Chương 10

5. Địa ngục gọi địa ngục


Căn hộ của Kyle hóa ra lại là một sự ngạc nhiên dễ chịu. Simon tưởng đó là một tòa nhà chung cư bẩn thỉu không có thang máy ở Đại lộ D, với lũ gián bò lổm ngổm trên tường và giường đệm ép. Hóa ra nó lại là căn hộ hai phòng ngủ sạch sẽ với khu phòng khách sạch sẽ, rất nhiều giá sách và kha khá những bức ảnh treo trên tường về những điểm lướt sóng nổi tiếng. Phải thừa nhận, chắc có khi Kyle phải trồng cần sa ở lối thoát hiểm, nhưng thôi, kệ anh ta.


Phòng của Simon về cơ bản là một cái hộp rỗng. Dù ai từng sống ở nơi đây cũng chẳng để lại gì ngoài một cái nệm cứng. Tường, sàn nhà chẳng có gì, phòng chỉ có một ô cửa sổ, qua đó Simon có thể thấy biển hiệu đèn nê-ông của một quán ăn Trung Hoa bên kia đường.


“Cậu thích chứ?” Kyle hỏi, đứng trước cửa phòng, đôi mắt màu nâu lục nhạt mở lớn và thân thiện.
“Tuyệt lắm,” Simon thành thật trả lời. “Đúng như mình cần.”


Thứ đắt tiền nhất trong căn hộ là một chiếc TV màn hình phẳng trong phòng khách. Họ ngồi xuống chiếc ghế nệm cứng và xem một chương trình TV dở ẹc trong lúc mặt trời dần tắt nắng bên ngoài cửa sổ. Simon nhận thấy Kyle là một cậu bạn chơi được. Anh ta không tò mò tọc mạch, không hỏi han linh tinh. Có vẻ anh ta chẳng yêu cầu gì ngoài việc Simon phải đóng tiền ăn. Đúng là một cậu con trai thân thiện! Simon tự hỏi liệu cậu đã quên mất một người bình thường là như thế nào chưa.


Sau khi Kyle ra ngoài đi làm ca đêm, Simon vào phòng, đổ phịch xuống nệm và lắng nghe tiếng xe cộ đi lại trên Đại lộ B.




Cậu đã bị ám ảnh bởi gương mặt mẹ kể từ lúc bỏ đi; cái cách mẹ nhìn cậu với sự thù địch và sợ hãi, như thể cậu là một kẻ đột nhập vào nhà mẹ vậy. Kể cả nay đã không còn hô hấp, nghĩ tới hình ảnh đó cũng khiến ngực cậu nhói đau. Nhưng giờ…


Khi cậu còn nhỏ, cậu luôn thích được đi đây đi đó, vì ở nơi mới có nghĩa là tránh xa được mọi rắc rối. Kể cả ở nơi này, cách Brooklyn chỉ một con sông, những kí ức đã ăn mòn cậu như một thứ a xít - cái ch.ết của kẻ trấn lột, phản ứng của mẹ trước sự thật về bản chất của cậu - có vẻ mờ mịt và xa xăm.


Có lẽ đó là cậu nên sống ẩn mình, cậu nghĩ. Tiếp tục di chuyển. Giống như cá mập. Tới nơi nào người ta không tìm thấy cậu. Một kẻ đào tẩu và kẻ lang thang cùng trời cuối đất.
Nhưng cậu chỉ có thể làm vậy khi chẳng còn ai yêu thương ở lại sau lưng.


Cậu ngủ chập chờn hết một đêm. Bản năng vẫn bắt cậu ngủ ngày, dù cậu là Ma cà rồng Ưa sáng, và cậu nằm trằn trọc mơ mộng linh tinh trước khi tỉnh giấc muộn sau khi ánh mặt trời tràn vào qua ô cửa sổ. Sau khi mặc quần áo sạch trong túi, cậu rời phòng ngủ và thấy Kyle trong bếp, đang rán thịt xông khói và trứng trong chiếc chảo hiệu Teflon.


“Chào bạn cùng phòng,” Kyle vui vẻ chào đón cậu. “Muốn ăn sáng không?”
Thấy thức ăn khiến Simon thấy bụng dạ hơi nhộn nhạo. “Không, cảm ơn. Nhưng mình sẽ uống chút cà phê.” Cậu nhảy lên ngồi trên một chiếc ghế đẩu hơi nghiêng.


