Chương 93: Trại mồ côi Tình Thương

Edit: Lam + Beta: Siêu + Hiệu đính: Nhi, Huyên
Tốc độ di chuyển của Bạch Liễu cũng không tính là nhanh, đám y tá đằng sau đã sắp đuổi kịp.


Không biết vì sao mà mấy y tá đi giày cao gót này lại có thể chạy nhanh hơn cả ba người bọn bọ trên sàn nhà trơn như vậy, nhưng cũng hết cách, mấy người này chạy quá nhanh. Lưu Hoài bắt buộc phải cắn răng sử dụng kỹ năng, một tay kéo hai người chơi cấp thấp là Bạch Liễu và Mộc Kha nhanh chóng ẩn nấp trong hành lang tối đen.


【Hệ thống nhắc nhở: Người chơi Lưu Hoài sử dụng kỹ năng cá nhân , kỹ năng bao phủ người chơi Lưu Hoài, người chơi Bạch Liễu, người chơi Mộc Kha.】


【Giải thích kỹ năng: Kỹ năng ẩn nấp là kỹ năng cá nhân cấp A, có thể làm giảm xác suất bị người khác đánh lén để tháo chạy, khiến người chơi giống như một con tắc kè hoa cùng màu với môi trường nhằm mục đích tự vệ. Người chơi Lưu Hoài kéo theo người chơi Mộc Kha và người chơi Bạch Liễu, thời gian sử dụng kỹ năng giảm xuống còn 1 phút.】


Gần như chỉ trong một cái nháy mắt, Lưu Hoài biến mất ở giữa hành lang dài tăm tối, giống như một trận sương mù mờ ảo, cả Bạch Liễu và Mộc Kha cũng vậy. Trên người bọn họ giống như xuất hiện một tầng lá chắn, khiến cho đám y tá chạy xồng xộc ngoài kia không thấy được bọn họ.


Giống như đang mặc một chiếc áo khoác trong suốt ngăn mọi người không phát hiện, nhưng vẫn có thể thấy một đường viền mờ nhạt khi đến gần.




Lưu Hoài dựa vào tường chậm rãi di chuyển, kéo theo Bạch Liễu và Mộc Kha ở sau lưng đi về hướng lối thoát hiểm, lướt ngang qua y tá đang đi về hướng thang máy. Y tá này khẽ giọng nói:
"Có bệnh nhân ra ngoài vào ban đêm."
"Tầng một không có phòng nào có bệnh nhân đi ra, là tầng nào?"


"Không biết, đi thang máy lên xem thử đi, trời đã tối rồi. Báo cho các y tá khác đến cửa thang máy tập hợp, đừng đi lối thoát hiểm, sau 9 giờ đó không phải nơi chúng ta có thể đi..."


Các y tá này phát hiện có bệnh nhân đi ra ngoài vào ban đêm sẽ kiểm tr.a từng tầng một mà không đi lối thoát hiểm. Bọn họ bình thường đều chọn đi thang máy, mặc dù không biết là vì sao nhưng các y tá chưa từng đi cầu thang thoát hiểm bao giờ. Cầu thang thoát hiểm này dường như chẳng có tác dụng gì, giống như thiết kế để bệnh nhân có thể trốn ra ngoài vậy.


Nhưng khi ra đến cửa, sắc mặt Lưu Hoài tối sầm lại, hắn hiểu vì sao các y tá không đi cầu thang thoát hiểm.
Vì trên cầu thang thoát hiểm, có thứ khác đang đi.
Ở cầu thang có một đứa bé đang cầm một cái điện thoại rất lớn gọi điện.


Cổ của cậu bé này cắm ống tiêm chưa rút ra, trên ống tiêm còn có vết máu khô, rõ ràng là đã bị rút máu rất nhiều lần, cả người bị rút sạch máu chỉ còn mỗi da bọc xương, sắc mặt trắng xanh rất dọa người. Giống như một bộ xương di động, nó vừa thì thầm than thở vỗ vỗ vào điện thoại, vừa lắc lư cái đầu lớn, quay người để lộ khuôn mặt.


Tròng mắt đứa trẻ thay đổi, hơn phân nửa đôi mắt là lòng trắng, trên mặt là một biểu cảm ngu dại, khóe miệng vẫn chảy nước miếng, vung vẩy tay chân phát ra tiếng cười khanh khách vui vẻ lạ thường.
Cậu bé này ồm ồm nói vào điện thoại: "Nhà đầu tư, ông đến gặp tôi sao?"


"Ông muốn đưa tôi đi đúng không!" Giọng nói của nó đột nhiên trở nên kỳ quái, từ tròng mắt chảy ra hai dòng huyết lệ, loạng choạng xua tay lắc đầu, "Hóa ra không phải tới dẫn tôi rời khỏi đây, ông muốn đưa tôi đi lấy máu! Một ống, hai ống, ba ống... tôi không có máu nữa! Nhà đầu tư, tôi không còn máu nữa, đau quá!! Xin ông đừng lấy máu của tôi nữa!"


Đứa trẻ này đột nhiên đứng khóc lớn, khuôn mặt dữ tợn quỳ trên sàn, điên cuồng dẫm đạp chiếc điện thoại không còn âm thanh phát ra, tất cả những ống tiêm trên người đều lung lay theo, sau đó cậu ta quay đầu gỡ ống tiêm trên cổ mình xuống đặt vào tay, khuôn mặt ngốc nghếch lộ ra một nụ cười quỷ dị, kéo đến tận mang tai rồi cười ngây ngô: "Tôi cũng cần máu đó, nhà đầu tư..."


