Chương 26

13. Một cô gái đã ch.ết
“Bạn gái anh?” Alec có vẻ kinh ngạc. Maryse cũng vậy. Simon không thể nói cậu không kinh ngạc. “Anh hẹn hò với một ma cà rồng? Một ma cà rồng nữ?”
“Chuyện đó cách đây một trăm ba mươi năm rồi,” Magnus nói. “Từ đó tới giờ anh không gặp lại cô ta.”


“Vì sao anh không nói với em?” Alec hỏi.
Magnus thở dài. “Alexander, anh đã sống hàng trăm năm. Những người anh yêu thì nam có, nữ có - có cả thần tiên, pháp sư và ma cà rồng, kể cả một hay hai thần đèn gì đó.” Anh ta liếc nhìn Maryse, có vẻ hơi hoảng hốt. “Quá nhiều thông tin sao?”


“Ổn rồi,” bà cất tiếng dù mặt có vẻ hơi tái. “Tôi phải bàn bạc với Kadir một lát. Tôi sẽ trở lại sau.” Bà bước sang bên, họp lại cùng Kadir; họ biến mất qua cửa. Simon cùng lùi lại vài bước, giả vờ đang chăm chú ngắm nghía một trong những ô cửa sổ màu, nhưng thính giác của ma cà rồng cho phép cậu nghe mọi điều Magnus và Alec trao đổi, dù cậu không muốn biết. Cậu biết Camille cũng nghe được. Cô ta đang nghiêng đầu lắng nghe, mắt hơi cụp ra chiều ngẫm ngợi.


“Anh còn hẹn hò với bao nhiêu người nữa?” Alec hỏi. “Nói thật đi.”
Magnus lắc đầu. “Anh không đếm được, và chuyện đó không quan trọng. Điều duy nhất quan trọng là tình cảm anh dành cho em.”
“Hơn một trăm à?” Alec hỏi. Magnus bối rối. “Hay hai trăm?”


“Anh không dám tin là giờ chúng ta lại nói chuyện này,” Magnus nói, không hẳn với một ai. Simon muốn lên tiếng đồng tình, và ước gì họ không nói trước mặt cậu.


“Sao nhiều vậy?” Đôi mắt màu xanh lam của Alec rất sáng trong bóng tối. Simon không biết anh có giận không. Giọng Alec không có vẻ đang giận, chỉ rất căng thẳng mà thôi. Có điều Alec sống rất nội tâm, và có lẽ đây là mức điên tiết cao nhất của anh từ trước đến nay. “Anh cả thèm chóng chán thế sao?”




“Anh sống bất tử,” Magnus nhẹ nhàng nói. “Nhưng không ai sống bất tử nữa.”
Alec nhìn như bị ai đánh. “Vậy là anh ở cùng họ khi họ sống, và sau đó anh tìm người khác?”
Magnus không nói gì. Anh ta nhìn Alec, đôi mắt sáng như mắt mèo. “Em thích anh mãi sống trong cô độc sao?”


Miệng Alec giật giật. “Em sẽ đi tìm Isabelle,” anh nói và không thêm một lời nào, anh quay người và trở vào Học viện.


Magnus nhìn anh đi với cặp mắt buồn. Không phải kiểu buồn của loài người, Simon nghĩ. Đôi mắt dường như đong đầy nỗi buồn của nhiều năm chất chứa, như nỗi buồn của loài người đã mài thành thứ gì mềm mại hơn qua nhiều năm, cái cách nước biển bào mòn độ sắc của kính.


Như thể anh ta biết Simon đang nghĩ tới anh ta, Magnus liếc nhìn cậu. “Nghe trộm hả, anh chàng ma cà rồng?”
“Tôi thật sự không thích bị gọi như thế,” Simon nói. “Tôi có tên.”


“Vậy thì tôi nên nhớ. Sau cùng, sau một trăm, hai trăm, nhiều năm, rồi sẽ chỉ còn tôi và cậu thôi.” Magnus trầm ngâm nhìn Simon. “Chúng ta sẽ là những kẻ sống sót.”


