Chương 8

4. Nghệ thuật tám chi
Ở ĐÂY CẤT GIỮ KHAO KHÁT CỦA NHỮNG TRÁI TIM VĨ ĐẠI VÀ NHỮNG ĐIỀU CAO THƯỢNG HƠN CẢ NHỮNG CƠN THỦY TRIỀU, LỜI NÓI MÀU NHIỆM CHẤP CÁNH CHO NHỮNG ĐIỀU KỲ VĨ, TRÍ THÔNG MINH ĐƯỢC ƯƠM MẦM SẼ KHÔNG BAO GIỜ TÀN LỤI.


Những lời đó được khắc trên cửa trước của Thư viện Công cộng Brooklyn tại Grand Army Plaza. Simon đang ngồi ở bậc tam cấp, ngước mắt nhìn mặt tiền tòa kiến trúc. Câu đề tặng sáng lên trên mặt đá với màu vàng mạ tối, mỗi từ đều bừng lên trong khoảnh khắc khi những ánh đèn pha ô tô lóe ngang.


Khi còn bé, thư viện đã luôn là nơi lui tới ưa thích của cậu. Nó có lối vào dành riêng cho trẻ em ở một bên, và cậu đã gặp Clary ở đó tất cả các ngày thứ bảy trong nhiều năm ròng. Họ sẽ chọn hàng chồng sách và tới Vườn Sinh học ở bên cạnh, nơi họ có thể đọc sách hàng giờ liền, nằm lăn lê trên bãi cỏ trong khi âm thanh của phố phường vẫn đều đều vọng lại.


Cậu chẳng hiểu vì sao trong một buổi tối như tối nay, cậu quyết định dừng chân ở nơi này nữa. Cậu đã ba chân bốn cẳng rời nhà, chỉ kịp nhận ra mình chẳng còn nơi nào để đi. Cậu không thể tới nhà Clary - cô ấy sẽ hoảng lên vì điều cậu đã làm, và muốn cậu về nhà sửa sai. Eric và những cậu bạn kia sẽ không hiểu. Jace không thích cậu, và hơn nữa cậu không thể vào Học Viện. Đó là một nhà thờ, và lí do chủ yếu mà các Nephilim chọn đó là chốn nương thân là để bắt những sinh vật như cậu tránh xa. Thật ra cậu đã biết nên gọi cho ai, nhưng ý nghĩ khó chịu đó khiến cậu đau đầu nên chưa dám làm.


Cậu nghe thấy tiếng xe máy trước khi nhìn thấy nó, tiếng gầm ồn ã của động cơ nổi trội trên những âm thanh của dòng xe cộ đi lại thưa thớt trên Grand Army Plaza. Chiếc xe đi qua ngã tư và lao lên vỉa hè, rồi phóng lên bậc thang. Simon tránh sang khi nó nhẹ nhàng dừng lại bên cạnh cậu và Raphael thả tay ga.


Chiếc xe máy ngay lập tức im lặng. Những chiếc xe máy ma cà rồng chạy bằng linh hồn quỷ và phản ứng như kiểu thú cưng trước mong muốn của chủ nhân. Simon thấy chúng thật ghê rợn.




“Ma cà rồng Ưa sáng, cậu muốn gặp tôi?” Raphael, vẫn lịch lãm như mọi khi trong áo khoác đen và quần bò có vẻ đắt tiền, xuống xe và dựa xe vào lan can của thư viện. “Tốt nhất phải là chuyện tốt nhé,” anh ta bổ sung thêm. “Đừng để tôi mất công đi tới tận Brooklyn rồi về công cốc nhé. Raphael Santiago không thuộc về khu ngoại ô.”


“Ồ tốt thôi. Anh bắt đầu nói về mình bằng ngôi thứ ba. Đó không phải dấu hiệu của chứng hoang tưởng bản thân sắp xảy ra hay gì đó.”
Raphael nhún vai. “Hoặc là cậu nói cho tôi biết cậu muốn nói cho tôi biết điều gì, hoặc tôi sẽ đi. Tùy cậu.” Anh ta nhìn đồng hồ. “Cậu có ba mươi giây.”


“Tôi đã nói với mẹ rằng tôi là ma cà rồng.”
Raphael nhướn lông mày. Chúng rất mảnh và đen. Đôi lúc trong một vài thời khắc không lấy gì làm tốt tính lắm, Simon đã tự hỏi liệu anh ta có vẽ lông mày không. “Và sao nào?”


