Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 101: Trại mồ côi Tình Thương (21)

Edit: Ngân + Beta: Mộc
"Tôi rất hiếu kỳ cuộc sống đã làm gì với anh mới có thể biến anh thành cái bộ dạng..." Nhóc Bạch Lục nói với giọng lạnh lẽo: "... Làm cho tôi thấy ghét như vậy."


"Ngay từ đầu anh đã gạt tôi, anh biết tôi thích tiền, biết tôi sẽ xúc động và tò mò với loại người thế nào, hiểu rõ động cơ với bản chất tâm lý của tôi, hơn nữa còn biết dùng mánh khóe không ngừng dụ dỗ để tôi làm việc, ngoài ra việc tôi là tuyến thân phận phụ của anh cũng là điều anh cố ý muốn để tôi biết lúc này phải không? Là vì muốn đảm bảo sau khi tôi thành công rời khỏi trại mồ côi vẫn sẽ giữ liên lạc với anh."


"Anh muốn dám chắc rằng tôi sẽ không phản bội anh, dám chắc tôi sẽ tiếp tục bỏ công sức làm những việc khác ngoài hạn mức số tiền anh cho tôi, anh rất rõ tiền bạc không thể chèo chống mối quan hệ với tôi quá lâu được."


Hơi thở của nhóc Bạch Lục truyền qua tín hiệu điện thoại khá yếu, nghe thấy giống như dòng nước bị chặn lại, có hơi nặng nề dồn dập: "Bây giờ anh không nói gì là đang đợi tôi bình tĩnh lại phải không?"


Bạch Liễu không có lời gì để nói, vừa giữ điện thoại vừa khoanh tay trước ngực, sắc mặt hờ hững đứng dựa vào tường, cậu đang đợi nhóc Bạch Lục bình tĩnh lại.


Nhóc Bạch Lục là một đứa trẻ rất tỉnh táo, tiếng hô hấp truyền từ đầu kia điện thoại hít sâu hai lần, như để bình ổn lại rồi hồi phục về tốc độ bình thường, tiếng nói cũng hòa hoãn đôi phần: "Không thể không nói, anh hiểu rất rõ chính mình, quả thật tôi vĩnh viễn cũng sẽ không phản bội bản thân."




Tới chuyện hoang đường như bản thân chỉ là một nửa linh hồn quái dị do người đầu tư tạo ra để hút máu, nhóc Bạch Lục mười bốn tuổi cũng chỉ tốn mất mấy chục phút đã tiếp nhận rồi, nhóc nhanh chóng đã lấy lại tỉnh táo tiến vào chủ đề chính.


"Hai chuyện tối nay tôi đã tránh khỏi là cô nuôi và đứa trẻ dị dạng. Phòng của những đứa trẻ sau khi được rửa tội sẽ có cô nuôi tới kiểm tra, chúng tôi không được phép được đứng đợi ở ngoài quá lâu. Lưu Giai Nghi thì không rõ tại sao, dường như nó rất quen thuộc với trại mô côi này tựa như đã từng ở đây vậy."


Nhóc Bạch Lục nói với giọng điệu ẩn ý: "Nó đã tìm hiểu về quy trình kiểm tra, rồi nói với tôi phần lớn cô nuôi đều kiểm tra phòng ngủ của chúng tôi vào lúc chín giờ mười lăm, chín rưỡi kiểm tra xong phòng nó, vậy thì sau chín rưỡi đám người chúng tôi 00 thể chạy khỏi phòng. Lưu Giai Nghi còn dựa vào sự quen thuộc của nó với trại mồ côi vẽ ra ra bản đồ về hướng chạy trốn.”


Nhóc đánh giá: "Nhỏ đó vạch ra kế hoạch với tính hành động rất cao. Tuy ban đầu khi tôi với nó thương lượng chuyện chuồn đi nó còn hơi hoảng loạn, nhưng sau khi đã xác định tôi là người mà anh nó phái tới, Lưu Giai Nghi đã bắt đầu truyền tin tức có ích cho tôi. Đây trông không giống kế hoạch từ kinh nghiệm của một bé gái tám tuổi không có mắt nhìn có thể lập ra lắm, so ra thì còn có ích hơn cả Miêu Phi Xỉ với Miêu Cao Cương."


