Tổng Tài Ác Ma Và Cô Dâu Đến Từ Địa Ngục

Chương 79: Vợ à, đã đến lúc anh đón em trở về rồi

Tiếng bước chân quyện theo điệu nhạc, từng người mẫu bước lên sàn runway trong những bộ trang phục được thiết kế bởi nhà thiết kế hàng đầu - Jenny Ton. Đây là bộ sưu tập đánh dấu sự trở lại sau ba năm vắng bóng của cô, cũng là buổi công diễn đầu tiên, mở màn cho tuần lễ thời trang Milan năm nay. Buổi diễn được công chiếu trực tiếp toàn cầu, thu hút sự theo dõi và quan tâm của hàng triệu tín đồ thời trang quốc tế.


Những người mẫu đều được tuyển chọn khắt khe, tập luyện kỹ lưỡng, để thể hiện tốt nhất tinh thần của bộ trang phục. Ngay từ khi first face xuất hiện, mọi người đã không thể rời mắt bất kỳ một giây nào. Sự sáng tạo cùng với cách chơi màu sắc của cô được ví như bậc thầy phù thủy. So với những thiết kế trước đây, tone màu chủ đạo của bộ sưu tập này có phần nổi bật và rực rỡ hơn, nhưng không hề làm mất đi độ tinh tế.


Sàn runway được thiết kế hoành tráng, người mẫu catwalk đỉnh, trang phục tinh tế, thu hút, âm thanh ấn tượng; tất cả đã tạo ra một màn comeback hoàn hảo. Những tưởng mọi chuyện sẽ dừng lại ở đó, nhưng sự xuất hiện của trùm cuối khiến mọi người có một phen trấn động.


Vedette bước ra trong sự mong chờ của khán giả, mặc dù đã đeo một chiếc mặt nạ được thiết kế tinh xảo, nhưng không thể giấu đi khí chất của một nữ thần nơi cô. Theo thông lệ, verdette sẽ bước ra cùng trợ lý của nhà thiết kế Jenny Ton, nhưng hôm nay không thấy người trợ lý ấy xuất hiện.


Lúc này, đèn sân khấu đột nhiên tắt hết, chỉ còn ánh đèn chiếu vào vị trí trung tâm của vedette và ánh đèn còn lại chiếu vào vị trí chủ tọa ở hàng ghế đầu tiên.


Vị chủ tịch trẻ tuổi của Milan – Vincent Ton đứng dậy, từ từ tiến lên sân khấu, rồi đứng ngay bên cạnh verdette. Mỗi bước chân của anh ta đều mang theo ánh hào quang của kẻ đứng đầu. Mọi người nín thở hồi hộp, không biết đế chế Milan sẽ mang đến kinh hỉ gì cho giới thời trang đây.




- Xin cảm ơn tất cả các vị có mặt ở đây, cùng những tín đồ thời trang đang theo dõi buổi phát sóng trực tiếp của show diễn mở màn cho tuần lễ thời trang Milan. Hôm nay tôi xin giới thiệu với tất cả mọi người, vị đang đứng kế bên tôi đây chính là nhà thiết kế Jenny Ton.


Tiếng “Ồ” lớn vang vọng khắm khán phòng, dường như đó là điều mà không ai có thể đoán được. Người chỉ được biết đến sự tồn tại nhờ cái tên, nay đã xuất hiện rồi. Từ trước đến giờ, cô ấy chưa từng xuất hiện trước truyền thông, thậm chí những người làm việc trực tiếp tại trụ sở của Milan còn không biết mặt. Có nhiều lời đồn đại về ngoại hình của cô, cho rằng cô không bắt mắt, hay có khuyết điểm trên người nên mới không dám dộ diện trước mọi người. Ngày hôm nay, sự xuất hiện này đã đập tan mọi tin đồn.


Tuy không nhìn rõ khuôn mặt dưới lớp mặt nạ kia, nhưng với vóc dáng và khí chất hơn người đó cũng đủ khiến người ta tin tưởng tám chín phần. Ai dám nghĩ cô ấy không xinh đẹp, không bắt mắt hay có khiếm khuyết gì đây?


Trước sự ngỡ ngàng của mọi người, cô khẽ nở một nụ cười bí ẩn, rồi chầm chậm cất giọng.
- Tôi là Jenny Ton. Hôm nay tôi đứng ở đây, chỉ muốn nói một câu rằng: Xin chào, tôi đã quay trở lại.