Kyle đẩy chiếc cốc bị mẻ cho cậu. “Bữa sáng là bữa quan trọng nhất trong ngày đấy, người anh em ạ. Dù giờ đã trưa trật trưa trầy ra rồi.”


Simon khum tay ôm cái cốc, cảm nhận hơi nóng truyền sang làn da lạnh lẽo của cậu. Cậu chuyển sang một đề tài khác - cái nào đó không liên quan tới việc cậu ăn ít như thế nào. “À, có chuyện hôm qua mình quên hỏi - cậu làm gì để sống thế?”


Kyle nhấc miếng thịt hun khói khỏi chảo và cắn. Simon nhận thấy mặt dây chuyền vàng trên cổ anh ta có hình chiếc lá, và dòng chữ “Beati Bellicosi.” “Beati,” Simon biết là từ có nghĩa gì đó liên quan tới thần thánh; chắc Kyle là dân Công giáo. “Đưa thư,” anh ta vừa nhai vừa nói. “Đấy là một nghề hay ho đó. Mình đi quanh thành phố, ngắm nghía mọi thứ, nói chuyện với mọi người. Sướng hơn đi học nhiều.”


“Cậu nghỉ ngang à?”
“Mình đã thi qua kì thi GED năm cuối. Mình thích trường đời hơn.” Nếu không phải vì cái cách Kyle nói “trường đời” chân thành hệt như mọi lời nói khác của anh ta, Simon hẳn sẽ nghĩ lời vừa rồi của anh ta nghe thật lố bịch. “Còn cậu thì sao? Có kế hoạch gì không?”


À, bình thường thôi. Đi lang thang khắp thế giới, mang đến ch.ết chóc và hủy diệt cho người dân vô tội. Có lẽ uống chút máu. Sống bất tử nhưng chẳng có tí vui vẻ nào. Rất bình thường. “Mình định nghỉ ngơi một thời gian.”
“Ý cậu là cậu không muốn làm nhạc sĩ,” Kyle hỏi.


May cho Simon vì đúng lúc đó thì điện thoại của cậu đổ chuông. Cậu rút điện thoại ra khỏi túi và nhìn màn hình. Đó là Maia. “A lô,” cậu chào cô. “Có chuyện gì vậy?”


“Cậu có định tới buổi thử đồ cùng Clary vào chiều nay không?” cô nàng hỏi, giọng nghe lúc rõ lúc không. Có lẽ cô nàng đang gọi từ trụ sở của đàn tại Chinatown, nơi tín hiệu không được tốt lắm. “Bạn ấy nói sẽ bảo cậu sẽ đi cùng.”


“Sao cơ? À ừ. Đúng, tớ sẽ tới đó.” Clary đã bảo Simon đưa cô đi tới buổi thử đồ của các phù dâu để sau đó họ sẽ cùng nhau đi mua truyện tranh và cô cảm thấy, theo lời cô nói, “bớt đi mấy đồ diêm dúa hoa lá cành của con gái.”


“À, tớ cũng định tới đó. Tớ có tin từ phía đàn gửi cho chú Luke, và hơn nữa, tớ cảm thấy hình như lâu lắm rồi không gặp cậu.”
“Tớ biết. Tớ thật sự xin lỗi -”


“Không sao đâu,” cô nàng nói nhẹ bẫng. “Nhưng cậu sẽ phải cho mình biết cậu sẽ mặc gì tới dự tiệc cưới, không trông chúng ta lệch tông mất.”
Cô nàng cúp máy, để lại Simon nhìn chằm chằm vào điện thoại. Clary nói đúng. Đám cưới là ngày D, và cậu vẫn chưa chuẩn bị tinh thần tham chiến.


“Một trong những cô bạn gái của cậu hả?” Kyle tò mò hỏi. “Có phải cô gái tóc đỏ ở cùng trong ga ra với chúng ta không? Bởi cô ấy dễ thương lắm.”


“Không. Đó là Clary, bạn thân của mình.” Simon nhét điện thoại vào túi. “Và cô ấy có bạn trai rồi. Quan hệ giữa họ rất, rất vô cùng nghiêm túc. Các cậu trai khác đừng nên lớ xớ tiếp cận làm gì cho mất công. Tin mình đi.”


Kyle cười toe toét. “Tôi chỉ hỏi thôi.” Anh ta đặt cái chảo, giờ chẳng còn gì, vào chậu rửa bát. “Vậy, hai cô gái của cậu. Họ thế nào?”


