Trêu Chọc Hôn Nhân

Chương 72: NGOẠI TRUYỆN O5: THƯ TÌNH (O1)

[ ANH CHÊ CÔ LÙN ]
Từ lúc bắt đầu nhập học, cuộc sống ở An Cầm của Thư Minh Yên cũng dần đi vào quỹ đạo, cô đã dần dần thích nghi được với môi trường mới ở nhà họ Mộ.
Khi ở chung với người nhà họ Mộ cũng càng lúc càng hài hòa hơn.


Vào ngày kết thúc học kỳ đầu tiên để nghỉ đông của trường Tiểu học Tư Minh, trước khi rời trường cô nhận được bức thư tình đầu tiên trong đời.


Cô đang ngồi ở chỗ của mình thu dọn đồ đạc, lúc bỏ đồ đạc trên bào vào trong balo, đột nhiên có một bàn tay đưa tới, có một bức thư màu hồng rơi vào balo của cô.
Thư Minh Yên sững sờ, ngẩng đầu lên theo bản năng.


Cậu bé nhút nhát ngồi ở sau lưng cô mỉm cười với cô, sau đó đeo balo rời khỏi phòng học.
Đối với việc này Thư Minh Yên rất bất ngờ, cô hiểu được bức thư này đại diện cho điều gì, cô có chút ngây ngốc.


Ngày đầu tiên đến lớp, Hiệu Trưởng đã nói rõ trong buổi lễ khai giảng là không được yêu sớm, nếu không sẽ bị ghi tên thậm chí còn bị đuổi học. Cô không ngờ sẽ có người to gan như vậy, còn viết thư tình cho cô.


Cô sợ hãi vội vàng túm chặt miệng balo lại, sợ có bạn học nào đi ngang qua trông thấy, sau đó sẽ truyền đến tai giáo viên.
Trên hành lang, Mộ Dữu mặc đồng phục đứng ngoài cửa sổ gọi cô: “Minh Yên, cậu xong chưa vậy?”




“Xong rồi!” – Thư Minh Yên cuống quýt trả lời, che giấu sự sợ hãi, nhét đại những thứ còn lại vào rồi kéo khóa đi ra ngoài.
Từ trong tòa nhà dạy học đi ra, Thư Minh Yên và Mộ Dữu khoác tay nhau đi về phía cổng trường.


Không bao lâu sau, bả vai Thư Minh Yên và Mộ Dữu lần lượt bị người nào đó vỗ. Hai người đang cười cười nói nói, bị cái vỗ vai này dọa sợ nên dừng chân, cùng nhau quay đầu lại.
Đồng phục của Mộ Tri Diễn bị anh ta cởi khóa kéo ra, còn balo tùy tiện đeo trên vai, dáng vẻ cà lơ phất phơ.


Thấy hai cô gái sợ hãi, anh ta nhếch miệng cười nhạo: “Coi hai người kìa.”
Mộ Dữu không hài lòng nhìn anh ta: “Mộ Tri Diễn, anh có thể đừng có lúc nào cũng ở sau lưng đột nhiên dọa người khác không hả?”
Mộ Tri Diễn nhìn Mộ Dữu một cái: “Anh lớn hơn em đó, em phải gọi anh bằng anh.”


Mộ Dữu bĩu môi, sinh trước cô hai tháng thôi đắc ý cái gì.
Mộ Tri Diễn cũng không nói đề tài này mãi: “Hai người thật sự không có lương tâm gì hết, lần nào cũng không đợi anh.”


Lúc này Mộ Dữu cảm thấy buồn cười: “Lần nào anh tan học cũng đều đi chơi game, bọn tôi đợi anh làm gì? Hơn nữa, anh về nhà anh, chúng tôi về nhà chúng tôi, không chung đường.”
Mộ Dữu kéo Thư Minh Yên đi về phía trước, Mộ Tri Diễn đuổi theo: “Sao không chung đường, hôm nay anh về nhà cũ thăm ông nội.”


