Chương 32

16. Những thiên thần của thành phố New York
“Chúng ta đến rồi,” Maureen báo Simon.


Cô bé dừng ở giữa vỉa hè và nhìn lên tòa nhà đồ sộ bằng đá và kính sừng sững phía trước. Nơi này rõ ràng có thiết kế giống một trong những khu phức hợp xa hoa từng được xây dựng ở Upper East Side trước Thế chiến II, nhưng những thêm thắt hiện đại đã làm mất đi hơi hướm đó - những ô cửa sổ cao cao, mái nhà bằng đồng không chịu tác động của ô xi hóa, những tấm biển ghi dòng chữ MỞ BÁN Ở GIÁ $750.000 ở mặt tiền. Rõ ràng nếu mua một căn hộ tại khu chung cư này, bạn sẽ được sử dụng một khu vườn treo, một trung tâm thể dục thể thao, một hồ nước nóng cùng dịch vụ gác cổng 24/24 giờ, bắt đầu từ tháng mười hai. Lúc này, tòa nhà vẫn trong quá trình thi công, và những tấm biển TRÁNH XA: TÀI SẢN CÁ NHN được gắn trên dàn giáo bao quanh đó.


Simon nhìn Maureen. Có vẻ cô bé thích ứng nhanh với việc làm ma cà rồng. Họ đã chạy qua cầu Queensboro rồi lên đại lộ số Hai để tới đây, và đôi giày mềm màu trắng của cô bé đã rách. Nhưng cô bé không hề chậm bước và dường như chẳng hề ngạc nhiên khi không thấy mệt. Cô bé đang ngước nhìn tòa nhà với vẻ sung sướng, gương mặt nhỏ nhắn bừng lên cái vẻ mà Simon chỉ có thể đoán là dè chừng.


“Nơi này đã bị đóng cửa,” cậu nói dù biết điều đó rõ rành rành trước mắt. “Maureen-”


“Suỵt.” Cô bé đưa bàn tay nhỏ lên kéo tấm áp phích dán ở góc dàn giáo. Nó rời ra kèm theo một tiếng xé vữa và bật đinh. Vài cái rơi lộp cộp xuống chân Simon. Maureen ném cả mảng vữa sang bên và cười toe toét với cái lỗ tự tạo.


Đúng lúc đó, một ông lão dắt theo một con chó lông xù mặc chiếc áo khoác nhỏ xinh đi qua và dừng lại nhìn. “Cháu nên kiếm cho em gái cháu cái áo khoác đi chứ,” ông lão bảo Simon. “Với cái thân hình gầy gò như thế, con bé sẽ ch.ết cóng trong thời tiết này mất.”




Trước khi Simon kịp trả lời, Maureen đã quay sang và dành cho ông lão một nụ cười hung tợn: cô bé nhe toàn bộ hàm răng, kể cả những chiếc răng nanh nhọn hoắt như đầu kim. “Tôi không phải em gái anh ta,” cô bé rít lên.
Gương mặt ông lão trắng bệch, ông ta vội bế lấy con chó và ù té chạy.


Simon lắc đầu với Maureen. “Em không cần làm thế.”


Những chiếc răng nanh cắm xuống môi dưới của cô bé- Simon cũng từng gặp chuyện tương tự cho tới khi cậu quen với nó. Những dòng máu chảy xuống cằm cô bé. “Đừng nói em phải làm gì,” cô bé dằn dỗi nói, nhưng răng nanh đã co lại. Cô bé quệt tay ngang cằm, một cử chỉ rất trẻ con, khiến vệt máu nguệch dài. Đoạn, cô bé quay lại với cái lỗ vừa tạo. “Đi thôi.”


Cô bé chui vào và cậu đi theo. Họ đi qua một nơi rõ ràng là khu đổ rác của công nhân. Những dụng cụ hỏng nằm vất vưởng, những viên gạch vỡ, những túi ni lông cũ và những vỏ lon Coca vương vãi dưới đất. Maureen nâng váy và bước qua đống rác rưởi với vẻ ghê tởm hiện trên nét mặt. Cô bé nhảy qua cái rãnh hẹp, và lên một bậc thang nứt vỡ. Simon bám theo.


