Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 87: Tầng thứ hai

Thân ảnh Diệp Vân khẽ động.
“Diệp Vân!”
Tô Linh thét lên kinh hãi, nàng cho rằng Diệp Vân muốn ra tay giết chết Đỗ Kiếm Ngân.
Đỗ Kiếm Ngân hừ một tiếng, mắt nhắm lại, không hề nhúc nhích, chuẩn bị nhận lấy cái chết.


Nhưng chỉ thấy có một luồng gió nhẹ lướt qua thân thể hắn. Cảm thấy có chút không đúng, hắn ngạc nhiên mở mắt ra thì thấy Diệp Vân đang vươn tay, rút thanh trường kiếm của mình lên, nắm trong tay.
Trong mắt Diệp Vân lập tức hiện lên vẻ thất vọng.


Thanh kiếm này toàn thân trắng noãn như ngọc, cũng không biết là được làm từ chất liệu gì. Thoạt nhìn thì thấy trên thân kiếm mơ hồ có những đường vân như gợn sóng, lật chuôi kiếm lên thì thấy hình dáng của nó cũng chẳng tạo thành dấu hiệu nào, trông vô cùng thô sơ.


Nhìn biểu hiện của Đỗ Kiếm Ngân thì thanh trường kiếm lấy được trong khu mộ địa này, phẩm chất chắc hẳn hơn xa soi với Hắc Diệu Kiếm. Nhưng điều khiến cho hắn vô cùng thất vọng chính là, vừa cầm thanh kiếm này lên thì từ lòng bàn tay hắn liền truyền đến cảm giác đau nhức như bị kim châm cắm vào vậy


Linh lực bản thân của thanh kiếm này, rõ ràng là tương khắc với linh lực trong cơ thể hắn. Nếu như sử dụng thanh kiếm này thì chỉ sợ lại càng thêm vướng víu mà thôi.
“Diệp Vân, sao vậy? Thanh kiếm này không thích hợp sao?”
Tô Linh nhìn bộ dạng của Diệp Vân thì hiểu ra, có chút tò mò hỏi.


“Hặc hặc, xem ra thanh kiếm này đã nhận ta làm chủ, người khác đừng hòng có thể sử dụng được nó.” Diệp Vân không trả lời, thế nhưng Đỗ Kiếm Ngân đột nhiên điên cuồng cười lớn, “Xem ra ta mới chính là vương giả sử kiếm, ngươi cho dù nhất thời thắng ta, thế nhưng thanh kiếm này vẫn nhận ra kiếm tâm của ta mạnh hơn của ngươi.”




Diệp Vân vô cùng thất vọng, cũng chẳng có tâm tình mắng hắn ngu ngốc, sắc mặt âm trầm ném thanh kiếm xuống, sau đó quay người nhìn về phía cửa đá màu xanh trên tế đàn.


Điều quan trọng bây giờ chính là nghĩ cách rời khỏi khu mộ địa này. Ở đây tranh luận xem ai có tư cách sử dụng kiếm, đúng là đầu óc có vấn đề.
“Cái này thất sự cổ quái, nhìn qua thì trông như thông đạo truyền tống, thế nhưng lại giống như không phải.”


Tô Linh cũng không thèm để ý đến Đỗ Kiếm Ngân nữa, cau mày đánh giá cửa đá màu xanh.


Cái cổng vòm bằng đá xanh này mang phong cách cổ xưa, bên trong mơ hồ lưu động một màn sáng màu đen, trông giống như một cánh cửa không gian tĩnh mịch, thông đến một nơi khác, thế nhưng khí tức của nó lại hoàn toàn bất đồng với pháp trận truyền tống bình thường.


Khiến cho nàng càng cảm thấy quỷ dị là, bên trong màn sáng màu đen này lại không ngừng tản mát ra luồng không khí hư thối của cây mục.
“Bất kể là cái gì, nếu như không nắm chắc thời điểm thì chỉ sợ các ngươi cũng chẳng còn cơ hội nữa.”


Đúng lúc này thì thanh âm của Đỗ Kiếm Ngân lại vang lên.


Chỉ thấy Đỗ Kiếm Ngân đã nắm chặt thanh trường kiếm, đứng cách hai người Tô Linh và Diệp Vân không xa, rồi hừ lạnh, nói: “Các ngươi chẳng lẽ không cảm thấy, cái tế đàn này giống như ngọn nến, linh lực không ngừng tiêu hao để duy trì cánh cổng này sao?”


