Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt

Chương 63: Nhất vũ khuynh thành

Gió đêm nhẹ nhàng khoan khoái, bầu trời đầy sao, không khí vắng lặng bao trùm.
Tối nay Tô Mặc đã đạt tới Tôi Thể, nàng đang nhàn nhã trở về Kim Ngu Đường.


Hiện giờ, nàng không cần đến thời gian ba năm đã có thể đạt tới Tôi Thể,việc này làm cho trong lòng Tô Mặc âm thầm vui mừng, dọc theo đường đibước chân của nàng cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Điều duy nhất nàngkhông thể hiểu là nàng cảm giác được trong đan điền của mình xuất hiệnbảy ấn ký khế ước kỳ quái, giống như lời mà thiếu niên ở trong Thiên thư đã nói ngày đó, xem ra sau khi nàng đạt tới thực lực Tôi Thể có rấtnhiều chuyện dường như đã không giống với kiếp trước.


Bước chân nàng trở nên nhanh hơn, mũi chân đạp trên tảng đá, đi không tiếng động.


Trong viện, nương theo ánh trăng và ngọn đèn dầu, nàng liếc mắt một cái liềnnhìn thấy một mỹ nam tử phong độ mặc hoa phục màu lam đang đứng trongviện. Dáng người hắn thẳng tắp như trúc, như quỳnh dao ngọc thụ, phongthần tuấn lãng, đứng đối mặt với Tô Mặc, dường như đã ở đây chờ nàng rất lâu, ánh mắt mị hoặc mà thâm trầm, đúng là Ngu Nhiễm công tử.


Ngu Nhiễm nhìn Tô Mặc, vẻ mặt lười biếng nói: “Vừa rồi khanh khanh mới vừa đi đâu?”
Bước chân Tô Mặc chậm lại, ánh mắt nhạt nhẽo, thản nhiên thay đổi trong chớp mắt, ôn hòa nói: “Đã muộn như vậy, Nhiễm công tử sao lại còn ở đây?Chẳng lẽ là vì chờ ta?”


Ngu Nhiễm tao nhã nở nụ cười, thanh âmvững vàng: “Không sai, nàng chính là Yêu Cơ của Kim Ngu Đường ta, ta sao có thể để cho khanh khanh tùy tiện rời đi, huống chi đối phương có thểdùng bất cứ thủ đoạn nào để giành chiến thắng. Khanh khanh mỗi lần đicũng không chào hỏi, trong lòng bản công tử thực lo lắng cho khanhkhanh!”




Mắt đẹp Tô Mặc lưu chuyển, thản nhiên nói: “Công tử là sợ ta làm ảnh hưởng đến buổi diễn phải không?”
“Có một chút.”
“Không phải ta đã trở lại rồi sao!”


Ngu Nhiễm cười khẽ: “Đúng vậy, nàng trở lại là tốt rồi! Bản công tử rất nhớ nàng, không giống Văn Nhân Dịch chỉ biết luyện kiếm.”
Tô Mặc ánh mắt vẫn thản nhiên: “Kiếm là binh khí của quân tử, quân tử đương nhiên phải luyện kiếm.”


Ngu Nhiễm lập tức phản bác: “Ai nói quân tử thì nhất định phải luyện kiếm,luyện kiếm cũng có thể là tiểu nhân, từ trước cho tới bây giờ Văn NhânDịch không phải là quân tử.”


Sắc mặt Tô Mặc khẽ biến: “Ngươi nói Văn Nhân là tiểu nhân? Nhưng ở sau lưng nói xấu người khác mới thật sự là tiểu nhân.”


Ánh mắt Ngu Nhiễm chợt tắt, không nhanh không chậm nói: “Khanh khanh, tạihạ không phải người như vậy, khanh khanh hiểu lầm ý tốt của ta. Bản công tử không thích kiếm, kiếm cùng âm với chữ ‘tiện’! Hiện tại có rất nhiều kiếm khách bởi vì mang kiếm nhìn rất tuấn tú mà lừa gạt được những tiểu cô nương tâm tư đơn thuần, huống chi trên đời này có mấy kiếm tu chânchính? Ta dám nói Văn Nhân Dịch tuyệt đối không phải là kiếm tu thuầnkhiết, kiếm tu chân chính hẳn là phải giống như Thần Sử tóc bạc ở núiCôn Luân, vô tâm vô tình, bây giờ Văn Nhân Dịch cũng chỉ có thể xưng làtiện tu.” (*tiện: hèn hạ, bỉ ổi, đê tiện)


Nghe vậy, Tô Mặc không khỏi “Phì” cười, thoáng chốc mị hoặc lan tràn.
Sau một lúc lâu, bốn phía tĩnh lặng đến mức chỉ còn âm thanh hô hấp lần lượt thay đổi của hai người.


Nhìn gương mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, không có biểu tình gì của Tô Mặt, nhìn sợi tóc nàng ướt sũng, Ngu Nhiễm không khỏi trừng mắt, khóe miệnghơi hơi nhếch lên, vươn tay mơn trớn mái tóc nàng, tà mị lưu manh nói:“Khanh khanh, nàng thật sự mặc y phục đi tắm rửa?”


Tô Mặc nhếch nhếch khóe miệng, nhìn hắn nói: “Công tử chẳng lẽ không muốn như vậy?”


Ngu Nhiễm lắc lắc cây quạt mơn trớn chóp mũi, nhìn trăng tròn trên bầu trời nhẹ nhàng thở dài, từ từ nói: “Mới vừa rồi bầu trời xuất hiện xuất hiện dị tượng, tại hạ không biết vì sao trong lòng bỗng nhiên rất nhớ khanhkhanh, cảm thấy nếu có một ngày có thể cùng nhau đánh đàn lộng khúc,cùng nhau làm một số chuyện mà nàng thích thì tốt đẹp biết bao nhiêu?Chẳng lẽ, bản công tử tự tay vẽ y phục cho nàng, hôn nàng, lại canh giữcho nàng thay y phục, nàng lại không tình nguyện như thế hay sao? Trênđời này có biết bao nhiêu nữ nhân khát vọng có được vinh dự này, có thểtrở thành phu nhân của Ngu thế tử ta là việc tốt đẹp cỡ nào.”


Tô Mặc liếc xéo hắn: “Chẳng lẽ Nhiễm công tử chưa từng nghe qua… Bỉ chi mật đường, ngã chi tỳ sương* sao?”


(*)Bỉ chi mật đường, ngã chi tỳ sương: Cùng một vật, đối với người này là mật đường, với người khác lại là độc dược trí mạng. Ý chỉ cùng một chuyệnnhưng lại có ý nghĩa khác nhau với những người khác nhau.


“Hay cho một câu ‘bỉ chi mật đường, ngã chi tỳ sương’.” Ngu Nhiễm chậm rãi nói, con ngươi lạnh lùng như nước.
Hắn tân tân khổ khổ chuẩn bị nhiều ngày như vậy lại là làm giá y cho người khác, tất cả đều do tên Văn Nhân Dịch kia gây ra!


Nhưng trong lòng hắn có một ngàn, một vạn cái bất mãn với Văn Nhân Dịch cũng không làm được gì.
Nghĩ đến nữ nhân mình có hứng thú bị Văn Nhân Dịch nhìn trong trong ngoàingoài, thấu thấu triệt triệt, Ngu Nhiễm không khỏi nheo mắt, trong lòngvô cùng khó chịu.


Trời mới biết hắn có bao nhiêu khát vọng muốnnhìn thấy bộ dáng Yêu Cơ mặc vũ phục, tựa như có ngàn con mèo ở tronglòng cào loạn. Ngay tại lúc suy nghĩ của hắn hết sức tung bay, ánh mắtNgu Nhiễm không khỏi nhìn vào vạt áo trong của Tô Mặc, chỉ tiếc chẳngxem được gì, miễn cưỡng chỉ có thể nhìn thấy cái gáy tuyệt sắc ẩn ẩntrong một góc lụa trắng, thật đúng là thất bại trong gang tất.


“Thôi, vẫn là ta giúp nàng cởi đi.” Con ngươi Ngu Nhiễm vòng vo xoay chuyển, tay đã muốn vương đến.
“Nhiễm công tử tốt nhất đừng động tay động chân. Nếu không phi châm của ta sẽkhông khách khí.” Tô Mặc lặp tức lui ra phía sau vài bước.


“Chậc chậc, khanh khanh lại suy nghĩ miên man có phải không?” Môi Ngu Nhiễmnhếch lên, mặt không đỏ tim không loạn, theo trường sam lấy ra một câybút lông sói, buồn bã nói: “Tại hạ là người khiêm tốn, vì khanh khanhcởi y phục làm sao có thể dùng tay? Nhưng mà cởi chuông phải cần ngườibuộc chuông, ta chỉ sửa lại văn trận thôi, cho nên nàng không cần lolắng.”


“Sửa lại văn trận, thật sự đơn giản như vậy?” Tô Mặc liếc hắn, vẻ mặt không tin.
“Đúng vậy. Thật sự chỉ đơn giản như vậy.” Ngu Nhiễm chậm rãi cười.
“Vì sao ta không thể cởi bỏ loại trận pháp này?” Tô Mặc đã nghiên cứu trận pháp rất nhiều, cũng biết nó rất khó làm được.


“Chính cái gọi là nan giả bất hội, hội giả bất nan”, ở đây không phải có rất nhiều bí quyết sao?”
(*)Nan giả bất hội, hội giả bất nan: Làm bất cứ chuyện gì cũng đều có phươngpháp. Nếu tìm được phương pháp tốt nhất thì tuyệt đối không khó giảiquyết.


Ánh mắt Tô Mặc lạnh lùng đảo qua hắn, thản nhiên nói: “Từ nay về sau, nếu ngươi có muốn tặng ta gì đó, ta cũng sẽ không tùy ýchạm vào.”
Ngu Nhiễn tựa tiếu phi tiếu, khéo miệng hơi hơi conglên: “Khanh khanh thật là quân tử độ lượng, chỉ đùa vui thôi mà, nàngcòn không mau tháo thắt lưng cởi y phục ra?”


“Cởi y phục? Vì sao?” Tô Mặc nhíu mi, mặt mày mang theo lệ khí.
“Nếu ngươi không cởi y phục bên ngoài ra, ta làm sao sửa được?” Ngu Nhiễm nghiêm trang nói.


