Chương 47: Vất vả quá

Một dạo sau đấy, Đỗ Tử Vân thường xuyên xuất hiện ở tiệm sửa giày.


Ban đầu cô nàng còn cầm giày đến nhờ Nhiếp Chấn Hoành sửa, nhân lúc sửa giày thì nói chuyện này kia với Lâm Tri. Về sau lục hết giày dép cũ trong nhà rồi, Đỗ Tử Vân quyết định tới tay không luôn, chẳng hề che giấu hứng thú của mình với Lâm Tri tẹo nào.


Nhiếp Chấn Hoành thấy vậy, cũng chẳng làm gì để can ngăn cả.
Công việc của anh là mở cửa đón khách, không thể đẩy người ta ra ngoài được. Huống chi, Nhiếp Chấn Hoành cho rằng mình không có tư cách, cũng không có cái quyền cản vận đào hoa của Lâm Tri.
Dù… anh cũng rất muốn thế.


Nhưng chỉ cần tưởng tượng đến những nỗi khổ mà cậu nhóc từng phải chịu, Nhiếp Chấn Hoành lại không thể cướp đoạt bất cứ cơ hội nào có thể sẽ giúp Lâm Tri được vui vẻ.
Thế giới mà cậu nhóc từng tiếp xúc quá hẹp.


Ở cái tuổi mới ngoài hai mươi, đúng ra phải đang chơi đùa quậy phá với bạn bè, làm tất cả những chuyện khác người mà mình mong muốn, hưởng thụ niềm vui sướng vô lo vô nghĩ. Một độ tuổi tràn ngập sức sống và hoài bão như thế, mà Lâm Tri lại lặng lẽ ngồi trong một góc nhỏ chật chội tồi tàn ở cửa tiệm của anh, Nhiếp Chấn Hoành trông mà thấy đau lòng.


Đỗ Tử Vân là kiểu con gái rất dễ được mọi người yêu mến.




Trẻ trung, giàu sức sống, dù Lâm Tri chẳng nói câu nào, cô nàng cũng có thể vui vẻ ríu rít một mình. Hơn nữa cô bé cũng khá ưa nhìn, tươi trẻ xinh xắn. Khi cô nàng ngồi cạnh Lâm Tri trò chuyện với cậu, người ngoài nhìn vào đều cảm thấy hai đứa rất xứng đôi.


Thậm chí một suy nghĩ còn hiện lên trong tâm trí Nhiếp Chấn Hoành—— nếu cô bé có thể dắt cậu nhóc ra khỏi thế giới cô độc, để đôi mắt Lâm Tri cũng tỏa ra nhựa sống tràn trề như mắt cô bé… thì anh sẽ chủ động chặt đứt ý nghĩ xằng bậy trong đầu mình.


Dù sao đó vốn cũng là chuyện không có kết quả. Huống hồ, người ngợm anh thế này ——
Nhiếp Chấn Hoành cúi đầu nhìn bên chân trái yếu xìu của mình, cười nhạo.
Tội gì làm vướng bận đời người ta?
“Lâm Tri, đi thử đi, chỗ ấy hay cực á!”


Giọng nói ngọt ngào cắt ngang dòng suy tưởng của Nhiếp Chấn Hoành. Ở một nơi không xa trong tầm nhìn của anh, cô gái mặc đồ hóa trang anime manga đang ngồi xổm cạnh bảng vẽ, nũng nịu tỏ vẻ dễ thương với cậu trai đang vẽ tranh, “Có cosplay, còn cả biểu diễn, ca hát, kịch sân khấu, với nhiều cái nữa, thú vị lắm luôn!”


Hôm nay là cuối tuần, mấy đứa bạn thân trong clb ở trường rủ Đỗ Tử Vân đi triển lãm truyện tranh chơi. Cô nàng vốn ngại nóng, lười đi, nhưng nghĩ tới anh chàng xinh trai ở tiệm sửa giày, cô bé lại rung rinh.


Tuy anh chàng ấy kiệm lời, nhưng đã đẹp trai lại còn tài hoa, nếu cưa đổ về làm bạn trai mình, thì chả mĩ mãn quá còn gì?
Đỗ Tử Vân là người thuộc phái hành động, cô nàng hỏi mua thêm một tấm vé từ lũ bạn, rồi tới cửa hàng của Nhiếp Chấn Hoành túm người ta đi chung.


“Bình thường anh hay xem phim thể loại gì? Máu me, chữa lành, hay là otome?”
(Otome: là dòng phim ảnh, truyện, game hướng tới đối tượng chính là phái nữ. Những ấn phẩm thuộc thể loại này hay là 1 nữ có nhiều nam đẹp trai vây quanh. Còn dòng tương tự hướng tới con trai là gal game.)