Xe đón bọn họ đang đậu trước cổng trường, vừa ra tới xe, Mộ Dữu và Thư Minh Yên mở cửa xe ngồi vào.
Vừa ngồi ổn định thì Mộ Tri Diễn cũng chen vào hàng sau, Thư Minh Yên không thể không nhích vào bên trong, cạn lời hỏi anh ta: “Tại sao anh không ngồi ghế phụ đi?”


Mộ Tri Diễn đóng cửa xe lại, mặt dày mày dạn nói: “Ngồi đằng trước bị say xe, thích chen chúc với mấy đứa.”
Thư Minh Yên: “……”
Mộ Tri Diễn cứ dán vào người cô làm Thư Minh Yên không thoải mái, cô chỉ có thể theo bản năng mà hướng về bên phía Mộ Dữu.


Mộ Dữu nhớ đến kỳ thi hôm nay, hỏi Thư Minh Yên: “Đề Toán trắc nghiệm, câu cuối cùng yêu cầu đa thức, cậu tính ra không? Đáp án là bao nhiêu?”
Thư Minh Yên nhớ lại: “m= , n= .”
Mộ Dữu rất kích động: “Tớ cũng vậy, chúng ta giống nhau, vậy chắc là đúng rồi.”


Thư Minh Yên lại hỏi Mộ Dữu một đề trắc nghiệm nào đó, đáp án của hai người không giống nhau, liền thảo luận xem ai làm đúng.


Đề Toán của Mộ Tri Diễn chẳng điền được bao nhiêu câu, hoàn toàn không biết hai người họ đang nói đến câu nào, anh ta nghe đến nỗi ngủ gật: “Bài thi đã nộp rồi, hai đứa cứ thảo luận làm gì, kỳ nghỉ đông dài như vậy chúng ta đi đâu chơi đây? Đi du lịch thế nào?”


Mộ Dữu trợn trắng mắt: “Thôi dẹp anh đi, anh dám rời khỏi An Cầm, bác gái nhất định sẽ nắm lỗ tai lôi anh về, không chừng còn trách tôi và Minh Yên dụ dỗ anh.”
Nhắc tới đây, Mộ Tri Diễn liền thấy phiền: “Mẹ quản cũng nhiều quá đi mất, mùng một thì có sao đâu, vậy cũng không cho phép đi xa.”


Anh ta chán nản: “Thật sự hâm mộ hai người, không có mẹ quản.”
Bên trong xe đột ngột yên tĩnh, cả Thư Minh Yên và Mộ Dữu đều thay đổi sắc mặt.
Sau đó, trong xe đột nhiên vang lên tiếng thét chói tai của Mộ Tri Diễn: “Thư Minh Yên, em đá anh làm gì!”


Thư Minh Yên ngồi ngay ngắn lại, mặt không biểu cảm: “Đáng đời.”


Cô đá rất mạnh, Mộ Tri Diễn đau đớn nghiến răng nghiến lợi, đưa tay xoa bắp chân mình, lúc này mới ý thức được khi nãy mình vừa nói cái gì, khí thế cũng yếu đi vài phần: “Nói bậy bạ thôi mà có cần giận vậy không? Anh phát hiện em ở nhà họ Mộ mấy năm đã không còn ngoan ngoan như lúc mới đến nữa rồi, hôm nay còn biết học cách đá người, nếu đá anh tàn phế em phụ trách hả?”


“Được đó.” – Thư Minh Yên quay đầu qua: “Nếu tàn phế thật thì tôi sẽ phụ trách mua xe lăn cho anh.”
Mộ Tri Diễn nghẹn họng, khóe môi co rút hai cái.


Mộ Dữu cười đến ngã ngửa ra lưng ghế, bình thường Thư Minh Yên không thích đếm xỉa tới Mộ Tri Diễn, nhưng thỉnh thoảng lúc ngứa răng ngứa miệng sẽ chọc Mộ Tri Diễn đến á khẩu, thấy anh ta không nói lại được câu gì cũng khá vui.
**


Buổi tối lúc dọn dẹp balo, Thư Minh Yên thấy bức thư tình bên trong cặp mình, mới nhớ tới chuyện buổi sáng trong trường.
Cô ngồi trước bàn học, nhìn bức thư một cách đau khổ.


