Chương 99: Trại mồ côi Tình Thương (19)

Edit: Liễu 13 + Beta: Sơ Tình
Nhóc Bạch Lục rửa tội xong thì đến mấy đứa trẻ khác, sau đó tới lượt Lưu Hoài rửa tội cho Lưu Giai Nghi.


Động tác của Lưu Hoài rất nhẹ nhàng. Hiển nhiên hắn ta không muốn cô bé phải ở trong nước quá lâu, không lâu sau đã đưa Lưu Giai Nghi ra ngoài. Lưu Giai Nghi cũng rất biết ý, cô bé chủ động đưa tay ra xắn áo lên để người kia rút máu, cuối cùng bị Lưu Hoài dở khóc dở cười ngăn lại.


Cuối cùng hắn đặt lên trán Lưu Giai Nghi một nụ hôn trân trọng, từ chối việc lấy máu. Trong lúc Lưu Giai Nghi còn đang hoang mang, hắn lặng lẽ trở về chỗ ngồi của nhà đầu tư ở bên dưới.


Lưu Hoài ngồi cách Bạch Liễu khá xa, vì ở phía sau nên hắn ta không nghe được Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Cương nói gì về việc tấn công Lưu Giai Nghi, nhưng hắn ta vẫn có thể đoán được một chút cách làm của hai người chơi dày dặn kinh nghiệm này. Vẻ mặt Lưu Hoài trở nên căng thẳng, từ đằng xa liếc nhìn Bạch Liễu một cái.


"Lễ rửa tội ngày hôm nay tới đây thôi, mời các nhà đầu tư đến dùng cơm ở nhà ăn trại trẻ, sau đó nghỉ ngơi một lát." Viện trưởng mỉm cười nói cứ như đây là buổi khai trương cửa hàng mua sắm.


"Vào chiều nay, những đứa trẻ đã được rửa tội sẽ dâng tiếng hát trong trẻo của mình lên cho các ngài - một tiết mục đồng ca kỷ niệm cuộc gặp gỡ của chúng ta. Địa điểm biểu diễn là phía trước nhà thờ, từ 3 giờ chiều đến 7 giờ, mong các nhà đầu tư đến đúng giờ để cùng thưởng thức tiếng hát."




Bạch Liễu cúi đầu nhìn đồng hồ, bây giờ là 11:40.
***
Mộc Kha nằm trên giường rơm chợt mở mắt, cậu nhanh chóng ngồi dậy liếc mắt xem đồng hồ —— 11:40, cậu đã ngủ từ lúc Bạch Liễu đi đến giờ.


Mộc Kha ảo não cắn răng, cậu thật sự cảm thấy mình đang lãng phí thời gian - còn nội dung trong phòng hồ sơ nữa, có lẽ cậu sẽ không kịp nhớ hết đống đó trong nửa ngày. Chẳng biết lúc nào thì Miêu Phi Xỉ quay lại, vậy nên cậu cứ lẻn vào phòng hồ sơ để ghi nhớ thêm được chút nào thì hay chút ấy.


Nhưng Bạch Liễu giúp cậu ngủ một giấc như vậy đem lại hiệu quả vô cùng rõ ràng. Nhìn bằng mắt thường cũng có thể nhận ra trạng thái tinh thần của Mộc Kha đã tốt hơn trước rất nhiều.


Một giấc ngủ ngon vào buổi sáng vừa an toàn vừa chẳng mảy may phải lo lắng khiến cậu được thư giãn hoàn toàn. Mộc Kha đi xuống tầng một, quả nhiên phần lớn bệnh nhân và y tá đang dùng bữa trưa trong nhà ăn của tầng này.


Những bệnh nhân không đến nhà ăn là những bệnh nhân đã được y tá đưa thuốc từ sáng sớm. Hiện tại các cửa phòng đó đều đóng chặt, khi Mộc Kha đi ngang qua, ghé sát cửa loáng thoáng nghe được tiếng nhai nuốt lúc có lúc không của bệnh nhân phát ra trong phòng bệnh. Âm thanh này khiến Mộc Kha nhớ tới quái vật bệnh nhân lúc ăn Linh chi máu tối hôm đó.


Mộc Kha lặng lẽ tránh xa cánh cửa, cậu ngẫm lại bố cục tầng một. Phòng hồ sơ bệnh án nằm phía sau phòng trực của y tá, chỉ lẻn vào được khi phòng trực không có ai, chẳng hạn như bây giờ, hoặc vào thời gian thay ca buổi sáng và buổi tối.


Mộc Kha nhìn trái nhìn phải, sau khi xác định không có người nào, cậu hít sâu một hơi rồi chui vào phòng hồ sơ bệnh án, kết quả vừa vào đã phải hít thêm một hơi khí lạnh.


"Được..." Mộc Kha ngơ ngác nhìn đống hồ sơ bám đầy bụi, khóc không ra nước mắt, "Nhiều vl! Sao lại nhiều như vậy chứ?! Còn nhiều hơn cả sách hôm qua nữa!"


Lâu lắm rồi cảm giác chạy đua với thời gian để ôn bài và học thuộc lòng đống kiến thức vào đêm trước khi thi mới ùa về.


Mộc Kha vỗ nhẹ mặt mình. Cậu bình tĩnh rút một tập hồ sơ, mở nó ra rồi bắt đầu ghi nhớ: "Họ tên Vương Quốc Cường, đã quyên góp 170 vạn cho [Trại mồ côi Tình Thương] vào năm 200X, đứa trẻ【ghép đôi】là..."
***
Ba giờ chiều.


Đám trẻ đứng trước nhà thờ xô đẩy nhau, nhà đầu tư thì ngồi trên ghế được bọn trẻ xếp sẵn nơi bãi cỏ. Viện trưởng còn phát danh sách tiết mục cho nhà đầu tư, mấy đứa nhóc trong trại mồ côi sẽ biểu diễn theo nhóm, tất cả đều là biểu diễn đồng ca, có nhóm còn hát nhiều hơn một bài, hát xong phải chụp ảnh chung, vậy nên mới kéo dài tận bốn tiếng.


Cái việc phí biết bao tâm tư để lấy lòng【Nhà đầu tư】như này Bạch Liễu chẳng lạ gì —— Trại mồ côi của cậu lúc đón tiếp lãnh đạo cũng sẽ dẫn một đám nhỏ ra giả vờ biểu diễn, cô nuôi thì vắt óc nghĩ cách để mấy đứa trẻ ấy phối hợp biểu diễn và thể hiện rằng chúng rất thích các lãnh đạo tới thăm, thậm chí chỉ mong có thể hát cho mấy người đó nghe từ đầu đến cuối, bởi vì cô nuôi bảo hát thì êm tai hơn nói bình thường.


Cách này quả thực không sai, đơn giản chỉ là vài mánh nhỏ kiếm thêm lợi ích cho trại mồ côi mà thôi. Nhưng tất nhiên mấy cái lợi ích đó Bạch Liễu không được hưởng gì sất, vậy nên mỗi lần như thế cậu lại thấy mình cứ như khỉ trong rạp xiếc bị người ta lôi ra bắt biểu diễn, làm thì làm chứ tiền chả thấy tăm hơi.


Chẳng qua Bạch Liễu không ngờ có một ngày đám trẻ trong trại mồ côi sẽ hát để lấy lòng cậu, đây quả là trải nghiệm vô cùng mới lạ.
Bạch Liễu lật qua lật lại tờ danh sách tiết mục —— Ca khúc [Ngày vui vẻ] do các bạn nhỏ mới rửa tội trình bày.


