Chương 63: Chân tướng

Phó Hạo nói những gì mình nhìn thấy ngày hôm đó cho Trì Hạ một lần.
Cậu trai đã vào đại học còn lớn hơn cô hơn nửa cái đầu, cậu nghiêng đầu rũ mắt nhìn cô.


Dưới ánh đèn đường tối tăm, lông mi cô vừa dài vừa cong, cái mũi nhỏ cao thẳng, Phó Hạo cảm thấy cậu chưa từng thấy cô gái nào xinh đẹp hơn Trì Hạ cả.
Chị gái của cậu xinh đẹp lại ưu tú, hẳn là nên có được hạnh phúc chân chính chứ không phải là bị người khác lừa.


Phó Hạo trầm tư một hôi, lại nói tiếp: “Em cũng từng gặp qua anh ta không ít lần, cho nên sẽ không nhận sai.”
Trì Hạ biết rõ, Phó Hạo sẽ không lừa cô, cậu nói từng nhìn thấy thì đúng là đã thấy thật.
Tháng 10, gió đêm Giang Thành rào rạt thổi, thổi tới trên người hơi hơi lạnh.


Hai người lang thang dọc theo đường phố không có mục đích.
Trì Hạ kéo kéo áo khoác, nhẹ giọng nói: “Chị muốn tới siêu thị mua chút đồ, Hạo Hạo về trước đi, nói với bà ngoại hộ chị là lát nữa chị sẽ về.”


Phó Hạo nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn gật đầu: “Vậy chị nhớ về sớm chút.” Thật ra cậu có thể đoán được cô muốn đi đâu.
Trì Hạ trở về Giang Thành cũng không có nói cho Bùi Sí biết, anh sắp phải thi đấu, cô sợ anh sẽ phân tâm.


Bởi vì lần trước uống rượu với nhau, Bùi Sí liền kết nghĩa anh em với đám đồng nghiệp nam của cô, Trì Hạ biết, bọn họ thường xuyên báo cáo tình hình của cô cho Bùi Sí biết.




Ví dụ như có một hôm, ở trường xuất hiện một nam sinh tới tặng hoa cho cô, bắt đầu từ ngày hôm sau, mỗi ngày cô đều sẽ nhận được một bó hoa từ cửa hàng hoa giao tới, mỗi hôm một loại, một màu sắc xinh đẹp khác nhau.


Mạnh Tư Tư cực kỳ vui vẻ, cô ấy thích nhất là hoa, KTX của bọn họ sắp biết thành một vườn hoa nhỏ rồi, mỗi ngày đều như tung tăng rong chơi trong biển hoa vậy.


Sau đó, KTX thật sự không thể chứa nổi nữa, Mạnh Tư Tư cũng cảm thấy cái hạnh phúc này quá phiền não, Trì Hạ mới dở khóc dở cười gọi điện thoại cho Bùi Sí bảo anh đừng tặng nữa, còn tặng nữa là cô sẽ tức giận, việc này mới kết thúc ở đây.


Cho nên trước khi rời Hong Kong, Trì Hạ đã nhờ mấy đồng nghiệp nam đừng nói cho Bùi Sí chuyện mình về Giang Thành.


Các đông nghiệp nam nghe xong lời nhờ vả của Trì Hạ, sờ đầu cười ha hả: “Yên tâm yên tâm, bọn tôi vẫn nên biết chuyện gì cần nói, chuyện gì không cần nói mà, cô muốn cho anh ấy một bất ngờ nhỏ, chúng tôi đều hiểu được mà!”
Mùa đông, trời tối sớm, hiện tại mới khoảng 7 giờ tối.


CSBK tạm hoãn một tháng, từ đầu tháng 9 chậm rãi tới đầu tháng 10, hiện tại rất nhanh đã sắp thi đấu lại, lúc này chắc chắn Bùi Sí còn đang ở sân tập.
Trì Hạ ngồi xe bus tới trung tâm huấn luyện đua xe của Giang Thành.


Bác bảo vệ đang cầm điện thoại xem phim, thanh âm rất lớn, Trì Hạ gọi vài tiếng ông ấy mới nghe thấy.
Bảo vệ vội vàng mở cửa, cô gái trẻ này ông có ấn tượng, lần trước đã từng tới vài lần cùng Bùi Sí.
“Cho hỏi Bùi Sí có ở đây không ạ?”


“Cậu ta còn đang chạy xe bên trong ấy, mỗi ngày đều phải tập tới gần khuya cơ, người trẻ tuổi đúng là chăm chỉ ha ha.” Bác bảo vệ không nhịn được bật ngón cái.
Trì Hạ gật gật đầu: “Dạ.”
Sân huấn luyện, tiếng động cơ xe máy vang rung trời.


Trì Hạ mới vừa đi vào trung tâm, ánh mắt tùy ý nhìn qua, liền nhìn thấy có một cô gái trẻ ngồi trên ghế khán giả. Trong miệng cô gái đó nhai kẹo cao su, áo thun rộng rãi, ngũ quan xinh đẹp, đôi mắt đang nhìn chăm chú vào Bùi Sí dưới sân tập.


Người đàn ông ngồi bên cạnh cô gái đó Trì Hạ từng gặp qua, là huấn luyện viên đua xe của Bùi Sí, người đàn ông đang vừa cười vừa nói với cô gái đó, cô gái ngẫu nhiên gật gật đầu. Bọn họ nhìn qua rất thân quen.
Lòng bàn chân Trì Hạ như rót chì, nháy mắt không thể di chuyển.


Đèn đuốc trong thành phố sáng trưng, trên màn đêm lớn rất khó có thể nhìn thấy được một ngôi sao, bầu trời đêm bên ngoài đen nhánh như mực.
Cô đứng ở tại chỗ nhìn một hồi lâu.


