Chương 52: Hoa

Cuối cùng Langmuir vẫn bước vào phòng tĩnh tâm.
Y im lặng đi ngang qua trưởng lão Tiên Tri đã xanh mặt. Đó chính là trưởng bối mà y quấn quýt suốt mười lăm năm, đã từng ôm y vào lòng, hái những đóa hoa trắng cài lên mái tóc vàng của y, nhưng bây giờ thiếu niên đi sát qua vai trưởng lão.


Thần tử nhắm mắt lại, trong lòng chỉ còn lại cảm giác lạnh buốt thấu xương.
Có lẽ y rất đơn thuần, nhưng không đến mức không phân biệt được ý tốt và ác ý, nhưng dù y có phân biệt rõ ràng thì vẫn bị ác ý bén nhọn đâm đến rỉ máu.


Phòng tĩnh tâm là nơi yên tĩnh nhất thần điện, cấu tạo của nó trông giống phòng giam nhưng có môi trường tốt hơn, dùng cho các giáo sĩ sám hối và suy ngẫm điều đã vi phạm trong Thánh Huấn.
Langmuir đã ở đó một mình tĩnh tâm trong bảy ngày.


Y minh tưởng, cầu nguyện và niệm Thánh Huấn, nhưng hoang mang và đau đớn trong lòng vẫn không thể nào nguôi ngoai.
Thần tử thông tuệ khiến y nhìn thấu sự giả dối của trưởng lão, nhưng bản thân ở thần điện Brett, mọi nghi ngờ của y đã định sẵn không có câu trả lời.


Dù là đi ra thần điện, nhưng ở cái quốc gia thù hận ma tộc này cũng không có một ai có thể trả lời câu hỏi cho y.
Langmuir nhận ra mình đang bị mắc kẹt trong một cái lồng khổng lồ.
Bên ngoài cũng không có lối thoát, Langmuir cũng chỉ có thể tự hành hạ mình bên trong.


Suy nghĩ quá nhiều và cảm giác tội lỗi muốn "trốn chạy" liên tục dày vò trái tim y, khiến y không màng tới cơm nước, cả đêm mất ngủ, kiệt quệ về thể xác lẫn tinh thần rồi lại bị ác mộng ám ảnh làm cho bàng hoàng tỉnh giấc.
Y ngày càng tiều tụy.




Theo thời gian thần tử ở trong phòng tĩnh tâm ngày càng dài, những người cầm quyền thần điện đứng ngồi không yên được nữa.


Trưởng lão Tiên Tri và trưởng lão phụng sự nhiều lần đến thăm, lúc đầu dùng lời lẽ tử tế để thuyết phục, nhưng sau đó lại chuyển sang vừa đấm vừa xoa, cố ép thần tử phải vâng lời.
Khi tất cả những nỗ lực này đều thất bại, bọn họ mời cha mẹ ruột của Langmuir đến.


Khi lão Thánh Quân và lão Thánh Hậu vội chạy tới, trông thấy Langmuir gầy gò xanh xao với đôi mắt đờ đẫn, bọn họ không khỏi buồn bã rồi lại tin lời trưởng lão nói, "thần tử đã bị nhiễm bẩn trong vực sâu, gặp phải ác ma mê hoặc", thì không khỏi ôm đứa trẻ mà lấy nước mắt rửa mặt.


Langmuir có nỗi khổ khó nói.
Tựa như lời Tiên Tri uy hϊế͙p͙, dù y hoài nghi phía sau ma tộc có mờ ám không muốn ai biết, nhưng trong tay y lại chẳng có bằng chứng nào có thể nói rõ cho mọi người.
Y chỉ có thể nhỏ giọng nói: "Phụ quân, mẫu hậu, xin đừng lo lắng, con không sao cả."