“Mẹ gọi tôi là quái vật và cố cầu kinh cho tôi.” Kí ức làm vị máu cũ đắng nghét dâng lên trong cổ họng cậu.
“Rồi sao?”
“Rồi tôi không chắc chuyện gì xảy ra nữa. Tôi bắt đầu với mẹ bằng giọng dịu dàng, thật sự kì lạ, rằng chẳng có chuyện gì và tất cả chỉ là giấc mơ.”


“Và bà ấy tin cậu.”
“Mẹ tôi tin tôi,” Simon do dự nói.


“Tất nhiên rồi,” Raphael nói. “Vì cậu là ma cà rồng. Đó là sức mạnh của chúng ta. Thu hút. Thôi miên. Thuyết phục, cậu có thể gọi như vậy. Cậu có thể thuyết phục người thường về hầu hết mọi điều, nếu cậu học được cách sử dụng đúng khả năng đó.”


“Nhưng tôi không muốn dùng nó lên bà ấy. Đó là mẹ tôi. Phải có cách nào giải thôi miên cho mẹ - cách nào đó để sửa chữa nó chứ?”
“Sửa để rồi bà ấy lại ghét cậu sao? Để mẹ cậu nghĩ cậu là quái vật? Đó quả là khái niệm kỳ quặc về sửa chữa đấy.”


“Tôi không quan tâm,” Simon nói. “Có cách nào không?”
“Không,” Raphael vui vẻ nói. “Không có đâu. Tất nhiên cậu sẽ biết rõ nếu không tách biệt khỏi loài của mình quá nhiều.”
“Đúng. Anh làm như đó là do tôi xua đuổi anh. Như thể anh không cố giết tôi hay gì ấy vậy.”


Raphael nhún vai. “Đó là chính trị mà. Không phải chuyện cá nhân.” Anh ta dựa người vào lan can và khoanh tay trước ngực. Anh ta đang đeo găng tay mô tô màu đen. Simon phải thừa nhận trông anh ta khá bảnh. “Làm ơn nói cho tôi biết cậu không mang tôi tới đây để kể cho tôi câu chuyện chán òm về chị cậu nhé.”


“Mẹ tôi,” Simon sửa lại.
Raphael phẩy tay đi. “Gì cũng được. Vài người phụ nữ trong cuộc đời cậu sẽ xua đuổi cậu. Tôi có thể nói rằng đây không phải lần cuối đâu. Vì sao cậu làm phiền tôi về điều đó?”


“Tôi muốn biết liệu tôi có thể đến ở Dumont không,” Simon nói rất nhanh để không thể nuốt lời lại. Cậu không dám tin mình hỏi. Ký ức về khách sạn ma cà rồng toàn là máu cùng cảm giác hoảng sợ và đau đớn. Nhưng đó là nơi để đến, nơi để ở khi không ai có thể tìm cậu, mà cậu không phải về nhà. Cậu là ma cà rồng. Thật ngu ngốc khi sợ một khách sạn đầy nhóc ma cà rồng khác. “Tôi chẳng còn nơi nào để đi.”


Đôi mắt Raphael sáng lên. “À há,” anh ta nói với âm điệu ngạo nghễ mà Simon đặc biệt không thích. “Giờ cậu muốn gì đó từ tôi.”
“Chắc vậy. Dù việc anh hứng thú về điều đó thật quái dị, Raphael ạ.”


Raphael khụt khịt mũi. “Nếu cậu tới ở Dumont, cậu không được phép gọi tôi là Raphael, mà là Chủ nhân, Ngài, hoặc Thủ lĩnh vĩ đại.”
Simon lên gân. “Thế còn Camille?”
Raphael giật mình. “Ý cậu là sao?”


“Anh luôn nói với tôi rằng anh không thật sự là thủ lĩnh ma cà rồng,” Simon dịu giọng nói. “Rồi, lúc ở Idris, anh nói với tôi thủ lĩnh là một người tên Camille. Anh nói cô ta chưa về New York. Nhưng tôi đoán khi cô ta về, cô ta sẽ là chủ nhân hay gì đó?”


Đôi mắt Raphael tối sầm xuống. “Tôi không nghĩ tôi thích kiểu câu hỏi đó của cậu, Ma cà rồng Ưa sáng ạ.”
“Tôi có quyền được biết.”


“Không,” Raphael nói. “Không đâu. Cậu tới với tôi, hỏi tôi có thể ở lại khách sạn vì cậu chẳng còn nơi nào để đi. Không phải vì cậu muốn ở cùng những người khác cùng loài. Cậu xa lánh chúng tôi.”
“Và, như tôi đã chỉ ra, tôi buộc phải làm thế vì anh muốn giết tôi.”