Tô Mặc lại lạnh lùng đảo mắt nhìn hắn, nhếch môi một cái, sau đó nàng cởibỏ ngoại sam, dáng người tuyệt mỹ lập tức lộ ra, vòng eo mảnh khảnh nhưdương liễu làm người khác khó có thể cưỡng lại, thật sự là tăng một phần lại dài, giảm một phần lại đoản. Ánh mắt Ngu Nhiễm thâm trầm nhìn mộtlúc lâu, mang theo ý thưởng thức, hắn biết nàng mặc bộ y phục này sẽ vôcùng thích hợp, nếu ngày sau có cơ hội hắn nhất định làm thêm một bộ màu đỏ để nàng mặc ở ngày tân hôn, vào đêm động phòng hoa chúc, không biếtgia tăng bao nhiêu tình thú?


Hắn sờ sờ cằm, thầm nghĩ: May mắnngày đó không có làm quá mỏng, nếu không không biết tên Văn Nhân Dịchkia đã chiếm đi bao nhiêu tiện nghi rồi.
“Các hạ xem đủ chưa?” Tô Mặc nheo mắt.
“Ta chỉ đang xem nên hạ bút như thế nào!” Ngu Nhiễm nghĩ một đằng nói một nẻo.


Ngay sau đó, hắn dùng bút chậm rãi nhẹ nhàng vẽ phù chú lên y phục Tô Mặc,khi ngòi bút vừa chạm vào thân thể nàng, nó mang theo một cảm giác têdại, nàng thậm chí còn có ảo giác đầu ngón tay của hắn đang không hề bịngăn trở mà miêu tả trên da thịt nàng, làm nàng cảm thấy không được tựnhiên. Vì thế, nàng không hề chớp mắt nhìn hắn, miễn cho hắn làm ra hành động gây rối gì.


Ngu Nhiễm một bên vẽ, một bên nhíu nhíu đôimắt hẹp dài, bên môi lập tức nở một nụ cười ý vị thâm trường: “Khanhkhanh, ngày thường nàng ôn hòa, còn mang theo vài phần đề phòng với ta,thật sự làm ta rất thương tâm. Dù sao nếu nàng mặc loại y phục này nhảymúa trước mặt mọi người, ta là người đầu tiên không muốn.” Bộ y phục này cũng chỉ có hắn mới có thể nhìn được.


Dứt lời, hắn phất tay áo một cái, thu hồi ngòi bút lại.
“Được rồi sao?” Tô Mặc khẽ mở môi mỏng.


“Được rồi, hiện tại khanh khanh có thể cởi ra, nhưng mà nếu nàng lo lắng thìcó thể cởi trước mặt ta, nếu có gì không ổn, ta có thể tùy thời điềuchỉnh không phải sao? Ta thấy khanh khanh chắc là rất tự tin với dángngười của mình, nên chắc sẽ không che che lấp lấp đâu?”


“Ta cũng rất tự tin với bàn tay của mình.” Tô Mặc nhìn đôi tay trắng nõn.
Ngu Nhiễm híp híp mắt, nhớ lại sự sảng khoái ngày đó mà bàn tay kia mang lại, mặc dù đau nhưng cũng rất ngọt ngào.


Lúc này, Tô Mặc bỗng nhiên nói: “Nhiễm công tử, ta biết ngươi không phải là người tùy tiện, cũng không phải là người không biết nặng nhẹ, lúc nãyngươi cố ý chờ ta, như vậy khẳng định có chuyện quan trọng muốn nói phải không? Ta nghĩ các hạ đã nghĩ ra cách đối phó với thủ đoạn của Bách Hoa Đường rồi đúng không?”


Trong mắt Ngu Nhiễm hiện lên một tia tán thưởng, tâm tư nữ nhân này quả nhiên thông minh lanh lợi.
“Khanh khanh quả nhiên thông minh, việc là như thế này…”
Ngu Nhiễm đến gần nói vào tai nàng mấy câu, nghe xong, hai mắt Tô Mặc sáng lên, cảm thấy đề nghị của hắn rất khả thi.
“Khanh khanh thấy thế nào?”


“Rất tốt.” Nàng cười quyến rũ, từ từ nói: “Nhiễm công tử, nếu Kim Ngu Đườnglần này đã muốn cược, sao không cược lớn một lần làm cho tất cả mọingười chú ý, dù sao cũng còn thời gian ba ngày, đem tất cả đánh cược một ván, đến cuối cùng ai thắng ai thua còn chưa biết đâu?”


NguNhiễm không nghĩ tới nữ nhân lại là dân cờ bạc, vẻ ngọt ngào mất sạch,hắn khẽ cười nói: “Khanh khanh thật sự tự tin như thế?”


Tô Mặccười nhạt: “Đánh bạc vốn có thắng có thua, dân cờ bạc chân chính luônthích mạo hiểm, lần này chúng ta tuy cũng mạo hiểm nhưng vẫn có phầnthắng. Bởi vì, nếu Nhiễm công tử thua trở về vẫn sẽ là thế tử, vì thếkhông tính là thua, nếu thắng thì sẽ là một lời bốn. Nhưng mà, nếu đốiphương thua thì cái gì cũng không có, từ nay về sau sẽ không còn BáchHoa Đường, cũng không có Vạn Hoa Đường, Đinh Hương Đường, càng không cómuôn hồng nghìn tía đường.”


Ngu Nhiễm cười nói: “Một chiêu này của khanh khanh thật đủ ngoan độc, đúng là nhân cơ hội vơ vét của cải.”
Tô Mặc thản nhiên nói: “Còn nữa, để mời vị nhạc công kia không phải cần ít nhất vạn lượng hoàng kim sao, liền từ nơi này lấy ra d0o.”


NguNhiễm có chút buồn bã ủ rũ, lẩm bẩm nói: “Đáng tiếc, tên kia vẫn khôngxuất hiện, ta chỉ sợ hắn nhất thời thay đổi.” Tất cả mọi việc hắn đã bày mưu tính kế, chỉ còn lại một biến số này.


Tô Mặc chậm rãi nhìnhắn nói: “Ta nghĩ vị Hoa công tử kia suy nghĩ giống đa số mọi người nơinày, bởi vì Bách Hoa Đường vẫn đang tuyên truyền rất tốt, mời một trămtiên sinh kể chuyện, lưỡi xán như hoa, làm thế nhân nghĩ Kim Ngu Đườngnhất định sẽ thua, như vậy vì sao chúng ta không nhân cơ hội này để càng nhiều người tiến vào tham gia? Sao không lợi dụng cơ hội này kiếm bạc?Tỉ lệ càng cao càng tốt! Ta nghĩ vị Hoa công tử kia nhất định sẽ muốnkhiêu chiến một phen.”


Ngu Nhiễm nói tiếp: “Chậc chậc, chủ ý này của khanh khanh thật sự rất tuyệt vời!”


Hải vực Tề quốc, ngày thường khách nhân hướng đến khách điếm nơi đây khôngnhiều lắm, nhưng nay nơi nơi đều đã chật ních, tiền thuê phòng mỗi ngàyđều tăng hơn gấp ba lần, trên bến thuyền có vô số thuyền của quý tộc các nơi thả neo, có thể thấy chuyện Kim Ngu Đường cùng Bách Hoa Đường tỷthí rầm rộ cỡ nào.


Hiện nay, các đại tửu lâu vào buổi tối vôcùng náo nhiệt, tất cả đều bàn luận về chuyện tỷ thí của Kim Ngu Đườngcùng Bách Hoa Đường.
Một tiên sinh kể chuyện thao thao bất tuyệt nói: “Có một việc tối qua mọi người đều đã thấy được rồi đúng không?”


Người phía dưới lập tức nói: “Thấy, thấy, sao băng bay qua, thất tinh bạn nguyệt.”
Tiên sinh nói tiếp: “Mọi người có biết tối hôm qua cái gì đã dẫn phát thiênđịa dị tượng này không? Thất tinh bạn nguyệt, thật sự là hiện tượngtuyệt thế!”


Ánh mắt hắn ngưng chuyển, chỉ tay về phía Bách HoaĐường nơi xa, nói tiếp: “Chư vị chắc là không biết, Kim Ngu Đường cùngBách Hoa Đường tỷ thí một truyền mười, mười truyền trăm, cho nên một cómột ít lão nhân phong nguyệt tràn tro cốt đến nơi này… Tất cả đều vôcùng xem trọng vũ kỹ của Đinh đại gia, còn có khúc nhạc Nghê Thường Vũ Y của mười sáu nữ nhạc công kia nữa. Khúc nhạc được truyền lại từ đờitrước có thể dẫn phát thiên địa dị tượng, có thể chư vị cũng biết.”


Dị tượng tối hôm qua đều khiến mọi người chú ý, tiên sinh kể chuyện hômnay lại nhắc tới, làm mọi người nhớ lại tối hôm qua đúng là thời gianĐinh đại gia và mười sáu nữ nhạc công cùng nhau tập luyện lần đầu tiên,trong lòng mọi người liền hiểu rõ.


Đúng vậy! Trừ chuyện đó ra còn có thể là đại sự gì nữa?
Dần dần, những tin đồn liên quan đến Bách Hoa Đường đều mang một ít sắc thái kì huyễn và thần bí.


Nhưng mà, người khởi xướng tất cả mọi việc lại ở đây giả dạng một thân namnhi, cũng không vội vã ở Kim Ngu Đường tập luyện, mà lại đại biểu cho Tô gia cầm tiền lần lượt đến các sòng bạc lớn đặt cược.
Trong thời gian nửa ngày, nàng đã tiêu phí hơn một vạn lượng bạc.


Dần dần, tỉ lệ đặt cược cho Kim Ngu Đường càng ngày càng cao, từ một ăn ba, nay đã thành một ăn mười.


Hiện tại, mọi người càng ngày càng không xem trọng Kim Ngu Đường, cũng bởivì như thế nên Tô Mặc lại càng đặt cược nhiều bạc hơn nữa, nhưng mà mỗikhi nàng đặt Kim Ngu Đường, ánh mắt mọi người lập tức hiện lên vẻ khinhnhìn nàng.


Nàng mới đi về phía trước hai bước, bỗng nhiên từtrong hậu đường đi ra vài “người quen”, môi nàng không khỏi nhếch lên,mỉm cười.


Đối phương chính là Hạ Ngọc Nhi và đám người hầu củanàng ta, mấy ngày nay đệ tử Mặc Môn bảo vệ bên sườn thuyền của Kim NguĐường, xem như đã có tiếp cận với người Kim Ngu Đường.


Đương nhiên sẽ có người ra giá mua một số tin tức của bọn họ để biết tình hình gần đây của Kim Ngu Đường.
Môi Tô Mặc gợi lên ý cười mị hoặc, xem ra lần trước “đen ăn đen” Hạ NgọcNhi một phen đã làm cho đối phương lưu lạc đến mức không thể không muabán tin tức kiếm tiền được nữa.