Tới đây thường xuyên suốt một hai tuần trời, nên Đỗ Tử Vân cũng có hiểu biết cơ bản về Lâm Tri. Ít nhất cô nàng đã biết họ tên tuổi tác của cậu, thi thoảng còn có thể hỏi đáp mấy câu với cậu thanh niên. Tuy có lẽ còn chưa đến mức bạn bè, nhưng Đỗ Tử Vân tin rằng, ngày ấy sẽ không xa!


“Anh có xem mấy bộ hoạt hình đang hot dạo này không?” Đều là bạn cùng trang lứa, Đỗ Tử Vân ngầm nhận định Lâm Tri cũng thích mấy thứ 2D như cô nàng, trổ hết thủ đoạn để PR sự thú vị của triển lãm này cho cậu nghe, “Trong fes có tất cả nhân vật manga anh thích ấy! Đi không đi không!”
“Không xem.”


Người trước mặt trả lời cô bé thẳng toẹt với vẻ vô cùng nghiêm túc, “Anh là người lớn, không xem phim hoạt hình.”
Không biết cậu nghe được câu ngụy biện này ở đâu, cứ như thực sự cho là chỉ trẻ con mới xem hoạt hình vậy.


Đỗ Tử Vân nghe cậu nói thế thì nghẹn đứ, không phục phản bác ngay, “Người lớn thì càng phải xem anime manga chứ!”
Nói chuyện với Lâm Tri nhiều, Đỗ Tử Vân cũng phát hiện, cách thức tư duy của anh chàng này khác hẳn những người cô nàng từng gặp. Tuy thấy là lạ, nhưng cô không ghét cậu.


Ngược lại, cô nàng còn thấy Lâm Tri thế này mới thú vị chứ, đáng yêu đáng mến, không như cái lũ con trai thích màu mè phông bạt ở trường.


“Thế giới của người trưởng thành đắng cay như thế,” Đỗ Tử Vân cố ý giải thích với Lâm Tri thật nghiêm chỉnh, “Nên mình càng nên xem mấy bộ anime manga thú vị cho giải trí!


“Anh nhìn mẹ em đấy, rồi lại nhìn ông chủ Nhiếp mà xem,” Đỗ Tử Vân khuyên nhủ, nâng ngón tay lên chỉ về phía người đàn ông ngồi cạnh cửa, “Ngày nào cũng thức khuya dậy sớm, chỉ vì kiếm mấy đồng tiền nuôi gia đình, có vất vả không cơ chứ?”


Lâm Tri nhìn theo hướng cô nàng chỉ, nghiêm túc gật đầu.
Ừ.
Anh Hoành phải kiếm tiền mỗi ngày, vất vả ghê.


“Vậy mới bảo, lúc nghỉ ngơi mình nên đọc tiểu thuyết truyện tranh xem hoạt hình linh tinh cho khuây khỏa,” Đỗ Tử Vân vung tay lên, “Thấy các nhân vật trong phim trong truyện được sống vui vẻ, tất cả mỏi mệt sẽ tiêu tan hết, không phải lại càng có động lực để làm việc hơn sao?!”


Cô nàng nói rất là hợp lý, gần như thuyết phục được Lâm Tri ngay.
“Có gì, hay thế?”
Thậm chí cậu còn chủ động mở miệng hỏi.
“Hừm ~”


Đỗ Tử Vân vỗ cằm, tỏ vẻ trầm tư rõ lâu, rồi mới đập tay đánh chát, “Tạm thời em chưa nghĩ ra. Lát mình đi fes với nhau, chắc chắn em sẽ nhớ được nhiều hơn ý!”
Nhiếp Chấn Hoành luôn vùi đầu trong công việc, nhưng lại nghe hết đoạn đối thoại giữa hai cô cậu.


Thấy cậu nhóc bị cô bé lừa ngon ơ, anh vừa thấy buồn cười, lại chợt trào dâng nỗi chua xót không thể nói thành lời.
Đúng là… ngố quá, ai bảo gì cũng tin.


Lúc mình trêu người ta thì không sao, nhưng thấy Lâm Tri bị người khác trêu chọc, Nhiếp Chấn Hoành lại có cảm giác như món đồ của mình bị cướp mất vậy.
Anh biết mình không nên cảm thấy như vậy, nhưng có một số tình cảm anh không thể kiểm soát nổi.


“Không phải anh thích vẽ vời lắm à? Chỗ đấy đông họa sĩ cực. Biết đâu còn được người ta vẽ tặng cho đó, anh có thể làm quen rất nhiều bạn mới!”


Ở đầu bên kia, Đỗ Tử Vân còn đang giở hết chiêu trò để cổ vũ Lâm Tri đi, “Sẽ được chiêm ngưỡng nhiều bức tranh thú vị lắm đó!”
Nói xong câu chốt, Đỗ Tử Vân cuối cùng cũng thấy đôi mắt người đối diện hơi rung rinh.


