Chương 91: Trại mồ côi Tình Thương

Edit: Liễu 13 + Beta: Hà
Đại sảnh trung ương, màn hình trung tâm, phía trước TV nhỏ Bạch Liễu.


Vương Thuận nhìn vị trí quảng bá trung tâm của TV nhỏ Bạch Liễu, trong lòng không khỏi thổn thức —— người và người thật sự không giống nhau. Dù cho hiện tại còn đang đối đầu với cha con Miêu Phi Xỉ là người chơi tham gia league, vậy mà chỉ mới trong ngày đầu tiên của trò chơi, Bạch Liễu đã có thể nhanh chóng leo lên được màn hình quảng bá trung tâm.


Lượng like và donate ủng hộ Bạch Liễu tăng lên chủ yếu là nhờ trận giằng co giữa Bạch Liễu và cha con Miêu Phi Xỉ, lúc đó khán giả bên Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Cương còn đang ăn mừng vì giếŧ được Bạch Liễu.


Thế nhưng rất nhanh, ngay lúc Miêu Phi Xỉ sắp chạm được đến vị trí đó thì lại bị kéo xuống —— bởi vì Bạch Liễu không ch.ết. Không những không ch.ết, cậu ta còn nhân cơ hội đó trà trộn được vào trong đội ngũ của Miêu Phi Xỉ.


*may áo cưới: ý chỉ thành quả lao động bị người khác đoạt.


Khán giả điên cuồng đổ xô tới TV nhỏ Bạch Liễu, kể cả là người đang khó chịu và có địch ý với cậu cũng ào ào chạy qua, dù cố gắng mấy cũng không ngăn lại nổi—— phần lớn bọn họ đều đang muốn hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, định ở luôn bên TV nhỏ của Bạch Liễu không đi nữa.




Số lượng khán giả tăng cao, số liệu các hạng mục khác cũng tăng lên nhanh chóng đưa Bạch Liễu vào vị trí quảng bá trung tâm. Thậm chí không riêng gì Bạch Liễu, đến ngay cả TV nhỏ của Mộc Kha cũng được ăn ké được từ làn sóng của Miêu Phi Xỉ lần này, thuận lợi từ khu nhiều người lên màn hình trung tâm.


Khán giả có nghi ngờ, có khó hiểu, cũng có thảo luận hợp lý. Bạch Liễu lần này có thể lẻn vào làm người dưới trướng Miêu Phi Xỉ, thậm chí trước đây còn thành công giếŧ được tuyển thủ dự bị của công hội Quốc Vương là Trương Khôi, vậy nên hiện tại đã không còn ai cảm thấy người mới này đơn giản. Nhưng vấn đề bây giờ chính là —— trâu đúng là trâu, quá ngông cuồng, cuối cùng vẫn đá vào tấm sắt.


"Trà trộn vào cũng vô dụng, kỹ năng của Bạch Liễu vượt cấp khống chế Trương Khôi còn được. Nhưng Miêu Cao Cương và Miêu Phi Xỉ được phán định có kỹ năng cấp S, một tên bảng F như cậu ta khống chế sao nổi, gần như là không thể."


"Hơn nữa tính cảnh giác của Miêu Cao Cương rất cao, trước đó tôi nghe đám người công hội Cương Thi Ăn Thịt Thối nói là Miêu Cao Cương đã xem video của Bạch Liễu cả trăm lần, tổng kết ra rất nhiều cách về khả năng khống chế của Bạch Liễu. Một trong số đó là kỹ năng của Bạch Liễu có hạn chế, hẳn là mượn thứ môi giới nào đó đồng thời có sự cho phép của cả hai bên, cho nên chỉ cần bọn họ không nhận đồ gì của Bạch Liễu thì sẽ không sao..."


