Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang NPC Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Quyển 4 - Chương 83: Cô Đảo

“Ngu xuẩn, đúng là ngu xuẩn.” Thông qua màn hình của máy bay không người lái, thiếu nữ nhỏ nhìn thấy đối tượng mình nghi ngờ đã bị bắt được, cô tức giận đến mức đen mặt.


Đương nhiên NPC kia không thừa nhận rằng mình là người chơi, người nọ chỉ lộ ra một chút sơ hở. Nhưng một chút sơ hở cũng đủ, đã có người theo dõi “người chơi” này.


Bọn họ đều đến đây vì “Thỏ Đen”. Trong đó vài người đến vì muốn giết hắn, vài người lại đến vì muốn bảo vệ hắn.
Cô bé cười lạnh một tiếng: “Mấy người bảo vệ được sao?”


Đám tị nạn giả bạo loạn chạy đi khắp nơi đánh phá cướp bóc ảnh hưởng không ít đến người chơi phó bản bình thường. Một ít người mới tìm manh mối được một nửa thì bị phá hỏng, một ít người đang đợi tuyến cốt truyện xuất hiện thì bị cắt đứt.


Người chơi không hề tốt tính chút nào, đối với loại can thiệp ngang ngược này mà nói, bọn họ cực kỳ bất mãn.


“Hắn không thể khống chế đám người kia hoàn toàn, tôi không tin cấp dưới của Trần Thâm lại ngu xuẩn như vậy, một kẻ bắt chước vụng về.” Cô gái mắt kính lau dao găm nhỏ, cô vừa hái được một ít cỏ độc trong rừng, sau khi đập nát chúng thì bôi lên dao găm.




Không có tác dụng như cây thuốc bắn nhưng ít nhất cũng có thể làm người ta khóc lóc kêu cha gọi mẹ.


Có câu gọi là muốn bắt giặc thì giết vua chúng trước, nếu giải quyết được tên thủ lĩnh thì tốt rồi. Nhưng cô phải tìm lý do gì mới thích hợp đây? Không khéo còn làm gia tăng chỉ số thù hận của đoàn thể NPC.
Salman không quan tâm nhóm người này cho lắm.


“Quỷ” không rõ thực hư là bà chủ trang viên đã bị NPC không chế, hơn nữa bọn họ còn bị quy tắc không thể giết chết NPC “xiềng chân”. Nhưng dù sao đám người NPC bị cướp bóc thức ăn vẫn còn ở đây, sớm muộn gì bọn họ cũng bị ép cho phản kháng, đám người côn đồ sẽ không thể tồn tại lâu.


Về phần người bị nghi ngờ là “Thỏ Đen”, Salman càng không muốn bình luận gì thêm: Với loại năng lực diễn xuất của hắn, ngày đầu tiên tiến vào láng giềng đã bị “quỷ” đùa cho mất mạng.


Salman đang hỏi thăm một NPC về chi tiết chuyện mộ phần tổ tiên, nói là lúc trước hắn đọc được một vài thông tin trong sổ ghi chép của thôn nên cảm thấy rất hứng thú.
“Nhắc đến mộ phần tổ tiên chúng ta, khi xưa đúng là nó đẹp thật.” NPC cẩn thận nhớ lại.


Giữa trưa, Nhậm Dật Phi không có gì ăn, hắn chỉ còn một cái lạp xưởng nhỏ giấu trong túi áo. Đây là thức ăn của mèo đen.
“Meo!” Mèo nhỏ thấy Nhậm Dật Phi nhìn chằm chằm lạp xưởng của mình nên giẫm chân, cúi đầu ăn ngấu nghiến.
Đói quá đi…


“Chắc chắn còn nơi nào đó cất giấu thức ăn, chúng ta tìm tiếp!” Một đám côn đồ cầm côn dài đi qua, bà chủ trang viên bị bọn họ đẩy đi, cô không rên một tiếng.


Mấy tị nạn giả vẫn chưa nhập bọn với đám người vội né tránh ra xa, bọn họ đồng cảm cho bà chủ trang viên nhưng lại không dám tiến lên giúp đỡ.
Cách cửa kính, Nhậm Dật Phi đối diện với đôi mắt thú tính đang dần thức tỉnh của đám người.


Quyền lực tối cao mang đến tư vị kỳ diệu khiến bọn họ trầm mê.


Bên ngoài vang lên thanh âm đánh phá ầm ĩ, toàn bộ trang viên rối tung như tơ vò, đám người vừa gào khóc vừa cãi cọ không ngớt. Từ lúc bắt đầu, Nhậm Dật Phi đã nghe thanh âm này xuyên suốt, nhưng mà lúc này hắn mới chợt cảm thấy thật ồn, ồn đến mức làm cho người ta tâm phiền ý loạn.