Một màn nói song ngữ Ý – Anh khiến người ta càng thêm ngưỡng mộ. Giới truyền thông không muốn bỏ qua cơ hội; tuy nhiên, bọn họ không dám tiếp cận quá gần khu vực cô đang đứng. Những khách mời cũng không được phép dùng điện thoại cá nhân để quay lại bất kỳ hình ảnh nào. Đó là quy tắc ngầm của Milan.


Kể từ khi cô xuất hiện, Vincent Ton luôn đi ngay bên cạnh, bảo bọc như báu vật, thậm chí còn đích thân dẫn cô vào sau cánh gà, tận mắt thấy cô được Thập Nhất dẫn đi mới an tâm. Anh phải đảm bảo cô không bị mấy kẻ có mưu đồ tiếp cận. Ai mà không biết mấy tên tổng biên tập của các tạp chí rất ranh ma, bọn họ sẽ không từ mọi thủ đoạn để giành giật cơ hội trở thành tạp chí đầu tiên phỏng vấn Jenny Ton. Nếu cô bị lộ mặt tại những sự kiện như thế này sẽ rất nguy hiểm.


Ngoài những vị khách tham dự sự kiện trực tiếp, thì còn có cả những khán giả coi buổi biểu diễn trực tuyến qua màn hình nhỏ. Bộ phận thiết kế của Lôi thị và Lâm thị cũng không ngoại lệ.


Lâm Nhã Kỳ cùng trợ lý của cô ta nhìn chằm chằm vào màn hình với ánh mắt chẳng mấy thiện ý. Sự thiếu thiện ý ấy xuất phát từ ba phần tự ti, bảy phần ganh ghét. Từ khi bị dính scandal đạo nhái tác phẩm của Jenny Ton, danh tiếng của Lâm Nhã Kỳ đã bị tổn hại nghiêm trọng. Về danh tiếng đã thua kém, nay nhìn thấy Jenny Ton xuất hiện chiếm hết spotlight như vậy, trong lòng càng thêm chán ghét.


Tại Lôi thị, Duật Trác Minh cùng với Linh San và Lâm Nhạn Tuyết cũng đang theo dõi buổi trình diễn. Sự xuất hiện của Jenny Ton thực sự mang đến kinh hỷ cho Linh San. Linh San còn cao hứng mở miệng, tấm tắc khen ngợi.
- Không những tài năng mà còn rất đẹp nữa, quả là danh bất hư truyền.


- Đúng vậy, đến bây giờ cũng không có ai còn trẻ mà có tài như cô ấy. Nếu cô ấy đích thân đại diện cho phía Milan để đến Lôi thị thì tốt biết mấy.


Duật Trác Minh và Linh San kẻ tung người hứng khiến Lâm Nhạn Tuyết cảm thấy mình như đang trở thành người vô hình. Từ lúc đến Lôi thị đến giờ, cô ta luôn là tâm điểm, được mọi người khen ngợi, coi trọng tài năng, lại còn đạt được nhiều giải thưởng lớn quốc tế, cũng chưa bao giờ bị người khác cho ra rìa như vậy. Tuy trong lòng cô ra vô cùng bực bội, nhưng không thể hiện điều ấy ra bên ngoài, nghĩ tới nghĩ lui cũng bật ra được vài câu dối lòng.


- Cô ấy đúng là quá giỏi, em cần phải cố gắng nhiều hơn mới mong bằng được cô ấy.
Lúc này Duật Trác Minh mới để ý đến Lâm Nhạn Tuyết, nghe ra được chút ý tứ trong câu nói vừa rồi, nên kiềm chế biểu cảm của mình lại một chút.
- Nhạn Tuyết của chúng ta cũng rất tài năng và xinh đẹp mà.


Vừa nói, Duật Trác Minh vừa vỗ lên vai Lâm Nhạn Tuyết, giống như đang động viên.
- Nếu cô ấy còn ở đây thì chắc chắn không thua kém gì.


Linh San buông một câu trong vô thức. Bầu không khí đột nhiên trở nên có chút gượng gạo. Duật Trác Minh nhanh chóng chuyển chủ đề, tránh để bản thân trở thành kẻ chịu trận.
- Giờ cũng trễ rồi, chị Linh San về đi. Tôi sẽ đưa trưởng phòng Lâm về.


Bây giờ cũng đã hơn mười rưỡi đêm, nếu không phải vì Duật Trác Minh muốn cả ba cùng có mặt để xem show diễn trực tuyến thì họ đã tan làm từ lâu rồi. Duật Trác Minh đẩy xe lăn, đưa Lâm Nhạn Tuyết ra phía thăng máy.
- Không biết anh Thần Phong đã về chưa, hay chúng ta ghé qua phòng anh ấy một chút.


Duật Trác Minh khẽ nhíu mi tâm, lại thở dài một cái. Bây giờ mà đưa Lâm Nhạn Tuyết đến phòng làm việc của Lôi Thần Phong, thì chắc chắn anh ta sẽ bị giết một cách thê thảm, không có chỗ chôn.


- Không phải anh không muốn đưa em đi, mà anh ấy đã cấm không ai được bước chân vào đó rồi. Bây giờ chúng ta về thôi.


Kể từ khi không còn Tôn Khả Thiên, Lôi Thần Phong càng ngày càng hóa ác ma, không muốn ở gần bất kỳ ai, kể cả Lâm Nhạn Tuyết. Cái phòng làm việc ấy bây giờ đã trở thành cấm địa, ngay cả tổng giám đốc như anh cũng còn rén không dám bước vào.


Mặc dù Lôi Thần Phong đã vạch rõ ranh giới với Lâm Nhạn Tuyết, nhưng cô ta vẫn cố chấp ôm hy vọng, ngày ngày giở dáng vẻ yếu đuối, đáng thương của mình để khiến anh thương hại. Đổi lại, Lôi Thần Phong chỉ nói một câu khiến cô ta mất hết hy vọng.


“Anh có thể đảm bảo cho em bình an cả đời, nhưng tuyệt đối không được chạm vào giới hạn của anh. Giới hạn của anh chính là cô ấy”.


Lâm Nhạn Tuyết biết, nếu Lôi Thần Phong đã từ chối mình thì Lâm Hùng cũng xem cô ta là quân cờ bị phế bỏ. Vậy nên để tồn tại, cô ta chỉ có thể hạ mình, chịu ấm ức mà ngồi ở vị trí trưởng phòng thiết kế của Lôi thị, mặc dù vị trí giám đốc sáng tạo đã bị bỏ trống từ lâu. Đối với Lôi Thần Phong, đó là vị trí thuộc về cháu dâu của Lôi gia, cũng chính là Tôn Khả Thiên.


Sự xuất hiện của Jenny Ton tốn không ít giấy mực của các tạp chí thời trang hàng đầu. Chỉ sau một đêm, tin tức về cô tràn lan khắp mặt báo và internet. Cô lười nhác ngồi trên ghế, lật từng trang tạp chí ra xem. Chính cô cũng không ngờ hiệu ứng truyền thông lại tốt như thế, đây có thể xem là bước thành công đầu tiên cho công cuộc trở lại.


Cô không phải kẻ chỉ biết ỉ lại vào thế lực đứng đằng sau, chí ít cũng phải tự bản thân mình làm ra những thứ khiến người ta coi trọng. Đang chăm chú đọc tạp chí thì điện thoại của cô đổ chuông, báo có tin nhắn đến. Đó là những hình ảnh tham dự lễ tốt nghiệp của Đồng Lệ Giao.


Cô đã nhờ Thập Nhất cho người chụp lại những khoảnh khắc đẹp nhất của Giao Giao, rồi gửi đến cho mình. Bức ảnh đầu tiên là lúc Giao Giao bước ra khỏi cô nhi viện, tiếp theo là hình chụp chung với bạn bè, lên bục nhận bằng, đến khi trở về cô nhi viện.


Cô dành thời gian cả buổi chỉ để ngắm nhìn những hình ảnh này. Chúng khiến cô có cảm giác như bản thân mình đang cùng với Giao Giao dự lễ tốt nghiệp vậy. Cô gái ấy vẫn nở nụ cười rạng rỡ, tỏa ra năng lượng tích cực và tràn đầy sức sống như ngày nào. Ngón tay cô khẽ vuốt qua màn hình điện thoại, chạm vào khuôn mặt thân quen ấy, không cầm được mà cảm thán một câu.


- Giao Giao à, mình thực sự rất nhớ cậu.
Tại một nơi khác ở Milan xa xôi, những hình ảnh tương tự cũng được gửi đến. Người đàn ông chăm chú nhìn vào màn hình, hai mắt không thể thoát khỏi khỏi nụ cười ấy. Bạc môi anh ta khẽ cong, nở một nụ cười ma mị.


“Vợ à, đã đến lúc anh đón em trở về rồi”.