Bà ngoại gọi điện thoại cho cô, giọng điệu rất lo lắng: “Hạ Hạ đi siêu thị mua cái gì thế, sao còn chưa về nữa con?”
Trì Hạ rũ mắt: “Con về ngay đâu bà ngoại.”
**
Bùi Sí kết thúc huấn luyện, dừng xe tháo mũ bảo hiểm đi về phía khán đài.
Chúc Linh lập tức đưa một chai nước qua.


Anh nhìn cô ta một cái, không nhận, bộ dáng vô biểu tình vừa hung dữ vừa lạnh lùng.
Chúc Linh cắn răng trừng mắt nhìn anh, Atwood lập tức cầm lấy nước trong tay vị Chúc đại tiểu thư này, chì sợ cô ta nổi giận phát hỏa ngay tại đây.


Bùi Sí cầm áo khoác ở trên ghế dựa bên cạnh lên, mặc vào người, sau đó liền xoay người rời đi.
Chúc Linh biết anh đang tức giận, bởi vì ngày hôm đó cô ta đã ôm anh. Cô ta đuổi theo nhịn lại tính tình nói: “Thực xin lỗi, anh đừng tức giận được không Bùi Sí? Anh biết là em thích anh mà.”


Bùi Sí dừng chân, đôi mắt nghiêng qua nhìn cô ta, ngữ khí rất nghiêm túc: “Cô nghe cho kỹ đây, ông đây đã có chủ rồi, cô ấy tên Trì Hạ, bây giờ đang tập huấn ở Hong Kong. Chờ cô ấy trở lại, tôi sẽ đưa cô ấy sang Italy gặp bà ngoại, sau đó sẽ kết hôn với cô ấy, cho nên đừng có bám theo tôi nữa có biết chưa?”


Nói xong liền xoay người rời đi.
Chúc Linh nhìn bóng dáng rời đi của người đàn ông, kẹo cao su trong miệng càng nhai càng không có vị, nhổ kẹo vào trong thùng rác xong, cô ta còn một chân đá nó, Atwood lắc đầu thở dài.
Chúc Linh quen biết Bùi Sí ở Italy.


Ba của cô ta và Đỗ Chí Lâm là quan hệ hợp tác làm ăn.
Năm 16 tuổi ấy, cô ta ở nhà họ Đỗ gặp được một thiếu niên.
Lúc đó, trời xanh không mây, ánh mặt trời rắc lên mặt cỏ màu xanh lơ, thiếu niên dựa vào một góc tường của biệt thự.


Ngũ quan của anh góc cạnh rõ ràng, mi cốt cứng rắn, cổ áo hơi trễ xuống, xương quai xanh trắng lạnh nhô lên rất rõ ràng.
Anh dựa vào tường hút thuốc, một thân hư hỏng khó nén.
Chúc Linh thiếu chút nữa là nhìn tới ngây người, ngơ ngác hỏi: “Anh là ai vậy(1)?”


Thiếu niên nhàn nhạt liếc cô ta một cái, nói ra hai chữ: “Đàn ông.”
Chúc Linh nghẹn lại không nói được lời nào, tim đập càng lúc càng nhanh.


Từ sau hôm đó, Chúc Linh hễ có thời gian rảnh là lại chạy tới nhà họ Đỗ, cả ngày dính lấy anh. Bùi Sí cảm thấy cô ta rất phiền, bảo cô ta cút, nhưng tính tình của cô ta thật ra cũng không tốt, ở trước mặt anh thì không dám bùng nổ, chỉ có thể về nhà rồi ầm ĩ.


Bên Italy có giáo dục cởi mở hơn, ba Chúc lại yêu thương nhất là đứa con gái này, cho nên liền dỗ dành cô ta: “Chờ A Sí lớn rồi thì để nó cưới con, đến lúc đó cả ngày các con đều có thể ở bên nhau rồi, Linh Linh đừng để bụng mấy chuyện kia nhé.”


Chúc Linh rất vui vẻ, lập tức không tức giận lung tung nữa.
Mỗi một lần Bùi Sí tham gia đua xe, cô ta đều sẽ đi, gặp người nào cũng nói cô ta là bạn gái anh, còn nói sau này bọn họ sẽ kết hôn.


Anh lần lượt đạt được quán quân, mọi người xung quanh đều rất hâm mộ cô ta, tâm tư hư vinh của cô ta liền được thỏa mãn lấp đầy.
Đám fans xe đó đều chỉ biết kỹ thuật lái xe của anh rất ngầu, chỉ có cô ta biết dưới lớp mũ bảo hiểm kia, anh còn có một gương mặt đẹp trai bức người.


Cô ta cảm thấy bản thân rất đặc biệt.
Sau đó việc này truyền tới tai Bùi Sí, anh gọi cô ta tới trước mặt, mắt đen nặng nề nhìn chằm chằm cô ta.
Tim Chúc Linh bị dọa tới nỗi sắp ngừng đập.


Bùi Sí cầm một tấm ảnh giơ lên cho cô ta xem, khóe môi cong lên nụ cười nhạt: “Con mẹ nó ai muốn kết hôn với cô? Người ông đây thích là cô ấy, nhớ chưa?”
Chúc Linh đương nhiên là nhớ.


Trong ảnh chụp, cô gái có một gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ, ảnh được chụp vào mùa đông, cảnh tuyết trong trường mỹ lệ, mà bóng dáng cô gái kia ôm sách đi ở trong màn tuyết rơi, so với tuyết còn đen hơn ba phần.


Vào giai đoạn nghiên cứu sinh, Chúc Linh lựa chọn hoạt động trao đổi tới Giang Thành, ngày đó ở trước cổng trường đại học Giang, cô ta đứng dưới bóng cây, lần đầu tiên nhìn thấy Trì Hạ.


