Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Chương 91: Người quản lý chung cư

Hàn Phi rất đau lòng vì chuyện mà Khóc từng trải qua.
Nhưng bên cạnh cảm giác đau buồn, Hàn Phi lại càng tò mò không biết rốt cuộc Khóc đã gặp thứ gì vào ngày hôm đó?
Sau khi kiên nhẫn hỏi han, Khóc cứ vung tay múa chân, cuối cùng còn khóc òa lên nữa.


“Đừng khóc, đừng khóc! Anh không muốn rắc muối vào vết sẹo của em, nhưng anh rất muốn biết rốt cuộc là trên tầng 9 có cái gì. Kỳ thực, đêm nay anh sẽ lên tầng 9.”


Nghe Hàn Phi nói sẽ lên tầng 9, Khóc không còn múa may quay cuồng nữa. Nó nhìn chằm chằm Hàn Phi một hồi lâu, sau đó viết lên lòng bàn tay Hàn Phi bốn chữ: Nhớ kỹ chính mình.
“Nhớ kỹ chính mình?”
Hàn Phi còn muốn hỏi gì đó, nhưng Khóc lại tránh hắn như tránh ôn thần, trốn bặt tăm vào hũ tro cốt.


“Nhóc con này... thế mà vẫn còn mắc cỡ à?”
Vẫn ở bên trong căn hộ số 1034, Hàn Phi hiện đang trải qua một cuộc đấu tranh tư tưởng gay gắt khi ngồi giữa đống lá bùa và những con người giấy xung quanh.


“Hai mảnh ghép cuối cùng trong nhiệm vụ cấp F [Mảnh ghép cơ thể] nằm ở tầng 9. Nếu mình không thể tìm thấy tất cả các mảnh ghép vào tối nay, nhiệm vụ sẽ thất bại, đồng nghĩa với việc tất cả những nỗ lực trước đây của mình là vô ích.


Mình muốn cứu những người bạn chung nhà, thế nên cần phải ghép lại đầy đủ cơ thể của họ. Mình muốn tìm ra những bí mật ẩn giấu ở tầng 10, thế thì phải bắt buột đi ngang qua tầng 9. Nói cách khác, sớm muộn gì mình cũng phải lên tầng 9 mà thôi.”




Hàn Phi biết tầng 9 nguy hiểm, nhưng hắn không muốn từ bỏ nhiệm vụ cấp F.
Sau khi suy nghĩ đến 3:00 sáng, rốt cuộc Hàn Phi cũng hạ quyết tâm khi nút [Thoát game] lóe sáng lên.


“Dạo nhanh một vòng ở tầng 9 trước đã. Nếu thực sự nguy hiểm, mình sẽ bỏ chạy vào căn hộ của Ứng Nguyệt để tị nạn, không thì thoát game lập tức luôn.”


Nhiệm vụ cấp F [Mảnh ghép cơ thể] đã bước vào thời gian đếm ngược sau cùng. Hàn Phi bước ra khỏi căn hộ số 1034, đi một mạch lên trên, chuẩn bị tiến tới tầng 9.
Tiếng bước chân kỳ quái kia không hề vang lên, Hàn Phi thuận lợi đi đến tầng 8.


Hắn đến chào hỏi Ứng Nguyệt trước, đồng thời mở cửa chống trộm của căn hộ này ra. Ngộ nhỡ gặp nguy hiểm, hắn có thể vọt thẳng vào trong mà không phải dừng chân mở cửa.
Sau khi chuẩn bị chu đáo, Hàn Phi vẫn không đi lên ngay. Hắn ghé sát vào khe hỡ giữa các bậc cầu thang, quan sát tình hình phía trên.


Không có gì bất thường hiện hữu ở tầng 9 và tầng 10; trông nơi ấy có vẻ an toàn hơn các tầng khác, giống như các tòa chung cư cũ kỹ phổ thông mà thôi.


Nhưng càng phổ thông, càng yên tịnh, Hàn Phi càng cảm giác rối loạn, càng bất an hơn. Bởi vì, hắn sẽ không thể soi ra bất cứ manh mối nào liên quan đến vị trí mà lệ quỷ xuất hiện, cũng không thể phòng ngừa biến cố phát sinh.