"... Chẳng qua Bạch Liễu chơi mấy trò đổi trắng thay đen tốt đấy chứ, dùng nhiều lớp vỏ bọc thế mà thật sự lừa được Miêu Cao Cương. Má nó, người chơi này hệ tổ ong à, quá là mưu mô, không biết trong hiện thực đang làm gì?"


"Dù sao hai người Miêu Cao Cương còn từng giếŧ ngược được người của chiến đội Quốc Vương, tôi cảm thấy không có khả năng bị Bạch Liễu khống chế."


"Xem tình huống này, Bạch Liễu đang chuẩn bị chơi chiến thuật cướp chạy à, dùng hết tất cả đầu mối để hoàn thành nhiệm vụ chính trước, sau đó qua cửa."


"Nhưng chơi chiến thuật cướp chạy này mang Mục Tứ Thành không phải càng thích hợp hơn sao? Hai người này cãi nhau à? Sao đều giống như uống nhầm thuốc, mỗi người đều mang theo người mới. Tám trăm năm qua tôi chưa từng thấy Mục thần mang người mới luôn á, mà cũng khá lắm, một lần mang theo hai vợ chồng..."


"Anh bạn chớ có xem thường hai người đó, hai người mới mà Mục Tứ Thành dẫn theo đều có tố chất rất cao đấy, một người phòng vệ một người giếŧ quái, là vợ chồng nên phối hợp còn rất tốt. Xem ra cả hai đều là hạt giống tốt, tôi cảm thấy nếu bồi dưỡng thì sẽ không thua nhóm Miêu Cao Cương đâu."


"Người mới Bạch Liễu đang mang tố chất cũng không tệ, chỉ là thiếu kỹ năng cá nhân, có thể bồi dưỡng theo hướng ẩn nấp thu tình báo, không phải bên công hội Quốc Vương có người họ Vương gì đó là kiểu như vậy sao? Chỉ cần nuôi tốt, vậy sau này sẽ là một kho dữ liệu, dùng không tệ đâu."


"Này, mấy người mới này đều trông rất ok nhỉ! Tôi thì tìm không ra người mới có tiềm năng như vậy. Cmn chứ, năm nay tôi nhìn trúng Mục Tứ Thành, đuổi theo cậu ta tận ba phó bản nhưng không nói được câu nào. Cậu ta chạy nhanh phết ấy, tôi đuổi theo mà muốn đứt hơi tới nơi. Bây giờ nhìn đống người mới này, ai cũng muốn hốt về công hội hết á!"


"Xéo nhanh, ông bạn nghĩ hay lắm, tôi cũng muốn đây này, còn phải xem người ta có đồng ý không nữa chứ?"


"Đúng là chơi không tệ, nhưng tiếc là tôi vẫn cảm thấy cậu ta sẽ ch.ết. Cái đao cỏ heo của Miêu Phỉ Xi, à không, song đao Thượng Trư, ấy cũng không đúng, cmn tui thật sự bị Bạch Liễu tiêm nhiễm rồi. Cái đao gì đó có lực công kích rất cao, tôi nhớ được là 3147, trước đó còn suýt tiễn tôi khỏi trò chơi. Bạch Liễu dẫn theo một người mới như vậy không gánh nổi đâu."


"À, nhưng nếu Bạch Liễu vào league, cái bảng chỉ số rách nát của cậu ta sẽ tăng thêm, dùng tốt thì có thể đại sát tứ phương đó."


"... Hơi hơi muốn mời chào tên nhóc này rồi, kỹ năng đó của cậu ta cũng rất thú vị, là có thể sao chép kỹ năng của người chơi mình khống chế sao? Cho dù kéo dài không lâu, nhưng không biết là do thể lực hay là kỹ năng cậu ta bị hạn chế, cậu ta dùng kỹ năng Mục Tứ Thành chống lại Miêu Phi Xỉ không được mấy phút..."


Vương Thuấn kinh ngạc nhìn những người chơi đang ngồi bình luận trước TV Bạch Liễu.


