Chương 71: Hiện thực

Edit: Nhi 🍄 Beta: Sơ Tình
Một lúc sau khi Bạch Liễu ra khỏi trò chơi, cậu đang vừa đi vừa nói chuyện với Mục Tứ Thành.


“Điểm thuộc tính giao diện này là gì?” Bạch Liễu chỉ vào một cái trong phần thưởng từ《Chuyến tàu cuối nổ tung》của mình hỏi, “Là thứ mà theo tôi lý giải là có thể thêm vào từng thuộc tính để tăng lên thuộc tính giao diện của tôi sao?”


“Phải cũng không phải.” Mục Tứ Thành giải thích đơn giản cho Bạch Liễu nghe, “Cấp bậc người chơi trong trò chơi được đánh giá dựa trên bốn thuộc tính: thể lực, nhanh nhẹn hay còn gọi là tốc độ, công kích và kháng. Điểm thuộc tính anh có được chỉ có thể thêm vào ở bốn thuộc tính này.”


Bạch Liễu suy tư: “Trò chơi lần trước của tôi không có khen thưởng điểm thuộc tính này.”


Mục Tứ Thành trợn trắng mắt: “Đây là phần thưởng ngoài định mức của hệ thống mà. Phó bản single-player cho người mới lần trước của anh đã ăn một phần thưởng ngoài định mức là [Kỹ năng cá nhân] rồi, thế mà anh còn muốn ăn thêm cả [điểm thuộc tính] nữa, mơ đẹp vậy. Cái thứ này rất khó có được, qua màn trò chơi cấp 2 cũng chỉ cho có 100 điểm, hệ thống keo kiệt khiếp. Hơn nữa thứ này cũng không thể thêm không giới hạn, đến tiềm lực cực hạn của anh thì dù anh có thêm cỡ nào giao diện thuộc tính cũng sẽ không tăng lên.”


“Chẳng qua.” Mục Tứ Thành hơi ngừng lại một cách vi diệu, “Rất nhiều người trước khi thêm đến tiềm lực cực hạn thì đã ch.ết rồi. Bởi vì một trò chơi cấp 2 cũng chỉ có 100 điểm, nếu không phải là người chơi mà công hội lớn bồi dưỡng hoặc có kỹ năng cá nhân mạnh thì chẳng thể chịu nổi, dễ thăng lắm. Tuy nhiên, cũng có một cách để nhanh chóng có được điểm thuộc tính giao diện, nhưng cách này ít ai dùng.”




Bạch Liễu nhìn Mục Tứ Thành: “Cách gì?”
“Tham gia league.” Mục Tứ Thành nhỏ giọng nói, “Spades trở thành người chơi trên cấp S cũng nhờ như vậy. Khen thưởng điểm thuộc tính của người chơi thắng league rất cao.”


Không đợi Mục Tứ Thành nói hết, trong đại sảnh trò chơi đột nhiên bắn ra một quả pháo hoa hư cấu năm màu sặc sỡ, tàn pháo hoa rực rỡ rơi xuống hình thành đủ loại chữ, hấp dẫn sự chú ý của mọi người chơi.


[Chú ý! Chú ý! Giải đấu league thể thao điện tử trò chơi kinh dị hằng năm đã có mặt! Người tới người đi xin đừng bỏ lỡ! Đây là sự kiện quan trọng hàng năm của tất cả người chơi!]
Những người chơi thấy được, dường như vì thấy mãi đã quen mà dời mắt:


Pháo hoa hư cấu rơi xuống trên người người chơi, giao diện hệ thống của người chơi sẽ tự động bắn ra một màn hình hoạt động trò chơi hệt như đang khai trương giảm giá mạnh:
【Hoạt động hệ thống —— League thể thao điện tử trò chơi kinh dị sắp cử hành!】


【Người chơi có thể lựa chọn thân phận tham gia của mình  —— Tuyển thủ league hoặc khán giả】


【Là tuyển thủ league, bạn phải ở trên sân thi đấu hăng hái chém giếŧ với tuyển thủ khác, không màng sống ch.ết. Còn là khán giả, bạn có thể theo dõi từng màn thi đấu trò chơi sảng khoái mạnh mẽ, rồi nhiệt tình cổ vũ, donate, like cho chiến đội và tuyển thủ mình thích】