【Cập nhật 《Sách Quái vật ở Trại mồ côi Tình Thương》: Đứa trẻ dị dạng ( /3)】
【Tên quái vật: Đứa trẻ dị dạng (Phiên bản cuồng bạo sau khi hút máu)】
【Đặc điểm: Tốc độ di chuyển 1500 - 2000, tấn công cuồng bạo đối với tất cả các nhà đầu tư có máu.】


【Nhược điểm: (Cần khám phá)】
【Phương thức tấn công: Rút máu (kỹ năng cấp A+, cắm ống tiêm vào cổ nhà đầu tư và rút máu cho đến khi đối phương mất máu mà ch.ết)】


【Phương thức tấn công: Định vị điện thoại (kỹ năng theo dõi cấp A+, khi những nhà đầu tư đi lang thang vào đêm khuya, những đứa trẻ nghịch ngợm này sẽ gọi cho bạn, chỉ cần điện thoại đổ chuông, cho dù bạn không nghe máy, chúng nó vẫn có thể lần theo tiếng chuông mà đi tìm bạn, bạn nhấc máy, chúng sẽ tìm được bạn rất nhanh)】


【Cho dù bạn có nghe máy hay không, bạn cũng sẽ bị phát hiện. Tất nhiên, nếu bạn nghe máy, những đứa trẻ sẽ tìm thấy bạn nhanh hơn, chúng sẽ nhảy lên lưng của bạn khi bạn nhấc máy nha~】


"Mẹ nó! Kỹ năng Thích khách ẩn nấp này của tôi chỉ tới cấp A!" Sắc mặt Lưu Hoài thay đổi, "Tiếng chuông điện thoại của thằng nhãi quái vật này có thể phá bỏ kĩ năng ẩn nấp của tôi!"


Điện thoại phải bắt buộc ở trên người của bọn họ, hệ thống không cho phép người chơi bỏ điện thoại, bởi vì bất cứ lúc nào những đứa trẻ cũng có thể gọi cho nhà đầu tư. Lúc trước Lưu Hoài cho rằng những đứa trẻ này chỉ ở trong trại mồ côi, thật không ngờ bệnh viện tư nhân cũng có trẻ con gọi điện thoại cho bọn họ.


Trong phút chốc, điện thoại của Bạch Liễu, Mộc Kha và Lưu Hoài đều reo lên, Lưu Hoài nhanh chóng tắt đi, nhưng nó lại reo lên ngay lập tức, sắc mặt của hắn ta rất khó coi, nắm chặt điện thoại bắt đầu chậm rãi lùi ra sau.


Một đứa trẻ dị dạng không thể gọi cho ba người cùng một lúc, điện thoại của cả ba người bọn họ đều đồng thời vang lên, điều đó có nghĩa là...
Bạch Liễu bình tĩnh mở miệng: "Có nhiều hơn một đứa trẻ dị dạng ở đây."


Ngày càng có nhiều tiếng chuông điện thoại vang lên trong đêm và càng lúc càng có nhiều những đứa trẻ dị dạng chỉ có da bọc xương theo lối cầu thang tối đen chậm rãi mò tới.


Một số thì tứ chi suy thoái, một số thì thọt chân, một số thì ngồi trên đất lấy tay ôm ngực, trên tay cầm một cái điện thoại, đôi mắt tròn xoe như quả bóng bàn mở lớn, đầu của chúng dán vào ống nghe, tròng mắt đen kịt, lộ ra một màu máu từ đỏ đến đen.


Bọn nó dùng một thứ âm thanh cổ quái, giống như tiếng khóc của trẻ con hét lớn, cái miệng mở lớn đến nỗi thậm chí có thể nhìn thấy lưỡi đỏ tươi treo lủng lẳng trong cổ họng: "Nhà đầu tư, tôi muốn máu!"


Hét xong một tiếng, chúng nhanh chóng đặt chân xuống đất, theo âm thanh của điện thoại, tay chân bắt đầu cử động tiến đến gần Bạch Liễu.
Bạch Liễu nheo mắt, lại một lần nữa tắt chuông điện thoại, rất nhanh lại có một cuộc gọi mới.


Hóa ra đây ý nghĩa của việc nhóm trẻ con chỉ được phép gọi điện thoại cho nhà đầu tư từ 21 giờ đến 24 giờ tối và 6 giờ đến 9 giờ sáng, nếu chúng gọi cho nhà đầu tư vào các thời điểm khác thì đường dây sẽ bận - những thời gian khác sẽ có những đứa trẻ dị dạng vì theo dõi nhà đầu tư mà gọi điện thoại, nhiều đứa trẻ dị dạng gọi sẽ chiếm đường dây điện thoại, những đứa trẻ bình thường sẽ không gọi được.


"Bạch Liễu, nếu tôi mang các anh đi theo thì sẽ bị giảm tốc độ, còn mang theo một người đi thì sẽ có khả năng thoát khỏi đám trẻ này." Lưu Hoài đối diện với ánh mắt không hề dao động của Bạch Liễu, cắn răng, "Được rồi, tôi biết anh sẽ không bỏ rơi đồng đội, nhưng chúng ta phải làm sao đây? Anh đến cứu đồng đội mà, anh mau nghĩ cách đi!"


