Chương 80: Muốn học

Từ trước đến nay thủ ɖâʍ luôn là một hoạt động cực kỳ riêng tư.


Rất ít người không ngại phô bày chuyện này với kẻ khác, giống như chẳng mấy ai thực sự bộc lộ bản ngã của mình ra bên ngoài. Nhưng hiển nhiên là, Lâm Tri không phải một thành phần trong đó, cậu chẳng hề thẹn thùng hay thấy khó chịu trước chuyện mình sắp làm tiếp theo.


Một phần là vì bản thân cậu ngây thơ sẵn, phần khác là tại cậu hoàn toàn tin tưởng và thân mật với người bên cạnh.


Cho nên khi Nhiếp Chấn Hoành thò tay vào chiếc quần ngủ bằng cotton của cậu, Lâm Tri cũng không xấu hổ tẹo nào, ngược lại còn chủ động kéo dây chun quần được thắt thành nơ bướm ra, nhấc mông lên tụt một nửa quần ngủ xuống, để lộ qυầи ɭót tam giác màu lam bên trong.


“… Không cần phải thế đâu.” Tay Nhiếp Chấn Hoành khựng lại.
“Phải thế chứ.” Lâm Tri còn định tụt quần xuống thêm chút nữa, “Không là không thấy được đâu.”
“… Em ấy à.”


Nhiếp Chấn Hoành thật sự hơi bó tay trước em bé thẳng thắn nhà mình. Anh than thở, nhưng không ngăn cản nữa, chỉ đưa ngón tay ra nắm đầu ve con, vừa bất đắc dĩ vừa thương yêu xoa nắn nó.
“Em bảo muốn học, thì lát đừng có mà thét lên đấy.”




“Tại sa…” Lâm Tri vốn không hiểu tại sao lại phải thét, nhưng chẳng mấy giây sau cậu đã không kìm được mà rên lên, “Ưm!?”
Cảm giác này kỳ diệu quá.


Như thể tất cả dây thần kinh trong cơ thể đều dồn xuống bụng dưới, ánh mắt và cảm giác của Lâm Tri đều đi theo kích ứng thần kinh tới nơi người đàn ông đang nắn bóp, rồi giọng cậu mới chậm chạp đuổi theo sau.


Lúc này tay Nhiếp Chấn Hoành mới chỉ ấp ngoài qυầи ɭót của Lâm Tri, vuốt ve chỗ hơi phồng lên giữa háng bé con cách một lớp vải.


Đây là lần đầu anh chạm vào của quý của người khác trong đời. Về lý mà nói, đúng ra bản thân anh sẽ chẳng có cảm giác gì, rốt cuộc người ngứa ngáy có phải là mình đâu. Nhưng thực ra, ban nãy lúc còn chưa ra tay, mới chỉ nhìn thấy phần chân mịn màng lộ ra và chiếc qυầи ɭót màu lam sạch sẽ của ai kia thôi, mà thằng em của anh đã cửng lên rồi.


Nhiếp Chấn Hoành cũng không rõ sao mình lại phản ứng mãnh liệt như thế.
Chẳng lẽ đây là cây cỗi nở hoa, chảo nóng thêm dầu đấy chăng?
Nhưng khi thật sự chạm vào ve con, thấy phản ứng của Lâm Tri, Nhiếp Chấn Hoành mới phát hiện, thật ra không phải.


Đấy chỉ là vì người trước mặt là Lâm Tri, là bé con quá đỗi đáng yêu của anh mà thôi.
Bất kể là bản thân cậu, hay chú chim nhỏ giống chủ nhân của nó, thì anh đều mê đắm say sưa, yêu thương sâu sắc.
“Bình thường, chỗ này chỉ dùng để đi tiểu thôi.”


Nhiếp Chấn Hoành cực kỳ kiên nhẫn vuốt ve chú chim còn đang ngủ gật dưới lòng bàn tay mình từng chút một, đồng thời nói với Lâm Tri, “Nhưng đôi lúc, nó sẽ thay đổi hình dạng một tẹo, có công dụng khác nữa.”