Trước những giọt nước mắt và nài nỉ của cha mẹ, Langmuir đành phải bước ra khỏi phòng tĩnh tâm.
Thánh Hậu nín khóc mỉm cười, vội vàng lấy ra bánh hoa mới làm và trà trái cây ngọt ngào đã mang theo.


Thực ra Langmuir không có cảm giác thèm ăn chút nào, nhưng nhìn đôi mắt đỏ hoe của mẫu hậu và ánh mắt chờ đợi cẩn thận của phụ quân, y vẫn miễn cưỡng ăn những thứ này.
Đến khi nhận ra có điều gì đó không đúng thì đã quá muộn.
Một lát sau, thiếu niên tóc vàng chìm vào giấc ngủ sâu.


Lão Thánh Quân lo lắng ôm lấy con trai, giao cho trưởng lão áo bào trắng trước mặt.
"Trưởng lão, Langmuir là đứa trẻ được Đức Mẹ yêu thương, nó sẽ khỏe lại, đúng chứ?"
"Tất nhiên."


Trưởng lão phụng sự đến đón người. Cụ ông híp mắt ôm lấy Langmuir, ôm y vào lòng tựa như rất yêu thương: "Chỉ cần thần tử trải qua một chút thanh lọc đơn giản thì sẽ tốt lên ngay."
=========


"Tiên Tri đã nói, hậu quả của việc đưa thần tử xuống vực sâu rất khó lường. Đó là một sai lầm vì chúng ta không nghe theo."
Sâu trong thánh đường thần điện, bốn vị trưởng lão bình tĩnh đứng đó.


Langmuir đang ngủ mê trên giường, xung quanh là các trưởng lão phụng sự đang vây quanh như bốn cây cột trắng.
Ngón tay trưởng lão phụng sự chậm rãi miêu tả gương mặt hốc hác của Langmuir.


Vẻ mặt cụ ông phức tạp mà âm trầm: "Thần tử... haizz, trưởng lão Tiên Tri đã dạy nó quá thiện lành. Nếu để một đóa hoa trong nhà kính chịu bão tuyết, sẽ chỉ nhận về mảnh vụn héo tàn."
"Chúng ta đã hủy hoại một đứa trẻ ngoan như vậy."


"Nó sẽ trở về." Một vị trưởng lão phụng sự thản nhiên nói, trong lòng bàn tay ông ta đang nổi lên một pháp thuật.
"Dù có trở về, thần tử cũng đã không còn là thần tử khi trước nữa."
"Có lẽ vậy, nhưng điều đó có quan trọng không?"
"..."


Tất nhiên không quan trọng, những lão già đã sống hơn trăm năm nhanh chóng xác nhận đáp án bằng hành động của mình.


Langmuir Brett, đây là bức tượng thần mà bọn họ đã tạo ra. Một thiếu niên đẹp đẽ hiền lành, tất nhiên sẽ dễ dàng được mọi người cuồng nhiệt tôn kính hơn một đám già khô khan nghiêm túc.


Huống chi Langmuir còn là trưởng tử hoàng tộc, sau này chắc chắn sẽ lên ngôi, đến lúc đó vương quyền cũng sẽ hoàn toàn quỳ xuống bái lạy trước thần quyền.
Một pho tượng thần động lòng người như vậy, làm sao bọn họ nỡ buông tay?


Nếu pho tượng thần đã trộn lẫn tạp chất, không còn vừa ý bọn họ nữa. Vậy thì cứ đánh nát rồi đúc lại, phá hủy rồi ghép lại. Thà lấy đi linh hồn cao thượng đó cũng phải để lại một cái vỏ rỗng đẹp đẽ cho người ta tôn thờ mãi mãi.


Và thế là cuộc tr.a tấn vô nhân đạo bắt đầu.
Bọn họ thừa dịp Langmuir hôn mê, áp dụng pháp thuật nói sự thật lên người, rồi đánh thức thần tử và tr.a hỏi nó đã chứng kiến điều gì dưới vực sâu, đặc biệt là tình huống của Ma Vương.