“Họ, rất, rất… khác nhau.” Theo một vài cách, Simon nghĩ, họ đối lập. Maia bình tĩnh và thực tế; Isabelle lúc nào cũng sống trong trạng thái phấn khích cao độ. Maia là nguồn sáng ổn định trong bóng tối; Isabelle là ngôi sao rực sáng, bay vòng vòng qua nơi cõi hư vô. “Ý mình là, họ đều rất tuyệt. Xinh đẹp và thông minh…”


“Và họ không biết về người kia?” Kyle dựa người vào kệ tủ. “Không một chút nào?”


Simon giải thích tất cả - về việc làm sao sau khi cậu trở về từ Idris (dù cậu không nhắc tới tên nó), cả hai bắt đầu gọi điện cho cậu, rủ cậu đi chơi cùng. Và vì cậu thích cả hai nên cậu đi. Và làm sao mọi chuyện bắt đầu trở nên lãng mạn với cả hai người họ, nhưng dường như cậu chẳng có cơ hội giải thích với bất cứ người nào về chuyện cậu đang “gọi là” hẹn hò với người kia. Và không hiểu thế nào mà mọi chuyện lại rối beng lên, và cậu rơi vào tình thế hiện nay, không muốn làm tổn thương ai, và không biết phải làm gì tiếp.


“Ờ, nếu cậu hỏi tôi,” Kyle nói, và quay người để đổ chỗ cà phê thừa vào chậu rửa bát, “cậu nên chọn một người và thôi trò bắt cá hai tay đi. Tôi chỉ nói vậy thôi, còn nghe hay không thì tùy cậu.”


Vì Kyle quay lưng với Simon nên cậu không thấy được vẻ mặt của anh ta, và trong chốc lát cậu tự hỏi liệu Kyle có phải đang bực không. Giọng anh ta có vẻ cứng nhắc tới kì lạ. Nhưng khi Kyle quay mặt lại, thái độ cậu ta vẫn cởi mở và thân thiện như thường. Simon nghĩ hẳn do cậu tưởng tượng ra mà thôi.


“Tôi biết,” cậu nói. “Anh nói đúng.” Cậu liếc về phía phòng ngủ. “Nghe này, anh có chắc muốn tôi ở đây không? Tôi có thể dọn đi bất cứ khi nào anh…”


“Ổn mà. Cậu cứ ở đây tới khi nào cậu muốn.” Kyle mở ngăn kéo bếp và lục lọi tới khi tìm thấy cái cần tìm - một chùm chìa khóa còn dư đeo trên vòng cao su. “Cái này của cậu. Cậu hoàn toàn được chào đón ở nơi đây, hiểu chứ? Tôi phải đi làm, nhưng cậu có thể ở nhà chơi nếu muốn. Chơi Halo hay gì đó. Cậu sẽ ở trong nhà tới khi tôi về à?”


Simon nhún vai. “Có lẽ không. Ba giờ chiều tôi phải tới buổi thử đồ.”
“Nghe hay đó,” Kyle nói, đeo cái ca táp đựng thư lên vai và đi ra cửa. “Nhớ nhờ họ lựa giùm món đồ nào màu đỏ nhé. Màu đỏ cực kỳ hợp với cậu đấy.”


“Này,” Clary nói và rời khỏi phòng thử đồ. “Cậu nghĩ sao?”
Cô thử chiếc váy nhiều đường diềm xếp nếp. Simon, đang ngồi trên một chiếc ghế trắng không lấy gì làm thoải mái của cửa hàng đồ cưới Karyn, hơi nhúc nhích, nhăn mặt và nói. “Cậu trông ổn lắm.”


Cô quá ổn ấy chứ. Clary là phù dâu duy nhất của cô Jocelyn, vì thế cô được phép mặc bất cứ cái gì cô muốn. Cô đã chọn một chiếc váy lụa đơn giản với những sợi diềm mảnh làm tôn lên cơ thể nhỏ nhắn. Món trang sức duy nhất của Clary là chiếc nhẫn nhà Morgenstern đeo trên sợi dây chuyền quanh cổ; sợi dây bạc tưởng chừng như rất bình thường đó lại tôn lên đường xương quai xanh và cái cổ xinh xắn của cô.


