Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Chương 57: Mình sẽ đi cùng bé Khóc trên quãng đường này...

“Cậu Thành này, cậu có chắc là đạo diễn Khương sẽ gọi điện cho chúng ta không?” Người nữ quản lý của gã Thành đang rất lo lắng, cứ đi đi lại lại quanh phòng: “Hay cậu quay về xin lỗi đạo diễn Khương đi.”


“Chị vội vàng làm gì? Mới có 21 giờ 36 phút trôi qua. Chẳng lẽ chị thực sự nghĩ là đạo diễn Khương sẽ không cần tôi sao?” Tuy mỉm cười, nhưng ngón tay của tên Thành lại nắm chặt lớp da của chiếc ghế sô pha, trong khi chân gã cứ run rẩy nhè nhẹ vì lo lắng: “Mọi thứ vẫn đang nằm trong tầm kiểm soát; đoán chừng hiện tại, đoàn làm phim đã rối ren như tơ vò rồi.”


“Thật ư?” Nhìn về phía đôi chân run rẩy cùng ánh mắt mơ hồ của tên Thành, cô gái trong phòng đành nở một nụ cười gượng gạo: “Vậy thì cứ chờ tiếp vậy.”
...


“Khương Nghĩa, anh có biết nếu thay đổi nhân vật chính bây giờ sẽ gây ra ảnh hưởng lớn đến nhường nào không? Anh có biết tôi đã mất bao nhiêu công sức để đưa công ty đầu tư đứng sau lưng bọn họ vào mối quan hệ đối tác này hay không? Anh thật sự tin tưởng bộ phim này sẽ hút view đến như vậy à?”


“Về phương diện chi phí, tôi sẽ cố gắng hết sức để siết chặt lại. Ngoài ra, bản thân tiền lương của tên Thành đó quá cao, điều này hoàn toàn không hợp lý. So với thằng đó, tôi đánh giá cao cậu diễn viên kia hơn...”


“Anh đừng lặp đi lặp lại mấy điều này nữa. Thời gian bấm máy có thể lùi lại ba ngày sau. Trên thực tế, tôi nghĩ anh cũng cần phải bình tĩnh lại đấy.” Sau khi nói xong, chị Long cúp máy; chỉ còn lại mỗi đạo diễn Khương và hai nhà biên kịch trong căn phòng nồng nặc khói thuốc lá.




“Đạo diễn, thế có sửa lại kịch bản nữa không?” Một trong hai người biên kịch lấy một chiếc mũ ra, đội lên đỉnh đầu hói gần sạch tóc của mình.


“Mọi người cũng vất vả mấy ngày nay rồi, tạm thời nghỉ ngơi ít bữa đi.” Đạo diễn Khương mồi một điếu thuốc, sau đó đóng cửa, tự giam mình trong căn phòng nhỏ.


Sau khi ra khỏi trường quay, Hàn Phi bèn đến trò chuyện một hồi với gia đình các nạn nhân. Hắn muốn biết thêm thông tin về những người bạn cùng phòng của mình, để rồi có thể hiểu sâu về họ hơn.
Họ là ma quỷ trong mắt người khác, nhưng lại là bạn cùng phòng, sinh hoạt chung một mái nhà với Hàn Phi.


Hiện tại, hắn đang sử dụng những trải nghiệm và ký ức trong quá khứ của nạn nhân để dần đong đầy nhân tính bên trong những bóng quỷ hư vô mờ mịt ấy.
“Họ không thể quay trở về nữa, nhưng mình sẽ gửi gắm tình yêu và nỗi nhớ của mọi người đến họ.”


Trong lúc Hàn Phi ngồi cùng gia đình các nạn nhân và nghe họ kể về quá khứ, một cảm giác lạ lẫm chợt xuất hiện trong lòng hắn.


Dường như có một sợi dây nối liền giữa trò chơi âm phủ nặng nề, kinh khủng kia và thế giới hiện thực ấm áp này vậy. Sợi dây đó có thể xuyên qua sự sống, cái chết và cả thời gian, kết nối người đi và kẻ ở lại với nhau.


