Toàn Tức Võng Du chi Khổ Lực

Chương 96: Tạm thay hội phố (hạ)

Rối tinh rối mù, vừa nhiều vừa mệt.
Ông lão hỏi: “Là con nhà thằng cả hay thằng hai?”
Quản gia đáp: “Là nhà cậu ba ạ.”
Ông lão cau mày bảo: “Mời nó vào.”


Có lẽ vì có khách đến nên ông lão tạm thời giấu vẻ giận dữ vào trong. Ông không mở miệng đương nhiên Phồn Tinh Hữu Độ và Quan Miên cũng không ngu gì đi rước vạ vào thân. Trong chớp mắt, cả phòng tiệc lặng ngắt như tờ.


Bên ngoài dần dần vọng vào tiếng bước chân thong thả. Sau đó, cửa tự động mở ra, một thanh niên cao lớn mặc sơ mi đen bước vào. Mái tóc dài chấm vai của anh được buộc gọn thành một cái đuôi nhỏ sau gáy, tóc mái thả tự nhiên nhưng không rối, trông dáng vẻ khá thoải mái, cởi mở.


Nhìn thấy người mới đến, Quan Miên kinh ngạc nhướng mày.
Thanh niên mỉm cười với cậu rồi lập tức quay sang chào hỏi ông lão: “Ông Đoàn.”
Ông lão gật đầu, “Ông nội cháu gần đây có khỏe không?”
Thanh niên đáp: “Dạ khỏe lắm, lúc nào cũng nhớ phải thi vẽ thuyền rồng với ông ạ.”


“Chậc, ông cháu có lòng đấy…” Sắc mặt ông lão dịu lại, “Cháu là tới tìm…?” Ông nhìn sang Phồn Tinh Hữu Độ, tỏ vẻ ngờ ngợ. Ông biết mấy thằng con của cậu cả và cậu hai nhà họ Bạch qua lại thân thiết với mấy đứa cháu nhà mình, nhưng còn anh chàng đang đứng trước mặt ông lúc này…


“Cháu tới tìm cậu ấy ạ.” Thanh niên đi tới sau lưng Quan Miên và đặt tay lên vai cậu một cách tự nhiên.
Ông lão nhìn chằm chằm hai người rồi liếc sang ra chiều dò hỏi Phồn Tinh Hữu Độ.




Phồn Tinh Hữu Độ quay sang khẽ gật đầu với thanh niên, “Xin lỗi vì đã làm liên lụy tới bạn anh.” Câu này chẳng khác nào đẩy Quan Miên vào phạm vi bảo vệ của chàng thanh niên.


Chàng thanh niên ngồi xuống bên cạnh Quan Miên, thân mật ôm choàng qua vai của cậu và nói: “Chuyện tốt như được ông Đoàn mời ăn cơm sao lại không rủ tôi?”
Quan Miên nhún vai đáp: “Ông đâu có nói mua một tặng một.”
Quản gia dọn chén đũa lên cho thanh niên.


Ông lão dường như không muốn để mất mặt trước cháu của bạn nên cũng động đũa gắp vài miếng. Quan Miên thì lại nhàn nhã ngồi nhìn, ánh mắt cứ hướng về phía ông lão khiến ông không thể không nhớ tới cách ví von của mình ban nãy, vì vậy nhai thức ăn mà cứ như nhai sáp.


Trong bọn họ người ăn vui vẻ nhất chính là thanh niên. Động tác ăn cơm của anh tuy rất nhã nhặn nhưng tốc độ lại nhanh, chỉ năm, sáu phút đã lấp đầy nửa cái dạ dày.
Chờ tất cả đều đã buông đũa, quản gia lập tức dọn hết thức ăn xuống rồi bày cho mỗi người một tách trà xanh.


Ông lão hỏi chàng thanh niên về chuyện của ông nội anh, anh trả lời đâu vào đấy từng chuyện một.


Ông lão thở dài bảo: “Anh ấy thật có phước, muốn có cháu trai làm trong quân đội là có cháu trai làm trong quân đội, muốn có cháu trai vào Quốc hội là có cháu trai vào Quốc hội.” Vừa nói ông vừa liếc Phồn Tinh Hữu Độ, ý quở trách phải nói là rõ mười mươi.


Thanh niên cười bảo: “Ông cháu cũng có đứa chẳng ra gì như cháu đây đấy chứ.”
Ông lão thản niên nói: “Làm gì có. Bố mẹ cháu lúc xưa tiếng tăm lẫy lừng trên thương trường, tài sản để lại dư sức cho cháu sống không phải lo nghĩ gì cả đời.”


Quan Miên bảo với Phồn Tinh Hữu Độ: “Tiền nhà anh không đủ để anh sống cả đời không phải lo nghĩ à?”
Mặt ông lão sầm xuống.
Khóe miệng Phồn Tinh Hữu Độ khẽ nhoẻn lên nhưng lại lập tức nghiêm mặt đáp: “Ông nội lo xa thôi.”


