Thần Võ Chiến Vương

Chương 97: Hoàng Lăng

Trên đỉnh đầu có những tảng đá không ngừng rơi xuống, mặt đất dưới chân thì bắt đầu nứt toác, vết rách nhìn thấy mà giật mình giống như muốn xé rách tất cả xuất hiện.
Ầm!


Lại là một tiếng vang rất lớn vang lên, mọi người chỉ cảm thấy dưới chân chìm xuống, thân thể trải qua khoản thời gian không trọng lượng ngắn ngủi, bắt đầu lăn ra chung quanh.
Thêm nữa lại có yêu ma điên cuồng tập kích, Giang Thần đã cảm nhận được cái gì gọi là tuyệt vọng chân chính.


Chỉ có điều hắn phát hiện ra, trên mặt đất nứt ra của lao ngục xuất hiện một cái bậc thang bằng đá!


Lúc này, chấn động bắt đầu yếu bớt, Giang Thần không để ý tới đau đớn, giống như những người khác chạy xuống bậc thang bằng đá. Cũng mặc kệ phía trước có cái gì mà chỉ cúi đầu xông về phía trước.


Bởi vì yêu ma cũng đang như thủy triều tràn vào bậc thang bằng đá, đang điên cuồng truy kích.
Phía cuối bậc thang đá xuất hiện hành lang rất dài, hai bên vách tường có đèn đuốc đang cháy.
Rất nhanh, hai bên trái phải của hành lang xuất hiện chỗ ngoặt, mọi người chia ra làm ba đường.


Yêu ma theo sát mà tới cũng chia ra truy kích con mồi của mình.
Lúc này Giang Thần phát hiện ra hắn đã lạc Văn Tâm, Mạnh Hạo, bên người đều là kẻ không quen biết.
- Phía trước có một cánh cửa!
Người chạy ở phía trước kinh hỉ quát to một tiếng, cố gắng tăng nhanh tốc độ.




Đó là hành lang có độ cao, độ rộng tương đồng, cũng là do huyền thiết tạo thành, bên ngoài có một tầng tử kim, điêu khắc hoa văn rất mỹ lệ.
Giang Thần và những người khác đưa tay đẩy ra, kết quả lại phát hiện ra không cần mất công sức, chỉ cần đẩy một cái đã có thể mở cửa ra được.


Mọi người dùng tốc độ nhanh nhất chen vào trong, lại đóng cửa lại.
- Mau tìm đồ chặn cửa lại!
Giang Thần và mấy người khác chống cửa, bên ngoài vang lên tiếng va chạm như mưa, may mà yêu ma không biết đồng thời súc lực, mà là mù quáng va chạm vào.
- Có chốt, có chốt!


Những người khác phát hiện ra ở cạnh cửa có một khối gỗ mới, sau khi đặt xuống, cửa đã được chặn lại.
- Có được không vậy? Chỉ có một khối gỗ thôi sao?
Đám người Giang Thần chống cửa không dám khinh thường, sau khi xác định độ cứng rắn của gỗ thì mới yên lòng.


- Sao phía dưới ngục giam lại có nơi như thế này chứ, lẽ nào chính là bảo tàng của Chu Tước quốc hay sao?
Nguy cơ tạm thời giải trừ, lòng tham lần nữa quấy phá.
Lúc này bọn họ đang ở một cái hang đá không lớn không nhỏ, nơi đối diện có một tế đàn cao hai mươi thước.


Trên vách đá chung quanh tế đàn có rất nhiều bức hoạ, và những chiếc rương lớn đã được mở ra.
Bên trong những cái rương được mở ra là binh khí đã rỉ sét loang lổ cùng một ít đồ đồng không đáng giá.


Chỉ có điều, những người này cũng không thất vọng, bởi vì đây là dấu hiệu của việc có bảo tàng.
Bên trái tế đàn có một tấm cửa đá, tuy rằng không biết đi về phương hướng nào, thế nhưng mỗi người đều rất là chờ mong.


Chợt, mọi người không thể chờ đợi được nữa mà chạy lên tế đàn, nhìn thấy ngay chính giữa có một khối nham thạch lớn hình vuông, ở giữa có một cái chốt, dường như là cơ quan có thể mở ra.
Bảo vật trong đá?


Đám người đang kích động không thể chờ đợi được nữa mà mở ra, sau đó đã nhìn thấy nham trong đá có một quyển sách đã được mở ra.


Một người không muốn tin tưởng cho nên nắm sách ở trên tay, xoay loạn một cách thô bạo. Thế nhưng lại phát hiện ra ngoại trừ văn tự không biết ra cũng không còn vật gì khác.


Rất nhanh tiếng thất vọng oán giận đã vang lên, bọn họ còn tưởng rằng sẽ là bảo vật gì đó, thế nhưng không nghĩ tới lại là một cuốn sách rách.
- Để ta xem một chút.
Giang Thần tiếp nhận sách, văn tự trên mặt này hắn nhận ra, một mặt giải thích, một mặt nói với mọi người:


- Là văn tự của thời đại anh hùng trước đây, ghi chép các loại tin tức về Chu Tước quốc, vị trí chúng ta đang đứng hiện tại là hoàng lăng của Chu Tước quốc.
Không phải là hoàng lăng của một vị hoàng đế, là các đời các đời hoàng đế của Chu Tước quốc đều được mai táng ở đây.


Lao ngục bên trên vốn là dùng để vây chết người tuẫn táng theo hoàng đế.
Sau đó yêu ma xâm lấn, Chu Tước quốc biến nơi đó thành ngục giam, lấy ma huyết ra.
- Ngục giam là lối vào của hoàng lăng, dùng yêu ma để đề phòng người khác trộm mộ, quả thực cũng rất lớn mật.
Giang Thần thầm nói.