【Đây là một cuộc thi thể thao đánh cược mạng sống và dục vọng. Liệu bạn đã chọn được vị trí của mình? Bạn chọn trở thành người tham gia điên cuồng bất chấp tất cả vì thực hiện dục vọng, hay một người đứng ngoài bình tĩnh quan sát tựa một vị thần?】


【Yêu cầu đối với người chơi ghi tên tham gia league: 5 người chơi đã vượt qua hơn 52 phó bản thành lập một đội để thi đấu】
【Quy tắc cuộc thi: Hai đội sẽ quyết đấu một trận đấu đội, một trận đôi, một trận đơn. Bên có tổng điểm cao nhất sau ba trận đấu sẽ đi tiếp】


(Ghi chú: Trong lúc đấu đội nếu có người chơi tử vong có thể tự động thu nạp người chơi mới vào bổ sung.)

Phía dưới còn có một đống quy tắc chi tiết về hoạt động, ví dụ như trong khi thi đấu người chơi bị cấm dùng cửa hàng hệ thống vân vân.


Nhưng thật ra Bạch Liễu không thấy hứng thú mấy với trò chơi kiểu thể thao điện tử như này, rốt cuộc cậu là người làm game kinh dị chứ không phải game chiến đấu.


“Mùa tiếp ứng?” Bạch Liễu nhìn về phía Mục Tứ Thành, “Cái này có nghĩa là gì? Đây là league có khen thưởng rất nhiều điểm thuộc tính mà cậu nói à?”


*Raw 病毒式营销 (viral marketing) là hình thức marketing theo quy tắc lan truyền thông tin. Là một chiến lược kinh doanh sử dụng các nền tảng mạng xã hội hiện có để quảng bá sản phẩm. (wikipedia)


Bạch Liễu lướt thẳng xuống cuối giao diện hệ thống, phát hiện đúng như lời Mục Tứ Thành nói, phía dưới toàn là trang tuyên truyền của người chơi và công hội. Trên trang có poster chiến đội và poster cá nhân người chơi. Bên cạnh poster còn có nút donate và like. Số liệu tổng hợp like donate càng tăng, trang tuyên truyền xếp hạng càng cao.


Hình của người chơi cá nhân có số liệu xếp hạng nhất là ảnh chụp sườn mặt của một người đàn ông bị tóc mái che khuất đôi mắt.


Người này có đôi môi nhợt nhạt, xương hàm gầy guộc. Trên cổ tay trắng gầy nhưng rắn chắc quấn một chiếc roi dài màu đen, cán roi bị cầm lấy. Y hơi ngẩng cao sườn mặt, đuôi mắt hẹp dài tựa hồ đang liếc nhìn, khiến người ta cảm thấy một khí chất vô cùng sắc bén lãnh đạm. Ảnh chụp người chơi này khá mờ, nhưng dùng ánh mắt vốn không có cảm giác bình thường với vẻ đẹp nhân loại của Bạch Liễu để xem, tên này vẫn đẹp một cách vượt trội, là sự vượt trội có thể đánh giá bằng tiêu chuẩn mỹ thuật.


Một khung xương vô cùng hoàn mỹ, điều này khiến Bạch Liễu nhớ tới Tawil. Nhưng người này có gương mặt lạnh lùng hơn hẳn Tawil. Nếu nói dung mạo của Tawil tựa như ánh trăng nhàn nhạt mê hoặc lòng người, thì người tên Spades này lại tựa như một thanh đao không có vỏ, chỉ cần nhìn thêm chốc lát cũng sẽ bị bề ngoài sắc bén này khiến đôi mắt bị thương. Dù chỉ là một bức ảnh chụp mờ thế này nhưng cũng toát ra một loại sát khí khiếp người và sự hờ hững cao cao tại thượng.