Khán giả bình thường cũng nhìn đám người chơi này bằng ánh mắt ngạc nhiên, bọn họ không dám lớn tiếng nói chuyện, tất cả đều nhỏ giọng thảo luận ở hàng sau. Bởi vì rất nhiều người chơi trong số đó là những gương mặt quen thuộc trong giải league năm ngoái, một số còn là người chơi cao cấp trong mười công hội lớn.


Có những người chơi này ở đây, người chơi bình thường căn bản không dám phát biểu tùy tiện, giống như lúc trước Mục Tứ Thành đứng trấn giữ nơi TV nhỏ của Bạch Liễu vậy.


Quảng bá khiêu khích của Miêu Phi Xỉ chẳng những hấp dẫn khán giả bình thường, mà còn thu hút được mấy người chơi cũng tham gia league có cùng cấp bậc với Miêu Phi Xỉ. Bọn họ muốn biết Miêu Phi Xỉ sẽ làm gì, nhưng khi thấy hắn ta lần đầu ăn phải quả đắng, sự chú ý lập tức đổ dồn qua phía Bạch Liễu —— nói cách khác, Bạch Liễu hiện tại đã đã thu hút sự chú ý của đám người chơi league rồi.


Vương Thuận ngửa đầu nhìn Bạch Liễu trên TV nhỏ, thở dài một hơi —— Bạch Liễu là người chơi đơn độc có biểu hiện xuất sắc, cậu đã bắt đầu hấp dẫn các chiến đội công hội chú ý tới mình trong mùa tiếp ứng ác liệt này rồi sao?


Thành thật mà nói, nếu không phải là công hội Quốc Vương ngay từ đầu đã kết thù với Bạch Liễu, thì Vương Thuận cũng rất coi trọng cậu, nhưng đáng tiếc bây giờ —— anh ta lại thở dài một tiếng.


Nhưng sau khi Vương Thuấn nghe được việc Mục Tứ Thành cũng bắt đầu mang theo hai người mới, trong lòng anh cảm thấy rất kỳ lạ —— Bên Bạch Liễu đang dẫn theo người mới, bên Mục Tứ Thành cũng vậy. Bọn họ cộng thêm Bạch Liễu và Mục Tứ Thành, số lượng vừa đủ năm người tham dự giải đấu. Dường như Bạch Liễu muốn đánh league, vì vậy hiện tại đang bồi dưỡng người mới...


Nhưng rất nhanh Vương Thuấn đã buồn cười lắc lắc đầu, đặt cái suy nghĩ kỳ quái không tưởng đó ra phía sau —— chỉ chưa đầy hai tháng nữa là đến league, một nhóm thuần người mới như vậy sao có thể dự thi được.


Bạch Liễu điên rồi mới có thể dẫn theo cái đội toàn là người mới này đi dự thi.
Nhưng xem ra mấy người mới này đều sẽ được các công hội lớn mời chào về đào tạo, cũng không biết năm sau sẽ gặp được những gương mặt mới này ở chiến đội nào, Vương Thuấn thấp thỏm nghĩ.


——————————————
Trong trò chơi.


Mộc Kha đưa giường bệnh về vị trí cũ, đẩy thi thể người bệnh quái vật vào góc tường. Một mùi hương thực vật gì đó rất quái lạ từ bệnh nhân đó tỏa ra. Chỉ trong vài phút sau khi nhóm Bạch Liễu rời đi, bệnh nhân này đã bắt đầu tản ra một mùi nấm thối rữa nồng nặc, ẩm ướt dày đặc, mùi nặng đến mức Mộc Kha phải bịt kín mũi lại.


Bệnh nhân thực vật bị Miêu Phi Xỉ chém ch.ết cúi đầu tựa vào trong góc, bóng đen dưới ánh đèn mờ ảo khiến người ta cảm thấy vô cùng bất an. Thân hình nó thậm chí còn dài hơn một chút so với lúc bị Miêu Phi Xỉ chém ch.ết, tay chân càng nhỏ dài đến khó tin, giống như thanh kim loại nào đó. Theo Mộc Kha đoán, nếu bây giờ bệnh nhân thực vật này đứng dậy, đoán chừng phải ngoẹo cổ mới có thể bước đi bình thường được.