Nhóc Bạch Lục đứng trong góc, lúc này nó đã thay quần áo. Khuôn mặt được trang điểm rất cầu kỳ, hơi phiếm hồng, trên trán tô một chấm đỏ, nơi đuôi tóc còn dính chút nước từ lễ rửa tội. Ánh mắt nó lộ rõ vẻ uể oải, đứng ở hàng sau ngâm nga hát, hiển nhiên là đang rất lười biếng:


"Ngày hạnh phúc, ngày đẹp tươi, Chúa Trời cứu rỗi em, lòng em dậy khúc hoan ca.
Nguyện dùng dòng máu quý rửa sạch tội ác nhuốc nhơ, và dòng nước sinh mệnh chảy trôi xoa dịu cơn khát.
Ngày hạnh phúc, ngày đẹp tươi, Chúa Trời cứu rỗi em, lòng em dậy khúc hoan ca."


Ý tâng bốc trong bài hát này cũng rõ quá thể —— Đây là ngày vui vẻ của【Nhà đầu tư】, chứ không phải là ngày vui vẻ của mấy đứa trẻ.


Bạch Liễu nghe một lúc thì thấy mất hứng. Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Cương ngồi phía trước đã ôm tay ngủ gà ngủ gật, nhưng Miêu Phi Xỉ vẫn nắm đao trong tay, Miêu Cao Cương cũng chưa hoàn toàn chìm vào giấc ngủ. Hai người chơi dày dặn kinh nghiệm này vẫn luôn duy trì sự cảnh giác căn bản, cơ mà đây thật sự là một buổi biểu diễn tẻ nhạt.


Ngoại trừ Lưu Hoài ở hàng sau xem không chớp mắt. Hắn chưa từng rời mắt khỏi người Lưu Giai Nghi, dường như trong đôi mắt ấy còn ẩn chứa nỗi buồn nào đó.


Miêu Phi Xỉ oán hận tại sao buổi biểu diễn lại dài tận bốn tiếng. Bây giờ xử mấy đứa trẻ luôn có được không hả?!!!


Nhưng đối với Lưu Hoài mà nói, bốn tiếng là quá ngắn ngủi. Hắn ngẩng đầu nhìn Lưu Giai Nghi trên trán có chấm đỏ đang chuyển động qua lại theo nhịp điệu ca hát, bất chợt cúi đầu lau mắt, sau đó nhanh chóng ngước lên. Hắn không muốn lãng phí một giây nào để được ngồi ngắm Lưu Giai Nghi như bây giờ.


Nhưng có lẽ Lưu Giai Nghi sẽ không bao giờ biết Lưu Hoài đã từng nhìn em thế này, hiện tại cô nhóc chẳng thấy được.


Sau khi nhóc Bạch Lục và mấy đứa trẻ khác hát xong, theo danh sách tiết mục thì phải 15 phút nữa mới đến chương trình kế tiếp. Bạch Liễu đứng dậy vòng qua chỗ ngồi đi về phía nhà thờ. Ngay lập tức, Miêu Cao Cương mở mắt ra, gã liếc nhìn Bạch Liễu: "Mày muốn làm gì? Bây giờ chỉ vừa bắt đầu hát thôi mà?"


"Đi tìm đứa nhỏ của tôi, xem có thể dạy nhóc ấy chạy trốn được không." Bạch Liễu nói.
Miêu Phi Xỉ cười ẩn ý: "Này, cha cứ để nó đi đi, cơ hội duy nhất để qua cửa đấy."


Miêu Cao Cương chần chờ một lát, cuối cùng vẫn để Bạch Liễu rời đi. Chỗ này nằm ở trước nhà thờ, cho dù Bạch Liễu muốn đánh lén mấy đứa trẻ của bọn họ thì cũng không thể làm được. Lý do là bởi nhà thờ cấm giết trẻ em, cũng vì vậy mà gã vẫn chưa động thủ.


Tất nhiên rằng việc Miêu Phi Xỉ vẫn chưa hồi phục thể lực cũng là một trong số lý do khiến bọn họ chưa ra tay.


Bạch Liễu gật đầu với hai người họ, cậu thẳng bước tới nhà thờ mà bọn trẻ đến sau khi rời sân khấu. Miêu Cao Cương nhìn theo bóng lưng Bạch Liễu, ánh mắt tối tăm:
"Cha luôn cảm thấy tên Mộc Kha này không ổn lắm."


"Cha có hơi phiền đấy." Miêu Phi Xỉ lười biếng dán lưng trên ghế ngồi, gã nghiêng đầu nhìn Miêu Cao Cương, "Bảng chỉ số cha cũng xem rồi, điện thoại cũng xem nốt, tên Mộc Kha này rõ ràng chỉ là người chơi bình thường. Bảng còn chẳng vượt nổi cấp B, đây mới là lần chơi thứ hai, là người mới hoàn toàn. Hắn xui xẻo bị Bạch Liễu khống chế, chúng ta giết Bạch Liễu nên khống chế của hắn được giải trừ. Cha nói đi, rốt cuộc hắn không ổn chỗ nào chứ?"


"Hắn có một đạo cụ là bán phím cũ." Xương lông mày của Miêu Cao Cương rất thấp, khiến cho mắt và lông mày gã dán sát lại nhau mỗi khi gã cau mày, thoạt trông rất hung ác tàn bạo, "Cha đã kiểm tr.a kho hệ thống của hắn hai lần, keycaps bị rơi ra lần nào cũng khác nhau."


Nghe Miêu Cao Cương nói vậy, Miêu Phi Xỉ liền chống ghế ngồi thẳng người dậy.


Miêu Cao Cương là người cẩn thận, gã thường chú tâm tới những chi tiết nhỏ mà người thường ít ai để ý, không chỉ vậy mà còn rất am hiểu việc lợi dụng mấy chi tiết đó. Mà Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Cương hợp tác lâu như thế, gã hiểu rõ sự nghi ngờ của Miêu Cao Cương là có lý do.


Được Miêu Cao Cương nhắc nhở, gã nhướng mày hỏi ngược lại: "Ý cha là có người thông qua bàn phím trao đổi với Mộc Kha, cha còn nhớ phím nào bị rơi ra khỏi bàn phím không?"


Miêu Cao Cương nhíu mày ngày càng sâu: "Vấn đề là ở đó. Cha chưa quen với cách sắp xếp trên bàn phím. Cha chỉ nhận ra vị trí của mấy phím trống đã thay đổi, nhưng cụ thể là thay đổi ở đâu, tương ứng với phím nào, vì chỉ nhìn thoáng qua nên thật sự không nhớ rõ lắm."


"Thường thì chỉ bản thân mới xem được kho hệ thống của chính mình. Mộc Kha luôn ở cũng một chỗ với chúng ta, không thể nào lại đưa bàn phím cho người khác rồi lấy về, trao đổi theo cách như vậy quá nguy hiểm."


Giọng điệu Miêu Cao Cương trở nên nặng nề: "Cha cảm thấy rất có thể là có người dùng chung kho hệ thống với hắn. Nếu người đó có kỹ năng dùng chung kho hệ thống với Mộc Kha, vậy thì cách trao đổi này sẽ trở nên khả thi và rất dễ che giấu."


Miêu Phi Xỉ trầm mặc một hồi, chỉ có duy nhất một người ở đây là bọn họ chưa nắm rõ kỹ năng cá nhân.


