Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang NPC Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Quyển 3 - Chương 52: Xuân Nhật Yến

“Rõ ràng ở đây thắp rất nhiều đèn dầu, lối đi lại khô ráo, hoàn toàn không ngửi được mùi vị riêng biệt của dầu sau khi đốt đi.”


Nhậm Dật Phi chú ý tới đèn dầu xung quanh, nó chỉ xuất hiện vào ban đêm. Lúc chong đèn sẽ tỏa ra một mùi hương ngọt ngào nhàn nhạt, khiến cho đầu óc con người ta trở nên choáng váng mộng mị.


Sau khi màn đêm buông xuống, đèn dầu trên hành lang và trong phòng lần lượt sáng lên, suốt dọc đường đi hắn đều gặp phải loại đèn dầu này, hiện tại ngay cả trong mê trận trước mặt cũng có.


Có điều, thứ làm Nhậm Dật Phi quan tâm hơn cả là giá sừng hươu của đèn dầu giống hệt như nhánh cây mà hắn đã nhìn thấy trong hoa viên hôm trước.
Nhậm Dật Phi nhìn một hồi lâu, sau đó hắn vươn tay nắm lấy bấc đèn.


Không có sức nóng thiêu đốt, ngọn lửa hóa thành một đóa hoa nho nhỏ trên đầu ngón tay hắn. Tia sáng tỏa ra từ đóa hoa tựa như một quả cầu ánh sáng, hoặc là một mặt trời nhỏ, nhưng mà đôi mắt nhìn lâu trong chốc lát sẽ hơi đau nhức.


“Quả nhiên…” Nhậm Dật Phi nhướng mày, cảm thấy mọi chuyện có chút thú vị.
Hắn dùng sức bóp nát quả cầu ánh sáng, bấc đèn cũng bị dập tắt theo, trên tay Nhậm Dật Phi xuất hiện một đóa hoa nhỏ bích sắc sáu cánh, cánh hoa gần như trong suốt.




Thì ra đèn dầu thắp sáng vào ban đêm là những đóa hoa phát ra ánh sáng này.
Bên trong mê trận không có ai quấy rầy, đây quả là một cơ hội tốt để Nhậm Dật Phi sắp xếp lại suy nghĩ của mình.


Hắn cắn ngón tay một lần nữa rồi dùng máu vẽ lên trên tường: “Tầng thứ nhất là Đình Vân Các. Nhìn qua bình thường, thực chất nó xây trên một đám dây leo, có điều lại không có ai biết được.”


Nhậm Dật Phi vẽ một số kiến trúc lầu các, bên dưới là dây leo chằng chịt lộn xộn, trong đó có một nơi hắn cố tình vẽ nổi lên, đúng là hồ hoa sen ở chính giữa.


“Vào ban ngày, Đình Vân Các không có gì bất thường, nơi này là hồ sen. Đến khi đêm buông, tầng tầng lớp lớp dây leo bên dưới được nâng lên rồi lan ra khắp khơi, cắn nuốt yêu ma. Mà hồ sen thì lại biến thành một hoa viên phát sáng.”


“Đình Vân Các vốn có hai tầng trên dưới, một tầng xuất hiện vào ban ngày, tầng còn lại xuất hiện vào ban đêm. Vì vậy thứ mình nhìn thấy ban ngày không phải là ảo ảnh và thứ mình nhìn thấy ban đêm cũng là thật sự.”


Nhậm Dật Phi lùi lại một bước nhìn bức tranh vừa vẽ trên tường, đó là đình đài lầu các được nâng lên bởi vô vàn dây leo, vị trí trung tâm là hồ hoa sen, phía dưới hồ sen là một hoa viên.


Hắn nhắm mắt lại. Tất cả mê cung, đèn hoa, ánh sáng lập lòe xung quanh đều không còn nữa, Nhậm Dật Phi lập tức tiến vào bóng đêm vô tận.
Hắn xuất hiện trong thế giới ý thức, nơi này không có ánh sáng, không có âm thanh, cũng không có gì cả.


“Manh mối đầu tiên là hồ sen. Ban ngày và ban đêm Đình Vân Các giống như hai mặt của một tờ giấy.”


Nhậm Dật Phi chắp tay rồi lại mở ra, một tờ giấy trong suốt hiện lên ở đầu ngón tay. Hắn tiện tay ném ra ngoài, tờ giấy đó là một bản đồ còn trống, mặt trên bản đồ có màu trắng, đại diện cho ban ngày.
Đầu ngón tay gõ nhẹ ở trung tâm bản đồ, một cái hồ sen liền xuất hiện trước mặt.


Lấy hồ sen làm trung tâm, lộ tuyến kim sắc lan ra khắp nơi, Nhậm Dật Phi tùy tay di chuyển một chút, kiến trúc đình đài bán trong suốt bật ra khỏi trang giấy: “Nơi này là Thiên Tuế Điện, gian phòng tổ chức yến hội, chỗ ở của chúng yêu, hoa viên…”


Hắn nhặt lên từng mảnh ghép vụn lắp vào bản đồ, đình đài cao thấp lộn xộn, sức sống tràn trề.
Hình ảnh mà Nhậm Dật Phi nhìn thấy khi nhìn xuống trên không trung từ từ chồng lên các con đường hắn đã đi qua, cuối cùng xuất hiện một Đình Vân Các thu nhỏ trôi nổi trên bản đồ.


Nhậm Dật Phi dùng đầu ngón tay làm bút và hành lang làm lộ tuyến, sau đó nối chúng lại với nhau.
Nhìn qua Đình Vân Các không có cấu trúc nhất định, không ngờ sau khi hắn nối xong, nó được hành lang chia đều thành sáu vùng, mỗi vùng đều có hình dạng của một cánh hoa.


Lật mảnh giấy lại, phía sau là bản đồ màu đen. Ở giữa bản đồ là hoa viên hình tròn và vô số đóa hoa bích sắc phát sáng bay lượn trên không trung.


Ký ức của đêm hôm đó kéo Nhậm Dật Phi trở lại, trước mặt hắn là những hình ảnh vụn vặt dựng thành bài thị. Nhậm Dật Phi men theo trí nhớ, xác định lại lộ tuyến mà mình đã đi qua đêm trước.


Đình Vân Các khi trời tối không có lầu các hay đình viện, chỉ có các dãy hành lang trùng trùng điệp điệp không thấy điểm cuối.
Những hành lang này xuất hiện trên bản đồ không khác nào sơ đồ mạch điện, ghép nối rời rạc, chỉ có một vài vùng hiện ra, còn lại thiếu rất nhiều nơi.


Nhưng những phần còn thiếu đó lại có vài chỗ trùng lặp hoàn hảo với hành lang lúc ban ngày.
Nhậm Dật Phi phác họa chỗ bị trùng lặp, rõ ràng chính là phần ngoài rìa của “cánh hoa”.


“Tách.” Sau tiếng búng tay, ngày và đêm chồng chất lên nhau, bản đồ nhanh chóng phóng to trước mặt, cuối cùng biến thành những gì mà hắn trông thấy khi ngao du xe mây trên không trung.
Cỗ xe nâng Nhậm Dật Phi từ trên cao bay thẳng về phía hồ hoa sen. 


Giống như đâm thủng một lớp màng mỏng vô hình, thân thể hắn xuyên qua ao hồ, trước mặt đột nhiên xuất hiện một hoa viên hình tròn, thứ đang phát sáng là nhị hoa và dịch nhầy tiết ra từ thân cây là nhụy hoa.
Tiếp tục đi xuống sâu hơn nữa là tầng tầng lớp lớp dây leo chằng chịt.


Nhậm Dật Phi đột ngột mở mắt ra, bức họa đơn giản được vẽ bằng máu vẫn còn ở trước mặt.
Đám thị nữ gác đêm là một loài côn trùng ẩn mình bên trong những đóa hoa.
Yêu ma bị cắn nuốt là chất dinh dưỡng mà hoa đã chuẩn bị cho nó.


Xuân Nhật Yến, đến cuối cùng chúng yêu đến dự tiệc với tư cách là khách nhân hay đến “dự tiệc” với tư cách là nguyên liệu nấu ăn?


Nhậm Dật Phi nhìn đến mê trận xung quanh, nơi đây cũng là một phần của đống dây leo, sở dĩ hắn không nhìn thấy bộ dáng chân thật của nó là bởi vì loại hoa này, mùi hương này che mắt. 


Hắn vung ống tay áo, muốn dùng gió để thổi tắt đèn dầu, nhưng mà ngọn lửa trước mặt chỉ lay nhẹ mà thôi, cũng không hề tắt đi.


Trước sau Nhậm Dật Phi đều là hành lang và dãy đèn dầu kéo dài vô tận, không biết phải đến năm nào tháng nào mới có thể dập tắt hết chúng, chẳng lẽ hắn thật sự mắc kẹt mãi ở chỗ này?
Nhậm Dật Phi nhíu mày suy nghĩ, đột nhiên vài sợi tóc bên thái dương khẽ lay động một chút.


“Gió?”
Nhậm Dật Phi liền vén thêm tóc sang một bên. Làn gió nhè nhẹ thổi qua lọn tóc từ một hướng nhất định, chắc chắn không phải thổi đến từ nhiều phía.
Nơi này còn có lối ra khác sao?


Theo hướng gió thổi, hắn chậm rãi đi qua cho đến khi đến một bức tường lưu ly ở phía trước thì dừng chân.
Không thể nhìn thấy thông đạo nhưng lại có gió, Nhậm Dật Phi thử vươn tay thăm dò, cảm giác như chạm vào mặt nước, sau đó xuyên qua vách tường lưu ly bán trong suốt.
Đầu bên đó trống không.


Lúc Nhậm Dật Phi đi qua mê cung trên mặt đất, Salman ở phía bên kia đang trượt xuống với tốc độ rất nhanh, mà đi cùng với hắn là người chơi Thanh Lân.


Salman giẫm trên một chiếc ván trượt đơn giản, thứ này bảo vệ hắn rất tốt. Người chơi Thanh Lân không có chuẩn bị giống vậy nên đành phải trượt trên mặt tường, dịch nhầy tiêu hóa điên cuồng ăn mòn y phục của hắn.


Thanh Lân cảm nhận được sau lưng nóng rát phát đau, hắn hô lên: “Không thể cứ vậy mà đi xuống được, hành lang này cực kỳ dài, không phải ta sẽ bị hòa tan thành một đống bùn hay sao?”
“Huynh đệ tốt à, ngươi còn tấm ván nào khác không?”


Salman liếc đối phương một cái rồi ném ván trượt dự phòng qua.
Lúc này bên trong vách tường tối đen như mực, Salman liền ném qua chỗ phát ra âm thanh. Thanh Lân di chuyển một chút lập tức bắt được.


“Có thay đổi,” Salman còn có tâm tình chạm vào bức tường mà phán đoán tình huống, “Lúc nãy vách tường là thực quản bằng thịt nhưng bây giờ đã mọc đầy gai nhọn.”
Dường như thứ gai nhọn này được chuẩn bị vì để ngăn chặn con mồi chạy thoát.


Gai nhọn kết hợp với chất nhầy hòa tan con mồi, hơn nữa nó còn là thực vật, đương nhiên không khỏi khiến người ta liên tưởng đến cây nắp ấm.
“Gần đến nơi rồi.” Salman phán đoán thời gian, hắn lấy ra một cọc gỗ rồi hung hăng đâm mạnh vào vách tường nhằm giảm bớt tốc độ trượt xuống.


“Huynh đệ tốt à, ta ta nữa.” Người chơi Thanh Lân lại kêu cứu.


Bởi vì có mấy cọc gỗ đóng vào vách tường giảm xóc nên cả hai lao xuống với tốc độ khá chậm, có điều giây sau hai người lập tức rơi vào một hồ dịch nhầy nhớp nháp. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, Salman và Thanh Lân vẫn không cẩn thận nuốt phải hai ngụm dịch nhầy, suýt chút nữa không nôn ra được.


“Đi mau.” Salman ra sức bơi trong vũng dịch nhầy thăm dò, hắn hít một hơi thật sâu nhưng chỉ toàn ngửi thấy mùi vị tanh tưởi. 
Xung quanh tối đen như mực, nhìn không thấy năm ngón.
Thanh Lân lấy ra một cái giá đèn dầu: “Nè, ta bẻ nó trên hành lang đó.”


Nhờ ánh sáng lập lòe tỏa ra từ ngọn đèn, rốt cuộc cả hai cũng biết được tình hình hiện tại.
Phía trên hai người là một đường hầm sâu, đúng là hành lang họ trượt xuống. Mà thứ chất lỏng đang bao vây bọn họ là dịch nhầy nửa trong suốt nửa mang theo huyết sắc mơ hồ.


Điều đáng mừng là vách tường ống cách hai người không quá xa, khoảng hơn chục mét, hẳn là có thể chạm tới được trước khi bị ăn mòn thành một đống xương trắng.
Bọn họ không nói hai lời lập tức bơi về phía vách tường gần nhất.
“A!” Thanh Lân ở bên cạnh chợt kêu thảm một tiếng.


Salman đang muốn hỏi chuyện gì xảy ra, đột nhiên hắn cảm giác có thứ gì đó đang quấn quanh mắt cá chân của mình. Nhưng mà Salman còn chưa kịp cảm nhận được đó là thứ gì thì vô số gai nhọn giống như đinh sắt đâm vào da thịt, cơ bắp và thậm chí xương cốt hắn. Sắc mặt hắn trắng bệch, mồ hôi trên trán trượt xuống gò má.


Có cái gì đó ở dưới đáy nước.
Theo đinh nhọn đâm vào, Salman cảm thấy thể lực bị hút cạn nhanh chóng. Hắn rút thanh kiếm ra vung xuống, dịch nhầy bên dưới bị chém ra làm hai, thứ quấn trên mắt cá chân cũng bị chém bay nhưng vô số gai nhọn giống như đinh kia thì vẫn còn đâm trên da thịt.


“Giúp ta với.” Thanh Lân hô to, hắn không chống đỡ được nổi, sắp bị nó kéo chìm.
Salman cân nhắc một chút rồi quay người bơi về phía Thanh Lân.
Hắn chém đứt thứ đang quấn dưới chân đối phương, cả hai liều mạng bơi đến bức tường hình ống.


Vách tường khá mềm, Salman chỉ dùng kiếm chém xuống một nhát thì phía sau nó lập tức phát ra ánh sáng yếu ớt. Hắn lại chém thêm hai nhát nữa, rốt cuộc tạo thành một cái động nhỏ đủ cho một người. Hai người lần lượt chui qua nơi đó rồi nương theo dịch nhầy trong thành ống trượt xuống.


“Trông giống lúc sinh con không? Dịch nhầy chảy xuống không khác nước ối là bao nhỉ?” Thanh Lân dùng cách này nhằm chuyển sự chú ý của mình vào chuyện khác, để không nhớ đến đau đớn dưới chân.
Salman nhìn cảnh tượng bên ngoài thành ống, không đáp lời.


“Sao ngươi không nói gì hết vậy?” Người nọ thấy Salman không đáp nên cũng ngẩng đầu lên nhìn xem, sau đó liền sửng sốt.


Nơi mặt đất vốn nên tối tăm ảm đạm lại treo từng dây từng dây ánh huỳnh quang trong suốt. Mà thỉnh thoảng những dây huỳnh quang trước mặt còn lập lòe vài điểm sáng giống như sao trời.


Salman nhớ đến lúc hắn còn nhỏ, trước khi được đưa lên thành phố, hắn ngồi ở trong sân ngắm nhìn dải ngân hà vắt ngang trên bầu trời. Salman không biết nó sẽ kéo dài đến bao giờ, có lẽ là kéo dài từ lúc đó cho đến tương lai vô tận, mãi mãi không thể nhìn thấy.


“Giống như dải ngân hà vậy.” Thanh Lân cảm thán.
Trên mạng lưới của dây huỳnh quang phát sáng có vài chỗ sần sùi hình cầu mờ đục, đúng là nơi bọn họ chạy ra.


Mà bên cạnh những chỗ sần sùi đó lại nối liền với một cái bọc trắng, bên trong bọc trắng là một vật màu đen rất giống với quả trứng. Rất nhiều cái ống thô to cắm vào bóng đêm, có khả năng là nơi hai người trượt xuống.
Kết cấu này… Đột nhiên bọn họ có cảm giác sởn hết tóc gáy.


Mặc kệ vẻ ngoài mỹ lệ của dây huỳnh quang, hai người đến gần bọc trắng, quả nhiên. Bên trong bọc trắng trong suốt là những vật màu đen hình bầu dục, tựa như trứng ếch xanh. Thế mà bên trong thứ này nữa là một đám yêu ma bị ép cong cứng ngắc.


“Chúa ơi.” Thanh Lân kinh sợ hô lên, “Đây là mấy người chơi và NPC đã mất tích trước kia sao?”
“Cắt ra là biết.”


Salman trực tiếp vung kiếm chém đứt một dây huỳnh quang, chất lỏng phát sáng bên trong và đám yêu ma “lạch cạch” rơi xuống. Chất lỏng chảy đầy ra đất, làm một khoảng đất dưới chân bọn họ biến thành màu huỳnh quang.


Bên ngoài trứng được bọc một lớp màng mỏng, có thể mơ hồ nhìn thấy một người bị bẻ gấp khúc, tóc tai bù xù.


Salman tiến về phía trước, hắn dùng kiếm chém rách lớp màng, huyết tương và mủ nhầy màu nâu túa ra, không khác gì huyết nhục cùng mỡ bị hòa tan trộn lẫn với nhau, cuối cùng cũng thấy được yêu ma bên trong một cách rõ ràng.
“Ác…” Thanh Lân vội vàng che mũi.


Trong không khí tràn ngập mùi hôi thối của thứ gì đang thối rữa, yêu ma trong đó trượt ra, cả người đã bị hòa tan gần hết, để lộ từng khúc xương trắng hếu.
Nhưng như vậy không nói, thế mà yêu ma này vẫn còn chưa chết, đối phương đang gian nan hít thở phập phồng.


Trời sinh chúng yêu đều có năng lực tự hồi phục mạnh mẽ, thế nên lúc bấy giờ, năng lực này không khác gì một loại tra tấn khổ hình.


“Mặc dù ta đã nhìn thấy những thứ này thông qua đôi mắt của người chơi kia nhưng mà… Vẫn cảm thấy rất sốc.” Thanh Lân thở dài cảm khái. Còn Salman ở bên cạnh đã bắt đầu xử lý miệng vết thương trên người.


Hắn lấy ra một thùng nước sạch rồi cởi bỏ y phục đã bị ăn mòn hơn phân nửa ra.
“Đến nước tắm mà ngươi cũng mang theo?” Thanh Lân trừng lớn mắt, sau đó mặt dày hỏi, “Mà huynh đệ tốt, còn có thùng nào nữa hông?”


Đương nhiên là không có, thế nên Thanh Lân đành bóp mũi làm ra vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc mà dùng vải bố xoa xoa thân thể, cũng lấy ra y phục mang theo.
Đương nhiên chúng yêu có tay áo càn khôn, nhưng mà không gian bên trong lớn nhỏ thế nào còn tùy vào mỗi người nữa.


Tốc độ ăn mòn vết thương của dịch nhầy lên bề mặt da thịt của chúng yêu cũng khác nhau, có điều tốc độ khôi phục của yêu ma đều nhanh, vậy nên đối với miệng vết thương này thì chỉ cần vài phút là sẽ tự lành.


Thứ phiền toái nhất vẫn là dây gai nào đó đã quấn vào cẳng chân của bọn họ.
Mặc dù dây gai đã bị cắt bỏ nhưng nó vẫn còn sinh mệnh, chỉ cần chạm vào thì “hàm răng” của nó sẽ lập tức liều mạng cắn vào tận xương tủy.


Salman không còn cách nào khác, hắn cắn môi nắm một đầu gai nhọn rồi đột nhiên giật mạnh xuống.
Hắn cắn môi đến bật máu, trên người đổ đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch không chút huyết sắc.


Thanh Lân ở bên cạnh nhìn gai nhọn dưới cẳng chân, có chút động lòng. Hắn nhắm mắt lại, cũng không còn cách nào khác mà giật xuống.
“A ——————”


Thanh âm bén nhọn đau đớn của người nọ vang lên, làm chấn động mấy dây huỳnh quang bên trên, chúng đong đưa qua lại, đồ vật bên trong cũng đong đưa theo, thật giống như dải ngân hà đang không ngừng lưu động.


Thanh Lân quỳ trên mặt đất, thân thể run rẩy liên tục, mỗi một cơ thịt đều không nghe theo sự điều khiển của trí óc mà run run. 
Hắn quay đầu nhìn lại vòi râu kéo theo huyết nhục và mảnh nhỏ xương cốt, không khỏi hít một hơi khí lạnh: “Con mẹ nó cái thứ quỷ này còn là gai ngược nữa à?”


“Vẫn còn đỡ, nếu không nó sẽ không tự rơi ra mà nằm lại bên trong vết thương.” Salman rút ra một miếng vải sạch sẽ, băng bó bắp chân.
“Hả? Vẫn còn đỡ?”
Thanh Lân thở hổn hển, sau đó từ từ bò dậy xử lý miệng vết thương.


Hai người họ chỉ là quan hệ hợp tác thuần túy dựa trên lợi ích. Một khi Thanh Lân kéo chân Salman, hắn sẽ không chút do dự mà đá đối phương xuống. Ngược lại đối phương cũng vậy.
Nghỉ ngơi hơn mười phút, đến khi cảm thấy thân thể đã dần khôi phục, hai người mới đứng dậy.


“Dường như đây là một người chơi.” Thanh Lân chỉ vào một cơ thể phủ đầy vảy bên ngoài, “Người nọ vẫn còn sống. Có lẽ chúng ta có thể thử cứu bọn họ xem sao.” 
Đối với loại phó bản này, càng nhiều người chơi sống sót thì mới càng có lợi.


“Ừ.” Salman chém đứt dây huỳnh quang, người chơi bên trong liền trượt xuống dưới đất.
Hắn lại dùng kiếm đâm một nhát trên cánh tay đối phương, nhưng mà người nọ vẫn nhắm chặt hai mắt, không chút phản ứng.
Salman cất thanh kiếm: “Đi thôi.”
Không cứu.