“Dumont không phải ngôi nhà những loại ma cà rồng ba phải thích đến thì đến thích đi thì đi,” Raphael tiếp tục. “Cậu sống cùng người, cậu đi trong nắng, cậu chơi trong ban nhạc ngu ngốc của cậu - đúng, đừng nghĩ tôi không biết điều đó. Theo mọi cách, cậu không chấp nhận bản chất của mình. Và cũng vì thế, cậu không được chào mừng tới Dumont.”


Simon nghĩ tới điều Camille nói: Khi những kẻ theo đuôi hắn thấy cậu đi cùng tôi, họ sẽ rời bỏ hắn và tới với tôi. Tôi tin họ trung thành với tôi, nhưng chỉ vì sợ hắn mà không dám tìm tôi mà thôi. Khi họ thấy chúng ta cùng nhau, nỗi sợ đó sẽ biến mất, và họ sẽ về phe chúng ta. “Anh biết không,” cậu nói, “tôi có một đề nghị khác.”


Raphael nhìn cậu như thể cậu bị điên. “Đề nghị về chuyện gì?”
“Chỉ là… đề nghị thôi,” Simon yếu ớt nói.
“Cậu rất kém trong lĩnh vực chính trị đó, Simon Lewis ạ. Tôi đề nghị cậu đừng nên thử lại.”


“Được thôi,” Simon nói. “Tôi tới đây để nói với anh một điều, nhưng giờ thì thôi đi.”
“Tôi đoán cậu cũng định ném cái bánh sinh nhật cậu định tặng tôi,” Raphael nói. “Tất cả đều rất bi kịch.”


Anh ta leo lên xe và động cơ sống trở lại. Những tia lửa đỏ bắn ra từ ống xả. “Ma cà rồng Ưa sáng, nếu cậu dám làm phiền tôi nữa thì phải vì một chuyện đặc biệt quan trọng. Nếu không, tôi sẽ không tha thứ đâu.”


Nói tới đó, chiếc xe máy rú lên và lao đi. Simon nghển cổ quan sát trong khi Raphael, giống như thiên thần mà anh ta được đặt tên theo, bay lên trời với chuỗi lửa bay theo.


Clary ngồi với cuốn tập đặt trên đùi và gặm đuôi bút chì trong lúc ngẫm ngợi. Cô đã vẽ Jace rất nhiều lần - cô đoán nó là phiên bản ảnh của những câu chuyện về người bạn trai mà các cô gái khác thường viết trong nhật ký - nhưng cô chưa bao giờ có thể vẽ ra anh. Một trong những lý do là anh hiếm khi nào đứng yên. Vì vậy, trong khi anh đang ngủ thế này thật là một tuyệt hảo cho nét vẽ của cô - nhưng bức tranh vẫn không đúng ý cô. Nó trông không giống anh.


Cô ném cuốn tập lên tấm vải rồi thở dài thất vọng và co chân lên nhìn anh. Cô không mong anh ngủ. Họ đã tới Công viên Trung tâm để ăn trưa và luyện tập ngoài trời trong lúc tiết trời đẹp. Họ đã làm xong một điều. Những hộp đồ ăn mang đi từ quán Taki’s lăn lóc trên thảm cỏ bên cạnh tấm vải. Jace không ăn nhiều, anh chỉ chọc chạch hộp mì dầu vừng trước khi ném nó sang một bên và nằm lăn xuống tấm vải, ngước nhìn bầu trời. Clary đã ngồi ngắm anh, nhìn những đám mây hiện trong đôi mắt trong sáng của anh, những đường cơ bắp của cánh tay đang đặt dưới đầu, phần da bụng hoàn hảo lộ ra giữa gấu áo và thắt lưng. Cô muốn vươn tay và lướt tay trên cái bụng phẳng lì rắn chắc của anh; nhưng cô lại thôi và liếc tìm cuốn tập. Khi cô quay lại, bút chì đã sẵn sàng trong tay thì mắt anh đã nhắm lại và hơi thở đều đều chầm chậm.


