Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Chương 84: Căn phòng đồng tử

Hơi lạnh từ chiếc nhẫn trên tay tràn tới như thủy triều. Hàn Phi chỉ vừa trốn vào trong căn hộ số 1084 là lập tức đóng cửa lại ngay.
“Thịch! Thịch! Thịch!”
“Ban đầu, tiếng động được phát ra từ trên tầng 9. Vậy là con quỷ kia trú ngụ ở tầng 9 rồi!”


Hàn Phi dán chặt lưng vào cánh cửa. Lúc này, tình cảnh của hắn vô cùng nguy hiểm.
Tầng 8 không như tầng 6, bên trong mấy căn hộ này đều chứa những thứ đặc biệt đáng sợ.


Quỷ quái bên trong căn hộ có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, trong khi bên ngoài lại bị con quái vật kia chặn đầu; trái tim của Hàn Phi đập mỗi lúc một nhanh hơn, chẳng thể kiềm chế lại được.
“Nếu thực sự không ổn thì đành phải sign out thôi.”


Cảm nhận cái giá lạnh từ chiếc nhẫn truyền đến, Hàn Phi chậm rãi ngồi xuống, đánh giá căn hộ số 1084 hết sức cẩn thận tỉ mỉ.


Căn hộ này đã từng được người ta tu sửa qua, bên trong bày biện một vài vật dụng tương đối cao cấp. Một trong những căn phòng ngủ nơi đây còn bày biện một cây đàn piano cực kỳ xa xỉ. Gian phòng ngủ còn lại thì được trang hoàng thành kiểu phòng công chúa, lấy màu hồng phấn làm tông nền chủ đạo, trên giường và cả nền nhà đều bày đủ các loại búp bê đáng yêu.


Thoạt nhìn những thứ đồ tưởng chừng như vô hại, không có gì đáng sợ này, chẳng hiểu vì sao Hàn Phi lại cảm thấy cả người không hề thoải mái.
“Mình nghe bà cụ Mạnh Thi nói rằng, quản lý của tòa chung cư này từng dặn dò bà ấy đừng tùy tiện lên tầng 8.”




Hàn Phi phải chờ đợi rất lâu thì hơi lạnh trên ngón tay mới dần dần tan biến đi. Thế là, hắn bèn điều chỉnh lại hơi thở của bản thân rồi mới từ từ nhích người lại gần lỗ mắt mèo.


Nhoài người lên cửa chống trộm, Hàn Phi nhìn ra bên ngoài. Lúc này, dường như lỗ mắt mèo trên cánh cửa căn hộ số 1084 đã bị thứ gì đó chặn lại; đó là một thứ tạp chất nào đó hòa trộn giữa màu đỏ và màu đen.


Hắn chậm rãi điều chỉnh góc nhìn khác đi, quan sát tỉ mỉ lại, thế nhưng những tạp chất trong lỗ mắt mèo kia vừa hay lại chặn mất tầm nhìn của hắn.


“Ai lại đi bôi máu tươi lên lỗ mắt mèo kia chứ?” Hàn Phi vẫn còn đang suy tư thì thứ tạp chất màu đỏ kia cứ như quả bóng bàn bị nhấn vào trong nước, đột nhiên lật lại, để lộ ra mặt bên kia.
Một con ngươi đen ngòm đang kẹp trong lỗ mắt mèo, con ngươi ấy chứa đầy tơ máu nhẹ chớp một cái.


“Trong lỗ mắt mèo có một con mắt ư?”
Hàn Phi lập tức lùi lại một bước. Hắn không cách nào tưởng tượng được, bản thân vậy mà lại có thể đối diện con mắt kia với một cự ly gần đến thế.


“Mình đã chờ cho đến khi hơi lạnh từ chiếc nhẫn tan đi rồi mới nhòm vào. Lúc ấy, con quỷ trú ngụ trên tầng 9 đã rời đi, cho nên chắc chắn con mắt trong lỗ mắt mèo không phải là gã ta.”