Bệnh nhân thực vật này chỉ được đánh giá là cấp A, bị Miêu Phi Xỉ có bảng cấp S- dùng hết sức đánh như vậy, dù thế nào cũng không thể còn sống được.


Mộc Kha nhanh chóng thu hồi ánh mắt vừa đặt trên người bệnh nhân này, dù sao càng nhìn cũng chỉ khiến bản thân càng thêm khó chịu. Nếu còn tiếp tục nhìn vào loại quái vật không phải người nhưng lại có hình dạng giống người này sẽ kích phát hiệu ứng uncanny valley (*) trong cậu mất. Giá trị tinh thần của cậu mới hồi phục chưa được bao lâu, không nên làm loại chuyện gây ô nhiễm tinh thần như thế này.


Trong phòng bệnh đâu đâu cũng có sách, may mắn là không bị hư hại gì. Chỉ là căn phòng rất ẩm nên sách bị dính trên mặt đất, nhưng như vậy cũng không thể ngăn cản Mộc Kha đọc được. Cậu cẩn thận nhặt những cuốn sách lên rồi sắp xếp lại, nâng giá sách bị đổ trên mặt đất lên, lần lượt đặt sách theo thứ tự mà cậu đã nhìn thấy trước đó. Dưới ánh sáng trong căn phòng, dùng bút định vị tầm nhìn rồi bắt đầu đọc.


Giống như Bạch Liễu đã phỏng đoán trước đó, sách ở đây có đủ loại ghi chú. Có thể bởi vì nơi này là ICU, không chỉ có một bệnh nhân ở lại nên nét chữ có nhiều kiểu khác nhau. Mộc Kha đọc sách cực nhanh, cậu chỉ chọn trang sách mà bên cạnh có phần ghi chú đánh dấu lại, tay lật sách liên tục, tròng mắt Mộc Kha chuyển động không ngừng, hầu như ánh mắt chỉ dừng lại trên mỗi trang khoảng độ một - hai giây, quả thực giống như【Phương pháp đọc sách cơ học lượng tử 】 trên mạng.


Không biết qua bao lâu, mắt Mộc Kha hiện rõ ra tơ máu đỏ, cậu mới thở dài một hơi ngồi trên giường, đầu óc choáng váng lẩm bẩm: "Đọc xong lần thứ nhất."


Xem qua nhiều ghi chú như vậy, Mộc Kha cơ bản có thể xác định 【phương thuốc kéo dài tính mạng 】 này thật sự giống như tên của nó —— theo ghi chú miêu tả thì đây là một phương thuốc đông y có thể chữa bách bệnh, nhưng bởi vì chưa trải qua bất kỳ thí nghiệm nào, cho nên được xem như đây là một loại phương thuốc dân gian/cổ truyền.


Những bệnh nhân mắc bệnh nan y này đã bị bệnh tật giày vò hành hạ đủ đường. Sau khi đến rất nhiều bệnh viện, gặp qua vô số bác sĩ, thử đủ các loại phương pháp điều trị nhưng đều không hiệu quả. Cuối cùng, họ được bác sĩ và bệnh viện thông báo rằng họ có thể từ bỏ điều trị, về nhà ăn uống thả lỏng thì tốt hơn - nói cách khác chính là về nhà chờ ch.ết - các bệnh nhân nghe xong đều tuyệt vọng.