"Ý cha là tên Bạch Liễu đó chưa chết? Kỹ năng cá nhân của hắn không chỉ là khống chế, mà còn có thể dùng chung kho hệ thống như này sao?" Biểu cảm của Miêu Phi Xỉ dần trở nên đáng sợ, đôi mắt gã híp lại thành một khe nhỏ, "Vậy Mộc Kha là một quân cờ đặt bên chúng ta? Đến giờ hắn vẫn còn đang dùng bàn phím để trao đổi với Bạch Liễu?"


"Nhưng đây chỉ là suy đoán của cha thôi." Miêu Cao Cương nhìn vẻ mặt dữ tợn đằng đằng sát khí của Miêu Phi Xỉ, "Mộc Kha chỉ là người chơi cấp C, con có thể giết hắn bất cứ lúc nào, tốt nhất là đừng hành động hấp tấp. Bây giờ con còn đang trong mùa tiếp ứng, giết một người chơi bình thường như vậy không có lợi gì cho danh tiếng đâu, sẽ ảnh hưởng tới tỉ lệ ủng hộ đấy. Với cả quan trọng là ——."


"Kỹ năng dùng chung kho hệ thống rõ ràng thuộc về【kỹ năng quy tắc】rồi, cần phải phạm vào quyền lợi của hệ thống thì mới làm được."


Miêu Cao Cương chống hai tay trên đầu gối, ngẫm lại: "Hiện tại trong game cũng chỉ vài người có【kỹ năng quy tắc】thôi, cha thấy tên Bạch Liễu này khả năng không lớn lắm. Bởi nếu như hắn sở hữu một【kỹ năng quy tắc】bug như thế, vậy thì có thể trực tiếp khống chế chúng ta bằng kỹ năng đó như Heart Queen luôn rồi. Bạch Liễu cũng không phải rơi vào thế bị động giống bây giờ."


"Nhưng cũng không thể hoàn toàn loại trừ khả năng này. Dù sao Bạch Liễu chỉ là người mới, có khi là dùng kỹ năng chưa thạo, chúng ta cứ xem tiếp đi."


Miêu Cao Cương nhìn Bạch Liễu đi vào nhà thờ, ánh mắt nham hiểm: "Chờ thể lực của con khôi phục, hắn để lộ sơ hở, đến lúc đó giết hắn cũng chưa muộn."


Lúc này Bạch Liễu đã đi tới hậu trường, nhóc Mộc Kha và nhóc Bạch Lục đang ngồi đối diện nhau, dùng giấy ướt lau lớp trang điểm trên mặt. Nhìn thấy Bạch Liễu đi tới, nhóc Mộc Kha vô cùng cảnh giác, sợ hãi lùi về sau hai bước, cậu nhóc không nhận ra đây là Bạch Liễu đã rửa tội cho cậu trước đó.


Nhóc Bạch Lục thì liếc nhìn Bạch Liễu với vẻ mặt không đổi sắc, lập tức đứng dậy khẽ nói: "Nơi này không thích hợp để nói chuyện, chúng ta chuyển qua chỗ khác đi."


Nhóc Mộc Kha nháy mắt liền hiểu ra đây là 【Nhà đầu tư】của nhóc Bạch Lục, người trước đó đã rửa tội cho nhóc, lúc này mới hơi lúng túng gật đầu chào hỏi, sau đó nhóc Bạch Lục liền kéo tay Bạch Liễu lôi đi.


Nhóc Bạch Lục đưa Bạch Liễu tới một rừng cây nhỏ cỏ mọc um tùm phía sau nhà thờ. Bạch Liễu đứng dựa lưng vào tường, cúi đầu nhìn cậu nhóc Bạch Lục đang ngoan cố xoa xoa mấy vết má hồng trên mặt. Người bạn nhỏ này chà rất mạnh, có vẻ không thích mùi mỹ phẩm, mặt mày cau chặt lại.


Bạch Liễu rất tự nhiên cầm giấy ướt trong tay nhóc Bạch Lục, ngồi xổm xuống cẩn thận lau cho cậu.
"Như vậy thì không lau được đâu." Bạch Liễu dùng khăn giấy ấn nhiều lần lên chấm giữa trán, "Nhóc lau như vậy sẽ dính hết son lên trán đấy."


Nhóc Bạch Lục mang gương mặt vô cảm bị Bạch Liễu đè vai lau trán: "Có vẻ anh rất am hiểu cách dùng son đấy nhỉ, thường xuyên dùng à?"


Bạch Liễu vờ như không nghe thấy ý châm chọc trong lời nói của nhóc con: "Trước đây tôi cũng từng phải trang điểm trong một dịp tương tự. Nhóc tức giận vì tôi không rửa tội cho nhóc nên nhóc bị viện trưởng phạt sao?"


"Tôi không tức giận, chẳng qua là cảm thấy mình bị lừa thôi." Cậu nhóc nhìn Bạch Liễu, mím môi, ngẩng đầu lên, "Nhưng vì chuyện này, anh phải cho tôi —— ."
"----- Được rồi, tôi biết, thêm tiền đúng không? Được được, tùy nhóc."


Bạch Liễu kề sát lại, hơi thở đều đặn phả lên làn da nhóc Bạch Lục, cùng với đôi mắt hơi cụp xuống, cảm giác như thể cậu đang chăm chú che chở ai đó: "Đừng nhúc nhích, còn một chút ở đây này. Nghe viện trưởng nói mấy lời đó, bị cha mẹ, thần linh và nhà đầu tư như tôi vứt bỏ, nhóc không cảm thấy tức giận chút nào à?"


Hô hấp của nhóc Bạch Lục như ngừng lại trong vài giây.
Rất nhanh nhóc đã nghiêng đầu dời ánh mắt khỏi Bạch Liễu, giọng điệu bình thản: "Tôi không tức giận, dù sao viện trưởng nói cũng đúng."


"Cũng phải." Bạch Liễu lau xong thì đứng thẳng người dậy, bây giờ cậu là một nhà đầu tư với thân hình mảnh mai, từ trên cao nhìn xuống nhóc Bạch Lục, "Thần linh quả thật không quan tâm tới nhóc, bởi vì nhóc là đứa trẻ hư chưa từng tin tưởng thần linh."


Nhóc Bạch Lục ngửa đầu nhìn Bạch Liễu, ánh mắt như muốn nói【Vậy thì sao?】.
Đúng, nhóc trời sinh đã là đứa trẻ hư không tin vào thần linh, nhưng vậy thì sao chứ?
"Tôi cũng giống thế." Bạch Liễu khẽ cười.


Bạch Liễu tỏ vẻ thản nhiên, như đang đùa giỡn mà xoa xoa đầu cậu nhóc, nói: "Nhóc có muốn đổi tên khác không, biết đâu nếu đổi tên thần linh lại quan tâm tới nhóc thì sao? Trước đây tôi từng đổi tên, sau đó may mắn cũng đến nhiều hơn trước một chút, à thì tất nhiên vẫn tệ..."


"Thần linh mà lại dựa vào tên để bày tỏ sự quan tâm con người hả?" Nhóc Bạch Lục càu nhàu, "Vậy thần linh cũng ngu ngốc quá rồi đó..."


Bạch Liễu lấy dây chuyền trên cổ xuống. Đó là đồng xu được một chiếc vẩy cá bị vỡ bao lại, Bạch Liễu dùng dải băng quấn quanh nó. Cậu nghiêng người đeo nó lên cổ nhóc Bạch Lục: "Đây là tất cả tài sản và kỹ năng của tôi đấy. Mọi thứ tôi có đều nằm trong đó, là thứ tôi nhận được từ việc buôn bán linh hồn, cũng là đồ vật quý giá nhất mà tôi sở hữu."