Giờ cô nghĩ ra ba ý tưởng cho bức tranh của mình, nhưng chẳng cái nào gần với bức hình hợp ý. Nhìn anh lúc này, cô tự hỏi vì chẳng hiểu vì lý do quái quỷ nào mà cô không vẽ nổi anh chứ. Ánh sáng hoàn hảo, ánh nắng màu vàng nhạt nhẹ dịu của tháng mười phủ một lớp vàng nhạt trên mái tóc và làn da vốn sẵn sắc vàng của anh. Mí mắt đang nhắm của anh mang màu vàng sậm hơn so với màu tóc. Một tay anh đặt hờ trước ngực, tay kia mở buông xuôi thân mình. Gương mặt anh thật thoải mái và yếu đuối trong giấc ngủ, nhẹ nhàng và ít góc cạnh hơn so với lúc anh thức. Có lẽ đó là vấn đề. Anh hiếm khi thoải mái và yếu đuối, vì thế đường nét của một Jace đang ngủ khó vẽ hơn. Nó có vẻ… không quen thuộc.


Đúng giây phút đó anh nhúc nhích người. Anh bắt đầu thở hổn hển trong giấc ngủ, đôi mắt đảo ngược xuôi dưới mí mắt nhắm. Tay anh giật lên, nắm chặt lại trên ngực, và anh ngồi dậy, quá đột ngột làm Clary suýt ngã. Anh choàng tỉnh. Trong một khoảnh khắc, trông anh có vẻ mơ màng; gương mặt anh đột nhiên trắng bệch đến dọa người.


“Jace ơi?” Clary không thể giấu nổi sự ngạc nhiên.


Đôi mắt anh tập trung vào cô; một giây sau anh kéo cô lại gần mà không có sự nhẹ nhàng thường lệ. Anh đặt cô vào lòng và hôn cô một cách mãnh liệt, tay vuốt mái tóc cô. Cô có thể cảm nhận trái tim anh đang đập thình thịch, và cô thấy mặt mình dần ửng đỏ. Họ đang ở công viên công cộng, và có thể người ta đang dòm ngó họ.


“Ôi,” anh nói, lùi lại và đôi môi cong lên thành một nụ cười. “Xin lỗi. Chắc em không chuẩn bị tinh thần trước.”
“Quả là một bất ngờ thú vị.” Giọng cô nghe khàn khàn và nghèn nghẹt trong cổ họng ngay cả với tai cô. “Anh mơ thấy gì thế?”


“Em.” Anh xoắn một lọn tóc của cô trong tay. “Anh luôn mơ về em.”
Vẫn ngồi trong lòng anh, chân vắt ngang chân anh, Clary nói. “Ồ vậy sao? Vì em nghĩ anh gặp ác mộng.”


Anh ngửa cổ ra sau nhìn cô. “Đôi lúc anh mơ thấy em đi mất,” anh nói. “Suốt ngày anh tự hỏi khi nào em sẽ phát hiện ra mình có thể có một cậu bạn trai tốt hơn anh và rời bỏ anh.”


Cô vuốt ve gương mặt anh, nhẹ nhàng lần theo đôi gò má, rồi tới đôi môi anh. Jace chưa bao giờ nói điều đó với ai ngoài cô. Vì Alec và Isabelle đã sống với anh một quãng thời gian dài và yêu thương anh nên họ biết dưới bộ giáp bảo vệ bằng sự hài hước và giả vờ cao ngạo kia, những mảnh vụn kí ức và tuổi thơ sắc nhọn vẫn còn hành hạ anh. Nhưng cô là người duy nhất được nghe anh thổ lộ những nỗi niềm đó. Cô lắc đầu; những sợi tóc lòa xòa trên trán và cô bực bội vén sang bên. “Em ước em có tài ăn nói như anh,” cô nói. “Mọi điều anh nói, những từ anh chọn, chúng đều quá hoàn hảo. Anh luôn chọn được cụm từ đúng, và điều gì cần nói để khiến em tin anh yêu em. Nếu em không thể thuyết phục anh rằng em không bao giờ rời bỏ anh -”


Anh nắm lấy tay cô. “Vậy hãy nói lại đi.”
“Em sẽ không bao giờ rời bỏ anh.”
“Dù cho có chuyện gì xảy ra?”
“Em sẽ không bao giờ rời xa anh,” cô nói. “Không bao giờ. Cảm nhận của em về anh -” Cô bối rối không nghĩ ra đúng từ. “Là thứ cảm xúc quan trọng nhất đời em.”


ch.ết tiệt, cô nghĩ. Điều này nghe hoàn toàn ngu ngốc. Nhưng Jace dường như không nghĩ vậy; anh cười buồn bã và nói, “‘L’amor che move il sole el’altre stelle.’”
“Tiếng La tinh hả anh?”
“Tiếng Ý,” anh nói. “Dante.”
Cô lướt tay qua đôi môi anh, và anh rùng mình, “Em không biết tiếng Ý,” cô nói, rất nhẹ nhàng.