Mộc Kha khó khăn cử động, cậu muốn rút tay khỏi vai Bạch Liễu.
Nhưng mà, Bạch Liễu giữ quá chặt, cậu không rút ra được, Mộc Kha muốn khóc tới nơi, giọng nói trở nên khàn khàn: "Bạch Liễu, anh mau buông tôi ra, vẫn còn nhóc Mộc Kha, tôi ch.ết anh dẫn nó qua tôi cũng không..."


"Câm miệng." Bạch Liễu cực kỳ lạnh lùng nhìn Mộc Kha một cái, "Hành động liều ch.ết của cậu sẽ phá hỏng kế hoạch của tôi, cậu lãng phí HP của mình, còn lãng phí rất nhiều điểm tôi bỏ ra để cứu cậu, tốt nhất là cậu nên quay lại ngay cho tôi, tôi còn chưa tính sổ với cậu đâu."


Mộc Kha hơi ngẩn người, cậu thấy Bạch Liễu đang tức giận, bởi vì cậu đã lãng phí sinh mạng muốn đâm đầu vào chỗ ch.ết.
Mà Bạch Liễu lại vô cùng chán ghét loại hành vi lãng phí này, Mộc Kha có chút sợ hãi không dám lên tiếng nữa.


Vẻ mặt Bạch Liễu có chút đáng sợ, khi người này lộ ra vẻ mặt thật sự khó chịu, khí thế toát ra hơi chút khủng bố dọa người. Tuy trên mặt Bạch Liễu không có quá nhiều biểu cảm nhưng lại có khí chất khiến cho người tự động câm miệng lại. Lưu Hoài còn phải xấu hổ ngậm miệng lại một lúc, không dám nói tiếp.


Bạch Liễu rất nhanh đã khôi phục vẻ bình thản, bắt đầu ra lệnh:


"Những đứa trẻ dị dạng này định vị chúng ta qua điện thoại, tuy là kỹ năng cấp A+ nhưng không phải là không thể đối phó." Bạch Liễu nhìn Lưu Hoài, đột nhiên lên tiếng, "Mặc dù đã qua rất lâu rồi, nhưng cậu vẫn nhớ cách hợp tác ăn trộm với Mục Tứ Thành ra sao đúng không, Lưu Hoài?"


Lưu Hoài hơi ngẩn ra, mặc dù không hiểu vì sao Bạch Liễu lại hỏi tới chuyện này, hắn một bên kéo hai người chạy, một bên thở dốc trả lời: "Tôi còn nhớ rõ, cậu ta mang đồ đi dụ quái vật, còn tôi chuyển giá trị cừu hận, dụ quái vật chỗ cậu ta lại chỗ mình, sau đó khi quái vật kia sắp đuổi kịp tôi thì cậu ta lại tới công kích."


"Thông qua việc tôi và cậu ta thay phiên chuyển giá trị cừu hận, có thể dụ quái vật khỏi chỗ tôi và cậu ta để đảm bảo an toàn." Lưu Hoài rất nhanh đã bác bỏ phương pháp này. "Nhưng bây giờ điện thoại vẫn đang đổ chuông! Đám trẻ dị dạng kia căn bản không phải truy đuổi người khác theo giá trị thù hận, bọn họ dựa vào âm thanh của điện thoại để theo dấu! Điện thoại của ba chúng ta đều reo, phương án này không có hiệu quả!"


Lưu Hoài còn chưa dứt lời đã thấy Bạch Liễu híp mắt lại, cậu vươn tay túm lấy đứa trẻ đang lao tới.


【Hệ thống thông báo: Người chơi Bạch Liễu sử dụng kỹ năng của người chơi Mục Tứ Thành để cướp điện thoại của đứa trẻ dị dạng, đứa trẻ dị dạng đang rất tức giận, quyết định đâm cậu một mũi tiêm】


Đứa trẻ đột nhiên hét lên một tiếng thảm thiết, định quay lại tấn công Bạch Liễu, động tác của nó xảy ra chỉ trong vài giây, trước khi Lưu Hoài kịp phản ứng lại, Bạch Liễu đã dứt khoát mau lẹ trốn ra sau Lưu Hoài, ra lệnh: "Lưu Hoài, dẫn đứa trẻ này đi."


Lưu Hoài và Mục Tứ Thành hợp tác nhiều lần vô cùng ăn ý làm cho hắn ta cực kỳ quen thuộc với chuyện ăn trộm sau đó dùng giá trị cừu hận dời khỏi chính mình lên đối phương, lúc đại não phản ứng trở lại, Lưu Hoài theo bản năng đã dùng dao găm đâm đứa trẻ.


【Hệ thống thông báo: Người chơi Lưu Hoài sử dụng vũ khí cá nhân đâm đứa trẻ dị dạng một nhát, đứa trẻ dị dạng rất tức giận, quyết định gọi điện thoại cho hắn】


Đứa trẻ lại ngửa đầu hét lớn một tiếng, lập tức lao đến phía Lưu Hoài tấn công, nhưng đồng thời lúc đó, điện thoại của Lưu Hoài reo lên liên hồi.


Cử động của đứa trẻ và tiếng chuông điện kéo theo nhiều đứa trẻ khác giơ ống tiêm lao về phía hắn. Lưu Hoài trong lòng không khỏi thầm mắng Bạch Liễu một tiếng, cậu ta đang làm cái trò khỉ gì! Bẫy hắn à!