Động tác của anh rất chậm, không gấp gáp mạnh bạo như lúc tự tuốt kiếm cho mình. Anh chỉ chậm rãi dịu dàng lướt theo hướng ve con đang nằm phủ phục, cho đến khi bé nó ngẩng đầu lên từng tí một, tỉnh giấc ban mai.
“Như bây giờ đây.”


Anh nâng cái tay kia lên, nắm tay Lâm Tri cùng đặt lên chỗ đó, để cậu tự sờ, “Này.”
“Cứng.” Lâm Tri đương nhiên cũng cảm nhận được, tay cậu gượng gạo rụt về đằng sau.


“Ngoan, không sao đâu, đây là phản ứng bình thường thôi.” Nhiếp Chấn Hoành nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay cậu, “Con trai ai chẳng thế.”
Tròng mắt Lâm Tri chuyển động, xoay về hướng anh, “Anh Hoành, cũng thế sao ạ?”
“… Đương nhiên rồi.”


Nhiếp Chấn Hoành bỗng nhiên cảm thấy e là tối nay sẽ khó khăn lắm đây. Tự làm giáo viên sinh lý cho người yêu hiển nhiên là một trải nghiệm kỳ cục mà ít người từng giắt lưng.
Nhất là khi nó rất thử thách tính nhẫn nại và sự bền bỉ của một gã đàn ông trưởng thành phải ăn chay lâu ngày.


Thấy Lâm Tri không hề nhìn qua chỗ khác, Nhiếp Chấn Hoành cũng bắt chước động tác ban nãy của bé con, kéo cạp quần ngủ của mình xuống.
Một cái lều to đã nằm chễm chệ trên chiếc qυầи ɭót màu xám đậm, thể hiện kích thước đáng nể và tâm trạng háo hức của thứ bên trong.
“Em sờ đi.”


Lần này Nhiếp Chấn Hoành còn chưa kịp hướng dẫn, Lâm Tri đã chủ động duỗi tay sang. Cậu tò mò và hiếu kỳ nâng đầu ngón tay lên, chọc chọc đỉnh lều vài cái.
“Ui…” Thế này thì ch.ết Lão Nhiếp mất thôi.


Phần đỉnh màu xám đậm sậm màu thêm chút ít. Trước khi tình thế vuột khỏi tầm kiểm soát, Nhiếp Chấn Hoành vội vàng túm ngón tay bé con, đưa nó về bên cạnh lều nhỏ của cậu.
“Em tự sờ bản thân trước đã.” Anh cất giọng khàn khàn.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đau Đến Mấy Vẫn Yêu


2. Có Một Dị Tộc Giữa Các Cậu
3. Người Tình Trong Gương
4. Thợ Sửa Giày
=====================================


“Không phải em muốn học sao,” Nhiếp Chấn Hoành móc phần mép qυầи ɭót màu xanh da trời, thả chú ve con bên trong ra, nắm trong lòng bàn tay, “Quan sát cách anh làm nhé. Sau này sáng dậy mà có phản ứng… thì làm thế này.”
Lâm Tri nhớ tới lần đầu mình vẽ tranh.


Hồi đó giáo viên cầm một đống cọ tới, dạy cậu dùng từng chiếc một. Lâm Tri bèn tò mò cầm cán bút bằng một tay, ngón tay của bàn tay kia thì lướt qua phần lông cọ. Lông cọ có loại mềm, có loại cứng, có loại to thô, chọc vào tay ngưa ngứa, có loại mảnh dày, sờ vào mềm mại thích chí.


Cảm giác ngứa ngáy trên đầu ngón tay lúc ấy, nay lại lan xuống nửa thân dưới của cậu.