Nghe vậy thì sắc mặt Tô Linh lập tức trở nên trắng bệch.
Đúng là nàng ta không hề chú ý đến điều này, bây giờ nghe Đỗ Kiếm Minh nói như vậy thì nàng ta không cần nghĩ cũng nhận ra, linh lực của tế đàn đang không ngừng sụt giảm.


Nàng lúc trước vụng trộm tiến vào đây, thực ra chỉ là một tiểu cô nương tinh nghịch muốn chơi đùa mà thôi, căn bản không hề nghĩ đến, tầng thứ nhất của Hoa Vận bí tàng lại nguy hiểm như vậy, trách sao phụ thân nàng ta không cho nàng đến đây. Nếu sớm biết như thế thì cho dù bị đánh chết, nàng cũng không trộm lén vào trong này.


Hai mắt Diệp Vân cũng không khỏi híp lại.
Hắn tự nhiên cũng có thể cảm giác được linh lực của tế đàn dang không ngừng tiêu hao với tốc độ cực nhanh.
Đợi khi linh lực tiêu hao hết thì chỉ sợ tế đàn này cũng như ngọn núi xanh lúc trước, hoàn toàn hóa thành tro bụi.
“Ngươi đi trước xem sao.”


Hít sâu một hơi, hắn nhìn Đỗ Kiếm Ngân rồi nói ra.
Đỗ Kiếm Ngân khẽ giật mình, lập tức cười lạnh: “Muốn ta lên trước dò đường ư? Các ngươi nghĩ thật là tốt đấy, sao không một kiếm giết chết ta đi.”
“Nhanh lên, giết ta đi!” Sau đó, Đỗ Kiếm Ngân cứ như vậy kêu lên với Diệp Vân.


Nhìn bộ dạng này của Đỗ Kiếm Ngân cũng khiến cho Tô Linh dở khóc dở cười.


Lông mày Diệp Vân chau lại, nhưng sắc mặt cũng không thay đổi chút nào, cũng chỉ nhìn thoáng qua thanh kiếm trong tay hắn, chậm rãi nói: “Ngươi không phải nói là thanh kiếm này đã nhận ngươi làm chủ, một lòng một dạ vì ngươi, chẳng lẽ ngươi cam tâm tình nguyện chết đi, vứt bỏ nó?”


Khuôn mặt Đỗ Kiếm Ngân lập tức cứng lại.
“So với bị hắn giết, không bằng đánh cuộc một phen?”


Diệp Vân mặt không biểu tình, nhìn hắn nói tiếp: “Nếu cái cổng vòm này thực sự có tác dụng truyền tống, bất kể là thông ra ngoài hay là lối vào tầng sau, chỉ cần chúng ta có thể di ra khỏi đây, ta cam đoan sẽ không cùng ngươi đối địch nữa, mà ngươi cũng sẽ có cơ hội dùng thanh kiếm này tu luyện.”


“Đề nghị này không tệ, ta chấp nhận.”
Nhãn tình Đỗ Kiến Ngân sáng lên, dứt lời, hắn cũng không chút chần chờ mà nhảy người lên, lao thẳng về phía cánh cửa đang phát ra mùi gỗ mục hư thối kia, thân ảnh lập tức biến mất sau cánh cửa đá.
Dứt khoát như vậy thực khiến cho Diệp Vân sững sờ.


“Diệp Vân, nhanh! Linh lực của tế đàn này sắp hết rồi, xem ra chính là một pháp trận truyền tống đặc thù, có thể là đơn hướng.”
Sắc mặt Tô Linh bỗng đại biến, cũng không nói nhiều, trực tiếp nắm lấy tay Diệp Vân, gấp gáp hô lên, kéo Diệp Vân nhảy vào trong thông đạo.


Diệp Vân không chút tự giác, cũng nắm lấy tay Tô Linh, sợ sau khi đi qua thông đạo này thì hai người lại bị tách ra. Trong nhất thời, bốn bàn tày nắm chặt lại với nhau, mà lòng bàn tay cũng chảy ra đầy mồ hôi.


Ngay khi thân ảnh của Tô Linh và Diệp Vân biến mất trong màn sáng màu đen thì cồng vòm màu xanh liền sụp đổ, mà tòa tế đàn cũng đột nhiên rung lên, sau đó liền hóa thành một đám tro bụi.
Cùng lúc đó, bên ngoài Hoa Vận bí tàng cũng xuất hiện di tượng.