Nhưng những bệnh nhân này không muốn từ bỏ. Một số bệnh nhân có tiền lại có thế đã tự mình xây nên một bệnh viện tư nhân nhưng không được ra ngô ra khoai gì cho lắm. Bởi vì chính những bệnh nhân này cũng không tin các bác sĩ chẩn đoán bệnh, thậm chí đối với những vị bác sĩ không chữa được bệnh đó còn lòng mang thù hận, cho nên trong bệnh viện này chỉ có y tá, còn chính những bệnh nhân đang tìm cách tự cứu này là người đảm nhận vai trò bác sĩ.


Mà trong số họ cũng có những người đã tìm hiểu nhiều thông tin về y học trong thời gian trị liệu lâu dài kia, nắm vững được một số kiến thức y học phổ thông nhất định. Có thể nói là bệnh lâu thành y, cũng có thể là do bác sĩ nói bệnh họ đã đến giai đoạn cuối không cứu được nữa, nên những bệnh nhân này bắt đầu đọc sách và tự cứu mình.


Và nhiều người trong số họ thật sự đã đọc rất nhiều dữ liệu y tế về các phương pháp điều trị khác nhau trong một thời gian dài, vậy nên họ cũng có một lượng kiến ​​thức y học nhất định. Có thể nói rằng họ đã trở thành bác sĩ từ rất lâu, hay có thể nói bệnh đã phát triển sang giai đoạn sau, bác sĩ nói không cứu được, bệnh nhân bắt đầu đọc sách để tự cứu mình.


Nói chung, so với bác sĩ thì họ càng tin chính bản thân mình hơn, hoặc là tin những người cũng mắc bệnh giống như họ.


【 Trời không phụ lòng người 】— Mộc Kha thấy ai đó kích động viết một dòng ghi chú trên trang giấy như vậy. Cuối cùng, dưới sự cầu nguyện ngày đêm trong tuyệt vọng của bọn họ, một bệnh nhân bí ẩn không biết từ đâu đã tìm ra được phương thuốc dân gian đông y. Sau khi nghiệm chứng phương thuốc này trên người một vài bệnh nhân khác, xác nhận rất có hiệu quả trong việc giảm bớt các triệu chứng bệnh tật của họ, những bệnh nhân cùng đường này kích động không thôi. Đồng thời, phương thuốc dân gian này cũng được bọn họ gọi là 【Phương thuốc kéo dài tính mạng】.


Tuy nhiên, vì nhiều lý do mà phương thuốc này lại【 bí ẩn không truyền ra ngoài 】,【 không thể truyền thụ trực tiếp】, 【nói lại trực tiếp, truyền ra bên ngoài sẽ dẫn đến tai họa】, vì vậy họ không thể nói thẳng cho những bệnh nhân mới nhập viện biết phương thuốc là gì.


—— Nhưng bọn họ cũng không phải sẽ không truyền lại【 phương thuốc kéo dài tính mạng 】.


Cách thức 【truyền lại phương thuốc】giữa bệnh nhân cũ và mới tương đối khó hiểu và cảnh giác. Thứ nhất, bệnh nhân mới phải đúng là người bệnh nguy kịch, bệnh đến sắp ch.ết, đồng thời còn có tiền để 【làm việc thiện】, giúp đỡ trẻ em. Phải như vậy họ mới được bệnh nhân cũ cho phép vào ở trong bệnh viện. Hơn nữa không chỉ thế, bệnh nhân mới còn phải trải qua thử thách về tính kiên nhẫn —— . Trong phòng mỗi bệnh nhân này đều được chuẩn bị kỹ một giá sách lớn. Nếu như bệnh nhân có thể đọc xong sách, là có thể tìm được 【Phương thuốc kéo dài tính mạng】ẩn giấu giữa những hàng chữ trong đống sách chất đống đó.


Mộc Kha cảm thấy chuyện này giống như cách truyền ám hiệu —— như thể họ sợ phương thuốc này truyền ra sẽ mang tai họa tới cho mình, vậy nên mới cần phải nghiêm khắc sàng lọc để chắc chắn người nhận được phương thuốc này sẽ ở cùng một phe với họ —— Điều này làm cho Mộc Kha nhớ tới mấy người giàu khi tham gia câu lạc bộ ngầm cũng phải trải qua chế độ thẩm tr.a 【thành viên】 nghiêm ngặt như vậy.