Theo tiếng chuông điện thoại, càng lúc càng nhiều đứa trẻ xông về phía hắn, mồ hôi lạnh trên mặt Lưu Hoài chớp mắt lăn xuống.
Nhưng giây tiếp theo, điện thoại của Lưu Hoài reo lên, Bạch Liễu đột nhiên nói: "Lưu Hoài, nghe máy."


Lưu Hoài gần điên tới nơi rồi: "Nếu nghe máy, đứa trẻ dị dạng sẽ định vị được, chúng ta sẽ bị kỹ năng (Định vị điện thoại) tìm được, sẽ ch.ết đó!"
"Không đâu." Bạch Liễu giơ điện thoại lớn màu đen lên, nâng mí mắt nhìn Lưu Hoài, "Bởi vì người gọi điện thoại cho cậu, là tôi."


"Các nhà đầu tư không thể gọi cho nhau!" Lưu Hoài lắc đầu, "Điện thoại ở đây chỉ có một chiều, chỉ có trẻ con mới có thể gọi cho nhà đầu tư, tôi không thể nghe máy! Anh căn bản không đánh lại..."


"Tôi bảo cậu nghe." Bạch Liễu ngữ khí lạnh nhạt lặp lại, để lộ tròng mắt ẩn chứa một chút sát ý lạnh lẽo mơ hồ, nhưng ngữ điệu lại rất ôn hoà, "Cuộc gọi này cậu có thể nghe, đừng để tôi lặp lại lần thứ ba."


Lưu Hoài bị ánh mắt không có chút cảm xúc của Bạch Liễu nhìn đến mức hô hấp muốn dừng lại, hắn xoay người hạ quyết tâm nghe điện thoại, quả nhiên, tiếng chuông điện thoại dừng lại, đối diện là tiếng thở nhẹ nhàng của Bạch Liễu.


Những đứa trẻ trong đêm tìm Lưu Hoài thông qua tiếng chuông điện thoại đang giơ ống tiêm lộ ra vẻ mê mang, chỉ có một đứa trẻ không có điện thoại khóc lóc bám theo Lưu Hoài. Lưu Hoài nhìn điện thoại trong tay Bạch Liễu.... Đây không phải điện thoại của Bạch Liễu, mà là của đứa trẻ dị dạng, cho nên mới có thể gọi cho hắn.


Bạch Liễu từ lúc nào trộm được điện thoại này vậy? Không đúng, vì sao mà Bạch Liễu có thể trộm được đồ của quái vật? Không phải kỹ năng của anh ta là khống chế sao?


Lúc Lưu Hoài còn đang suy tư đến mức kinh ngạc, Bạch Liễu không chút do dự đến gần một đứa trẻ, vuốt khỉ khẽ lóe lên, vẻ mặt bình tĩnh, không hề giống như người lớn thiếu đạo đức đi cướp đồ của một đứa trẻ.


Đứa trẻ bị cướp điện thoại ngơ ngác bỗng phản ứng lại, nhìn thấy tay mình trống trơn, rất nhanh nước mắt đã trào ra bắt đầu nức nở
"Hu hu, nhà đầu tư cướp điện thoại của tôi rồi, trả lại cho tôi!"


【Hệ thống thông báo: Người chơi Bạch Liễu sử dụng kỹ năng của người chơi Mục Tứ thành cướp điện thoại của đứa trẻ dị dạng, thể lực của người chơi Bạch Liễu sắp cạn kiệt, đề nghị nhanh chóng nghỉ ngơi!】


Chân Bạch Liễu mềm nhũn suýt chút nữa thì quỳ một gối xuống, cậu dựa vào tường thở dốc. Lúc trước ở ICU, cậu đã cưỡng chế sử dụng kỹ năng của Mục Tứ Thành khiến cậu không thể uống thuốc hồi phục để bổ sung thể lực ít nhất một ngày nữa, chỉ có thể thuận theo tự nhiên mà hồi phục.


Nhưng vừa rồi cậu ở phòng bệnh của Mộc Kha cũng đã nghỉ ngơi mấy tiếng, thể lực hồi phục cũng chỉ đủ để cậu miễn cưỡng dùng hai lần kỹ năng này.
Sử dụng kỹ năng cấp A+ đối với người chơi cấp F như Bạch Liễu mà nói, thật sự tiêu hao quá lớn.


"Lưu Hoài!" Nhìn thấy đứa trẻ bị mình cướp điện thoại đang tới gần cậu, tay giơ cao ống tiêm, ngữ khí Bạch Liễu có chút suy yếu gọi một tiếng.


Lưu Hoài như tỉnh lại từ trong mộng, một phát dao găm vọt tới, đứa trẻ kia bị đâm một nhát, đau đớn kêu ré, trong mắt chảy ra máu nóng rồi xoay người giơ ống tiêm đâm về phía Lưu Hoài.


【Hệ thống thông báo: Người chơi Lưu Hoài sử dụng kỹ năng cá nhân đâm đứa trẻ dị dạng, nó rất ấm ức và tức giận, quyết định cho tên làm mình bị thương một mũi tiêm】


Bạch Liễu dựa vào tường, điện thoại của cậu và Mộc Kha đều reo lên, Bạch Liễu nhanh chóng đẩy điện thoại sang Mộc Kha, đường dây bận một lúc, điện thoại của Mộc Kha rốt cuộc cũng kết nối được, Bạch Liễu nhìn Mộc Kha: "Nghe máy."


