Chương 61: Hạt cười

Nói là muốn làm hamster, nhưng khi bắt tay vào làm thật, thì Nhiếp Chấn Hoành lại phát hiện quả thực mình… chưa làm được ngay.
“Khụ, Tri Tri, em có biết vẽ hamster không?”


Nhiếp Chấn Hoành tìm mãi trong đống rập hình thú vật của mình, phát hiện chẳng có cái nào dính dáng đến hamster cả. Mấy thứ đồ trang trí lập thể này mà không có bản vẽ trước thì khó mà làm được nếu chỉ dựa vào mỗi trí tưởng tượng, vì thế Nhiếp Chấn Hoành đành mở miệng nhờ cậu họa sĩ bên cạnh giúp đỡ.


“Hamster, là chuột ạ?”
(Hamster trong tiếng Trung là , nghĩa là chuột kho thóc, chuột vựa thóc. Ở VN gọi là chuột đuôi cụt.)
Nhưng mà, hiển nhiên loại thú cưng đang mốt mấy năm gần đây này chưa từng xuất hiện trong thế giới của bé con. Vẻ mặt hoang mang của Lâm Tri khiến Nhiếp Chấn Hoành vừa thương vừa buồn cười.


“Tụi nó…” Nhiếp Chấn Hoành nhớ lại những gì ngày xưa bà chị từng dạy mình, không chắc lắm, “Chắc là bà con xa.”
Thấy vẻ tò mò hiện lên trong mắt Lâm Tri, Nhiếp Chấn Hoành mở lịch sử trò chuyện với chị mình, tìm mấy video cho cậu xem.


Có một dạo, chị Nhiếp mê con vật này dữ lắm. Chị không chỉ nuôi một con, mà còn chụp ảnh quay video suốt ngày. Thậm chí chị còn bắt thằng em làm đồ nội thất mini cho con hamster của mình, khiến Nhiếp Chấn Hoành tay đau răng nhức.
“Đây, cái con đang trốn trong mùn cưa ấy.”


Nhiếp Chấn Hoành ấn video hamster đang ăn. Anh chỉ vào góc lồng sắt, nơi một con vật lông xù đang không ngừng nhét hạnh nhân vào má, giới thiệu với Lâm Tri, “Hamster có túi má ở hai bên, chứa được rất nhiều đồ ăn trong ấy. Nếu thấy món gì mình thích, hoặc không ăn nổi nữa, chúng toàn nhét vào trong má.”




Trong video, chị chủ quay phim đang đổ một đống hạt khô như hạt dưa, hạt điều, hạnh nhân vào lòng bàn tay. Sau đó, chị cẩn thận mở cái lồng thú trong suốt, thò tay vào trong ấy.


Trong lồng sắt, con vật nhỏ có lông màu xám trắng đang rụt rè ló đầu ra từ đống mùn cưa. Đôi mắt đen bóng của nó tình cờ nhìn vào ống kính đúng lúc này. Chẳng biết nó thấy gì, mà toàn thân bất động mất một lúc lâu, rồi mới nhấc cái chân ngắn cũn cỡn, lắc mông bò tới cạnh cái tay kia.


Có vẻ đồ ăn hấp dẫn quá, nên con vật thử dùng vuốt cầm mấy hạt dưa, gặm rốp rốp một chặp là xong. Sau đấy, hai cái vuốt nhỏ màu hồng không ngừng khuân vác đồ ăn ra khỏi lòng bàn tay con người. Nó nhét hạt cực kỳ chuyên chú, không còn để tâm đến bất kỳ chuyện gì khác, cho đến khi nhét hết đống hạt vào mồm.


Video không dài, nhưng Lâm Tri lại xem không chớp mắt, cực kỳ hứng thú.
Cậu nhìn hai bên má bẹp bẹp của chú hamster phồng dần lên, cho đến khi thành một cục kệch cỡm, miệng cậu cũng vô thức mở to ra theo.
Với Nhiếp Chấn Hoành thì, chú hamster bên cạnh anh hiển nhiên thú vị hơn con trong video nhiều rồi.


Anh luôn để ý liếc xem biểu cảm của bé con. Phát hiện vẻ mặt của Lâm Tri mỗi lúc một thêm sinh động khi quan sát động tác của chú hamster trong video, trái tim anh ngứa ngáy như có cọng lông vũ phất qua vậy.
Nhiếp Chấn Hoành bỗng nhiên nhớ ra, hình như trong tiệm anh cũng có mấy món đồ vặt cho hamster.


