Chương 0089 : Chân của rắn

Lý Tầm Hoan im lặng một lúc rồi mới thở ra, nói chậm rãi: “Sau khi thắng lợi, ai cũng phải cảm thấy mệt mỏi và cô đơn.”
Tôn Tiểu Hồng hỏi: “Tại sao lại thế?”


Lý Tầm Hoan đáp: “Vì khi đã hoàn toàn thắng lợi, hoàn toàn thành công thì không có gì để người ta phấn đấu tiếp. Còn người vừa thất bại thì tinh thần sẽ phấn chấn hơn.”


Tôn Tiểu Hồng mím môi lại, nói dịu dàng: “Nếu thế thì mùi vị của thành công cũng đâu có dễ chịu gì?”


Rất lâu, Lý Tầm Hoan mới mỉm cười: “Tuy không dễ chịu lắm, nhưng ít ra thì cũng dễ chịu hơn thất bại rất nhiều.”
*
* *


Thắng lợi và thành công không thể khiến người ta thật sự thỏa mãn, cũng không thể khiến người ta thật sự vui mừng.
Sự thỏa mãn, vui mừng thật sự là ở lúc đang phấn đấu hướng lên.


Người nào đã trải qua loại vui mừng này, thì cuộc sống của người đó không phải là uổng phí.
*
* *




Trường đình từ xưa vẫn là chỗ để người ta nói lời tạm biệt. Sự ly biệt đem lại buồn rầu, cũng vì thế mà hai chữ Trường Đình nghe có vẻ tịch mịch thê lương.
Mưa đã tạnh, cỏ xanh rì.


Trên con đường nhỏ cạnh trường đình, có một đôi thiếu niên nam nữ đang tạm biệt nhau, chàng trai rất tuấn tú, cô gái rất đa tình. Họ có vẻ thật sự thương yêu nhau, lẽ ra phải bên nhau để hưởng thụ tuổi xuân, tại sao phải nói lời tạm biệt thế này?


Trên người chàng trai có mang một thanh kiếm, kiếm dù sắc bén cũng không thể cắt đứt nỗi buồn ly biệt của đôi trai gái. Mắt chàng hơi đỏ, hình như đã rớm lệ.


Chàng trai bảo: “Tiễn đến đây là đủ, muội về đi.”
Cô gái cúi đầu hỏi: “Bao giờ thì huynh trở về đây?”
Chàng trai nói: “Không biết, có thể là một hai năm, có thể...”


Nước mắt của cô gái rơi xuống đất: “Sao huynh để muội phải đợi lâu như thế? Tại sao huynh nhất định phải đi?”


Chàng trai đứng càng thẳng hơn: “Huynh đã nói rồi, huynh phải tìm được những người đó để đánh bại họ.”


Chàng nhìn thẳng đến chân trời, ánh mắt lấp lánh những tia sáng, nói tiếp: “Những ai đã có tên trong Binh Khí Phổ như Thượng Quan Kim Hồng, Lý Tầm Hoan, Quách Tung Dương, Lữ Phụng Tiên... ta đều muốn chứng tỏ là võ công ta cao hơn họ, sau đó...”


Cô gái hỏi: “Sau đó thì sao? Bây giờ chúng ta chẳng đã rất vui vẻ rồi sao? Nếu huynh đánh bại họ thì chúng ta được vui vẻ hơn hay sao?”
Chàng trai nói: “Có thể muội nói đúng, nhưng huynh nhất định phải thử.”


Cô gái hỏi: “Tại sao lại thế?”
Chàng trai đáp: “Vì huynh không thể sống một cuộc đời vắng lặng. Huynh nhất định phải thành công, nổi tiếng như Thượng Quan Kim Hồng và Lý Tầm Hoan. Nhất định huynh phải làm được.”


Chàng nắm chặt song quyền, tỏ ra rất kiên cường và hưng phấn.