Tống Hoằng Văn sau khi khai giảng vẫn luôn ngồi sau lưng cô, bởi vì các cô là một nhóm nhỏ, ngày thường lúc thảo luận đề tài trên lớp, Thư Minh Yên cũng sẽ xoay người lại trao đổi với cậu ta.
Có lúc Tống Hoằng Văn sẽ hỏi cô một vài bài tập.


Ngoài trừ như vậy, cô và Tống Hoằng Văn không có cuộc trò chuyện riêng nào.
Không biết tại sao cậu ta lại đưa thư tình cho mình.
Hay là không phải thư tình, là do cô nghĩ nhiều?
Thư Minh Yên do dự, mở thư ra.
Viết cho bạn học Thư Minh Yên đáng yêu nhất:


Nghe nói cậu đoạt giải nhất trong cuộc thi viết thư pháp của thành phố, tớ rất vui mừng cho cậu. Ngày khai giảng đầu tiên, vừa vào lớp thì tớ đã để ý cậu, sau đó phát hiện chữ viết của cậu rất đẹp, thành tích lại tốt, các bạn nam trong lớp đều khen cậu ưu tú, xuất sắc, gọi cậu là hoa khôi của lớp.


Thực ra tớ thích cậu từ rất lâu rồi, nếu như cậu cũng thích tớ, ngày mai chúng ta cùng đi xem phim được không. Sáng mai tám giờ, tớ ở quảng trường trung tâm đợi cậu.
Sẽ đợi cậu!
— Tống Hoằng Văn —


Tuổi trẻ ngây ngô không biết gì, đây là lần đầu tiên Thư Minh Yên đối diện với lời bày tỏ thẳng thắng như vậy, cô sờ sờ gương mặt nóng bừng của mình, cảm thấy xấu hổ.


Sau khi sự xấu hổ đi qua, kèm theo đó là sự bối rối và không biết phải làm sao, thậm chí cô còn cảm thấy có một gánh nặng không thể diễn tả được.
Cô không ghét Tống Hoằng Văn, nhưng để nói thích thì tuyệt đối không.
Mối quan hệ ngày thường của họ cũng chỉ là bạn học bình thường.


Trước kia ở trong trường, cô dốc sức học tập, từ trước đến nay chưa gặp qua tình huống như thế này.
Nhất thời, cô không biết làm sao để giải quyết bức thư tình của Tống Hoằng Văn.


Tống Hoằng Văn nói sáng mai sẽ đợi cô ở quảng trường trung tâm, cô không muốn đi, nhưng hai người lại không có cách liên lạc, có thể không đến không?
Cậu ta có đợi cả ngày không?
Hay là, cô nên đi tìm Tống Hoằng Văn nói chuyện rõ ràng, từ chối anh ta một cách đường hoàng?


Trong lòng cô rất rối, muốn tìm người cho ý kiến, bàn bạc đối sách.
Trái Bưởi Nhỏ cùng tuổi với cô, kinh nghiệm của hai người cũng như nhau, tìm cậu ấy cũng không được.
Bất chợt Thư Minh Yên nghĩ đến Mộ Du Trầm.


Chú nhỏ từng nói, cô vẫn còn nhỏ, nếu như gặp phải chuyện gì đó không quyết định được, chú ấy sẽ giúp cô giải quyết.
Mấy nay năm, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cô cũng đều kể hết với Mộ Du Trầm.
Nhưng mà chú nhỏ vẫn chưa nghỉ đông, hôm nay vẫn còn ở trường.


Thư Minh Yên rối rắm từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Mộ Dữu đang nằm trên sofa ở phòng khách lầu ba xem truyện tranh, Thư Minh Yên đi qua đó: “Trái Bưởi Nhỏ, chúng ta đến trường đại học tìm chú nhỏ đi.”
Mộ Dữu vừa nghe thấy vậy thì cảm thấy khó tin: “Bây giờ đi tìm chú ấy, cậu phát sốt hả?”