Cô ta không thể không thừa nhận, cô gái này so với trong ảnh chụp còn đẹp hơn mấy lần, lúc cười lên quả thực có thể khiến người ta rung động tâm can.
**
Cuối tuần, Bùi Sí tới bệnh viện thăm ông nội.


Bệnh tình của ông lão càng ngày càng kém, đại đa số thời gian trong ngày đều trong trạng thái hôn mê, ngẫu nhiên còn phải dùng tới thiết bị hô hấp.


Nghe thấy A Sí gọi mình, ông mở to mắt nhìn nửa ngày, hiện tại có rất nhiều thứ ông ấy đều không thể nhìn rõ nữa, sau khi xác nhận là A Sí liền lập tức kéo tay anh, thanh âm thực suy yếu: “A Sí tới rồi sao.”
Bùi Sí gật đầu, gọi ông nội.
Hốc mắt ông lão ẩm ướt.


Đời này ông ấy lập được không ít công lao trong quân đội, xem như là không thẹn với tâm, nhưng lại sinh ra một đứa con trai vô tình vô nghĩa, ông lão vẫn luôn tồn tại áy náy với chuyện của Đỗ Uyển, vẫn luôn rất muốn tìm cơ hội nói lời xin lỗi chân thành với nhà họ Đỗ.


Nhưng mà thù hận giữa hai nhà đã tới mức không có cách nào hóa giải được, người nhà họ Đỗ căn bản không muốn gặp ông, ông lão chỉ đành nghĩ tới chuyện đền bù cho đứa cháu nội này mà thôi.


Ông giương mắt cố sức nhìn xung quanh một vòng, Bùi Chấn Ninh đang đứng trước giường bệnh, mà Cố Yến Lan cũng không có ở đây.
Vì thế liền vẫy tay bảo Bùi Chấn Ninh đi qua.


Mắt ông lão đầy nước mắt, có một số lời ông mà còn không nói thì sẽ không kịp nữa: “Tất cả những thứ nhà họ Bùi có đều là của nhà họ Đỗ cho, tài sản của nhà họ Bùi cũng phải có phần của A Sí, có biết chưa?”


Bùi Chấn Ninh nhìn thoáng qua Bùi Sí, mà Bùi Sí trước sau vẫn không nhìn ông ta. Bùi Chấn Ninh cũng ngậm miệng không nói lời nào.
Mâu thuẫn giữa hai cha con, ông lão nhìn đều thấy khó chịu.
“Chúng ta rốt cuộc cũng là người một nhà mà.” Ông bất đắc dĩ thở dài.


Cố Yến Lan trùng hợp từ bên ngoài đi vào, nghe thấy mấy lời này liền nhăn chặt mày, mím môi đứng bên ngoài phòng bệnh.


Bà ta cảm thấy bản thân nỗ lực nhiều năm như vậy vẫn chỉ là một người ngoài như cũ, người bên trong mới là một nhà. Ở trong lòng ông lão, chỉ có Đỗ Uyển mới xứng là con dâu của ông.
Một lúc lâu sau, Cố Yến Lan đi vào.


Bà ta ôn hòa cười cười, kiến nghi với Bùi Chấn Ninh: “Bệnh tình của ba không thể tốt lên trong một hai ngày được, ở bệnh viện tốn tiền còn không thể chăm sóc được chu đáo, hay là đưa về nhà để người hầu trong nhà chăm sóc cho thoải mái đi.”


Bùi Chấn Ninh là một gã tồi, nhưng ông ta đối với người cha già xuất thân từ bộ đội này lại không tệ chút nào, rốt cuộc thì năm đó cũng là ông lão đập nồi bán sắt đưa ông ta vào đại học thì mới có ngày hôm nay.


Nghe lời Cố Yến Lan nói xong, ông ta tức giận không nhẹ: “Cô câm miệng cho ông! Ba bị bệnh nặng như vậy sao có thể không nằm viện chứ, cô thoải mái cái gì?”
Ý cười Cố Yến Lan cứng đờ, sắc mặt trắng bệch.


Đây là lần đầu tiên Bùi Chấn Ninh ở trước mặt Bùi Sí khiến bà ta mất hết mặt mũi như vậy.
Bà ta có cảm giác bản thân như một trò cười.


Cố Yến Lan nhìn Bùi Sí, nhịn lại tính tình, nghĩ tới kế hoạch của mình cũng sắp có kết quả, trong lòng mới miễn cưỡng cho qua. Bà ta tuyệt đối không cho phép Bùi Sí đoạt gia sản của A Quyến.


Bùi Sí đi từ trong phòng bệnh ra, dặn dò quản gia giúp mình để ý tình hình của ông nội một chút, có bất cứ chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh.
Quản gia bảo anh cứ yên tâm.
**
Ngày hôm sau sau khi làm sinh nhật cho bà ngoại, Trì Hạ lại trở về Hong Kong lần nữa.


So với sự nóng bức của tháng 8 tháng 9, khí hậu vào tháng 10 ở Hong Kong khiến người ta cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.


Thời tiết này rất thích hợp đi ra ngoài chơi, Vưu Tịnh hẹn mấy người bạn nói cuối tuần muốn ra ngoài dạo du thuyền, hỏi Trì Hạ có muốn đi hay không, Trì Hạ nghĩ một lúc rồi gật đầu nói được. Thật ra cô cũng muốn ra ngoài đi giải sầu.
Một đám người chọn lên thuyền lúc hoàng hôn.


Gần cảng Victoria là các tòa lầu mọc san sát nhau, ánh đèn lộng lẫy trong thành phố vào ban đêm khiến nó càng thêm phồn hoa hơn.
Gió biển ôn nhu thổi lên mặt, mang theo không khí hơi lành lạnh vào ban đêm.