Hàn Phi cảm thấy nơi này không thể ở lâu được. Cái cảm giác khiến cho người ta khó chịu cực độ kia cứ càng ngày càng mãnh liệt hơn lên.
Hắn giơ tay nắm lấy khóa cửa, lúc gắng sức mở cánh cửa ra mới phát hiện cửa chống trộm ấy thế mà lại không hề nhúc nhích tí nào!


“Cửa không khóa, tại sao lại không mở ra được chứ?”
Trong nháy mắt, cảm giác sợ hãi tột bậc ùa đến. Hàn Phi biết, bản thân đã bị nhắm tới rồi.


“Cánh cửa này không thể mở được. Cho dù bây giờ mình có thoát game đi chăng nữa, lần online kế tiếp vẫn cứ sign in vào chính căn hộ này thôi. Đến khi đó, lại không có con át chủ bài ‘sign out bất kỳ lúc nào’ trong tay, e là mình sẽ càng rơi vào thế bị động hơn mà thôi.”


Hàn Phi không phải là một người dễ dàng bỏ cuộc, nếu không hắn cũng chẳng thể sống đến giờ này.
Cắn chặt răng, nhìn về phía lỗ mắt mèo đáng sợ kia, Hàn Phi làm ra hành động mà một người bình thường căn bản sẽ không dám làm.


Hắn dán chặt người lên tấm cửa, nhìn qua lỗ mắt mèo một lần nữa.
Muốn đánh bại được đối phương, trước hết cần phải hiểu rõ đối phương cái đã. Hắn dự định tìm hiểu cho rõ, rốt cuộc con quỷ ẩn nấp trong căn hộ số 1084 ở tầng 8 này là con quỷ như thế nào.


Dù biết rõ trong lỗ mắt mèo có một con mắt, song Hàn Phi vẫn tiến đến, tiếp tục nhòm qua. Hắn muốn xem thử, liệu có thể tìm ra đáp án từ trong con mắt đó hay không.


Vốn dĩ Hàn Phi đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ phải nhìn trực diện với đối phương. Tuy nhiên, vào lúc hắn nhìn qua một lần nữa lại không nhìn thấy con ngươi kia.
“Cửa nhà vẫn không thể mở ra như cũ, mà con mắt thì không thấy đâu.”


Hàn Phi không dám manh động, chỉ đứng ngay trước cửa, dùng trí nhớ siêu phàm của mình để ghi nhớ lại vị trí của tất cả các đồ gia dụng và vật phẩm trong nhà.


“Không hề thấy mấy thứ như di ảnh, bùa chú hay bàn thờ gì cả. Trong căn nhà cũng không có vết máu và các đồ dùng bất thường. Nếu nhất định phải chỉ ra một chỗ tương đối kỳ lạ, đó chính là có quá nhiều búp bê trong căn hộ này.”


Những con búp bê vải ấy được bày biện ở khắp nơi; có những con nằm trên giường, có con lại bị vứt tùy tiện dưới đất. Thậm chí, có con còn bị xé rách, để lộ ra những thứ nhét đầy trong bụng đã bị ố vàng.
“Có khi nào con quỷ ký thác trong búp bê hay không?”


Hàn Phi không ghét búp bê; nhưng trong tình trạng hiện tại, hắn cảm thấy sợ hãi tất cả những đồ vật tương tự hình người.
“Tí tách, tí tách, tí tách,…”


Giữa không gian lặng ngắt bỗng vang lên những tiếng nước chảy tí tách; Hàn Phi vội di chuyển ánh mắt tìm kiếm nơi phát ra âm thanh ấy. Hắn phát hiện vòi nước trong nhà vệ sinh đang bị nhỏ nước.
“Lúc mình vừa vào đây, vòi nước vẫn còn đang yên đang lành mà.”


Hàn Phi nhích từng bước tới trước cửa nhà vệ sinh. Trước khi đi vào, hắn còn nhìn qua một lượt chỗ gương soi và các góc nhà tắm. Những chỗ ấy là nơi dễ có âm hồn ẩn nấp nhất.


“Có phải là vòi nước chưa được khóa chặt hay không?” Hàn Phi vặn thử vòi nước thì mới phát hiện không phải do nó chưa được khóa chặt, mà căn bản không bị khóa: “Rõ ràng vòi nước vẫn chưa khóa, vậy tại sao nước không chảy ra được? Là bị thứ gì đó chặn lại rồi ư?”