"Bây giờ tôi đưa nó cho nhóc, từ nay nhóc chính là tôi. Nhóc có kỹ năng, có tiền của tôi, xin lỗi vì lúc nãy đã để nhóc phải rửa tội một mình."


【Hệ thống cảnh báo: Người chơi Bạch Liễu có chắc chắn chuyển giao hệ thống của mình cho thân phận phụ không? Người chơi sẽ không thể sử dụng điểm và kỹ năng trong bảng, chẳng khác gì một NPC trong game, tỉ lệ sống sót sẽ bị giảm đi rất nhiều.】
Bạch Liễu:【Chắc chắn.】


Bạch Liễu nhắm mắt lại, ôm lấy nhóc Bạch Lục đang đứng ngây ra. Dáng người mảnh khảnh và cao đến mức quái dị giờ đây cong thành hình vòng cung, giống như một người già đang ôm lấy người thân của mình, cậu mỉm cười: "Cơ mà tôi cảm thấy, bắt đầu từ bây giờ, có lẽ nhóc cũng sẽ được thần linh quan tâm đấy."


Chính nhà đầu tư quái lạ chẳng biết xuất thân mới là người quan tâm tới nhóc Bạch Lục – một nhóc con xấu xa, chứ không phải vị thần nào đó đang vướng vào con đường Nghịch Thập Tự.
Nếu có thần linh, vậy đó là cậu rồi.


Bạch Liễu ôm nhóc Bạch Lục vào lòng, cậu nhóc hơi hé miệng, có vẻ muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì, chỉ im lặng đón nhận cái ôm này.


Mặc dù nhóc cảm thấy cái kiểu tiếp xúc thân thể này hơi buồn nôn. Nhưng nhà đầu tư là người đã cho nhóc tiền, vậy nên nhóc Bạch Lục chỉ đành chịu đựng sự buồn nôn đó mà thôi.


"Đồng xu đưa cho nhóc là thứ vô cùng quan trọng, nhóc phải cố gắng giữ đấy." Bạch Liễu buông cậu ra, "Nếu nhóc bị giếŧ, vậy đồng xu đó sẽ bị người khác lấy được, đây là một chuyện rất kinh khủng."


Bạch Liễu mỉm cười, dùng ngón tay thon gầy gõ lên đồng xu trước ngực nhóc Bạch Lục: "Bởi vì linh hồn và bí mật tôi muốn giấu đều nằm bên trong."


"Lúc nãy anh hỏi tôi, là anh muốn đổi tên của tôi à?" Nhóc Bạch Lục nắm chặt tiền xu nơi ngực, đột ngột mở miệng bảo: "Nói rõ trước nhé, tôi không chấp nhận việc thay đổi quá nhiều đâu. Nhưng vì anh đã cho tôi tiền, lần này tôi sẽ đồng ý với thú vui ác độc này của anh, thưa nhà đầu tư."


【Lục Dịch Trạm, tôi có thể đổi tên, nhưng tôi không thích việc thay đổi quá nhiều, cậu có đề xuất gì không?】
Ánh mắt Bạch Liễu hơi dừng một chút, cậu khẽ nói: "Bạch Liễu thế nào?"
"Bạch Liễu?" Nhóc Bạch Lục nghi ngờ hỏi ngược lại, "Là chữ Bạch, chữ Liễu nào, nghe như không thay đổi gì vậy."


Mười năm trước, Lục Dịch Trạm mặt mày tươi vui nhìn Bạch Liễu, hỏi tên Bạch Liễu thì sao?
Bạch Liễu có chút không nói nên lời, nghe như không thay đổi gì hết, sửa như vậy có ý nghĩa gì?


Lục Dịch Trạm mới bảo nó có ý nghĩa, đây là một cái tên hay, hai chữ này đều tốt, Bạch Liễu hỏi anh tốt chỗ nào.


Lục Dịch Trạm sờ sờ đầu Bạch Liễu, anh cười rạng rỡ, ngây ngô nói: "Vì là Bạch trong bạch thiên, Liễu trong liễu ám hoa minh (*). Từ nay về sau, cậu sẽ bước vào một buổi sớm mai tràn đầy hi vọng. Bạch Liễu, tương lai cậu nhất định sẽ ngày càng xán lạn."


(*) Chú thích: Bạch thiên là buổi sáng, ban ngày. Liễu ám hoa minh ý là tìm được hy vọng trong khốn khó.
Bạch Liễu vào mười năm trước trầm mặc một hồi: "Cậu đúng là cái đồ nhàm chán, Lục Dịch Trạm, thế mà còn chơi chữ kiểu này."


Bạch Liễu xoa đầu nhóc Bạch Lục, cười rộ lên, giống như Lục Dịch Trạm từng cười, ánh mắt đong đầy sự ngây thơ vì được lớn lên trong môi trường lành mạnh và sự tự tin chẳng biết ở đâu ra. Nhà thờ phía sau lưng cùng với tiếng hợp xướng trong trẻo của bọn nhỏ, và cơn gió khẽ lướt ngang bụi cỏ dại mang tới hương vị nhẹ nhàng khoan khoái. Trong mắt nhóc Bạch Lục, gương mặt kỳ dị của【Slender Man】 có vẻ đã lộ ra biểu cảm chân thành, giống như đang mỉm cười mà cầu nguyện.


Cậu khẽ nói: "Tên của nhóc là Bạch trong bạch thiên, Liễu trong liễu ám hoa minh."
Nhóc Bạch Lục im lặng trong chốc lát, cậu nhóc nghiêng đầu đi: "Trò chơi chữ nhàm chán."
"Vậy nhóc có đổi không?" Bạch Liễu hỏi.
Nhóc Bạch Lục: "Đổi, anh đưa tiền."


"Sau này nhóc sẽ được gọi là Bạch Liễu." Bạch Liễu hơi dừng một chút rồi nói tiếp, "Thủ đoạn để lừa người của tôi có khả năng sẽ bị lộ, rất có thể tối nay tôi sẽ ch.ết trong tay đối thủ. Nhóc là hy vọng duy nhất của tôi, cho nên tôi giao phó hết mọi thứ lại cho nhóc, nhóc nhất định phải sống sót đấy, Bạch Liễu."


Bạch Liễu hiểu rõ rằng cậu đang phải đối mặt với hai người chơi từng tham gia league. Miêu Phi Xỉ tuy rằng dễ bị kích ŧhích, nhưng bù lại Miêu Cao Cương có lòng cảnh giác cao độ, cho nên Bạch Liễu mới làm tận【ba tầng cốc giấy】.


Nhưng dù sao【cốc giấy】cũng chỉ là một cái cốc bằng giấy, giấy không thể gói được lửa.


Trong tương lai, dưới tiền đề sẽ xảy ra một trận xung đột quy mô lớn giữa người chơi, Mộc Kha không thể luôn ẩn núp như vậy được. Nhưng một khi Mộc Kha xuất hiện, vậy thì kế hoạch thay thế mà cậu đã chuẩn bị sợ rằng sẽ có sơ hở, lộ ra mối quan hệ của cậu và Mộc Kha là hợp tác, hơn nữa sau lưng vẫn còn liên lạc với nhau.


Mà xem xét thái độ ngày hôm nay của Miêu Cao Cương đối với cậu, quá nửa là đã phát hiện chuyện gì đó không đúng —— ví dụ như bàn phím trong kho của Mộc Kha.


