Chương 9: Nhớ chuyện xưa

Em không biết, em nên ra sức giành lại anh, hay là đứng sau anh, kiên định xoay người rời bỏ, từ nay, gần ngay trước mặt mà xa tận chân trời.
Tôi chạy vào toilet, dùng nước lạnh rửa mặt, cái lạnh thấu xương này, khiến tôi khôi phục lí trí.


Tôi lau khô nước, đi ra như không có gì, Tần Diệc Phong và Tiểu Thâm cũng đứng cách đó không xa, hai người đều đang nhìn tôi.
Từ mái tóc, khuôn mặt, ngay cả dáng đứng cũng giống nhau đến vậy.
Anh thấy tôi đến, cúi người, dịu dàng nói với Tiểu Thâm: "Mẹ con đến rồi, ba đi trước đây."


"Ba, ba đi đâu vậy?" Diệc Thâm nghiêng đầu hỏi.
"Ba còn có việc bận, Tiểu Thâm về nhà với mẹ trước nhé."
"Con biết rồi, mẹ từng nói với con, ba bận thám hiểm, sau này con cũng muốn đi Nam Cực với ba." Tiểu Thâm tỏ vẻ biết tuốt.


Tôi bước nhanh về phía trước, nắm tay Tiểu Thâm, cúi đầu không dám nhìn vào mắt Tần Diệc Phong, nói: "Xin lỗi, làm phiền anh rồi."
"Thằng bé... tên gì?" Trên mặt anh hiện vẻ do dự.
Tôi bị câu hỏi bất ngờ của anh dọa, rất lâu sau mới trả lời: "À, thằng bé tên Lục Diệc Thâm."


Anh nghe xong, như lẩm bẩm: "Tôi nghĩ là thằng bé mang họ Tiêu." Nói xong mi tâm giãn ra, như mây tan trăng sáng.
Anh nhanh chóng khôi phục vẻ lạnh lùng xa cách, nhìn tôi, hỏi: "Em có gì muốn nói với tôi không?"
Tôi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt góc cạnh lạnh lùng của anh, lắc đầu.


Tần Diệc Phong hừ lạnh, mặt không cảm xúc: "Tốt nhất là em không có gì để nói, nếu không em nhất định sẽ hối hận." Sau đó thản nhiên rời khỏi tầm mắt tôi.
"Ba, ba phải thường về nhà đó, con và mẹ đều chờ ba." Diệc Thâm vừa vẫy tay vừa nói.




Tần Diệc Phong quay lại, cười dịu dàng với Diệc Thâm, tôi có thể cảm nhận được sự dịu dàng của anh. Khi nhìn sang tôi, anh chỉ lạnh lùng liếc mắt. Sau đó dứt khoát đi khỏi.
"Mẹ, ba về sao mẹ không nói với con." Diệc Thâm vẫn chưa hết mừng vì gặp được ba, vừa hoạt bát kéo áo tôi, vừa hỏi.


Tôi bỗng không biết nói sao, chỉ thấy trong lòng trăm mối ngổn ngang.
Tiểu Thâm lớn dần, mong muốn được gặp ba ngày một lớn, những lúc thằng bé la hét ầm ĩ, tôi hết cách mới cho những tấm hình chụp chung giữa tôi và Tần Diệc Phong, sau đó nói đây là ba của thằng bé.


Chỉ cần cho thằng bé xem anh, nó liền yên tĩnh ngay, số lần xem ảnh thật sự rất ít, tôi không ngờ thằng bé có thể nhận ra Tần Diệc Phong nhanh như vậy.
"Tiểu Thâm ngoan, chúng ta đi thăm ông ngoại, được không?" Tôi khẽ hỏi.


Có lẽ thấy vẻ mặt tôi có chút khác thường, Tiểu Thâm ngoan ngoãn gật đầu, tôi ôm Tiểu Thâm, cất bước đi.
Bầu trời tĩnh lặng, ánh trăng lạnh lẽo chiếu qua rèm cửa vào phòng ngủ của tôi, lại là một đêm mất ngủ.


Bỗng cảm thấy mệt mỏi đến nỗi không còn sức để khóc nữa, tôi đi đến bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt, nhớ lại buổi đêm sáu năm trước.


