Thần Võ Chiến Vương

Chương 86: Cao Nguyệt

Đệ tử Thiên Đạo môn có mấy ngàn, môn phái muốn che chở an toàn của gia tộc mỗi đệ tử là một chuyện rất khó có thể làm được.
Trên thực tế, cũng đã từng xuất hiện tiền lệ rất nhiều đệ tử trong nhà xảy ra chuyện.


Sau khi xảy ra chuyện như vậy, Thiên Đạo môn đều giải quyết vấn đề một cách tốt đẹp, bắt lấy những người dám động thủ kia, lại dùng thủ đoạn sấm sét chém giết.
Thông qua hành động như vậy để làm cho đám người Hỏa vực kinh sợ.


Đương nhiên, biện pháp bảo vệ không chỉ là dựa vào lực uy hϊế͙p͙.
Thiên Đạo môn còn có thể cung cấp cho gia tộc của mỗi một đệ tử một đạo linh phù, khi gặp phải tai ương ngập đầu thì phá hủy linh phù. Khi đó sẽ có trưởng lão Thiên Đạo môn chạy tới đúng lúc.


Đây là đãi ngộ mà đệ tử bình thường nhận được, nếu như là đệ tử được cường điệu bồi dưỡng thì Thiên Đạo môn sẽ càng được coi trọng.
Sẽ được bày linh trận ở chung quanh gia tộc của những đệ tử này.


Những trận pháp này không có năng lực giết địch và phòng ngự, nhưng lại có thể cảm ứng được gợn sóng của linh khí trong thiên địa. Một khi có Thần du cảnh xông vào thì sẽ bị phát hiện ra.
Nếu như là Thần du cảnh động thủ, linh trận sẽ có trưởng lão Thiên Đạo môn thuấn di ra ngoài.


Ở dưới biện pháp bảo vệ như vậy, không người nào dám làm xằng làm bậy.
- Giang Thần! Ta muốn ngươi cảm nhận được sự thống khổ giống như ta!
Lý Thấm xuất hiện ở trong Thập vạn đại sơn, cái chết của đệ đệ làm cho nàng sắp tan vỡ.




Nàng và đệ đệ sống nương tựa lẫn nhau mà lớn lên, khi bất lực lại dựa vào nhau, cho nên cảm tình cực kỳ thâm hậu.
Nhưng mà, Giang Thần lại vô tình hủy diệt tất cả những chuyện này, cướp đi tính mạng của đệ đệ nàng.


Còn hành động của Lý Tùng, theo Lý Thấm thấy, cũng không có vấn đề gì cả.
Loại người này như nàng xưa nay đều là như vậy, cho rằng người khác đều thiếu nợ nhà nàng, không trả nợ đủ.


- Rõ ràng ta thương yêu Lý Tùng như vậy mà Giang Thần ngươi lại muốn giết nó! Tại sao ngươi không chết đi cơ chứ?
Lý Thấm không ngừng gầm thét ở trong lòng.
Nàng từ từ tới gần Nam phong lĩnh, sát ý trong lòng càng ngày càng mãnh liệt.


Giang Thần không có huynh đệ tỷ muội, phụ thân bị giam ở Hắc Long uyên, trong nhà chỉ có một mẫu thân.
- Giang Thần, ta muốn ngươi nếm trải nỗi thống khổ của ta!
Mục tiêu của Lý Thấm là như thế, giết chết mẫu thân của Giang Thần!
- Ồ?


Đột nhiên, Lý Thấm phát giác được cái gì đó, nàng dùng ánh mắt không thể tin tưởng được nhìn Nam phong lĩnh trước mắt.
- Làm sao có khả năng chứ? Không ngờ trong Nam phong lĩnh nho nhỏ lại có năm nơi có linh trận? Còn hình thành bảo vệ trận trong trận?


Lý Thấm chính là đệ tử chân truyền, đương nhiên nàng biết thủ đoạn của môn phái.
Năm cái linh trận, bao phủ Nam phong lĩnh hoàn mỹ, kẻ xâm lấn có bất kỳ hành động công kích nào cũng sẽ đối mặt với năm tên trưởng lão của Thiên Đạo môn.


- Giang Thần không phải đệ tử chân truyền, làm sao có khả năng có đãi ngộ như vậy chứ?
Lý Thấm không nghĩ ra, lại nghĩ tới trận pháp ở Xích tiêu phong, nàng thầm nói:
- Chẳng lẽ hắn thực sự là con riêng của lão già Mạc Húc kia sao?