“Không phải thời cơ tốt nhất.” Nhậm Dật Phi vuốt ve đồ vật lạnh lẽo trong túi, tự nói mình phải thật bình tĩnh.
Hắn đặt thùng gỗ và mèo nhỏ ở lại gian phòng hình nấm còn mình thì ôm bụng đói ra ngoài.


Cảm giác đói khát thật sự rất khó chịu, đặc biệt là khi biết bản thân có khả năng lấy được thức ăn, cuối cùng lại phải cố gắng nhẫn nhịn áp chế bản năng, Nhậm Dật Phi càng lúc càng cảm thấy không ổn.


Cụ ông điên loạn vẫn còn ngồi trước cổng sắt lầm bầm lầu bầu, Nhậm Dật Phi nhìn thấy trong tay ông lão có một ít bột mì, không biết là người chơi nào đã đến hỏi thăm tin tức.


Đương nhiên hắn vẫn nhớ cụ ông nhắc về chuyện bảng số. Trước đó Nhậm Dật Phi chỉ từng gặp qua một dãy số có liên quan đến bảng số, chính là bảng số nhà. Bảng số nhà gãy làm hai đoạn, một nửa là 12, một nửa là 359.


Thật ra Nhậm Dật Phi không nghĩ rằng đây là thứ hắn muốn tìm. Cho nên, rốt cuộc bảng số là cái gì?
Đột nhiên một bóng dáng chợt lướt qua trước mặt hắn.


“Cái gì?” Nhậm Dật Phi đi theo vài bước, hắn nhìn thấy thứ kia biến mất trong con đường phủ đầy lá khô âm u tĩnh mịch, không rõ có thứ gì ẩn nấp.


Ánh mặt trời rọi vào nhánh cây bị cắt thành từng tia sáng vụn vỡ như bướm trắng bay lượn, cũng giống như tơ liễu đong đưa rơi xuống con đường nhỏ.
Hắn nhìn chằm chằm mấy điểm sáng này một lúc, cảnh vật phía trước dần trở nên mơ hồ.


Gió thổi qua lá khô rơi rụng, lộ ra một con đường trải đầy sỏi đá. Ánh sáng rõ hơn không ít, Nhậm Dật Phi nghe thấy tiếng chim kêu gọi bầy, dường như cuối con đường có một người phụ nữ xinh đẹp cao cao đang vẫy tay với hắn.
Cảm giác rất quen thuộc, là ai?


Tán lá còn sót lại trên cành cây cũng bị gió thổi rơi, màu lá nhàn nhạt ảm đạm tựa bướm vàng.
Người kia mỉm cười gọi hắn: “Mau đến đây.”
Đôi mắt Nhậm Dật Phi hơi thanh tỉnh trong một giây, nhưng hắn vẫn nhìn thấy đối phương ở đó nên vội vàng đuổi theo.


Nhậm Dật Phi muốn nhìn rõ bộ dáng người nọ hơn, thân ảnh cô lại luôn dừng ở xa xa phía trước, tiếp tục dụ dỗ hắn đi tới.
Trên người của người phụ nữ bay ra vô số điểm sáng li ti, ánh sáng tiến vào thân thể Nhậm Dật Phi xua tan đói khát, sợ hãi, thống khổ, dường như nâng hắn lên tận mấy tầng mây.


“Cố Tinh Dã.”
Salman đứng bên cạnh tảng đá hô một tiếng, hắn nhìn thấy “Cố Tinh Dã” đứng trong con đường nhỏ quay đầu, tầm mắt không có tiêu cự, mấy giây sau mới có ánh sáng. Đối phương kinh ngạc mở miệng: “Vì sao tôi lại ở đây?” 


Người nọ hơi nhúc nhích, dưới chân giẫm trúng lá khô phát ra tiếng vang sàn sàn khiến hắn càng thêm chấn động.
Sau đó thanh niên như nai con vô tình vào nhầm bẫy rập của thợ săn, biểu tình kinh hoàng sợ hãi chạy về phía Salman.


“Cậu đi vào đó làm gì?” Salman quan tâm hỏi han, tầm mắt chuyển về phía con đường.
Sắc mặt Nhậm Dật Phi trắng bệch, hắn cười gượng: “Tôi không biết… Hình như có một người phụ nữ tìm tôi. Lúc anh kêu tôi, tôi mới phát hiện mình đang đi vào đó.”


