Trò Chơi Luân Hồi

Chương 78: Một Đám Sắc Nữ

Nhóm người tiến đến gần lều lớn trung tâm thì thấy hơn mười tên nam nữ đang nhàn nhã ngồi quây tròn bên trong tán gẫu với nhau.
Xem bọn họ thần sắc thoải mái như vậy, chắc hẳn cũng giống như Tuyết Ny, đều là đệ tử của Già Nam học viện.


Phía bên ngoài lều lớn, có hơn hai mươi tên nam nữ trẻ tuổi lại phải ngồi trên mặt đất, chịu đựng ánh nắng chói chang từ mặt trời tỏa ra.


Mặc dù nhiệt độ cao khiến cho khuôn mặt mồ hôi chảy ròng ròng bất quá thần sắc bọn họ vẫn tràn ngập câu nệ, nhìn dáng vẻ có lẽ là tân sinh vừa mới thông qua khảo nghiệm.


Trong lều lớn, mấy nữ sinh đang tán dóc, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thấy đám người Tiêu Ngọc chậm rãi đi tới, khuôn mặt liền hiện lên vẻ kinh hỉ.


Một đám nữ nhân cười hì hì bước đến vây lấy Tiêu Ngọc. Bất quá khi thấy nàng đang ôm chặt cánh tay một nam nhân, mà cái tên nam nhân đó một tay khác còn đang ôm eo Tuyết Ny, ai nấy miệng há to đến mức có thể nhét một quả trứng gà vào bên trong....


_ Đây là ai nha? Đẹp trai quá đi! Ngọc nhi, ngươi không định giới thiệu với bọn ta một chút sao?
Đám nữ sinh nhìn thấy Tiêu Lệ ai nấy đều hiện lên vẻ mê trai, hai mắt long lanh lôi kéo Tiêu Ngọc hưng phấn hỏi, có mấy nàng còn len lén nháy mắt với Tiêu Lệ.




_ Ta là Tiêu Lệ, phu quân tương lai của Ngọc nhi, các nàng là bằng hữu của nàng ấy à?
Tiêu Lệ buông Tiêu Ngọc và Tuyết Ny ra, đối với chúng nữ si mê hoàn toàn không có chút phản ứng. Không phải là bọn họ không xinh đẹp mà là so với tiêu chuẩn của hắn còn kém không ít.


Tiêu Lệ hiện giờ hậu cung đông đảo, bởi vậy cũng không cần thiết tùy tiện thu thêm nữ nhân. Trừ phi là người đó có điểm gì đặc biệt khiến hắn hứng thú.


_ Um... chúng ta là bạn tốt! Nói vậy huynh chính là Tiêu Lệ ca ca mà Ngọc nhi hay nhắc tới rồi. Huynh không biết đâu, Ngọc nhi ở học viện chúng ta nhân duyên vô cùng tốt, người theo đuổi rất nhiều. Thế nhưng nàng suốt ngày trong miệng chỉ có Tiêu Lệ ca ca của nàng thôi. Bất quá... huynh anh tuấn như vậy, Ngọc nhi chết mê chết mệt cũng đúng...


Mấy thiếu nữ vui vẻ đem Tiêu Ngọc vây lại, ríu ra ríu rít cười đùa không ngớt nói. Nhìn thần sắc kinh hỉ của các nàng, có thể thấy Tiêu Ngọc ở Già Nam học viện quan hệ với mọi người quả thực vô cùng tốt.
_ Vậy sao, vậy thì phải cảm ơn các nàng đã chăm sóc cho Ngọc nhi rồi!


Tiêu Lệ cười cười nói.
_ Ngọc nhi, hai tháng không gặp, ngươi đầy đặn lên thật nhiều nha! Nên thành thật một chút, có phải hay không được vị soái ca này… Hmm...?


Một thiếu nữ khuôn mặt tú lệ, bàn tay len lén mò tới sờ hai quả đào tiên trước ngực Tiêu Ngọc, sau đó bóp mạnh một cái trêu chọc hỏi.
Đứng bên cạnh, Tiêu Lệ bất đắc dĩ khẽ thở dài, bằng hữu của Ngọc nhi như thế nào đều là sắc nữ vậy...
_ Biến, ɖâʍ nữ! Mau dừng lại cho ta.