"Nếu không phải nhỏ đó bị mù không thấy đường, cộng thêm đám trẻ dị dạng lượn lờ khắp chốn, tôi cảm thấy đêm nay nó cũng thừa sức mà chuồn khỏi trại mồ côi." Nhóc Bạch Lục tổng kết.


Bạch Liễu không lên tiếng, cậu im lặng cho nhóc Bạch Lục tiếp tục nói - Chuyện Lưu Giai Nghi hiểu rõ về trại mồ côi là rất bình thường, cô bé đã từng ở đây. Hơn nữa từ việc ngộ độc nấm ở thế giới hiện thực thì tố chất tâm lý và trí lực của Lưu Giai Nghi đều rất xuất sắc, Bạch Liễu hoàn toàn không lo lắng trong quá trình chạy trốn Lưu Giai Nghi có kéo chân Bạch Lục không.


Nhóc Bạch Lục nói tiếp: "Nhưng đám trẻ dị dạng... quả thật là một vấn đề lớn, mà lúc tôi kiểm tra đạo cụ trong đồng xu anh đưa tôi, phát hiện có một đạo cụ có thể phát huy tác dụng ở đây."
Bạch Liễu đồng thanh với nhóc Bạch Lục: "[Lời chúc phúc của hành khách]."


Đạo cụ bị buff này cũng là nguyên nhân chủ yếu Bạch Liễu đưa đồng xu cho nhóc Bạch Lục.


[Lời chúc phúc của hành khách] là đạo cụ Bạch Liễu được thưởng khi thu thập đủ sách quái vật bên trong phó bản thứ hai, hệ thống giải thích về đạo cụ này là [Đám hành khách cảm ơn sự cứu rỗi của cậu với vận mệnh của họ, ban cho cậu lời chúc phúc, chỉ cần cậu ngồi trên ghế của phương tiện giao thông, linh hồn của bọn họ sẽ bảo vệ cậu, không để bất cứ quái vật nào làm tổn thương cậu.]


Nhưng phương tiện giao thông không thể do người chơi cố tình man theo, bắt buộc phải là hoàn cảnh vốn có. Mà mỗi một trò chơi cũng chỉ sử dụng được một lần.


Trước đó, trong quá trình Bạch Liễu giả chết không để đạo cụ này rơi vào tay đám Miêu Phi Xỉ, mà là để lại bên trong đồng xu, cũng là bên trong thiết bị quản lý trò chơi. Bởi vì đây là một đạo cụ buff, vì đạo cụ bị buff nên cách sử dụng của đạo cụ cũng không phụ thuộc vào thực thể mà phụ thuộc vào người chơi, là một loại đạo cụ không thể rơi ra, thế nên Miêu Cao Cương chẳng nghi ngờ gì.


"Khu công viên trẻ em của chúng tôi có một xe đồ chơi. Tôi cho rằng nó cũng có thể được xem là một phương tiện giao thông trong trại mồ côi, nhưng xe đồ chơi này sẽ khóa vào sáu giờ chiều, chìa khóa thì do cô nuôi giữ." Nhóc Bạch Lục vô cùng điềm tĩnh, giống như việc nhóc làm chẳng phải chuyện xằng chuyện bậy gì mà chỉ như trò đùa nghịch của trẻ con: "Lưu Giai Nghi nói nhỏ có thể lừa cô nuôi giữ chìa khóa tới một mình, sau đó chúng tôi đánh ngất cô ta rồi trộm chìa khóa, lái xe đồ chơi đi."


"Nhưng tôi nhớ xe đồ chơi này chỉ có bốn chỗ." Bạch Liễu như suy tư xoa cằm nói: "Vậy còn một người trong số mấy đứa thì ngồi ở đâu?"


Nhóc Bạch Liễu quỷ dị ngưng hai giây: "Chúng tôi còn chuẩn bị trộm một chiếc xe tập đi cỡ lớn. Trong trại mồ côi có, nó dùng để chuyên chở trẻ bị tàn tật, có thể móc nối chạy với xe đồ chơi."
Bạch Liễu im lặng một lúc.


Xe tập đi giống với mô hình đồ chơi trẻ em có yếm quần móc ở các góc vành xe, tốc độ hoàn toàn dựa vào sức chạy của chân, hơn nữa còn phải dang rộng hai chân ở trong xe. Nhỏ nhất trong đám nhóc Bạch Lục cũng đã bảy tám tuổi, không nói tới chuyện khác, chỉ nội trong chuyện này thì nhìn vào cũng trông rất mất mặt - y chang mặc quần sịp chích bông chạy rông ngoài đường cái vậy.