Nắm lấy lan can, Hàn Phi chuyên tâm làm hai việc, vừa chú ý xung quanh, vừa nhìn chằm chằm vào nút [Thoát game].
“Giờ mình sẽ lên xem thử.”


Bước lên bậc thang dẫn đến tầng 9, Hàn Phi không phát giác bất cứ vấn đề gì khác thường. Lối thoát hiểm vẫn thế, trong không khí cũng không có mùi đặc biệt nào, hắn cũng chẳng nghe thấy bất cứ tiếng động lạ nào bên tai.


Sau khi xác định không có nguy hiểm, Hàn Phi bước đến vị trí nằm giữa tầng 8 và tầng 9, nơi mà Khóc phải đánh mất cả đôi tay để quay về.
Đứng ngay góc ngoặt nằm giữa hai tầng, Hàn Phi nhìn lên bốn cánh cửa nằm trên tầng 9.


Đó vẫn là kiểu cửa chống trộm bình thường; trên cửa không có gì ngoại trừ số hiệu căn hộ. Tiếp theo, hắn tiến thêm 2 bước, để rồi nhận ra một chuyện khá kỳ quái.


Có một chậu than nằm ngay cửa vào căn hộ số 1091, bên trong là một mớ tiền giấy chưa cháy hết. Bên cạnh chậu thân là một khung ảnh màu đen; bên trong khung ảnh là một bức ảnh đen trắng không có mặt người.
“Lạ nhỉ, cứ thấy có gì đó không ổn?”


Bức di ảnh đen trắng không có mặt người kia khiến Hàn Phi cảm thấy rợn cả tóc gáy. Sau khi nhìn kỹ lại, hắn chợt choáng váng nhận ra một điều - người đàn ông trong bức ảnh mặc quần áo giống y hệt bản thân hắn!


Ngay lập tức, đôi chân của hắn lùi lại theo quán tính. Nhưng khi Hàn Phi quay đầu lại, hắn đột ngột nhận ra lối đi ban nãy đã biến mất, giờ chỉ còn bóng tối ngột ngạt phía sau lưng!


“Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Vì đã tìm thấy tất cả các di vật của người chủ nhà, bạn đã đáp ứng đủ điều kiện để kích hoạt nhiệm vụ quản lý cấp F: [Người quản lý chung cư]!”


“*Người quản lý chung cư* (nhiệm vụ quản lý cấp F): Trách nhiệm cơ bản của người quản lý chung cư là hiểu và nắm rõ tình hình cơ bản của cư dân trong tòa nhà.


Chi tiết hơn, nhiệm vụ của một người quản lý chung cư gồm: Loại bỏ tất cả các mối nguy tiềm ẩn liên quan đến vấn đề an toàn; điều phối những tranh chấp giữa các hộ gia đình; chủ động giải quyết xung đột; làm tốt chức trách giúp đỡ nhóm dân cư yếu thế và giết chết tất cả những người muốn giành lấy vị trí quản lý chung cư.


Chú ý: Do sự khác biệt lớn giữa cấp độ người chơi và cấp độ nhiệm vụ, Hệ thống sẽ bổ sung thêm một số mẹo nhỏ:


Trong mọi tòa chung cư tại thế giới này, luôn luôn có một thực thể xảo quyệt nhất, độc ác nhất, điên rồ nhất và đáng sợ nhất. Một số cư dân gọi họ là người quản lý. Trước mắt, bạn chỉ có hai con đường: Bạn bị nó giết chết, hoặc bạn trở thành nó.


Chú ý: Mọi nhiệm vụ cấp độ quản lý đều được hình thành dựa trên ký ức và quá khứ của người cựu quản lý. Bạn sẽ đi vào trí nhớ của người cựu quản lý. Tại nơi này, không hề có án tử hình cho cái chết, nhưng bạn sẽ mất đi một phần trí nhớ mỗi khi chết.


Chú ý: Nếu bạn quên mất chính mình là ai trong khi làm nhiệm vụ, bạn sẽ vĩnh viễn bị mắc kẹt trong nhiệm vụ của người quản lý này. Bạn sẽ trở thành một phần ký ức của người cựu quản lý, trong khi gã sẽ hồi sinh bằng chính cơ thể của bạn!"


