Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang NPC Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Quyển 4 - Chương 73: Cô Đảo

“Trang viên Tinh Quang? Có phải mình nhìn thấy tên này ở đâu rồi không?”
Là trang viên trên núi? Nhậm Dật Phi nhớ lúc sáng có một tờ rơi bay đến đập vào mặt hắn, hình như là trang viên Tinh Quang thì phải? Hắn lập tức đi tìm tờ rơi đã nhét trong túi quần rồi mở ra xem lại.


Quả nhiên nó là một trang viên nằm trên đỉnh núi, đường đi lên là con đường xi măng rộng lớn bằng phẳng đã được sửa chữa.


Trời mưa quá lớn, còn có động đất nguy hiểm, trước mắt Nhậm Dật Phi chỉ vừa mới quyết định đi lên nơi nào có địa thế cao mà thôi. Ngay lúc không biết phải đi đâu thì hắn chợt nghe thấy thông báo di dời từ loa phát thanh.
Mưa tầm tã cả ngày không ngớt, mau di chuyển lên trang viên trên núi?


Trong đầu Nhậm Dật Phi hiện lên mấy cảnh sạt lở đất đá, bão lũ ập đến bất ngờ, lúc này hắn cũng không có lựa chọn nào phù hợp hơn nữa.


Mưa to như vậy, nói không chừng Nhậm Dật Phi ở đây một đêm sẽ biến mất theo gian nhà gỗ lúc nào không hay. Nhưng mà nếu không có mưa to, động đất chấn động vài cái cũng đủ cho nhà nhỏ sụp xuống, rốt cuộc nhanh chóng đi lên núi chỉ là chuyện sớm muộn.


Trang viên có thể chứa không ít người, đương nhiên trở thành lựa chọn tốt nhất.




Nhậm Dật Phi mặc đồ nhựa bảo hộ chống thấm nước rồi quay sang thu dọn một chút đồ vật cần thiết, một bộ quần áo, ngọn nến, bật lửa, đèn pin, điện thoại, sạc điện thoại, còn lại là một gói mì, thuốc cảm đã hết hạn sử dụng và tấm chăn mỏng hai mặt.


Hắn bỏ chúng vào một bao ni lông nhỏ, sau đó tìm được ba lô chắc chắn bỏ bao ni lông vào trong.
Radio còn nhiễu sóng “rè rè rè rè” chói tai không ngừng.


Quỷ nước vẫn luôn ở bên người Nhậm Dật Phi ló đầu ra nhìn, thường thường vươn tay cào bàn chân hắn một chút để nhắc nhở hắn về sự tồn tại của nó.


So với trừ ma diệt quỷ, Nhậm Dật Phi càng hy vọng đôi bên không can thiệp công việc lẫn nhau mà sống hòa thuận. Đáng tiếc đối phương lại không nghĩ như vậy, nó bắt được giày Nhậm Dật Phi rất nhiều lần, móng tay bén nhọn muốn đâm xuyên giày da nhựa của hắn.


Nhậm Dật Phi phải cầm ghế gấp đập nó mấy cái mới có thể an ổn chuẩn bị xong tất cả mọi thứ.


Đeo ba lô lên lưng rồi mặc lại đồ bảo hộ, đương nhiên chỉ chuẩn bị thế này không ngăn nổi mưa gió, nhiều nhất chính là tâm lý tự an ủi bản thân. Nhậm Dật Phi tìm kiếm trong chốc lát, hắn tìm được một bao ni lông màu đen khá lớn, hơn nữa còn dán thêm băng keo bên ngoài, bao ni lông liền trở thành một cái áo choàng không thấm nước, khả năng che chắn khá tốt.


“À, còn cái này nữa.” Nhậm Dật Phi vỗ vỗ bể cá thủy tinh hình cầu đặt trong góc phòng.
Kích cỡ không to không nhỏ, độ dày vừa phải. Hắn đội lên đầu thử, chắn nước mưa thì có thể nhưng mà… chấn động vỡ đầu mất.


Nhậm Dật Phi suy nghĩ chốc lát rồi đội mũ lên trước, tiếp theo quấn một vòng khăn lông lau mặt quanh đầu, cuối cùng mới đội bể thủy tinh, quả nhiên dễ chịu hơn nhiều.