Hồi Tết Âm bà chị anh xách khá nhiều quà tết sang, nào là hạnh nhân, đồ ăn vặt, thực phẩm chức năng, chất đầy nửa nhà. Nhiếp Chấn Hoành nhìn đã thấy đau đầu, không biết bao giờ mới tiêu diệt xong được. Anh dứt khoát mở ra tặng cho xóm giềng xung quanh, còn dư lại một ít, anh nhét lung tung vào ngăn tủ, thi thoảng trẻ con tới cửa hàng, anh có thể bỏ bừa ra cho chúng nó.


Nhiếp Chấn Hoành duỗi tay tìm trong quầy chứa đồ cách đó không xa, quả thực móc được một hộp đầy ụ hạt dẻ cười. Bình thường anh không khoái món hạt khô này lắm, nhưng hôm nay chẳng biết tại sao, nhìn mấy thứ hạt tròn vo này, Nhiếp Chấn Hoành lại thấy hơi thèm.


Video vừa nãy đã phát xong, thấy Lâm Tri hẵng còn rất hào hứng, Nhiếp Chấn Hoành quyết định nhét luôn di động của mình vào tay bé con, rồi lại bật tiếp một clip về hamster cho cậu xem.


Anh đứng dậy đi rửa tay, mở hộp đổ một vốc hạt cười ra tay mình, ngồi cạnh Lâm Tri từ tốn bóc vỏ. Hạt để lâu, chẳng rõ đã bị ỉu chưa. Nhiếp Chấn Hoành bóc một hạt nếm thử trước, cảm thấy ăn cũng được, thì mới tiếp tục.


Tiếng “răng rắc” vang lên, vỏ hạt màu trắng sữa dễ dàng bị ngón tay thô ráp bóc ra, để lộ nhân màu xanh lá bên trong. Nhiếp Chấn Hoành cầm hạt khô tròn vo, cực kỳ tự nhiên nhét vào cái miệng vẫn đang hé mở của cậu nhóc bên cạnh.
“Ý?”


Lâm Tri đặt hết tâm trí vào video, bị nhét thêm một thứ vào miệng thì vô thức nhai cắn. Nhấm mấy lượt, cậu mới nếm ra đó là cái gì, mắt sáng lên: “Hạt cười!”


“Ừ.” Lúc này, con hamster trong video cũng đang nhét nhân hạt vào mồm. Thấy cảnh tượng tương đồng này, Nhiếp Chấn Hoành buồn cười, “Thích ăn không?”
“Dạ có.” Lâm Tri gật đầu, thi thoảng mẹ cũng mua cho cậu ăn.


Tuy đang trả lời Nhiếp Chấn Hoành, nhưng thật ra mắt Lâm Tri vẫn hướng về chú hamster đáng yêu trong clip. Cậu nhai nhân hạt cười răng rắc xong, vừa nuốt xuống họng, thì một miếng hạt cười đã bóc vỏ sẵn lại được nhét vào miệng cậu.
Ơ?


Đôi mắt đang phản chiếu hình ảnh chú hamster chớp chớp, thoáng dứt ra khỏi màn hình di động. Lâm Tri nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, nào ngờ lại bắt gặp gương mặt tươi cười của anh Hoành. Cậu cũng thấy ngón tay người đàn ông đang cầm sẵn đồ ăn, kề ngay bên miệng cậu.


Lâm Tri sửng sốt, khoe đôi má lúm đồng tiền với người đàn ông, rồi ngoan ngoãn há mồm để anh đút cho.
Ừm.
Lâm Tri nghiêm túc nhai hạt dẻ cười, nghĩ thầm trong dạ.
Sao anh Hoành cũng thích đút cho cậu ăn như mẹ thế nhỉ?
*


Đến khi xem hết các video về hamster trên di động của Nhiếp Chấn Hoành, thì bụng Lâm Tri cũng no ngang rồi.


Cậu chủ động cầm cọ vẽ, linh cảm dâng lên ào ào. Nhiếp Chấn Hoành còn chưa kịp nhắc, cậu đã bắt đầu phác họa lên tờ giấy. Nhiếp Chấn Hoành ngồi cạnh quan sát một lát, chỉ cảm thấy những đường nét bé con đang vẽ đáng yêu trơn tru lạ thường.
Ừ… đúng là hamster ăn no căng đây mà.


“Vậy em cứ vẽ trước đi nhé, anh đi kiếm ít nguyên liệu.”
Biết cậu họa sĩ nhà mình mà đã vào guồng thì sẽ quên hết tất cả, Nhiếp Chấn Hoành cũng chẳng nhàn rỗi, anh định qua tiệm chăn bông của Nhiệt Hợp Mạn ở bên kia đường mua ít vải lông —— loại lông thật luôn.


Cửa hàng chăn bông Thiên Sơn của Nhiệt Hợp Mạn bán chủ yếu là chăn bông, thêm mấy thứ nệm giường vỏ chăn, thảm lông gối dựa gì gì đấy, hầu hết là đồ dùng trong nhà.