Khu mộ địa kéo dài hơn mười dặm, bỗng nhiên phát ra hào quang đỏ tươi như máu, huyết quang đầy trời nhuộm đỏ cả thiên địa, toàn bộ chỉ là một mảnh đỏ tươi, vô cùng kỳ dị.


Đại địa đỏ tươi, bầu trời cũng trở nên hồng hấp, tầng tầng lớp lớp, khiến cho con người ta cảm thấy vô cùng khó chịu, thậm chí một vài đệ tử cấp thấp thấy vậy thì sắc mặt trắng bệch, hầu như không thể chịu đựng nổi.


Nhưng mà, Âu Dương Vấn Thiên, Đỗ Kiếm Minh, Tôn Nhất Đao và Ân bà bà, bốn người lại không có nửa điểm hoảng sợ, ngược lại đều hiện ra vẻ hưng phấn.


“Hặc hặc, ngày này rốt cuộc cũng đến. Cuối cùng ta cũng có thể thấy được ngày này.” Thanh âm Đỗ Kiếm Minh có chút bén nhọn vang lên, quanh quẩn khắp không trung.
“Đúng vậy, những lời của Đỗ Kiếm Minh ngươi cũng rất đúng ý ta.” Phách Đao Môn Tôn Nhất Đao cười ha ha.


“Hôm nay chính là ngày của Âu Dương phong chủ và Đỗ Tam Tộc Trưởng các ngươi, lấy được chỗ tốt rồi thì cũng đừng quên lưu lại cho lão bà tử ta một bát canh đó.” Âm bà bà chống quải trượng, thoạt nhìn trông vô cùng yếu ớt, tùy thời lúc nào cũng có thể từ trên không rớt xuống.


Âu Dương Vấn Thiên mỉm cười, chắp tay, nói: “Ân bà bà khiêm nhường quá rồi. Tuy rằng Thiên Kiếm Tông ta và Đỗ gia chiếm tỷ lệ lớn một chút, nhưng theo đạo lý mà nói thì, đệ tử nhà nào cũng có thể phá vỡ cấm chế, mở ra thông đạo tiến vào tầng thứ hai. Như vậy thì chính là hắn đã lập được đại công, vì tông môn mà giành thêm một phần lợi ích, nói không chừng thì tên đệ tử đó lại chính là đệ tử thiên tài của Tề Dương Môn không chừng.”


Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của Ân bà bà hiện ra nét cười: “Một đội Tề Dương Môn chúng ta so với Thiên Kiếm Tông, quả thực là đom đóm so với ánh trăng, căn bản không đáng nhắc đến, theo như lão bà tử ta thì chắc hẳn là đệ tử của Thiến Kiếm Tông đã thu được bảo vật lớn rồi.”


“Ân bà bà nói như vậy thì quả thật là quá đề cao Thiên Kiếm Tông ta rồi.” Âu Dương Vấn Thiên đứng chắp tay, nhưng trong lời nói lại không có chút nào khiêm tốn.


“Thiên Kiếm Tông chính là đệ nhất tông của Tấn quốc, Âu Dương phong chủ hà tất phải khiêm tốn như thế.” Bên kia, thanh âm Tôn Nhất Đao vang lên.


“Đúng thật là như vậy, tại Tấn quốc thì Thiên Kiếm Tông chính là đại tông số một số hai, ngoại trừ Đỗ gia thì căn bản không có tông môn nào có thể so sánh được.”
“Hừ!”


Bỗng nhiên, một tiếng hừ lạnh từ phía khác truyền đến, chỉ thấy trên mặt Đỗ Kiếm Minh hiện lên một tầng sương lạnh, ánh mắt tràn ngập sát ý.


“Thiên Kiếm Tông, coi như không tệ, nhưng muốn thành thế lực đệ nhất Tấn quốc thì còn kém xa lắm. Trong mắt ta thì Đỗ gia ta mới chính là mạnh nhất, xếp thứ hai chính là Vương thất, sau đó mới đến Thiên Kiếm Tông. Còn về phần Phách Đao Môn và Tề Dương Môn, vẫn còn kém lắm.” Đỗ Kiếm Minh lạnh lùng nói.


“Lời ấy của Đỗ Tam tộc trưởng sai rồi. Nếu như nói Thiên Kiếm Tông ta đứng thứ ba hoặc dưới hơn nữa thì cũng cho qua. Nhưng mà Đỗ Tam tộc trưởng ngươi thật không ngờ lại xem thường Phách Đao Môn và Tề Dương Môn, chẳng lẽ ngươi nghĩ tu vi của Tôn môn chủ và Ân bà bà thật sự dưới ngươi hay sao?” Con mắt Âu Dương Vấn Thiên híp lại, một đạo tinh mang hiện lên.


