Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 97: Xúi giục

Nữ nhi của Phong chủ Vô Ảnh phong !
Không chỉ làm đám người Ân Thiên Hành khϊế͙p͙ sợ mà cả Diệp Vân cũng phải giật mình. Trong mắt mọi người không giấu nổi thần sắc khó tin.


Hắn biết thân phận của Tô Linh nhất định không tầm thường. Nhưng dù có nghĩ cỡ nào hắn cũng chỉ cho rằng Tô Linh là nữ nhi của một trưởng lão nào đó thôi. Không ngờ nàng lại là con gái của phong chủ Vô Ảnh phong.


Dưới Thiên Kiếm Tông có tứ đại phong, mỗi phong chủ đều có khả năng cạnh tranh trở thành Tông chủ tương lai của Thiên Kiếm Tông. Có thể thấy được thực lực và thân phận của những người này cao đến cỡ nào.


Thiên Kiếm Tông vì kiếm mà nổi danh, dùng võ để lập phái. Muốn trở thành Tông chủ thì cảnh giới cao thấp chính là tiêu chuẩn trọng yếu nhất. Mà mỗi một phong chủ đều có hy vọng ngày sau kết thành Kim Đan. Một khi kết thành Kim Đan sẽ là người nhậm chức môn chủ kế tiếp.


"Tô...Tô..." Ân Thiên Hành thét lên một tiếng kinh hãi, sắc mặt tái nhợt, bộ dạng gần như muốn khóc.
Tô Linh chẳng buồn liếc hắn một cái, ánh mắt hướng sang La Văn Thành:" La sư huynh, ngươi còn muốn động thủ nữa không ?"


Trên mặt của La Văn Thành cũng hiện lên vẻ kinh sợ. Đối với Tô Linh hắn cũng có chút ấn tượng, nhưng lại không nhớ rõ nàng là nữ nhi của Vô Ảnh Phong chủ. Giết con gái Tô Hạo? La Văn Thành hắn dám sao?




Nhưng mà nếu như cúi đầu chịu thua. Thì những lời nói lúc nãy phải làm sao? Lời đã nói ra, thậm chí còn muốn giết Tô Linh, làm sao có thể hóa giải ân oán này? Ngày sau gặp lại nhất định là kẻ thù của nhau.


La Văn Thành không biết Tô Linh nghĩ như thế nào. Nhưng hắn biết đổi lại là hắn, thù này tất nhiên phải báo. Mặc dù không đem đối phương đánh chết cũng sẽ cho tu vi của hắn dừng lại vĩnh viễn thậm chí là lùi lại.


Vì vậy La Văn Thành cảm thấy dù mình có kinh sợ mà nhận thua thì sau khi ra ngoài Tô Linh cũng sẽ có nhiều cách trả thù hắn. Tuy rằng hắn là một trong thập đại đệ tử của Âu Dương Vấn Thiên thì cũng không thể so sánh với con gái của Phong chủ Tô Hạo được. Huống hồ, Âu Dương Vấn Thiên có giao tình rất tốt với Tô Hạo. Đến lúc đó mặc dù không đưa hắn vào chỗ chết cũng sẽ trừng phạt nghiêm khắc.


Đã như vậy, sao không dứt khoát, hạ sát thủ một lần.
Nghĩ đến đây, lông mày La Văn Thành vốn đang nhíu chặt lại giãn ra. Do dự trong mắt biến mất, sát ý thoáng hiện lên.


"La sư huynh ngươi bây giờ vẫn còn muốn giết ta sao?" Tô Linh cũng không ý thức được La Văn Thành đã động sát cơ, hùng hổ châm biếm, dọa người.
La Văn Thành thở sâu, bước lên một bước, tiếng nói lạnh lùng:" Tô Linh, có đôi khi tên của phụ thân ngươi cũng không dùng được đấy".


Tô Linh khẽ giật mình, vừa muốn hỏi thì cánh tay bỗng bị người ta nắm lấy, nhanh chóng lui về phía sau.
Sau một khắc, Tô Linh thấy một đạo quang ảnh rơi xuống. Trên cát vàng hình thành một hố đường kính nửa trượng sâu vài thước.


"Phản ứng khá nhanh đấy, tiểu tử ngươi là ai?" Trong tay La Văn Thành hiện lên quang ảnh, nhìn Diệp Vân lạnh lùng quát.