Trên thuyền có một quầy bar lộ thiên, lan can bốn phía treo đầy những cái đèn nhỏ rực rỡ đủ màu sắc, có người đang ngồi trên ghế cao đánh ghi-ta hát bài tiếng Quảng Đông, bầy không khí vô cùng lãng mạn.


Mọi người ngồi vây quanh cùng nhau thưởng thức cảnh đêm của thành phố, vừa nói chuyện phiếm, mà chuyện của cá nhân từng người vĩnh viễn là đề tài nói chuyện phiếm tốt nhất.


Có người thở dài nói: “Một người bạn của tôi gần đây phát hiện ra chồng mình ngoại tình, mà gã đàn ông đó không chỉ mới ngoại tình có một lần, trước đó bạn tôi cảm thấy thái độ nhận sai của gã ta khá thành khẩn cho nên liền tha thứ, còn kết hôn với gã. Lần này thì hay rồi, bạn tôi đi công tác ở Hong Kong, gã đàn ông kia liền đem tình nhân về nhà lăn lên trên giường luôn, nếu không phải bạn tôi kết thúc chuyến công tác sớm hơn dự tính thì e rằng cũng chẳng thể biết được.”


“Ngoại tình một lần thì nhất định sẽ có lần hai lần ba, tr.a nam không xứng được tha thứ.”
“Mấu chốt là bạn tôi còn cảm thấy bình thường gã rất tốt với cô ấy cơ, nói căn bản không hề nghĩ tới gã ta sẽ tái phạm.”


“tr.a nam luôn biết cách ngụy trang mà, bằng không sao có thể lừa được nhiều cô gái như vậy chứ.”
Trì Hạ không tham gia đề tài của bọn họ, cô an tĩnh ngồi trong một góc uống rất nhiều rượu, uống rượu nhiều, đôi mắt dễ dàng chua xót theo, gió thổi qua liền đỏ.


Vưu Tịnh cảm thấy không đúng lắm, đi tới bên cạnh quan tâm hỏi: “Hạ Hạ sao thế? Không vui sao?”
Trì Hạ nâng mắt lên, trong ánh mắt màu nâu có chút trống rỗng, hồi lâu sau cô lắc đầu nói không sao.


Vưu Tịnh vừa định tiếp tục nói gì đó, dư quang thoáng nhìn: “Ôi má, Hạ Hạ cậu nhìn anh đẹp trai hướng 10 giờ kia đi, có phải vẫn luôn nhìn chúng ta không?”
Trì Hạ thuận thế nhìn qua.


Cố Quyến ngồi ở dưới ánh đèn cách đó không xa, hướng về phía cô gật gật đầu, anh ta dừng một chút, sau đó liền đi tới bàn của các cô ngồi xuống.
Vưu Tịnh trợn to mắt: “Thì ra hai người quen biết sao!” Quả nhiên người đẹp đều ở trong cùng một vòng tròn nha.


Cố Quyến nhìn Trì Hạ, ôn hòa cười cười: “Không nghĩ tới sẽ gặp ở đây, bàn này anh mời khách nhé.”
Vưu Tịnh giành trước nói: “Vậy em không khách khí đâu nha.”
Cố Quyến cười gật đầu.
Tàu biển chở khách chạy một vòng quanh cảng Victoria, cuối cùng trở về bên tàu Tiêm Sa Chủy.


Sau khi xuống tàu, Cố Quyến nói: “Hay là anh đưa các em về nhé? Muộn như vậy, hai cô gái uống rượu đi về sẽ không an toàn.”
Vưu Tịnh hưng phấn gật đầu, có trai đẹp đưa về đương nhiên là tốt, bạn của cô ấy cũng không cần lo lắng: “Vậy cảm ơn đàn anh Cố nha!”


Cô ấy đã biết, Cố Quyến với Hạ Hạ đều tốt nghiệp đại học thủ đô, hơn nữa có thể nhìn ra được Cố Quyến thích Hạ Hạ.
Lúc Cố Quyến đi lấy xe, Vưu Tịnh hỏi Trì Hạ: “Nè Hạ Hạ, nhà đàn anh Cố chắc chắn là rất giàu nhỉ?”
Trì Hạ lắc đầu, cô không biết.


“Cái này mà cậu còn không nhìn ra sao.” Gia cảnh của Vưu Tịnh không tệ lắm, đối với một số nhãn hàng xa xỉ cũng biết không ít, “Áo sơ mi trắng và quần tây được đặt may riêng, đồng hồ Vacheron Constantin Thụy Sĩ, một cái cũng phải lên tới trăm vạn. Đây chính xác là một công tử nhà giàu không thể nghi ngờ.”


Trường đại học Hong Kong nằm ở trên sườn múi, phong cảnh trong trường rất tốt, Cố Quyến đưa hai người về trường xong, Vưu Tịnh với Trì Hạ sau khi xuống xe liền nói lời cảm ơn.
Cố Quyến gác tay lên cửa xe, bỗng nhiên mở miệng: “Trì Hạ, hay là cùng nhau đi một chút nhé?”
Trì Hạ quay đầu lại.


Vưu Tịnh thức thời nói: “Tôi về trước nhé Hạ Hạ.”
Cô ấy cảm thấy Hạ Hạ nên tìm bạn trai giống như Cố Quyến mới đúng, dù thế nào cũng tốt hơn Bùi Sí đi, những lời đồn cô ấy nghe được đều cảm thấy không đáng cho Hạ Hạ.


Buổi tối ở đại học Hong Kong vẫn còn rất náo nhiệt, ở bãi cỏ cách đó không xa còn có một nhóm sinh viên đang tổ chức âm nhạc.
Mắt đào hoa của Cố Quyến hơi híp lại, do dự một hồi, hỏi: “Có phải em đang ở bên Bùi Sí không?”
Trì Hạ không giấu giếm, gật gật đầu.