Từ đầu đến cuối Langmuir luôn chống cự bằng tất cả sức lực của mình, nhưng ý chí của nhân loại luôn có giới hạn, làm sao chịu được nỗi tr.a tấn tinh thần bị pháp thuật nối tiếp nhau yểm vào người?
Cuộc thẩm vấn kéo dài cả ngày, đó cũng là khoảng thời gian dài đến mức khiến người ta tuyệt vọng.


Lúc chạng vạng tối, mặt trời chiều đỏ như đôi mắt sưng húp vì khóc. Các trưởng lão cuối cùng cũng được như ý nguyện nghe được tình trạng bi thảm của Ma Vương gãy sừng.
Tảng đá lớn trong lòng rơi xuống, bọn họ nhìn nhau cười.
Các trưởng lão hài lòng kết luận.


"Trong tình huống như vậy, Ma Vương chắc chắn không còn đường sống!"
Cách đó không xa, thiếu niên tóc vàng ướt đẫm mồ hôi lạnh, đôi mắt đã trống rỗng.


Y nghiêng người ngồi trên cái ghế sắt lạnh lẽo, co giật dưới tác dụng phụ của pháp thuật nói sự thật. Tay chân bị trói trải rộng đầy vết bầm tím, va vào chân ghế cứng phát ra âm thanh leng keng.


Các trưởng lão cung phụng còn đang cười nói, không hề có ai để ý tới y. Tiếng "leng keng" khiến người ta sởn gai ốc vang vọng rất lâu trong thánh đường.
Kẽo kẹt...
Cử thánh đường mở ra, trưởng lão Tiên Tri cầm quyền trượng bước vào.


Ông ta thấy thảm trạng của Langmuir liền nhíu mày thở dài: "Các ngươi làm quá mức rồi."
Một trưởng lão phụng sự bước ra nói: "Đây cũng không phải ý định ban đầu của bọn ta, nhưng thần tử phản kháng quá quyết liệt."
Trưởng lão Tiên Tri đi tới cởi trói cho Langmuir.


Thiếu niên tóc vàng không nói tiếng nào ngã nhào về phía trước, rơi vào trong lòng Tiên Tri.
Tiên Tri thi triển pháp thuật chữa lành vết thương tinh thần, Langmuir thở yếu ớt, cơn co giật kinh khủng cuối cùng cũng dừng lại.
"Langmuir... Langmuir?"


Trưởng lão Tiên Tri nhỏ giọng gọi tên thần tử: "Đứa trẻ ngoan, không đau nữa, không đau nữa... Đừng sợ, trưởng lão đang ôm con, mọi chuyện đã qua rồi."
"Con bị ô nhiễm bởi vực sâu, nghi thức thanh tẩy vừa mới kết thúc, mọi chuyện chỉ là một cơn ác mộng, con hãy quên nó đi."


Langmuir há miệng, nhưng không có âm thanh nào phát ra.
Tiên Tri rót chút nước mật ong cho y uống rồi lau mồ hôi lạnh trên trán, hệt như đang chăm sóc một đứa trẻ bị bệnh.
"Langmuir." Cụ ông hiền lành vỗ nhẹ vai y: "Con đã quá mệt mỏi rồi, ngủ một giấc đi. Ngày mai tỉnh lại, con sẽ hoàn toàn quên đi cơn ác mộng này."


"... Ta biết." Langmuir đột nhiên khản giọng nói.
"Ta vừa là thần tử, vừa là hoàng tử..." Y cúi thấp đầu, cười khẩy yếu ớt: "Mấy ông không dám giết ta, cũng chỉ có thể cố gắng phá hủy ta như vậy."
Sắc mặt của Tiên Tri và các trưởng lão phụng sự trở nên oán độc, hơn nữa khó nén nỗi sợ hãi.