Bạch Liễu click mở phần giới thiệu của y:
【Người chơi: Spades】
【Tổng số liệu tiếp ứng hiện tại: 1, triệu, đứng hạng nhất trong tổng số người chơi dự thi, mở khóa kim bài miễn tử】


(Ghi chú: Vì người chơi rất nổi tiếng nên được hệ thống bảo vệ, có được kim bài miễn tử. Trong lúc thi đấu trò chơi, khi người chơi này rơi vào trạng thái hấp hối hệ thống sẽ cưỡng chế rời khỏi trò chơi, đặt trong vòng bảo vệ)
【Xếp hạng bảng tổng điểm tích lũy: Hạng 1】


【Thuộc về công hội: Danh Sách Sát Thủ】


Bạch Liễu lướt xuống tiếp, thấy được người chơi đứng hạng hai tiếp ứng, poster của người này rất khác với Spades. Ảnh poster của Spades có lẽ là do người qua đường tiện tay chụp, còn ảnh của người hạng hai này hoàn toàn chính là ảnh được chỉnh sửa tỉ mỉ đến từ đoàn đội hàng đầu giới giải trí, có thể nhìn rõ đến từng cọng lông trên mặt.


Người hạng hai đây là một vị người quen Bạch Liễu từng nghe danh – trên poster là một người phụ nữ xinh đẹp mặc sườn xám da trắng tóc xoăn đen. Mái tóc xoăn hơi dài, mắt hạnh môi đỏ, dưới mắt phải vẽ một con cơ đỏ. Cô ta mặc một chiếc sườn xám đỏ xẻ tà một bên phối với giày cao gót đen bằng vải satanh, vắt chéo một chân làm lộ ra tất chân màu đen. Trên tay cô đang xào một bộ bài poker, vẻ mặt như cười như không lại rất đỗi lười biếng, vô cùng mê hoặc, chỉ nhìn thoáng qua thôi cũng cảm thấy một làn hương quyến rũ câu hồn đoạt phách ập vào mặt.


【Người chơi: Heart Queen】
【Tổng số liệu tiếp ứng hiện tại: 970 nghìn, đứng hạng hai trong tổng số người chơi dự thi, mở khóa kim bài miễn tử】
【Xếp hạng bảng tổng điểm tích lũy: Hạng 2】
【Thuộc về công hội: Vương Miện Quốc Vương】


Trong lúc Bạch Liễu xem, Mục Tứ Thành giải thích cho cậu nghe: “Hàng năm sau tháng tám trong trò chơi sẽ tổ chức một lần league thể thao điện tử, người chơi có thể tự do lập đội tham gia. Tất nhiên, người chơi bình thường mà tham gia cái này chẳng khác nào đi dâng đồ ăn. League là địa bàn của các công hội lớn, bọn họ có nền tảng dày, vì kéo phiếu cho người chơi tham gia league mấy công hội đó sẽ thả pháo hoa trong trò chơi, làm đủ thứ tuyên truyền, bởi vậy chúng ta gọi là mùa tiếp ứng.”


“Công hội còn sẽ cướp đoạt đạo cụ bốn phương để tích trữ, bồi dưỡng thuộc tính, chuẩn bị hết cho người chơi dự thi.”


“Cái kiểu cướp đoạt với tuyên tuyền khắp nơi này rất phiền, làm mấy người chơi không quan tâm league như tôi muốn thu đạo cụ cũng khó.” Mục Tứ Thành không nhịn được phun tào, “Hơn nữa tôi nghe nói Kẻ điều khiển rối vốn là quân dự bị cho chiến đội công hội Quốc Vương năm nay. Cho nên công hội Quốc Vương mới hao rất nhiều tài nguyên bồi dưỡng cho gã, bản thân gã cũng đang điên cuồng cướp đoạt con rối. Chẳng ngờ ch.ết mất trong tay anh rồi, hẳn là bọn họ đang cần thay đổi đội viên quân dự bị.”


“Năm nay công hội Quốc Vương dã tâm bừng bừng, còn đưa theo một người mới gọi là Phù Thủy Nhỏ. Là một người chơi rất hiếm thấy, có kỹ năng cá nhân có thể khôi phục HP trong trò chơi, lại còn là Hạng 1 bảng Tân Tinh nữa chứ, mấy công hội vẫn luôn tranh đoạt người chơi này. Cuối cùng lại bị công hội Quốc Vương cướp được.”