Chỉ vài tháng trước thôi, nếu nhìn Clary mặc đồ cưới, trong Simon sẽ dấy lên hai cung bậc cảm xúc đan xen lẫn lộn: tuyệt vọng đau khổ (vì cô sẽ không bao giờ yêu cậu) và phấn khích cao độ (hoặc có lẽ cô sẽ yêu, nếu như cậu có thể lên dây cót tinh thần để nói cho cô nghe điều đó). Giờ nó chỉ khiến cậu thấy chút khao khát.


“Ổn hả?” Clary nhắc lại. “Chỉ thế thôi sao? Không thèm hỏi cậu nữa,” Cô quay sang Maia. “Cậu thấy sao?”


Maia đã không chịu nổi cái ghế khó chịu và ngồi bệt trên sàn, lưng dựa vào bức tường trang trí hình những vương miện và những mạn che mỏng như sa tanh. Cô nàng đặt cái máy DS trên đùi và có vẻ hơi đắm chìm trong thế giới game Grand Theft Auto. “Đừng hỏi tớ,” cô nàng nói. “Tớ ghét váy vóc. Tớ sẽ mặc quần bò tới đám cưới nếu được.”


Quả đúng như vậy. Simon hiếm thấy Maia mặc gì khác ngoài quần bò và áo phông. Ở điểm này, cô nàng hoàn toàn đối lập với Isabelle, người luôn thích lụa là váy vóc và giày cao gót kể cả vào những thời điểm hoàn toàn không phù hợp. (Dù kể từ lần cậu thấy cô đánh bại quỷ Vermis với cái gót giày nhọn hoắt, cậu đã bớt lo lắng về việc đó.)


Chuông ngoài cửa kêu leng keng và cô Jocelyn bước vào, theo sau là chú Luke. Cả hai đều cầm theo cốc cà phê còn bốc khói, và cô Jocelyn đang nhìn chú Luke, đôi má cô đỏ lựng và đôi mắt sáng long lanh. Simon nhớ lại điều Clary đã nói rằng họ yêu nhau phát khiếp đi được. Bản thân cậu thì không thấy phát kinh, dù điều đó có thể là do họ không phải bố mẹ của cậu. Họ có vẻ đều rất hạnh phúc, và cậu nghĩ điều đó phải tốt mới đúng.


Đôi mắt cô Jocelyn mở to khi thấy Clary. “Con yêu, trông con tuyệt lắm!”
“Vâng. Mẹ phải nói thế thôi. Mẹ là mẹ của con mà,” Clary nói, nhưng cô vẫn cười rất tươi. “Mà đó có phải cà phê đen không mẹ?”


“Đúng. Coi đó như quà tạ lỗi cho đến muộn đi.” Chú Luke nói, và đưa cô cái cốc. “Bọn chú gặp chuyện giữa chừng. Chuyện đặt món ấy mà.” Chú gât đầu với Simon và Maia. “Chào hai cháu.”


Maia nghiêng đầu. Chú Luke là sói đầu đàn của khu vực này và Maia là thành viên. Dù chú đã bắt cô bỏ thói quen gọi chú là “Chủ nhân” hay “Ngài,” cô vẫn giữ thói quen thể hiện sự tôn trọng mỗi khi chú xuất hiện. “Cháu mang cho chú thông điệp từ đàn,” cô nàng nói và bỏ cái máy chơi game cầm tay xuống. “Họ có vài câu hỏi liên quan tới bữa tiệc ở Ironworks -”


Trong khi Maia và chú Luke nói chuyện về bữa tiệc mà đàn sói sẽ tổ chức để mừng đám cưới của sói alpha thì người chủ cửa hàng đồ cưới, một người phụ nữ cao ráo đang đọc tạp chí đằng sau quầy trong khi những người thiếu niên đang tán dóc, nhận thấy những người sẽ thật sự trả tiền cho những đồ trang phục đã tới, liền vội vã tới đón mừng họ. “Tôi vừa mới lấy được váy của chị về, và nó đẹp sững sờ luôn,” chị ta nói một thôi một hồi, nắm lấy tay mẹ Clary và lôi xềnh xệch ra sau tiệm. “Tới thử đi.” Khi chú Luke định đi theo, chị ta giơ ngón tay tỏ ý đe dọa với chú. “Anh ở lại đây.”


Chú Luke, quan sát vị hôn thê biến mất qua cánh cửa kéo trang trí hình những chiếc chuông trong ngày cưới, có vẻ bối rối.