Giọng nói đột ngột vang lên trong đầu khiến Hàn Phi sửng sốt: “Nhiệm vụ quản lý cấp F ư? Nhiệm vụ cấp F khó hơn nhiệm vụ cấp G rất nhiều, và dường như nhiệm vụ quản lý còn khó hơn các nhiệm vụ thông thường rất nhiều. Đây là kiểu khó chồng khó, vậy sẽ đáng sợ đến mức nào đây?"


Con đường phía sau đã bị bóng tối nuốt chửng, cầu thang hoàn toàn biến mất. Hàn Phi cố gắng đi về phía bóng tối, nhưng càng tiến gần thì thanh máu trong hệ thống càng giảm mạnh.


Bây giờ, hắn rốt cuộc biết rõ tại sao những người từng đi lên tầng 9 đều không bao giờ đi xuống nữa. Bởi vì, họ không có cách nào đi xuống cả!
Hết cách quay lại, Hàn Phi đành phải bước lên thẳng tầng 9. Sau đó, hắn phát hiện ra một điều đáng sợ hơn.


Ngẩng đầu nhìn lên trên, đập vào mắt hắn là một bức tường. Dường như trong tòa nhà này không hề có tầng 10 vậy - tầng 9 đã là tầng trên cùng.


“Theo lời ghi chú của Hệ thống, tất cả các nhiệm vụ của người quản lý đều được hình thành dựa trên ký ức của người cựu quản lý. Điều này có nghĩa là mình sắp sửa bị kéo vào trí nhớ của người cựu quản lý kia sao? Và chỉ khi mình được người cựu quản lý chấp thuận, vậy mới được tính là hoàn thành nhiệm vụ à?"


Hít sâu một hơi, vừa định sắp xếp lại mạch suy nghĩ của mình cho rõ ràng hơn, nhưng Hàn Phi lại bị giáng một đòn tâm lý nặng nề khi nhìn vào bảng hiển thị thuộc tính của Hệ thống.


Bên cạnh tên nhân vật của hắn, có một dòng chữ mới vừa xuất hiện: NGƯỜI CHƠI ĐANG RƠI VÀO TRẠNG THÁI BẤT THƯỜNG - KHÔNG THỂ THOÁT GAME TRONG THỜI ĐIỂM HIỆN TẠI.
“Không thể thoát game à?”


Hàn Phi hiểu rõ ý nghĩa của câu thông báo đó. Nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ cấp F này, hắn sẽ mắc kẹt tại đây đến chết!


Vừa nôn nóng, vừa bất an, Hàn Phi phải mất một thời gian khá lâu mới bình tĩnh lại được. Ngồi xổm trước cửa phòng 1091, hắn nhận ra bức ảnh người không mặt trong khung hình đã hoàn toàn biến thành hình dạng của hắn ở thời điểm hiện tại


“Không thành vấn đề, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là mình có thể đi ngay. Mình sẽ làm được thôi mà.” Hàn Phi nhìn chằm chằm vào bức ảnh của chính mình; hắn ở trong ảnh đang cười rất vui vẻ. Cơ bản thì, chính bản thân hắn đã không cười như thế trong một thời gian rất lâu rồi.


“Trong thế giới tầng sâu này, các nhiệm vụ thông thường có độ khó thấp nhất, tiếp theo là các nhiệm vụ ẩn, sau đó mới là các nhiệm vụ cấp độ người quản lý. Một khi nhận nhiệm vụ của người quản lý, người chơi sẽ rơi vào trạng thái bất thường. Có vẻ như nhiệm vụ của người quản lý mới chính là nhiệm vụ cốt lõi trong toàn bộ hệ thống nhiệm vụ của thế giới tầng sâu vậy!


Nếu có thể hoàn thành một nhiệm vụ như vậy, chắc chắn mình sẽ có thể hiểu rõ hơn về toàn bộ thế giới tầng sâu này.”
Cái gì cũng có mặt tốt và mặt xấu, thế nên Hàn Phi cũng không mù quáng thất vọng, biết rõ lợi ích và rủi ro luôn song hành cùng nhau.