Khi Bạch Liễu lập kế hoạch cũng đã tính toán đến bước này, bởi vì việc Mộc Kha để lộ bảng giao diện là điều khó tránh khỏi, như vậy đạo cụ trao đổi trong kho hệ thống nhất định sẽ bị Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Cương nhìn thấy. Cho nên cậu mới lựa chọn cách không quá trực tiếp, cũng ít bị chú ý là bàn phím để trao đổi với nhau.


Mộc Kha và cậu dùng keycap để trao đổi, là do Bạch Liễu nghĩ tới việc Miêu Cao Cương, một người đàn ông trung niên có trí thông minh tương đối thấp, có thể sẽ không đủ kiến thức để hiểu được mấy công cụ kỹ thuật số này. Nhưng hiển nhiên Miêu Cao Cương chẳng thể hoàn toàn không phát hiện ra chút manh mối gì.


Miêu Cao Cương đã quan sát bảng điều khiển của Mộc Kha hai lần. Lần nào keycap bị mất trên bàn phím cũng không giống nhau, bởi vì đó đều là lúc hai người chờ đối phương trả lời tin nhắn — đây là sơ hở khó tránh khỏi khi cả hai dùng chung đạo cụ trong kho hệ thống để trao đổi.


Miêu Cao Cương có lẽ đã nhận ra mấy cái keycap trên bàn phím không ngừng thay đổi. Nhưng vì thiếu kiến thức nên dù Miêu Cao Cương có lấy được bàn phím thì cũng không hiểu rõ được rốt cuộc cậu và Mộc Kha đã trao đổi thông tin gì —— đây cũng là một trong những nguyên nhân Bạch Liễu lựa chọn bàn phím làm đạo cụ giao tiếp.


Như vậy rất rõ ràng, cậu là nhân tố bất ổn đối với Miêu Phỉ Xi và Miêu Cao Cương - hai người chơi luôn chiến đấu theo kiểu cướp đoạt. Loại nhân tố bất ổn này sẽ rất nguy hiểm trong một trò chơi cấp hai vốn đã hao giá trị HP. Để đảm bảo có thể qua màn thành công, cách làm an toàn hơn dĩ nhiên là trực tiếp xử cậu, cho nên Bạch Liễu đoán chắc hẳn giờ ch.ết của bản thân cách không còn xa.


Nhưng trước lúc đó, Bạch Liễu cảm thấy mình cần giao lại thứ đồ có giá trị nhất trên người cho nhóc Bạch Lục.
Đó là đồng xu – thiết bị quản lý trò chơi đã bị móc sạch.
——————————


Bạch Liễu dạy nhóc Bạch Lục cách dùng thiết bị quản lý trò chơi và sử dụng kỹ năng cá nhân. Người bạn nhỏ lúc đầu có hơi hoang mang, nhưng rất nhanh cậu đã chấp nhận việc hiện thực của mình là một trò chơi lớn có nhiều người tham gia. Không cần Bạch Liễu phải giải thích thêm nữa, cậu đã tự mình mày mò trong cửa hàng của hệ thống.


Trước khi Bạch Liễu rời đi, nhóc Bạch Lục nhìn cậu, hỏi: "Trước đó anh nói cụ thể quá trình chơi hai trò chơi kia cho tôi, là vì để tôi có thể nhanh chóng thích ứng với thứ gọi là thiết bị quản lý trò chơi này phải không?"


"Về cơ bản thì chẳng phải bạn bè chia sẻ trò chơi gì hết." Trên mặt nhóc Bạch Lục không có cảm xúc gì, "Anh là tên lừa đảo miệng đầy lời nói dối. Mỗi câu anh nói với tôi, mỗi việc anh làm đều có mục đích, điều này càng khiến tôi không hiểu nổi vì sao anh lại từ bỏ việc lấy máu của tôi, chịu ch.ết vì tôi."


"Đây không phải là chuyện anh sẽ làm, và tất nhiên tôi cũng không bao giờ ngu ngốc như vậy."
"Nói đi." Nhóc Bạch Lục siết chặt đồng xu trước ngực mình, nhìn chằm chằm Bạch Liễu: "Anh còn muốn tôi giúp anh làm gì, thù lao anh trả đủ để tôi giúp anh rất nhiều chuyện."


"Tôi chỉ muốn nhóc sống tiếp." Bạch Liễu quay đầu cười híp mắt nhìn nhóc Bạch Lục, "Thật sự không còn gì nữa đâu."
Lúc cậu từ phía sau nhà thờ đi ra ngoài thì đúng lúc thấy Lưu Hoài đang dặn dò Lưu Giai Nghi điều gì đó.


Lưu Hoài cũng muốn đưa tất cả mọi thứ cho Lưu Giai Nghi như Bạch Liễu, nhưng Lưu Giai Nghi không nhìn được, để cô bé cầm nhiều đồ như vậy ngược lại không ổn chút nào.


Lưu Hoài mặc dù không tín nhiệm Bạch Liễu, nhưng nói về nhân phẩm lúc giao dịch thì vẫn khá tin tưởng. Vậy nên chỉ có thể bất đắc dĩ bảo với Bạch Liễu rằng trước khi ch.ết tôi sẽ đem tất cả mọi thứ đưa cho anh, nếu tôi ch.ết, nhờ anh chuyển cho em gái tôi.


Sau khi chuyển những thứ này cho Lưu Giai Nghi, hắn ta sẽ cho Bạch Liễu bốn trăm điểm làm thù lao.
Bạch Liễu đồng ý.


Buổi biểu diễn hợp xướng nhanh chóng đi đến phần chụp ảnh chung cuối cùng. Nhóc Bạch Lục vất vả mãi mới tẩy được lớp trang điểm, nay lại bị cô nuôi lôi tới dùng son môi chấm một chấm tròn lớn ở giữa trán. Cậu nhóc như thể không còn luyến tiếc gì cuộc sống mà đi tới xếp hàng ở phía sau, đuôi tóc từ lúc rửa tội đến giờ vẫn chưa khô, nó nhìn về phía mấy nhà đầu tư đang đứng phía trước.


Bạch Liễu và các nhà đầu tư mới đứng trước.
Viện trưởng giơ máy ảnh lên: "Bức ảnh chụp chung nhân dịp hội diễn văn nghệ của Trại trẻ mồ côi Tình Thương năm 200x."
"Tách tách" một tiếng, ánh mắt thờ ơ của nhóc Bạch Lục đã được lưu lại trong tấm hình loang lổ màu sắc.


Bạch Liễu vẫn luôn rất tò mò nhóc Bạch Lục làm sao nhận ra cậu trong đám nhà đầu tư. Nhưng Bạch Liễu không hỏi, nếu cậu hỏi, nhóc Bạch Lục có lẽ sẽ chỉ vào Bạch Liễu trong hình và nói cho cậu biết ——
—— Chỉ có ánh mắt của anh nhìn chúng tôi là không mang theo ý cướp đoạt và tham lam.


Anh nhìn chúng tôi một cách bình tĩnh, như thể đang nhìn lại chính bản thân mình của quá khứ.


"Buổi biểu diễn hợp xướng kết thúc, giờ hãy tặng các nhà đầu tư quà cảm ơn vì đã đầu tư các em nào." Viện trưởng giơ tay ra hiệu, "Đây là nhiệm vụ tôi giao cho các em ngày hôm qua, tất cả đều đã làm hết chưa?"
Âm thanh trả lời vang lên thưa thớt: "Chúng em đều đã làm, thưa viện trưởng."