Ý nghĩ đó làm Simon cảm thấy như là một thang máy đột nhiên bị tuột dây cáp và bắt đầu rơi xuống phải cả ngàn tầng chứ chẳng chơi. Tất nhiên cậu đã từng nghĩ tới chuyện đó nhưng cậu luôn gạt nó đi. Ý nghĩ cậu sẽ mãi mười sáu khi Clary, Jace và những người cậu biết đều lớn lên, trưởng thành, có con, và cậu chẳng thay đổi gì quá lớn và kinh khủng đến không tài nào tiêu hóa nổi.


Mãi mãi tuổi mười sáu nghe thật tuyệt cho tới khi bạn thật sự nghiêm túc nghĩ về nó. Sau đó, nó không còn tuyệt chút nào.
Đôi mắt mèo của Magnus mang màu xanh vàng trong trẻo. “Trường sinh bất lão,” anh ta nói, “không vui lắm nhỉ?”


Trước khi Simon kịp trả lời, Maryse đã quay lại. “Alec đâu rồi?” bà hỏi và bối rối nhìn cậu.
“Anh ấy đi tìm Isabelle rồi ạ,” Simon nói, trước khi Magnus kịp mở miệng.
“Rất tốt.” Maryse vuốt vạt áo trước, nghi rằng nó bị nhàu. “Magnus, nếu anh không phiền...”


“Tôi sẽ nói chuyện với Camille,” Magnus nói. “Nhưng tôi muốn nói chuyện riêng tư. Nếu cô muốn đợi tôi trong Học Viện, tôi sẽ tới gặp cô sau khi xong việc.”
Maryse lưỡng lự. “Anh biết phải hỏi cô ta cái gì sao?”


Đôi mắt Magnus không hề rung động. “Tôi biết cách nói chuyện với cô ta, đúng. Nếu cô ta muốn nói gì, cô ta sẽ nói với tôi.”
Cả hai đều dường như quên mất sự hiện diện của Simon. “Tôi có nên đi luôn không?” Cậu hỏi, xen ngang màn thi mắt của họ.


Maryse nhìn cậu, hơi xao lãng. “Ồ, có. Về nhà nếu cháu muốn.”


Magnus chẳng nói gì hết. Với một cái nhún vai, Simon quay người và ra cửa dẫn ra nhà thay áo và lối ra dẫn cậu ra ngoài. Ở cửa, cậu dừng lại và nhìn. Maryse và Magnus vẫn đang nói chuyện, dù người lính gác đã giữa cửa Học Viện mở ra, sẵn sàng để rời đi. Chỉ Camille dường như nhớ Simon còn ở đó. Cô ta đang cười với cậu từ cây cột của mình, khóe miệng cong lên, mắt sáng lên như một lời hứa.


Simon đi ra ngoài, đóng cửa lại sau lưng.


“Chuyện đó xảy ra hàng đêm,” Jace đang gồi trên sàn, chân co lên, tay đong đưa giữa hai đầu gối. Anh đã đặt con dao lên giường cạnh Clary; một tay cô cầm lấy nó trong khi anh nói - để trấn an anh hơn là vì cần phòng thủ. Tất cả năng lượng dường như bị rút cạn khỏi Jace; kể cả giọng nói anh cũng trở nên trống rỗng và xa xôi, như thể anh đang nói với cô từ một khoảng cách rất xa. “Anh mơ thấy em bước vào phòng anh và chúng ta... bắt đầu làm điều chúng ta vừa làm. Và rồi anh làm em bị thương. Anh chém hoặc bóp cổ hoặc đâm em và em ch.ết, ngước mắt nhìn anh bằng đôi mắt xanh kia trong khi máu chảy giữa hai tay anh.”


“Chúng chỉ là những giấc mơ thôi mà,” Clary nhẹ nhàng nói.
“Em vừa thấy chúng không phải đấy thôi,” Jace nói. “Anh vẫn tỉnh khi cầm con dao lên.”
Clary biết anh đúng. “Và anh lo rằng mình bị điên?”