Hiện tại chắc không có gì có thể kiếm được nhiều bạc hơn so với việc bán tin tức của Kim Ngu Đường.
Nếu tin tức không đúng, thì không biết sẽ như thế nào đây? Ý cười bên môiTô Mặc vô cùng thâm thúy, có một số suy nghĩ không tốt hiện lên trongđầu.


Hạ Ngọc Nhi vừa đi ra liền nhìn thấy Tô Mặc, liền mở to hai mắt nhìn, ánh mắt hung hăng nhìn Tô Mặc nói: “Tiểu tử, quả nhiên làngươi!”


“Đúng vậy. Quả nhiên là hắn! Vừa nhìn thấy hắn, hứng trí ngày hôm đều mất hết! Hay là chúng ta giáo huấn hắn một chút?” Thiếuniên này là người lần trước cùng Tô Mặc gặp mặt, giờ phút này đang oangoang nói chuyện.


“Đợi đã, ta chỉ tới đây đặt cược, nếu các ngươi nếu muốn gây chuyện thị phi thì ta cũng không ngại.” Trên mặt Tô Mặcvẫn luôn mang theo vẻ tươi cười nhợt nhạt.


“Tiểu tử, chẳng lẽngươi cho là nhân cơ hội này đầu cơ trục lợi là có thể kiếm được rấtnhiều bạc sao?” Hạ Ngọc Nhi lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng.
“Có chúng ta ở đây, ngươi đừng mơ tưởng có thể đặt cược cho Bách Hoa Đường.”


“Chư vị nghĩ sai rồi, lần này ta đặt Kim Ngu Đường thắng!” Tô Mặc không sao cả nói.


“Kim Ngu Đường? Thật sự là Kim Ngu Đường? Ngươi đã đặt Kim Ngu Đường thắng,vậy thì ta cùng ngươi đánh cược một lần, một ăn hai mươi, như thế nào?”Hạ Ngọc Nhi không cam lòng nhìn nàng, nói tiếp: “Ta đặt lần biểu diễnnày Kim Ngu Đường sẽ thua, lần đặt cược này ta cùng ngươi sẽ lập khế ước trước mọi người ở đây.”


“Được thôi, hy vọng ngươi sẽ không đổiý.” Tô Mặc mỉm cười, trực tiếp cùng Hạ Ngọc Nhi lập khế ước, đặt cho Kim Ngu Đường ba ngàn lượng bạc.
Nói tóm lại, lần này nếu ai thua, liền trả cho đối phương sáu vạn lượng bạc.


Hiện nay, Hạ Ngọc Nhi làm sao có ba ngàn lượng bạc, nhưng mà vì muốn nhìnthấy Tô Mặc thua cuộc, bọn họ dù đau lòng cũng phải cược.
HạNgọc Nhi cắn chặt răng: “Ba ngàn lượng bạc phải không? Được, ta lập tứcmượn đến.” Ánh mắt của nàng ta lập tức nhìn về phía thiếu niên chungquanh.


Chúng thiếu niên nhìn thấy ánh mắt hung hãn của Hạ Ngọc Nhi, lập tức gom bạc lại mới đủ ba ngàn lượng.


Hạ Ngọc Nhi lập tức cầm lấy đánh cược, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiểutử, lần này ngươi nhất định thua rồi, mấy ngày nay Kim Ngu Đường vẫngiống như trước kia, tập luyện không có tiến bộ gì, ngươi chờ nhận thuađi!”


Nghe vậy, vẻ mặt mọi người chung quanh có chút đăm chiêu, có người nhíu mày, cảm thấy tin tức này khẳng định là đáng tin cậy.
“Mọi chuyện trên đời đều không thể biết trước được, không phải sao?” Tô Mặc vẫn tươi cười như trước.


Mọi người nhìn về phía Tô Mặc, thấy thiếu niên này thật sự bình tĩnh, có một số người lắc đầu tiếc hận.
Dù sao, trên đời có rất nhiều dân cờ bạc chính vì như vậy mà táng gia bạisản, làm việc đều không suy xét hậu quả, thật là đáng tiếc.


Sau đó, Tô Mặc xoay người rời đi, chỉ để lại Hạ Ngọc Nhi với vẻ mặt khinh thường tức giận.


Tô Mặc không nhanh không chậm tiêu sái đi ra ngoài, kiếp trước Hạ Ngọc Nhi làm hại sinh ý Tô gia đại phòng càng ngày càng kém, đương nhiên nàng sẽ làm cho đường đối phương càng chạy càng hẹp, chỉ là ăn miếng trả miếngmà thôi. Mục đích cuối cùng của nàng là ngày càng kiếm được nhiều bạc,nàng biết rõ, trên đời này mà không có bạc thì nửa bước cũng khó đi, mặc dù nàng không phải là nữ tử có chủ trương tôn thờ đồng tiền, nhưng nàng muốn vì gia tộc, vì chính mình giành một chút ích lợi, vết xe đổ kiếptrước chính là giáo huấn lớn nhất dành cho nàng, người sống trên đời,chỉ có thể dựa vào bản thân mà cố gắng.


Hơn nữa, thân thể của nàng lại thuần âm nên nàng nhất định phải nắm chặt vận mệnh của mình trong tay.
Nàng luôn là người thận trọng, nên hiện tại không có gì phải bối rối.


Tô Mặc lầm bầm nói: “Xem ra bạc rất quan trọng, hiện tại đã đến giai đoạnTôi Thể, nếu muốn có linh thạch nhất định phải kiếm nhiều bạc hơn mớiđược.”
Nàng than nhẹ một tiếng, nhàn rỗi dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lên Thiên Thư: “Này, sao ngươi lại im lặng cả canh giờ vậy?”


Nhưng mà, thiếu niên trong Thiên thư không có phát ra âm thanh gì.
Tô Mặc không khỏi mân môi, bên tai không có âm thanh nói chuyện của thiếu niên, dường như có chút không quen.
Con người luôn là một loại động vật kỳ quái, mặc kệ việc gì, dù thích hay không thì dần dà cũng sẽ trở thành thói quen.


Hiện nay, thực lực của Tô Mặc tăng lên, thiếu niên cũng đạt được lợi ích,xem như nhất vinh câu vinh, Tô Mặc đoán thiếu niên chắc đã bế quan tuluyện, nàng nhớ mang máng hắn từng đã nói qua chuẩn bị bế quan ba ngày.
Tính tính ngày, chờ hắn đi ra cũng chính là thời điểm tỷ thí vũ kỹ kết thúc.


Trong quán trà nàychỗ nào cũng chật ních người, bởi vì đối diện chính là thuyền của BáchHoa Đường, mọi người đều muốn mình là người đầu tiên nhìn thấy phongthái của đám người Đinh đại gia.


Trong nhã gian chỉ có bàn TôMặc là không có người, nam tử ngồi đối diện kia cũng gọi một bình tràLong Tĩnh, cử chỉ thong dong tao nhã.
Tô Mặc lơ đãng liếc mắtnhìn hắn một cái, ngoài cửa sổ một trận gió nhẹ thổi qua, làm lộ ra mộtgóc khuôn mặt của hắn dưới khăn lụa của mũ che mặt.


Không thểkhông nói trước mắt là một nam tử cực kì tuấn mĩ, mặc dù là mang mũ chemặt, cũng chỉ có Tô Mặc có thể xuyên qua tầng lụa đen nhìn thấy khuônmặt hắn.


Nam tử bên trong mặc trường bào thêu hoa văn hình mâymàu xanh ngọc, chất vải xanh đẹp đẽ quý giá mà thoải mái, bên ngoàikhoát một chiếc áo choàng không tay màu vàng nhạt, vạt áo tùy ý mở rộng, bên ngoài mặc áo choàng vàng nhạt không tay, lộ ra y phục thanh lịchbên trong. Phối cùng màu sáng bóng của ngọc bội bên hông trông hắn lạicàng thêm vẻ quý khí thanh cao như một văn nhân nho nhã, toàn thân nổibật phong thần nam tử như ngọc, sáng trong như ánh trăng.


Đầungón tay nam tử nắn nhẹ chiếc ly, ngón tay thon dài hoàn mỹ, hoàn mỹkhông tỳ vết, có thể nói đây là bàn tay đẹp nhất mà Tô Mặc từng thấyqua.
Người này khuôn mặt như ngọc, tuấn mĩ vô trù, sống mũi cao thẳng, môi mỏng thanh nhã.
Hơn nữa tướng mạo phong dật tao nhã, chỉ có thế gia công tử mới có.


Nhưng kỳ quái là ngũ quan người này nếu tách ra thì sẽ thấy thanh thanh tútú, đoan đoan chính chính, cao quý thanh nhã, nhưng khi hợp lại một chỗsẽ làm người khác cảm thấy vô cùng mị hoặc, ánh mắt mang theo một vẻ đẹp không thể tả hết.


Tựa như một bức tranh sâu sắc, có trăng, cónúi, có biển, có thuyền, tất cả đều thanh thanh nhã nhã, nhưng vẽ cùngnhau lại lộ ra hơi thở thần bí xinh đẹp.
Nhưng mà, con ngươi nam tử lại lạnh như băng, như viên bảo thạch màu đen trong suốt nhưng lạnhlùng, tối đen, sâu thẳm, nhìn không thấy đáy.


Giống như bức họađược cuộn lại lâu ngày đột nhiên mây mù tán đi, ánh trăng thanh lạnh lơlửng giữa trời, xinh đẹp nhưng mang theo băng hàn.
Thời gian trôi qua thật lâu, nam tử đối diện vẫn ngồi tao nhã như trước, ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ, vẻ mặt ôn hòa.


Đúng là một mỹ nam tử tuyệt sắc, tuy lạnh lùng như băng, nhưng lại tỏa ra khí chất xinh đẹp mị hoặc mười phần.
Đó là một loại mị hoặc không thể nói nên lời, nhưng lại cự người ngoài ngàn dặm.


Tô Mặc không khỏi thầm nghĩ, loại hình yêu mị này thật hiếm thấy, phong tư ngọc cốt, hoàn toàn bất đồng với vẻ yêu mị của nàng.