Cô gái nhìn chàng trâng trối, ánh mắt dịu dàng không sao tả xiết. Cuối cùng nàng cũng thở ra một hơi rất nhẹ, khẽ nói: “Muội biết huynh nhất định sẽ làm được. Bất luận huynh đi bao lâu, muội cũng chờ đợi huynh.”


Trong lòng của họ tràn đầy đau khổ biệt ly, tràn đầy bóng dáng của hạnh phúc trong tương lai, nên họ không chú ý đến ai khác nữa.
Trong rừng có người đang chăm chú nhìn họ.


Đợi đến khi chàng trai ngẩng cổ cất bước, đạp trên con đường chinh chiến, Tôn Tiểu Hồng mới thở dài, nói nhẹ nhàng: “Nếu gã thiếu niên này biết được kết cuộc của Thượng Quan Kim Hồng, e rằng hắn sẽ không rời khỏi người yêu nữa.”


Con người nổi danh thì đã được gì?


Tôn Tiểu Hồng nhìn thẳng Lý Tầm Hoan, mắt hình như hơi ướt, khẽ nói: “Hắn muốn nổi danh như huynh, nhưng huynh.... huynh có vui vẻ hơn hắn không? Muội nghĩ... nếu huynh là hắn, nhất định sẽ không làm như hắn.”


Ánh mắt của Lý Tầm Hoan vẫn nhìn vào chỗ chàng trai đó vừa mất hút, một hồi lâu mới nói trầm trầm: “Nếu ta là hắn, cũng có thể sẽ làm như thế.”
Tôn Tiểu Hồng ngạc nhiên nói: “Huynh...”


Lý Tầm Hoan nói: “Con người sống là phải có lý tưởng, có mục đích, phải phấn đấu. Còn kết quả có thành công hay không, có vui sướng hay không, chuyện đó không quan trọng, không nên để vào lòng.”


Chàng mỉm cười, mắt sáng lên, nói chậm rãi: “Có thể cho rằng loại người như thế là ngu ngốc, nhưng nếu trên thế gian không có loại người này thì cuộc đời không biết sẽ ra sao?”


Ánh mắt Tôn Tiểu Hồng lúc này cũng tràn đầy vẻ dịu dàng và ngọt ngào như cô gái đó. Nàng cũng giống như cô gái đó, vì nam nhân mình yêu mà kiêu ngạo.


A Phi đứng xa xa bây giờ mới từ từ bước đến, nhưng Tôn Tiểu Hồng vẫn nắm chặt tay của Lý Tầm Hoan không buông. Nàng không hổ thẹn, vì nàng cảm thấy tình cảm của mình không có gì xấu hổ để phải giấu giếm người khác.


Nàng thật sự muốn đem hết tình cảm của mình biểu lộ cho mọi người trên thế giới đều biết.
Đột nhiên A Phi nói: “Ta nghĩ cô ấy không đến được.”
Họ vốn ở đây để đợi Lâm Thi Âm.


Họ không biết chuyện gì đã xảy đến với Lâm Thi Âm và Long Tiêu Vân, cũng như chàng trai kia không biết kết cục của Thượng Quan Kim Hồng vậy. Có một số việc không biết lại tốt hơn là biết.


Vừa nghe nhắc đến Lâm Thi Âm, Tôn Tiểu Hồng bất giác buông tay Lý Tầm Hoan ra. Nhưng lập tức nàng lại nắm chặt, càng chặt hơn, nói: “Tỷ ấy đã hẹn với muội, nhất định sẽ đến.”


A Phi nói: “Cô ấy sẽ không đến.”
Tôn Tiểu Hồng hỏi: “Tại sao lại thế?”
A Phi nói: “Vì chính cô ấy cũng biết là mình không cần phải đến nữa.”


Câu này là để trả lời Tôn Tiểu Hồng, nhưng lúc hắn nói thì mắt lại nhìn Lý Tầm Hoan.