Bởi vì Mạc Húc ngăn cản nàng và sư phụ nàng công kích Xích tiêu phong, cho nên trong lòng nàng đã hận vị Thái Thượng trưởng lão này.
- Chỉ có điều, đừng mong như vậy là có thể ngăn cản được ta.


Đổi lại là những người khác, sau khi nhìn thấy tình huống như vậy thì sẽ không có bất kỳ biện pháp nào khác.
Chỉ có điều, Lý Thấm là đệ tử chân truyền, cho nên nàng có hiểu rõ nhất định đối với linh trận.


Nàng thu lại khí tức của mình, thu hồi phướn dài trong tay, một lần nữa đáp xuống trên mặt đất, dùng phương thức đi bộ để đi vào trong Nam phong lĩnh.
Đồng thời, nàng còn nắm lệnh bài đệ tử ở trên tay.


Làm như vậy sẽ không khiến cho linh trận chú ý, đây là chuyện trong lúc vô tình nàng phát hiện ra được.
Vào giờ phút này, toàn bộ Nam phong lĩnh đều đang được xây dựng thêm, được lợi từ Giang Thần cho nên tốc độ phát triển mấy ngày nay tương đương với mười năm trước đây.


Lý Thấm còn có thể nhìn thấy rõ có con rối đi lại ở trên núi rừng, trên bả vai gánh những cây gỗ to lớn.
Trên mặt của mỗi người đều có thể nhìn thấy nụ cười trong sáng.
- Hừ.


Trong lòng Lý Thấm càng ngày càng lạnh, nàng đi tới Sơn thành chủ phủ, nói mình là đệ tử chân truyền của Thiên Đạo môn, mang đến lời nhắn của Giang Thần.


Giang Vấn Thiên tự mình tiếp đón, lúc vừa mới bắt đầu thì trong lòng hắn đã rất hoài nghi, bởi vì mấy ngày nay Giang Thần đều viết thư, chưa từng sai người tới nhắn.
Chỉ có điều, khi Giang Vấn Thiên nhìn thấy y phục và lệnh bài đệ tử trên người Lý Thấm, hắn lập tức tin tưởng không chút nghi ngờ.


- Giang phủ chủ, Giang Thần có vài câu muốn ta nói cho mẫu thân của hắn.
Lý Thấm giấu kỹ sát khí của mình, không để lại dấu vết liếc mắt nhìn Giang Vấn Thiên, đây là gia gia của Giang Thần. Chỉ có điều nàng cho rằng phải giết chết mẫu thân của Giang Thần thì mới có thể giải hận được!


Bởi vì cơ hội ra tay chỉ có một lần, nhất định nàng phải quý trọng nó.
- Ồ, Cao Nguyệt sao? Nàng ở Đông viện, ta sẽ sai người mang ngươi tới.
Giang Vấn Thiên nói.


Ở Đông viện, Lý Thấm nhìn thấy Cao Nguyệt, trong lòng không khỏi lấy làm kinh hãi. Vốn nàng tưởng rằng mẫu thân Giang Thần cũng là một phụ nhân thô bỉ ở trong rừng rú, thế nhưng lại không nghĩ tới khí chất của nàng quá xuất chúng, trang điểm nhẹ cũng đã khiến cho nàng trở nên rất xinh đẹp.


- Ngươi là sư tỷ của Giang Thần sao? Thật hân hạnh khi được gặp ngươi, xin hỏi Giang Thần có lời nhắn gì muốn nói cho ta vậy?
Nghe được có tin tức của nhi tử, Cao Nguyệt như mở cờ trong bụng, hàm răng trắng nõn lộ ra.
Lý Thấm cũng không ẩn nhẫn nữa mà nói ra từng chữ từng chữ:


- Giang Thần đã giết đệ đệ của ta!
Một câu nói, bầu không khí của chính điện Đông viện như bị đọng lại.
Sưu!
Phong hành vệ ngoài cửa rút dao sắc ra khỏi vỏ, cùng nhau xông tới.
- Đi ra ngoài!
Cao Nguyệt lập tức phất tay, quát lên:
- Các ngươi không nên vào, Tuyết nhi, ngươi cũng đi ra ngoài đi.


- Phu nhân!
Đương nhiên nha hoàn và Phong hành vệ không yên lòng về nàng.
- Các ngươi không phải là đối thủ của nàng, đi ra ngoài trước.
Cao Nguyệt nói.