Những bậc thang dẫn tới cánh cửa kính đang mở. Qua đó là một đại sảnh lát đá hoa cương. Một ngọn đèn chùm không bật rủ xuống từ trần nhà, dù không có ánh sáng lấp lánh nào phá ra từ trên tinh thể pha lê của nó. Đối với mắt người thì nơi này quá tối. Trong sảnh đặt một cái bàn đá cẩm thạch dành cho người gác cửa, và hai bên sảnh có vài thang máy. Maureen ấn nút gọi thang máy, và Simon ngạc nhiện khi thấy nó sáng đèn.


“Chúng ta đi đâu đây?” Cậu hỏi.


Thang máy kêu “ping” một tiếng và Maureen bước vào, Simon nối gót. Thang máy được gắn bảng điều khiển màu đỏ và vàng với các mặt được ốp gương. “Đi lên.” Cô bé ấn nút lên mái và cười khúc khích. “Lên Thiên Đường,” cô bé nói và cánh cửa đóng lại.


“Tôi không thấy Simon.”


Isabelle, đang dựa vào một cây cột trong Ironworks và cố không tỏ ra chán ngán, ngước mắt thấy Jordan đang lù lù trước mặt. Anh ta đúng là cao quá đi. Anh ta ít nhất cũng phải sáu foot hai[ ] Vào lần đầu gặp, cô thấy anh ta khá quyến rũ, với mái tóc đen rối và đôi mắt xanh lá, nhưng giờ, khi biết anh ta là bạn trai cũ của Maia, cô đã chuyển thẳng anh ta sang khu vực “hàng trưng bày miễn động vào” rồi.


[ ] Khoảng 1m87
“Ờ, tôi không thấy cậu ấy,” cô nói. “Tôi tưởng anh là vệ sĩ của cậu ấy chứ.”
“Cậu ấy bảo sẽ trở lại ngay. Nhưng đó là chuyện của bốn mươi phút trước. Anh tưởng cậu ấy vào nhà vệ sinh.”


“Anh là kiểu vệ sĩ gì thế? Chẳng phải anh nên vào nhà vệ sinh cùng cậu ấy sao?” Isabelle hỏi.
Jordan có vẻ khiếp đảm. “Con trai,” anh ta nói, “không đi theo cậu con trai khác vào nhà vệ sinh.”


Isabelle thở dài. “Ngầm hoảng hốt về đồng tính sẽ ảnh hưởng tới anh suốt thôi,” cô nói. “Đi nào. Chúng ta đi tìm cậu ấy.”


Họ đi quanh bữa tiệc, đi vào và ra giữa những vị khách. Alec ngồi một mình tại bàn, chơi với ly sâm panh đã cạn. “Không, anh không thấy Simon,” anh trả lời câu hỏi của họ. “Nhưng đúng ra tôi có nhìn gì đâu.”


“Thế anh có thể đi tìm cùng bọn em.” Isabelle nói. “Như vậy anh sẽ có việc khác để làm ngoài làm một kẻ thảm hại.”


Alec nhún vai và đi cùng họ. Họ quyết định tản ra khắp bữa tiệc. Alec lên tầng để kiểm tr.a các ngóc ngách và tầng hai. Jordan ra ngoài xem xét ban công và lối ra. Isabelle tìm kiếm trong bữa tiệc. Cô đang tự hỏi tìm dưới gầm bàn có lố bịch không thì Maia tiến tới sau cô. “Mọi chuyện ổn chứ?” Cô nàng hỏi. Cô nàng ngước lên nhìn Alex, và rồi hướng Jordan vừa đi. “Nhìn qua là tớ biết những ai đang đi tìm người rồi. Các cậu tìm gì thế? Có vấn đề sao?”


Isabelle thông báo qua về tình hình Simon.
“Tớ vừa nói chuyện với cậu ấy độ một tiếng trước.”
“Jordan cũng vậy, nhưng giờ cậu ấy biến đâu mất ấy. Và vì dạo gần đây có nhiều người muốn tìm giết cậu ấy…”
Maia đặt ly rượu xuống bàn. “Để tớ giúp một tay.”


“Không cần đâu. Mình biết giờ cậu không còn thấy ch.ết mê ch.ết mệt Simon nữa-”
“Điều đó không có nghĩa là mình không giúp nếu cậu ấy gặp rắc rối.” Maia nói, như thể Isabelle đã quá lố. “Không phải Jordan chịu trách nhiệm để mắt tới Simon sao?”


Isabelle giơ tay lên trời. “Ờ, nhưng rõ ràng con trai không theo nhau vào nhà vệ sinh hay đại loại thế. Nghe chẳng hiểu gì cả.”


