Thần Võ Thiên Đế

Chương 85: Ba ngày ắt chết

Dưới ánh mặt trời, trong rừng nhiệt độ cực thấp, có loại cảm giác âm trầm không hiểu.
Lâm Phong đang cực lực giãy dụa muỗn thoát khỏi nơi này thì lại bị Lục Vũ gắt gao giữ chặt.
“Lão đại, đừng đùa, muốn chết người.”


Lâm Phong thật sợ mất mật, từ nhỏ đến lớn hắn mới gặp phải chuyện này lần đầu.
Lục Vũ không để ý đến hắn, trong miệng một mực đọc lấy: “Sai, sai...”


Thi hài võ ra, một thiếu niên khoảng mười bốn mười lăm tuổi da thịt trắng nõn chui ra, sắc mặt trắng bệch, mắt trái có hai đồng tử, mắt phải bình thường.
“Sai chỗ nào?”
Thiếu niên nhìn Lục Vũ, ánh mắt rất tang thương, thanh âm cũng rất già nua.
“Đều sai.”


Lục Vũ ngữ khí cổ quái, ánh mắt rất phức tạp, lại có một tia thở dài ở bên trong.
Lâm Phong một mặt mộng bức, ngơ ngác nhìn Lục Vũ.
“Lão đại, ngươi bị quỷ nhập hả?”
Lục Vũ thật muốn tát hắn một bạt tai, nhưng giờ phút này lại không hơi sức đâu để ý đến hắn.


Người khởi tử hoàn sinh này nhìn thì trẻ trung nhưng thực ra lại rất già nua, trong lúc lơ đang ánh mắt bộc lộ ra lực lượng kinh khủng khiến cho cây cỏ trong rừng đều dừng trong nháy mắt.


Người này rất đáng sợ, trước đây nếu Lâm Phong chạy trốn căn bản cũng trốn không thoát, cho nên Lục Vũ mới có thể gắt gao giữ hắn lại.
Người sống lại nhìn Lục Vũ, trong mắt lóe lên vẻ khác lạ.
“Ngươi là ai, sao biết ta sai?”




Lục Vũ nghênh đón ánh mắt của đối phương, khí chất cả người đang biến hóa, tựa như trong nháy mắt cao lớn thêm không ít.
Lâm Phong cảm giác được, kinh ngạc nói: “Lão đại, ngươi thay đổi.”
Người trùng sinh trợn hai mắt, khẽ kêu: “Xem ra ngươi rất không bình thường.”


Lục Vũ thần thái phiêu dật, nghiêm mặt nói: “Ngươi giống ta, lúc trước ta sai, ngươi lại càng sau.”
Người trùng sinh mắt thần như đao, lạnh lùng nói: “Thật sao? Nói nghe một chút. Ngươi nếu nói sai thì hai ngươi phải bỏ mạng lại đây.”
Lâm Phong reo lên: “Tại sao? Chúng ta không trêu chọc ngươi.”


Người trùng sinh nói: “Vì ta mạnh hơn các ngươi, ở trước mặt ta các ngươi chỉ là hai con kiến đáng thương.”
Lâm Phong muốn phản bác nhưng bị Lục Vũ ngăn lại.
“Ngươi xác thực mạnh hơn chúng ta, nhưng ngươi sống không quá ba ngày.”
“Cái gì!”


Lâm Phong kêu sợ hãi, bị lời nói của Lục Vũ gây khϊế͙p͙ sợ.
“Lão đai, ngươi có bị sốt không, sao lại nói chuyện hoang đường như thế?”
Người trùng sinh đột nhiên biến sắc, trên thân phóng ra ba động khủng bố gây uy hϊế͙p͙ lên người Lục Vũ và Lâm Phong khiến hai người suýt phải quỳ xuống.


“Sao ngươi lại biết?”
Người trùng sinh mắt lộ sát cơ, tâm tình hết sức không bình tĩnh.
“Thời điểm nhìn thấy ngươi, ta đã nói ngươi thật sai, sai ngay ở một bước mấu chốt nhất.”
Lục Vũ ngửa đầu ưỡn ngực, thần sắc như thường.


Người trùng sinh chớp mắt không yên, chậm rãi nâng tay phải lên, sát khí bao phủ quanh thân.
Lâm Phong kinh hãi nói: “Ngươi muốn làm gì, lớn hϊế͙p͙ nhỏ?”
Người trùng sinh dựa lưng lên tảng đá, mắt nhìn Lục Vũ thật lâu, sát cơ trong mắt dần dần mờ đi.
“Có biện pháp cứu vãn không?”


Lục Vũ cau mày, khẽ thở dài: “Không còn kịp rồi. Năm đó ngươi đặt mình vào tuyệt cảnh, vì sống sót mà tu luyện Huyền thi tam biến, đáng tiếc công pháp không được đầy đủ, chỗ mấu chốt nhất ngươi lại luyện sai.”
Người trùng sinh tâm thần kinh biến, bị lời nói của Lục Vũ dọa giật nảy mình.


“Việc này bất luận kẻ nào cũng không biết, ngươi sao như tận mắt thấy vậy?”
Lục Vũ nói: “Bởi ta từng gặp qua môn công pháp Huyền thi tam biến này, so sánh tình huống của ngươi thì liền nhận ra ngay.”
Người trùng sinh tang thương nói: “Thật không có biện pháp nào sao?”