Mộc Kha nhanh chóng bắt máy, điện thoại của cậu không reo nữa, đứa trẻ ở gần Mộc Kha thấy không thành công nhưng rất nhanh, tiếng chuông điện thoại của Bạch Liễu lại reo lên, đứa trẻ kia rất nhanh lại chạy về phía Bạch Liễu. Mộc Kha khẩn trương nhìn Bạch Liễu: "Bạch Liễu, điện thoại của anh đang reo."


"Ừ." Bạch Liễu bình tĩnh thở nhẹ một hơi, "Nhưng tôi không có sức lực để đi lấy cái điện thoại thứ ba."


Mộc Kha luống cuống, cậu hiểu được tình trạng của Bạch liễu lúc này kém thế nào, đây là người mạo hiểm tới cứu cậu ta, Mộc Kha nhìn đứa trẻ dị dạng đứng trước Bạch Liễu, trong lòng nghĩ muốn thay cậu đứng ra chặn đứa trẻ này lại.


Cậu rất muốn khóc: "Vậy còn anh làm sao đây? Vừa rồi anh nên gọi cho điện thoại của anh chứ? Gọi cho tôi làm gì?"
Bạch Liễu lạnh lùng lùi về phía sau vài bước: "Tránh xa tôi ra, Mộc Kha, nếu cậu lắm miệng tiếp tục làm ra chuyện gì đó lãng phí sinh mệnh, tôi nhất định sẽ giếŧ cậu."


Mộc Kha kiềm chế biểu cảm trên mặt, tay chân luống cuống đứng tại chỗ, cậu biết Bạch Liễu vẫn còn giận cậu ta, so với ch.ết thì chuyện này càng khiến cậu ta thật sự không biết nên làm thế nào.


Bạch Liễu nhìn Mộc Kha một cái, thở hổn hển ra lệnh: "Cậu mau chạy về phòng 501, đây là phòng bệnh của Lưu Hoài, tôi và Lưu Hoài sẽ giúp cậu tránh y tá và mấy đứa trẻ, cậu chạy nhanh lên, chú ý tránh xa mấy đứa trẻ này ra."


Dứt lời, bỗng thấy Mộc Kha cắn môi dưới bất động, vô cùng đáng thương nhìn Bạch Liễu không chịu đi. Rõ ràng không muốn tự chạy để lại Bạch Liễu ở đây một mình, vẻ mặt uất ức như đang nói "Còn anh thì sao?", thoạt nhìn không khác đứa trẻ dị dạng bị Bạch Liễu cướp điện thoại là mấy.


Bạch Liễu ôm trán thở dài, cậu ném chiếc điện thoại vừa cướp được cho Mộc Kha: "Cậu chạy đi, sau đó dùng điện thoại này gọi cho tôi, giảm âm lượng điện thoại xuống là được, tôi không sao đâu."


Mộc Kha nghe xong, vội vàng gật đầu, tinh thần cậu ta đã hồi phục, thể lực cũng còn chắp vá được, sau khi nghe được mệnh lệnh cắn răng lao đầu chạy về phía cầu thang thoát hiểm có đứa trẻ đang đi đến. Bạch Liễu có chút mệt mỏi nhìn theo bóng lưng liều mạng chạy như điên của Mộc Kha.


Hô hấp của cậu có chút không ổn, thân thể mắc bệnh nan y này bị cậu lăn lộn hai ngày, bây giờ đã đến giới hạn.


Mộc Kha này thật sự rất giống trẻ con, coi cậu như người đáng tin cậy, làm quá địa vị của cậu lại cực độ hạ thấp sự tồn tại và năng lực của bản thân, đây không phải chuyện tốt. Thân phận này của cậu chỉ có 6 điểm HP, mà Mộc Kha rõ ràng lại chỉ tin tưởng thân phận này của cậu, thế nên tên này mới có thể sinh ra ý nghĩ ch.ết cùng hoặc thay cậu tìm ch.ết.


Nhưng Mộc Kha không thể ch.ết được, trong phó bản đòi hỏi phải xử lý nhiều thông tin như thế này, Bạch Liễu cho rằng tác dụng của Mộc Kha quan trọng hơn cậu, và biểu hiện của Mộc Kha cũng đã chứng minh điều đó.


Ngay cả khi không có cậu, Mộc Kha cũng có thể đi theo cha con Miêu Phi Xỉ rồi tự mình sửa lại bằng trí nhớ của bản thân, nhờ đó nắm được quyền chủ động nhất định.


Chỉ cần Mộc Kha đảm bảo khả năng sống còn của nhóc Bạch Lục thì Bạch Liễu ít nhất có thể qua màn, ngược lại, Bạch Liễu là mục tiêu cần giếŧ của cha con Miêu Phi Xỉ, trí nhớ cũng bình thường, tổng hợp các phương diện lại, khả năng Bạch Liễu có thể mang theo nhóc Mộc Kha an toàn qua màn kém hơn nhiều so với khả năng Mộc Kha mang nhóc Bạch Lục qua màn.


Đặc biệt, nếu như thêm sự hợp tác của Lưu Hoài, sẽ gấp đôi khả năng Mộc Kha đưa nhóc Bạch Lục qua màn được.
Bạch Liễu nhìn về phía Lưu Hoài, điện thoại bên hông vẫn đang reo, đứa trẻ giơ ống tiêm đến gần cậu, nhưng mà cậu thật sự không có sức để bỏ chạy.