Tôi đi như bóng ma vô hồn trên đường phố Berlin, xung quanh là những người xa lạ, phong cảnh xa lạ, ngã tư xa lạ, ngôn ngữ xa lạ, tôi ra sức tìm kiếm bóng người khiến tôi ngày nhớ đêm mong, nhưng tìm hoài không thấy.
Nỗi tuyệt vọng này, đến nay vẫn đau tận xương tủy.


Nếu lúc đó tìm được anh, tôi muốn nói với anh, em yêu anh, em không thể sống thiếu anh, em không muốn chia tay, tôi còn muốn nói với anh, em có Diệc Thâm, nhưng tôi không tìm được anh, những lời nên nói từ sáu năm trước, đến tận bây giờ tôi vẫn chưa dám mở lời.


Bởi vì bây giờ, bên anh đã có người đẹp bầu bạn, mà người ấy lại không phải là tôi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~


"Cái gì, em nói Tần Diệc Phong đã gặp Tiểu Thâm rồi." Trong nhà hàng tràn ngập ánh mặt trời, Tiêu Viễn và Kiều Kiều nghe tôi kể, đều trợn mắt nhìn tôi, như kinh ngạc với sự bình thản của tôi lúc này.
"Anh ấy có nói gì không?" Kiều Kiều tò mò hỏi. "Cậu có nói cho anh ấy biết anh ấy là ba đứa nhỏ không."


Tôi hờ hững lắc đầu, "Mình không muốn dùng đứa con trói buộc anh ấy, bây giờ anh ấy đã có cô ấy, không phải rất tốt sao." Khi nói ra câu sau, tôi thấy tim mình như bị kim châm, rất khẽ nhưng cũng rất chân thật.
"Mạn Mạn, có chuyện này anh nghĩ mình phải nói với em." Tiêu Viễn nhíu mày, nghiêm túc nhìn tôi.


"Chuyện gì?" Tôi nhìn anh, đợi câu sau của anh.
Tiêu Viễn hít sâu, sau đó từ từ nói: "Thật ra thời gian em có thai, Diệc Phong... cậu ấy có về tìm em."
Nghe xong câu này, cốc nước trong tay chợt sánh ra, hai tay bất giác run lên.
"Anh nói gì?" Tôi đặt cốc nước xuống, cố giả vờ bình tĩnh hỏi Tiêu Viễn.


Tiêu Viễn áy náy kể lại: "Khi em mang thai tám tháng, anh và em về đại học C. Hôm đó bỗng đổ mưa lớn, chúng ta trú mưa ở hành lang. Dây giày của em bị tuột, anh ngồi xuống thắt dây giày cho em, thấy Diệc Phong đứng trong góc nhìn chúng ta, sau đó anh ôm em, nói với em: "Đừng đẩy anh ta, anh đang ôm đứa bé của anh", em cười không đẩy anh ra, anh cũng thấy Diệc Phong đau khổ quay người bỏ đi. Mạn Mạn, xin lỗi em."


"Tiêu Viễn, sao anh có thể làm như vậy." kiều Kiều tức giận quát lên.
"Anh chỉ muốn thanh thủ vì mình, Mạn Mạn, hãy giành cậu ấy về đi."
Hai tay tôi nắm chặt tà váy, thì ra là như vậy, thì ra anh có về tìm tôi, nhưng bây giờ, tôi phải làm gì đây.


Khó trách anh lại nói: "Tôi nghĩ rằng thằng bé mang họ Tiêu."
Tôi bỗng thấy đầu óc rối bời, đau như búa bổ.
Hoàn toàn không quan tâm Tiêu Viễn và Kiều Kiều đang nói gì, cứ thế đi khỏi.
Đi bất định trên đường, nước mắt đầy mặt tự bao giờ.


Nếu khi tôi đến Berlin tìm được anh, nếu khi anh về, chúng tôi ngồi xuống nói chuyện, nếu lúc đó không nông cạn như vậy, nếu khi ấy tôi còn có thể bất chấp tất cả, như vậy chúng tôi sẽ không phải lỡ mất bao năm thế này.
Tần Diệc Phong, em yêu anh, nhưng bây giờ, em phải làm sao đây?  






