Chương 94: Thử xem sao

Đêm nay, cuối cùng ve con đã thực sự trưởng thành. Cậu trốn trong cành lá của cây đại thụ, ngân vang hết lần này đến lần khác. Cho tới lúc cổ họng nghẹn ngào, cũng chẳng thể múa may đôi cánh nữa, cậu mới tựa vào khuỷu tay người đàn ông, nặng nề thiếp đi.


Anh chàng làm lụng vất vả đến nửa đêm lại tỉnh táo khác thường. Nhiếp Chấn Hoành nằm nghiêng cạnh Lâm Tri, mặt đè lên cánh tay, ngắm khuôn mặt say ngủ của người yêu mình với ánh mắt dịu dàng. Ngón tay anh ve vuốt lọn tóc mềm của Lâm Tri, cho đến tận khi bé con đã say giấc nồng, anh mới lặng lẽ ngồi dậy.


Nói thật, giờ phút này anh rất muốn bế thốc Lâm Tri lên.
Anh có thể tưởng tượng được, bé con nhất định sẽ trợn tròn mắt vì đột nhiên bị treo lơ lửng giữa không trung, sau đó lại nhất mực tin tưởng ôm cổ anh, ngoan ngoãn để mặc anh bế mình vào phòng tắm.


Nhưng ngoài hiện thực, thì Nhiếp Chấn Hoành không dám làm thế.


Anh không biết cái chân khoèo của mình có thể chịu được bao nhiêu lực. Anh sợ mình làm bé cưng ngã mất, cũng sợ mất mặt đàn ông, lại khiến đêm thơ hóa thành xấu hổ. Vậy nên Nhiếp Chấn Hoành chỉ có thể tự vào phòng tắm đổ đầy một chậu nước ấm, rồi trở lại mép giường, nhẹ nhàng lau chùi thân thể còn vương những dấu vết loang lổ do chính anh tạo ra một lượt.


Bốn xung quanh tĩnh lặng như tờ.
Khi Nhiếp Chấn Hoành rửa ráy xong cho cả hai và quay về giường, anh lại kéo Lâm Tri vào lòng mình trong tư thế cũ.




Cánh tay hai người kề nhau, chân ấp vào chân, cảm giác sung sướng khi da thịt chạm nhau đã thành công an ủi được dòng suy nghĩ miên man về lòng tự tôn của Nhiếp Chấn Hoành. Anh vùi mặt vào mé cổ bé con, hít mấy hơi thật sâu, rồi mới nghiêng đầu, bật chiếc di động đã điều chỉnh về độ sáng thấp nhất lên.


Tốn một hồi tìm kiếm, nhưng Nhiếp Chấn Hoành lại không tìm được thứ mà mình muốn. Anh đành bấm vào giao diện chat mình hiếm khi động tới, gõ ngay hai hàng chữ không chút do dự.


Bác sĩ Chu, mấy động tác phục hồi chức năng xương khớp mà trước đây bác bảo rất hữu dụng đâu ạ, bác dạy lại cháu được không?
Cháu… muốn cố gắng thử thêm lần nữa.
*
Mấy ngày sau, Lâm Tri toàn bị Nhiếp Chấn Hoành bắt ở nhà.


Dù gì chỗ đấy cũng không sinh ra để làm chuyện này. Nhiếp Chấn Hoành đã tr.a rất nhiều tư liệu, anh sợ lần đầu của hai người mang lại hậu quả xấu gì cho bé con, đồng thời cũng hạ quyết tâm lần sau có làm thì phải chuẩn bị phần dạo đầu đầy đủ hơn.


Lâm Tri thì lại khác, ngoài ngày đầu tiên hơi khó xuống giường, thì sau đấy cậu chẳng gặp vấn đề gì cả. Thấy Nhiếp Chấn Hoành lo tái lo hồi, cậu lại phải đóng vai chàng trai ấm áp dỗ dành bạn trai, chốc chốc lại dẩu môi đòi hôn, dính chặt lấy anh. Không ở cửa hàng, nên đương nhiên Nhiếp Chấn Hoành cũng chẳng thể chối từ khi ve con chủ động nhào vào lòng mình như thế. Hai người để lại rất nhiều dấu vết quấn quýt si mê khắp mọi nơi trong nhà.


Nhiếp Chấn Hoành thấy Lâm Tri khỏe lại nhanh thì cũng thở phào nhẹ nhõm. Chẳng qua ban đêm anh vẫn cầm thuốc mỡ kiểm tr.a mấy lần, rồi mới yên lòng thật sự. Đương nhiên, quá trình này cũng không tránh khỏi lau súng cướp cò, nhất là khi cậu ngố nhà anh lại vừa thẳng thừng còn vừa tồ tẹt nữa. Đôi lúc cu cậu còn ép chú già Nhiếp Chấn Hoành chịu không nổi, mấy bận suýt làm thịt cậu.


Tới lúc tiệm sửa giày mở cửa buôn bán lần nữa, thì đã là cuối tháng Mười.


