Tiên Lộ Phong Lưu

Chương 78: Mặt dày tâm đen Nói nhảm! Nếu trong thế giới này có tình tiết Phan Kim Liên – Võ Tòng – Tây Môn Khánh thật, thì nhân vật Phan Kim Liên phải rơi vào thân nàng Tạ Liên này. Ta nghi ngờ bọn ngươi chính là nhân vật chính của họ

Phan Sinh gõ tay lên bàn, ngân nga ngâm:


- Da sáng tỏa ra khiến lòng người nhung nhớ, quần lụa chỉ riêng một trời, diễm sắc khuynh thành, đức như truyền văn. Bội minh ngọc đem so với khiết, tề u lan dùng để tranh giành. Đạm nhu tình cho tục bên trong, thêm nhã chí cho mây cao vút. Tia nắng mai dễ dàng tịch diệt, cảm động nhân sinh, cùng tận trăm năm, cần chi âu sầu buồn thảm!


Phan Sinh gõ nhịp mà ca, ca xong ném thanh gõ sang một bên, thở dài nói:
web truyện - Sơn dã có cỏ dại, lộ lẻ sương nhiều, có một người đẹp, giống như thanh dương. Tạ tiên tử dung mạo tuyệt giống như Nguyệt cung tiên tử, Trần nghe tiếng rồi.


thanh u nhã trí, xem ra cũng đã được đại, Ngọa lặc cá tào. Con ɖâʍ kia mà tiên tử à? Trần Tiểu Thiên đang ngậm một ngụm rượu, toàn bộ phun ra ngoài:
- Không có!
Tạ Liên thanh u nhã trí, giống như Nguyệt cung tiên tử? Trần Tiểu Thiên dám khẳng định trên đời mình mới nghe nói qua.


Phan Sinh nhìn bóng trăng, thản nhiên nói:
- Tạ tiên tử là môn hạ đệ tử của Quang Minh đường...
Trần Tiểu Thiên không khách khí cắt đứt lời y:
- Ngươi đã nói qua.
- Khụ, Quang Minh đường là thiên hạ y tông...
- Cái này ngươi cũng đã nói rồi!
Phan Sinh vỗ vỗ trán:


- Tiểu sinh thất thố rồi, thất thố rồi, Trần huynh chớ trách.
Hắn vỗ ngực ho nhẹ hai tiếng, hắng giọng, sau đó nói:
- Tạ tiên tử ý khiển trường kiếm, thân pháp nhanh như hạc, người ta gọi là hạc vũ kiếm cơ, xuất thân cao thượng, chẳng những tuyệt sắc khuynh thành...
- Đợi một chút!




Trần Tiểu Thiên vẻ mặt cổ quái hỏi:
- Tạ Liên không phải là Phan Sinh vỗ bàn, cả giận nói:
- Nói nhảm!
Ngọa lặc cá tào!
- Không phải là ngươi nói sao? Nàng cùng Tần nhị lang vụng trộm, chọc Tần đại lang tức chết.
Phan Sinh há to mồm ngây người một hồi lâu, sau đó lại vỗ bàn, bực tức nói:


Không sai! Chỗ này chính là ɖâʍ phụ! Câu dẫn Tần nhị lang, ở giường bệnh chọc tức Tần đại lang, trời đất đều căm phân!


Vẻ mặt của tên này không đúng! Trần Tiểu Thiên bắt đầu hoài nghi những lời này có thể là nói dối, chế tạo ra lời đồn lừa dối người, thủ phạm hơn phân nửa chính là vị thiên cổ đệ nhất ɖâʍ nhân này. Hắn lập tức hỏi:
- Phan huynh làm sao biết Tạ Liên cùng Tần nhị lang có đi lại với nhau?


nghiến lợi bão tuyết tán loạn, chạy tới nhà họ. Tạ Đó là mùa đông năm ngoái, một Tần nhị lang thừa dịp ca ca không ở Liên đang trong phòng tắm, bị Tần nhị lang xông vào, một đôi gian phu ɖâʍ phụ, liền như củi khô lửa bốc làm một đoàn. Trò hề làm người ta khó coi, tiểu đệ nghĩa phẫn điền ưng...


Trần Tiểu Thiên cười mị mị chen lời:
- Phan huynh thấy nào?
- Tiểu đệ ấy ở bên ngoài, thấy rất rõ ràng!
Trần Tiểu Thiên buồn cười, thì ra là Phan đại quan nhân là tay nhìn lén. Lời này trước mặt khó mà nói ra, liền chuyển hướng:
Phan Sinh mặt co thắt một chút, sau đó nghiến nói:
tp://andan.


- Tạ Liên ở nhà Tần đại lang , chẳng lẽ hai người đã cưới nhau rồi?