Giọng nói của nàng rất nhẹ, nhưng lại khiến cho người ta không thể từ chối. Tuyết nhi và Phong hành vệ trừng mắt Lý Thấm, không cam lòng đi ra khỏi chính điện.
Lý Thấm không ngăn cản, mục tiêu của nàng chỉ có mình Cao Nguyệt mà thôi.
- Ngươi đến giết ta để báo thù sao?


Cao Nguyệt một lần nữa quan sát Lý Thấm, không có vẻ nhiệt tình và thân thiết như vừa nãy nữa, mà trong ánh mắt để lộ ra mấy phần ác liệt.


Nhìn thấy Cao Nguyệt lại bình tĩnh như thế, Lý Thấm rất bất ngờ, lại thấy khí chất của Cao Nguyệt cao quý. Trong lòng nàng ước ao Giang Thần lại có một người mẫu thân như vậy.
Cảm giác căm ghét và phẫn nộ làm cho gương mặt xinh đẹp của nàng trở nên cực kỳ dữ tợn.
- Không sai, hắn đã giết đệ đệ ta!


- Như vậy nhất định là đệ đệ ngươi chết chưa hết tội.
Ai ngờ, Cao Nguyệt không để ý tới cảm nhận của nàng mà lạnh lùng nói:
- Nhi tử của ta, ta hiểu rõ, người mà nó giết, tất nhiên là do tự mình tìm lấy!


Không hỏi chuyện đã xảy ra, cũng không để ý tới đúng sai, Cao Nguyệt nói rất là chắc nịch.
Trước đó, Lý Thấm không để ý tới nguyên nhân đệ đệ chết, biểu hiện cũng là như vậy.
Hiện tại nàng đã biết, thì ra làm như vậy sẽ khiến cho người khác phát điên.


Bởi vì hiện giờ cảm nhận của nàng chính là như vậy, năm ngón tay nắm chặt, phát ra tiếng răng rắc, nàng cắn răng nói:
- Như vậy thì ngươi chết đi cho ta!
- Ta hỏi ngươi, ngươi có ra tay đối với Thần nhi của ta hay không?
Cao Nguyệt hoàn toàn không để ý tới sát khí của nàng mà trái lại còn hỏi một câu.


- Ta sẽ giết hắn, nhất định là vậy!
Trong tay của Lý Thấm xuất hiện một cái phướn dài, ánh mắt nhìn về phía Cao Nguyệt như đang nhìn một kẻ đã chết vậy.
- Nhưng trước đó, ta sẽ giết ngươi trước.
Bởi vì có linh trận cho nên nhất định Lý Thấm phải một kích thành công.
- Trảm ma thần phong!


Khoảng cách giữa Cao Nguyệt và nàng chỉ có năm thước, đối mặt với một kích này, chắc chắn sẽ phải chết.
Phanh!
Người bên ngoài chính điện chỉ nghe một tiếng vang rất lớn vang vọng, nóc nhà bị uy năng mạnh mẽ phá tan.


Cửa lớn cũng đồng thời bị phá nát, một bóng người bị bay ra ngoài, ngã xuống đất rồi lăn lông lốc ra xa mấy chục thước, va nát bồn hoa thì mới dừng lại.


Người của Đông viện vội vã chạy tới, chỉ có điều vừa tới gần thì mới phát hiện ra bên cạnh người lăn ra có một cái phướn dài, cả đám lập tức sửng sốt.
Nhìn kỹ lại, người ngã trên mặt đất chính là Lý Thấm!


Gân cốt cả người vỡ nát, trong miệng không ngừng phun ra từng ngụm từng ngụm máu tươi, nàng thoi thóp, lại không cam lòng quay đầu, nhìn về phía cửa chính điện.
- Muốn làm thương tổn Thần nhi của ta, tất cả đều phải chết!


Cao Nguyệt đi ra, tóc đen bay lượn, y phục phập phồng, khắp toàn thân để lộ ra khí chất siêu phàm, trên khuôn gương mặt xinh đẹp kia hiện lên vẻ lạnh lẽo.
Ở giữa hai lông mày của nàng hiện ra hoa văn một đóa hoa sen nho nhỏ màu đỏ.
Lúc này Cao Nguyệt đã không còn là phụ nhân phổ thông nữa.


Coi như sư phụ An trưởng lão của Lý Thấm đến đây thì cũng không bằng một phần vạn của Cao Nguyệt.
- Làm sao, làm sao có khả năng...
Lý Thấm tuyệt vọng nhắm mắt lại, không hiểu ra sao.