Anh chậm rãi lắc đầu. Tóc anh rủ xuống mắt; anh hất chúng lên. Mái tóc anh đã hơi dài rồi; đã lâu anh không cắt tóc, và Clary tự hỏi liệu có phải vì anh không buồn để tâm hay không. Tại sao cô không nhìn ra hai hốc mắt thâm quầng, ngón tay bị cắn cụt ngủn và vẻ kiệt quệ ở anh? Cô cứ đi lo anh còn yêu cô không nên chẳng buồn nghĩ tới những thứ khác. “Anh thật sự không lo lắng về điều đó,” anh nói. “Anh lo về chuyện làm em bị thương. Anh lo dù cái chất độc gì đang ăn vào giấc mơ của anh sẽ chảy vào trong cuộc sống lúc tỉnh của anh và anh sẽ...” Cổ họng anh dường như nghẹn lại.


“Anh sẽ không bao giờ làm em bị thương.”


“Anh đã cầm con dao đó trong tay đấy, Clary.” Anh ngước nhìn cô, rồi nhìn chỗ khác. “Nếu anh làm đau em…” Giọng anh nghẹn lại. “Rất nhiều Thợ Săn Bóng Tối ch.ết khi tuổi đời còn rất trẻ,” anh nói. “Bọn anh đều biết điều đó. Em muốn làm một Thợ Săn Bóng Tối và anh không ngăn cản, vì bảo em phải sống như thế nào không phải việc của anh. Đặc biệt khi chính anh cũng lao vào dạng nguy hiểm đó. Anh sẽ là kiểu người gì nếu anh bảo em rằng anh được quyền liều mạng, nhưng em thì không nào? Vì thế anh nghĩ anh sẽ thế nào nếu em ch.ết. Anh cá em cũng từng nghĩ tới điều đó.”


“Em biết cảm giác đó ra sao,” Clary nói, nhớ lại cái hồ, thanh kiếm, và máu Jace chảy loang rộng trên cát. Anh đã ch.ết, và Thiên Thần đã mang anh trở lại, nhưng đó là những phút đau đớn nhất cuộc đời cô. “Em muốn ch.ết. Nhưng em biết anh sẽ thất vọng về em thế nào nếu em từ bỏ cuộc sống.”


Anh mỉm cười, một nụ cười mờ nhạt. “Và anh cũng nghĩ thế. Nếu em ch.ết, anh sẽ không muốn sống. Nhưng anh sẽ không tự tử, vì dù chuyện gì xảy ra sau khi chúng ta ch.ết, anh muốn ở đó cùng em. Nếu anh tự tử, anh biết em sẽ không bao giờ nói chuyện với anh. Trong bất cứ kiếp nào. Vì thế anh sẽ sống, và anh cố sống tốt, tới khi anh có thể lại ở bên em. Nhưng nếu anh làm em bị thương - nếu anh là nguyên nhân cho cái ch.ết của em - chẳng cái gì có thể ngăn anh hủy hoại mình hết.”


“Đừng nói thế.” Clary thấy lạnh buốt xương. “Jace, đáng ra anh phải nói cho em biết chứ.”
“Anh không thể.” Giọng anh vang lên đều đều, kiên định.
“Sao không?”


“Anh nghĩ anh là Jace Lightwood,” anh nói. “Anh nghĩ có khả năng rằng quá trình trưởng thành không làm ảnh hưởng tới anh. Nhưng giờ anh tự hỏi có lẽ con người ta không thể thay đổi. Có lẽ anh sẽ luôn là Jace Morgenstem, con trai của Valentine. Ông ta nuôi nấng anh mười năm, và có lẽ đó là vết nhơ không thể nào xóa sạch.”


“Anh nghĩ điều đó là vì bố anh,” Clary nói, và một chút trong câu truyện Jace từng kể cho cô nghe vang lên trong đầu, yêu thương là để hủy diệt. Và rồi cô nghĩ thật là lạ, sao cô có thể gọi Valentine là bố Jace, trong khi máu ông ta chảy trong huyết mạch cô chứ không phải Jace. Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ về Valentine theo cách người ta cảm nhận về bố mình. Và Jace thì có. “Và anh không muốn em biết?”


“Em là mọi điều anh muốn,” Jace nói. “Và có thể Jace Lightwood đáng được hưởng mọi thứ cậu ta ước ao. Nhưng Jace Morgenstern thì không. Nơi nào đó trong trái tim anh biết điều đó. Nếu không anh đã chẳng cố phá hoại những gì chúng ta có.”
Clary hít thật sâu, và thở ra từ từ. “Em không nghĩ như vậy.”