Lý Tầm Hoan cũng không buông tay Tôn Tiểu Hồng ra. Trước đây, mỗi lần nghe ai nhắc đến Lâm Thi Âm, trong lòng chàng lập tức cảm thấy đau khổ và khó chịu không sao diễn tả được, cứ như một bộ gông cùm đã khóa chặt lấy người chàng.


Chàng cứ tưởng rằng mình sẽ phải vĩnh viễn gánh lấy nỗi đau này, nhưng bây giờ nỗi đau của chàng đã không mãnh liệt như ngày trước. Sức mạnh nào đã tháo bỏ gông cùm cho chàng?


Tình cảm giữa chàng và Lâm Thi Âm được tích lũy lâu dài nên mới sâu đậm như thế.


Tình cảm giữa Tôn Tiểu Hồng và chàng tương đối ngắn ngủi, nhưng đã trải qua những nỗi hoạn nạn và giày vò lớn nhất, đã trải qua biết bao nguy hiểm ra sống vào ch.ết. Loại tình cảm này có phải càng mãnh liệt hơn hay không?


*
* *
Lúc này Lâm Thi Âm đã rời khỏi họ rất xa rồi. A Phi nói không sai, nàng không đến vì nàng đã thấy không cần thiết phải đến.


Long Thiếu Vân đã hỏi nàng: “Tại sao mẹ không để con gặp ông ấy một lần cuối cùng?”
Lâm Thi Âm hỏi lại con: “Tại sao con phải đi gặp ông ta?”


Long Thiếu Vân cắn răng rồi mới trả lời: “Ít ra con cũng phải cho ông ấy biết, cha của con đã ch.ết vì cái gì.”


Bất luận Long Tiêu Vân đã làm sai nhiều việc như thế nào, hiện giờ hắn cũng đã dùng máu để rửa sạch rồi. Phận làm con, đương nhiên phải muốn người khác biết.


Nhưng Lâm Thi Âm lại không nghĩ như thế. Nàng nói: “Cha của con làm như thế, chỉ vì cha cảm thấy nên làm như thế, chứ không phải cha muốn người khác tha lỗi, cũng không phải cha muốn người khác biết”.


Nàng suy nghĩ một lúc, lại nói tiếp: “Cha của con không những đã trả hết nợ của bản thân mình, mà cũng đã trả hết nợ cho chúng ta. Chỉ cần chúng ta sống một cách đàng hoàng thì dưới cửu tuyền cha cũng yên lòng nhắm mắt.”


Nàng không muốn đi gặp Lý Tầm Hoan, vì nàng biết có gặp cũng chỉ làm đôi bên đau khổ hơn.


Họ cũng không đi tìm thi thể Long Tiêu Vân, vì người trong giang hồ đều biết phương pháp xử lý thi thể của Kim Tiền Bang, không những rất đặc biệt mà còn rất nhanh chóng. Nếu họ đi tìm, nếu họ tìm thấy thì chỉ đau khổ hơn. Tôn Tiểu Hồng cũng đã biết thi thể của gia gia nàng vĩnh viễn không thể tìm được.


Trên thế gian có rất nhiều việc không thể làm được, bất kể ai cũng không thể làm được. Đó là nỗi đau, nhưng con người muốn sống thì phải tìm cách để giảm bớt, gạt bớt những nỗi đau này.


Họ đã quyết tâm phải tiếp tục sống một cách đàng hoàng, vì ch.ết không phải là cách để giải quyết những việc này, mà thật sự cũng không phải là cách để giải quyết bất cứ việc gì.
*
* *


Trong trường đình lại có người nói lời tiễn biệt. Lần này người phải đi là A Phi.


Hắn nói “Ta phải đi thuyền ra hải ngoại để xem thử, không chừng sẽ tìm được những loại cỏ tiên trường sanh bất lão, hoặc những vị thần tiên không bao giờ ch.ết”.


Dĩ nhiên đó không phải là lời nói thật tự đáy lòng, nhưng Lý Tầm Hoan cũng không ngăn cản hắn.