“Vốn tôi nghe nói công hội Quốc Vương định dùng kỹ năng khống chế của Kẻ điều khiển rối và kỹ năng trị liệu của Phù Thủy Nhỏ tổ hợp nên một chiến thuật kỳ lạ, còn đang trong quá trình luyện tập thì Trương Khôi đã bị anh tiễn lên thiên đường, bọn họ đành phải đổi chiến thuật.”


Nói tới đây, Mục Tứ Thành phì cười một tiếng khi thấy người gặp họa.


Bạch Liễu nhìn chiến đội và người chơi lấp lánh lung linh trên trang tuyên truyền, suy tư một lát, dò hỏi: “Trước đó tôi đã cảm thấy nghi hoặc, vì sao trong một trò chơi phân định sinh tử thế này người xem lại có thể điên cuồng tặng thưởng như thế. Hạng nhất đây lượt like, donate cộng lại vượt lên hẳn 1, triệu. Lại còn có hạng mục giải trí thi đấu thể thao này nữa chứ.”


“Khán giả cũng chỉ là người chơi bình thường, có thể giải trí như vậy trong một trò chơi liên quan đến sinh tử tồn vong thế này, quá không bình thường.”


Mục Tứ Thành lướt lên xuống vài lần ở giao diện hệ thống của mình rồi cho Bạch Liễu xem: “Bởi vì khán giả không chỉ donate cho những người chơi dự thi, mà còn là đặt cược. Ngưởi chơi chỉ có được 10%, hệ thống lấy 5%, còn lại đều là tiền đặt cược.”


【Thông báo ấm áp của hệ thống: Trước khi trò chơi bắt đầu, số điểm tích lũy người xem donate cho người chơi nào đó sẽ có 85% nhập vào hệ thống cá cược. Nếu người chơi này thắng được trong lúc thi đấu, người xem cũng sẽ thắng được điểm tích lũy đã donate của người thua】


【Cá cược nhỏ thì vui, lớn thì hại thận. Mong các người chơi xem xét donate, cá cược có chừng mực】


“ ,3 triệu bỏ bẽ gì?” Mục Tứ Thành nói, “Anh không biết chứ, league năm ngoái lúc đánh trận chung kết điểm tích lũy hai bên donate bay thẳng lên một trăm triệu. Giờ mới bắt đầu mùa tiếp ứng, số liệu này còn tăng nữa đấy.”


“Thường ngày số điểm người xem donate cho người chơi bình thường như chúng ta chỉ là mưa bụi, dùng để luyện tập bồi dưỡng người mới thôi.”


“Một trăm triệu điểm donate…” Trọng điểm của Bạch Liễu nhanh chóng lệch ray, cậu đổi thử, dù cho người thắng chỉ lấy 10% thì cũng là mười triệu điểm…
Mười triệu điểm mười triệu điểm mười triệu điểm… Ánh mắt Bạch Liễu từ từ trầm xuống.


Còn Mục Tứ Thành vẫn chẳng hay biết gì mà phổ cập khoa học: “Phần thưởng của quán quân là một trăm triệu điểm tích lũy mỗi người. Hạng nhất đấu đơn, đấu đôi và đấu đội còn khen thưởng điểm thuộc tính nữa. Nhưng tôi không rõ lắm, nghe bảo mỗi năm mỗi khác. Nhưng điểm tích lũy thu được khen thưởng của người thắng cộng thêm donate trung gian gần như là một con số thiên văn, một năm một lần đủ cả nhà no. Cho nên mỗi lần tới league các công hội đều sẽ toàn lực chuẩn bị tiếp ứng.”


Ngón tay Bạch Liễu dừng khoảng năm giây trước màn hình hệ thống, ánh mắt cậu sau khi nghe được “một trăm triệu mỗi người” đông cứng thật lâu, tiếp đó Bạch Liễu hít sâu một hơi, lướt lại chỗ báo danh mà lúc trước cậu bỏ qua.


Trải nghiệm câu chuyện của trò chơi cút con mẹ nó đi! Cậu muốn dự thi!! Để cậu dự thi!!


Trong đầu Bạch Liễu nháy mắt chỉ còn lại một trăm triệu điểm tích lũy kia, không nói quá đâu, giờ từ trong đầu đến mắt cậu đều bị một trăm triệu đó kích ŧhích biến thành hình tiền, cậu lướt nhanh đến trang báo danh:
【Cách thời hạn báo danh cuối cùng: 2 (tháng) : 01 (ngày) : 7 (giờ) : 34 (phút)】


【Điều kiện báo danh người chơi còn thiếu: 50 lần phó bản trò chơi, 4 người đồng đội】
Thiếu quá nhiều.