Khi có việc cần nhờ người khác, lời nào Bạch Liễu cũng có thể nói, cậu miễn cưỡng giơ hai tay với Lưu Hoài: "Đại thích khách à, nếu bây giờ đưa theo một người, tốc độ của cậu hẳn là có thể bỏ xa đám trẻ này nhỉ?"
"Có thể." Lưu Hoài đáp nhanh gọn.


Giây tiếp theo, một con dao găm bay ngang qua ghim vào bức tường trên đầu Bạch Liễu, Lưu Hoài lưu loát nhảy lên, đạp lên bức tường sau lưng Bạch Liễu.


Hắn hơi cong người, giống như con chuồn chuồn nhẹ nhàng giẫm lên con dao găm hắn vừa ném, thân thể xổm xuống, một tay Lưu Hoài khoanh trước ngực, tay kia chém bay đứa trẻ dị dạng gần Bạch Liễu rồi nâng cổ áo cậu lên. Một giây cuối cùng trước khi Bạch Liễu bị đâm thẳng vào mạch máu ở cổ, Lưu Hoài nhấc cái tên suy yếu đến độ nói chuyện còn phải thở dốc này vượt qua vòng vây đứa trẻ dị dạng.


Tay Lưu Hoài phát lực, trực tiếp ném Bạch Liễu ra khỏi vòng vây.
Người bị bao vây từ Bạch Liễu chuyển thành Lưu Hoài, nhưng điện thoại của Lưu Hoài không đổ chuông vì đã kết nối với Bạch Liễu, không còn tiếng chuông điện thoại định vị, ánh mắt của rất nhiều đứa trẻ trở nên mờ mịt.


Song rất nhanh, điện thoại của Bạch Liễu lại reo lên.
Những cặp mắt màu đỏ đen của đám trẻ âm trầm nhìn về phía Bạch Liễu vừa đứng lên, dùng đủ thứ tư thế vặn vẹo đến gần cậu, mà bên kia, Lưu Hoài vung dao găm găm vào tường rồi đạp lên, nhẹ nhàng nhảy vài bước đến gần Bạch Liễu.


Bạch Liễu gần như chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng thích khách như ẩn như hiện trên tường. Lưu Hoài hệt như dịch chuyển xuất hiện phía sau Bạch Liễu, xách cổ áo đồ bệnh nhân rộng thùng thình của cậu chạy nhanh như bay trên mặt tường, kéo theo Bạch Liễu di chuyển trên mặt đất trơn trượt.


Nếu nói bị Mục Tứ Thành kéo đi là trải nghiệm như đang ngồi trên tàu lửa nhanh như sấm rền gió cuốn, thì cảm giác khi được Lưu Hoài kéo lại tựa như ngồi trên cánh én bay thấp, vừa nhẹ nhàng lại tĩnh lặng, lông đuôi còn thường thường chạm mặt nước khựng lại một chút.


Hai phương thức di chuyển hoàn toàn khác nhau luân phiên là một trong những lý do khiến Mục Tứ Thành và Lưu Hoài hợp tác rất có hiệu quả, có thể đánh vào góc ch.ết của những con quái vật này.


Đứa trẻ dị dạng vẫn đang đuổi theo đằng sau không tha, nếu bị đuổi kịp, Lưu Hoài sẽ ném Bạch Liễu đang cầm điện thoại vẫn còn vang ra để thu hút đám trẻ, lúc thay đổi vị trí thế này hệt như trước đây hắn ta hợp tác chuyển giá trị thù hận với Mục Tứ Thành. Điều này làm Lưu Hoài hoảng hốt nhớ lại khoảng thời gian hợp tác ăn í với Mục Tứ Thành.


Nhưng ngay sau đó, Lưu Hoài đã định thần lại trước câu nói của Bạch Liễu: "Chuông điện thoại của tôi dừng rồi, Mộc Kha chạy rất nhanh, chắc cậu ta đã gọi cho tôi. Chúng ta đi lên bằng cầu thang thoát hiểm đi, ở đó không có y tá."


Bạch Liễu và Lưu Hoài đang kéo dài thời gian cho Mộc Kha an toàn đi vào phòng rồi gọi điện thoại cho cậu, làm giảm khả năng của đám trẻ dị dạng này. Bệnh viện tư nhân chỉ có hai cách để lên tầng, cầu thang thoát hiểm và thang máy. Thang máy đã có y tá chặn, hơn nữa rất bị động, nếu bị bắt thì không thể tham gia lễ rửa tội vào ngày mai. Bọn họ chỉ có thể đi cầu thang lên trên.


Với điều kiện chỉ có thể sử dụng hai lần kỹ năng cướp đoạt điện thoại để điện thoại của bọn họ không đổ chuông, Bạch Liễu đã chọn cách tốt nhất - cậu phải lo cho sự an toàn của Lưu Hoài có tốc độ di chuyển nhanh nhất, và Mộc Kha người cậu đang cần đảm bảo tính mạng trước.


Trong trường hợp này, Bạch Liễu sẽ đặt bản thân vào hoàn cảnh nguy hiểm, cũng tức là chỉ có mỗi điện thoại của cậu vang lên.
Nhưng Bạch Liễu thấy không sao cả, nhìn hoàn cảnh hiện giờ, cậu là người không có giá trị nhất.


Cho dù Lưu Hoài có mắc sai lầm làm cậu mất 6 điểm HP, Bạch Liễu cũng cảm thấy không có gì để tiếc, nhưng Lưu Hoài bảo vệ cậu chặt chẽ hơn cậu nghĩ, HP của cậu vẫn giữ nguyên. Bị Lưu Hoài quăng đi quăng lại một lúc, cậu an toàn về phòng 501.
Phòng 501 - phòng bệnh của Lưu Hoài.