Anh ngẩng đầu và chớp mắt. “Ý em là sao?”
“Anh nghĩ điều này là vấn đề tâm lý,” Clary nói. “Rằng anh suy nghĩ lệch lạc. Ừm, em không nghĩ vậy. Em nghĩ có ai đó giở trò với anh.”
“Anh không –”
“Ithruriel cho em những giấc mơ,” Clary nói. “Có lẽ ai đó đang làm anh mơ.”


“Ithruriel cho em mơ để giúp em. Để dẫn em đến với sự thật. Thế những giấc mơ này là gì nào? Chúng bệnh hoạn, vô nghĩa, ác độc –”
“Có lẽ chúng có ý nghĩa,” Clary nói. “Có lẽ ý nghĩa không phải như anh nghĩ. Hoặc có ai đó muốn làm anh tổn thương.”
“Ai muốn làm thế chứ?”


“Ai đó không thích chúng ta mấy,” Clary nói và đẩy hình ảnh của Nữ Hoàng Seelie khỏi đầu.
“Có thể,” Jace nhẹ nhàng nói, nhìn xuống đôi tay. “Sebastian -”


Vậy anh ấy cũng không muốn gọi hắn là Jonathan, Clary nghĩ. Cô không trách anh. Đó cũng là tên anh mà. “Sebastian ch.ết rồi,” cô nói, có chút bực bội hơn cô muốn. “Và nếu anh ta có dạng sức mạnh đó, anh ta đã sử dụng từ trước rồi.”


Nghi ngờ và hy vọng xuất hiện liên tiếp trên gương mặt Jace. “Em thật sự nghĩ người khác làm điều đó ư?”
Trái tim Clary đập mạnh trong lồng ngực. Cô không chắc; cô cực kỳ muốn điều đó là thật, nhưng nếu không phải, cô sẽ bắt Jace hy vọng vào điều hão huyền. Hy vọng của cả hai người họ.


Nhưng rồi cô có cảm giác lâu rồi Jace không còn biết hy vọng là gì.
“Em nghĩ chúng ta nên tới Thành phố Câm Lặng,” cô nói. “Các Tu Huynh có thể đi vào tư tưởng của anh và tìm ra ai đang giở trò. Theo cách họ từng làm vói em.”
Jace mở miệng rồi ngậm lại. “Khi nào đi?” anh nói.


“Ngay bây giờ,” Clary đáp. “Em không muốn chờ đợi. Anh sao?”


Anh không trả lời, chỉ đứng dậy và cầm áo. Anh nhìn Clary và suýt cười được. “Nếu chúng ta định tới Thành phố Câm Lặng, em sẽ phải ăn mặc chỉnh chu vào. Anh muốn nói anh thích nhìn em chỉ mặc đồ lót, nhưng anh không biết các Tu Huynh Câm có muốn không. Giờ chỉ còn lại vài người trong số họ, và anh không muốn họ ch.ết vì phấn khích.”


Clary đứng dậy và ném gối vào anh, gần như quên cả nhẹ nhõm. Cô với áo và bắt đầu mặc vào. Ngay trước khi tròng áo vào đầu, cô thấy con dao nằm trên giường, sáng lên như một lưỡi lửa màu bạc.
“Camille” Magnus nói. “Đã lâu lắm rồi nhỉ?”


Cô ta mỉm cười. Làn da cô trắng hơn anh nhớ và những đường gân đen chạy như mạng nhện bắt đầu hiện rõ dần. Mái tóc cô vẫn là màu bạc sáng, và đôi mắt vẫn xanh như mắt mèo. Nhìn cô, anh có cảm giác lại đang ở Luân Đôn. Anh thấy ánh sáng của ngọn đèn ga và ngửi thấy mùi khói, bụi bẩn và mùi ngựa, mùi sương mù đượm hơi kim loại, và hương hoa của Kew Gardens. Anh thấy cậu thiếu niên tóc đen mắt xanh lam như Alec, nghe tiếng vĩ cầm róc rách như nước chảy. Thấy cô gái tóc nâu xoăn dài và gương mặt nghiêm nghị. Trong thế giới nơi mọi thứ đã thật sự rời bỏ anh, cô vẫn luôn còn đó.