Bọn họ thật không ngờ, thiếu niên như đóa hoa trong nhà kính này, một linh hồn non nớt từ nhỏ chưa từng trải qua bất cứ khổ cực nào, sao lại có một linh hồn bất khuất đến nhường này.


Ngay sau đó, ánh sáng của pháp lực xuất hiện trong tay Langmuir, trưởng lão Tiên Tri né tránh, pháp lực cạo đi một lọn tóc và nửa lông mày của ông ta.
Bốn trưởng lão phụng sự vây quanh, thần tử đã suy yếu đến mức đứng không vững, chẳng mấy chốc đã bị đè xuống trên nền đất lạnh lẽo.


"Xem ra cường độ thanh tẩy còn chưa đủ." Trưởng lão Tiên Tri âm trầm nói.
Ông ta đặt một bàn tay lên đỉnh đầu của Langmuir, ánh sáng của pháp thuật lại xuất hiện một lần nữa.


Langmuir lại bắt đầu co giật, nước mắt trào ra từ khóe mắt, cổ họng phát ra tiếng rê/n rỉ bất lực. Y vùng vẫy lắc đầu, nhưng pháp thuật tinh thần vẫn đâm vào não y như con dao sắc bén, khuấy lên một lớp máu mềm.
Tiên tri hỏi: "Thần tử, biết sai chưa?"
"Ta không... không..."


"Một đứa trẻ không vâng lời. Con đã phạm phải một sai lầm lớn, con đã bị ác ma mê hoặc, buông tha cho Ma Vương tà ác, con đã phản bội con dân của mình, vấy bẩn đức tin thành kính của mình!"
"Không phải..."


"Đừng cố chấp nữa. Con là tội nhân, chỉ có ăn năn mới có thể giải thoát, thần tử đã quên Thánh Huấn rồi sao?"
"Hức..."
"Thần tử, trả lời ta, con biết sai chưa?"
"..."
Việc ép hỏi như vậy kéo dài rất lâu, đôi mắt đẹp của Langmuir trợn ngược lên, cho đến khi chỉ còn lòng trắng vằn vện tơ máu.


Tiên Tri lại tăng thêm một lớp pháp thuật: "Thần tử, con biết sai chưa."
"Ta... không... sai..."
"Là Ma Vương tà ác đầu độc con, dụ dỗ con phạm sai lầm. Ma Vương lại tàn nhẫn nguyền rủa con, khiến tinh thần con trở nên thất thường sau khi trở về nhân gian, thần tử nhớ rõ chưa?"
"Không..."


Bốn trưởng lão phụng sự nhìn nhau, cũng bắt đầu thi triển pháp thuật. Tiên Tri nói: "Ma tộc đáng ch.ết, thần tử nhớ rõ chưa?"
Langmuir chợt khóc một cách thảm thiết, cả người căng lên: "Đức... Đức Mẹ!... cứu... ahhhh...."
"Ma tộc đáng ch.ết, thần tử nhớ rõ chưa?"
"Không, không..."


Không biết là lần ép hỏi thứ mười hai hay thứ mười ba, Langmuir đột nhiên thở ra một hơi dài, nghiêng đầu không cử động, lồng ngực gầy gõ lõm sâu xuống, hồi lâu không thở nữa.


Lúc này mấy trưởng lão mới bừng tỉnh. Bọn họ tức giận trước sự phản kháng của thiếu niên đến mức quên luôn nặng nhẹ. Bây giờ thần tử đã cận tử, bọn họ mới biết sợ hãi.
Bọn họ hoảng hốt vội vàng thi triển pháp thuật chữa trị vào cơ thể Langmuir, luống cuống tay chân cấp cứu.


"Langmuir, Langmuir! Đừng dọa trưởng lão sợ, đứa bé ngoan, thở nhanh lên."
"Đứa trẻ ngoan, cố gắng lên, đúng, thở đi..."
Bàn tay đầy nếp nhăn của Tiên Tri xoa trái tim của thiếu niên tóc vàng, cho đến khi nghe thấy tiếng ho khan của Langmuir, khó khăn thở dốc trở lại, lúc này mới lau đi mồ hôi lạnh.