Bạch Liễu làm lạnh đầu lại một chút, tỉnh táo tự hỏi – cậu chỉ còn thời gian 61 ngày, còn phải chơi 50 phó bản trò chơi. Vậy trung bình một ngày hơn ở hiện thực phải chơi một phó bản. Dù cho trong phó bản trò chơi tốc độ thời gian chảy chậm hơn, nhưng một ngày một trò chơi tinh thần của cậu không chắc sẽ chịu nổi. Nói thật ra trò chơi cũng làm cậu tiêu hao rất lớn, bằng không Bạch Liễu cũng sẽ chẳng ngủ như ch.ết mỗi khi ra ngoài như vậy…


Nhưng cậu lại liếc mắt nhìn phần thưởng một trăm triệu điểm tích lũy kia.


Mục Tứ Thành hãy còn lải nhải: “Cơ mà thi đấu năm nay chẳng liên quan gì tới người mới như chúng ta cả, cần phải qua 52 phó bản mới có thể tham gia. Như tôi là một tuần một phó bản, đến giờ cũng được 26 phó bản rồi. Có điều chỉ còn có hai tháng, sao mà có thể gom đủ số phó bản được chứ…”


Hắn đang nói, bỗng chạm phải ánh mắt của Bạch Liễu, cầm lòng không đậu rùng mình lui về sau hai bước: “Bạch Liễu, anh muốn làm gì tôi?!”
Bạch Liễu mỉm cười: “Anh bạn, thức đêm cày game không? Game mà hai tháng đánh được 50 phó bản ấy?”
Mục Tứ Thành: “”


Mục Tứ Thành đăng xuất trò chơi chung với Bạch Liễu, địa điểm đăng xuất là nhà Bạch Liễu.


Đây là vì Mục Tứ Thành nói muốn sau khi offline liên hệ với Bạch Liễu luôn. Nhưng trong trò chơi không cho phép trao đổi tin tức cụ thể của người chơi ở thế giới hiện thực, ví dụ như địa chỉ với số điện thoại cụ thể vân vân. Cũng giống việc ở ngoài trò chơi không cho phép nói về tin tức trong trò chơi vậy. Mấy cái số điện thoại WeChat QQ gì đó một khi nói thành lời đều sẽ bị hệ thống che lại. Cho nên cách giao lưu nhanh nhất giữa hai bên là trực tiếp đăng xuất cùng một cổng với người chơi kia.


Cổng đăng xuất của mỗi một người chơi là một dãy mười hai số, có chút giống mật mã. Sau khi xác nhận đăng xuất, dãy mật mã mà người chơi đưa vào có thể đưa người chơi chuyển tới cổng đăng xuất ứng với dãy mật mã đó.


Mật mã lúc đầu của cổng đăng xuất của người chơi ứng với chỗ đăng xuất, chính là chỗ ban đầu họ đăng nhập, cũng là chỗ đăng xuất người chơi ngầm thừa nhận. Lần đầu tiên trong trò chơi Bạch Liễu không nhập vào mật mã, vậy cậu đã ngầm thừa nhận sẽ đăng xuất từ địa chỉ đăng nhập.


Là thế này, Bạch Liễu đăng nhập vào trò chơi từ nhà mình, trò chơi sẽ tạo ra một dãy mật mã mười hai số cho cậu. Và cổng đăng xuất ứng với dãy mật mã này chính là nhà Bạch Liễu, bất kể ai nhập vào dãy mật mã này cũng có thể đăng xuất ở [Nhà Bạch Liễu].


Mục Tứ Thành vẫn còn là sinh viên, hắn đăng nhập ở trong phòng ngủ. Nếu Bạch Liễu đăng xuất ở phòng ngủ của hắn sẽ bị dì quản lý ký túc xá bắt tại trận, vì thế hai người chọn nơi đăng xuất là phòng trọ nhỏ của Bạch Liễu.