- Hoàng lăng? Như vậy chỉ cần tìm được mộ thất thì nhất định sẽ có chí bảo.
Hai mắt mọi người sáng ngời, phần mộ của hoàng đế, nhất định sẽ có không ít vật chôn cùng.
Người gấp gáp đã đi về phía cửa đá, còn có một nhóm người nhìn quyển sách trên tay của Giang Thần.


- Các ngươi cầm xem đi.
Giang Thần biết tâm tư của bọn họ là gì, bọn họ lo lắng quyển sách này là chí bảo gì đó, chỉ là còn chưa bị phát hiện ra mà thôi.
Qua tay truyền đọc, không ai nhìn ra được quyển sách này có chỗ đặc biệt gì cả.


Chỉ có điều, bọn họ lại không yên lòng đưa sách cho bất kỳ người nào.
Ngộ nhỡ nó là một kiện bảo vật thì sao?
- Đốt đi.
Có người đề nghị.
- Rất có thể phía trên có biện pháp đi ra ngoài và mật đạo, nhất định phải đốt sao?
Giang Thần nói.


Lần này, mấy người ở đây đều không quyết định được.
- Vậy bây giờ ngươi nhìn nó xem, nếu như không có thì mới lại đốt.
Nghe vậy, Giang Thần tức giận nói:


- Nếu như đây thực sự là bảo vật gì, ta không cần các ngươi đồng ý là đã có thể chiếm dụng làm của riêng. Các ngươi cho rằng các ngươi mạnh hơn ta sao? Các ngươi có biết muốn dịch rất tốn thời gian hay không? Một từ có khả năng có mấy loại ý tứ, hiện giờ ta phải tốn thời gian ở đây dịch cho các ngươi hay sao?


Mắt thấy Giang Thần tức giận, những người này đành phải thôi, đồng loạt đi về phía cửa đá.
- Đúng là.
Giang Thần bỏ sách vào trong nạp giới, hắn cũng không phát hiện ra sách này là bảo vật gì cả. Đúng như hắn từng nói, hắn muốn tìm cách để đi ra ngoài.


Chỉ có điều, Giang Thần như nhớ tới cái gì đó, vừa nãy trong quá trình chạy trốn, hắn còn hận yêu ma hơn so với những người khác.
Lúc vừa mới bắt đầu hắn cho rằng đây là ảo giác, thế nhưng vừa nãy khi chặn cửa lại, loại cảm giác đó vô cùng mãnh liệt.


- Yêu ma cấp thấp trung thành với Ma thần, ta giết chết Ma thần, chẳng lẽ bọn chúng muốn báo thù? Nhưng mà, sao bọn chúng lại biết được ta giết chết Ma thần cơ chứ?
Giang Thần lập tức nghĩ lại những sách vở mà mình đã xem qua, rất nhanh hắn đã tìm được đáp án.
Máu của Ma thần!


Đây là đồ mà chỉ có trở thành Ma thần thì mới ngưng tụ ra được, là cuội nguồn lực lượng to lớn của Ma thần.
- Người giết chết Ma thần sẽ thu được giọt máu của Ma thần, nếu như hấp thu trễ năng lượng trong giọt máu của Ma thần thì sẽ bị các yêu ma khác cảm ứng được.


Trước đây bên trong sách mà hắn đã xem qua có một đoạn như vậy.
Giang Thần kiểm tra thân thể, quả nhiên phát hiện ra một viên Huyết đan quỷ dị đang ở trong khí hải của bản thân hắn.
- Chẳng trách, luyện hóa trễ thì tương đương với tạo ra tín hiệu cho yêu ma, trốn đi đâu cũng không có tác dụng.


Giang Thần nhìn về phía cánh cửa vẫn đang chịu đựng va chạm kia, hắn lập tức ăn một viên linh đan vào, sau đó lại ngồi dưới đất vận chuyển công pháp.
Dần dần, giọt máu của Ma thần bắt đầu hòa tan, ở trong quá trình này, cừu hận của yêu ma đối với Giang Thần cũng giảm bớt.


Mà cảnh giới của Giang Thần lại không ngừng tăng lên.
- Chẳng trách bây giờ còn có nhiều người như vậy chạy tới chiến trường thiên ngoại tàn sát yêu ma, hóa ra là bởi vì như vậy.


Giang Thần nhặt được một món hời lớn, Ma thần là tồn tại mà hắn tuyệt đối không giết chết được. Thế nhưng hắn thừa dịp Ma thần kia suy yếu mà đắc thủ, thu được một giọt máu của Ma thần tương đương với Thần du cảnh.
- Cách hậu kỳ viên mãn không còn xa.


Giang Thần đứng dậy, đột nhiên, hắn phát hiện ra mảnh gỗ sau cánh cửa kia xuất hiện một vết rách, làm cho hắn sợ hãi tới mức lập tức chạy về phía cửa đá.


Sau cửa đá là đường nối còn chưa xây dựng xong, đường đá dưới chân đi được một nửa đã không còn, mặt đất trở nên lồi lõm, rất khó đi.
- Người đâu?


Điều khiến cho Giang Thần bất an chính là, những người vừa nãy cũng không biết đã đi nơi nào, một chút âm thanh cũng không có.
- Này!
Giang Thần quát to một tiếng, thế nhưng lại không có ai đáp lại, trừ tiếng vang của hắn ra mà thôi.
- Bình tĩnh.


Giang Thần lấy Xích tiêu kiếm ra, mượn ánh kiếm chiếu sáng, từng bước một đi về phía trước.