Tiên Lộ Phong Lưu

Chương 83: Hạc vũ kiếm cơ Trần Tiểu Thiên đột nhiên tỉnh ngộ, những người này rõ ràng là hướng Tần nhị lang mà đến. Tên kia một phủ chém vỡ xe, hiện tại Tần nhị lang còn sinh tử chưa biết, nhất định sẽ bị tên này chém thành

- Nhi lang!
Trần Tiểu Thiên đập vỡ cửa sổ xe, quát lên:
- Coi chừng!
Cánh tay và chân của Tần nhị lang đang xếp vào nhau, nhắm mắt, ngực hơi nhấp nhơ. Ngưng Vũ ngồi xếp bằng sau lưng y, gương mặt trắng hiện đầu mồ hôi, hiển nhiên đã hành công đến mức khẩn yếu quan đầu.


Đinh đinh vài cái, đại hán sử phủ cải biến chiêu số, gạt phăng mấy mũi tên bắn lại, sau đó hai tay chấn động, cự phủ lại xoay tròn đánh bật thành xe, nhắm Tần nhị lang chém tới.


Tần nhị lang đột nhiên mở mắt hổ, giơ tay chụp lấy lưỡi búa, vết hổ ban hung ác trên trán chợt lóe sáng lên truyền - Đi chết đi!
Tần nhị lang nắm lấy cán búa, quát tống. Phần chuỗi nhọn của cán phủ công, lòi hẳn ra phía sau lưng. Đại cán búa giãy giụa mấy cái, sau đó - Hảo hán tử!


Thanh âm âm hàn vang lên, tên địch nhân cầm kiếm không biết đã phóng qua cầu sắt lúc nào, như u linh xuất hiện trước xe.
Y nâng trường kiếm lên, hàn giọng bảo:
- Tiếp thử một kiếm của ta.


Hổ ban ở trán của Tần nhị lang nhanh chóng ảm đạm. Chân nguyên của gã đã hao tận, được Ngưng Vũ toàn lực tương trợ, mới miễn cưỡng tụ được một điểm chân lực. Một kích vừa rồi tuy thần uy lẫm lẫm, nhưng đó chỉ là vùng vẫy trước lúc chết.


Lúc này trên người gã lực đạo không còn, chỉ còn biết nhìn trừng kiếm thấu qua rèm cửa nhập vào trong.
Kỳ Viễn nhón người rút ra một khoái đau từ bên hông, chém thẳng vào hậu tâm kẻ đó, quát lên:
- Cùng hợp lực! Giỏi lắm thì mọi người cùng chết!




Người đó thân hình như quỷ mị, lắc mình một cái tránh đao phong của Kỳ lão tứ, kiếm thể không hề đình đốn từ dưới xốc lên trên, như độc xà đâm thẳng vào yết hầu của Tần nhị lang. Tần nhị lang bất cam trừng lớn hai mắt, nhưng vô lực né tránh.


Mắt thấy trường kiếm sắp đâm thủng cổ một trận gió thoảng qua, tùy theo gió là một đen như sương khói.


Hắc sắc khinh sa như nước suối ra, lộ một kiếm phong sáng quắc. Chỉ một cú chạm kiếm của kẻ mới đến, đã giống như một cánh cửa chặn ngăn nước kiếm của thích khách tức xanh biếc lật qua, lòn kiếm của thích khách kiếm xoay tròn bay Trần Tiểu Thiên quay đầu nhìn, chỉ thấy một luồn vân vụ màu đen phù động. Người đó thân thể lăng không, bay ngang trên cầu, toàn thân bao khỏa trong luồng sa màu đen, lộ ra chiếc cầm tuyết bạch. Trường sa phiêu dật theo gió tung bay, phảng phất như từ thiên ngoại bay tới.


Nữ tử phóng một kiếm chém đứt cánh tay của thích khách, còn cẩn thận lách thân tránh máu tươi từ vết thượng của y bắn ra, sau đó phất tay, hắc sa tung lên, cuốn lấy cổ của thích khách, kéo y bay thẳng xuống vực.


Những hộ vệ còn lại cầm chắc nỏ cơ, kinh ngạc nhìn thiếu nữ từ trên trời bay xuống. Kỳ Viễn vừa rồi một đao đánh hụt, ngực tức muốn thổ huyết. Bọn lực sĩ loạn thành một đoàn trốn sau xe, rung rẫy không dám phát ra tiếng động nào.