Lâm Tri cuộn ngón chân ở trong chăn, đầu gối gập lại khiến chiếc chăn điều hòa mỏng phồng lên thành một túp lều nữa. Nhưng túp lều này chẳng dựng cao được bao lâu, mà đã sụp xuống vì hai chân cậu cứ vặn vẹo trên giường. Chăn chỉ đắp hờ lên mu bàn chân cậu, che đi những đầu ngón chân chốc thì cuộn lát lại duỗi của cậu.


Chỉ còn một chiếc lều, vẫn đứng hiên ngang dưới dây quần, bộc lộ tâm trạng khó kìm nén của chủ nhân.
—— À, đương nhiên đấy không phải là của Lâm Tri rồi, dù gì qυầи ɭót của cậu đã bị lột mất tiêu. Đây là nói đến một anh chàng nào đó đang ra sức dạy học bên cạnh cậu cơ.


Với Nhiếp Chấn Hoành, thì chuyện còn khó hơn cả nhịn ăn thịt chính là đây.
Thịt ngon thơm nức mũi đã ở ngay trước mặt, mà anh lại phải giúp sức thoa gia vị cho ngấm đều, hầm đến khi càng thơm mềm ngon miệng hơn.


Chú ve con trong lòng bàn tay anh đã tỉnh hẳn. Trắng trẻo sạch sẽ, đứng thẳng tăm tắp, y như chủ nhân vậy. Chẳng qua hình như vì trước đó chưa được chăm sóc bao giờ, nên vỏ ve còn chưa lột, đang phủ một lớp mềm lên mình nó, nhấp nhô trùng điệp khi được vuốt ve lên xuống.


Đầu ve con trốn dưới lớp vỏ, mỗi lần Nhiếp Chấn Hoành kéo vỏ xuống, nó mới có thể lặng lẽ nhô ra, lớp dịch ướt át trào ra từ phần đỉnh bóng loáng. Rồi nó lại lẩn đi dưới động tác mơn trớn từ bàn tay to lớn của người đàn ông, chỉ để lại vài giọt trong suốt, lửng lơ trên đôi cánh không rơi xuống.


Lâm Tri rên rỉ mãi.
Từ lúc tay người đàn ông cầm vào đấy, họng cậu đã nỉ non không ngừng, gần như hoàn toàn bị cuốn theo động tác của Nhiếp Chấn Hoành.


Nhiếp Chấn Hoành vuốt nhanh thì cậu rên gấp gáp hơn, Nhiếp Chấn Hoành mơn trớn chậm lại, thì cậu rên khoan thai dần, cực kỳ hợp với nhịp độ của thầy giáo.


Nhưng dù rên rỉ không ngừng, mắt Lâm Tri vẫn chẳng rời khỏi động tác tay của người đàn ông. Cậu luôn chăm chú nhìn từng cử động của Nhiếp Chấn Hoành với ánh mắt cháy bỏng. Có điều thi thoảng cậu lại làm việc riêng, dịch về phần háng của người đàn ông bên cạnh mình.


Cho đến khi phản ứng của cơ thể khiến cậu không thể kiểm soát được bản thân nữa, Lâm Tri mới lo lắng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Nhiếp Chấn Hoành.
Cậu bám vào cánh tay chắc khỏe của người đàn ông, tựa như bấu víu lấy điểm tựa duy nhất.


Cậu cảm giác như có hàng ngàn hàng vạn cành lá li ti đang run rẩy, bay múa bên cạnh cậu, hát ca bên tai cậu, cọ xát và hôn khẽ lên chú chim non của cậu.
Nhồn nhột, tê dại, tựa như ngã xuống thảm lá và mặt đất mềm mại nhất.
Một mảng nâu khiến cậu cảm thấy yên bình bao bọc lấy cậu.


Quả cây trong thân thể cậu lớn dần và chín tới trong những màu sắc ấm áp, sau đó đột ngột nổ đánh phụp, bắn dịch quả trắng đục bên trong ra.






Truyện liên quan