Đầu đội bể cá, bên ngoài trùm áo choàng bao ni lông, trên cổ quấn một tầng băng dính, dưới chân là giày và quần cao su, toàn thân trên dưới không có nơi nào lộ ra da thịt trừ đôi bàn tay. Nhậm Dật Phi cảm thấy thế này rất an toàn, có điều tạo hình quá khó coi, người không ra người quỷ không ra quỷ.


“Không biết có gặp được NPC nào khác để biết chút tình huống hiện tại không.”
Nhậm Dật Phi đứng ở trước cửa, chuẩn bị mở ra.


Tay cầm cửa xoay tròn, cửa mở, cánh cửa trong nháy mắt đột nhiên ập đến trước mặt hắn như điên. May mà Nhậm Dật Phi đã có chuẩn bị từ trước, tay cửa vừa xoay là hắn cũng vừa lui nhanh về sau, vội vàng giữ mặt nạ bể cá bảo hộ.


Mưa to theo gió dữ điên cuồng nện vào mặt pha lê từng trận bôm bốp, không khác nào mười cái quảng trường ca múa mở hết âm lượng vây quanh hắn hô hào. Cho dù Nhậm Dật Phi đã quấn một tầng khăn bông giảm xóc nhưng tiếng động ồn ào vẫn ong ong bên tai, thính lực được cường hóa lúc này lại trở thành một loại trở ngại gây bất lợi cho hắn.


Nhậm Dật Phi lắc lắc đầu, vất vả lắm mới thoát khỏi thế giới thanh âm vang dội đi ra.
Nước mưa ngoài sân lũ lượt kéo vào trong phòng, Nhậm Dật Phi gian nan chống lại chiều gió, toàn bộ áo choàng nhựa che chắn đều bị nó thổi bay sàn sạt.


Trong sân là nước mưa ngập hơn non nửa, dồn dập đánh vào tường đất. Hắn bị gió thổi lê đến mức không thể đứng vững, đôi tay phải siết ghế gấp đè xuống làm gậy chống mới có thể miễn cưỡng ổn định thân thể.


Nhậm Dật Phi xoay người đóng cửa rồi khóa lại, đi vào trong sân. Mưa đổ tầm tã, gió lớn kêu gào, song hắn vừa rời khỏi không gian nhỏ hẹp sau lưng liền cảm thấy dễ hít thở hơn không ít.
Hắn đi qua phòng bếp lần nữa, lấy hai gói mì và nửa túi giăm bông còn dư bỏ vào ba lô.


“Meo ——” Tiếng mèo vừa nhỏ bé vừa yếu ớt từ đâu vang lên, Nhậm Dật Phi nghe phương hướng, hình như là phòng kho. Hắn chậm rãi đi lại đó: “Meo meo?”
Thanh âm quanh quẩn trong bể thủy tinh.


Mặc dù bầu trời tối đen nhưng Nhậm Dật Phi vẫn có thể nhìn thấy mèo đen ở nơi nào, nó hòa vào màn đêm u ám, chỉ có đôi mắt phát ra ánh huỳnh quang xanh lục.


“Meo ngao ——” Tiếng mèo nhỏ đột nhiên bén nhọn thê lương, Nhậm Dật Phi tưởng nó đã xảy ra chuyện gì nên chuẩn bị đến gần nhìn xem, ai ngờ hắn vừa mới đến gần, phản ứng của mèo nhỏ càng thêm lợi hại, nó lập tức nhảy sang bên kia, dường như rất sợ hắn.


Nước dưới chân gợn sóng đung đưa, có thứ gì bò ra từ trong nước. Nhậm Dật Phi không thể nhìn thấy nó nên hắn vội nắm chặt ghế gấp trong tay.


Trong đêm tối, hắn mơ hồ trông thấy bóng đen dưới nước “ào” một cái bò lên tạp vật ướt đẫm. Nhậm Dật Phi đang muốn hành động thì thấy mèo nhỏ nhảy qua, ở bên cạnh bóng đen ngửi ngửi mấy cái, cuối cùng kêu một tiếng mềm mại: “Meo~~”
Nhậm Dật Phi: …


Kỳ tích, thế mà bóng đen bất động không tiếp tục bò về phía hắn. Nó ngoan ngoãn nằm đó nghe tiếng mèo kêu.
Liếc nhìn bóng đen rồi nhìn sang đôi mắt mèo nhỏ sáng rực, một dấu chấm hỏi thật lớn hiện trên trong đầu hắn: Chẳng lẽ hắn còn đáng sợ hơn bộ xương đó?