Thư Minh Yên: “?”
Mộ Dữu từ ghế sofa ngồi dậy: “Hai người chúng ta vừa mới thi xong, bây giờ đi tìm chú nhỏ, cậu cảm thấy câu đầu tiên chú ấy hỏi là câu gì? Chắc chắn sẽ là cái dáng vẻ mặt mày nghiêm túc đem từng câu trong đề thi ra kiểm tra ra qua một lượt, nghĩ thôi đã thấy sợ.”


Mộ Dữu kiên quyết lắc đầu: “Không đi.”
Thư Minh Yên: “……”
Mộ Dữu lại hào hứng chỉ vào truyện tranh trên tay mình: “Cuốn này hay lắm, tớ mới mua, đợi tớ xem xong sẽ đưa cậu xem.”


Thấy Mộ Dữu hưng phấn như vậy Thư Minh Yên cũng nuốt lại những lời muốn nói phía sau vào trong, bất lực thở dài, đưa chăn cho cô ấy: “Đắp đi, đừng để bị lạnh.”
Mộ Dữu quấn chăn lên người: “Minh Yên thật là tốt.”


Lúc Thư Minh Yên xuống lầu, đến lầu hai thì đúng lúc thấy dì Dung đang cầm một quyển sách từ trong phòng Mộ Du Trầm đi ra.
Trông thấy Thư Minh Yên, dì Dung cười với cô.
Thư Minh Yên nhìn sách dì Dung đang cầm, trong lòng vui mừng: “Chú nhỏ về rồi ạ?”


Dì Dung nói: “Chưa về, có một cuốn sách ngày mai cậu ấy cần cho nên gọi điện về bảo tài xế đưa qua. Dì mới tìm được, tài xế đang đợi ở dưới lầu, dì phải mau chóng cầm xuống.”


Thư Minh Yên nói với dì Dung: “Mấy hôm nay cũng không thấy chú nhỏ, dì Dung, dì đưa sách cho con đi, con đi cùng tài xế.”
Dì Dung ngạc nhiên: “Sắp ăn cơm tối rồi, con không ở nhà ăn cơm sao?”
“Con vẫn chưa đói.”
Dì Dung hỏi cô: “Nhớ chú nhỏ của con rồi hả?”


Từ lúc Thư Minh Yên đến nhà họ Mộ, vẫn luôn là Mộ Du Trầm chăm sóc cô nhiều hơn, cô thích dính lấy Mộ Du Trầm, dì Dung đều thấy được.
Thấy Thư Minh Yên không nói gì, trong lòng dì Dung đã hiểu ra vài thứ, cười nói: “Ừ, đi đi, lát nữa dì sẽ nói với ông cụ.”


Dì ấy đưa sách cho Thư Minh Yên.
**
Trường của Mộ Du Trầm là trường Đại học Tài chính.
Chuyên ngành Tài chính của Đại học Tài chính và Đại học A nổi tiếng là đại học hàng đầu trong nước, anh được tuyển thẳng khi còn học cấp ba, liên thông từ thạc sĩ lên tiến sĩ.


Từ sau khi Mộ Du Trầm lên đại học, Thư Minh Yên đã đến Đại học Tài chính rất nhiều lần, không hề xa lạ gì.


Tài xế dừng xe trước cổng ký túc xá, gọi điện thoại cho Mộ Du Trầm, không bao lâu, anh cầm sách đi từ trong ký túc xá, bên cạnh còn có ba nam sinh, chắc là bạn cùng phòng của Mộ Du Trầm, họ cũng đang cầm sách, có thể là đi tự học buổi tối.


Mấy nay nay anh đã cao lên không ít, là người cao nhất trong ký túc xá,
Ngũ quan sau khi trưởng thành xong thì càng góc cạnh rõ ràng, đường cong hàm dưới sắc nén khắc sâu, thoạt nhìn rất lạnh lùng khí chất.