Mộc Kha ôm ngực ngồi xổm trên mặt đất, trên đầu toàn mồ hôi, người bị bệnh tim không thể chạy nhanh, càng không nói đến việc leo cầu thang, vừa rồi cậu đã chạy thục mạng trở về phòng gọi điện thoại cho Bạch Liễu, hiện tại cậu cực kỳ khó chịu, sắp không thể thở nổi nữa, chỉ có thể cuộn tròn mình lại trên mặt đất hít từng thở từng chút.


Lưu Hoài ngồi bên mép giường, hai tay cầm dao găm ngửa đầu thở dốc, trang phục bệnh nhân cũng đã ướt sũng.


Kéo theo một người chơi như Bạch Liễu còn sử dụng tốc độ di chuyển nhanh khiến một thích khách như Lưu Hoài không quen nổi. Thể lực của hắn ta không mạnh như đạo tặc Mục Tứ Thành có trạng thái cơ thể tốt, cho nên vừa rồi kéo Bạch Liễu khỏi bị truy đuổi đã tiêu tốn rất nhiều thể lực của Lưu Hoài.


Từng giọt mồ hôi chảy xuống theo cằm, bị hơi thở phì phò của hắn ta lau đi, hắn ngẩng đầu lấy cho mình một lọ thuốc khôi phục thể lực.
Thoạt nhìn trong ba người Bạch Liễu là người có trạng thái tốt nhất, nhưng chỉ thoạt nhìn thôi.


Sự thật là thể lực của Bạch Liễu cũng kiệt quệ, HP chỉ còn lại 6 điểm, điều này khiến trạng thái cơ thể của Bạch Liễu rơi xuống mức thấp nhất.


Bạch Liễu ngồi ngay mép giường rơm mà cậu không muốn chạm vào, hai tay vô lực chống xuống đầu gối, ngón tay co lại khẽ run rẩy. Cậu cúi đầu từ từ điều chỉnh nhịp thở, lồng ngực phập phồng với biên độ lớn, sắc mặt trắng đến mức dọa người.


Lúc Mộc Kha ổn lại thấy bộ dạng này của Bạch Liễu, lo lắng muốn ngồi xuống để xem thử, nhưng vừa bước đến Bạch Liễu đã dùng khuỷu tay chống đầu gối ngẩng đầu lên.
Cậu nhìn Mộc Kha, ánh mắt không có chút tình cảm nào.


Bạch Liễu im lặng đến mức thờ ơ, nhìn thấy Mộc Kha đang đến gần mình, ánh mắt chán ghét lạnh lùng như nhìn một món đồ không nghe lời làm Mộc Kha khẽ run rẩy.
Mộc Kha dừng lại bước chân đang tới gần Bạch Liễu theo bản năng.


"Mộc Kha." Bạch Liễu uể oải nâng mi mắt, "Ai cho cậu quyền ch.ết khi chưa có sự cho phép của tôi vậy?"


"Linh hồn cậu thuộc quyền sở hữu của tôi, tôi có quyền quyết định mọi giá trị sinh mệnh của cậu, khi nào tôi cho phép cậu ch.ết cậu mới có thể ch.ết, trước khi có mệnh lệnh của tôi–" Bạch Liễu bình tĩnh nhìn Mộc Kha đang run rẩy, trên mặt không có lấy một chút cảm xúc. "Cậu không có quyền ch.ết, tôi không hi vọng lần sau sẽ lại thấy cậu hạ lệnh 【delete me】cho tôi, giữa chúng ta chỉ là quan hệ một chiều, tức là chỉ có tôi có thể ra lệnh cho cậu, và tôi có quyền không tiếp nhận không làm theo theo các yêu cầu của cậu, đã hiểu chưa?"


Mộc Kha như đứa trẻ vừa làm sai chuyện, bối rối nhìn Bạch Liễu, sau khi nhận ra Bạch Liễu đang nói chuyện với mình, cậu ta mới kích động gật đầu: "Tôi hiểu rồi."


"Coi như trừng phạt cho việc cậu tự ý hành động." Bạch Liễu thản nhiên nói, "Toàn bộ điểm tích lũy vượt trò chơi này của cậu đều thuộc về tôi, có ý kiến gì không?"
Mộc Kha cúi đầu, nhéo ngón tay của mình: "... không có."


Một lúc lâu sau, Mộc Kha cúi đầu khóc nức nở, cậu đã rất cố gắng kìm nén, nhưng đủ loại tình cảm trộn lẫn với nhau khi tìm được đường sống trong chỗ ch.ết, vừa mới an toàn đã bị Bạch Liễu mắng chửi một trận thế này, còn trừng phạt nữa. Cậu ngồi xổm trên mặt đất ôm đầu gối cuộn mình thành một cục tròn, từng giọt nước mắt tuôn ra, sau đó lại đưa tay áo thô lỗ lau hai cái, kiệt lực muốn khống chế nước mắt đang không nghe lời của mình.


Cậu tức giận vì sự bất lực của bản thân, bất lực khi làm liên lụy Bạch Liễu phải đến cứu cậu, muốn hy sinh bản thân để bảo vệ Bạch Liễu lại nhận được ánh mắt lạnh lùng và không đồng ý của người nọ, rồi lại được Bạch Liễu cứu ra khỏi cái ch.ết. Cảm xúc hỗn loạn khiến Mộc Kha không rõ lý do ấm ức, làm cậu không kiềm chế được mà bật khóc.