Lục Vũ cau mày trầm tư, buông tay Lâm Phong ra.
“Đưa một bộ y phục cho hắn mặc, ta muốn hảo hảo suy nghĩ một chút.”
(Bạn đang đọc truyện Huyền Võ Thiên Tôn được edit hoặc dịch thô từ diễn đàn Tàng Thư Viện)


Lâm Phong vừa kinh vừa sợ, mở nhẫn trữ vật lấy ra một bộ y phục của mình đưa cho người trùng sinh kia.
Sau khi thay y phục xong, người trùng sinh nhìn qua như người vô hại, trở thành một mỹ thiếu niên.
“Ngươi tên là gì?”
Lâm Phong trốn sau lưng Lục Vũ, len lén nhìn hắn.
“Đổng Trọng.”


“Ta tên Lâm Phong, lão đại tên Lục Vũ, chúng ta đều là đệ tử Thanh Sơn tông.”
Đổng Trọng phản ứng đạm mạc, tưa hồ chưa từng nghe qua Thanh Sơn tông, chỉ lẳng lặng nhìn Lục Vũ.
Sau nửa canh giờ, Lục Vũ từ trong trầm tư tỉnh lại.


“Tình huống của ngươi rất đặc thù, tỷ lệ sống tiếp cực kỳ bé nhỏ, nhưng...”
Đổng Trọng truy vấn: “Nhưng sao?”
Lục Vũ chần chờ nói: “Ta có thể để cho linh hồn của ngươi tạm thời bất tử, nhưng tương lai có thể phục sinh hay không thì phải xem vận mệnh của ngươi.”


Đổng Trọng kinh dị nói: “Linh hồn bất tử? Tương lai tỷ lệ phục sinh lớn bao nhiêu?”
Lục Vũ nói: “Chưa tới một phần, bởi vì Di hồn chi thuật phong hiểm cực lớn, đồng thời bởi ngươi dính dáng đến Huyền thi tam biến cho nên trừ phi tìm được Địa Hoàng thư...”


Đổng Trọng sắc mặt kinh biến, bật thốt: “Địa Hoàng thư! Ngươi rốt cuộc là ai, tại sao biết nhiều như vậy?”
“Ngươi không cần quan tâm ta là ai, ngươi chỉ có tuổi thọ ba ngày, hãy suy nghĩ cho kỹ xem nên chết đi như thế hay là liều một lần.”
Lục Vũ quay người kéo Lâm Phong rời đi.


Đổng Trọng sững sờ tại chỗ, một lúc lâu sau mới phát ra một tiếng than khẽ.
“Điều kiện của ngươi là gì?”
Đổng Trọng đuổi kịp Lục Vũ, hắn rốt cục vẫn không cam lòng.


Bản thân thiên tân vạn khổ mới phá kén trùng sinh, ai ngờ lại chỉ có thể sống được ba ngày, Đổng Trọng há có thể can tâm?


Lục Vũ nói: “Điều kiện rất đơn giản, ba ngày nay ngươi phụ trách bảo hộ an toàn cho chúng ta, cũng giúp Lâm Phong đạt tới Tụ Linh cảnh giới. Sau ba ngày, ta sẽ cấy một sợi hồn phách của ngươi lên trên võ hồn của hắn. Như thế, linh hồn của ngươi có thể bất diệt. Chờ đến tương lai, nếu như vận khí tốt tim được Địa Hoàng thư, ngươi liền có thể sống lại.”


“Lão đai, không phải đâu. Chuyển lên trên võ hồn của ta, vậy ta há không... há không...”
Lâm Phong một mặt lo lắng, cảm thấy không lành.
“Đồ đần.”


Lục Vũ mắng: “Hồn phách của hắn chuyển qua trên võ hồn của ngươi, đây chẳng qua là gửi tạm thời thôi, không tiêu hao bao nhiêu hồn lực của ngươi cả, ngược lại có thể hướng dẫn ngươi tu luyện, không duyên cớ tặng cho ngươi một sư phụ lợi hại mà ngươi lại không muốn nữa.”


Lâm Phong kinh dị nói: “Vạn nhất hắn chiếm thân thể của ta, ta há không vểnh lên?”
Lục Vũ nói: “Ta chỉ có thể bảo vệ một sợi hồn phách của hắn bất diệt, hắn căn bản không có cách đoạt xá, chuyện này ngươi có thể yên tâm.”


Đổng Trọng nói: “Vậy vạn nhất hắn nuốt chửng hồn phách của ta thì ta há làm thuê không côn, vô cớ giúp hắn?”


Lục Vũ nói: “Hắn thôn phệ hồn phách của ngươi vô dụng, lúc đó ngươi chỉ còn sót lại một sợi hồn phách, còn cần hấp thu hồn lực của hắn. Đồng thời, tương lai ngươi có thể phục sinh hay không thì chưa biết được, nhưng không bằng trong khoảng thời gian đó thu hắn là độ đề, tương lai cung có thể để hắn kết thúc tâm nguyện giúp ngươi?”


Đổng Trọng nhìn Lâm Phong, khinh thường nói: “Hắn á?”
Lục Vũ nói: “Ngươi không nên xem thường hắn, võ hồn của hắn cũng không bình thường, Chiến Hồn đại lục lớn như thế ngươi muốn tìm được người thứ hai như hắn chỉ sợ rất khó.”


Lâm Phong kinh ngạc nói: “Lão đại, hóa ra ta trâu như vậy à?”
Lục Vũ cười nói: “Tương lai ngươi sẽ trở thành Luyện Đan sư vĩ đại nhất Chiến Hồn đại lục, có thể không trâu sao?”
“Luyện Đan sư?”


Đổng Trọng nhìn Lâm Phong vài lần, hơi hiểu ra nói: “Ngươi đang bồi dưỡng hắn, ngươi là Hồn Thiên sư?”
Lâm Phong sững sờ, quái khiếu nói: “Hồn Thiên sư? Lão đại, đây là sự thực sao?”
Lục Vũ mắng: “Ngươi biết cái gì, lo dò đường phía trước đi, ta muốn nói chuyện với hắn.”