên Sinh cười lớn: “Ngoài ngươi ra, e rằng không còn ai khác.”
Tôn Tiểu Hồng áp mặt vào người gia gia, trong lòng vừa vui vẻ vừa đắc ý không thể tả nổi.


Nàng có một người ông đáng để kiêu ngạo, có một người yêu cũng rất đáng để kiêu ngạo. Tình thân, tình yêu nàng đều có, một nữ nhân còn gì hơn để mong muốn nữa?


Nàng cảm thấy mình là nữ nhân hạnh phúc nhất trên thế gian. Nàng cảm thấy tương lai mình tràn đầy ánh sáng.


Lúc này trời đã bắt đầu tối, mặt trời đã lặn, nhưng nàng không hề cảm giác được. Tình yêu làm cho người ta mù mắt, câu này nghe rất thô thiển, nhưng lại là chân lý không thay đổi được.


Nếu lúc này Tôn Tiểu Hồng có mắt để nhìn, nàng sẽ phát hiện trong ánh mắt của gia gia đã có vẻ đau khổ và bi ai. Nhưng nếu nàng thấy, thì cũng không sao đoán được gia gia đau khổ vì lẽ gì.


Màn đêm đã buông xuống, gió càng lạnh hơn. Vũ trụ vắng lặng, chỉ còn tiếng cành khô rên rỉ, cùng tiếng ngọn cỏ đùa trong gió.
Lý Tầm Hoan ở đâu?


Tôn Tiểu Hồng nhịn không nổi, chạy ra ngoài lớn tiếng gọi: “Huynh ở trên đó làm gì, sao còn chưa xuống?”
Không có tiếng trả lời. Lý Tầm Hoan đi đâu rồi?


Chẳng lẽ trên mái đình có mai phục hiểm ác? Chẳng lẽ Lý Tầm Hoan đã trúng độc thủ?
*
* *


Đình bát giác được lợp ngói đỏ, còn có một cái chóp màu vàng. Trên đỉnh có một cái hộp sắt nhỏ, buộc bằng dây vàng.


Cái hộp sắt đó rất bình thường, không hề điêu khắc trang trí, cũng không có vẻ chứa đựng cơ quan. Khi mở cái hộp này ra, bên trong không hề giấu ám khí để phóng vào cổ họng.


Nhưng tại sao cái hộp này lại được treo trên nóc đình bát giác?


Trong hộp sắt có một nhúm tóc. Tóc, cũng là loại tóc bình thường màu đen, dài, không thơm không thối, giống như tóc của hàng ngàn hàng vạn người bình thường trên thế gian.


Nhưng Lý Tầm Hoan lại chăm chú nhìn mãi nhúm tóc, Tôn Tiểu Hồng gọi mà chàng cũng không nghe thấy.
Nhúm tóc này có gì đặc biệt? Tôn Tiểu Hồng nhìn không ra. Bất cứ ai cũng nhìn không ra.
*
* *


Sắc mặt của Lý Tầm Hoan rất nặng nề, ánh mắt hơi đỏ. Tôn Tiểu Hồng chưa từng thấy chàng như thế này, ngay cả trong lúc uống rượu, mắt chàng vẫn rất sáng.
Tại sao thần sắc chàng lại như thế?


Nhúm tóc đó đã được đặt trên chiếc bàn đá trong đình, Lý Tầm Hoan vẫn đang nhìn chăm chú.
Tôn Tiểu Hồng không nhịn được, lên tiến hỏi: “Đây là tóc ai thế?”


Không ai trả lời, không ai có thể trả lời. Đây có thể là tóc của bất cứ người nào.
Tôn Tiểu Hồng nói: “Tóc dài như thế này, nhất định là của nữ nhân.”


Chính nàng cũng biết mình phán đoán không chính xác lắm, vì tóc của nam nhân cũng rất dài. Thân thể, đầu tóc, da thịt của cha mẹ tặng cho, không thể làm thương tổn. Ai cắt tóc, chính là bất hiếu.


Nhiều chuyện xưa khi kể đến một nữ nhân giả trang thành nam nhân, thường bị phát hiện chỉ vì để lộ mái tóc dài. Người đặt ra câu chuyện này nhất định bộ não không phát triển lắm, vì chuyện này chỉ có thể lừa gạt trẻ nít mà thôi. Kỳ lạ là vẫn còn những người kể chuyện như thế, thậm chí không chịu linh động thay đổi đi.


Tôn Tiểu Hồng giậm chân: “Bất luận thế nào, đây chẳng qua chỉ là mấy sợi tóc mà thôi, có gì lạ đâu?”
Tôn Lão Tiên Sinh đột nhiên nói: “Có.”
Tôn Tiểu Hồng vội hỏi: “Có gì?”


Tôn Lão Tiên Sinh đáp: “Kỳ lạ, rất kỳ lạ.”
Tôn Tiểu Hồng hỏi: “Kỳ lạ ở chỗ nào?”
Tôn Lão Tiên Sinh đáp: “Rất nhiều chỗ kỳ lạ.”


Rồi lão nói tiếp: “Sao lại để tóc trong hộp sắt? Sao lại đặt hộp sắt trên nóc đình? Ai đã đặt nó ở đấy? Có dụng ý gì?”
Tôn Tiểu Hồng ngẩn ra.