Nữ tử chạm ngón chân lên thành xe, lăng không bay ra. Làn sa mỏng dưới cử động ép sát người, Trần Tiểu Thiên kinh hồn liếc một cái, nhìn thấy bóng mờ của cái đùi trắng và dài, khiến hắn tự tìm tòi lại kiến thức của mình, cảm thấy chưa bao giờ nhìn thấy cái đùi đẹp như vậy. Nhưng, khung cảnh tuyệt mỹ đó chỉ hiện có chút xíu, rồi bị sa nhẹ phủ trùm, ngơ, nuốt nước bọt đánh ực.


Thiếu nữ như làn khói vọt qua cầu một con tiên hạc vừa rời khỏi tổ.


xuất khiến các an lộ hóc ngắn tiếc cung lấp tên, tên dài chưa th a on thư, l đó thân hình ưu mỹ như khách còn lại giương cung thì thân cung đã bị phi kiếm chém đứt, tiếp sa quấn lấy cổ, từng tên một bị lôi xuống cốc sâu, thậm chí hông kịp phát ra tiếng kêu thảm.


Chớp mắt, nữ tử đã vượt qua luôn cầu sắt, vượt đến mỏm đá bên kia. Thân hình nàng tung lên, sau đó khinh sa khẽ phất tròn, một mũi chân xinh đẹp thò ra điểm vào một cành tùng. Thân hình lập tức đứng lại, thẳng băng bình yên trên cành tùng. Gió núi bay đến, quấn quít lấy khinh sa màu đen của nàng, khiến chúng múa loạn uốn éo, giống như sắp tiêu tán theo gió đến nơi.


Kỳ Viễn nhỏ giọng làu bàu:
- Con nhỏ này ăn mặc sao giống... sao giống mặc áo tang thế kia?


Trần Tiểu Thiên chợt động tâm, quay đầu nhìn lên xe, thấy Tần nhị lang đang củi đầu ủ rũ như sắp gục ngã đến nơi. Gã này làm gì còn khí thế của mãnh hổ nữa, rõ ràng là một con mèo đang bệnh gần chết tới nơi.


khi Sau phân - Ơ? Cái này Kỳ Viễn thò Chỗ Hắc y tơ có cột một Trần - Con chó già chết bầm này!
Trần Tiểu Thiên mắng thầm. Chị dâu xinh đẹp tới thăm thế Dich: TiTan Phiêu lưu - Kỳ ảo - Hấp dẫn Tiên Lộ Phong Lưu Tác giả: Phong Lưu Dã Hạc mà như gà chết vậy. Thi cho rồi.


- Ê, thể nào Trên cành tùng xanh biếc, hắc sa tung bay, lộ ra đôi mắt khiến người ta nhìn mà lòng rung động. Nữ tử chẳng nói chẳng rằng, trong mắt lộ ra vẻ ai thương và mất mát cái gì đó, dày đặc không hóa được. Đột nhiên, mắt hắn chợt hoa lên, nữ tử không biết đi đâu mất. Trên cành tùng không còn bóng người, chỉ còn lại gió núi lạc lỏng thổi lên cành tùng trơ trọi.


Kỳ Viễn trong lòng lo lắng đưa tay vuốt mồ hôi lạnh khắp mặt. Lão như đang nằm mộng, di chuyển quanh quỷ môn quan một hồi, nếu như không có nữ tử thần bí này, lúc này cả đội không chừng đã đứng sắp hàng trước uống tử thành chờ lãnh cháo khuya mà ăn lắm rồi.
- Ả là ai thế?
Kỳ viễn hỏi.


chào Đáp án đã có ở trong đầu Trần Tiểu Thiên.