“Người thường nghĩ chú rể không được phép nhìn thấy cô dâu trong bộ váy cưới trước lễ cưới,” Clary nhắc chú nhớ. “Đó là điềm xấu. Chắc chị ấy nghĩ chú vào phòng thử đồ thì kì khôi lắm.”


“Nhưng Jocelyn muốn chú nêu ý kiến -” Chú Luke ngừng lại và lắc đầu. “À thôi vậy. Tập tục của người thường thật kì dị.” Chú ngồi phịch xuống ghế, và nhăn mặt khi một trong những song ghế uốn hình hoa hồng chọc vào lưng chú. “Ối.”


“Thế còn đám cưới của Thợ Săn Bóng Tối thì thế nào ạ?” Maia tò mò hỏi. “Họ có tập tục riêng không?”


“Có chứ,” chú Luke chậm rãi nói, “nhưng đây sẽ không phải một lễ cưới theo đúng kiểu Thợ Săn Bóng Tối. Trong những đám cưới đó, cả hai đều phải là Thợ Săn Bóng Tối.”
“Thật sao?” Maia có vẻ choáng. “Cháu không biết vụ đó.”


“Một phần trong lễ cưới là vẽ những chữ rune vĩnh cửu lên người hôn thê của mình,” chú Luke nói. Giọng chú bình tĩnh, nhưng ánh mắt có vẻ buồn. “Những chữ rune về tình yêu và bổn phận. Nhưng tất nhiên, những ai không phải Thợ Săn Bóng Tối sẽ không thể chịu được chữ rune của Thiên Thần, vậy nên chú và cô Jocelyn chỉ trao nhẫn thôi.”


“Thế thì chán thật,” Maia tuyên bố.
Nghe tới đó, chú Luke thở dài. “Không hẳn. Cưới được cô Jocelyn là mọi điều chú muốn, và chú không câu nệ tiểu tiết. Hơn nữa, mọi thứ đang thay đổi. Những thành viên Hội Đồng mới đã nỗ lực rất nhiều để Clave thoáng hơn về những chuyện dạng như -”


“Clary!” đó là giọng cô Jocelyn, vang lên từ đằng sau tiệm. “Con vào đây một giây được không?”
“Con tới đây!” Clary nói to và uống ực nốt ngụm cà phê cuối cùng. “Ố ồ. Chắc mẹ gặp rắc rối với váy cưới rồi.”


“À, chúc cậu may mắn với cái đó.” Maia đứng dậy và thả cái máy DS vào lòng Simon trước khi cúi xuống hôn má cậu. “Tớ phải đi đây. Tớ sẽ đi gặp vài người bạn ở quán Hunter’s Moon.”


Người cô nàng tỏa ra mùi vani ngọt ngào dễ chịu. Bên dưới đó, như thường lệ, Simon ngửi thấy mùi mằn mặn của máu, hòa cùng mùi chanh khá kì lạ của người sói. Máu của mỗi giống nòi thuộc Thế Giới Ngầm đều có một mùi khác nhau - tiên có mùi lá cây khô, pháp sư có mùi diêm sinh, còn ma cà rồng có mùi kim loại.


Clary đã có lần hỏi Thợ Săn Bóng Tối có mùi gì.
“Ánh nắng,” cậu đã trả lời vậy.
“Gặp lại cậu sau nhé,” Maia đứng thẳng dậy, xoa đầu Simon một cái rồi rời đi. Khi cánh cửa đóng lại sau lưng Maia, Clary dành cho cậu cái nhìn sắc như dao cau.


“Cậu phải xử lý xong vụ tình yêu tình báo của cậu trước thứ bảy tới,” cô nói. “Mình nói thật đấy, Simon. Nếu cậu không làm, mình sẽ làm.”
Chú Luke có vẻ bối rối. “Nói với ai về cái gì cơ?”


Clary lắc đầu với Simon. “Cậu đang rơi vào cảnh ngàn cân treo sợi tóc đấy, cậu Lewis ạ.” Với đó, cô bỏ đi, vừa nhấc cái váy lụa vừa bước. Simon thấy thú vị khi cô đi giày vải màu xanh lá.
“Rõ ràng,” chú Luke nói, “có chuyện gì đó đang xảy ra mà chú không mảy may hay biết.”


Simon nhìn chú. “Đôi lúc cháu nghĩ đó là khẩu hiệu dành cho cuộc đời cháu.”
Chú Luke nhướn mày. “Có chuyện gì sao?”






Truyện liên quan