Những đứa trẻ bắt đầu xếp hàng để tặng quà tự làm cho các nhà đầu tư.
Nhóc Bạch Lục đứng trong hàng đi ra theo, cậu nhóc im lặng bước qua người Bạch Liễu, không đưa gì cả —— bởi vì nhà đầu tư của nhóc【ch.ết rồi】, nhóc không cần và cũng không thể tặng quà.


Nhưng lúc ở phía sau nhà thờ Bạch Liễu đã đòi quà mà Bạch Lục chuẩn bị cho cậu. Bạch Lục chẳng vui vẻ gì cho cam, vậy mà Bạch Liễu lại không biết xấu hổ nói mình sẽ đưa tiền, cuối cùng Bạch Lục chỉ đành khuất phục dưới mị lực của tiền bạc, cậu nhóc đưa món quà mà bản thân đã chuẩn bị cho Bạch Liễu.


Món quà là hai bức tranh nhóc tự vẽ ------ một bức là một con cá nhỏ trong lọ thủy tinh, bức tranh còn lại thì vẽ tấm gương vỡ trên chuyến tàu nổ tung, đúng là hai cảnh trò chơi mà Bạch Liễu đã kể cho nhóc Bạch Lục đêm qua, bên dưới ký tên là [W].


Bạch Liễu cúi đầu nhìn hai bức tranh. Cậu đã hiểu hai bức tranh cậu từng thấy trong hiện thực đến từ đâu, cũng như cảm giác không hài hòa từ cảnh vật trong tranh từ đâu mà ra.


Bạch Liễu hướng mắt về phía nhóc Bạch Lục đang đứng trước mặt – bởi vì cậu nhóc chưa từng trải qua trò chơi kia, cho nên nhóc ấy chỉ có thể dựa vào những đồ vật mà nhóc biết rõ, cộng với những cảnh tượng mà Bạch Liễu đã miêu tả để cố gắng tưởng tượng ra. Mà hiện tại trại mồ côi nhỏ này chính là thế giới mà nhóc Bạch Lục có thể nhìn thấy.


Vì vậy cậu nhóc đã sử dụng những thứ trong trại trẻ để mô tả cảnh tượng to lớn mà Bạch Liễu kể, khiến cho Bạch Liễu vừa nhìn vào đã cảm thấy hơi kỳ lạ. Bởi vì những những thứ trên bức tranh có vẻ "chật hẹp" quá mức, không phải là phong cách mà Bạch Liễu thường dùng.


Sự kỳ lạ này đến từ việc nhận thức của cậu và nhóc Bạch Lục đã không còn giống nhau.
Ánh mắt Bạch Liễu dừng lại nơi đuôi mắt còn sót lại chút vết son chưa lau sạch của nhóc Bạch Lục, cậu nhóc thấy vậy bèn nhìn sang hướng khác —— nhóc không thích bị người khác nhìn thẳng vào như thế.


Ồ đúng nhỉ, Bạch Liễu nhớ lại, ở độ tuổi này cậu rất ghét bị người ta nhìn chằm chằm vào. Nhưng bây giờ khi làm bất cứ việc gì cậu cũng đều nhìn thẳng đối phương, đó là thói quen của cậu trong công việc.


Nhóc Bạch Lục quá khác so với cậu, tầm nhìn của cậu từ lâu đã không còn bị vây trong cái trại trẻ mồ côi nhỏ bé này nữa, cũng không thích phô ra sự sắc bén của bản thân, càng không thích màu sắc có độ bão hòa cực cao như nhóc con kia.
Nhưng quả thật cậu đã từng là một đứa trẻ như vậy.


***
7:30 tối, hợp xướng kết thúc.
Viện trưởng đưa tất cả nhà đầu tư trở về bệnh viện. Miêu Cao Cương mang theo ý vị sâu xa nói lời chào tạm biệt, Bạch Liễu làm như không có chuyện gì xảy ra đáp lại một câu chúc ngủ ngon, sau đó đi về phòng của Mộc Kha.
Phòng Mộc Kha trống không.


Cậu chàng hẳn vẫn còn trong phòng quản lý hồ sơ bên dưới. Bạch Liễu cúi đầu xem đồng hồ. Thời gian cậu định sẵn cho Mộc Kha là từ 12 giờ trưa đến 9 giờ 15 phút tối, tổng cộng chín tiếng mười lăm phút. Dựa theo tốc độ ghi nhớ nhanh nhất của Mộc Kha, hầu như có thể nhân lúc trước khi y tá thay ca nhớ kỹ từ 300 đến 500 hồ sơ bệnh án. Đây là số lượng trẻ em trong trại mồ côi mà Bạch Liễu có được từ thế giới thực, có thể trong phòng hồ sơ bệnh án còn có cả bệnh án của【Nhà đầu tư】.


Còn gần một tiếng rưỡi nữa.


Giờ này Mộc Kha hẳn sẽ dùng bàn phím liên lạc với cậu, nhưng mà —— Bạch Liễu sờ sờ nơi cổ không còn vật gì của mình. Trước đó cậu đã đưa thiết bị quản lý trò chơi cho nhóc Bạch Lục, bây giờ cậu không có cách nào liên lạc với Mộc Kha, hiển nhiên cậu cũng không thể xuống dưới đó xem xét tình hình của Mộc Kha, càng không thể thông báo bất cứ tin tức gì cho Mộc Kha.


Tại phòng quản lý hồ sơ bệnh án.
Mộc Kha che miệng lục lọi đống hồ sơ bám đầy bụi. Cậu không rõ mình đã ở trong căn phòng tối tăm không ánh mặt trời này bao lâu rồi. Mộc Kha chỉ có thể thỉnh thoảng nhìn ra ngoài xem y tá đi tuần tr.a để đoán hiện tại là lúc nào.


Thấy có y tá đi về phía nhà ăn, Mộc Kha hơi căng thẳng - điều này chứng tỏ đã đến giờ ăn tối rồi.
Lúc này có lẽ đám Miêu Phi Xỉ đã trở về. Mộc Kha nhanh chóng mở kho hệ thống của mình ra, cậu định hỏi Bạch Liễu một chút thì thấy bàn phím động.


【Enter】— Ý ở đây là đi vào, hẳn cậu đã trở lại.
Mộc Kha rút ra phím【backspace】và【?】, đây là phím lùi về sau và dấu chấm hỏi, ý cậu là【Bây giờ tôi trở về sao?】, sau đó đặt lại nắp phím.
Bạch Liễu trả lời rất nhanh:【end】【?】.


Mộc Kha bất đắc dĩ trả lời:【N】【O】.


Số lượng bệnh án nhiều hơn cậu tưởng tượng. Mộc Kha nhìn qua tên một lượt, nhiều cái tên không có quy luật như thế, để cậu nhớ hết thì cũng tương đối khó khăn. Chưa kể đến việc phải nhớ từng cái tên tương ứng với đứa nhỏ nào, rồi cả thời điểm bệnh nặng và thông tin cụ thể.


Mộc Kha không khỏi cảm thấy may mắn vì Bạch Liễu đã dự đoán trước mọi việc. Sau khi cậu ngủ một giấc thì ghi nhớ loại thông tin nhiều chi tiết rườm rà như này cũng dễ dàng hơn. Nhưng một buổi chiều thì không đủ để nhớ hết —— bởi vì hồ sơ bệnh án ở đây quá dài!