Nhưng cậu thanh niên không đồng ý đi với cô nàng ngay, chỉ quay đầu lại nhìn về hướng người đàn ông đang sửa giày cạnh cửa.
“Đi đi.”
Nhiếp Chấn Hoành dịu giọng cổ vũ cậu, “Đi xem sao.”
“Anh Hoành, đi chung nhé?”


Lâm Tri thả cây cọ mình đang cầm xuống, đôi mắt đượm vẻ chờ mong, đợi Nhiếp Chấn Hoành gật đầu.
Nhưng Nhiếp Chấn Hoành chỉ phẩy tay, trỏ vào chiếc máy trước mặt mình, nói, “Anh còn phải làm việc.
“Mấy đứa cứ đi chơi cho vui đi.”


Anh cố gắng không nhìn vào đôi mắt tối sầm đi của cậu nhóc, chỉ dặn dò Đỗ Tử Vân, “Tiểu Tri khá sợ người lạ, qua đấy nhớ phải để ý thằng bé nhé.”


“Dạ dạ dạ, yên tâm, yên tâm!” Đỗ Tử Vân vội vàng gật đầu, vui vẻ ra mặt vỗ ngực bảo đảm, “Cháu chắc chắn sẽ chăm anh ý thật kỹ, không thành vấn đề ạ!”
Nhìn khuôn mặt tươi xinh của cô bé, Nhiếp Chấn Hoành vẫn không an tâm lắm.


Anh đứng dậy, lê cái chân què đến chỗ bàn để dụng cụ, lấy giấy bút ra, viết một dãy số đưa cho Đỗ Tử Vân, “Nếu gặp chuyện khẩn cấp gì, hoặc Lâm Tri có biểu hiện lạ, thì cứ gọi số này bất cứ lúc nào.”


Đỗ Tử Vân gật đầu đồng ý, cất tờ giấy cẩn thận vào túi xách, ngẩng đầu lên thì lại thấy Nhiếp Chấn Hoành xoay người đi đến đằng sau bồn rửa, sửa soạn gói ghém gì đó.
—— hình như là một chiếc ba lô nhỏ.
Màu vàng nhạt, cùng màu với cái tạp dề quây mà anh Lâm Tri đang đeo.


“Thằng bé ra ngoài là phải mang đủ đồ. Nước, khăn giấy, sổ ký họa đều ở trong này.”
Nhiếp Chấn Hoành nhanh chóng bỏ đủ đồ vào túi, tiện thể rút túi thực phẩm dùng một lần ra, bỏ mấy quả anh đào đã rửa sạch vào cho Lâm Tri, buộc cẩn thận rồi đút trong ba lô.


Chiếc ba lô này nhỏ hơi cái cặp hồi xưa của Lâm Tri một tẹo. Cách đó không lâu họ đi tản bộ sau bữa tối rồi mua nó ở một sạp nhỏ bên đường.


Túi bằng vải bạt, không đắt, nhưng trông không quá khô khan và giống kiểu học sinh, càng phù hợp với khí chất họa sĩ của Lâm Tri hơn. Nhiếp Chấn Hoành bảo cậu nhóc đeo thử lên, rồi mua ngay tắp lự.
Nhưng mua về từ đó, mà nay mới lấy ra dùng lần đầu.
“Được rồi, đi đi.”


Nhiếp Chấn Hoành kéo khóa ba lô lại, đưa cho Lâm Tri, “Tối đừng về muộn quá nhé.”


Lâm Tri hé miệng, còn định nói gì đó với Nhiếp Chấn Hoành, nhưng Đỗ Tử Vân đứng cạnh đã không chờ nổi nữa, cô nàng hưng phấn kéo vạt áo cậu đi ra ngoài, “Chúng cháu xuất phát đây! Bye bye chú Nhiếp nha!”


Vì mẹ cô bé quen ông chủ tiệm sửa giày từ xưa, nên Đỗ Tử Vân luôn coi Nhiếp Chấn Hoành như người đồng lứa với mẹ mình. Hơn nữa, cô nàng muốn kéo gần quan hệ với Lâm Tri, nên chủ động đổi cách gọi “ông chủ Nhiếp” xa lạ thành “chú”.


Đỗ Tử Vân còn rất lấy làm phởn chí, tự cảm thấy mình lanh lợi quá chừng.
Nhưng cô nàng không thấy ở đằng sau mình, nửa mặt Nhiếp Chấn Hoành đã tối sầm lại.


Vậy hẵng còn chưa hết, vừa đi, Đỗ Tử Vân còn vừa cảm thán với Lâm Tri, “Sếp của anh giống như mẹ em vậy đó, chú ấy không phải chú ruột của anh thật hả? Đối xử với anh tốt thế còn gì!”
“Không phải chú đâu.” Lâm Tri nghiêm túc sửa lại lời Đỗ Tử Vân.
“Anh Hoành là anh Hoành thôi.”






Truyện liên quan