Nhưng vừa bước vào phòng Bạch Liễu, Mục Tứ Thành vẫn đang khuyên bảo tận tình một câu: “Bạch Liễu, nghe lời khuyên của tôi đi, đừng có đi thi. Hơn nữa anh đâu có đủ nhân số dự thi đâu, có mỗi hai người chúng ta thi kiểu gì…”


Lời còn chưa xong, Mục Tứ Thành đã dừng lại, hắn dùng một ánh mắt kỳ lạ nhìn cậu thiếu niên diện mạo đẹp đẽ nước mắt đầm đìa đang nằm ngủ trên giường Bạch Liễu.


Chẳng biết Mộc Kha đã trải qua chuyện gì trong trò chơi mà khóc đến nước mắt đầy mặt, trên cổ tay và cổ chân vẫn còn một vài vệt đỏ, nhìn qua giống như bị roi quất. Cậu ôm áo sơ mi của Bạch Liễu, vùi cả đầu vào, cuộn người lại ở mép giường hệt như một con mèo nhỏ không có cảm giác an toàn, ngủ rất sâu.


Bạch Liễu không quá kinh ngạc, cậu không nhìn Mộc Kha trên giường mà đi ngang qua mép giường Mộc Kha đang ngủ, còn thuận miệng đáp Mục Tứ Thành một câu: “Ba người. Người trên giường này cũng dự thi.”


“” Trên mặt Mục Tứ Thành toàn dấu chấm hỏi, “Vãi anh nghiêm túc thật đấy hả Bạch Liễu? Người này là ai?”


Không trách Mục Tứ Thành mắt mù không nhận ra Mộc Kha được, thật sự là hắn không nghĩ tới Mộc Kha, một người mới trong đám Bạch Liễu lúc đầu sẽ dùng cách này xuất hiện trên giường cậu…


Bạch Liễu quay đầu nhìn Mục Tứ Thành một cái: “Mộc Kha. Là người mới lần trước tôi mang ra từ trò chơi. Tôi sẽ dẫn cậu ấy cùng đánh phó bản.”


Mộc Kha và Bạch Liễu đều là người mới, số lần chơi cũng là 2. Bạch Liễu và Mộc Kha cùng thiếu số phó bản giống nhau, cậu dẫn Mộc Kha đi đánh phó bản vừa lúc có thể đồng thời đánh đủ số.


Lần trước Mộc Kha cũng đăng xuất ở nhà Bạch Liễu nên cậu ta biết mật mã đăng xuất của nơi này. Tất nhiên lần này Mộc Kha chọn đăng xuất ở nhà Bạch Liễu sau khi qua màn trò chơi cũng nằm trong dự đoán của cậu.


Trước khi Bạch Liễu vào trò chơi có bảo Mộc Kha tự chơi trò chơi, cậu sẽ không nhúng tay quá nhiều, khuyến nghị Mộc Kha chọn single-player. Nếu Mộc Kha có thể sống sót được thì Bạch Liễu mới có thể bắt đầu nghiêm túc bồi dưỡng cậu ta.


Bạch Liễu hơi không thích giao lưu với người tâm trí mềm yếu, quá sẽ tự tìm cớ cho mình. Vì thế Bạch Liễu quyết định thử Mộc Kha trước. Nếu Mộc Kha có thể tự dựa vào bản thân qua màn một trò chơi thì cậu sẽ thử bồi dưỡng cậu ta. Đỡ phải giẫm vào vết xe đổ của Trương Khôi – công hội Quốc Vương tốn rất nhiều tài nguyên bồi dưỡng Trương Khôi, kết quả Trương Khôi vì quá dựa dẫm vào con rối và trí lực gã hấp thụ đến mà ch.ết trong tay Bạch Liễu, khiến rất nhiều phí đầu tư đổ sông đổ bể.


Bạch Liễu không thích làm việc mà phí đầu tư đổ sông đổ bể, nhưng cậu thích làm việc đầu tư ít có lời nhiều.


Xem ra là Mộc Kha đã tự dựa vào bản thân liều mạng qua màn, nhưng cảm giác bất an dữ dội vì kề bên cái ch.ết khiến cậu theo bản năng lựa chọn đăng xuất ở nhà Bạch Liễu. Đây là một cách tìm trấn an, cũng là một hành vi tự chứng tỏ bản thân – Mộc Kha muốn sau khi qua màn tỏ rõ với Bạch Liễu đầu tiên, cậu đã làm được.