Để chứng minh chăn bông nhà mình là hàng núi Tuyết Thiên Sơn chính tông, Nhiệt Hợp Mạn còn cố ý treo mấy loại bông trên giá trưng bày để khách hàng so sánh. Tuy phần lớn mọi người cũng chẳng thấy chỗ khác ở đâu, nhưng không thể không nói, sau khi có chiêu này, lượng khách đặt chăn của tiệm chú ta đã tăng lên nhiều. Về sau, chú ta bán mấy món chăn lụa thảm lông gì gì đấy, cũng hay để nguyên liệu bên cạnh, trông cũng authentic ra trò.


Chẳng qua, mấy thứ nguyên liệu thô này thi thoảng lại ngót mất một món, giá trưng bày lúc nào cũng trong trạng thái hụt cái này thiếu cái kia.


Chuyện này hầu như chẳng liên quan gì đến Nhiếp Chấn Hoành, mà tất cả là tại đứa con gái Y Na nhà Nhiệt Hợp Mạn hay kéo xuống làm đồ chơi. Hôm nay Nhiếp Chấn Hoành cũng qua đây xin mấy miếng bông về làm mặt trang trí móc khóa.
“Lão Mạn, có nhà không đấy?”


Nhiếp Chấn Hoành qua đường, đi đến cửa hàng chăn bông ở góc phố, gọi với vào bên trong.


Cửa hàng cũng to xêm xêm tiệm anh, một nửa không gian đã bị đống chăn đệm được gấp gọn lớn nhỏ chiếm cứ. Nửa còn lại bày một cái bàn gỗ, tất cả đồ dùng cho giường chõng gia đình đều chất trên ấy, màu sắc rực rỡ, đẹp xinh vô cùng. Ở góc trong cùng ngoài mặt tiền, còn có một cánh cửa nhỏ màu trắng, nối tới chỗ làm kho để hàng. Chẳng qua cửa đấy hơi khuất, gần như hòa làm một với đống chăn trên kệ, nên hơi khó thấy.


Nhiếp Chấn Hoành nhìn vào trong tiệm, không thấy ai, đoán chừng Nhiệt Hợp Mạn lại chui vào buồng trong rồi. Nếu không chơi với con gái, thì đang ngủ là cái chắc.
“Chú Nhiếp!”
Bỗng dưng, tiếng thì thào của trẻ con chợt vang lên trong cửa tiệm yên tĩnh.


Nhiếp Chấn Hoành nhìn quanh quất một vòng, thì mới phát hiện một bím tóc nhỏ ở đằng sau chiếc bàn gỗ. Khi bước vào trong phòng, anh lại thấy một mái tóc xoăn xoăn bên cạnh bím tóc nọ.
“Hai đứa làm gì ở đây thế?”


Nhiếp Chấn Hoành thấy buồn cười vì bị hai đôi mắt đen láy tròn xoe nhòm ngó, anh xách hai con nhóc lên từ dưới bàn gỗ, mỗi đứa một tay——
Một đứa là con bé Cam Khả Khả ngày trước hay tới chơi tiệm anh, đứa kia, là Y Na con gái của Nhiệt Hợp Mạn.
“Suỵt ——!”


Cam Khả Khả tính tình hướng ngoại, lại chơi thân với Nhiếp Chấn Hoàn, bị xách lên con bé cũng chẳng sợ, chỉ tỏ vẻ căng thẳng giơ ngón trỏ với Nhiếp Chấn Hoành, “Mau thả tụi con xuống! Lát chú Nhiệt ra bắt tụi con mất!”


Y Na bên cạnh con bé thì rụt rè hơn. Lúc này, nó cũng ôm cánh tay Nhiếp Chấn Hoành lắc anh, như thể Nhiếp Chấn Hoành đang phá hoại “kế hoạch nhớn” của hai đứa vậy.


Bấy giờ, giọng nam trung mang theo khẩu âm của dân tộc Duy Ngô Nhĩ chợt vọng ra từ buồng trong, “Trốn kỹ chưa? Bố sắp ra rồi đấy nhá? Mười, chín, tám…”


Hai cô bé vội trợn tròn mắt, hoảng loạn trốn khỏi tay Nhiếp Chấn Hoành, tính quay lại khoảng nhỏ duy nhất có thể trốn được trong tiệm. Nhiếp Chấn Hoành cực kỳ phối hợp bảo hai đứa ngồi xổm xuống, còn mình thì kéo ghế ra, thân hình to lớn chắn ngay trước bàn gỗ, coi như che khuất hết hai đứa con nít.


Cam Khả Khả và Y Na rụt người dưới bàn gỗ, nhìn nhau một lát.
Sau đó lén lút che miệng lại, cười híp mắt.






Truyện liên quan