Ngay lúc này, tiếng tiêu uyển chuyển u trầm truyền ra từ Bách Hoa Đường phía đối diện, làn điệu dung nhập vào hồ nước chung quanh, nhợt nhạt lăntăn. Có người đứng trên thuyền xướng lên: “Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ, canh xuy lạc, tinh như vũ. Bảo mã điêu xa hương mãn lộ. Phụng tiêu thanh động, ngọc hồ quang chuyển, nhất dạ ngư long vũ. Nga nhi tuyếtliễu hoàng kim lũ, tiếu ngữ doanh doanh ám hương khứ. Chúng lý tầm thathiên bách độ, mạch nhiên hồi thủ, na nhân khước tại, đăng hỏa lan sanxứ.”*


(*)Bài thơ Thanh Ngọc Án của Tân Khí Tật. Bài thơ này viết về đêm Nguyên Tiêu, giữa Hàng Châu phồn hoa thời Nam Tống.


Dịch nghĩa: Gió đông thổi làm nở ngàn cây hoa, cuối cùng rơi rụng, như mưasao. Ngựa quý, xe trạm trổ (đi qua), hương bay khắp đường. Tiếng tiêuphượng uyển chuyển, ánh trăng sáng lay động, suốt đêm cá, rồng vui múa.(Đầu đội) mũ hình con ngài, tơ vàng liễu rủ, cười nói vui đùa đi qua,hương bay thoảng. Tìm người giữa đám đông trăm ngàn lần, bỗng nhiên quay đầu, người ở ngay đó, ở nơi lửa đèn tàn.


Vài vị trưởng giả tóctrắng như tuyết ở bên bờ chậm rãi đi tới, trong đó có một người tóc rốitung, tiên phong đạo cốt, tiêu sái bất kham.
Lão nhân đứng đó thưởng thức một lúc lâu, rốt cục vỗ tay lên đùi một cái, kiềm lòng không được nói: “Tốt! Tốt! Vô cùng tốt!”


Lão vui sướng hoa chân múa tay, thập phần bất phàm, mọi người không khỏi chỉ trỏ: “Lão điên này từ đâu tới vậy?”


Bên cạnh có người thấp giọng nói: “Ngươi thật đúng là kiến thức hạn hẹp,đây không phải là người điên, mà là đế sư tiếng tăm lừng lẫy – Trươnglão.” (*đế sư: thầy của hoàng đế)
“Chậc chậc, không ngờ là Trương lão, thật hay giả vậy?”


“Đương nhiên là sự thật, đúng là khó lường mà!”
Hóa ra lão giả này cực có uy vọng, mọi người lập tức im miệng, ánh mắt sáng quắc, không biết đánh giá lão giả này thế nào.


Hồ nước sóng gợn lăn tăn, dập dờn, ánh sáng chiếu vào khuôn mặt của mấythiếu nữ váy trắng, chúng nữ tử phong tình vạn chủng, mi mục như họa.
Trước mặt xuất hiện năm người, đúng là Đinh đại gia và bốn nữ tử dị quốc xinh đẹp.


Chung quanh thuyền đứng hơn mười nam tử, đều là văn nhân Nho gia, những người này tinh thần chấn hưng, khí chất bất phàm, lần này chính là cải biênkịch bản ca từ của bọn họ.
Mười sáu nữ nhạc công tướng mạo thiên tiên, đứng đó tựa như một bức tranh cung nữ đồ tuyệt mĩ.


Theo sau là vị trưởng lão được mời đến thuyền để xem vũ kỹ của Đinh đại gia, sau một lúc lâu vẫn không nói nên lời, vạn phần kích động, vô cùng tánthưởng.


Khi lão từ boong tàu đi ra, lão ngửa mặt lên trời thởdài, thậm chí còn nói muốn thu Đinh đại gia và mấy nữ tử làm đồ đệ trước mặt mọi người, còn cho rằng vũ đạo của năm nữ tử này ứng với ngũ hànhkim mộc thủy hỏa thổ, vũ đạo được bố trí bất phàm, nếu chỉ có một ngườimúa tuy rằng không tầm thường, nhưng năm người phối hợp với nhau mới đạt tới sự hoàn mỹ nhất.


Trương lão tóc tai bù xù thét dài mộttiếng: “Ô hô! Mấy trăm năm nay thiên hạ lại có thêm nhân tài, mỗi ngườimột vẻ! Đêm qua lão phu nhớ lại dị tượng đã thấy, hôm nay đến đây mớiphát hiện chuyến đi này quả nhiên không tệ, thật là sống không uổng kiếp này.” Lão vừa nói những lời này ra, mọi người chung quanh đều ồ lên,chỉ cảm thấy kết quả này tất nhiên là phải thế, thậm chí càng thêm chờđợi với cuộc tỷ thí hai ngày sau.


Tô Mặc nhìn thấy cảnh tượngnày vẫn tựa tiếu phi tiếu, không thể không nói Bách Hoa Đường tốn rấtnhiều tâm lực, đương nhiên cũng có chút bản lĩnh.
Nàng thầm nghĩ ngợi: Kim Ngu Đường quả nhiên đã gặp được đối thủ có thực lực cường đại!


Nam tử phía đối diện chậm rãi nhếch môi, hơi hơi mở đôi mắt lạnh như băng, ánh mắt mị hoặc lưu chuyển.


Giọng nói động lòng người như tiếng Tiêu Vĩ cầm* của hắn vang lên, khinhthường lại mang theo lạnh bạc, như hứng thú dào dạt nói: “Chúng nữ tửBách Hoa Đường, tuy có mỹ mạo nhưng không rành thế sự, ngực to ngốcnghếch, khó thành châu báu, hôm nay xem ra cũng chỉ vậy thôi.” Tronggiọng nói mang theo một ít tà mị cùng khiêu khích.


(*) Tronglịch sử Trung quốc, đàn Tiêu Vĩ nằm trong Tứ đại danh cầm. Tiêu Vĩ cầmlà do danh nhân thời Đông Hán là Thái Ung chế tạo. Chữ Tiêu ở đây nghĩalà cháy đen, cháy xém. Tiêu Vĩ cầm nghĩa là cây đàn có đuôi bị cháy xém. Tiêu Vĩ cầm nổi tiếng nhờ vào âm sắc dễ nghe và xuất xứ chế tạo của nó.


Hắn chậm rãi đứng dậy, đi vào sòng bạc đối diện, vừa ra tay đã là một vạn lượng hoàng kim, đặt Kim Ngu Đường toàn thắng.
Thật sự là một người có tiền, một nam nhân vô cùng vô cùng có tiền.


Mấy ngày kế tiếp, các loại tin tức của Bách Hoa Đường không ngừng truyền đến Kim Ngu Đường.


Hạ Phong ngồi trên ghế, cầm một ly trà xanh, tùy ý nói trước mặt Nhiễmcông tử: “Nhiễm công tử, Bách Hoa Đường lần này không tiếc vốn gốc làmra một đống mách lới, thậm chí đế sư năm đó là Trương lão cũng mời đến,nghe nói người này đánh giá Bách Hoa Đường rất cao. Nói vũ đạo của cácnàng không lưu truyền cho tục thế, một người múa đã không tầm thường,năm người cùng nhau múa còn có một loại ý đẹp cảnh vui, thậm chí Trươnglão còn muốn thu Đinh đại gia và mấy nữ tử kia làm đệ tử.”


NguNhiễm phe phẩy quạt cười nhạt: “Bách Hoa Đường thật đúng là giở đủ mánhkhóe, nhưng mà lần này mọi người đều cho rằng bọn họ có thể thắng, nhưvậy cũng tốt.”
Không thể không nói, Bách Hoa Đường tạo thanh thế đúng là rất lợi hại, nhưng càng như thế Kim Ngu Đường lại càng vui mừng.


Ngu Nhiễm đã mở ra năm bàn lớn, âm thầm thao túng ván cờ, nếu Kim Ngu Đường thắng sẽ kiếm được rất nhiều tiền.
Nếu Kim Ngu Đường thua, hắn cũng sẽ không thiệt một lượng bạc nào, đươngnhiên, Ngu Nhiễm chưa bao giờ cho rằng Kim Ngu Đường lại thua được.


Chu tiên sinh chậm rãi phẩm trà nói: “Các ngươi nghĩ sai rồi, Trương lãokhông phải là hạng người học đòi văn vẻ, lão thấy Bách Hoa Đường thật sự tốt nên mới nói như vậy, tuyệt đối không phải được mời đến để phôtrương thanh thế, Trương lão lần này xuất hiện như một cái chiêu bài chữ vàng.” (*chiêu bài: khoe tên tuổi với mọi người)


Ngu Nhiễm mỉmcười, không cho là đúng nói: “Lời nói của một phía thôi, bên nào tốt bên nào kém phải so sánh thực lực mới biết được.”
Đúng lúc này, một gã sai vặt từ bên ngoài vội vã chạy vào nói: “Nhiễm công tử, bên ngoài… Hoa công tử đến đây.”


Ngu Nhiễm lập tức “soạt” một tiếng khép quạt lại, cười khẽ nói: “Rất tốt, xem ra Kim Ngu Đường có phần thắng lớn rồi!”

Ban đêm, mặt trăng nhô lên cao, sao trời dày đặc.


Cùng với thời điểm đại hội tỷ thí sắp mở màn, bát quái thay nhau nổi lên,không ngừng có người ra lệnh cho phép các linh nhân ra ngoài làm ánh mắt các nàng sáng ngời. Nhóm đào kép nghiệp dư cũng kích động vạn phần. Cólão đào kép nghiệp dư của Kim Ngu Đường thủy chung duy trì ủng hộ KimNgu Đường, cũng có đào kép giơ bài tử của Đinh đại gia, hô lớn khẩuhiệu. Nhiệt độ không khí dần dần lên cao, có thể thường nhìn thấy mọingười trong thính phòng giương thương múa kiếm, tia lửa văng khắp phòng.


Lần này hai bên đều có thuyền cơ quan, bên trong thuyền cơ quan có bố tríthính phòng, hiện giờ, vì để đánh giá tình hình của hai bên, ở giữa haithuyền lớn còn đặt vô số thuyền nhỏ, phàm là người mua phiếu đều có thểvào ngồi, chẳng thể phân biệt được là phiếu của Kim Ngu Đường hay BáchHoa Đường nữa.


Tối nay, phiếu biểu diễn hoàn toàn kém hơn tiền đặt cược ở sòng bạc.
Thuyền lớn của Kim Ngu Đường nằm bên phải, còn bên trái là thuyền lớn của Bách Hoa Đường.


Trong tay mỗi người đều có thiên lý nhãn, chỉ cần chuyển người một chút là có thể xem rõ vũ đài của cả hai bên không sót thứ gì.


Vì để công bằng, hai vị đường chủ còn mời đến vô số trọng tài, đều là vănnhân trí thức tiếng tăm lừng lẫy các nơi, đây còn là chuyện lớn tronggiới biểu diễn, thậm chí còn có nhân vật danh tiếng như Trương lão tựmình tới, vừa tới đã là mười người, trận này quả thật không phải nhỏ!