Khuôn mặt tươi cười có chút ửng đỏ, Tiêu Ngọc vội vàng đem nữ tử trong lòng đẩy ra. Nhìn thấy nàng ta lại chuẩn bị tiến lên, Tiêu Ngọc vội vã lùi về phía sau lưng Tiêu Lệ trốn tránh.
Mọi người cùng nhau cười nói vui vẻ, Tiêu Ngọc cũng nhân đó giới thiệu những người còn lại.


Chúng sắc nữ nhìn thấy hai tiểu mỹ nhân xinh đẹp Tiêu Huân Nhi và Tiêu Mị thì lại môt lần nữa xúm lại trêu chọc khiến hai nàng mặt đỏ tới tận mang tai. Về phần hai tên nam nhân Tiêu Ninh, Tiêu Viêm thì mặc nhiên bị bọn họ bỏ qua, chỉ có thể âm thầm cười khổ.
_ Ngọc nhi... đã lâu không gặp a!


Giữa lúc mọi người còn đang trò chuyện hăng say, thanh âm một nam tử đột ngột vang lên.
Nghe thanh âm này, mọi người khẽ quay đầu lại liền thấy một thanh niên một quần áo trắng muốt, khuông mặt tươi cười đang từ từ tiến vào.


Thanh niên này bộ dáng rất tuấn tú, là nam đệ tử có thực lực cực mạnh trong đội ngũ chiêu sinh lần này, tu vi đã đạt tới thất tinh Đấu Giả. Không ít nữ sinh trong đội đối với vị học trưởng thực lực mạnh mẽ lại anh tuấn ôn hòa này đều đem lòng hảo cảm.


_ Lâm Nam, đã lâu không gặp! Còn nữa, đừng gọi ta là Ngọc nhi, ta với ngươi cũng không có thân quen như vậy!
Tiêu Ngọc vẻ mặt bình thản, khẽ xoay người lại. Tay ngọc của nàng vẫn khoát lấy tay Tiêu Lệ, đối với người thanh niên vừa tiến vào hờ hững nói.


Tên này là một trong những kẻ theo đuổi nàng dai dẳng nhất ở Già Nam học viện.
_ Ha ha... mấy người này là nàng mang đến sao?


Gật gật đầu tươi cười, thanh niên được xưng là Lâm Nam chậm rãi tiến đến mỉm cười hỏi. Ánh mắt hắn dường như tùy ý nhìn về phía cánh tay hai người, trong khóe mắt mờ mịt hiện lên hàn ý cùng lửa giận.
_ Ừm... Ta dẫn bọn họ lại đây trắc nghiệm!


Tùy ý gật gật đầu, Tiêu Ngọc lại một lần nữa đem Tiêu Lệ, Tiêu Viêm, Tiêu Huân Nhi, Tiêu Ninh, Tiêu Mị mấy người qua loa giới thiệu, khẽ cười xã giao nói.


_ Như vậy a... Vừa đúng lúc, Nhược Lâm đạo sư vừa cấp cho ta một khối trắc nghiệm thủy tinh, để bọn họ thử đi! Trắc nghiệm thủy tinh này hoàn toàn giống với trắc nghiệm thủy tinh bên trong thông đạo, nếu không muốn lấy của ta thử thì phải đợi một lát nữa mới được.


Cười gật gật đầu, Lâm Nam từ trong ngực móc ra một quả cầu thủy tinh màu đỏ to bằng một nắm tay, giơ giơ lên cười nói.
Nghe vậy Tiêu Ngọc thoáng chần chờ một lúc mới hơi gật đầu, quay lại đối với đám người Tiêu Viêm ôn nhu giải thích.


_ Trắc nghiệm thủy tinh này rất đơn giản. Chỉ cần thực lực của ngươi đạt tới bát đoạn đấu khí, nó sẽ tự động tỏa sáng. Như vậy, các ngươi sẽ thông qua kiểm tra, các ngươi cứ tùy ý thử đi...