“Con trai chưa bao giờ là sinh vật dễ hiểu.” Maia nói và đi theo cô. Họ bước vào rồi rời khỏi đám đông, dù Isabelle đã khá chắc họ sẽ không tìm ra Simon. Trong ruột gan cô, một điểm lạnh lan rộng dần và lạnh hơn. Khi họ trở lại bàn họ ngồi lúc trước, cô có cảm giác như vừa nốc cả một cốc nước đá.


“Cậu ấy không ở đây.” Cô nói.
Jordan chửi thề rồi nhìn Maia với vẻ hối lỗi. “Xin lỗi em.”
“Em từng nghe những lời tệ hơn nhiều,” cô nàng nói. “Vậy bước tiếp theo thế nào đây? Đã ai thứ gọi cho cậu ấy chưa?”
“Chuyển thẳng tới hòm thư thoại,” Jordan nói.


“Có ai nghĩ được xem cậu ấy còn đi tới đâu được nữa không?”
“Khả năng dễ chịu nhất là cậu ấy về chung cư,” Jordan nói. “Còn tệ nhất là những kẻ đang theo đuôi cậu ấy đã tóm được cậu ấy rồi.”


“Những kẻ sao cơ?” Alec có vẻ choáng; dù Isabelle đã kể cho Maia nghe chuyện về Simon nhưng ông anh cô thì chưa được nghe một tí tẹo nào hết.


“Anh sẽ về căn hộ để tìm cậu ấy,” Jordan nói. “Nếu cậu ấy ở đó, tuyệt. Nếu không, anh vẫn nên bắt đầu tìm từ đó. Chúng biết cậu ấy ở đâu; chúng từng gửi thư tới chung cư bọn anh ở. Biết đâu anh sẽ tìm được một lá thư nữa.” Giọng anh ta nghe không có mấy phần hy vọng.


Isabelle quyết định trong một tích tắc. “Em đi cùng anh.”
“Em không cần phải-”
“Có chứ. Em đã bảo Simon đến tối nay; em phải chịu trách nhiệm. Hơn nữa, giờ em cũng chẳng hứng thú gì với bữa tiệc này.”


“Ờ,” Alec nói, có vẻ nhẹ nhõm được rời khỏi đây. “Anh cũng vậy. Có lẽ chúng ta nên đi cả thôi. Chúng ta có nên thông báo cho Clary biết không?”
Isabelle lắc đầu. “Đây là bữa tiệc của mẹ Clary. Làm thế là không công bằng. Hãy xem xem ba chúng ta làm được gì nào.”


“Ba người các cậu?” Maia hỏi, rõ ràng hơi bực.


“Em có muốn đi cùng bọn anh không, Maia?” Jordan cất tiếng hỏi. Isabelle sững lại; cô không chắc Maia sẽ trả lời thế nào trước câu hỏi trực tiếp đến từ người bạn trai cũ. Miệng cô gái kia hơi mím lại, và trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cô nàng đã nhìn Jordan – không phải bằng ánh mắt căm ghét mà là trầm ngâm suy tư.


“Đó là Simon,” cuối cùng cô nàng nói, như thể đã quyết định xong hết. “Em đi lấy áo khoác.”
Cửa thang máy mở ra đón chào luồng không khí hắc ám cùng những bóng đen. Maureen lại cất tiếng cười khúc khích thánh thót và nhảy vào trong bóng tối, để lại Simon thở dài thườn thượt theo sau.


Họ bước vào một căn phòng lớn lát đá cẩm thạch và không có cửa sổ. Căn phòng tối om, nhưng bức tường bên trái thang máy có một ô cửa kính cao vút. Qua đó Simon có thể thấy một ngôi nhà mái bằng, và phía bên trên là bầu trời đêm lấp lánh ánh sao.


Gió lại thổi mạnh. Cậu đi theo Maureen qua cánh cửa và bước vào không gian gió lạnh gào thét, chiếc váy của cô bé bay phất phơ như một con bướm đêm đang chấp chới bay trong trận cuồng phong. Khu vườn treo quả xinh xắn đúng như những tấm biển hiệu hứa hẹn. Sàn lát đá hình lục giác, những hàng hoa nở rộ dưới mái vòm nhà kính và những bụi cây được cắt tỉa cẩn thận thành hình các loại quái thú và động vật. Hai bên con đường họ đang đi là những ngọn đèn bé xíu. Xung quanh họ là những dãy nhà chung cư cao tầng bằng thép và kính, với những ô cửa sổ ngời ngời ánh điện.