Tiếng tranh chấp của chúng đào kép không ngừng truyền tới, tiếng ồn ào ầm ĩ không ngừng phát ra.
Các thanh âm bén nhọn, bất đồng ngữ điệu và các loại âm thanh khác không ngừng vang lên không dứt bên tai.
Đột nhiên, tiếng nhạc cổ theo tiếng sóng biển vang lên, “Thùng thùng thùng thùng”, vang dội dị thường.


Mọi người vội vàng im lặng lại, biết tỷ thí đã sắp bắt đầu, mọi người đềunín thở, kiễng chân chờ đợi, có người lại cầm thiên lý nhãn nhìn. KimNgu Đường và Bách Hoa Đường đều có mười mấy nam nhân cùng đánh trống mởmàn, nhịp trống đồng đều, động tác đồng đều, vung tay nhấc chân đều vôcùng mạnh mẽ, thân hình đong đưa, uyển chuyển như rồng bay, ẩn chứa khíthế giương cung bạt kiếm.


Trong một căn phòng khác, mười vị lãogiả địa vị đứng đầu ngành đã ngồi vào chỗ của mình, đây là vị trí tốtnhất, thuận tiện cho việc thảo luận và hàn uyên với nhau.


MinhKính đạo trưởng cung kính chào Trương lão: “Vô lượng thiên tôn, đế sưTrương lão quả nhiên cũng đến đây, bần đạo nơi này có lễ.”


“Hóara là Minh Kính đạo trưởng, lão hủ thất lễ thất lễ, Minh Kính đạo trưởng lần này đến đây, không biết xem trọng thực lực bên nào?” Tuy rằng tínhtình Trương lão thường không biết kiềm chế, nhưng Minh Kính đạo trưởngcũng là thế ngoại cao nhân, năm đó cũng có thể so sánh như quốc sư.


Minh Kính đạo trưởng nói: “Nói đến đây, bần đạo vẫn là tương đối xem trọng Kim Ngu Đường hơn.”


Trương lão lập tức khinh thường nói: “Đạo trưởng tuy là thế ngoại cao nhân,nhưng vẫn không hiểu chuyện trong giới, lão phu lại không xem trọng KimNgu Đường. Cách thức biểu diễn không có gì mới, nhân mã căn bản không có gì thay đổi, chỉ biết tìm nữ nhân xinh đẹp làm mánh lới, một tuồng kịch đều là chuyện cũ rích nghìn bài một điệu, năm đó xuất hiện có lẽ có một ít nổi bật, còn hiện tại… Hắc hắc…” Lão chậm rãi lắc đầu, tỏ vẻ vô cùng chướng mắt.


Minh Kính lại lắc đầu cười nói: “Nhưng bần đạo lại thấy Yêu Cơ của Kim Ngu Đường xinh đẹp hơn.”
“Tục, ngươi thật tục.” Trương lão tiếp tục lắc đầu.
“Bần đạo là người tu hành, làm sao tục khí bằng các hạ?” Minh Kính không cam lòng yếu thế nói.


“Hừ hừ, sao chúng ta không đánh cược, kế tiếp có ba đoạn nhạc kịch, vở kịch này khác cái gì chứ nội dung thì giống nhau. Chúng ta hãy nhìn xem bađoạn diễn này ai diễn hay hơn.”
“Lời này tuyệt diệu, nhưng mà ta vẫn đặt Kim Ngu Đường toàn thắng.”


“Hừ, quả thật là trẻ con khó bảo.” Trương lão vung tay áo dài.


Giờ phút này, giọng nói vô cùng êm tai truyền đến, đây là một vở bi kịchtình yêu vui buồn lẫn lộn, tóm tắt đơn giản là một nữ hoán sa bất ngờtrở thành Yêu Cơ của đế vương, không sợ cường quyền thủ thân như ngọc,sau đó lại gặp được tình nhân, đế vương quyền thế ngập trời, hai ngườicùng nhau tự tử, cuối cùng là cố sự hóa điệp. (*nữ hoán sa: nữ giặt lụa)


Ba đoạn nhạc kịch, thứ nhất: Nam chủ yêu say đắm nữ hoán sa, thổ lộ tâm ý với nàng.
Thứ hai: Vũ đạo đàn nhạc, bối cảnh vui vẻ.
Thứ ba: Là điệu múa hoàn mỹ khi Yêu Cơ hóa thành hồ điệp.


Trong mắt người xem, vô luận là người nơi nào, năm đó đều đã từng xemqua đoạn khúc này vài lần, hiện tại đương nhiên người người đều muốn xem Bách Hoa Đường rốt cuộc có gì khác biệt.


Tiếng trống dừng lại, đènđuốc chung quanh chợt tắt, cơ quan vũ đài trong khởi động, mọi ngườithoáng chốc ngừng hô hấp, vũ kịch rốt cục cũng mở màn.
Cơ quan thuyền Bách Hoa Đường mở ra, ánh trăng chiếu rọi, tất cả đào kép xuất hiện, làn điệu du dương vang lên.


Cùng lúc đó, cơ quan thuyền của Kim Ngu Đường cũng mở ra, không khác biệtbao nhiêu so với vũ đài của Bách Hoa Đường, nhóm nhạc sĩ bắt đầu tấukhúc, tiếng nhạc vang lên.
Làn điệu hai bên đều giống nhau, tiết tấu cũng vô cùng hòa hợp, giống như nhạc sĩ của hai bên đều tự hiểu ngầm ăn ý.


Mọi người trợn tròn mắt, tiếng lao xao sợ hãi vang lên, xem ra Kim NguĐường cùng Bách Hoa Đường cũng không có chủ ý tiếng lớn đoạt khách, tỏvẻ cạnh tranh công bằng.
Ngay sau đó, tiếng trống boong boong, chúng đào theo điệu múa mà ra.
Đế vương đăng cơ, đúc trường thành, cảnh tượng hào hùng.


Lò luyện đất trời, vạn vật thương sinh, thê lương bi ai.
Tiếng tiêu quan ngoại, vũ lâm lang trở về, một tướng công thành vạn cốt khô.
Hưng! Dân chúng khổ. Vong! Dân chúng khổ!
Ngay từ khi xuất hiện lời kịch, kịch tình của hai bên quả nhiên đều giống hệt nhau.


Giơ tay nhấc chân, ca từ vũ khúc không khác nhau, làm cho người xem phảihốt hoảng cảm giác như đang nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trong gương.


Thời điểm này mọi người cảm thấy không có gì đặc biệt, bỗng nhiên ở dưới cơquan thuyền Bách Hoa Đường xuất hiện một chiếc thuyền nhẹ, thuyền kia do những cây trúc bện thành, mọi người tuy rằng nhìn thấy nhưng không để ý lắm. Nhưng mà chợt nhìn lại thì phát hiện có một nam tử áo lam đứngtrên thuyền, chính là nam chủ trong vở kịch, mọi người bắt đầu tò mò.


Trương lão lập tức cười đắc ý, loại vũ đài này tạo cho người xem cảm giác vô cùng độc đáo, chủ ý do chính lão đưa ra.
Ngay sau khi nam chủ của Bách Hoa Đường xuất hiện, trong chiếc thuyền nhỏkia như có đom đóm, những đốm sáng li ti không ngừng xuất hiện.


Đây là đoạn thứ nhất, nam chủ yêu say đắm nữ hoán sa, thổ lộ tâm ý với nàng.
Nam tử kia cầm đèn lồng, vẻ mặt không yên, ánh sáng đom đóm lập lòe xung quanh.


Ánh mắt mọi người đều bị nam chính hấp dẫn, đột nhiên cách đó không xa xuất hiện một chiếc thuyền hoa màu sắc rực rỡ, đèn lồng đỏ treo một bên, đèn đuốc sáng trưng như ban ngày, trên thuyền hoa kia xuất hiện một mỹ nhân dáng người thướt tha.


Tiếng tiêu mềm nhẹ, từ từ hòa vào cảnh tượng chung quanh, hay cho một cái ngược dòng mà lên, đường càng thêm xa xôi cách trở.
Hay cho một sở vị y nhân, tại thủy nhất phương*.
(*) Kim Gia 1 – Kinh Thi – Khổng Tử:
Sở vị y nhân
Tại thủy nhất phương
Dịch nghĩa: Người mà mình nói đến


Thì ở về một phương nào của vùng nước mênh mông.
Thuận theo dòng nước biếc, Đinh đại gia hóa thân thành nữ hoán sa.
Thuyền hoa phiêu đãng trên mặt biển tối đen, sáng lạn như sông ngân hà, thiên thượng nhân gian, vô cùng tuyệt đẹp.


Lồng đèn đỏ kia như tâm tư thiếu nữ, đỏ hồng e thẹn, ngay tại lúc ánh mắtmọi người đều dừng trên người Đinh đại gia, nàng chậm rãi lui bước đivào khoang thuyền. Đèn trong khoang thuyền sáng ngời, soi ra bóng dángnàng vũ động như kịch đèn, mông mông lung lung càng tăng thêm vẻ kiềumỵ. Nàng bắt đầu múa, tứ chi xòe ra, cánh tay giương cao, lần lượt làmđộng tác giặt lụa.


Nam tử si ngốc nhìn nàng, bỗng nhiên thân mình chấn động mạnh một cái, sau thân , pháo hoa màu đỏ bắn lên trời cao, nở rộ.
Tiếng pháo hoa làm bừng tỉnh tâm tình của hắn, nở rộ triệt để.


Lúc này, bầu trời trên mặt biển vô cùng sáng lạn, phản chiếu xuống mặtnước, pháo hoa đầy trời kì tư mạn diệu, tranh nhau chớp tắt.
Khói lửa sáng lạn, đẹp không sao tả siết, người ngồi trên thuyền đong đưa, phong tình mị hoặc hơn cả pháo hoa gấp trăm lần!


Trên đời này có cái gì có thể làm nữ tử xúc động hơn pháo hoa?
Ai có thể nghĩ đến, Bách Hoa Đường vì thực hiện một màn này mà đã âm thầm chuẩn bị pháo hoa vô số.


Tiếng tiêu bồng bềnh. Ngay sau đó, mười sáu nữ nhạc công diễn tấu một luyếnkhúc cảm động, tuy rằng làn điệu cũ, nhưng lại cho ra ý vị tình yêu mới.
Mọi người phảng phất lại bị bức họa xinh đẹp này hấp dẫn, như si như say,như mộng như cuồng, giống như đang sa vào tình yêu say đắm của nam tử.