Mà quá trình chẩn đoán trước đó ở các bệnh viện khác của tất cả bệnh nhân đều được ghi lại một cách chi tiết. Hồ sơ bệnh án của bệnh nhân đều rất phức tạp, bởi vì tất cả các bác sĩ từng điều trị cho họ đều tuyên bố là không có thuốc chữa. Một hồ sơ bệnh án phức tạp tương đương với một cuốn sách nhỏ.


Tin nhắn từ Bạch Liễu lại gửi tới:【 】【 】【 】.
Mộc Kha đã hiểu, ý của cậu là để y tá đổi ca xong lúc 9 giờ 15 phút thì trở về.
Thế nhưng có một vấn đề nghiêm trọng ở đây là Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Cương đã trở về, hai người họ có thể bắt gặp Mộc Kha trên đường đi.


Mộc Kha: 【V】【P】【?】.
Ý của Mộc Kha là PVP, tuy nhiên bởi vì trên bàn phím chỉ có một【P】nên để ở nửa sau. Nhưng cậu cảm thấy Bạch Liễu là người thiết kế trò chơi, hẳn có thể hiểu được.


PVP là chữ viết tắt của player VS player trong trò chơi, có nghĩa là người chơi đối kháng với người chơi. Mộc Kha đang hỏi nếu trên đường cậu đụng phải hội Miêu Phi Xỉ, bọn họ là người chơi đối địch với nhau thì phải đối kháng như thế nào bây giờ?


Lần này phía bên kia im lặng lâu hơn, có vẻ đang ngẫm ý nghĩa của nó. Mộc Kha hơi bối rối, cậu đợi bên cạnh bàn phím, sau đó chờ được câu trả lời rất lạnh lùng.
Bạch Liễu:【L】【F】【G】.


Lúc nhìn thấy thấy ba chữ cái này, Mộc Kha nhịn không được hít vào một hơi khí lạnh, cậu không hiểu.
Một lát sau, Mộc Kha mới từ trong trí nhớ của mình tìm ra ý nghĩa mấy từ này —— LFG là viết tắt của thuật ngữ 【Looking for group】trong trò chơi multi-player, có nghĩa là tìm kiếm người chơi để lập đội.


Thế nhưng cách nói này rất ít dùng, mấy trò chơi online nhiều năm trước mới thường dùng nó, bây giờ hay sử dụng voice hơn, hoặc trực tiếp gửi lời mời lập đội.


Cũng may trí nhớ của Mộc Kha không tệ, còn từng nghiên cứu sâu về phương diện này của trò chơi, vậy nên cậu mới có thể nhớ lại ý nghĩa từ viết tắt này. Cậu suy nghĩ thêm một chút —— Bạch Liễu chắc là có ý dù cậu ta gặp phải Miêu Phi Xỉ cũng đừng quá hoảng hốt hay tỏ ý thù địch, bình tĩnh lập đội với gã.


Dịch ra thì là để Mộc Kha giả vờ làm Mộc Kha, mặc dù nghe có vẻ là lạ đấy, nhưng đại khái ý chính là như vậy.


Tối qua Bạch Liễu cũng đã nói với Mộc Kha, hôm nay Miêu Cao Cương rất có thể sẽ nghi ngờ thân phận của bọn họ. Thân phận【Mộc Kha】này chưa chắc đã an toàn tuyệt đối, nhưng muốn công kích bọn họ thì ít nhất phải đợi đến 9:15 tối nay, lúc đó thanh thể lực của Miêu Phi Xỉ hồi phục thì mới có thể sử dụng kỹ năng cao cấp.


Dưới tình huống không có người chơi chủ công phối hợp, tạm thời Miêu Cao Cương sẽ không xuống tay với bọn họ.


Bởi vì tối hôm qua lúc 9 giờ 15 phút, bọn họ xông vào ICU đã tiêu hao hết một lần đại chiêu của Miêu Phi Xỉ, khiến cho thể lực của Miêu Phi Xỉ không thể hồi phục bằng thuốc ngay được, rơi vào trạng thái buộc phải ngồi chờ nó tự động hồi phục.


Mà khi Mộc Kha lẻn vào phòng hồ sơ, vừa vặn có thể nhân lúc y tá thay ca vào 9 giờ 15 phút để đi ra ngoài. Nếu gặp Miêu Phi Xỉ, lúc đó thanh thể lực của gã vẫn trong thời gian cooldown mấy phút cuối cùng, cho nên trước 9 giờ 15 phút Mộc Kha vẫn an toàn.
Tất cả mọi thứ đều ổn, không có gì sai.


Mộc Kha thở ra một hơi dài. Dưới sự an bài của Bạch Liễu, mọi chuyện đều ổn thỏa. Mộc Kha không rõ Bạch Liễu đã bắt đầu lên kế hoạch từ lúc nào, thậm chí đến bây giờ cậu vẫn còn cảm thấy việc khiến Miêu Phi Xỉ nổi khùng rồi sử dụng kỹ năng cấp S tiêu hao thể lực tối hôm qua cũng nằm trong kế hoạch của Bạch Liễu.


Mặc dù đêm qua họ suýt chút nữa bị Miêu Phi Xỉ đang nổi khùng cho thăng thiên.
Nhưng hôm nay, cho dù là bên phía trẻ em hay là bên cậu, nhờ Miêu Phi Xỉ bạo phát đêm vừa rồi dẫn tới không thể sử dụng kỹ năng cá nhân mà hòa bình ngắn ngủi được duy trì.


Điều này đã bảo vệ sự an toàn của mấy đứa trẻ lẫn Mộc Kha.
Mộc Kha cảm giác như trong lúc cậu ta hoàn toàn không hay biết gì, Bạch Liễu đã tính toán mọi chuyện để làm sao mang lại lợi ích lớn nhất.


Nhưng thành thật mà nói, cậu ta bị kế hoạch của Bạch Liễu dẫn dắt thế mà lại không có cảm giác đang nằm trong kế hoạch đó, bởi vì tất cả đều quá mạo hiểm!


Giống như con bạc đi đến đường cùng đặt tất cả chip mình có vào canh bạc cuối. Nếu như tối qua Miêu Phi Xỉ bùng nổ thành công, cả cậu ta và Bạch Liễu đều sẽ gg trong nháy mắt, đó chính là kỹ năng công kích cấp S- đấy! Nhoáng cái là có thể thổi bay Bạch Liễu và 50% giá trị HP của cậu về không rồi!


Nhưng Bạch Liễu đã cược thắng, hôm nay bọn họ có được "đêm bình an".
9 giờ 10 phút, bàn phím lại hơi động, Mộc Kha mở ra xem, là【G 】【O 】.


Đây là để nhắc cậu ta đến lúc phải đi rồi, Mộc Kha hít sâu một hơi, nhìn lướt qua toàn bộ phòng hồ sơ, nhắm mắt lại suy nghĩ một chút về những gì mình đã ghi nhớ. Sau đó cậu xoay người len lén nhìn thoáng qua bên ngoài từ khe cửa phòng hồ sơ.


Đèn nơi phòng trực y tá đang sáng, nhưng trên hành lang không có ai, vừa tối tăm vừa vắng vẻ. Bệnh nhân đều đã bị y tá nhốt lại, cậu chậm rãi thở ra một hơi, đẩy cửa và cẩn thận từng li từng tí đi ra ngoài.


Hành lang tối tăm, máy tạo độ ẩm đang hoạt động không ngừng, màn sương mù dày đặc bao phủ mang lại cho người ta cảm giác ẩm ướt dinh dính rất quái lạ.
Nguồn sáng màu vàng sẫm duy nhất của đêm đen tỏa ra từ phòng trực của y tá.