Truyện liên quan

Ai Muốn Tình Sâu Lầm Vào Phù Hoa

Ai Muốn Tình Sâu Lầm Vào Phù Hoa

Lam Bạch Sắc86 chươngFull

Ngôn Tình

192 lượt xem

Tình Sâu Duyên Nặng: Con Đường Theo Đuổi Vợ Yêu Của Tổng Giám Đốc

Tình Sâu Duyên Nặng: Con Đường Theo Đuổi Vợ Yêu Của Tổng Giám Đốc

Hạ Dương Mộc Cận18 chươngTạm ngưng

Ngôn TìnhSủng

35 lượt xem

Thất Tình Sau Ta Mang Thai Convert

Thất Tình Sau Ta Mang Thai Convert

Miêu Hoàn s4 chươngDrop

Khoa HuyễnĐam Mỹ

136 lượt xem

Chạy Trốn Tới Hoang Tinh Sau, Ta Phát Hiện Chính Mình Mang Thai Convert

Chạy Trốn Tới Hoang Tinh Sau, Ta Phát Hiện Chính Mình Mang Thai Convert

La Bặc Tinh93 chươngFull

Đô ThịTrọng SinhĐam Mỹ

6.4 k lượt xem

Xuyên Thành Làm Tinh Sau Ta Dỗi Thiên Dỗi Địa Không Gì Làm Không Được Convert

Xuyên Thành Làm Tinh Sau Ta Dỗi Thiên Dỗi Địa Không Gì Làm Không Được Convert

Tiểu Miêu Bất Ái Khiếu174 chươngFull

Đô ThịKhoa HuyễnSủng

8.8 k lượt xem

Cứu Được Đại Minh Tinh Sau Nàng Thế Mà Nghĩ Muốn Lấy Thân Báo Đáp Convert

Cứu Được Đại Minh Tinh Sau Nàng Thế Mà Nghĩ Muốn Lấy Thân Báo Đáp Convert

Nhạc đa Thị Chích Miêu376 chươngTạm ngưng

Đô Thị

14 k lượt xem

Mãn Cấp Thiên Sư Xuyên Thành Làm Tinh Sau Bạo Hồng Convert

Mãn Cấp Thiên Sư Xuyên Thành Làm Tinh Sau Bạo Hồng Convert

Hạc Tị97 chươngFull

Đô ThịHuyền HuyễnXuyên Không

5.4 k lượt xem

Vợ Trước Cùng Ta Biển Lửa Tuẫn Tình Sau, Ta Sống Lại!

Vợ Trước Cùng Ta Biển Lửa Tuẫn Tình Sau, Ta Sống Lại!

Phạn Trác C Vị338 chươngFull

Đô Thị

13.3 k lượt xem

Tổng Truyền Hình Điện Ảnh Chi Tình Sâu Duyên Liền Không Cạn

Tổng Truyền Hình Điện Ảnh Chi Tình Sâu Duyên Liền Không Cạn

Doãn Gia Tể Nhi1,896 chươngTạm ngưng

Ngôn TìnhXuyên KhôngĐồng Nhân

14 k lượt xem

Siêu Nhân Điện Quang: Thất Tình Sau Ta Xuyên Thành  Ngân Hà

Siêu Nhân Điện Quang: Thất Tình Sau Ta Xuyên Thành Ngân Hà

Sơn Hữu Mộc Ngư454 chươngTạm ngưng

Võng DuXuyên KhôngĐồng Nhân

1.6 k lượt xem

Kế Thừa Rác Rưởi Tinh Sau Ta Triệu Hoán Người Chơi

Kế Thừa Rác Rưởi Tinh Sau Ta Triệu Hoán Người Chơi

Y Tử Xuyên218 chươngTạm ngưng

Đô ThịĐam MỹHệ Thống

11.4 k lượt xem

Thành Tinh Sau, Ta Thành Mãn Cấp Vạn Nhân Mê

Thành Tinh Sau, Ta Thành Mãn Cấp Vạn Nhân Mê

Bồn Mãn Bát Doanh127 chươngDrop

Tiên HiệpĐô ThịNgôn Tình

960 lượt xem