“Nếu là người khác thì ta còn khiếm tốn ba phần, nhưng Tôn Nhất Đao hắn, tu vi của hắn thì mọi người đều biết. Ba người chúng ta, tùy tiện tìm một người ra tay thì chỉ cần nửa nén hương là có thể bắt giữ hắn.” Đỗ Kiếm Minh châm chọc, nói.


“Xem ra Đỗ Tam tộc trưởng rất tự tin.” Âu Dương Vấn Thiên cười nói.
“Đó là đương nhiên!” Đỗ Kiếm Minh đứng khoanh tay, cực kỳ kiêu căng.
“Ha ha ha!”
Bỗng nhiên vang lên một trận cuồng tiếu, âm thanh quanh quẩn khắp nơi, tràn ngập sự phẫn nộ.


“Đỗ Kiếm Minh, xem ra hôm nay chúng ta không phân cao thấp, ngươi thật sự là không cam lòng đấy.” Tôn Nhất Đao râu tóc đầy đầu, không gió mày bay, phẫn nộ tới cực điểm.


“Tôn Nhất Đao, năm năm trước chúng ta không phải là không giao thủ qua, đừng nói là ngươi lại muốn thương của ta đâm thủng vai một lần nữa chứ? Năm đó chính là chừa cho ngươi một con đường sống, chẳng lẽ hôm nay ngươi muốn bị thủng ngực?” Ánh mắt Đỗ Kiếm Minh lạnh lùng, trên mặt hiện lên vẻ trào phúng.


“Nếu như hôm nay ngươi có bổn sự này thì ta cũng chẳng có gì để nói. Nhưng ngươi cứ khoác lác như vậy, không sợ há to quá mà gió thổi đứt lưỡi hay sao?” Trong tay Tôn Nhất Đao lóe sáng, một thanh chiến đao màu bạc cao bằng người hắn thình lình hiện ra, tỏa ra trừng luồng đao mang, khí thế tràn đầy.


“Sao? Muốn động thủ hả?” Đỗ Kiếm Minh bước lên một bước, trong tay liền xuất hiện một thanh trường thương màu vàng.
Trong khoảnh khắc, bầu không khí trở nên cực kỳ ngưng trọng. Hai gã cao thủ Trúc Cơ Cảnh sau một khắc liền chuẩn bị giao chiến phân ra cao thấp.


Nhưng đúng lúc này, huyết quang đầy trời bỗng nhiên nổ tung, giống như một màn sáng úp ngược, tỏa ra huyết quang nồng đậm, lúc này như bị đánh ra một lỗ thủng, sau đó liền tan vỡ.


Huyết quang đầy trời, trong khoảnh khắc liền tiêu tán vô tung vô ảnh. Tường ngoài vốn tỏa ra ánh sáng long lanh, lúc này trở nên ảm đạm vô quang. Từ trong mười hai thông đạo bắn ra vạn trượng quang hoa, lao ra trăm dặm, chiếu sáng toàn bộ thiên địa.


Sau một khắc, tại một thông đạo của Thiên Kiếm Tông, bỗng nhiên quang hoa thu vào, sau đó, một cánh cổng bằng ánh sáng thình lình xuất hiện tại cửa thông đạo, tản ra những đợt ánh sáng màu lam nhạt, như những cơn sóng nước.
“Tầng thứ hai, rốt cuộc thông đạo tiến vào tầng thứ hai đã được mở ra rồi.”


“Không thể tin được, chúng ta đã tốn bao nhiêu năm tìm cách, cuối cùng đã có thể tiến vào tầng hai rồi.”
“Thông đạo này hình như là của Thiên Kiếm Tông, quả nhiên là đại tông đệ nhất Tấn quốc, môn hạ đệ tử kinh tài tuyệt diễm.”


“Chỉ cần có thể tiến vào tầng hai thì ai mở ra thông đạo cũng không còn quan trọng nữa. Bí tàng của Kim Đan đỉnh phong đại tu sĩ, quả là khiến người ta kích động.”


Lúc cảnh cổng ánh sáng vừa xuất hiện thì những cao thủ của bốn thế lực đều nhao nhao nghị luận, trên mặt hiện lên vẻ kích động và nôn nóng.