Đùa chút thôi, rốt cuộc bóng đen kia có thân phận gì? Vì sao mèo đen lại dùng tiếng kêu thân thiết như thế làm nũng với nó?
Nhậm Dật Phi cầm ghế gấp, cảm thấy chính mình không đánh nổi nữa.


Lúc trước hắn đánh xuống rất nhanh, ra tay cũng đủ tàn độc, bởi vì hắn cho rằng “bộ xương” không thể câu thông, không phải sinh mệnh có trí tuệ, càng không mang tính công kích. Nhưng hiện tại Nhậm Dật Phi lại không quá chắc chắn.
“Đến đây, chúng ta tâm sự chút không?” Hắn mở miệng.


Ngọn nến nhỏ và bật lửa bị người lấy ra, Nhậm Dật Phi cẩn thận đặt ngọn nến dài bằng một nửa ngón tay lên trên tủ gỗ cũ nát, ánh sáng ấm áp lan ra khắp không gian nho nhỏ.
Cuối cùng hắn cũng nhìn thấy gương mặt thật của bộ xương.


Thật ra nói là bộ xương cũng không đúng. Chính xác mà nói, thứ này càng giống như thi thể bị ngâm nước quá lâu, đang trong giai đoạn phân hủy cao, chỉ còn một chút bộ phận từ từ phân hủy. Da thịt trên người thi thể đã không thấy đâu, nếu có thì cũng rơi rụng không nguyên vẹn, nhiều nơi đã trở thành xương trắng.


Giờ phút này bộ xương đang không chút nhúc nhích mà ngơ ngác nhìn mèo nhỏ, không hề có phản ứng muốn giết chóc tựa như lúc tấn công Nhậm Dật Phi.
Mà đương nhiên mèo đen không ngại bộ dáng hủ thi của đối phương, cũng không có phản ứng bài xích tựa như lúc đối mặt với Nhậm Dật Phi.


“Hai vị cứ tự nhiên trò chuyện.”
Phòng kho chỉ có bảy tám mét vuông, hai phần ba gian phòng đều đặt tạp vật, bên trên còn có một con thuyền nhỏ đánh cá, Nhậm Dật Phi liếc mắt liền nhìn trúng nó ngay.


Thuyền đánh cá rất nhỏ, đoán chừng ngồi được tối đa hai người, dưới đáy thuyền là nước sơn màu xanh trắng không thấm nước, cạnh bên có cả mái chèo.


Hắn khó khăn kéo thuyền nhỏ xuống đây, nhìn thấy bên trong có mấy miếng xốp trắng, một cuộn dây ni lông, một cái gáo hồ lô và một thùng gỗ tròn.
Mấy miếng xốp trắng bị Nhậm Dật Phi cột lên thuyền nhỏ, ghế gấp nhựa và những thứ khác đặt ở bên trong thuyền.


Trong khoảng thời gian này, bộ xương và mèo nhỏ đều không có động tĩnh, có khả năng bộ xương đã bị mèo đen đánh gục.
Hắn bắt đầu quan sát chúng nó.


Khung xương của hủ thi gần như bại lộ hoàn toàn giữa không khí, nhìn phía trên, xương sọ người nọ đã gần bằng xương sọ của người trưởng thành, chiều cao khoảng 1m .


Hủ thi cách Nhậm Dật Phi khá xa, muốn nhìn xem xương sọ đã khép kín hay chưa để đoán tuổi khá khó. Nhưng mà hắn có thể nhìn thấy hai đầu xương chưa khép kín hoàn toàn, là một thanh niên.


Khung xương hủ thi cũng không thô to tráng kiện, xương cằm thon gọn, không phải bộ dáng của một người đàn ông trưởng thành. Hơn nữa, bắt đầu từ xương chậu đi xuống, góc xương chậu nhỏ lại, phần xương nối liền xương chậu và xương đùi to ra, khả năng là nam thanh thiếu niên càng cao.