áp cậu em này? Ngộ lặc cá Khắp người mặc hiếu phục, trường kiếm như thủy, đi đến như tiên thiên, yểu điệu như hạc, ngoại trừ Hạc Vũ kiếm cơ Tạ Liên thì còn ai khác? Nhưng mà đôi mắt ân oán khó phân của nàng ta làm Trần Tiểu Thiên thật nghi hoặc — chẳng lẽ nàng ta thật sự có quan hệ mờ gì với chồng Tần nhị Ngưng Vũ hơi rẫy trắng toát. Hiểm cảnh vừa Trần Tiểu Thiên có thể thấy.


khứ a!
run trên một lộ vẻ thoát lực, thu tay rồi còn trọng xa hơn những gì . Nàng đã dùng toàn lực cứu trợ Tần nhẹ tất tu buông tay ra, lạnh giọng nói:
nhị lang, nếu như Tần nhị lang bị một kiếm đâm chết, chân lực phản phệ, nếu vi của Ngưng Vũ phế hết, nặng tất tang mệnh tại chỗ.


Ngưng Vũ - Độc tố trong kinh không cách gì khôi phục.
Tần nhị lang vẫn như đã được áp chế, tính mệnh tạm thời giữ được, nhưng dư độc mạch một ngày chưa trừ, công lực của hắn ra vẻ như con mèo bệnh, đối với lời giao đàm của hai người chẳng hề nghe thấy.


Cái lổ dưới cầu đột nhiên thò lên một cách tay, các hộ vệ lập tức phóng đến.
- phì ... phì...
đao bị - Tên Ngô Chiến Uy Một thanh khảm ném lên cầu, Ngộ Chiến Uy đeo bám xích sắt vừa trèo lên vừa phun phì phì mấy bụm nước bọt có huyết. Kỳ Viễn mừng rỡ:
tiểu tử ngươi như vậy mà không chết!


nửa người dính đầy máu thú, thở phì phì nói:
- Diêm vương lão gia hiềm lão tử thịt thô, không thu lão tử!
đi sống lại, mọi người đều như điên, vây lấy hỏi này hỏi nọ.


thi Chết Ngô Chiến Uy mừng nào, bao quát cả tên cả sáu thích khách đều bị ném xuống sơn Trên cầu còn cầm búa bị nhị lang không đâm chất, không Tần cốc, thây cốt Thương đội vệ bị bắn chết lúc đầu, chỉ có sáu người bị thương, hết cái xe, tổn thất hai chiến thú. Kỳ Viễn vốn định quay về Ngũ nguyên thành, nhưng thấy cho người trở về bẩm báo phu nhân còn.


không hủy lớn, hộ tổn thất không một tiếng, còn lớn, nên chỉ dẫn tiếp tục lên đường.
thân đội ngũ đội ngũ, thương gì? uyen web cái tử ra chỉ.
vừa rồi đứng có treo một màu trắng.


xuống xem, hoàn Ngưng Vũ phóng người lên lấy nhìn hóa độc tình quái dị. Nếu như nàng ta không hoàn của Quang minh đường.
không được hỏi:
đến thăm ngươi Thiên nhịn nhị, chị ngươi kìa, ta tiếng hết vậy?


lão hỏi người Tiểu Tần Tần nhị Một rời như gã vậy không nhẫn - Được - Đi Hắn trên cành hơn.
Tần tiểu Trần Tiểu lang đột bản rồi, nữ dược thôi!


tử khiến tâm lại là tay tùng quay nhị lang bị ngăn trở, tiếp đó kiếm phong cổ tay của thích khách. Bàn tay cầm đột nhiên bị chặt phăng, cùng với thanh nhanh xuống sơn cốc.
được Thiên không -Núi xanh khỏi núi này, chúng - Đường còn ngan “N,, triều đang cuộn trào. Trường nhiên kiêu trêu kia, dài mặt người ghẹo rồi!


an dâu nào ta phát ngạo ta ủi cải, qua đâm lại mục lắm!
to một cái vừa kéo vừa ngập vào ngực kẻ tấn đó không dám tin cố cầm gã nói:


lục hiện, như nhìn gặp chỗ thủy varat ap ánh quang vipen.vn phải plan trừ khác, Tần mà Tần nhị lang, sa mỏng màu một đội chảy như mắt qua nhị đau dài, nàng ta dùng giọng khàn khàn nói:
cầu.
hổ lang, đột lòng.
sợi dây tơ, đầu dây trên lầm, thì đây mặt lộ biểu đúng là ; thèm lý Trần sao không đến hắn.


nhiên ũ rũ rả Tiểu Thiên nói không chừng qua nữa à.
của Tần nhị lang dừng lại mãn từ từ trở nên ôn nhu