“Có nghĩa là,” anh nói, “tình yêu là điều mạnh nhất thế giới này. Tình yêu có thể làm tất cả.”


Cô rút tay lại khỏi tay anh, nhận thức được rằng anh đang quan sát mình qua đôi mắt nhắm hờ. Cô choàng hai tay qua cổ anh, nhoài người tới và chạm môi vào môi anh - không phải một cái hôn mà chỉ một cái lướt khẽ qua môi nhau. Thế là đủ; cô cảm nhận nhịp tim anh tăng lên, và anh vươn người tới, cố hôn cô nhưng cô lắc đầu, mái tóc nảy lên quanh như một tấm màn che khuất họ khỏi những đôi mắt tọc mạch của những người khác trong công viên. “Nếu anh mệt, chúng ta có thể trở lại Học Viện,” cô nói khẽ. “Nghỉ ngơi một chút. Chúng ta đã không nằm cùng giường kể từ - từ hồi ở Idris.”


Ánh mắt họ xoáy vào nhau, và cô biết anh đang nhớ lại cùng một ký ức với cô. Ánh sáng trắng tràn qua cô cửa sổ trong căn phòng dành cho khách của nhà cô Amatis, sự tuyệt vọng trong giọng nói anh. Anh chỉ muốn nằm xuống cùng em và thức dậy cùng em, chỉ một lần, chỉ một lần duy nhất trong đời. Cả đêm đó họ nằm cạnh nhau, chỉ tay chạm vào nhau. Họ đã có nhiều hành động thân mật hơn so với cái đêm đó, nhưng chưa bao giờ ngủ cùng. Anh cũng biết cô đang mời anh hơn một giấc ngủ ngắn trong căn phòng không sử dụng của Học Viện. Cô chắc anh hiểu điều đó qua đôi mắt cô - dù cô cũng chẳng biết mình đang mời gọi anh tới đâu. Nhưng chẳng sao cả. Jace chưa bao giờ yêu cầu cô bất cứ điều gì cô không thể đáp ứng.


“Anh muốn.” Sự nồng nhiệt cô thấy trong mắt anh, sự hổn hển trong giọng nói anh, nói với cô rằng anh không nói dối. “Nhưng - chúng ta không thể.” Anh nắm chặt lấy cổ tay cô, và kéo chúng xuống, để đôi bàn tay họ chắn giữa hai người như một hàng rào ngăn cách.
Mắt Clary mở lớn. “Vì sao không?”


Anh hít một hơi sâu. “Chúng ta tới đây để luyện tập, và chúng ta nên làm vậy. Nếu chúng ta chỉ dùng thời gian luyện tập để hôn hít, họ sẽ không để anh dạy em nữa.”
“Mà họ không định tìm cho em một giáo viên hướng dẫn toàn thời gian sao?”


“Có,” anh nói, đứng dậy và kéo cô đứng lên theo, “và anh đang lo rằng nếu em nhiễm thói quen hẹn hò cùng giáo viên hướng dẫn, rồi em sẽ hôn cả anh ta mất.
“Đừng phân biệt giới tính thế chứ. Họ có thể tìm cho em một nữ huấn luận viên.”


“Miễn là anh còn quan sát, em phải xin phép anh nếu muốn hôn cô ta.”
“Tốt thôi.” Clary cười toe toét, cúi xuống gấp tấm vải họ mang theo để ngồi. “Anh chỉ lo họ sẽ thuê một nam huấn luận viên và anh ta đẹp trai hơn anh.”
Lông mày Jace nhướn tít lên. “Đẹp trai hơn anh?”


“Có thể lắm,” Clary nói. “Anh biết đấy, về mặt giả thuyết.”


“Về mặt giả thuyết, hành tinh này có thể nứt đôi, để lại anh một bên em một bên và chúng ta sẽ chia xa vĩnh viễn, nhưng anh cũng chẳng lo về điều đó. Một vài điều,” Jace nói, với nụ cười tinh ranh thường lệ, “đơn giản là không thể nào xảy ra thôi.”


Anh giơ tay; cô nắm lấy và họ cùng nhau đi qua bãi cỏ, tới bãi cây nhỏ ở rìa Đồng Đông mà dường như chỉ Thợ Săn Bóng Tối mới biết tới. Clary nghi ngờ nó bị phủ phép ảo ảnh, vì cô và Jace thường xuyên luyện tập ở đó mà chẳng ai xen ngang, trừ Isabelle hay cô Maryse.






Truyện liên quan