Hắn cúi người thấp xuống, vừa tiến lại gần bèn nhìn thấy một con ngươi đầy tơ máu trượt ra từ đầu vòi, rồi bị dòng nước xối thẳng vào trong ống thoát nước.
Sự việc diễn ra quá nhanh. Thậm chí Hàn Phi còn chưa kịp phản ứng lại gì cả.
“Do con ngươi đó chặn ống nước lại à?”


Vừa rồi, khoảng cách giữa hắn và vòi nước cực kỳ gần. Đúng vào lúc con mắt kia bị trượt xuống, dường như con ngươi ấy còn khẽ động đậy, cứ như thể đang liếc nhìn hắn vậy.
“Rốt cuộc, căn hộ này là thế nào đây?”


Đến tận lúc này, cuối cùng thì Hàn Phi cũng hiểu rõ được tại sao bản thân lại nảy sinh ra thứ cảm giác bất an, không được thoải mái kia. Cảm giác ấy tựa như có vô số con mắt đang nhìn chằm chằm mình vậy.


Cảm giác da gà da vịt nổi đầy sau gáy, trong thâm tâm, Hàn Phi cảm thấy vô cùng hoảng loạn. Thế nhưng bề ngoài của hắn vẫn không hề tỏ ra bất cứ sự sợ hãi nào. Bởi hắn biết rõ, cho dù có sợ thì cũng chẳng thay đổi được điều gì.


Lặng lẽ rời khỏi nhà vệ sinh - nơi có âm khí cực nặng này, Hàn Phi bước đến bên cạnh bàn trà trong phòng khách, cầm con dao gọt trái cây trên bàn lên.


“Hệ thống có thể giám định được các vật phẩm mà mình tiếp xúc được. Chờ đến khi con mắt kia xuất hiện lần nữa, mình sẽ xem thử có thể sờ được vào nó hay không.”


Cũng chỉ vì Hàn Phi đã bị bức đến đường cùng, không còn quay đầu lại được nên mới nghĩ ra cái cách cực kỳ mạo hiểm nhường này.


Không thể dùng bất cứ cách gì để mở cánh cửa chính của căn hộ này ra được; nếu đã không thể bỏ chạy, vậy thì chỉ có thể tìm manh mối ở trong chính nơi này mà thôi.
Sau khi ngó qua loa trong phòng khách, Hàn Phi bước đến trước cửa phòng ngủ.


Nhìn quanh căn phòng công chúa chất đầy búp bê, từ trên giường xuống dưới đất, kỳ thực hắn cũng không có lá gan bước vào bên trong. Hắn rất sợ cái cảnh tất cả những con búp bê ấy đột nhiên vùng sống dậy, sau đó bổ nhào về phía hắn.


Né căn phòng công chúa nọ, Hàn Phi đi tới trước cửa căn phòng ngủ còn lại.
Đồ dùng trong căn phòng ngủ này nhiều vô cùng, bài trí nào là đàn piano, tủ sách, giường đơn, trên tường còn treo đầy tranh ảnh đủ các thể loại.
“Không ăn khớp cho lắm.”


Ánh mắt của Hàn Phi quét quanh căn phòng. Hắn phát hiện bên dưới chiếc giường đơn trong phòng ngủ bày một cái gối, cứ như thường xuyên có người núp dưới gầm giường vậy.


Nắm chặt con dao gọt trái cây trong tay, Hàn Phi bước vào căn phòng. Hắn vừa cúi người xuống, chuẩn bị lôi chiếc gối dưới gầm giường ra thì đột nhiên phát hiện phần rìa của ván giường có rất nhiều vết tích bị móng tay cào.


Men theo vết cào ấy, đầu của hắn tiến dần xuống gầm giường từng chút một. Kết quả là, hắn bất ngờ phát hiện mặt dưới của tấm ván giường viết chi chít chữ, nhưng tất cả các nội dung đều chỉ là một câu: “Nó đang nhìn mình chằm chằm!”