"Bọn nhóc định để đứa nào ngồi xe tập đi?" Bạch Liễu hỏi.
"Lưu Giai Nghi ngồi sau, nhỏ mù không nhìn được nên nguy hiểm lắm, thế nên..." Nhóc Bạch Lục dừng một lát, trong giọng nói không giấu được một tia ác ý: "Chỉ có đứa lùn nhất trong đám bọn tôi là hợp, tôi không phải đứa lùn nhất."


"Mộc Kha đó."


Trong lúc nhóc Bạch Lục nói chuyện với Bạch Liễu, ngoài phòng bệnh truyền tới tiếng cao gót đạp trên mặt đất của y tá. Nhưng sau khi y tá rời khỏi không lâu, bên ngoài lại có tiếng bước chân đi tới, nghe ra cũng không phải chỉ một người - Ánh mắt Bạch Liễu hơi tối xuống, bước chân trầm ổn nhanh chóng kiểu này hẳn là của bọn Miêu Phi Xỉ.


Rõ ràng là Miêu Phi Xỉ nhân lúc y tá kiểm tra rời đi mới tới trước cửa phòng Bạch Liễu. Đây chính là điểm mạnh của người chơi có tốc độ di chuyển còn nhanh hơn cả NPC, nào như Bạch Liễu bị đuổi tới sống dở chết dở như bữa qua.


"Cốc cốc cốc." Tiếng gõ cửa vang lên, thanh âm run rẩy của Mộc Kha truyền tới: "Tôi, tôi là Mộc Kha, tôi tới rồi."
Ánh mắt Bạch Liễu chuyển qua cánh cửa, cậu trầm giọng nói một tiếng với người đầu kia điện thoại: "Tôi cúp đây."


"Từ từ." Nhóc Bạch Lục dừng lại hỏi: "Vậy lần sau lúc nào tôi mới có thể gọi cho anh?"
Bạch Liễu chẳng để ý nói: "Sau chín rưỡi thì tùy nhóc, phí trò chuyện vẫn giá cũ."
"Ấy là nếu như tôi còn có thể sống để mà nhận điện thoại của nhóc."


Nhóc Bạch Liễu ngưng chốc lát: "Xem xét từ lợi ích tiền bạc, tôi hy vọng anh có thể sống. Nhưng từ chuyện anh nói cho tôi kế hoạch và thân phận của anh, nếu anh sống chắc tôi sẽ gặp phiền phức to, hơn nữa thứ có giá trị nhất trên người anh cũng đã ở trong tay tôi, vậy nên tôi vẫn hy vọng anh chết đi thì hơn."


Nói xong, nhóc Bạch Lục dứt khoát ngắt máy.


Bạch Liễu chẳng hề hấn gì, mãi thành quen mà cười một tiếng rồi để điện thoại ra sau người mình. Bàn tay cầm điện thoại của cậu là móng khỉ, Bạch Liễu cúi đầu nhìn móng khỉ trên tay mình - Lúc cậu rời khỏi trại mồ côi, dưới thiết bị bên trong giao diện của hệ thống đã biến bảng giao diện tiền giấy linh hồn của Mục Tứ Thành cố định lên trên người cậu, điều này là để sau khi cậu đưa thiết bị quản lý trò chơi cho Bạch Lục cậu vẫn có thể sử dụng kỹ năng của Mục Tứ Thành.


Nhưng cũng chỉ có thể sử dụng kỹ năng của Mục Tứ Thành.


Cậu không thể đổi thêm tiền giấy linh hồn khác nào nữa được, bên phía nhóc Bạch Lục cũng không có cách điều khiển bảng giao diện của Bạch Liễu. Chỉ là tiền xu thiết bị quản lý trò chơi của Bạch Liễu đã đồng thời trói buộc hai tuyến thân phận phụ của cậu, nhóc Bạch Lục mới có thể nhìn thấy đại khái trạng thái sinh tồn của cậu, bảng thuộc tính cá nhân của một người, có thể nhận được thông báo hệ thống nhắc nhở, từ đó có thể biết được chủ của tuyến thân phận này còn sống hay đã chết.