Có chút giống đứa trẻ vất vả lắm thi được một trăm điểm, sau đó vừa khóc vừa bày bài kiểm tr.a ra cho người lớn xem.
Người lớn Bạch Liễu mang áo sơ mi trắng và quần tây vào phòng vệ sinh thay quần áo, sau vài phút, mặt người dạ thú bước ra từ phòng vệ sinh.


Mục Tứ Thành giờ hệt như thấy quỷ chui vào một góc, cách xa Mộc Kha ở trên giường. Hắn chỉ chỉ người trên giường, dùng vẻ mặt và giọng điệu một lời khó nói hết hỏi Bạch Liễu vừa mới thay đồ xong đi ra: “... Anh kéo người chơi mới lần trước anh cứu lên giường luôn rồi hả?!”


“Là tự cậu ấy muốn tới, lại còn có dãy số đăng xuất ở nhà tôi nữa, tôi cũng không có cách nào.” Bạch Liễu chẳng hề phát hiện Mục Tứ Thành đã hiểu lầm, “Lúc trước tôi vốn muốn nuôi thả cậu ấy. Nhưng hiện tại thời gian cấp bách, tôi muốn dự thi, quân bài trên tay lại không có nhiều, cậu ấy cũng xem như nghe lời, tôi cảm thấy có thể mang cậu ấy theo đánh phó bản bồi dưỡng người.”


Kể từ khi Bạch Liễu biết tham gia league có thể có được một trăm triệu điểm tích lũy thì cả người như si ngốc nhất định phải dự thi. Mục Tứ Thành khuyên cỡ nào cũng không vào, đành phải hỏi Bạch Liễu rằng, cuộc thi này yêu cầu phải có năm người đã đánh 52 phó bản trở lên mới thành đội được, Bạch Liễu đào đâu ra những người đó lập đội?


Tính luôn cả Mục Tứ Thành bị cưỡng ép còn thiếu hơn 20 lần phó bản, Bạch Liễu cũng còn thiếu ba người nữa.
Nhưng nhìn Bạch Liễu như vừa nãy, rõ ràng là chuẩn bị mang theo Mộc Kha cũng giống cậu chỉ mới vượt qua 2 lần trò chơi đi dự thi!


Đây quả thực là nói giỡn! Hai tháng không ngủ không nghỉ đánh 50 phó bản đạt tới điều kiện báo danh, dù cho giá trị tinh thần của kẻ điên Bạch Liễu có thể chịu được, nhưng một người chơi bình thường như Mộc Kha sao có thể chịu nổi?


Mục Tứ Thành không nhịn được chỉ vào Mộc Kha trên giường: “Bạch Liễu, bệnh tâm thần như anh nói không chừng có thể mạnh mẽ đánh 50 phó bản, nhưng một người mới như Mộc Kha? Hiện tại hẳn cậu ta mới vừa qua màn nhỉ, trên người vẫn còn bị thương. Anh có biết vào tình huống nào mà người chơi ra khỏi phó bản vẫn mang theo vết thương không? Tôi với anh ra ngoài đâu có mang theo vết thương.”


Bạch Liễu thắt xong cà vạt, ánh mắt đảo qua vết thương trên cổ tay và cổ chân Mộc Kha, cuối cùng dừng lại trên mặt Mục Tứ Thành, hỏi: “Tình huống nào mà người chơi rời khỏi vẫn mang theo vết thương?”


Mục Tứ Thành tùy tay tìm một cái ghế dựa xoay người ngồi xuống, hắn hao không ít tinh lực trong trò chơi, thoạt nhìn có vẻ mệt mỏi, nhưng trừ có vẻ chẳng có tinh thần thì đúng là không hề bị thương.