Vừa rồi Tô Linh không nghĩ đến lại không biết xấu hổ mà giở trò đánh lén. Hắn muốn giết Tô Linh ngay lập tức bởi vì hắn biết thời gian kéo dài càng lâu đối với hắn càng bất lợi. Nhưng Tô Linh không phát hiện không có nghĩa Diệp Vân không phát giác ra.


Ngay từ đầu Diệp Vân đã chú ý đến La Văn Thành. Đúng là khi nghe được thân phận của Tô Linh nội tâm của Diệp Vân rất chấn động, nhưng chỉ kinh hãi trong nháy mắt, sau đó tất cả chú ý đều tập trung trên người La Văn Thành.


La Văn Thành đã biết lai lịch phái sau Tô Linh. Nếu hắn chịu thua thì không sao. Nhưng mà chỉ sợ những lời đe dọa lúc trước Tô Linh sẽ ghi nhớ. Ngày sau không còn đất sống ở Thiên Kiếm Tông. Bởi vậy rất có khả năng hắn nổi sát cơ, giết Tô Linh để không ai biết.


Thời điểm La Văn Thành tiến lên một bước, Diệp Vân đã nghi hoặc. Dáng vẻ lạnh lùng của La Văn Thành, sát cơ chợt hiện lên trong mắt dĩ nhiên là hắn muốn giết chết Tô Linh. Vì vậy Diệp Vân lập tức ra tay kéo Tô Linh vào lòng.


Quả nhiên, hắn không hề quan tâm tới sĩ diện, trực tiếp ra tay đánh lén. Chỉ thiếu chút nữa hắn đã thành công.
"La sư huynh, ngươi thân là một trong mười đại đệ tử của Tuyệt Kiếm phong. Vậy mà ra tay đánh lén, không thấy mất mặt à". Diệp Vân lạnh lùng nói, tràn đầy vẻ mỉa mai.


Trên mặt Tô Linh đầy vẻ khó tin. Nàng không thể tưởng tượng được La Văn Thành sẽ dám làm vậy. Biết rõ nàng là con gái của Phong chủ Tô Hạo mà vẫn không quan tâm, ra tay đánh lén.
"La Văn Thành, ta sẽ đi nói với Âu Dương thúc thúc, đến lúc đó xem ngươi thế nào".


"La sư huynh..." Ân Thiên Hành bên cạnh thấp giọng hô, hắn cũng không biết phải làm gì nữa.


La Văn Thành vượt lên trước hai người rồi liếc nhìn, lạnh lùng nói:" Chả lẽ các ngươi cảm thấy có thể quay đầu lại được? Có thể cùng tiểu nha đầu này xem như không có gì à? Ta nói cho các ngươi biết, nếu bọn hắn không chết thì ngày sau chính là chúng ta chết. Đã không thể quay đầu vậy thì nhất định phải giết".


"Hai vị sư huynh, chuyện này không có quan hệ với các người, hoàn toàn là do La sư huynh gieo gió gặt bão. Hắn vì Thanh Ngọc thần phù bị tiêu hao mà nghĩ đến muốn giết người đoạt bảo. Hai vị chính là người làm chứng. Chỉ cần chúng ta ra ngoài bẩm báo chi tiết sẽ không trừng phạt hai vị, có khi còn được khen ngợi". Diệp Vân mặt không biểu tình nhìn Ân Thiên Hành và gã đệ tử còn lại nói.


Ân Thiên Hành cùng một gã đệ tử nội môn khác xuất hiện vẻ do dự. Nếu để bọn chúng ra tay giết hại Tô Linh bọn chúng sẽ không dám. Nhưng bọn chúng cũng biết thực lực và tính cách của La Văn Thành. Nếu như không thuận theo hắn chỉ sợ gặp họa sát thân.


"Ân Thiên Hành, nếu các ngươi muốn chết ta sẽ thành toàn cho các ngươi". Thấy hai người do dự, con mắt La Văn Thành lập tức nheo lại, lạnh lùng nở nụ cười.
Hai người Ân Thiên Hành lập tức run lên, trong lòng hoảng sợ không thôi.
"Các ngươi cho rằng giúp hắn giết ta thì các ngươi sẽ bình an vô sự sao?"