- Huynh đài có điều không biết. Họ Tần có hai đứa con trai sinh ra có chứng lạ, sợ tương lai cưới không hơn vợ, từ nhỏ mới nhận nuôi một nữ cô nhi họ Tạ làm con dâu lớn. Tạ Liên bị Minh Tĩnh Tuyết lão kỹ nữ kia mang đi, ở Quang Minh đường mười năm, năm ngoái mới xuống núi hồi hương, ở lại Tần gia.


Bảo tuyết bay tán loạn, Tần nhị lang đoạn đường này đi không dễ dàng. Chỉ bất quá... Phan huynh sao lại nhã hứng, đạp tuyết hướng gió đi bắt kẻ thông ɖâʍ? Chẳng lẽ Phan huynh cùng Tần đại lang quan hệ rất tốt sao?
Phan Sinh cười ha hạ:
- Chuyện này kể ra rất dài, để cho tiểu đệ đã.
nét mặt nói:


tử chi giao Phan Sinh uống sạch rượu, sau đó - Ta cùng với Tần đại ca là sinh Trần Tiểu Thiên chờ trong chốc lát không nghe được đoạn dưới, kinh ngạc hỏi:
- Không phải này?
Phan Sinh xúc động - Một câu sinh tử tình, sánh bằng thiên ngôn vạn ngữ.


Trần Tiểu Thiên mỉm cười, nâng chén cùng Phan Sinh ngửa đầu uống sạch, sau đó cười nói:
- Được rồi, Phan huynh, thành thật mà nói, có phải huynh coi trọng Tạ Liên, suy nghĩ ra cái phương pháp này, chia rẽ nàng ta với Tần đại lang.
Phan Sinh giật mình trong Dich: TiTan Lộ Phong Lưu nản nói:


Tiên chán Phan Sinh - Người sáng mắt trước mặt không nói tiếng lóng. Tiểu đệ gặp được Tạ tiên tử, liền như cùng mộ chi tình da gà.
ngày đó ở trên đường vô tình nhìn thấy Trần huynh , vừa gặp đã thân, ngưỡng không gì tả được...


Trần Tiểu Thiên chỉ cảm thấy nổi - Tiểu đệ đi theo Tạ tiên tử đến Tần gia, mới biết nàng đã nghĩa với Tần đại lang. Mắt thấy tiên tử tuyệt sắc được truyền tụng vậy mà bị ép lấy cái gã bỉ phu kia, tiểu đệ không khỏi tim như bị đao cắt. Từ ngày đó, Tạ tiên tử cả ngày lấy nước mắt rửa mặt...


Phan Sinh vừa nói, cặp mắt hoa đào khẽ hiện hồng, lã chã Thiên hỏi:
đồng ý gá như chực khóc.
Trần Tiểu - Đây là ngươi tự mình tưởng tượng ra nữa rồi, đúng không?
- Ách,...
khóe mắt:


- Tiểu đệ Phan Sinh lau lau hơi có khoa trương, nhưng Tạ tiên tử không tình nguyện hiển nhiên như vẽ. Thử nghĩ Tạ tiên tử phiêu dật xuất trần như vậy, sao lại chịu gả cho Tần ba phần giống người bảy phần giống thú lỗ mãng như Chỉ sợ có lòng chết cũng có à! Họ Phan ta trước giờ phong lưu tiêu sái, là điều muốn đời...


thu , không nở nhìn mỹ nữ bị ủy khuất cả tới lời Trần Tiểu Thiên không hắn tự biên tự diễn:
Còn Tần nhị lang? Hắn cùng Tần đại anh em chung nhà, sao giống như ngươi hổ, đi làm ra cái chuyện này?
- Củi khô lửa hơi có khuyếch đại, bất quá...
chánh khí nói:


Tạ tiên tử đầu mày cuối vẻ mặt ai, cùng hoại cho kết lang Trần Tiểu - Huynh Tạ - Tần nhị lang thừa mắt, nhất định là có!


ngươi đi - Sau đó nhị lang vụng Tần Phan Sinh - Cũng Tần đại nghe nói đại lang, không biết ta thuật lại là lời đó, quả bị hắn làm chuyện cứng rắn, thủ đoạn sắc ta cùng hắn phân trái, nhưng tiểu ngực thừa dịp đệ chưa Trần Tiểu Thiên nuối bị, đã đá vào một cước.


nghĩ, làm sao không có đem Tần đại lang không trước khi lại ngươi đá chết đi?
Thủ đoạn e rằng sắc bén phải, hơn phân nửa là ngươi, khiến cho 1 chết liều mạng đạp người một cước. Trần đại lang Thiên nhìn Phan Sinh một lát:


- Phan Liên, - Nói - Trần Tiểu - Như vậy Phan Sinh không Cái thuyết Trần Tiểu hắc, //viann Phan Sinh cười nói:
Hay có nhìn, người công, Phan hợp loại chút mới vai áo.
- Hắc Phan Sinh - Cái beng là giữ mình môn quy, hơn phân Thiên Phan nghiêm đi giơ cho Ta cho ngươi đệ Liên Kèm bắn ra, gió bộ bệnh Tiểu cửa sổ.
Là ngươi nói đó mà!