Cố Quyến rũ mắt nhìn cô, tâm tình có chút phức tạp.
Rất khó để hiểu vì cái gì mà anh ta theo đuổi lâu như vậy, cô đều không có chút phản ứng nào, mà Bùi Sí vừa về cô đã ở bên anh rồi.
“Em gặp Chúc Linh chưa?”


Trì Hạ nâng mắt, cô không nói chuyện, nhưng ít nhiều cũng có thể đoán được Chúc Linh mà Cố Quyến nói là ai.
“Trước kia anh từng nói với em rồi, lúc ở Italy, cậu ta từng có một cô bạn gái, chính là Chúc Linh.”


Trì Hạ trầm mặc một hồi, mỉm cười nói: “Rất xin lỗi đàn anh, tôi có hơi mệt, về trước đây, anh cũng về sớm nghỉ ngơi đi.”
Dưới ánh trăng, anh ta nhìn bóng dáng của cô chậm rãi đi xa.


Cố Quyến rất khó nói cảm giác của mình đối với cô gái này, cô rất đẹp, điều kiện mọi mặt đều không tệ, anh ta làm chuyện gì cũng đều suy xét lý trí, cho nên anh ta cảm thấy đời này nếu nói về đối tượng sẽ kết hôn với anh ta, cô sẽ là người thích hợp nhất.


Hơn nữa anh ta cũng không tìm được ai thích hợp hơn cô.
Lúc Trì Hạ về KTX, Vưu Tịnh đang hưng phấn nói chuyện với Mạnh Tư Tư: “Đàn anh Cố Quyến kia thật sự rất hợp gu ăn uống với tôi đó, ngoại hình còn vừa cao vừa đẹp trai, nhân phẩm cũng tốt, nếu tôi mà là Hạ Hạ thì chắc chắn sẽ chọn anh ấy.”


Mạnh Tư Tư: “Đẹp trai hơn Bùi Sí sao?”
Vưu Tịnh khiếp sợ: “Anh ta là tr.a nam đó Tư Tư, sống thực chút đi, tr.a nam dù có đẹp trai thì cũng không thể dây vào!”
Mạnh Tư Tư bĩu môi: “Nhưng mà chúng ta đang thảo luận về vấn đề đẹp trai hay không mà, việc nào ra việc đó chứ.”


Vưu Tịnh đang muốn nói gì đó, thấy Trì Hạ đẩy cửa đi vào, lập tức ngậm miệng.
Trì Hạ không nói gì, yên lặng cất túi, cầm đồ của mình đi vào phòng tắm tắm rửa.


Vưu Tịnh nhỏ giọng nói với Mạnh Tư Tư: “Tôi cứ cảm thấy mấy hôm nay tâm tình Hạ Hạ không tốt, không phải là phát hiện Bùi Sí ngoại tình rồi chứ? Mấy hôm nay tôi thấy cô ấy với Bùi Sí hình như không liên lạc nữa.”


“Này Tịnh Tịnh, cậu đừng có nói linh tinh.” Mạnh Tư Tư nhanh chóng bịt miệng cô nàng.
Mà lúc này ở Giang Thành, Bùi Sí đang bận rộn về chuyện của câu lạc bộ.


Hiện tại tất cả quá trình phê duyệt cần làm đều đã xong rồi, trụ sở của câu lạc bộ cũng đã được quyết định, kế tiếp là bắt tay vào thi công.


Trước mắt, câu lạc bộ đua xe không quá phổ biến ở trong nước, anh lo lắng nhóm công nhân sẽ không làm ra được hiệu quả mình mong muốn, cho nên mỗi lần huấn luyện xong liền sẽ tới chỗ thi công giám sát tình huống và tiến độ.


Atwood hỏi anh có cần suy xét tiếp tục sử dụng hình thức hoạt động câu lạc bộ đua xe như ở Iatly hay không.
Bùi Sí châm một điếu thuốc, nói không cần.
Văn hóa đua xe ở nước ngoài phát triển rất nhiều so với trong nước, mạnh mẽ bắt chước với phong cách bên đó chắc chắn là không thể.


Anh đã suy xét một số hình thức hoạt động kiểu mới thích hợp với điều kiện trong nước, hợp tác với hãng xe máy nổi tiếng quốc tế, tập thi đấu, tuyên truyền, phát triển xe máy, đẩy mạnh tiêu thụ xe đua.
Thậm chí trong tương lai, có khả năng sẽ thành lập một nhãn hàng cho riêng mình.


Trong bóng tối, mặt mày của người đàn ông trẻ tuổi vô cùng kiên nghị.
Atwood nghe anh bình tĩnh nói về kế hoạch quy hoạch của câu lạc bộ, trong lòng khó tránh khỏi cảm thán.


Lần đầu tiên nhìn thấy anh là trong video thi đấu của Olivia, lúc ấy anh vẫn là một thiếu niên hoang dã nhiệt huyết, nhưng mà sau khi về nước, đặc biệt là hai tháng gần đây, Atwood rõ ràng có cảm giác anh thay đổi không ít.


Nhớ tới những lời ngày hôm đó Bùi Sí nói với Chúc Linh, anh nói chờ cô gái tên Trì Hạ kia tập huấn ở Hong Kong về thì sẽ đưa cô đi gặp bà ngoại ngay, sau đó sẽ kết hôn với cô.
Trong đầu Atwood đột nhiên toát ra một từ “trách nhiệm”.


Thân là một người đàn ông có ý thức trách nhiệm, anh đã trưởng thành chững chạc hơn không ít.
Bùi Sí lấy điện thoại ra nhìn thời gian, hiển thị 9 giờ 40 phút tối.
Anh không xác định cô đã ngủ hay chưa, ấn mở cái ảnh hoa vàng kia, nhắn qua một tin: [Ngủ ngon.]