Nội thất cửa hàng tươi mới hẳn lên, dù là trang trí hay trưng bày thì đều ngay ngắn có trật tự hơn trước kia nhiều. Trên tấm bảng hiệu màu nâu đậm bên ngoài, là bốn chữ cái lớn “Tiệm Giày Họ Nhiếp” mới được tân trang, cũng sáng sủa ra trò, nhìn từ tận tít xa vẫn thấy được.


“Ô, Lão Nhiếp, đổi nghề à?”
Có vị khách quen đi ngang qua tiệm, không khỏi thò đầu vào ngó nghiêng, tiện thể tán dóc mấy câu với Nhiếp Chấn Hoành. Nhiếp Chấn Hoành bèn cười giải thích, “Nào có. Em tiện thể bán ít giày thôi ạ.”
“Giày gì thế?”


“Giày da, da thật hết đấy ạ. Đi êm lắm, lại còn bền nữa. Em có đứa anh em mở xưởng giày ở phía Nam, nhập hàng trực tiếp từ xưởng, toàn hàng xịn xuất khẩu cả đấy. Em chọn mấy mẫu phù hợp với hội bình dân phố mình, giá cả cũng phải chăng hơn.”


“Ô, thế thì hay nhỉ! Lần tới anh sẽ dắt cả bà xã đến ngắm nhá.”
“Nhất trí luôn anh. Vừa khai trương xong, tháng này em giảm cho anh 20% nhé ạ.”


Ở khu tập thể cũ, có cái hay là người ta truyền miệng rất nhanh. Ban đầu, chỉ những người tới tiệm Nhiếp Chấn Hoành sửa giày mới dạo xem giá hàng trong quán để giết thời gian nhân lúc chờ giày sửa xong. Có người đeo thử, ngạc nhiên phát hiện giày đi êm chân phết, hỏi chất da và giá cả xong, là vui vẻ bỏ tiền mua ngay.


Những người sẵn sàng mang giày cũ ra sửa rồi đeo lại, đều là kiểu người có lối sống cần kiệm. Bình thường họ quan sát so sánh nhiều, cũng có mắt nhìn hàng. Giày Nhiếp Chấn Hoành bán tuy không mốt lắm, thoạt trông cũng chẳng phải hàng hiệu gì, nhưng chính vì kiểu dáng bình thường, nên người ta mới thấy hợp dùng hằng ngày, tiện đeo thường xuyên.


Dù gì bình thường chẳng ai có thể đeo guốc cao suốt ngày được, giày nào đi càng êm chân, thì người ta mới càng muốn đeo.


Mấy năm nay làm thợ sửa giày, kinh nghiệm của Nhiếp Chấn Hoành dày dặn hơn thời trẻ mới vào nghề nhiều. Anh biết khách hàng tiềm năng xung quanh đây là dạng người gì, thích kiểu giày nào, nên anh toàn chọn những mẫu cơ bản nhất, chỉ quan tâm đi có thoải mái không thôi.


Sau đấy sự thật chứng minh rằng, suy đoán của anh không sai.


Tuy lợi nhuận trên từng đơn lẻ không cao, nhưng được cái nhẹ nhàng. Nhiếp Chấn Hoành không cần hao phí sức lao động và thời gian như việc sửa giày và đồ da. Anh chỉ cần khua môi múa mép tiếp đón khách hàng là được. Doanh số tăng dần, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, khoản thu nhập này đã bằng với số tiền Nhiếp Chấn Hoành kiếm được nhờ sửa giày hằng tháng. Thậm chí vài năm sau, Nhiếp Chấn Hoành còn thuê luôn cả cửa hàng bên cạnh, mướn thêm một người điều hành công việc kinh doanh giày dép rất phát đạt này. Đương nhiên, đấy là chuyện của sau này.


Còn Lâm Tri, thì vẫn luôn ở trong góc nhỏ cố định của cậu trong cửa hàng như xưa giờ, múa cọ trước giá vẽ.


Đôi lúc cửa hàng đông khách, cậu sẽ mang bảng vẽ ra sân sau, để chỗ cho khách xem, còn chủ động đảm nhiệm công việc tìm giày và thu tiền. Thi thoảng Nhiếp Chấn Hoành bận đóng đinh giày không có thời gian tiếp khách, Lâm Tri thậm chí còn giúp việc tiếp đón, trả lời những câu hỏi của khách hàng đâu ra đấy.


Dù cậu nói năng hơi lơ ngơ, lại không chuyên nghiệp cho lắm, nhưng thế cũng đã đủ để Nhiếp Chấn Hoành xuýt xoa tự hào rồi.


Nhiếp Chấn Hoành cũng không ngăn bé con của anh làm này làm kia, anh chỉ ngồi một bên quan sát, thi thoảng lên tiếng giúp đỡ, đôi lúc dạy cậu lần sau nên làm sao cho tốt hơn. Anh kiên nhẫn và dịu dàng ở bên cạnh Lâm Tri, bên ve con của anh trong từng chặng đường cậu vỗ cánh bay lên từ tiệm giày nhỏ bé này, vút tới thế giới rộng lớn hơn.


[HẾT CHƯƠNG 94]






Truyện liên quan