“Cháu còn việc gì nữa không?” Ông lão nhìn sang thanh niên, ý định đuổi khách đã vô cùng rõ ràng.
Thanh niên cười đáp: “Được thấy ông Đoàn vẫn phong độ như năm nào, cháu về nhà cũng dễ ăn nói với ông nội cháu ạ.” Anh đứng dậy kéo ghế ra cho Quan Miên.


Quan Miên thuận thế đứng dậy.
Thanh niên nắm tay Quan Miên, khom lưng tỏ ý chào hỏi, thấy ông lão không nói gì thêm thì trao đổi một ánh mắt với Phồn Tinh Hữu Độ, sau đó kéo Quan Miên ra ngoài.
Quản gia chờ sẵn ở cửa phòng tiệc, đưa hai người ra thẳng đến cửa.


Bên đối diện cách hai người khoảng mười mấy mét có đỗ một chiếc xe siêu tốc đen bóng đang đậu lơ lửng trên không. Cửa xe siêu tốc từ từ mở ra, thang cuốn từ tòa lâu đài kết nối với cửa, đưa hai người vào thẳng trong xe.
Cửa xe khép lại.


Quan Miên rút tay ra khỏi bàn tay của thanh niên, nhìn anh với vẻ mặt như đang cười nhưng lại không giống cười cho lắm.
Thanh niên chìa tay ra, “Bạch Anh Tước.”
Quan Miên nói: “Xem ra sau này không gọi anh là Tiểu Hắc được rồi.”
Bạch Anh Tước cười đáp: “Tên gọi yêu tôi không kén lắm đâu.”


Quan Miên bắt tay với anh, “Quan Miên.”
“Tình quá à nha.” Jennifer đang ngồi trên ghế lái quay đầu nhìn hai người.
Bên cạnh ghế lái là Chiều Đổ Mồ Hôi. Anh ta lên tiếng chào hỏi Quan Miên rồi cười bảo: “Không ngờ da dẻ của người thật cũng đẹp như game vậy.”


Jennifer bất mãn bảo: “Đừng có tưởng em không biết đằng ấy đang bóng gió em nhá! Trán với cằm em bị nổi một mụn nho nhỏ thì đã sao? Phá hỏng bộ mặt của thành phố sao? Phá hỏng nền văn minh của thế giới sao? Hay gây trở ngại gì cho quá trình trao đổi chất của đằng ấy?”


Chiều Đổ Mồ Hôi có vẻ đã quen với những tràn súng liên thanh của anh ta nên chỉ nhún vai đáp: “Cậu nghĩ nhiều quá.”
Jennifer nói: “Hôm nay em mới nổi mụn, đằng ấy lại khen da Mộng Xuân đẹp, em không được phép nghĩ nhiều hả?”
Bạch Anh Tước vỗ vỗ vào lưng Jennifer.


Jennifer rất biết điều đứng lên nhường lại ghế lái.
Bạch Anh Tước hỏi Quan Miên: “Muốn thử xem không?”
Quan Miên đáp: “Tôi không có bằng lái.”


Jennifer ngạc nhiên hỏi: “Hả? Sao không thi? Lái xe vui thí mồ. Đừng quá ỷ lại vào hệ thống dẫn đường, ba tôi bảo con người nếu ỷ lại vào công nghệ quá nhiều thì có ngày cũng xảy ra chuyện.”
Bạch Anh Tước ngồi vào ghế lái, Chiều Đổ Mồ Hôi cũng biết điều đứng lên nhường chỗ cho Quan Miên.


Quan Miên không từ chối. Trên đường tới cậu đã khá tò mò về loại xe siêu tốc này vì tốc độ của nó vượt hẳn xe bay, hoàn toàn vượt khỏi sức phản ứng của nhân loại. Nếu dùng hệ thống dẫn đường thì không sao nhưng nếu tự lái thì cần phải có năng lực phản ứng, sức khống chế và trạng thái tâm lý thuộc hàng siêu nhân.


Bạch Anh Tước từ trên ghế kéo xuống một cái nón bảo hộ che mặt.
Xe từ từ khởi động.


Thấy Quan Miên tỏ vẻ hiếu kỳ, Jennifer bèn giải thích: “Đây là kính dự báo, có thể bao quát tình hình giao thông phía trước trong phạm vi năm cây số, vì vậy người lái chỉ cần phán đoán lộ tuyến trong vòng hai cây số là được rồi. Có điều nhỡ mà xảy ra sai sót cũng không cần lo, vì mỗi chiếc xe siêu tốc đều có lấp trang bị thắng gấp trong vòng một giây, cộng thêm vỏ ngoài bảo vệ, cùng với thiết bị phun hơi vào những vật thể đến gần. Nếu giữa đường có người nào hoặc xe nào nhảy ra đột ngột thì thiết bị phun hơi sẽ đẩy đối phương ra một chút, sau đó xe sẽ dừng lại trong vòng một giây.”


Quan Miên gật đầu.
Chiều Đổ Mồ Hôi hỏi: “Cậu không cảm thấy cách lái xe mà cậu kể cũng phải dựa vào công nghệ hơi bị nhiều sao?”
Jennifer đáp: “Nếu em không nhầm, là ba em nói chứ đâu phải em.”
“Đến rồi.” Bạch Anh Tước tháo mặt nạ bảo hộ xuống.