Một lúc lâu sau, mới có tin nhắn trả lời lại: [Ngủ ngon.]
Bùi Sí rũ mắt cười.
Atwood hỏi anh: “Chuyện của William cậu định xử lý thế nào?” Ông ta biết William đã sắp xếp hết tất cả những chuyện đó, mục đích là để giành được chức quán quân CSBK.


Bùi Sí búng tàn thuốc: “Xem phản ứng của truyền thông trước.”
Cái gì nên tới thì sẽ không thể trốn được, nói không chừng là có người cố ý muốn khiến anh thân bại danh liệt, cho dù lần này có lui bước cũng vô ích.
**


Vài ngày sau, CSBK diễn ra trận chung kết(2), Bùi Sí đoạt hạng nhất, xếp hạng thành tích thi đấu có sự chênh lệch lớn.


Có người nói: “Nhìn tổng điểm của Bùi Sí tăng nhiều như thế kia, trận chung kết cuối tháng chắc chắn sẽ còn đáng xem hơn nữa, William sắp giải nghệ rồi, vợ con ở nhà còn cần hắn lo, vì giá trị thương mại, chắc chắn sẽ liều mạng đoạt hạng nhất đi.”


“Cần gì xem chứ, rõ ràng là Bùi Sí sẽ thắng rồi, trừ phi hắn lại giống như hồi thi vòng loại, không để trong lòng mấy cái xếp hạng này, rồi làm ra sai lầm lớn như trước.”


“Anh nói nghe dễ quá, cái vòng loại cỏn con đó làm sao có thể so được với trận chung kết? Đây chính là thời khắc quyết định ngôi quán quân đó.”
Trì Hạ ngồi trên phòng học hình bậc thang, trên bàn đặt quyển sách, dù sách đang mở nhưng cô lại không chú tâm vào nó.


Trong lớp còn tính là an tĩnh, nhưng lời thảo luận của bọn họ cô đều có thể nghe thấy được.
Có mấy người đang thảo thuận.
Bỗng nhiên có một người nâng giọng lên vài tông: “Mẹ nó mẹ nó mẹ nó, tin tức lớn nha!”
“Tin tức gì thế”
“Mẹ nó, thầy tới kìa, tự xem điện thoại đi.”


Đám người kia chậc một tiếng, đi học cũng chưa từng nghe giảng mà còn sợ thầy giáo, úp úp mở mở cái gì chứ.
Chương trình học kết thúc, Trì Hạ ôm sách đi từ trong phòng học ra, mấy đồng nghiệp nữ nói: “Hạ Hạ, cùng đi ăn cơm đi.”


Trì Hạ vừa muốn trả lời, liền thấy một cô gái đứng ở chỗ ngoặt.
Cô dừng chân, đối diện với tầm mắt của đối phương.
Sau đó nghiêng đầu khẽ cười nói: “Các cô đi trước đi, lát nữa tôi tới sau.”


Các đồng nghiệp cũng nhìn thấy cô gái đứng ở chỗ ngoặt, cười cười đồng ý.
Thật ra Chúc Linh đã chuẩn bị rất nhiều lời nói trước khi tới đây, lần này tới, mục đích của cô ta chính là hy vọng Trì Hạ có thể chủ động rời xa Bùi Sí.


Nhưng mà vừa đối diện, cô ta đột nhiên cảm thấy bản thân đã thua hơn phân nửa.
Người trước mặt có một loại khí chất siêu phàm thoát tục, giống như tiên nữ không dính bụi trần, cô ta không biết phải dùng từ gì để diễn tả cô nữa.
Tiệm cafe gần đại học Hong Kong.


Chúc Linh nhìn chằm chằm cô gái trước mặt một lúc mới nói: “Cô biết tôi sao?”
“Biết.” Thanh âm cô mềm mại, “Chúc Linh.”


Chúc Linh cảm thấy, cô gái này quả thực là con gái ruột của thượng đế, cơ hồ tất cả những thứ tốt đẹp nhất đều hiện hữu ở trên người cô, khuôn mặt, thanh âm, còn có thành tích ưu tú.


Mà cô ta ở Italy không thể thi đậu được vào trường đại học nào, miễn cưỡng được nhận vào một trường tư trong hai năm, rồi sau đó có thể đi trao đổi bên đại Giang Thành đều là vì có ba cô ta tiêu tốn không ít tiền.


Có điều, đáp án của Trì Hạ làm cô ta có chút ngoài ý muốn, đồng thời cũng rất cao hứng: “Là Bùi Sí nói cho cô biết sao?”
Trì Hạ không nói chuyện.
Tự tin của Chúc Linh đã tăng lên không ít, cô ta giương môi: “Tôi với Bùi Sí từng ở bên nhau, cái gì nên làm đều đã làm.”


Lông mi Trì Hạ run lên.
“Anh ấy đã ngủ với tôi, vì vậy nên chịu trách nhiệm với tôi.”
Trì Hạ mím chặt môi, ngón tay cuộn tròn, trái tim cũng co chặt lại.


Chúc Linh nhướng mi: “Anh ấy vẫn luôn lừa cô, 6 năm nay có phải cô vẫn cho rằng hai người luôn bên nhau hay không? Trên thực tế mỗi lần anh ấy về thủ đô đều sẽ thông báo với tôi đầu tiên.”
Trì Hạ nhíu mày, còn tưởng là mình nghe lầm: “Gì cơ?”


Chúc Linh cho rằng cô nghe không hiểu, khái quát một lần: “Anh ấy về nước gặp cô, tôi đều biết, bao gồm cả những bức ảnh anh ấy chụp cho cô nữa, tôi cũng đều xem qua rồi, cho nên anh ấy đang bắt cá hai tay, cô có thể nhịn được sao?”
Trì Hạ mất một lúc lâu mới phản ứng được.