Nhìn bộ dạng hai người, Diệp Vân cũng lạnh lùng cười nói:" Thân phận của Tô Linh là gi? Chỉ cần tiết lộ ra ngoài thì hắn chết không có chỗ chôn. Hai người các ngươi đối với hắn cũng là tai họa ngầm. Với tâm tính của hắn, chắc chắn sẽ tìm cơ hội loại bỏ các ngươi".


"Hai vị sư huynh, hắn nhất định sẽ không buông tha các ngươi" Tô Linh cũng rất thông minh lập tức xen vào hai người nói:" Chúng ta bốn người liên thủ, chỉ cần có thể giết chết hắn ta cam đoan ra ngoài các ngươi sẽ có chỗ tốt. Thậm chí ta trực tiếp tìm trưởng lão thu các ngươi làm đệ tử chân truyền".


Ân Thiên Hành cùng vị nội môn đệ tử kia liếc nhau, đều thấy vẻ động tâm trong mắt nhau.
"Thật sao?" La Văn Thành cười lạnh một tiếng.
Đột nhiên một đạo kiếm quang từ tay hắn xuất ra, xùy một tiếng. Nó không hướng về phía Diệp Vân mà quét nang về phía đám người Ân Thiên Hành.
"La sư huynh, ngươi!"


Hai người Ân Thiên Hành kinh hô một tiếng. Thân hình nhanh chóng lùi lại, khó khăn lắm mới tránh được một kiếm này.
"Nhìn thấy chưa, các ngươi hiện tại còn lựa chọn khác sao?"
Diệp Vân thấy thế lại hừ một tiếng nói thêm vào. Hắc quang trong tay léo lên, xuất ra hắc kiếm trong tay.


"La sư huynh, là ngươi bức chúng ta đấy" Ân Thiên Hành vẻ mặt âm lãnh đầy sát ý, cười lạnh nói với La Văn Thành. Hắn biết việc này đã không còn đường lui. Cắn răng một cái, trong tay hiện lên quang ảnh, một thanh linh kiếm màu xanh biếc xuất hiện.
Nhưng vào lúc này, Diệp Vân bỗng truyền âm cho Tô Linh


"Canh thời cơ, chúng ta chạy trốn!"
"Chạy trốn?" Tô Linh khẽ giật mình, có chút nghi hoặc.


"La Văn Thành là cao thủ Luyện khí thất trọng, bây giờ bị bốn người chúng ta liên thủ mà thần sắc không có chút bối rối ... Chỉ sợ chúng ta căn bản không phải đối thủ của hắn" Diệp Vân bất động thanh sắc, hạ giọng nói:" Chỉ có thừa lúc bọn Ân Thiên Hành đem La Văn Thành ngăn lại, chúng ta thừa cơ chạy trốn".


Sắc mặt Tô Linh cứng đờ, lắc đầu nói:" Không, ta không đi, như vậy hai người Ân Thiên Hành sư huynh chắc chắn phải chết".


"Ngươi đừng quên lúc trước bọn chúng nói gì. Bọn Ân Thiên Hành cũng không phải người tốt. Nếu không phải thân phận người đặc biệt thì bọn chúng đã sớm động thủ với chúng ta rồi" Nghe Tô Linh nói, Diệp Vân lập tức cười lạnh một tiếng.


Trong mắt Tô Linh hiện lên một chút do dự. Cô nàng tuy rằng sống an nhàn sung sướng nhưng tâm tính lương thiện. Lần này đem đám người Ân Thiên Hành ra để đối phó với La Văn Thành nếu có thể cùng nhau ly khai là tốt nhất.
"Vẫn còn do dự? Chẳng lẽ tính mạng của ta không quan trọng bằng hai người đó?"


Diệp Vân thấp giọng, cười lạnh nói:" Nếu ngươi nhất định lưu lại chính là kéo ta cùng chết với bọn chúng tại chỗ này".
"Diệp Vân"
Nghe những lời này của Diệp Vân, nội tâm của Tô Linh không khỏi cảm thấy ấm áp.


Ý tứ của hắn rất rõ ràng, nếu nàng không đi thì hắn sẽ không bỏ chạy một mình. Hắn sẽ cùng với nàng cùng sinh cùng tử.
"Tốt, ta nghe lời ngươi".


Nhìn thoáng qua khuôn mặt lạnh lùng của Diệp Vân bên cạnh, lại nhìn đám người Ân Thiên Hành cách đó không xa. Nghĩ tới những lời nói và việc làm của những người này nàng lập tức cắn răng, hạ quyết tâm.