Tổng Giám Đốc, Người Ta Lại Chạy Mất Rồi

Chương 50: Đi trước một bước.

Màn đêm tối xuống bao phủ cả bầu trời A thành, bên ngoài căn nhà sáng đèn vàng giăng quanh, một góc nhỏ tĩnh lặng an bình gần phía cao tốc thành phố.
"Rầm!" Một tiếng, một người bị văng ra khỏi cửa sổ, ngã dúi trên bụi hoa hồng gần nhà, mảnh kính ở khắp mọi nơi.


Hạ Dịch Phong mò đứng dậy, anh rút từ trong túi ra đeo vào ngón tay út của mình rồi xỏ thêm bao tay da, ở trong nhà truyền ra tiếng sàn gỗ dồn nhịp, vừa ngẩng đầu thì xuất hiện đột ngột một bóng đen lao tới, lần nữa đem anh đẩy ngã xuống.


Anh bám trụ lấy cổ đối phương lộn ngược lại, tung một cước đạp người ra một bên, An Vũ bị đá đập người vào thân cây, trên mặt nhăn một đoàn đau đớn.
Hạ Dịch Phong thấy nét mặt kia liền chần chừ, Vũ Thanh An cũng sẽ đau...


An Vũ bắt gặp khoảnh khắc nam nhân chững lại, cậu cười lạnh, đứng dậy lấy đà lao tới đánh trực diện.
Anh lập tức lùi một bước tránh đi cú đá của người thanh niên, lại giơ một tay đỡ lấy quyền hướng tới, từ sự việc lúc nãy, Hạ Dịch Phong chỉ thủ không còn ra đòn với cậu.


Nhưng quả thật An Vũ ra tay rất tàn độc, mọi quyền đều hướng vào chỗ hiểm, đánh vào mặt là chủ yếu, đều là sống mũi, gáy, cằm, bên thái dương. Thiết nghĩ nếu như gặp phải kẻ yếu không cảnh giác, có lẽ bây giờ đã gục chết rồi.
An Vũ ra tay là muốn giết một đường nhanh gọn.


"An Vũ, cậu cứ tỉnh dậy gặp ai là muốn giết người đó sao?" Hạ Dịch Phong thấy An Vũ thoáng mệt, lập tức tách ra xa.
An Vũ cũng nhận ra người này sẽ không có khả năng động thủ trước liền lùi lại, quả thật Vũ Thanh An có ảnh hưởng tới nhiều người như thế a.




"Trả lại nó đây." Cặp mắt phượng xinh đẹp chỉ chăm chăm nhìn vào tay trái của anh - nơi có chiếc nhẫn.
Hạ Dịch Phong kiên định nhìn cậu, dường như không có ý định đêm đồ trả về.


"Ha..." An Vũ thở hắt một tiếng đưa tay lên vuốt tóc ra sau, thanh âm nghe như gằn từ kẽ răng ra ngoài, "Chỉ là vài ba món đồ thôi, tại sao cứ phải tranh với tôi đây?"


Không biết súng ở đâu lấy ra, Hạ Dịch Phong nhìn họng súng đen chĩa thẳng về phía mình. Hiển nhiên là anh tin chắc chắn cậu sẽ nổ súng bắn mình, không có lý do gì để An Vũ không được làm điều đó cả.


"Coi như niệm tình ta quen biết nhau trước, anh đưa thứ đó đây." An Vũ nhếch mày, sự khó chịu cùng mất kiên nhẫn trong ánh mắt toát ra.


Cậu chỉ có một khẩu súng, nơi này lại là nhà của Hạ Dịch Phong, nói như thế nào thì vẫn không tốt cho cậu, không chừng quay đây đã có người đứng chờ sẵn, chỉ cần cậu bước ra một mình là bị headshot lập tức.
Mọi bước đường An Vũ đều tính toán vô cùng kỹ lưỡng.


"Nghe này An Vũ, tôi biết con dao kia ai đang giữ." Hạ Dịch Phong giơ hai tay lên, người đối diện hiện tại rất bình tĩnh, cậu biết thời điểm nào nên và không nên nổ súng, chính vì vậy mới nguy hiểm hơn rất nhiều.