Nói rồi thanh niên xoa xoa cánh tay, hắn vừa chạy nhanh trên mặt đất trơn trượt nên suýt chút nữa té ngã.
Đáng tiếc, hắn vốn muốn xem thứ này định làm cái quỷ gì.
Nhậm Dật Phi âm thầm tiếc nuối, ngoài mặt là biểu tình nghĩ mà sợ, còn mang theo chút cứng cỏi của thanh niên khinh cuồng.


“Người phụ nữ? Trông như thế nào?” Salman hỏi tin tức mấu chốt.
Nhậm Dật Phi lắc đầu: “Không nhớ rõ.”
Đúng là hắn không thể nhớ rõ, Nhậm Dật Phi chỉ nhớ có một bóng dáng sáng lên vẫy tay với hắn mà thôi.


Không sợ người khác chê cười, lúc đó Nhậm Dật Phi nửa mê nửa tỉnh, chỉ cảm thấy phía sau đối phương là hào quang sáng ngời, sau lưng đối phương có đôi cánh thiên sứ đang lay động, làm người khác cực kỳ an tâm.


Có điều nếu đây là “an tâm”, Nhậm Dật Phi lập tức nhận ra chính mình bị mắc mưu. Hắn luôn rất nhạy bén đối với cảm giác “mất kiểm soát”.


“Vậy mặt của cậu…” Lúc sáng gặp thanh niên vẫn là chó sói con được mấy cô gái yêu thích, mới không gặp mặt một lúc mà thôi, vừa xuất hiện liền có thêm mấy vết bầm, khóe miệng cũng bị rách, đi đánh nhau với người ta?


Nhắc tới chuyện này là sắc mặt Nhậm Dật Phi càng xấu đi: “Gặp phải súc sinh nên đồ ăn bị cướp mất. Tôi định ra ngoài hít thở không khí, không nghĩ là…”
Salman nghe đến thức ăn bị cướp thì lập tức hiểu ngay chuyện gì xảy ra.


Hắn không có lòng tốt hỏi xem đối phương có muốn ăn chút thức ăn hay không vì đồ ăn Salman mang theo cũng không nhiều. Hơn nữa, nếu bị cướp thì cứ cướp về là được, lúc này mà đưa thức ăn cho đối phương thì càng giống như hắn cố ý ban ơn.


Vừa lúc đêm nay Salman cũng định ra tay, đến lúc đó hắn cho người đem thức ăn trả lại vậy.
“Tôi đang muốn đi lên núi nhìn xem, đi cùng không?”


“Không được, sợ chết mất.” Nhậm Dật Phi rùng mình một cái. Hắn nhìn Salman, lúng túng nói, “Cảm ơn anh. Sau này nếu anh muốn giúp đỡ cái gì thì cứ việc tìm tôi! Nhưng mà anh nhớ chú ý chút, nơi này có thứ quái dị.”
Thanh niên vừa dứt lời đã xoa cánh tay chạy vội về trang viên.


Salman còn bận quan sát con đường nhỏ phía sau tảng đá, vừa nãy lúc “Cố Tinh Dã” đi vào, dường như cả người hắn đều hòa làm một lớp phông nền. Rõ ràng đối phương mặc quần áo màu trắng bắt mắt, thế nhưng lại không khiến người khác chú ý trước tiên.


Con đường này sẽ là mục tiêu mới sao?
Trang viên dần an tĩnh, đám côn đồ đánh phá khắp nơi lại quét qua trang viên một lần, những nơi bị khóa đều cạy mở.
Vẫn không thu hoạch được gì.


Bà chủ trang viên không gạt bọn họ, toàn bộ đồ ăn đã được cô phân phát xong hết. Ngược lại chuyện này giống như nói đám người bọn họ lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, nhóm côn đồ có chút thẹn quá thành giận.


Cô bị nhốt trong một gian nhà gỗ chỉ sửa sang một nửa, bên trong còn có đầu bếp trang viên, nghệ sĩ violin lưu lạc và mấy nhân viên công tác không biết “hoàn lương”.
Hai người canh giữ bên ngoài cửa gỗ đều là NPC. Bà chủ trang viên yên lặng nhìn đám côn đồ đã được cô giữ lại cứu giúp.


Cô có hận không?
Nhậm Dật Phi cảm thấy cô hận.
Hắn đi qua gian nhà gỗ, người có quyền trông coi đột nhiên quát Nhậm Dật Phi: “Này, không được tới gần!”


Quyền lực không bị hạn chế giám sát sẽ sinh ra tội ác. Đám người này ở trên núi đánh phá, không người ràng buộc, bọn họ đã là những “tên côn đồ” chân chính.
Nhậm Dật Phi xoay người rời đi.


Có đạo lý lúc nằm dưới lưỡi kiếm mới biết ai là vua, kẻ không có thực lực thì không xứng để tốn nước bọt nói chuyện.


Nhậm Dật Phi trở về gian phòng hình nấm, hắn mặc thêm áo khoác ra ngoài. Bởi vì sau đó Nhậm Dật Phi không có việc gì làm nên hắn gom rất nhiều sỏi đá trắng trong rừng trúc tới, ngồi trên mặt cỏ trước gian nhà gỗ ghép thành dòng chữ SOS thật lớn.


Hắn mệt đến mức mồ hôi đầm đìa nhưng lại cảm thấy rất có thành tựu: “Ai biết được có người nhìn thấy thì sao?”
Nhậm Dật Phi nói như thế với người khác, vậy nên cũng có vài người đến giúp hắn.


“Vô dụng, chúng ta đều phải chết.” Một đám người đột nhiên chạy tới đá bay SOS của bọn họ.


Tuy trang viên rất lớn nhưng đã không có người cung cấp thức ăn, dầu diesel trong máy phát điện còn dư không nhiều, cái gì cũng thiếu. Mọi người đều rất nản lòng và thất vọng, cuối cùng sinh ra tâm lý phản nghịch, nhìn thấy thứ gì cũng muốn phá hư.


“Lại là mấy người nữa, bộ có bệnh hả!?” Nhậm Dật Phi tiến lên muốn nói chuyện phải trái với đám người bọn họ, suýt chút nữa là hai bên lao vào đánh nhau.
“Đúng là tuổi trẻ khinh cuồng mà.”


Nhóm tị nạn giả phía xa chỉ chỉ trỏ trỏ bóng dáng Nhậm Dật Phi. Bọn họ không muốn giúp, cũng không muốn lãng phí sức lực, cho nên lúc nhìn thấy người trẻ tuổi này còn có sức cãi nhau thì dường như bọn họ nhìn thấy chút hy vọng xa vời, cuối cùng nghĩ lại chỉ cảm thấy ngốc nghếch.


Salman đứng trong đám người nhìn hắn.
Qua hai lần phát sinh xung đột, “Cố Tinh Dã” tự xây dựng cho mình một hình tượng thanh niên có tinh thần trọng nghĩa, cũng rất liều lĩnh lỗ mãng.
Hắn muốn biết “Cố Tinh Dã” định làm gì kế tiếp.


Mọi chuyện không được giải quyết, Nhậm Dật Phi thở phì phò trở lại gian phòng hình nấm. Hắn không biết có phải vì mới ra một thân mồ hôi rồi gặp gió hay không mà lúc trở về gian phòng, cả người Nhậm Dật Phi đã nóng hừng hực.


Trực giác của hắn nói không ổn. Hai ngày này có người chết, có người phát sốt, có người thổ tả, chắc chắn cơ thể suy yếu sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Không biết qua bao lâu, Nhậm Dật Phi mở mắt, hắn phát hiện dưới chân mình mềm nhũn, trước mắt đều là bóng chồng.


Nhậm Dật Phi uống một chút nước trong bình giữ ấm. Nước đã lạnh từ lâu, sau khi uống xong yết hầu càng thêm khô khốc không khác gì lửa đốt.
“Yết hầu…” Nhậm Dật Phi vuốt yết hầu chính mình, nơi đó rất đau, giống như có một con dao nhỏ đang chém loạn bên trong, ngay cả cái trán cũng nóng bừng bừng.


Triệu chứng phát sốt đến nhanh như vậy sao? Nhậm Dật Phi mơ màng suy nghĩ, hình như chính mình lại trở về đêm mưa tầm tã đầu tiên, đôi tay không tự giác sờ lên cổ.
Khó chịu quá…
Hắn đang chìm nổi trong nước, cảm giác hô hấp không thông làm lá phổi hắn nhói đau từng trận.


“Meo ngao ——” Mèo nhỏ chợt gào thảm thiết về phía Nhậm Dật Phi.
Hắn hơi mở mắt, đôi tay đột ngột buông xuống rồi hít thở dồn dập, trên cổ đã in hằn vết đỏ.
Nhậm Dật Phi nhìn xuống mười ngón tay đã không chịu khống chế mà vặn vẹo của mình.


Thứ không chịu khống chế thì thà hủy diệt còn hơn.
“A ——” Người bước vào gian phòng hình nấm lập tức bị dọa cho khϊế͙p͙ sợ, “Cậu, cậu, cậu đang làm gì?!”