Và rồi đó là Camille.
“Em nhớ anh, Magnus,” cô nói.
“Không đâu.” Anh ngồi xuống sàn Thánh Địa. Anh có thể cảm thấy cái lạnh của đá qua quần áo. Anh mừng vì đã đeo khăn quàng. “Vì sao em chỉ nói cho anh? Chỉ để kéo dài thời gian sao?”


“Không.” Cô nhoài người lên, sợi xích kêu lanh canh. Anh gần như có thể nghe thấy tiếng rít khi kim loại được ngâm qua nước thánh chạm vào da cô. “Em đã nghe nhiều chuyện về anh, Magnus. Em nghe nói giờ anh được giới Thợ Săn Bóng Tối che chở. Em nghe nói anh đã giành được tình yêu của một người trong số họ. Cậu con trai mà anh vừa nói chuyện cùng đúng không nào? Nhưng em biết khẩu vị của anh rất đa dạng mà.”


“Em đi nghe ngóng về anh,” Magnus nói. “Trong khi em có thể hỏi thẳng anh. Suốt bao nhiêu năm anh ở Brooklyn, không hề cách xa em bao lăm, vậy mà anh chưa bao giờ nghe lấy một tin từ em. Chưa bao giờ gặp ai trong nhóm của em. Giữa chúng ta có một bức tường băng đó, Camille ạ.”


“Em không xây nó.” Đôi mắt xanh của cô mở lớn. “Em luôn yêu anh.”
“Em đã rời bỏ anh,” anh nói. “Em biến anh thành một con thú cưng, sau đó vứt bỏ anh. Nếu tình yêu là thức ăn, anh là kẻ thèm khát từng khúc xương em ném cho anh.” Anh thủng thẳng nói. “Chuyện đã lâu rồi mà.”


“Nhưng chúng ta sống bất tử,” cô cự nự. “Anh phải biết rồi em sẽ trở về cùng anh –”
“Camille.” Magnus nói một cách thiếu kiên nhẫn. “Em muốn gì nào?”


Ngực cô phồng lên xẹp xuống nhanh chóng. Vì cô ta không còn cần hít thở nên Magnus biết đó chỉ là một thói quen. “Em biết anh đại diện cho Thợ Săn Bóng Tối,” cô nói. “Em muốn anh nói với họ thay mặt em.”
“Em muốn anh thỏa thuận giùm em,” Magnus dịch lại.


Cô không nhìn anh nữa. “Cách chọn lời của anh sao cần phải hiện đại thế chứ.”
“Họ nói em giết ba Thợ Săn Bóng Tối,” Magnus nói. “Có đúng không?”
“Chúng là thành viên Hội Kín,” cô nói, môi dưới run run. “Ngày xưa, chúng đã hành hạ và giết những thành viên trong tộc em...”


“Đó là lý do em làm thế này sao? Để trả thù ư?” Khi cô im lặng, Magnus nói. “Em biết họ làm gì với những kẻ dám ra tay giết Nephilim không, Camille.”


Đôi mắt cô sáng lên. “Em cần anh nói giùm em, Magnus. Em muốn được miễn án. Em muốn một lời hứa được ký bởi Clave rằng nếu em cung cấp thông tin, họ sẽ tha mạng cho em và em sẽ được tự do.”
“Họ sẽ không bao giờ thả em đâu.”
“Vậy họ sẽ không bao giờ biết vì sao bạn bè họ phải ch.ết.”


“Phải ch.ết?” Magnus nhắc lại. “Cách chọn từ thú vị đấy, Camille. Anh có đúng không khi nói rằng em không giết bừa? Chuyện này không chỉ để trả thù?”
Cô im lặng nhìn anh, ngực phập phồng đẹp mắt. Mọi thứ về cô đều đẹp - mái tóc màu bạc đổ xuống, đường cổ họng, kể cả máu chảy trong người.


“Nếu em muốn anh nói với họ giùm em,” Magnus nói, “ít nhất em phải nói cho anh biết vài điều nho nhỏ. Để thể hiện lòng thành.”
Cô cười sáng lạn. “Em biết anh sẽ giúp em mà, Magnus. Em biết quá khứ không hoàn toàn ch.ết trong anh mà.”
“Nếu muốn em cứ coi như nó đã ch.ết đi,” Magnus nói. “Sự thật, Camille?”






Truyện liên quan