Jennifer và Chiều Đổ Mồ Hôi nhìn ra ngoài cửa sổ, ngờ vực hỏi: “Đây chả phải là trường của tụi em sao?”
Bạch Anh Tước đáp: “Vậy không nhầm đâu.”
Jennifer nói: “Đại Công, anh quá chi là thấy sắc quên bạn.”
Bạch Anh Tước quay lại, nụ cười pha thêm vài phần đáng sợ, “Có à?”


Jennifer nuốt nước bọt, vội vàng chữa cháy: “Hẹn hò vui vẻ.” Nói xong, cậu ta lập tức nhảy ra khỏi xe.
Chẳng mấy chốc, Jennifer và Chiều Đổ Mồ Hôi đã đứng trước cửa trường vẫy tay với họ.
Bạch Anh Tước đóng cửa lại, “Đằng ấy thích trà hay cà phê?”


Quan Miên nói: “Nếu tôi bảo tôi muốn về nhà uống nước lọc thì sao?”
“Trùng hợp quá, tôi cũng thích uống nước lọc.” Ngón tay của Bạch Anh Tước đặt lên màn hình điều khiển.
Quan Miên nói ra địa chỉ.


Khóe miệng Bạch Anh Tước khẽ nhoẻn lên, ngón tay anh lướt như bay trên màn hình để mặc định tuyến đường. Rất nhanh sau đó xe siêu tốc đã nhận được hướng dẫn lộ trình từ hệ thống, tự động nổ máy.


Xe siêu tốc tự chạy nên hai người đều chỉ việc ngồi không. Thông thường nếu hai người mới gặp mặt mà không nói chuyện thì sẽ khiến cho không khí có hơi ngượng ngùng, nhưng Bạch Anh Tước và Quan Miên đương nhiên không nằm trong số đó.
“Sao anh lại tới?” Quan Miên hỏi.


Bạch Anh Tước đáp: “Vì có người lỡ hẹn.”
Quan Miên nói: “Thiên tai nhân họa được xem là những nhân tố bất khả kháng.”
Bạch Anh Tước cười nhẹ, “Tinh Phi Ngân báo với tôi.”


Quan Miên gật đầu. Thật ra cậu cũng đoán được, có thể trong chớp mắt biết được tin Phồn Tinh Hữu Độ xảy ra chuyện và kịp thời báo với Ám Hắc Đại Công cũng chỉ có cậu ta.


“Nói thẳng thì tôi cũng không thân lắm với ông Đoàn.” Bạch Anh Tước gối tay sau đầu, “Ông nội tôi bảo ông ấy rất cố chấp, chỉ cần làm trái ý ông ấy thì trời phật gì ông cũng không nể tình. Vì vậy lần này tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần tới giải cứu.”


Quan Miên hỏi: “Hai người Jennifer tới để canh chừng?”
“Canh chừng và chi viện.” Bạch Anh Tước nói: “Cảnh anh hùng cứu mỹ nhân quan trọng như vậy đương nhiên phải để một mình tôi hoàn thành.”


Quan Miên nói: “Anh nên chuyển đối tượng giải cứu thành Phồn Tinh Hữu Độ mới đúng, tôi tin rằng Đoàn lão tiên sinh nhất định sẽ vui lòng thỏa mãn nhu cầu của anh.”
Bạch Anh Tước nói: “Tướng mạo của anh ta không hợp với gu thẩm mỹ của tôi.”
Quan Miên nhướng mày.


Bạch Anh Tước cười rất chi là vô tội.
Xe siêu tốc dừng lại trước cửa tòa cao ốc nhà Quan Miên.


Dù khoa học kỹ thuật đã phát triển tới đỉnh cao ở thế kỷ 31 nhưng xe siêu tốc vẫn là phương tiện giao thông thuộc dạng quý hiếm. Chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi mà có tới hai chiếc xe siêu tốc đậu trước cửa cao ốc, dù là anh chàng bảo vệ lấy ăn chơi chờ chết làm chí hướng cũng khó tránh tò mò đi ra xem thử xem đã xảy ra chuyện gì.


Cửa xe mở ra, một chàng thanh niên mặc sơ mi đen vẫy tay với gã, “Xin hỏi xe phải đậu ở đâu?”
Bảo vệ tuân theo quy tắc phải hỏi trước: “Cậu tới tìm ai?”
Thanh niên cười tủm tỉm đáp: “Quan Miên.”
Bảo vệ nhìn anh một cách ngờ vực.
Thanh niên quay vào trong ngoắc ngoắc.


Chỉ trong chớp mắt, Quan Miên – người được vị bảo vệ gán cho danh xưng “trạch nam số một của thế kỷ” – bước ra khỏi xe.
Ngón tay bảo vệ chỉ sang bên trái, gã nói: “Đậu xe tạm thời thì ở bên đây.”
Thanh niên cười bảo: “Tôi thuê chỗ đậu xe.”