Dựa vào phần ghi chép miêu tả, Mộc Kha nhanh chóng chắp vá được đại khái 【phương thuốc kéo dài mạng sống】, nhưng phương thuốc cậu tìm được vẫn thiếu mất một vị thuốc dẫn quan trọng nhất. Mộc Kha lục lọi tất cả ghi chép trong sách, phần lớn chúng đều chỉ mơ hồ đề cập đến thuốc này 【là một đối một 】, tức là thuốc dẫn của mỗi bệnh nhân không giống nhau, có độ đặc hiệu cao, hơn nữa【đạt được không dễ 】.


Nhưng vị thuốc dẫn này cụ thể là cái gì thì lại không có bất kỳ ghi chép nào đề cập tới, vẻ mặt Mộc Kha trở nên nghiêm túc hơn.


Đêm đã khuya, không biết biết chân trời bắt đầu trắng xóa từ lúc nào, điều này làm Mộc Kha có hơi sốt ruột —— rõ ràng thứ thuốc dẫn đó là vật quan trọng nhất trong【Phương thuốc kéo dài tính mạng】, vì sao không có một trang sách nào có ghi chép liên quan tới nó? Hơn nữa những bệnh nhân này đọc mô tả liên quan【thuốc】trên trang, sao lại không ghi chú thứ gì? Dưới loại ánh sáng mờ ảo như vậy, nếu không để lại chút dấu vết nào để định vị, vậy khi bệnh nhân muốn xem lần hai sẽ rất khó khăn. Thậm chí Mộc Kha còn tìm nếp gấp ở từng trang, nhưng cũng không phát hiện ra gì.


"Không nên chứ..." Mộc Kha lẩm bẩm, "Chờ chút!"
—— Nếu hoàn toàn không có một chút nếp gấp và ghi chú nào, vậy còn có một khả năng: thứ trên trang đó rất quan trọng đối với họ, so với việc gấp hoặc ghi chú đánh dấu, để đó xem lại, bệnh nhân có thể sẽ —— lén xé nó đi.


Mặc dù nơi này không cho phép làm hư hại sách, nhưng đây là quy tắc với những người chơi như bọn họ, cũng chính là với【bệnh nhân mới】. Đối với những con quái vật này, tức là【bệnh nhân cũ】 thì chưa chắc đã có ——, bởi vì những quyển sách truyền đạt【phương thuốc kéo dài tính mạng】đã trở nên vô dụng.


Nhưng giường bệnh và ngăn kéo ở đây Mộc Kha cũng đã kiểm tra. Những nơi có thể xuất hiện trang giấy cậu đều đã tìm thử, đến cả WC cũng không tha.
Cho nên nếu trang sách bị xé ra, khả năng duy nhất là nằm ở nơi đó, cũng là nơi Mộc Kha chưa tìm qua...


Mộc Kha dời mắt, nhìn sang túi áo trên đồng phục bệnh nhân của thi thể quái vật đã mục nát. Ánh mắt di chuyển từ đầu bệnh nhân thực vật đang rủ xuống đến khuôn mặt chỉ trong vài giờ ngắn ngủi đã khô quắt như quả cà héo.
Mộc Kha chậm rãi nuốt một ngụm nước bọt.


Cậu hít sâu một hơi, rón rén đi về phía bệnh nhân đang ở trong góc tường. Dường như có con côn trùng nhỏ nào đó chui vào dưới làn da khô héo của bệnh nhân, trên khuôn mặt màu xanh tím của nó xuất hiện những vết đường chảy nhỏ dài, cuối cùng chạy vào trong con ngươi. Con ngươi của nó dần co lại, bờ môi có vết hoen tử thi hơi trương lên, có thể thấy cả nước bọt trong miệng nó. Chất nhầy trên răng nanh của cái xác nhỏ giọt lên ngón trỏ đặt ở cạnh.