Con đường dừng lại trước một cầu thang lát đá dốc lên cao, dẫn tới một khoảnh sân rộng với ba bức tường cao bao quanh một khu vườn. Rõ ràng nơi này được xây dựng để cư dân sống tại đây có chỗ giao lưu. Một khối xi măng lớn nằm giữa khoảnh sân. Simon đoán một ngày nào đó nó sẽ là bệ đặt lò nướng thịt. Xung quanh khoảnh sân là những bụi hồng, được cắt tỉa gọn ghẽ, hẳn sẽ ra hoa vào tháng sáu, cùng một hàng rào mắt chạy dọc các bức tường. Hẳn sẽ có một ngày nó bị những tán cây leo che khuất. Khu vườn treo xa hoa thuộc Upper East Side thật tuyệt đẹp, đây là nơi bạn có thể nằm dài thư giãn trên chiếc trường kỉ trong khi ngắm nhìn dòng East River lấp lóa ánh hoàng hôn cùng thành phố trải rộng trước mắt như một bức tranh khảm bằng ánh mặt trời long lánh.


Chỉ trừ có vài điều: Đá lát sàn bị bật tung, loang lổ những vết chất lỏng màu đen nhớp nháp, hẳn đã được dùng để vẽ một vòng tròn chẳng lấy gì làm tròn bên trong một vòng tròn lớn hơn. Dù không phải Thợ Săn Bóng Tối nhưng Simon cũng thấy kha khá chữ rune. Cậu có thể biết những chữ rune nào thuộc Sách Xám. Nhưng những kí tự này thì không. Chúng trông có vẻ đe dọa và sai trái, giống như một lời nguyền được viết nguệch ngoạc bằng một thứ ngôn ngữ xa lạ.


Ở giữa vòng tròn là khối xi măng kia. Đặt trên đó là một vật hình hộp chữ nhật được bọc trong vải đen. Trông hình dáng của nó khá giống một cỗ quan tài. Lại thêm những chữ rune khắc trên cây cột. Nếu máu Simon còn chảy, hẳn giờ nó đã lạnh ngắt rồi.


Maureen vỗ tay. “Ôi,” cô bé nói bằng giọng nheo nhéo như yêu tinh. “Nó đẹp quá.”
“Đẹp á?” Simon vội nhìn cái vật lù lù trên cột xi măng. “Maureen, cái quái gì -”


“Vậy em đã mang cậu ta tới,” Đó là một giọng phụ nữ, giọng một người được giáo dục, mạnh mẽ và – quen thuộc. Simon quay lại. Đứng ở lối đi phía sau cậu là một người phụ nữ tóc đen cắt ngắn. Ả rất mảnh khảnh, mặc áo khoác dài đen, thắt lưng ngang eo giống như những cô nàng trong những bộ phim điệp viên của thập niên bốn mươi. “Maureen, cảm ơn,” ả nói tiếp. Ả sở hữu một gương mặt góc cạnh, xinh đẹp với đôi gò má cao và đôi mắt đen to tròn. “Em đã làm rất tốt. Giờ em đi được rồi.” Ả chuyển ánh nhìn tới Simon. “Simon Lewis,” ả nói. “Cảm ơn cậu đã tới.”


Ngay khi ả gọi tên cậu, cậu đã biết ả là ai. Lần cuối cùng cậu thấy là ả đứng trong trận mưa rào ngoài quán Altor. “Cô. Tôi nhớ ra cô. Cô cho tôi tấm card. Music Promoter. Cô phải thật sự muốn lăng xê ban nhạc của tôi quá. Tôi còn chẳng nghĩ chúng tôi hát hay đến thế.”


“Đừng mỉa mai làm gì,” người phụ nữ. “Chẳng có tác dụng gì đâu.” Ả liếc nhìn xung quanh. “Maureen. Em đi được rồi.” Lần này giọng ả tỏ rõ thái độ, và Maureen, người đang đi luẩn quẩn quanh đó như một bóng ma, khẽ ré lên và vội vàng bỏ đi theo đường họ vừa tới. Cậu quan sát khi cô bé biến mất qua cánh cửa dẫn tới cầu thang máy, cảm thấy khá tiếc khi cô bé bỏ đi. Maureen không phải một người bạn đồng hành đúng nghĩa, nhưng không có cô bé, cậu cảm thấy cô đơn vô cùng. Dù người phụ nữ xa lạ này là ai, ở ả tỏa ra thứ khí rõ ràng của quyền lực hắc ám mà lúc trước cậu quá hoảng nên không nhận ra.