Thân thế của hắn rốt cuộc vẫn là bí ẩn, trước mặt Lý Tầm Hoan hắn cũng chưa từng đề cập đến. Nhưng mỗi khi Lý Tầm Hoan nói đến Thẩm Lãng, Hùng Miêu Nhi, Vương Lân Hoa, Chu Thất Thất, những nhân vật truyền kỳ trong truyền thuyết thì trên mặt hắn lại xuất hiện những nét rất kỳ lạ.


Chẳng lẽ hắn có quan hệ không phải tầm thường với những danh hiệp tiền bối này? Lần này hắn muốn đi ra hải ngoại, còn không để tìm kiếm họ hay sao?


Lý Tầm Hoan không hỏi, vì chàng cho rằng thân thế của con người không quan trọng lắm. Người không phải là chó, không phải là ngựa, không phải giống tốt mới là tốt. Muốn đánh giá một con người, phải xem bản thân người đó là quan trọng nhất.


Bằng hữu chia tay thường phải có những câu chúc phúc, mấy phần thương cảm, nhưng cuộc ly biệt của họ chỉ có chúc phúc chứ không có cảm thương. Vì họ thật sự tin rằng đôi bên sẽ sống tiếp rất đàng hoàng, thật sự tin rằng sau này vẫn còn lúc gặp nhau.


Hơn nữa, khi A Phi nhìn thấy tay của Lý Tầm Hoan thì hắn lại càng yên tâm hơn rất nhiều. Tay của Lý Tầm Hoan vẫn đang nắm chặt bàn tay của Tôn Tiểu Hồng.


Bàn tay này đã cầm đao quá nhiều, nâng ly cũng quá nhiều rồi. Chuôi đao thì khô cứng, ly rượu thì lạnh lẽo. Bây giờ phải là lúc để bàn tay đó được hưởng thụ mùi vị dịu dàng. Trên thế gian này, còn gì ấm áp dịu dàng hơn được bàn tay của người yêu?


A Phi biết Tôn Tiểu Hồng tôn trọng bàn tay này hơn bất cứ người nào khác. Mặc dù bàn tay này hãy còn dấu vết thương tích, nhưng sẽ dần dần bình phục.


Ngay cả hắn, hắn cũng từng bị tổn thương, nhưng hắn không muốn nói đến nữa.


“Cái đã qua thì đã qua.” Câu nói này hình như rất đơn giản, nhưng không phải ai cũng hiểu được. Cũng may Lý Tầm Hoan và A Phi đều rất hiểu chuyện này.


Đột nhiên A Phi nói: “Ba năm sau, ta nhất định sẽ trở về.”
Hắn mỉm cười, nhìn đôi tay của họ nói tiếp: “Đến khi ta về, nhất định các bạn phải mời ta uống rượu.”


Lý Tầm Hoan đáp: “Dĩ nhiên rồi, nhưng ba năm thì hơi lâu đấy.”
A Phi nói: “Loại rượu mà ta muốn uống rất đặc biệt, không biết các bạn có chịu mời ta hay không?”


Tôn Tiểu Hồng giành hỏi: “Huynh muốn uống rượu gì?”
A Phi đáp: “Rượu mừng.”
Chỉ có rượu mừng là phải đợi đến ba năm. Bất luận là để tang cho ai, thì ba năm cũng đủ rồi. Mặt Tôn Tiểu Hồng đỏ lên.


A Phi tiếp: “Bất cứ là rượu gì ta cũng đã từng uống, nhưng chưa từng uống rượu mừng. Mong rằng các bạn không để ta thất vọng.”


Mặt của Tôn Tiểu Hồng càng đỏ hơn. Nàng cúi gầm xuống, nhưng không nhịn nổi, lại lén liếc qua Lý Tầm Hoan. Thần sắc của Lý Tầm Hoan cũng rất cổ quái. Dường như hai chữ “rượu mừng” khiến chàng không biết phải nói gì.