Trương lão nhịn không được vỗ tay liên tục, trong miệng thì thào niệm một đoạn thi từ, đuôi lông mày cũng hiện lên ý cười, thật sự là vui mừng đến rối tinh rối mù.
Sau một lúc lâu, đợi cho mọi người phục hồi lạitinh thần, lại phát hiện Kim Ngu Đường không có động tĩnh gì, tựa như đã nhận thua.


Trương lão không khỏi “Hừ” một tiếng cười lạnh, ánhmắt khiêu khích nhìn về phía Minh Kính đạo trưởng, Minh Kính cũng cóchút ngượng ngùng.


Mọi người ở đây nghĩ Kim Ngu Đường muốn chờthời điểm thích hợp, bỗng nhiên cơ quan thuyền phát ra chùm sáng nhuhòa, chậm rãi chiếu rọi lên một nam tử trên vũ đài.


Nam tử lườibiếng ngồi ở kia, tuấn mĩ vô trù, dung nhan hoàn mỹ như chạm ra từ ngọc, chỉ bằng dung mạo đã hơn nam chủ của Bách Hoa Đường gấp trăm lần, đúnglà mỹ nam tử tuyệt thế.
Trương lão lập tức khinh thường nói: “Kim Ngu Đường không biết đến tượng cô quán nào tìm được mỹ nam tử này.”


“Chậc chậc, nam tử này đẹp quá! Hắn rốt cục là ai?” Có nữ tử đã sợ hãi than.
“Bộ dạng đẹp thì thế nào? Lão phu khinh thường nhất người như thế.” Ánh mắt Trương lão nhìn nam tử vô cùng khinh thường.


Minh Kính đạo trưởng cầm thiên lý nhãn nhìn về phía nam tử, nhất thời ngạcnhiên, không ngờ Ngu thế tử lại tự mình xuất trướng, nếu Trương lão biết tuyệt thế mĩ nam trước mắt chính là Ngu thế tử cao quý của Vô Songthành, không biết có dám nói ra lời đại nghịch bất đạo vừa rồi không?


Ngu Nhiễm đặt cây quạt bên môi, đứng lên bắt đầu xướng khúc, giọng hát củahắn tinh thuần như thiên âm, thi triển nội lực, trong suốt xa xăm.
“Hoán sa giai nhân, thanh mai trúc mã, không, khi nhỏ vô tư.
Mười năm tình thương, người yêu ly biệt, trằn trọc trong mộng, tưởng niệm giai nhân.


Nhớ năm đó, quân tử múa kiếm, giai nhân hoán sa, tình yêu triền miên.
Phong hỏa chiến loạn, cách nhau ngàn dặm, một câu ly biệt, cũng là khôn kể.”


Đúng lúc này, cơ quan thuyền bỗng nhiên xảy ra biến ảo, bối cảnh chung quanh thay đổi, không chỉ có một hình ảnh, hiện giờ đã khác hoàn toàn với bối cảnh của Bách Hoa Đường, trình độ cơ quan không biết còn hơn bao nhiêulần, chung quanh như xuất hiện biển hoa, đóa hoa bay tán loạn, thanhthanh nhã nhã, còn hơn tiên cảnh.


Một nữ tử áo trắng xoay tròn giữa hoa, không có vũ kỹ phức tạp gì, nàng nhanh nhẹn như bướm, thanh lệ mị nhân.
Khuôn mặt nàng mông lung mờ ảo, nhìn không thấu triệt, lại càng làm tăng sự chú ý của mọi người.
Ngu Nhiễm tiếp tục xướng: “Mỹ nhân kiều nga, như ngọc như nước, hoa dạng niên hoa, phong hỏa vô tình.


Thân ảnh giai nhân, mơ hồ như mộng, ưng thuận lời thề, chờ rồi lại chờ.
Khi nào gặp lại, sẽ không bao giờ, chỉ mong chờ một đêm, thiên hạ không tranh.”


Một nam tử toàn thân áo bào trắng hiện ra, tóc dài tung bay, chỉ dùng mộtcây trâm màu bạc cố định lại, cầm trong tay trường kiếm, kiếm vũ tuyệtthế, lộ ra dung nhan tuấn mỹ trong trẻo nhưng lạnh lùng, lại lần nữakhiến cho chúng nữ tử sợ hãi than lên.


Trương lão đã nhịn khôngđược nói: “Đây là có chuyện gì? Lại là một nam tử tuyệt thế? Hiện tạinam nhân ở tượng cô quán bộ dạng càng ngày càng xuất chúng, nhưng màkiếm pháp này rất tuyệt diệu, rất có khí khái, chỉ là đáng tiếc! Đángtiếc!”


Minh Kính ho khụ khụ, không ngờ Văn Nhân công tử cũng bị chộp tới múa kiếm, thật sự là mới thấy lần đầu!
Nếu Trương lão biết người này là tổng chỉ huy sứ tiếng tăm lừng lẫy của Đông Lăng Vệ, còn dám nói lời tổn hại như thế không?


Không ai biết vì đại cục nên Tô Mặc mới khuyên bảo Văn Nhân Dịch xuất trướng, nam tử kia cũng phá lệ đáp ứng, chỉ vì muốn giám thị Ngu Nhiễm.
Ngày xuân đào hồng, ngày hè phù dung, phong diệp liễu vàng, đông mai vừa hồng.
Lần đầu yêu say đắm, giai nhân ngượng ngùng, dung mạo diễm lệ, khuynh quốc khuynh thành.


Xuân đi xuân trở lại, đông đến đông về, khó có thể gặp nhau, phảng phất như mất hồn.
Đầu ngón tay người ấy, thon dài mát lạnh, hắn khẽ vuốt nàng, môi đỏ mọng diễm sắc.
Trong mộng mới có thể, gặp gỡ cùng người, chỉ cầu giai nhân, làm bạn cùng ta cả đời.


Chiến mã hí vang, gió lướt bên tai, gió lạnh kêu khóc, băng tuyết vô tình.
Tình yêu say đắm, tình nghĩa nồng đậm, lời thề còn đó, gương mặt tươi cười.
Sét đánh ngày đông, mùa hè mưa tuyết, quyến luyến người, si ngốc chờ đợi.


Hát đến đó, Ngu Nhiễm cầm chiếc đèn lồng bên cạnh lên, nhẹ nhàng châm lửa,từ từ buông tay, đèn lồng chậm rãi bay lên không trung.
Mọi người kinh ngạc, rốt cuộc là cái gì làm đèn lồng bay được? Chẳng lẽ là thuậtpháp tu chân? Họ không biết đó chỉ là đèn Khổng Minh*.


(*) ĐènKhổng Minh: lợi dụng nguyên lý không khí nóng thì tương đối nhẹ có thểbay lên cao mà chế thành chiếc đèn giấy, bên trên không có miệng, timđèn sau khi cháy xong thì không khí nóng đầy ắp ở bên trong làm cho đènbay lên cao. Tương truyền do Gia Cát Lượng thời Tam quốc chế ra, đènsáng hai chữ Khổng Minh, vì vậy kêu là đèn Khổng Minh.


Trên sân khấu của Kim Ngu Đường, hơn ngàn chiếc đèn Khổng Minh chậm rãi bay lên, êm ái phiêu dật, lay động theo gió.
Một ngọn đèn đại biểu cho một ly tương tư, là những linh hồn có nhà mà không thể về.
Nam nhi chết trận sa trường, máu nhiễm giang sơn, da ngựa bọc thây, tình lang bao lâu mới trở lại?


Trương lão đã nước mắt đầy mặt, Minh Kính lập tức đưa khăn cho lão, khuyênnhủ: “Đã một bó tuổi rồi, khóc thành như này rất khó coi.”
Trương lão nhận khăn nói: “Lão phu không khóc, lão phu chỉ bị cát bay vào mắt thôi.”


Minh Kính thở dài: “Trên biển gió to, không biết là cát từ đâu bay tới.”
Trương lão lại nói: “Đúng rồi, nữ hoán sa vừa rồi từ đầu tới cuối chỉ toànxoay quanh, thật không có bản lĩnh. Một lát nữa năm đồ nhi của ta khiêuvũ ngươi sẽ biết cái gì là bản sự chân chính.”


Minh Kính cười cười, người này quá cố chấp, tuyệt đối không chịu nhận thua.
Giờ khắc này, mọi người đã xem xong màn tỷ thí đầu tiên, trong lòng bắt đầu so sánh.
Bách Hoa Đường pháo hoa sáng lạn, Kim Ngu Đường đèn Khổng Minh réo rắt thảm thiết.


Không biết vì sao, cảnh tượng bi ai đó lại đánh rất sâu vào lòng người.
Thế gian này cũng chỉ có vẻ đẹp bi thương mới khiến người ta khắc cốt ghi tâm, nhớ mãi không quên.
Đánh giá màn thứ nhất, Kim Ngu Đường hiển nhiên tốt hơn, nhưng Bách Hoa Đường cũng tuyệt không chịu thua.


Cảnh sau, nam nhi cửu tử nhất sinh, trở về từ sa trường, vật đổi sao dời,cảnh còn người mất, người yêu ngày xưa nay đã thành Yêu Cơ trong hoàngcung.


Hai người tình ý vĩnh viễn không hối hận, nhưng lại gặp vôvàn cản trở, cuối cùng nam nhi bị người hãm hại lên pháp trường, Yêu Cơbi thương hóa điệp, dần dần đến màn kết.
Hai màn nhạc kịch sắp trình diễn.


Mọi người theo bản năng nhìn về phía Bách Hoa Đường, trong lòng chờ đợi vôhạn, mười sáu nữ nhạc công kia sẽ trình diễn vũ khúc Nghê Thường Vũ Y,không biết nó là truyền kỳ thế nào.


Còn có vũ đạo của Đinh đạigia và bốn nữ tử sẽ xuất thần nhập hóa đến mức nào mà có thể được đế sưnhư Trương lão đánh giá cao đến thế. Thậm chí còn phá lời thề cả đờikhông thu nữ đệ tử.


Một nữ nhạc công mỹ mạo bắt đầu thổi sáo, tiếng sáo nhẹ nhàng, lúc gần lúc xa.
Mọi người lập tức bị tiếng nhạc này hấp dẫn.


Trong tiếng sáo động lòng người, Đinh đại gia và bốn nữ tử dị quốc mỹ lệ chân trần bước lên sân khấu. Bốn nữ tử nhanh nhẹn như bướm, sau lưng còn đeo hai cánh bướm lớn, bốn người vây quanh Đinh đại gia, tao nhã xoay tròn. Năm mỹ nhân giơ tay nhấc chân, một nụ cười một cái nhăn mày đều đồngnhất, dáng múa thướt tha, xinh đẹp động lòng người, tiếng sáo như mộngnhư ảo.