“Cậu gây cho ta không ít rắc rối đâu đấy, Simon,” ả cất giọng từ một nơi khác cách vài foot. Simon quay phắt lại và thấy ả đang đứng bên cạnh cọc xi măng tại tâm vòng tròn. Những đám mây lững lờ trôi qua mặt trăng, tạo nên một bóng đen di động trên gương mặt ả. Vì cậu đang đứng ở chân cầu thang, cậu phải ngẩng cổ lên để nhìn ả. “Ta cứ nghĩ tóm cậu dễ như bỡn thôi. Xử lý một ma cà rồng nhép. Một ma cà rồng mới sinh. Không phải ta chưa từng động tới một Ma cà rồng Ưa Sáng nào, dù đã một trăm năm nay chưa từng xuất hiện một sinh vật nào giống cậu. Đúng,” ả bổ sung, và cười khi nhìn thấy vẻ mặt cậu, “Trông ta trẻ hơn tuổi nhiều.”


“Trông cô cũng già thật.”


Ả bỏ qua câu thóa mạ vừa rồi. “Ta đã cử những người giỏi nhất đi đưa cậu về nhưng chỉ một người trở lại kèm theo vài lời cảnh báo lúng búng về lửa thiên đường và cơn giận của Chúa. Sau đó với ta, hắn chỉ là phế vật. Thật bực bội làm sao. Tiếp đến, ta quyết định tự mình xử lý. Ta đi theo cậu tới buổi biểu diễn ngớ ngẩn đó, và khi ta tiếp tận cậu, ta đã thấy nó. Thấy Ấn Ký của cậu. Và với tư cách một người quen của Cain, ta quá quen với hình dáng của nó rồi.”


“Cô quen Cain?” Simon lắc đầu. “Đừng mong tôi tin nhé.”


“Cậu có tin hay không,” ả nói. “Với ta chẳng khác biệt gì. Ta lớn tuổi hơn những giấc mơ của giống nòi cậu, cậu bé ạ. Ta đã bước đi trên những con đường mòn của Vườn Địa Đàng. Ta biết Adam trước Eve. Ta là người vợ đầu tiên của hắn, nhưng vì ta không nghe lời hắn nên Đức Chúa đã đuổi ta đi và tạo cho Adam một cô vợ mới, một cô ả sinh ra từ một bộ phận trên thân thể hắn[ ] để ả mãi nghe lời hắn.” Ả cười nhạt. “Ta có nhiều tên lắm. Nhưng cậu có thể gọi tôi là Lilith, con quỷ đầu tiên.”


[ ] Theo kinh Cựu Ước, Eve được sinh ra từ xương sườn của Adam.


Tới đó, Simon, người đã nhiều tháng nay không biết lạnh là gì, cũng phải rùng mình. Cậu đã nghe tới cái tên Lilith. Cậu không thể nhớ chính xác ở đâu, nhưng cậu biết đó là cái tên gắn liền với bóng tối cùng những thứ kinh khủng và hiểm độc.


“Ấn Ký của cậu đã để lại cho ta một câu đố,” Lilith nói. “Cậu biết không, ta cần cậu đấy, Ma cà rồng Ưa sáng ạ. Ta cần nguồn sống của cậu – dòng máu của cậu. Nhưng ta không thể cưỡng ép hay làm hại cậu.”
Ả nói như thể việc cần máu cậu là một điều tự nhiên nhất trong thế giới này.


“Cô – uống máu á?” Simon hỏi. Cậu thấy choáng váng như bị kẹt trong một giấc mơ kỳ lạ. Chuyện này chắc chắn không thể xảy ra rồi.
Ả cười lớn. “Quỷ không uống máu, cậu ngốc ạ. Thứ ta muốn từ cậu không dành cho ta.” Ả giơ bàn tay gầy ra. “Tới gần hơn nào.”


Simon lắc đầu. “Không đời nào tôi bước vào cái vòng tròn đó đâu.”
Ả nhún vai. “Cũng được. Tôi chỉ muốn cho cậu nhìn rõ hơn mà thôi.” Ả lơ đễnh nhúc nhích mấy ngón tay, kiểu như đang kéo rèm cửa sổ. Lớp vải đen bọc lấy cái thứ hình quan tài biến mất.






Truyện liên quan