Cậu ta là một NPC bình thường đang muốn lại đây lấy chút quần áo, sau đó ra bên ngoài tìm xem có đồ ăn nào hay không, không ngờ vừa mở cửa liền nhìn thấy hình ảnh kích thích thị giác thế này.


Nhậm Dật Phi dựa lưng vào tường, mười ngón tay chảy máu đầm đìa, trên đất và trên người đều dính máu tươi.


“Không có gì.” Thanh âm hắn khàn khàn, “Tôi có triệu chứng phát sốt, đây là biện pháp lấy máu thô sơ để hạ sốt, nhưng mà nó chỉ có tác dụng với một số người thôi.”


NPC nhìn hắn không giống người có bệnh, thần trí cũng tỉnh táo nên thở phào nhẹ nhõm: “Cách thô sơ đều đáng sợ như vậy hả? Chúng ta vẫn nên tin vào khoa học… Khụ, tóm lại là quá dọa người.”


Người dọa người thì sẽ có người bị hù chết, không phải hôm qua còn có một người chết ở nơi này à, nghĩ đến là ớn lạnh.
“Lát nữa tôi sẽ lau dọn.”


Không lâu sau, Nhậm Dật Phi dùng cây lau nhà lau sạch vết máu, mười ngón tay của hắn đều quấn chặt băng vải như xác ướp. Có điều trên quần áo thì vẫn còn dính máu, Nhậm Dật Phi không quan tâm nhiều vậy. Hắn đổ nước vào cọ sát một hồi, không sạch được, hắn liền từ bỏ.


Triệu chứng cảm mạo vẫn còn nhưng mọi chuyện đã trở về tầm kiểm soát.
Nhậm Dật Phi không uống nước trong ly, hắn làm chính mình lộ ra vẻ tiều tụy hỏng bét, da môi bong tróc, bộ dáng có thể ngã xuống bất kỳ lúc nào.
Nhậm Dật Phi đi quanh trang viên trong chốc lát, nơi nơi đều là dấu vết bị phá hư.


Hoàng hôn buông xuống, nơi nào đó trong trang viên lại thổi đến mùi hương thức ăn. Đám côn đồ ban ngày đánh phá khắp nơi đang ngồi trong nhà ăn sạch sẽ sáng sủa mà thưởng thức đồ ăn phong phú —— chưa chắc ngon miệng, nhưng chắc chắn có thể no bụng.


Người chơi xã hội đen dẫn đầu đám người đang ngồi ở chính giữa, người chơi tóc học sinh cũng không vắng mặt, bọn họ đang tận hưởng thời khắc nhàn hạ này.
Một tị nạn giả bị mùi hương thức ăn hấp dẫn lại đây, hắn muốn đi vào nhưng rồi lại sợ hãi do dự.


Dưới hoàn cảnh không tìm thấy thức ăn, tất cả mọi người đều biết sớm muộn gì cũng có một ngày như thế. Người có thân thể yếu ớt thì không giữ được thức ăn của mình, kẻ có thân thể cường tráng thì sẽ vì đói khát và cướp giật thức ăn.


Đây là bản tính con người, cho dù không có nhóm người kia thì cũng sẽ có nhóm người khác.
Chỉ là lúc này mới gần hai ngày mà thôi, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, tâm lý nhiều người vẫn chưa kịp thích ứng nên không thể tiếp thu nổi.


Nhậm Dật Phi đi vào lấy nước ấm, biểu tình hắn căng cứng, trên tay quấn băng vải, thoạt nhìn không quá bình thường. Nhưng đám côn đồ thấy hắn chỉ lấy nước sôi chứ không chạm vào thứ khác nên bọn họ cũng mặc kệ hắn.


Thanh niên cầm nước sôi bước chân nặng chân nhẹ gian nan qua bàn ăn. Người chơi xã hội đen được đám người vây quanh mỉm cười với Nhậm Dật Phi, gã còn giơ một ly nước đường mật về phía hắn, không biết tìm ở đâu ra.
“Bong!”


Trong giây phút nước sôi bị hất văng, tiếng súng đột ngột vang lên kèm theo một tiếng hét thảm.


Cây đinh đầu tiên đâm vào xương bả vai của người chơi xã hội đen, cây đinh tiếp theo bắn trúng đùi gã. Nhậm Dật Phi đổ mồ hôi như mưa, tay trái nắm chặt ống lạnh dạng súng, gương mặt trắng bệch tựa u hồn, ánh mắt vừa hung ác vừa tàn nhẫn.
“Tụi mày đoán xem tao còn mấy viên đạn?”