"Khóc cái gì?" Bạch Liễu thở dài, "Ngẩng đầu lên, Mộc Kha, cậu có gì bất mãn với quyết định của tôi?"
Mộc Kha khóc đến mức mắt mũi đỏ ửng, cậu ta ngẩng đầu lên, nước mắt theo lông mi rơi xuống mặt đất, cậu khóc đến nấc cụt, không nói được rõ ràng: "Không... có... bất mãn."


"Vậy thì sao lại khóc?" Bạch Liễu nhỏ giọng hỏi.
Nhìn thấy Mộc Kha nức nở nhìn mình nhưng quật cường không mở miệng, Bạch Liễu dứt khoát cho bậc thang đi xuống: "Tôi ra lệnh cho cậu nói vì sao cậu khóc."


"Tôi... không biết." Mộc Kha khóc cực kỳ đau lùng, "Tại sao anh lại cứu tôi chứ, tôi không có giá trị gì cả! Còn làm liên lụy anh, nếu như anh ch.ết thì sao đây, một mình tôi không có thể qua màn được, dù sao tôi cũng phải ch.ết mà, hu hu! Nếu tôi là Mục Tứ Thành thì tốt rồi, tên đó có thể giúp anh rất nhiều!"


"Ngoại trừ chút chuyện nhỏ tối nay, những việc còn lại, kể cả cải trang làm người bình thường để trà trộn vào đội của Miêu Phi Xỉ, thoát khỏi khả năng phát hiện nói dối của cán cân thẩm phẩm và cuối cùng là đọc hết tất cả số sách để truyền lại thông tin về 【Phương thuốc kéo dài tính mạng】 cho tôi." Bạch Liễu nhìn Mộc Kha, giọng điệu cũng dịu xuống, bình tĩnh nói, "Cậu đã làm rất tốt, mấy chuyện này Mục Tứ Thành không thể giúp tôi, thậm chí nếu là tôi thì cũng không thể làm được, chỉ có cậu mới có thể thôi."


"Trong mắt chính mình có thể cậu thấy bản thân không thấy giá trị gì." Bạch Liễu xoa đầu Mộc Kha đang ngẩn ngơ, cậu ta đã thả lỏng, cười trấn an, "Nhưng trong mắt tôi, cậu còn sống là cực kỳ quan trọng, giá trị không có gì có thể thay thế được, cho nên tôi mới cứu cậu."


Trong mắt Mộc Kha phản chiếu hình ảnh Bạch Liễu cười cực kỳ dịu dàng, nếu là Mục Tứ Thành, hắn nhất định sẽ bảo Mộc Kha chạy mau! Đây là nụ cười an ủi giả dối kiểu doanh nhân của Bạch Liễu! Chuyên dùng để gạt người!


Mộc Kha cũng hiểu được chuyện này, nhưng cậu biết Bạch Liễu đang nói sự thật, trước mắt cậu cực kỳ mông lung. Mộc Kha dùng lực lau nước mắt, nhịn rồi lại nhịn, vẫn không nhịn được khóc thành tiếng.


"Tôi thật sự rất sợ, tôi tưởng mình sẽ ch.ết, tôi không có cách nào!" Mộc Kha gào khóc, dùng ống tay áo lau nước mắt, rất giống đứa trẻ bị ức hϊế͙p͙ về mách cha mẹ, "Tôi đã rất cố gắng rồi, tôi đã dùng hết cách để sống, nhưng quái vật đó mạnh quá! Nó đột nhiên sống, sống lại!"


Bạch Liễu ngắt lời cậu ta: "Cậu chưa dùng hết mọi cách để sống sót."
Mộc Kha khóc lóc nhìn Bạch Liễu, cậu khóc đến choáng váng đầu óc, có lá gan để phản bác lại Bạch Liễu: "Tôi có mà!"


"Cậu không nhờ tôi giúp." Bạch Liễu bình tĩnh nói, "Sau này nhớ kỹ cách này, nhưng dù sao cũng phải nói, Mộc Kha, đêm nay cậu đã làm rất tốt."
Cậu như cô giáo mầm non khen thưởng cho đứa nhỏ một bông hoa hồng, vỗ vỗ đầu Mộc Kha.


Mộc Kha được vỗ đầu đến ngơ người, nước mắt hoàn toàn vỡ đê.
"Hu hu!" Mộc Kha khóc không dừng lại được, "Hu hu, được được được. Lần sau tôi nhất định, nhất định sẽ nhớ kỹ!"

Câu chuyện nhỏ:


Bạch Liễu: Để trừng phạt, điểm tích lũy của cậu trong trò chơi này thuộc về tôi
Xin hỏi hành vi này của Bạch Liễu có tính chất gì?
A. Hành vi thưởng phạt rõ ràng của một cấp trên tốt để bồi dưỡng cấp dưới.
B. Hành vi cắt xén tiền tiêu vặt trẻ em của ông cha xấu tính.


C. Hành vi xấu xa lúc online, bóc lột marketing lúc offline. (bạn gay cung cấp)
Bạn gay: ch.ết mịa, Kha nhi tiêu cmn rồi! Mộc Kha lại giúp cậu ta làm việc, xong việc còn đếm tiền giùm, quá đáng!






Truyện liên quan