Đôi khi, Hàn Phi cũng từng suy nghĩ xem, liệu cái trò [Cuộc Sống Hoàn Hảo] mà mình đang chơi có mang một tầng nghĩa sâu xa nào hay không nữa?
Khoảng 5:00 chiều, khi đang định tạm biệt gia đình các nạn nhân, Hàn Phi bất ngờ nhận được cuộc gọi của Lệ Tuyết.
Sau khi tránh mặt mọi người, hắn bèn nhấn nút nghe.


“Bên chị tìm ra manh mối từ phía Mạnh Trường An rồi à?”


“Không liên quan gì đến Mạnh Trường An cả. Khi điều tra sâu hơn, chúng tôi càng ngày càng tìm ra nhiều manh mối, nhưng những manh mối này đều chỉ về hướng của Mạnh Trường Hỉ mà thôi!” Giọng nói của Lệ Tuyết vẫn vang lên từ loa điện thoại: “Đã có kết quả báo cáo kiểm tra ngôi nhà đen trong khu rừng sinh thái kia. Chúng tôi đã tìm thấy vết tích của hai người, một là Hạ Thủ Nghiệp và người kia là Mạnh Trường Hỉ. Ngoài ra, chúng tôi đã tìm thấy một video dự phòng trích xuất từ camera giám sát đường xá cách đây vài năm. Trong video đó, bên cảnh sát đã phát hiện bóng dáng của Mạnh Trường Hỉ ở khu vực gần với một con đường xảy ra tai nạn giao thông, mà nạn nhân của vụ tai nạn xe ấy chính là Hạ Thủ Nghiệp. Bây giờ, chúng tôi nghi ngờ rằng nạn nhân Hạ Thủ Nghiệp không chết vì vụ tai nạn giao thông, mà do Mạnh Trường Hỉ mưu sát.”


“Mạnh Trường Hỉ giết Hạ Thủ Nghiệp ư?” Hàn Phi chuyển cuộc gọi hiện tại thành chế độ chạy nền, sau đó mở sơ đồ mối quan hệ giữa các nạn nhân do tự tay hắn vẽ ra: “Tại sao gã lại giết Hạ Thủ Nghiệp?”


“Rất có thể là để bịt đầu mối. Cả Mạnh Trường Hỉ và Hạ Thủ Nghiệp đều là hung thủ. Họ liên lạc với nhau bằng một cách nào đó rồi thực hiện hành vi gây án chéo, người này giết chết mục tiêu mà người còn lại muốn giết. Và vì không để mình bị bại lộ thân phận, Mạnh Trường Hỉ quyết định giết luôn Hạ Thủ Nghiệp.”


“Liệu có khả năng là ai đó vu oan cho Mạnh Trường Hỉ hay không?”


“Không loại trừ khả năng này, và chính vì lý do này mà chúng tôi không phát lệnh truy nã đối với Mạnh Trường Hỉ.” Giọng nói của Lệ Tuyết chợt thay đổi âm điệu: “Để tìm ra hung thu thực sự của vụ Chặt thây – ghép xác, chúng tôi đã tra tất tần tật mọi thông tin từ bé đến lớn của Hạ Thủ Nghiệp và Mạnh Trường Hỉ. Khả năng ngụy trang của Mạnh Trường Hỉ rất tốt, nhưng gã Hạ Thủ Nghiệp kia thực sự là một tên cặn bã. Kẻ đó không phải dân địa phương, đã lấy vợ và sinh con ở quê nhà. Chúng tôi đến thăm hàng xóm cũ của gã, còn tìm ra vợ cũ của gã sau rất nhiều cố gắng.”


“Vợ cũ à?”


“Đúng vậy, Hạ Thủ Nghiệp trước khi kết hôn rất trung thực. Nhưng sau khi kết hôn, gã dần bộc lộ ra một kiểu tính tình khác, bao gồm bạo lực gia đình và nhiều sở thích biến thái. Lúc đầu, Hạ Thủ Nghiệp còn cố gắng kìm nén bản thân, mãi cho đến khi Hạ Vũ Hòe chào đời. Do đứa bé này mắc bệnh bẩm sinh nên thái độ của Hạ Thủ Nghiệp đối với mẹ con bọn họ ngày càng tệ hơn. Các hành vi đánh đập, mắng mỏ là chuyện như cơm bữa; rốt cuộc, vợ gã đã bỏ trốn đi vì không thể chịu đựng nỗi nữa.