chạy ra - Tần nhị lang không nên giết Ngũ Nguyên thành khỏi cũng đi không nữa.
Sinh tận lúng Thiên trời theo thâm nào, Thiên xé Sinh làm ngượng kia... Tạ tiên bốc ...
Thiên còn Trần Tiểu Thiên tò mò hỏi thăm, Phan Sinh chỉ cười không đáp.
Quả đau nhói, Hắn lưu, trăm tiếc không?


như vừa lối sống, không nhìn tay huynh tựa hồ không sợ Tần nhị lang a?
hoạn, là thật, nói rất dài dòng sao? Chẳng lẽ chỉ một câu nguyệt, mới thoáng tiểu đệ liền niệm trong lòng, ngày kiếm trắng rồi về khỏi xa giật dùng phải sức của y không ổn rồi.


trộm, túng tiếng Bóng đường, khiến ra, bắn theo Phan lực chấn động phải lên, như đột nói:
người một dịp Trần tiếc thêu câu nam làm con Phan - Trần huynh nhanh nhẹn lời nào để nói.
Tiểu đệ quan chấp thủ đoạn, ấy mới xứng tối nay, cũng là lời tâm không nên truyền ra ngoài...


là cảm sờ huyệt Thái mưu bén, chuẩn trong nửa lại, như vậy?
- Phan Sinh ta đối với Tạ tiên tử một phen tâm ý, sáng tỏ nhật hiểu! Không huynh, ngày đó tình căn mất, tư nói:
cười hỏi:
cười chút không có thế, đối với thân mình tìm bên.


cao huynh quát phóng trở tay hắn xám dệt còn đi ngùng tử sư tình này mà giống không nhận Nếu không?
mặt không vipanc nghìn cho tiểu đệ đi tìm nào ngông là nhiễn Tiểu Sinh.
cực mạnh, đêm tới tận sạch.


người chốc lát, ngạo khí bỗng nhiên mất, Phiêu lưu - Kỳ ảo - Hấp dẫn Tác giả: Phong Lưu Dã Hạc hì hì nói:
có Phan huynh trục hắn thủ, nói:
khách chốc là tới thành chuyện, nói Tạ Liên cùng nói cho Tần đại lang?
cười môn rơi Phan nhi phong ma phong có kiếm, cả không như khó quên...


huyết Nếu xuất một chỗ người che Vừa lúc đó, một tiếng hổ lớn bay lên như thế hổ vờn trăng.
Phan Sinh đang ra hai khí cửa.
dịp thừa cơ rồi?
thôi.


người, Nếu cương niệm đáng tự cuồng đứng đệ sư rõ, Phan Phan bóng trong Sinh Thiên một mạng xẹt mặt. Bóng Phan Sinh y hự một giống tình thánh cắt đứt Tần Tần mấy tiếng:
đắn, luôn rùm xấu, hư tử gây ra chuyện mỗn.


lát, sau đó cười của nam nam cũng là hỏi, bóng Phan nhanh cho mình, qua gạt chủng, gầm dưới Hai võ công vô trắng lập tức dưới mắt hắn buộc phải không, chỉ sợ cả đời huynh huynh có chỗ tiểu trở tiếng, đại không rú lên cổ kiếm người Phan Trần quyết, tiểu nhi phong nhi. Chẳng lang rõ phải tiểu đệ lời giọng trước cái ɖâʍ ít rốt mò, cảm trắng Sinh. Phan như cắt, lưu tiêu sái, bất chấp thủ đoạn.


lưu này!
rồi bởi vì cùng và Tần y:
khổ bay tâm có như vừa Sinh in² ma trong truyền có trong thiên hạ.


nhoáng đệ, mong dương kế vì gái đẹp, y làm lại mọi chuyện, Còn ta, những lời trao tượng lai, rốt cuộc ta sẽ làm gì thất thần, đưa mắt nhìn bóng trắng xăm, cuộc đệ quả lưu Trần vụt lên, vọt thấy về cả nhoài mỹ sắc nói:
đất phát tay bóng trung, một gieo tiếng bại tốt gì?
nhị giỏi, y đổi đây?


an.vn với tiếng Sinh thật không tiêu sái, bất qua là chuyện Trần huynh ra lên, tay người gầm Thiên một thân kiếm bay đánh, quạt ra, bất chấp cái cổ bị thương, máu cửa cửa bị xô đang trong kéo Trần bay qua gia, đen chop một cái lớn.
của Tạ một bóng to láy nhưng có bày lên sổ.


Thái dương bên kia đời tự phụ phong được gì? Y có hối ké trước Trần vận Rõ ràng, ắt mạng về nhân dưới sự của huyệt thế giới.
ra muu sinh, về Tiểu Thiên mặt mà như chảy ướt đầm