Ngón tay bệnh nhân đột nhiên nhúc nhích.


Nhưng những động tác này cực kỳ khẽ, lại xảy ra ở nơi góc tường tối tăm. Vốn tầm nhìn trong phòng đã rất hạn chế, Mộc Kha tới gần cũng không phát hiện ra thi thể đã ch.ết từ lâu đó có điểm gì không ổn. Thi thể này có vẻ vẫn luôn không có gì bất thường, chỉ là cậu cảm thấy mùi thực vật thối rữa trong phòng đang ngày càng nồng hơn, như là có thứ gì đó đang điên cuồng sinh trưởng.


"Đậm mùi nấm nha..." Mộc Kha giật giật mũi, cậu ghét bỏ phất phất tay. Chẳng hiểu sao mùi nấm này lại làm cậu liên tưởng tới mùi nấm mà cậu người được trên người mấy đứa trẻ khuyết tật trong trại mồ côi.


Mộc Kha ngồi xổm xuống, cố chịu đựng cảm giác bất ổn và sợ hãi khi phải đối diện thẳng với cái xác, cậu thò tay vào trong túi áo đồng phục bệnh nhân. Và rồi, cậu thật sự mò được một tờ giấy, nhưng so với chuyện đó, có thứ càng khiến Mộc Kha sởn tóc gáy hơn——


—— Lúc cậu thò tay vào túi áo, có thể cảm nhận được nhịp đập không đều ở bên dưới, hơn nữa càng lúc càng nhanh hơn sau khi Mộc Kha đưa tay vào.
Tim bệnh nhân này còn đập.
Bệnh nhân thực vật này vẫn chưa ch.ết.


Mộc Kha như thể bị người ta đè đầu vào trong thùng nước đá, cái lạnh lan từ đỉnh đầu xuống toàn thân. Bị một người chơi trình cao như Miêu Phi Xỉ dùng song đao đâm xuyên qua não mà còn chưa ch.ết, rốt cuộc quái vật này là cấp bậc gì chứ... Không muốn suy nghĩ sâu xa xem chuyện này có ý nghĩa gì, Mộc Kha nhanh chóng hít một hơi thật sâu, cậu buộc bản thân phải bình tĩnh lại.


Bệnh nhân này rõ ràng đã không còn hô hấp. Lúc Bạch Liễu vừa đi Mộc Kha đã lập tức tới xác nhận chuyện này. Một sinh vật có tim đang đập nhưng lại không còn thở, vậy rốt cuộc thứ gì đang đập ở trong người nó...


Mộc Kha không kịp suy nghĩ quá nhiều, cậu nhanh chóng lấy được trang giấy sau đó rút tay về.
Thông tin, chỉ cần cậu có đủ thông tin để truyền cho Bạch Liễu, ngay cả khi cậu ch.ết trong tay bệnh nhân quái vật quỷ dị này, thì cậu vẫn còn 50% HP ở bên nhóc Mộc Kha đang sống sót...


Phải tin tưởng Bạch Liễu có thể hoàn thành nhiệm vụ, dẫn theo nhóc Mộc Kha qua cửa!
Sau khi tự mình tẩy não hai ba lần, Mộc Kha hít sâu một hơi, cúi đầu mở tờ giấy ra đọc nhanh:


"Linh chi máu, là một loại linh chi cần máu của những đồng nam đồng nữ thuần khiết tưới vào, cũng là một biến thể của linh dược nấm Thái Tuế có thể 【cải tử hoàn sinh 】 trong lời đồn, còn gọi là 【 máu Thái Tuế】 hoặc 【 Tà Thái Tuế 】..."


"Bên trong 《 Bản Thảo Cương Mục》 ghi rằng thuốc này dùng lâu dài, có thể nhẹ thân bất lão, kéo dài tuổi thọ...,《 Thần Nông bản thảo kinh》ghi lại thuốc này có thể bổ tinh khí, chữa trị cơ thể..."