Cảnh đêm mỹ lệ, sóng biển dạt dào, hòa hợp cùng tiếng nhạc du dương.
Mười sáu nữ nhạc công bắt đầu diễn tấu, trong tay mỗi người cầm một loại nhạc khí, cầm sắt cổ nhạc, địch tiêu trúc sanh.


Sau cùng, một nữ tử nâng ra một nhạc khí sặc sỡ tuyệt mĩ, nhạc khí này cóthân rồng hình phượng, đường cong duyên dáng như hình trăng khuyết, thân cầm đứng thẳng, nước sơn trên chất gỗ tỏa ánh sáng ngọc rực rỡ, trênđầu là hoa văn lá bồ đề. Phượng hoàng cổ nhỏ, đầu cầm cong cong, tao nhã tự nhiên hợp với mười bốn sợi dây mảnh.


“Đây là cái gì?” Mọi người tò mò nhìn, chưa từng nhìn thấy loại nhạc khí này.
“Phượng Thủ Không Hầu!” Một người kêu lớn: “Đây là nhạc khí trong truyền thuyết.”


Trương lão lập tức cười khoe khoang: “Không sai, đây là Phượng Thủ Không Hầutrong truyền thuyết, sách cổ có ghi lại. Theo lời đồn, Phượng Thủ KhôngHầu dài hai thước, bụng bảy tấc, gáy Phượng dài hai thước năm tấc, cómười bốn dây đàn.”


“Phượng Thủ Không Hầu có gì khác biệt?” Minh Kính đạo trưởng hỏi.


Trương lão đáp: “Trong động Thiên Phật có bức bích họa vẽ Phượng Thủ KhôngHầu, nghe nói là nhạc khí Thiên Trúc, âm sắc trầm nhẹ, hơn xa đàn cổ, độ khó khống chế làn điệu cực cao, bởi vì rất đẹp mà giá trị xa xỉ, ngườithường khó nghe nói đến, cho nên nhạc khí này không truyền lưu ra ngoài. Có người từng nói, Phượng Thủ Không Hầu là phượng hoàng trong các loạinhạc khí, chim sao có thể sánh với phượng hoàng? Cho nên trận thứ hainày Kim Ngu Đường sẽ bại, tuyệt đối bại cực kì thảm.”


Nghe vậy, ánh mắt mọi người nhìn về phía mười sáu nữ nhạc công đều đầy vẻ sùng bái.
Mười sáu nữ tử mặc hoa phục, thành thạo diễn tấu Nghê Thường Vũ Y trong truyền thuyết.
Tiếng nhạc rơi vào tai mọi người, trong suốt dễ nghe tựa thiên âm.


Mọi người ngẩng đầu nhìn, ánh mắt si mê, như sa vào ảo cảnh hoàn mỹ.


Tiếng nhạc khúc chiết, màn đêm thê lương, cuồn cuộn cùng sóng biển, tươi đẹpnhư mây chiều. Tiếng nhạc kể lại tình hoài của nam nhi rời khỏi satrường, khát vọng tái tục tiền duyên ở kiếp sau cùng giai nhân. Tiếngnhạc ai oán ẩn chứa tịch mịch nhàn nhạt, mang vẻ bất đắc dĩ đậm sâu. Đời người có tám cái khổ, nam nhi dù một thân ngông nghênh nhưng vẫn phảichịu nỗi khổ cầu bất đắc*…


(*)Khổ là một khái niệm quan trọng của Phật giáo, trong đó có tám cái khổ: sanh khổ, lão khổ, bệnh khổ, tửkhổ, ái biệt ly khổ, oán tằng hội khổ, cầu bất đắc khổ, ngũ uẩn xí thạnh khổ. Trong đó cầu bất đắc khổ có nghĩa là nỗi khổ vì cầu mà không được.


Đinh đại gia cùng bốn nữ tử nhảy múa. Hay cho một ái biệt ly, cầu bất đắc.
Ý cảnh chầm chậm, trong một khoảnh khắc, mọi người như ngừng thở, năm nữtử nhanh nhẹn như bướm, mỹ nhân hóa điệp mà đi, xa không thể chạm, khiến người ta tim đập không thôi.


Năm nữ tử phá kén, rút đi y phụcbên ngoài, mặc váy múa mỏng màu trắng, đùi ngọc thon dài, cả năm đồngthời nằm lên sàn tàu, năm đôi chân nâng lên, hạ xuống, xoay chuyển, quỳgối, nâng lên, mười chân tạo đủ loại hình mỹ lệ.


Mọi người thán phục, quả nhiên là như lời Trương lão, vũ đạo này năm người cùng nhảy sẽ đẹp hơn rất nhiều.
Năm người phối hợp không chê vào đâu, dáng múa nhẹ nhàng, càng lúc càng thê lương, ánh mắt mọi người si mê không dứt ra được.


Bách Hoa Đường quả nhiên là có thực lực, mười trọng tài chăm chú xem BáchHoa Đường biểu diễn, không nói được một lời, sợ bỏ lỡ mất một chi tiếtnào.
Không ai nghĩ xem Kim Ngu Đường sẽ biểu diễn cái gì, không ai cho rằng Kim Ngu Đường có thể thắng được cuộc tỷ thí trước mắt.


Tuy trận đầu Kim Ngu Đường thắng, nhưng trận hai này lại theo không kịp.
Trương lão nhịn không được kiêu ngạo: “Lão phu cảm thấy, có thể thu năm nữ đệ tử này, đời ta đã đủ rồi, sống không uổng phí!”


Ngay cả Minh Kính cũng than một tiếng, cũng nghĩ Kim Ngu Đường đã bị đánhbại, bởi vì không ai có thể vượt qua được ý cảnh trước mắt.


Bỗngnhiên, một giọng nam thanh nhã truyền đến từ không trung: “Thế nhân thật dốt nát, nhạc khí chỉ là một công cụ, căn bản là vật không hồn, vìngười mà sinh, vì người mà tấu. Nhạc khí phải lấy tâm mà khảy, há có thể chỉ biết khoe khoang, bỏ gốc lấy ngọn, thật đúng là có hoa không quả,vũ nhục Phượng Thủ Không Hầu kia, càng vũ nhục nhạc khúc Nghê Thường VũY!”


Trên đài Kim Ngu Đường, một nam tử đang tao nhã ngồi, mang mũ che mặt, không ai thấy rõ được gương mặt của hắn.
Giữa sóng gió, trên đỉnh đầu nam tử là một vòng ánh trăng trong suốt, giọng nói của hắn ưu nhã như nước, uyển chuyển nhẹ nhàng.


Hắn nâng ngón tay thon dài, nhẹ nhàng đặt lên dây đàn, nhàn nhạt châm chọc: “Tiếc là Nghê Thường Vũ Y vốn không thất truyền, chỉ do truyền lưu tạinơi các ngươi không tưởng được mà thôi, huống chi nhạc khúc mười sáu nữnhân kia bịa đặt hoàn toàn là tự ý sáng chế. Hôm nay ta sẽ cho các ngươi kiến thức được Nghê Thường Vũ Y chân chính, không ai có thể khống chếkhúc này. Người theo được khúc này chẳng có mấy, nếu năm nữ tử các ngươi có thể bắt kịp vũ đạo Nghê Thường Vũ Y của ta thì mới là thực lực chânchính!”


Nam tử vỗ về dây đàn, nói khẽ: “Đạo từ tâm sinh, bản tâm vi nhạc.”
Dây đàn căng ra, “ầm ầm ầm” vài tiếng, toàn bộ nhạc khí trong tay mười sáu nữ tử đều bị phá hủy.
Thoáng chốc, tất cả âm thanh chung quanh đều biến mất không còn gì.


Vô sỉ! Mọi người biến sắc, Trương lão đang muốn tức giận.
“Đinh, đang, đang” từng tiếng đàn hoàn mỹ vang lên, mọi người dường như nhìnthấy từng đóa hoa sen kiều diễm hiện lên từ mặt biển.


Trương lão dụi dụi mắt, phát hiện đây không phải ảo giác, đúng thật là có hoa sen mọc lên từ biển, nụ hoa sắp nở.
Bản tâm, như thế nào là bản tâm, lão bỗng nhiên cảm nhận được chút huyền ảo trong đó.


Lão nghĩ đến pháp môn Quan Âm, nhưng lão không có cách nào hiểu thấu đáo,chỉ nghe thấy từng tiếng huyền âm kích thích tận sâu linh hồn. Hoa senlóng lánh ánh sáng vàng, chờ đợi khoảnh khắc nở rộ.


Bỗng nhiên,tiết tấu thay đổi, vận luật hai tay trái phải của nam tử khác nhau, mộtnhư cao sơn lưu thủy, một như hoa nở nghê thường; một tay cực nhanh,leng ka leng keng, một tay rất chậm, chậm như hoa nở. Tay trái hắn layđộng, ngón tay tung bay, váy dài thanh sạch, dây đàn thống thiết chóitai như mưa bụi rơi lất phất vào bảy dây đàn. Tay phải chậm rãi gảy,đẩy, kéo, vuốt, trượt…


Đàn ngọc tuy chỉ có bảy dây, không bằng mười bốn dây của Phượng Thủ Không Hầu, nhưng khúc vận lại thiên biến vạn hóa.
Kỹ nghệ tấu đàn khiến người ta vô cùng khó tin, hoa cả mắt, sợ hãi than không dứt.


Gió nhẹ thổi qua lụa đen trên mũ, đôi mắt như lưu ly của nam tử ẩn ẩn hiện hiện, không ai nhìn thấu được nội tâm của hắn.
Ánh mắt hắn như không có bất cứ tình cảm gì, con ngươi đen sâu thẳm mang vẻ lạnh lùng, mị hoặc nhàn nhạt.


Trương lão nghẹn họng nhìn trân trối, không ngờ đối phương lại cao tay nhưvậy, mười sáu nữ nhạc công kia đứng trước mặt hắn chỉ như hạt bụi.


Đám người Đinh đại gia đang nhảy múa, đột nhiên nhạc khí của mười sáu nữ tử bị hủy, bọn họ không thể không nhảy theo vũ điệu của nam tử, nhưng lạiphát hiện mình không theo được.


Năm nử tử không thể ăn nhịp, dưới tình thế cấp bách, Đinh đại gia đành phải múa dẫn đầu, bốn nữ tử nhảy nền hai bên.
Đúng lúc này, Yêu Cơ của Kim Ngu Đường lên sân khấu, cách lên của nàng không như người thường.