Hạ Thủ Nghiệp đã từng đe dọa vợ rất nhiều lần, nói rằng nếu bà ấy không ngoan ngoãn quay về thì gã sẽ giết chết Hạ Vũ Hòe. Cuối cùng, vợ gã báo cảnh sát rồi hai vợ chồng ly hôn.


Trọng tâm mâu thuẫn giữa hai vợ chồng ấy chính là ngôi nhà. Bên cạnh đó, chẳng có ai trong hai người họ muốn nuôi đứa con mắc bệnh bẩm sinh cả. Tôi nghe hàng xóm cũ của họ nói rằng, đứa trẻ ấy rất đáng thương. Nó không có bạn bè gì hết, còn bị nhốt suốt trong nhà. Hàng ngày, nó phải sống trong nỗi sợ hãi, trở thành nơi trút giận của bố mẹ ruột mình. Trong ngôi nhà đó, người xung quanh luôn luôn nghe được tiếng khóc của trẻ con liên tục, chưa từng đứt đoạn một ngày nào.


Không những thế, mấy người hàng xóm còn nghe rõ mồn một tiếng quát mắng của gã Hạ Thủ Nghiệp kia, kiểu như: Khóc cái gì mà khóc? Mày mà còn khóc nữa, tao bóp chết cm mày ngay!


Cũng có thể chính vì căn bệnh bẩm sinh của đứa nhỏ, Hạ Thủ Nghiệp cực kỳ căm ghét đứa con ruột của mình. Theo lời mấy người hàng xóm, Hạ Thủ Nghiệp vẫn cư xử ở trạng thái bình thường mỗi ngày, nhưng gã ta sẽ phát điên lên mỗi khi nghe tiếng đứa nhỏ ấy khóc.


Cuối cùng, tài sản của hai bên cũng được chia đều. Đứa con Hạ Vũ Hòe được tòa án giao cho người mẹ nuôi nấng. Thế nhưng mà, chuyện xảy ra tiếp theo thật khiến người nghe cảm thấy mủi lòng. Người mẹ kia cũng không muốn cưu mang đứa trẻ. Một lần nọ, khi đã đưa Hạ Vũ Hòe đi chơi trò trốn tìm ở một địa phương khá xa, rốt cuộc bà ấy đã thật sự bỏ mặc nó, tự mình đi khỏi chốn đó.


Mẹ của Hạ Vũ Hòe đột ngột mất tích cùng số tiền của gia đình. Sau khi cảnh sát tìm thấy đứa trẻ đó, họ đành phải gửi nó đến nơi ở của Hạ Thủ Nghiệp. Chắc cậu cũng biết chuyện xảy ra tiếp theo rồi. Con của một đại gia nào đó tại thành phố Tân Hỗ mắc bệnh thận. Và khi nào Hạ Thủ Nghiệp biết quả thận của con mình hoàn toàn khớp với quả thận của bệnh nhân kia, gã lập tức lén lút ký một bản thỏa thuận nào đó với người đại gia kia.


Bi kịch ban đầu của vụ việc này bắt nguồn từ đứa trẻ đó. Nếu một trong những người thân của nó có thể dành cho nó một chút tình yêu thương và sẵn sàng chấp nhận nó, hẳn là sẽ không xảy ra những bi kịch tiếp theo như chúng ta đã biết đâu.”


Lệ Tuyết đã nói rất nhiều. Và sau khi Hàn Phi nghe xong, chẳng hiểu vì lý do gì mà hình bóng của thằng nhóc Khóc trong trò chơi [Cuộc Sống Hoàn Hảo] lại hiện lên trong đầu hắn.


Đứa trẻ sống ở căn hộ tầng dưới kia luôn đứng lẻ loi một mình bên cạnh bàn thờ. Đó là một bóng đen với khuôn mặt mơ hồ, không có bất cứ một người bạn nào, vừa khóc vừa chơi một trò trốn tìm vô tận cùng với những đứa trẻ khác.


“Có lẽ mình nên đi cùng nó trên quãng đường này...” Hàn Phi thầm lẩm bẩm cái tên Hạ Vũ Hòe; đêm nay, hắn chuẩn bị đi gặp gỡ đứa trẻ tên là Khóc ấy.