Mục Tứ Thành gác đầu lên ghế, giương mắt nhìn Bạch Liễu đang đeo cà vạt: “Vết thương trong trò chơi muốn mang ra ngoài chỉ có thể là do cậu ta nhận định bản thân bị thương, hơn nữa không thể khỏi hẳn. Như thế trò chơi sẽ thuận theo ý người chơi cho mang vết thương ra ngoài. Thông thường chỉ ở vào trạng thái sợ hãi tột độ, ví dụ như khi giá trị tinh thần giảm dưới 10. Thường thì người đó sẽ mất nhận tri đối với trò chơi, cảm thấy bản thân không phải ở trong trò chơi mà đang ở hiện thực, vì lẽ đó người kia sẽ cảm thấy bản thân thật sự bị thương, vết thương này cũng sẽ bị mang ra ngoài.”


Dứt lời, Mục Tứ Thành nhìn cậu thiếu niên Mộc Kha từ bề ngoài đến cử chỉ đều có vẻ vô cùng mong manh dễ vỡ kia, dùng ánh mắt rất không tán đồng nhìn về phía Bạch Liễu.


“Một người chơi dễ dàng mang vết thương từ trò chơi ra ngoài, chỉ có thể nói lên rằng tố chất tâm lý của cậu ta không ổn, tiềm lực giao diện không cao. Hơn nữa nếu tôi nhớ không lầm thì cậu Mộc Kha này vẫn chưa có kỹ năng cá nhân đúng không?” Mục Tứ Thành nhướng mày hỏi lại, “Anh chắc chắn phải dẫn cậu ta đi dự thi, có khác gì đi đưa đồ ăn đâu?”


“Nhưng tôi chỉ có thể nói ở một mức độ nào đó, ở phó bản《Chuyến tàu cuối nổ tung》lúc trước tôi nhờ sự trợ giúp của cậu ấy mới thuận lợi qua màn.” Bạch Liễu ngước mắt nhìn về phía Mục Tứ Thành, không nhanh không chậm nói.


Vào lúc cuối cùng Bạch Liễu là dựa vào【Bùa hộ mệnh người cá】của Mộc Kha mới có át chủ bài để giằng co với NPC cấp Thần, cũng dựa vào【Bùa hộ mệnh người cá】của Mộc Kha mới làm cho Mục Tứ Thành rối trí được.


Theo cách nói của Mục Tứ Thành, Mộc Kha mang theo vết thương ra ngoài, có nghĩa là ở trong phó bản trò chơi đó cậu ấy đã rơi vào trạng thái gấp rút sợ hãi tột độ.


Song cậu ấy vẫn không dùng đạo cụ【Bùa hộ mệnh người cá】trong phó bản single-player của mình, cậu ấy để lại đạo cụ sinh tồn quý giá nhất của mình cho Bạch Liễu.


Chỉ bởi vì trước khi tiến vào trò chơi Bạch Liễu từng nói một câu với cậu ấy: Có lẽ tôi sẽ sử dụng đạo cụ【Bùa hộ mệnh người cá】của cậu. Mộc Kha dù cho bị giảm giá trị tinh thần tới trạng thái hoảng sợ lẫn lộn hiện thực và trò chơi, cậu ấy vẫn không dùng đạo cụ này, còn cố gắng chạy ra trò chơi với thân thể đầy thương tích.


Cách làm này giống với Mục Tứ Thành trong《Chuyến tàu cuối nổ tung》.
Lo


“Cậu và cậu ấy trong lòng tôi có cùng một giá trị, Mục Tứ Thành.” Bạch Liễu nhìn Mục Tứ Thành, ánh mắt không chút gợn sóng, “Bởi vì hai người đều tuân thủ giao dịch với tôi dù rơi vào tuyệt cảnh, tôi rất tôn trọng điểm này, vì thế tôi càng không thể vi phạm giao ước với các cậu. Tôi nói rằng nếu lần này cậu ấy có thể tự lực qua màn thì tôi sẽ bồi dưỡng cậu ấy thật tốt, giúp cậu ấy sống sót.”


“Giống như tôi sẽ không từ bỏ cậu, tôi cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ cậu ấy.”
Bạch Liễu nhìn về phía Mộc Kha mình đầy thương tích trên giường, rũ mắt: “Bởi vì cả hai người đều đã chứng minh cho tôi thấy giá trị của hai người với tôi.”
—--


Tác giả có lời muốn nói: Tới rồi! 6 bắt đầu muốn nuôi (quăng bỏ) đồng đội!






Truyện liên quan