Nàng chậm rãi lượn xuống từ trên không, y phục diễm lệ phất phơ theo gió,sau lưng cũng có một cánh bướm xinh đẹp, nhìn thoáng qua tựa như một con bướm đang nghiêng ngả, khuôn mặt tuyết trắng của nàng tràn ngập mị ý,tư thái hoàn mỹ.


Tuy mọi người đã chuẩn bị tâm lý, nhưng lần đầu nhìn thấy chân dung của Yêu Cơ, bọn họ vẫn bị kinh diễm.
Trương lão trố mắt, không nói nên một lời.
Minh Kính mặt không chút thay đổi lấy khăn tay đã chuẩn bị sẵn ra, lau máu mũi.


Nàng mặc dù vẽ mặt yêu diễm, viền mắt đỏ nghiêng nghiêng, nhưng không ai thấy xung đột gì với tình tiết vở kịch.
Trong mắt mọi người, nàng không còn là người nữa, nàng là yêu.
Nữ tử mất chồng, tự tử, hóa thân thành bướm.


Nàng mặc quần lụa mỏng thêu điệp luyến hoa, toàn thân màu tím, lụa nhẹ baolấy thân thể thon dài yểu điệu của nàng. Tư thái nàng xinh đẹp như vậy,dáng múa nghiêng nghiêng, đầu quay lại, hàng mi run nhẹ, thanh sạch nhưáng mây trắng, đôi mắt lành lạnh càng có vẻ kinh diễm.


Đây không phải là đẹp nữa, mà là mị hoặc tận xương, quyến rũ tuyệt thế.
Loại mị hoặc này chỉ cần liếc mắt một cái đã khiến người ta cảm thấy tâm thần lay động, đêm không thể say giấc, mất hồn mất vía.
Nàng chỉ vừa bước lên sân khấu đã kinh diễm toàn trường.


Trên đời, không có nam nhân nào lại không thích nữ nhân xinh đẹp, mị hoặcnhư Yêu Cơ lại càng khiến mọi người thưởng thức, yêu thích nhiều hơn.
Ngay cả nam tử khảy đàn kia cũng nhìn nàng một cái, ánh mắt lóe vẻ kinh diễm, sau đó hắn mỉm cười.


Đầu ngón tay nhấn xuống, làn điệu bắt đầu nứt vụn từng chút, phảng phất như thế gian này chỉ là huyễn hóa mà thành.
Làn điệu đột nhiên thấp xuống, dường như đối phương muốn nhìn thấy Yêu Cơ vừa lên sân khấu này chịu xấu mặt như thế nào.


Nàng vẫn không cử động, dáng vẻ tao nhã lười biếng, đầu ngón tay lướt qua cổ quét xuống xương quai xanh, da thịt trắng nõn dưới sa y trắng lộ ra,mượt mà hơn tơ lụa.


Bỗng nhiên, chiếc cánh sau lưng nàng “cạch”một tiếng tản ra, biến đổi thành trăm cánh bướm nhỏ rực rỡ. Cánh nàyđúng là do trăm con bướm cơ quan tạo thành, dưới tiếng đàn êm dịu, bươmbướm bay lượn xung quanh.
Nàng khiêu vũ cùng bướm, tựa như muốn theo gió mà đi.


Cảnh tượng đó, tiêu điều giá lạnh, ưu sầu triền miên.
Rốt cuộc là ai đã đốt lên ánh nến tình yêu, rồi lại vô tình dập tắt?
Rốt cuộc là ai đã đánh thức tình yêu, rồi lại bất đắc dĩ rời đi?


Giờ khắc này, bất luận kẻ nào cũng có thể cảm thụ được vẻ bi thương trongvũ đạo của Yêu Cơ, cảm nhận được sự tuyệt vọng sâu sắc khi người yêu bỏđi của nàng.


Nỗi nhớ khôn nguôi, như muốn theo hắn đi đến chântrời góc biển. Hô hấp mọi người dừng lại, không ngờ nàng đã đẹp như vậymà vũ đạo cũng không hề kém cỏi, chân dài đá lên, y phục phấp phới, váytựa như mây, gợn như sóng biển. Trong lòng mọi người như có từng vòngtừng vòng hoa sen, rung động tận tâm.


Tiết tấu nhạc rất nhanh, nữ tử vũ động theo tiếng đàn, mấy trăm con bướm bay không ngừng nghỉ. Theo vũ đạo của nàng, mọi người xung quanh liên tục thán phục, liên tục hítsâu.
Vũ đạo có thể hoàn mỹ đến thế, thật đúng là một loại tội lỗi!


Nam tử nhếch môi, không ngờ nữ nhân này lại khống chế được tiếng đàn của hắn, có thể múa thành thạo theo tiếng đàn.
Ngược lại, đám người Đinh đại gia đứng đó vặn vẹo, miễn cưỡng đi theo tiếttấu lại mất vẻ mỹ cảm, lộ đùi càng có vẻ đẹp mà tục, ô uế hai mắt ngườikhác.


“Lão phu chịu thua, ta đã không còn biết nói gì nữa.”Trương lão đứng lên, ánh mắt thâm trầm, thở dài: “Nghe được Nghê ThườngVũ Y chân chính mới biết là sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân*.Nghe được khúc này, lại được nhìn thấy vũ đạo của Yêu Cơ, tâm tình tamênh mông như biển, muốn nói gì nhưng lại phát hiện không đủ ngôn từ.Đến cảnh giới này, văn vẻ hoa mỹ không còn sánh bằng, hoàn hảo đến không thể hình dung.”


(*)Sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân: Núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn.
“Không nói gì có khi cũng là một loại cảnh giới.” Minh Kính chậm rãi đáp.
“Phật gia xem trọng thiền cơ, đó cũng là không nói, là cảnh giới cao nhất thế gian.”


“Kỳ thật, có một số việc vốn không thể dùng ngôn ngữ để hình dung.”
“Không sai, không sai.” Chúng trọng tài nghe vậy, từ từ gật đầu, dường như đã ngộ ra được gì đó.


Nhưng đúng lúc này đột nhiên sân khấu phát sinh biến cố, một nam tử xuất hiện bên cạnh Yêu Cơ. Trương lão kinh ngạc vô cùng, nam chủ này sao lại rađây chứ? Theo lý thì hắn là nhân vật đã chết trong tác phẩm, làm sao cómặt được nữa?
“Sao ngươi đến đây?” Tô Mặc cũng ngẩn ra.


“Khanh khanh, ta muốn múa cùng nàng.” Ngu Nhiễm nói.
“Vì sao?” Tô Mặc nhíu mày.
“Ta nhìn thấy nàng rất cô đơn, ta muốn cùng nàng.” Ngu Nhiễm thâm tình nhìn Tô Mặc.
Dưới trời sao, ánh mắt Ngu Nhiễm mênh mông như sóng, nụ cười như có như không.


Nam tử nắm tay nữ tử, nhanh nhẹn đồng múa, dáng người tiêu sái, vô số bươm bướm bay lượn quanh họ, trông rất sống động.
Ai có thể ngờ được vũ đạo của nam tử cũng phong hoa tuyệt đại như vậy, cóthể nói là nhất lưu, tuyệt đối không ai có thể chống cự được vẻ đẹp nhưthế.


Trương lão lại trố mắt, không ngờ nhân tài của Kim Ngu Đường xuất hiện lớp lớp, Yêu Cơ kia chẳng những có thể múa ra vũ đạo hoàn mỹmà nam nhân trước mắt cũng không phải hạng người bình thường. Dáng múahai người phối hợp không chê vào đâu được, xuất thần nhập hóa.


Ngu Nhiễm mỉm cười, cẩm bào màu lam lưu động ánh sáng, lúc hắn vũ động,hương trúc thanh sảng không ngừng truyền đến. Vũ đạo của hắn tao nhã, tư thái nước chảy mây trôi, chỉ xoay người hoa đã bay lả tả theo gió.


Yêu Cơ cùng Ngu Nhiễm phối hợp, phong tình vô hạn, tựa như một đôi tình nhân đau khổ triền miên.
Dần dần thiên tượng xuất hiện dị biến, bầu trời quang đãng có từng tia điện xẹt qua. Trương lão hít sâu một hơi, đây là một loại ý cảnh rất cao.


Mọi người dưới đài sợ hãi than thở, không ngờ không chỉ Yêu Cơ hóa điệp mà cả nam chủ cũng hóa điệp cùng nàng.
Loại cố sự tình yêu thê lương này cuối cùng cũng có một kết thúc yên vui, khiến mọi người rất bất ngờ.


Giai điệu ngày càng du dương, ngày càng uyển chuyển, vũ đạo của hai người cũng kết thúc. Mọi người điên cuồng hoan hô.
Ngu Nhiễm bỗng nhiên hôn lên môi Tô Mặc: “Khanh khanh, ta nguyện ý hóa điệp cùng nàng.”


Có lẽ do mọi người quá nhiệt tình nên nàng không thể tát hắn trước mặt mọi người, ánh mắt Văn Nhân Dịch trầm xuống.
Đám nữ tử dưới đài bắt đầu thét chói tai, ánh mắt các nam nhân nóng bỏng, nhìn chăm chú như muốn đục lỗ trên người Ngu Nhiễm.


“Ách.” Trương lão đỏ mặt, bưng hai má nói: “Tuổi trẻ bây giờ quá nhiệt tình rồi!”
“Vô lượng thiên tôn, tuổi trể thật tốt, tuổi trẻ thật tốt.” Minh Kính đạotrưởng lau máu mũi: “Bần đạo muốn hoàn tục, thật sự muốn hoàn tục.”
“Kim Ngu Đường, Yêu Cơ.”


“Kim Ngu Đường, Yêu Cơ.”
“Kim Ngu Đường, Yêu Cơ.”
Tất cả mọi người đều hô tên Yêu Cơ, là Yêu Cơ của Kim Ngu Đường, một đêm này, Yêu Cơ Kim Ngu Đường danh tiếng vang dội.
Đường chủ Bách Hoa Đường lắc đầu, ông biết Bách Hoa Đường đã bị đánh bại, bại triệt để.


Đinh đại gia vặn vẹo hai chân một lúc lâu mới bò dậy, đã không còn ai liếcmắt nhìn nàng. Nàng nhìn hai người họ, tương xứng như vậy, nàng đã tựbiết xấu hổ, hoàn toàn cúi đầu.
Thắng làm vua thua làm giặc, về sau thế gian không còn Bách Hoa Đường, cũng không còn Đinh đại gia.