Ở nơi yên tĩnh như vậy, Mộc Kha chỉ nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ của chính mình khi giẫm trên mặt đất, ngoài ra còn có âm thanh lạ rất nhỏ truyền ra từ phòng bệnh hai bên ——
—— Là âm thanh nào đó vừa mảnh vừa nhọn, giống như thực vật phát triển nhanh chóng với tốc độ gấp 32 lần trong ống kính.


Còn có khe cửa phòng bệnh lấp lóe lên ánh huỳnh quang đỏ — đêm qua Mộc Kha đã nhìn thấy màu sắc đó trên Linh chi máu, loại nấm kỳ lạ này khi sinh trưởng sẽ phát ra ánh huỳnh quang, nơi chóp mũi cậu cũng chợt thoang thoảng mùi máu tanh bay theo gió.


Mộc Kha tăng tốc, cậu không đi lối an toàn, bởi vì đêm qua có rất nhiều trẻ em dị tật ở đấy. Bây giờ chưa đến lúc y tá đi thang máy nên đây sẽ là phương án an toàn hơn.


Mộc Kha bước vào thang máy, ấn【 】, cửa thang máy chậm rãi khép lại trước mặt cậu. Ánh huỳnh quang đỏ lấp lóe trong phòng bệnh ngày càng nhiều, Mộc Kha dường như nghe thấy âm thanh giống như cây nấm nổ tung phóng thích bào tử.


Một cánh cửa phòng bệnh ở cuối hành lang chậm rãi mở ra —— là phòng bệnh ICU mà đêm qua Mộc Kha xông vào. Nói là bóng người đi hoặc bò ra ngoài đều không chính xác lắm. Bởi vì bóng người này quá dài, nó khom người ngoẹo cổ đẩy cửa, ngẩng đầu lên, hình như đã ngửi được thứ mùi máu tanh nồng nặc trong không khí.


【Hệ thống cảnh báo: HP của người chơi Mộc Kha chỉ còn 6, có hai con quái vật phát hiện ra bạn. Xin hãy nhanh chóng rời khỏi nơi này!】
Hơi thở Mộc Kha dần trở nên dồn dập —— hai con, ở đây chỉ có một bệnh nhân, vậy con còn lại đâu?


Thế nhưng, toàn bộ hành lang ngoại trừ bệnh nhân kia ra, Mộc Kha không phát hiện bất cứ thứ gì khác, mà bệnh nhân này còn đang tiến đến gần cậu.


Hầu như mỗi lần Mộc Kha chớp mắt đều có thể nhìn thấy tứ chi hệt con nhện của bệnh nhân đó đang to dần lên. Nó đạp trên những khe cửa lộ ra ánh sáng đỏ, tứ chi di chuyển từng bước từng bước tới gần, cái đầu nghiêng nghiêng nhìn chằm chằm vào cậu.


Nhưng cửa thang máy trước mặt Mộc Kha bất động hệt như bị kẹt, cậu bấm liên tục đến nỗi trán chảy đầy mồ hôi nhưng nó vẫn không chịu khép lại.


Rõ ràng ban ngày đám y tá kia vẫn dùng tốt cơ mà, cái bệnh viện tư nhân này trang hoàng xa hoa như thế, chắc đâu đến mức một cái thang máy cũng lắp không nổi!


Chờ đã... Cái thang máy này chất lượng rất tốt, nếu bên trong bấm mãi không thể khép lại, vậy chỉ có một khả năng, đó là người bên ngoài nhấn nút mở cửa.


Mộc Kha trong phút chốc cứng đờ cả người, cậu thò đầu ra nhìn. Đứng cạnh thang máy là một đứa trẻ toàn thân gắn đầy ống tiêm, hai chân nó xoắn lại với nhau, thoạt nhìn thì thấy thân thể nó bị dị dạng. Nó đang quỳ trên mặt đất, ngửa đầu không ngừng ấn nút thang máy. Bởi vì vừa khéo khuất tầm nhìn, cộng thêm người lại nhỏ, cho nên Mộc Kha không thấy được.


Đứa nhóc quái vật ấn nút thang máy liên tục, ngón tay nó đã gãy, giống như bị người ta cắt thành mấy đoạn. Sau khi Mộc Kha bị hốc mắt trống rỗng của nó dọa sợ, đứa bé bất chợt lộ ra nụ cười khanh khách vừa quỷ dị vừa thơ ngây.


"Đừng lên trên, đi xuống, anh phải đi xuống, có người đang chờ bắt anh đấy!"


Mộc Kha sợ tới mức hai chân suýt nhũn ra. Thế nhưng bệnh nhân bên kia đã sắp xông đến, vậy nên Mộc Kha nhanh chóng đẩy đứa bé này ra, lùi vào thang máy rồi điên cuồng nhấn nút đóng cửa. Vào phút chót ngay trước khi tứ chi của bệnh nhân nọ kịp bò lên, cửa thang máy đã đóng lại.


Mắc kẹt hồi lâu cuối cùng cửa cũng đóng, Mộc Kha sắp xỉu tới nơi, cậu xụi lơ ở trong thang máy. Mộc Kha nhìn thoáng qua thời gian trên thang máy —— 9 giờ 14 phút.
Còn một phút nữa là thanh thể lực của Miêu Phi Xỉ sẽ hồi phục trở lại. Chỉ cần trong một phút này cậu không gặp Miêu Phi Xỉ thì hẳn là không sao.


Thang máy đột nhiên dừng lại ở tầng 5, cửa chậm rãi mở ra. Cơ thể Mộc Kha cứng đờ, cậu chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía người bên ngoài.


Miêu Phi Xỉ cười híp mắt ngồi xổm xuống, vẫy tay với Mộc Kha đang ngồi trên mặt đất: "Chào buổi tối, Mộc Kha, mày từ đâu về mà trễ vậy, vừa mới đi gặp Bạch Liễu sao?"
Đồng hồ trên thang máy nhảy một cái -【 :15:00】


Miêu Phi Xỉ dường như đã chú ý tới tầm mắt của Mộc Kha trên chiếc đồng hồ, gã cười càng thêm xấu xa: "Ối chà chà, thể lực của tao hình như đã hồi phục rồi thì phải."


Nói xong, gã rút ra song đao chặn nơi cằm Mộc Kha, cổ tay hơi nhấc buộc Mộc Kha phải ngẩng đầu. Miêu Phi Xỉ cúi người nhìn Mộc Kha đang sợ tới mức nuốt nước bọt không ngừng, giọng điệu nhẹ nhàng vô cùng: "Không phải mày nói nói đao của tao là dao cắt cỏ heo à? Nhưng đao này của tao chưa từng giếŧ loài động vật bẩn thỉu như heo, cơ mà nếu mày không nói thật với tụi tao ấy."


"Tao sẽ dùng thanh đao này đâm xuyên qua trực tràng mày." Miêu Phi Xỉ cười híp mắt, rút ra song đao, "xẹt" một tiếng kề bên người Mộc Kha.
Nhìn sống đao phản quang trắng như tuyết, cả người Mộc Kha lại run lên.


Cậu muốn nhích chân lùi về phía thang máy, nhưng chẳng biết từ lúc nào Miêu Cao Cương đã đứng sau lưng Mộc Kha, vẻ mặt gã không thay đổi, từ trên cao nhìn xuống cậu.
Cậu đã không còn đường lui.






Truyện liên quan