Qua một hồi rất lâu, chàng mới nói chậm rãi: “Bất cứ là rượu gì ta cũng đã từng mời, nhưng chưa từng mời ai uống rượu mừng. Ngươi có biết vì sao không?”


Dĩ nhiên A Phi không biết, mà Lý Tầm Hoan cũng không muốn hắn trả lời.
Chàng lập tức tự trả lời: “Bởi vì rượu mừng quá đắt.”
A Phi ngẩn người hỏi lại: “Quá đắt ư?”


Lý Tầm Hoan cười: “Khi một nam nhân mời bằng hữu uống rượu mừng, chính là để nói rằng suốt đời hắn phải từ từ mà trả nợ. Đáng tiếc là ta lại ít khi muốn làm bằng hữu phải buồn lòng.”


Tôn Tiểu Hồng “Úi chao” một tiếng rồi ngã vào lòng chàng. A Phi cũng cười rộ lên.


Đã rất lâu rồi, hắn không cười vui vẻ như thế. Tiếng cười này làm hắn cảm thấy mình trẻ hẳn ra, mình lại tràn đầy dũng khí, niềm tin và hy vọng vào cuộc sống.


Trong mắt hắn lúc này, ngay cả cây cối tiêu điều cũng tràn đầy sức sống, vì hắn biết không bao lâu nữa là chúng lại nảy mầm.


Hắn chưa biết tiếng cười lại có sức mạnh như thế. Hắn không những thán phục Lý Tầm Hoan mà cũng rất cảm kích, vì một người tự làm mình cười thì đã không phải dễ, nhưng làm người khác cười lại còn khó hơn nhiều.


*
* *
“Vẽ rắn thêm chân” là dư thừa, ngu ngốc, đáng cười.
Nhưng trên thế gian có quá nhiều phiền não, có phải chỉ vì tiếng cười quá ít không?


Tiếng cười cũng giống như nước hoa, không những làm cho mình được thơm tho mà còn làm cho người khác vui vẻ.


Nếu bạn có thể làm cho người ta cười, cho dù phải làm những việc ngu ngốc một chút thì cũng có gì đáng ngại?






Truyện liên quan

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Carolyn Keene14 chươngFull

Trinh ThámKhác

42 lượt xem

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Carolyn Keene12 chươngFull

Trinh ThámKhác

49 lượt xem

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích

Quái Đạo Hồng Đấu Bồng (Kaitou áo choàng đỏ)25 chươngFull

Sắc HiệpĐam Mỹ

555 lượt xem

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

Tuyết Túc Oanh Băng45 chươngFull

Trinh ThámĐam MỹHài Hước

892 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Đương Gin Gặp Gỡ Bệnh Tâm Thần

Cầm Cửu279 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhNữ Cường

519 lượt xem

Thám Tử Tuổi Học Trò

Thám Tử Tuổi Học Trò

Mèo Kun'n26 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

77 lượt xem

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Xuyên Vào Thám Tử Lừng Danh Conan... Quyết Làm Người Qua Đường

Hắc Phán Quan8 chươngDrop

Xuyên KhôngTrinh ThámThanh Xuân

361 lượt xem

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Thám Tử Lừng Danh Conan Chi Biến Thái Nhà Khoa Học

Nhan Tiểu Vượng296 chươngTạm ngưng

Đô ThịNgôn TìnhXuyên Không

2.3 k lượt xem

Thám Tử Sài Gòn

Thám Tử Sài Gòn

Dương Ami38 chươngTạm ngưng

Trinh ThámThanh Xuân

160 lượt xem

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Trọng Sinh Conan Làm Thám Tử Convert

Miêu Sắc1,199 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

13.9 k lượt xem

Đa Tình Kiếm Khách Vô Tình Kiếm

Đa Tình Kiếm Khách Vô Tình Kiếm

ky phat90 chươngFull

Trinh Thám

515 lượt xem

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Đại Thám Tử Mori Kogoro Convert

Thệ Xuyên Lưu2,077 chươngTạm ngưng

Đồng Nhân

61.5 k lượt xem