Mộ Du Trầm mặc một chiếc áo gió màu đen, thân hình thẳng tắp cao ngất, khi đi thẳng tới thì trông rấtlạnh lùng.
Thư Minh Yên đã xem qua diễn đàn của Đại học Tài chính, anh là nhân vật làm mưa làm gió trong trường, có rất nhiều nữ sinh thích anh.


Ở trong trường, Mộ Du Trầm rất được hoan nghênh, Thư Minh Yên cũng rất vui cho anh. Anh xuất sắc như vậy, vốn dĩ nên nhận được những ưu ái này.


Mộ Du Trầm vốn cho rằng chỉ có một mình tài xế ở bên dưới, lúc trông thấy Thư Minh Yên cũng ở đó, sắc mặt anh khẽ dịu xuống, bước chân cũng nhanh hơn một chút, mau chóng đi đến trước mặt cô.
Thư Minh Yên mỉm cười đưa sách cho anh: “Chú nhỏ, sách của chú.”


Sau đó lễ phép chào hỏi với bạn cùng phòng của anh: “Xin chào.”
Cô ngoan ngoãn, ngọt ngào, bạn cùng của Mộ Du Trầm cười đáp lại cô.
Một trong số những nam sinh đó hỏi Mộ Du Trầm: “Cháu gái cậu tới rồi, có muốn đi ăn cùng không?”


Mộ Du Trầm trầm tư hai giây, nghiêng đầu qua nói: “Các cậu đi trước đi.”
Ba người bạn cùng phòng của Mộ Du Trầm vẫy tay với Thư Minh Yên, đi về phía nhà ăn.
Mộ Du Trầm hỏi cô: “Em ăn cơm tối ở nhà chưa?”
Thư Minh Yên lắc đầu: “Chưa.”


Mộ Du Trầm đi qua chỗ tài xế nói gì đó, tài xế lái xe rời đi trước.
Anh quay về chỗ cũ, hỏi cô: “Kỳ thi cuối kỳ của hai đứa kết thúc rồi sao?”
Thư Minh Yên gật đầu.
Mộ Du Trầm: “Thi thế nào? Đề có khó không? Có điền được hết không? Làm xong rồi có kiêm tra kỹ càng lại không?”


Những câu hỏi này bật ra làm cho Thư Minh Yên nhớ lại những lời Mộ Dữu đã nói ở nhà.
Quả nhiên, điều đầu tiên anh hỏi chính là thành tích.
Chả trách Trái Bưởi Nhỏ không muốn gặp anh.
“Chú nhỏ, chú cũng không thể hói mấy cái khác sao?”


“Cái khác?” – Mộ Du Trầm suy nghĩ hỏi cái khác.
Chợt phát hiện ra gì đó, anh xoa đầu cô so sánh một chút: “Tiểu Minh Yên, sao em lại lùn vậy chứ? Có phải không cao lên không?”
Sao vậy được, cô cao 1m62 rồi đó!


Tuy ở nhà cô không phải người cao nhất, nhưng vốn dĩ cũng chẳng hề thấp. Nhưng mà đứng chung với anh, quả thật cô phải ngẩng đầu nhìn anh.
Đó là bởi vì anh quá cao, căn bản không phải vấn đề của cô.
Quả nhiên anh chê cô lùn.
Thôi thì nói thành tích thì hơn.


“Em sẽ còn cao nữa.” – Cô nhỏ giọng phản bác, sau đó nhìn thấy tài xế đã chạy đi xa, cô hỏi: “Chú nhỏ, sao chú bảo tài xế đi rồi, em phải làm sao?”
Mộ Du Trầm cong môi cười lớn: “Đưa em đi tăng chiều cao.”
Vẻ mặt Thư Minh Yên mù mịt: “Hả?”


“Đi ăn cơm, trái dưa ngốc.” – Anh nhéo hai má phúng phính trên gương mặt cô một cái, thu tay lại, đi về phía trước.
Thư Minh Yên xoa hai má bị nhéo đau của mình, nhìn bóng lưng thanh mảnh phía trước, vội vàng chạy bước nhỏ đuổi theo: “Chú nhỏ, đợi em với!”