"Thế nhưng【 các nhà đầu tư 】 có thể tự mình lựa chọn đứa trẻ có huyết thống thuần khiết, lấy máu tươi tưới lên giường nấm, ngày đêm ngủ trên đó, giường nấm thích ẩm, ưa tối, thành tâm cầu xin mình sẽ khỏi bệnh, là có thể thu được loại thuốc dẫn độc quyền Linh chi máu, sợi nấm xâm nhập vào cơ thể, linh chi này không ch.ết thì bản thể không ch.ết, kéo dài tuổi thọ, máu của hài đồng càng tinh khiết, linh chi nhập vào cơ thể càng mạnh, máu của hài đồng không tinh khiết, thì cơ thể nấm sẽ không thuần khiết..."


【 Hệ thống thông báo: Chúc mừng người chơi Mộc Kha hoàn thành nhiệm vụ chính —— Tìm kiếm (phương thuốc kéo dài tính mạng)】


【 Hệ thống thông báo: Chúc mừng người chơi Mộc Kha kích hoạt nhiệm vụ chính tuyến mới —— Lợi dụng nấm trong giường bệnh để nuôi dưỡng Linh chi máu thuộc về mình, sử dùng để kéo dài tính mạng 】
"Đệt!" Mộc Kha nhịn không được chửi tục, "Cmn cái thứ quái gì thế này!"


Trong khi Mộc Kha đang đọc, tốc độ chuyển động của mấy tia màu đỏ dưới khuôn mặt khô quắt của bệnh nhân đột nhiên trở nên nhanh hơn, những "đường" đỏ tươi này giống như tơ nấm lúc nhúc từ tim bệnh nhân trải đến toàn thân, nơi mu bàn tay của bệnh nhân nhanh chóng xuất hiện các đường máu.


Chẳng bao lâu những tia đỏ tươi giống như mao mạch này đã tràn ngập khắp cơ thể bệnh nhân thực vật, làm phồng lớp da xanh tím nhợt nhạt. Gần như chỉ trong chớp mắt, thi thể bệnh nhân đã bị phủ kín bởi các "mạch máu" đang nhúc nhích


Từ trên xuống dưới cơ thể bệnh nhân, chỉ có tròng mắt là mang hai màu đen trắng, còn những nơi khác đều là màu đỏ, tựa như bắp thịt bị lật ra ngoài. Những mạch máu dày đặc này vẫn đang không ngừng di chuyển. Mà những dây máu này còn có ở trên mặt đất, thậm chí nó còn như dây leo lan ra quanh phòng bệnh, cuối cùng hướng đến phía giường bệnh.


Những "mạch máu" màu đỏ ngày càng dày hơn, sinh cơ bừng bừng mà đập đều, giống như máu đang được vận chuyển đến giường bệnh, và toàn bộ phòng bệnh được bao phủ trong ánh sáng màu đỏ sẫm kỳ dị.


Bên dưới lớp rơm rạ trên giường bệnh dường như có thứ gì đó đang nảy mầm, sột soạt chui ra từ đống rơm mục nát. Đó là một bụi nấm đỏ phát sáng, những cây nấm này không ngừng lớn lên, cuối cùng có kích thước to bằng cái cối xay, nó có đầu có đuôi, hình dạng như một phôi thai không phát triển tốt.


Đống nấm này giống như là trái tim bình thường, đập đều theo quy luật, nhảy thường xuyên, phát ra ánh huỳnh quang màu đỏ nhạt kỳ lạ ở trên giường. Nó dường như không mang mùi máu tanh khiến người ta chán ghét, một chút ghê tởm cũng không có. Mà ngược lại, còn có mùi máu ngửi rất dễ chịu —— giống như mùi thơm của đồ ăn.






Truyện liên quan