Về nước, ảnh chụp… những chuyện này cô đều hoàn toàn không biết.
Cô giật giật môi: “Vậy cô biết lý do anh ấy ra nước ngoài không?”
Chúc Linh còn tưởng là cô đang khảo nghiệm mình, cười cười: “Đương nhiên biết.”
Trì Hạ nghiêm túc nghe, có chút khẩn trương.


Chúc Linh uống một ngụm cà phê: “Anh ấy bị nhiễm độc trong một vụ án buôn ma túy, cho nên phải tới Italy cai nghiện, chuyện của anh ấy tôi đều rất rõ.”


Bùi Sí thường xuyên phải tới sở cai nghiện ở Italy, nguyên nhân cụ thể, Đỗ Chí Lâm đều đã giải thích với hàng xóm xung quanh, ông ấy lo lắng sẽ có người mang thành kiến coi thường A Sí.
Chúc Linh có chút kích động, cô gái trước mặt thậm chí còn tin tưởng lời nói bừa lung tung của cô ta.


Chỉ cần cô ta có thể khuyên được Trì Hạ chủ động rời đi, như vậy dù Bùi Sí có thích cũng không còn cách nào cả không phải sao?


Nghe vậy, đại não Trì Hạ trong chớp mắt liền trống rỗng, ánh nắng mặt trời sau giờ Ngọ chiếu ở trên mặt, đồng từ màu nâu nhạt của cô hơi run lên, bên trong có ánh nước lưu động.
Trừ lần đó… không còn bất cứ vụ án buôn ma túy nào nữa.


Trì Hạ có cảm giác mình hít thở không thông lắm, nước mắt không nhịn được liền rơi xuống, anh từng nói có một số việc không nắm chắc nên mới lựa chọn rời đi, cho nên đó là chuyện bị nhiễm ma túy kia sao?
Chúc Linh nói: “Cô hiểu rõ con người anh ấy chưa?”


Trì Hạ ngước mắt, trong mắt một mảnh mông lung, nhẹ nhàng nói: “Hiểu rồi.”
“Vậy cô sẽ rời khỏi anh ấy sao?”
“Cho dù cả thế giới này có rời bỏ anh ấy, tôi cũng sẽ không. Cảm ơn cô đã cho tôi biết bạn trai tôi tốt biết bao nhiêu.” Thanh âm cô khàn khàn, đôi mắt đều ướt đẫm.


Trì Hạ đi tìm cô giáo xin nghỉ.
Cô giáo biết bình thường cô rất nghiêm túc, chắc là trong nhà có chuyện nên mới xin nghỉ thường xuyên như vậy, bà ôn hòa nói: “Trong nhà có chuyện thì nghỉ mấy ngày cũng không sao đâu.”
“Cảm ơn cô ạ.”


Vưu Tịnh với Mạnh Tư Tư vừa mới cơm nước xong đi từ nhà ăn về, nhìn thấy Trì Hạ đang thu dọn đồ đạc ra khỏi KTX.
“Hạ Hạ về Giang Thành sao?” Vưu Tịnh hỏi.
Trì Hạ yên lặng gật đầu.


Vưu Tịnh hai người vừa mới nhìn thấy tin tức, xa thủ nổi tiếng thế giới lén lút ẩu đả đối thủ, còn từng phạm qua tội d/âm loạn, hơn nữa còn bị nghiện… Từng việc từng việc tách đơn ra cũng là một tin tức lớn rồi, kết quả bây giờ còn tụ ở bên nhau cùng bị lộ ra, quả thực là không khác gì quả bom ném vào trong giới báo chí.


Vưu Tịnh nói: “Hạ Hạ hẳn là trở về để kết thúc đi, tôi nói mà, sao gần đây tâm tình cô ấy lại không tốt như vậy, chắc là đã sớm biết những chuyện kia?”
Mạnh Tư Tư nhìn cô nàng: “Chắc là phải đi về thăm bạn trai, rốt cuộc thì chuyện xảy ra cũng lớn như vậy.”


“Đã như vậy rồi mà còn không chia tay sao, giữ lại ăn tết à?” Vưu Tịnh không thể tưởng tượng, kéo ghế của Mạnh Tư Tư ép cô ấy ngồi xuống, “Tư Tư, cậu ngồi xuống đây, bây giờ tôi phải làm công tác tư tưởng về tình yêu cho cậu ngay lập tức mới được.”
**


Trên máy bay về Giang Thành, Trì Hạ ngoài ý muốn gặp phải Lưu Tuyết, Lưu Tuyết mặc đồng phục tiếp viên hàng không, nhìn thấy cô thì sững lại, vài giây sau mới dời đi.
Sau khi Trì Hạ xuống máy bay, không nghĩ tới Lưu Tuyết sẽ tới chào hỏi, các cô căn bản là không thân.


Lưu Tuyết lại lấy ra một cái đĩa DV từ trong vali ra đưa cho cô.
“Cái gì vậy?” Trì Hạ có chút khó hiểu.
“Video thi đấu hồi lớp 10 của Bùi Sí.”


Lưu Tuyết chậm rãi nói, “Thực xin lỗi Trì Hạ, vì tư tâm của tôi mà khiến cô hiểu lầm, thật ra lúc đó tôi đang yêu đương với Tống Khải, thứ sáu hôm đó… Bùi Sí đi tham gia thi đấu đua xe, anh ấy muốn thắng được cái váy công chúa của Olivia, sau đó tặng cho cô.”


Môi Trì Hạ giật giật, nói không nên lời.
Cô nhớ lại, tối hôm đó đi từ trong trường ra, thiếu niên gọi điện thoại cho cô, ngữ khí hưng phấn không chịu được, nghĩ lại, thì ra là thắng được cái váy công chúa cho cô nên mới cao hứng như vậy.