"Đưa thần tử về phòng đi." Tiên Tri trầm giọng nói: "Ta nghĩ, thần tử đã tỉnh ngộ rồi."
...
Cứ như vậy, Langmuir bị đưa về phòng ngủ, bất tỉnh mấy ngày liền.
Song chẳng có ai nghi ngờ, dù là lão Thánh Quân lão Thánh Hậu, hay kỵ sĩ Gilbert đều tin Langmuir bị ma tộc hại thành bộ dạng này.


Ai sẽ hoài nghi trưởng lão thần điện đức cao vọng trọng chứ? Qua nhiều năm như vậy, trưởng lão yêu thương và cẩn thận dạy dỗ thần tử như thế nào, mọi người đều nhìn rõ trong mắt.
Langmuir ngủ năm ngày mới tỉnh lại.


Ngày y tỉnh lại là một buổi sáng sớm. Thần tử chậm rãi ngồi dậy, đôi mắt mờ mịt, mơ màng ấn vào huyệt thái dương nói: "Hình như ta đã mơ một giấc mơ rất kỳ lạ."


Gilbert canh giữ ở bên giường ngạc nhiên hầu hạ Langmuir rời giường, y thay đồ xong rồi rửa mặt nhắm mắt cầu nguyện. Vẻ mặt thần tử điềm tĩnh lại thành kính, giống như mọi buổi sáng suốt mười lăm năm qua.


Khi ăn sáng, thiếu niên tóc vàng chậm rãi nhai đồ ăn, nhíu mày dùng dao nĩa nhẹ nhàng gõ vào chiếc đĩa màu bạc: "Hình như ta đã quên mất chuyện gì đó rất quan trọng."
Gilbert nhớ tới lời dặn dò của trưởng lão Tiên Tri bèn nói: "Đừng nghĩ nữa thần tử đại nhân, đừng nghĩ nữa."


Trưởng lão nói, thần tử chắc chắn đã trải qua rất nhiều chuyện tàn nhẫn ở vực sâu, nghĩ đến chỉ càng thêm đau đớn, nói không chừng còn có thể lại rơi vào lời nguyền rủa của ác ma.
Langmuir ngoan ngoãn gật đầu: "Ừ, ta không nghĩ nữa."


Gilbert đi kéo rèm cửa sổ ra, hôm nay thời tiết rất tốt, thần tử đã nằm nhiều ngày trên giường anh ta muốn cho thần tử phơi nắng.
Khi tấm rèm in hoa được kéo ra, kỵ sĩ không khỏi giơ tay lên cản, ánh nắng chói chang xuyên qua cửa kính chiếu vào, sáng đến mức có chút chói mắt.


Gilbert ngoảnh đầu lại đang định mỉm cười nói, nhưng lại ngạc nhiên trong giây lát.
Langmuir ngồi ở trước bàn ăn được ánh nắng bao phủ, mái tóc dài màu vàng sẫm sáng ngời như ráng đỏ.


Trong đôi mắt thần tử đong đầy ý cười, nhưng lại có vẻ buồn bã vô cớ, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía xa xăm ngoài cửa sổ, không biết đang nhìn về nơi nào.
"... Gilb."
Giọng của Langmuir chậm rãi, trầm lắng lại thanh tao tựa như đang ca hát: "Nói cho ngươi một bí mật, ta đã có một giấc mơ rất kỳ lạ."


"Ta mơ thấy, mình đi xuống vực sâu, gặp được một ác ma."
"Hắn nguyền rủa ta..."
"Từ nay về sau, mỗi khi ta thấy ánh nắng hay hoa tươi, linh hồn của ta sẽ đau đến xé lòng."






Truyện liên quan