Với đám tay mơ nói đôi ba câu để ổn định lại tâm lý thì còn thoát khỏi, đằng này trước mặt chính là thanh niên giảo hoạt này, cậu không dễ bị dắt mũi như vậy.
Quả nhiên ánh mắt của An Vũ không hề dao động.


"Một câu nói không có căn cứ, cho dù có bao nhiêu sự thật thì cuối cùng vẫn khó mà cho là thật."
"Tôi không nói cậu không có khả năng tìm được thứ kia, nhưng người sở hữu nó hiện tại thân phận không hề tầm thường, cái vướng chân cậu bây giờ là thời gian, không phải sao?"


An Vũ còn chưa nói điều gì thì "Rầm!" một tiếng, chiếc xe tải tông thẳng vào bên hàng rào phía vườn, hai bên cửa mở ra, Hạ Dịch Phong nháy mắt tia được hai tên cầm súng ra thì lao tới cậu đẩy người vào trong bụi.


Sau đó thêm một đám người từ vườn và trong nhà xuất hiện xả súng vào chiếc xe, hai bên bắt đầu giao đấu, chắc chắn là đám người của Hạ Dịch Phong phòng thủ.


An Vũ bị đẩy vào trong bụi lập tức vụt đứng dậy bỏ chạy ra ngoài, một trong hai gã đứng ở đầu xe có vẻ như là đứng đầu trong đó, nhìn thấy An Vũ thì ra hiệu cho đám bên cánh phải xe.


Hạ Dịch Phong trước giờ làm ăn vô cùng kín đáo, anh cũng gần như lặn khỏi giới ngầm, kẻ có thù cũng không thể công khai như vậy, qua sự việc này thì kết luận được rằng bọn chúng đến chính là tìm An Vũ.


Người thanh niên lách qua mấy cánh cây thấp, một tên đưa súng lên xả đạn liên tục, có vẻ như trúng phải vai cậu, An Vũ kêu một tiếng giơ thẳng tay bóp cò. Trong hàng loạt tiếng súng đạn liên hoàn, Hạ Dịch Phong nhìn thấy gã kia ngã xuống đầu đầy máu, chết tại chỗ.


Hoá ra người này không chỉ giỏi khoản ám sát, còn khiến người khác kinh ngạc về khả năng loạn chiến.
An Vũ ôm cánh tay bị đạn bắn qua, miệng lầm bầm vài câu chửi, nhân lúc hỗn chiến thì cậu đã đi gần đến bên ngoài căn nhà.


"A!!" Đằng sau bị giật mạnh một cái, bên ót bị lực đập mạnh xuống khiến cậu sốc, đau đớn truyền đến quá lớn làm cậu ngất đi.


Nam nhân ôm cậu nhấc bổng đặt trên vai, đem người đặt vào trong xe, cẩn thận kéo dây an toàn rồi chốt khoá riêng, sau đó mới vòng qua ghế lái, mặc cho Hạ Dịch Phong đuổi ngay sau, chiếc xe dùng tốc độ nhanh nhất phóng ra phía đường quốc lộ rồi mất hút.


"Con mẹ nó!!" Hạ Dịch Phong rủa một tiếng, anh không thể nhìn được biển số xe, chiếc xe kia là hãng phổ thông ở đây, nhìn không có gì đặc biệt cả, biển cũng bị gỡ ra rồi, đối phương đã đổi xe đến đây.


Sau khi chiếc xe bắt người rời đi, đám kia cũng nhanh chóng chui vào trong xe tải rời đi bỏ lại cục diện hỗn loạn ở lại. Anh dám chắc đám người đó không phải là người của Nguỵ Âu Dương, anh biết rõ cách thức của hắn, người đàn ông kia sẽ không làm theo phương thức như vậy.


Có quá nhiều người hướng vào cậu, không thể buông cảnh giác đề phòng bất cứ lúc nào.
Hạ Dịch Phong đi trước Nguỵ Âu Dương một bước, thế nhưng từ đâu nhảy ra một người nữa lập tức cướp đi người.
Vũ Thanh An...