Thanh niên cao 1m , mèo đen nhỏ bên đó rất có thể là mèo nuôi trong nhà nên cực kỳ thân thuộc, trong lòng Nhậm Dật Phi đã có một đối tượng hoài nghi.
“Cố Tinh Dã?” Hắn khẽ kêu tên đối phương.


Nhậm Dật Phi có giả thiết lớn mật rằng hắn là người từ bên ngoài đến, bộ xương mới là dân đảo chân chính. Có điều hủ thi vẫn không nhúc nhích, nó có phản ứng với mèo nhỏ nhưng lại không có chút phản ứng với cái tên này.


Chẳng lẽ mình đoán sai? Nhậm Dật Phi thở phào, sắp xếp manh mối lại từ đầu, cuối cùng càng sắp xếp càng rối thêm.
Đợi trong chốc lát, kim giây không tiếng động xoay tiếp một vòng, thời gian sắp qua mười lăm phút mà hai thứ không biết giống loài bên đó đều không thèm để ý hắn.


Thôi vậy. Nhậm Dật Phi cảm thấy không thú vị nữa, chuẩn bị đẩy thuyền nhỏ ra ngoài.
“Loảng xoảng.” Nhậm Dật Phi vô tình bước tới đá trúng một cái đĩa hoa hồng tráng men đế trắng, trên đĩa còn có vài miếng thịt cá.


“Ầm!” Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, tiếng đĩa tráng men vang lên không biết khởi động cơ quan nào của bộ xương, trong nháy mắt nó đã nhào về phía hắn nhe răng há miệng, lộ ra hàm răng và lợi răng, cực kỳ không dễ chọc.


Nhậm Dật Phi giơ ghế gấp nghênh đón, trực tiếp đánh bay đầu lâu đã sớm lung lay, xương cốt nó rơi vào trong nước liền hòa tan không thấy.
“Miêu ngao ——” Mèo nhỏ hướng về phía hắn kêu thảm một tiếng.


Rất nhanh bộ xương lại bò ra từ trong nước rồi phóng tới, mặc cho mèo đen ở đó cũng không thể khiến nó an tĩnh như lúc đầu. Nhậm Dật Phi đập nó bay xa, thể lực tiếp tục tiêu hao.
Vốn dĩ đã sinh bệnh, nếu không phải Nhậm Dật Phi cần nghỉ ngơi thì hắn đã có thể tâm sự với nó lâu hơn.


Đá văng bộ xương bám riết không tha, Nhậm Dật Phi cầm thùng gỗ tròn nghiêng về một hướng đi tới, phía dưới đã lót đồ cẩn thận phòng ngừa trơn trượt, nhân lúc mèo nhỏ không chú ý ôm nó bỏ vào. 
“Meo ngao, meo ngao.” Mèo nhỏ rụt người trong thùng gỗ nhưng vẫn tức giận kêu to với hắn.


“Được rồi được rồi, chốc nữa nơi này bị ngập mất thì cưng làm sao bây giờ?” Nhậm Dật Phi lấy ngọn nến đặt lên thuyền nhỏ, sau đó vỗ đầu nó, “Ngoan một chút.” 


“Meo?” Dường như mèo nhỏ hơi sửng sốt một chút, nó ngẩng đầu ngửi cổ tay hắn, lại dùng cằm cọ cọ, cuối cùng giơ đệm thịt mềm mại chạm vào hắn, “Meo?”
Là một người quen thuộc nữa?


Thấy nó không quá bài xích mình, Nhậm Dật Phi thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Ngoan ngoãn ở trong đó nha, nếu cưng sinh bệnh thì anh cũng không biết làm sao đâu.”
“Ầm ầm!” Toàn bộ nền đất bỗng chốc lay động, phát ra tiếng vang dữ dội, nóc nhà có mái ngói rơi xuống đánh văng bọt nước.


“Shit.” Nhậm Dật Phi không kịp tự hỏi chuyện gì xảy ra đã vội vàng đẩy thuyền nhỏ chạy khỏi phòng.


Gần như là một trước một sau chênh lệch còn chưa tới một giây, cột nhà mục nát sau lưng hắn lập tức sụp xuống, mái ngói cũng nện xuống nền đất. Không biết nó khởi động phản ứng dây chuyền nào, gian nhà nhỏ chính giữa cũng bắt đầu sụp đổ theo.