Nhưng mà cô lại ở đầu hẻm đó, từ chối món quà anh tặng, thậm chí lúc đó trên người anh còn có vết đạn bắn, còn bị nhiễm ma túy…
Trì Hạ khổ sở muốn ch.ết, hốc mắt chua xót, một lúc sau mới rũ mắt nhận lấy đĩa DV: “Cảm ơn cô đã nói những chuyện này cho tôi.”


Lưu Tuyết mím môi, qua một hồi mới thấp giọng nói: “Thế giới này có quá nhiều người muốn được đáp lại tình cảm, nhưng chỉ có số ít người mới tới được với nhau. Trì Hạ, tôi rất hâm mộ cô.”
Trì Hạ nắm chặt đĩa DV nhìn cô ấy.


Trong mắt Lưu Tuyết tràn đầy cô đơn, sau đó cong môi, nói tạm biệt với cô.
Lúc Trì Hạ ra khỏi sân bay, điện thoại trong tay rung lên.
Là điện thoại của Bùi Sí.
Cái mũi cô ê ẩm, ấn nghe, tận lực làm thanh âm mình nghe bình thường nhất có thể: “Bùi Sí.”


Nhưng mà người đàn ông bên kia điện thoại lại như điên rồi: “Hạ Hạ, tối ngày hôm đó… em thấy gì rồi?”
Trì Hạ biết anh nói tới hôm nào, hẳn là bảo vệ trung tâm huấn luyện đã nói với anh chuyện ngày hôm đó cô đi tìm anh đi.
“Thấy Chúc Linh.” Cô nói thật.


Bùi Sí cảm giác trái tim mình bị người ta hung hăng đạp, anh thậm chí có thể tưởng tượng ra bộ dáng sau khi cô thấy Chúc Linh, rồi lại an tĩnh một mình rời đi. Anh đau lòng tới mức hít thở không thông: “Bây giờ anh tới Hong Kong tìm em.”
Trì Hạ rơi nước mắt: “Em về Giang Thành rồi, đang ở sân bay.”


Bùi Sí có thể nghe ra giọng mũi nặng nề của cô, anh đoán là cô đang khóc, đôi mắt cũng đỏ lên, thanh âm run rẩy: “Được, đừng cúp điện thoại có được không Hạ Hạ? Chờ anh vài phút thôi.”
“Được.” Cô ngoan ngoãn đáp.


Tiếng động cơ xe máy gầm rú hỗn hợp với tiếng gió, cùng truyền tới qua ống nghe điện thoại.
Trì Hạ nhớ tới hồi năm lớp 10, bọn họ cũng gọi điện thoại như thế này, lúc ấy cô đứng ở trước trạm xe bus cạnh Nhất Trung, nhưng lại không thể chờ được thiếu niên của cô.


Vài phút sau, Bùi Sí đã tới sân bay.
- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Đại sảnh sân bay đèn đuốc sáng trưng, anh liếc mắt một cái liền nhìn thấy cô gái chờ ở cửa ra. Cô mới từ Hong Kong về, chỉ mặc một cái áo khoác mỏng, khuôn mặt nhỏ bị đông lạnh tới đỏ bừng, thân hình gầy yếu ngồi trong gió đêm.


Trì Hạ nâng mắt, tầm mắt bị nước mắt làm cho mơ hồ không rõ, cô nhìn thấy người đàn ông cơ hồ là chạy tới bên cạnh cô.
Anh cởi áo khoác tròng lên trên người cô, sau đó nắm lấy tay cô, bàn tay to rộng của anh khô ráo, nhiệt độ trong lòng bàn tay nóng bỏng, lại giơ một tay ra lau nước mắt cho cô.


“Đừng khóc.” Tâm anh đều đau không chịu nổi nữa rồi.
Anh nói đừng khóc, cô quả thực ngoan ngoãn nghẹn lại nước mắt, ánh nước trong mắt hạnh lấp lánh, nước mắt lại không chảy ra nữa.
Đệch, như vậy anh càng khó chịu hơn.
Trì Hạ rút một tay từ trong tay anh ra.


Trong ánh mắt đen như mực của người đàn ông lập tức xuất hiện sự hoảng loạn, cô nhìn thấy Chúc Linh, anh không xác định cô có hiểu lầm hay không.
Anh mở miệng muốn giải thích.
Giây tiếp theo, cô duỗi tay chủ động sờ sờ mặt anh, ngón tay lạnh lẽo, đầu ngón tay run rẩy.


Bùi Sí kinh ngạc trong chớp mắt, cô rất ít khi chủ động chạm vào anh như vậy, anh có cảm giác mình đang nằm mơ.
Trì Hạ chịu đựng khổ sở, nhẹ nhàng hỏi: “Bùi Sí, lúc bị súng bắn rất đau có phải không? Quá trình cai nghiện có phải rất khó chịu hay không?”
Bùi Sí ngơ ra.


Cô thở dài, thanh âm có chút không xong: “Bùi Sí, thì ra anh yêu lại vất vả như vậy sao.”
Trì Hạ nhớ tới đêm mưa đó, anh tới đưa cô cái váy, anh nói rất yêu cô, bảo cô đừng quên anh.


Lúc ấy cô chỉ là tùy tiện nghe, lại không biết thì ra anh yêu cô tới khảm tận xương cốt, mà lúc ấy cô lại hất tay anh ra, đem anh bỏ lại trong con hẻm nhỏ lạnh băng đó.


Nếu nói tình yêu có 100 bước, như vậy cô chỉ bước 1 bước về phía anh, còn lại chính là tiếp nhận tình yêu của anh, 99 bước còn lại, anh vẫn luôn liều mạng chạy về phía cô.






Truyện liên quan