Tôn Lão Tiên Sinh thở dài rồi nói: “Nếu ta đoán không lầm, đây nhất định là kiệt tác của Thượng Quan Kim Hồng.”
Tôn Tiểu Hồng lạc giọng hỏi: “Thượng Quan Kim Hồng ư? Vì sao lão làm như thế?”


Tôn Lão Tiên Sinh đáp: “Lão muốn Thám Hoa nhìn thấy nhúm tóc này.”
Tôn Tiểu Hồng ấp úng: “Nhưng... lão...”


Tôn Lão Tiên Sinh tiếp: “Lão đoán Thám Hoa nhất định sẽ đến chiến trường để thăm dò trước, cũng đoán được Thám Hoa nhất định sẽ nhảy lên nóc đình, nên đã để chiếc hộp này ở đó.”


Tôn Tiểu Hồng nói: “Nhưng tóc này có gì đặc biệt đâu, nhìn thấy cũng đâu có hề gì? Lão làm như vậy, chẳng lẽ không tức cười sao?”


Miệng nàng nói vậy, nhưng trong lòng cũng thấy là không đúng, rất không đúng. Loại người như Thượng Quan Kim Hồng, đương nhiên không làm những chuyện tức cười.


Tôn Lão Tiên Sinh chăm chú nhìn Lý Tầm Hoan: “Thám Hoa biết đó là tóc của ai không?”
Lý Tầm Hoan im lặng một lúc, cuối cùng cũng thở dài: “Tại hạ biết.”


Tôn Lão Tiên Sinh lớn tiếng: “Thám Hoa có biết chắc không?”
Giọng nói của lão đột nhiên gay gắt, khiến Lý Tầm Hoan giật mình: “Tại hạ...”


Tôn Lão Tiên Sinh hỏi lại: “Thám Hoa chưa xác định được, có phải không?”


Lão không để Lý Tầm Hoan mở miệng, nói tiếp ngay: “Thượng Quan Kim Hồng làm như thế, chính vì muốn Thám Hoa tưởng rằng đây là tóc của Lâm Thi Âm, muốn Thám Hoa cho rằng cô ấy đã rơi vào tay hắn, muốn tâm của Thám Hoa bất định, để dễ dàng giết Thám Hoa. Thám Hoa có thể để hắn lừa gạt không?”


Tôn Tiểu Hồng cũng chen vào: “Không sai! Nếu thật sự Lâm cô nương đã rơi vào tay lão, sao lão không đem ra uy hϊế͙p͙ huynh trước mặt.”


Lý Tầm Hoan hạ giọng: “Vì lão không thể làm như thế. Người khác thì có thể, nhưng lão sẽ không làm thế.”
Tôn Tiểu Hồng hỏi: “Sao lại không thể?”


Lý Tầm Hoan bình thản đáp: “Nếu thiên hạ biết Thượng Quan Kim Hồng phải dùng thủ đoạn này mới thắng được Lý Tầm Hoan, dĩ nhiên sẽ chê cười lão.”


Tôn Tiểu Hồng nói: “Nhưng bây giờ thì lão không nói gì, chỉ để huynh nhìn thấy một nhúm tóc mà thôi.”
Lý Tầm Hoan nói: “Đây chính là thủ đoạn cao minh của lão.”


Tôn Tiểu Hồng nói: “Nhúm tóc này có thể không phải của cô ấy.”
Lý Tầm Hoan nói: “Có thể không, có thể phải. Không ai xác định được.”


Tôn Tiểu Hồng hỏi: “Nếu huynh hoàn toàn không để ý, coi như chưa nhìn thấy, thì mưu kế của lão chẳng uổng phí sao?”
Lý Tầm Hoan đáp: “Nhưng tiếc là ta đã nhìn thấy.”


Tôn Tiểu Hồng nói: “Chính vì lão không nói gì nên huynh mới hoài nghi, cũng chính vì lão đoán được huynh sẽ hoài nghi nên mới làm như thế. Rõ ràng huynh đã biết được dụng ý của lão, mà vẫn rơi vào bẫy.”


Lý Tầm Hoan thở ra một hơi rồi cười đau khổ: “Sao ta phải gặp những việc hoang đường như thế?”






Truyện liên quan

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Carolyn Keene14 chươngFull

Trinh ThámKhác

42 lượt xem

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Carolyn Keene12 chươngFull

Trinh ThámKhác

49 lượt xem

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Quái Đạo Hồng Đấu Bồng (Kaitou áo choàng đỏ)25 chươngFull

Sắc HiệpĐam Mỹ

555 lượt xem

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

Tuyết Túc Oanh Băng45 chươngFull

Trinh ThámĐam MỹHài Hước

892 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Cầm Cửu279 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhNữ Cường

519 lượt xem

Thám Tử Tuổi Học Trò

Thám Tử Tuổi Học Trò

Mèo Kun'n26 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

77 lượt xem

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Hắc Phán Quan8 chươngDrop

Xuyên KhôngTrinh ThámThanh Xuân

361 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Nhan Tiểu Vượng296 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhXuyên Không

2.3 k lượt xem

Thám Tử Sài Gòn

Thám Tử Sài Gòn

Dương Ami38 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

160 lượt xem

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Miêu Sắc1,199 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

13.9 k lượt xem

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Thệ Xuyên Lưu2,077 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

61.5 k lượt xem

Đại Tống Thám Tử Tư Convert

Đại Tống Thám Tử Tư Convert

Công Tử Lệnh Y1,459 chươngFull

Võng DuLịch SửCổ Đại

6.4 k lượt xem