Nhậm Dật Phi chỉ nghe được thanh âm ầm ầm và tiếng nước ào ào văng tung tóe, hắn liều mạng đẩy thuyền nhỏ chạy ra sân, không kịp quay đầu nhìn xem một cái.
“Ầm!” Phía sau lại là một tiếng vang lớn kéo theo một trận sóng nước và mảnh ngói ập lên người Nhậm Dật Phi.


Cách đó không xa truyền đến tiếng khóc “A a a ——” thê lương.
Mãi cho đến lúc hắn đã chạy ra đường cái, Nhậm Dật mới dừng lại rồi quay đầu nhìn xem, phía sau đã sớm không còn ba gian nhà trệt nhỏ, chỉ còn lại một nửa gạch vụn đổ vụn.


Nước mưa trượt xuống tấm kính thủy tinh, mồ hôi nhễ nhại toát ra hai bên má. Bên trong bể kính nổi lên một tầng sương mù làm đôi mắt Nhậm Dật Phi mơ hồ không rõ.
“Meo~” Hai chân mèo nhỏ đặt trong thùng gỗ, nó nghiêng đầu nhìn hắn.
“Anh không sao.”


Nhậm Dật Phi đi đến hướng hẳn là sườn núi, phía trước đẩy thuyền, phía sau là bộ xương đi theo. Nước quá ít, không thể ngồi lên chèo được.


Bộ xương vẫn luôn đi theo hắn, giết không chết khuyên không lùi, cũng không có lực sát thương, làm cho Nhậm Dật Phi cáu kỉnh túm lấy móng vuốt của nó rồi quăng nó lên thuyền.
“A ——” Hủ thi hét lên một tiếng rồi biến thành chất lỏng bò vào trong nước.


Lúc sau nó lại đi theo Nhậm Dật Phi, nhưng chỉ cần nó không có ý đồ xé rách đồ phòng hộ bên ngoài của hắn thì chẳng sợ nó ôm khư khư chân hắn, Nhậm Dật Phi cũng làm bộ không hề nhìn thấy.


Bên ngoài mưa gió mù trời, trong chốc lát thuyền nhỏ đã hứng đầy nước mưa, hắn liền dừng lại dùng gáo hồ lô múc nước đổ ra. Cứ như thế đi đi dừng dừng, hơn nữa mặt đất đã bị nước bao phủ. Nhưng nhìn khoảng cách rút ngắn, Nhậm Dật Phi cũng không rõ chính mình đã đến nơi nào.


Bộ xương vẫn theo phía sau, không rời không bỏ.
Thỉnh thoảng hắn quay đầu nhìn xem, bộ xương sẽ lộ ra biểu tình hung ác. Trên thực tế da thịt của nó cũng không còn thừa bao nhiêu, hốc mắt chỉ có hai lỗ hổng đen sì. Nói là biểu tình, kỳ thật chính là miệng há to răng rắc, lộ ra toàn bộ lợi răng.


Thi thể có độ thối rữa cao, phần lớn diện tích đã là xương trắng, có thể thấy nó ở trong nước rất lâu, ít nhất đều đã trải qua quá trình chuyển màu xác chết, nổi mạng lưới tĩnh mạch, làn da sinh bọt khí, tróc da, phân hủy vân vân, tiến vào giai đoạn biến thành xương trắng.


Thời gian để một thi thể phân hủy trong môi trường tự nhiên khoảng ba tháng, xét đến trường hợp bị động vật trong nước cắn rỉa phá hư thi thể và sự biến đổi nhiệt độ từ xuân sang hè ảnh hưởng, nói không chừng thời gian tử vong còn sớm hơn một chút.
Ba tháng trước, nơi này đã xảy ra chuyện gì?


“Ầm ầm!”
Sấm sét lóe sáng đánh vào không trung như loài rồng khổng lồ phun lửa, thế giới đột nhiên sáng tựa ban ngày. Nhậm Dật Phi ngẩng đầu nhìn qua, hắn trông thấy một làn sóng trắng tạo thành tường dài, phía trước là vô vàn kẻ hoảng sợ gào thét chạy nạn.
“Chạy mau! ——”