Từ lúc bắt đầu nghe thấy tiếng bước chân, Bạch Liễu vẫn giữ trạng thái kích hoạt một nửa kỹ năng móng khỉ. Thanh thể lực của cậu cũng đã tiêu hao hết trong tối qua, cho nên trước đó Bạch Liễu thật sự là không có cách nào để sử dụng bất cứ kỹ năng gì của Mục Tứ Thành, cậu chỉ có thể ném mồi nhử Mộc Kha ra ngoài, lắt léo quay vòng đám Miêu Phi Xỉ dẫn tới phòng bệnh, trì hoãn thời gian không đánh trực diện.


Có điều - Bạch Liễu nhìn chiếc đồng hồ quen thuộc treo trên tường phòng bệnh, người chơi chín giờ mười lăm hồi phục thanh thể lực không phải chỉ có mình Miêu Phi Xỉ.
Kẻ có đồng đội phối hợp cũng không chỉ có mình Miêu Phi Xỉ.


Bạch Liễu nghiêng mắt, cậu nhìn về phía Lưu Hoài đang lẳng lặng nín thở sau cửa.


Ám sát viên Lưu Hoài nắm chặt dao găm trong tay, giống một tên thích khách giếŧ người máu lạnh liều chết chân chính, yên lạnh đứng sau bóng cửa. Sau khi tiếp nhận chỉ thị qua ánh mắt Bạch Liễu, Lưu Hoài hơi gật đầu, hắn ta thở ra một hơi, nhẹ nhàng treo mình lên, không một tiếng động móc hai chân treo lơ lửng giữa đèn trần.


Nhìn xuống Bạch Liễu bên dưới, tâm tình hiện giờ của Lưu Hoài phức tạp hơn bao giờ hết, ánh mắt hắn ta dừng móng khỉ đã chuẩn bị xong của Bạch Liễu - Lưu Hoài không ngờ được, sau đã lâu như vậy hắn ta lại dùng cách này phối hợp với kỹ năng của Mục Tứ Thành.


Đây có thể là lần cuối cùng [Đạo tặc và thích khách] hợp tác.
Lưu Hoài nhắm mắt, hắn ta xoa nhẹ con búp bê được chế tác vụng về tương tự mình ở trong ngực - Đó là món quà hôm nay Lưu Giai Nghi tặng hắn ta, cũng là món quà tặng cho [Người đầu tư].


Một con búp bê thủ công tự làm, cô bé dựa theo dáng vẻ Lưu Hoài tự tưởng tượng ra.


Lưu Giai Nghi rất thích búp bê, tuy rằng không nhìn thấy, nhưng cô bé thích lắm cảm giác mày mò tạo ra búp bê, giống như một cách mà thế gian đền bù cho đôi mắt không rõ ánh sáng của em, tuy búp bê Lưu Giai Nghi làm ra rất xấu.


Cũng vì Lưu Giai Nghi thích búp bê, Lưu Hoài mới vụng về gắng làm cho Lưu Giai Nghi một con búp bê gấu nhỏ. Thứ làm ra đương nhiên cũng xấu ớn, hai anh em cũng giống nhau ở điểm này, cũng may Lưu Giai Nghi chẳng thể nhìn ra con búp bê gấu nhỏ này rốt cuộc xấu tệ tới mức nào và cố bé vẫn rất thích nó.


Có lẽ đây đã là lần cuối cùng Lưu Hoài trông thấy búp bê anh trai xấu xí mà Lưu Giai Nghi làm.
Lưu Hoài hít sâu một hơi, thân thể hắn như không trọng lực loáng qua một cái đã dùng tay nhẹ nhàng mở cửa phòng bệnh.


Cánh cửa yên tĩnh trong đêm từ từ mở ra, phát ra thanh âm kẽo kẹt. Người đứng ngoài cửa hoàn toàn hiện ra trước mắt Bạch Liễu, song đao lóe sáng đột nhiên lao thẳng tới Bạch Liễu, nương lấy tiếng kêu sợ hãi của Mộc Kha: "Bạch Liễu!"
Câu chuyện nhỏ:


Giọng nhóc Bạch Lục lạnh như băng, nói: "Tôi rất hiếu kỳ cuộc sống đã làm gì mới có thể biến anh thành cái vẻ khiến tôi mới thấy đã ghét như vậy."
Bạch Liễu: Đi làm.
Nhóc Bạch Lục: ...?
Haizz, đâu có ai vật lộn trong xã hội gia cầm gia súc mà không đánh mất đi chính mình đâu?


Có thể bạn cũng muốn đọc: