Trở Thành Bé Cưng Của Phản Diện Cố Chấp

Chương 57

Ở lâu trong bóng tối khiến người ta vô cùng mẫn cảm.
Giây phút này Khương Diễm cảm nhận được đầu ngón tay thiếu nữ chạm vào cúc áo sơ mi vang lên tiếng động rất nhỏ, còn cả hương thơm ngọt ngào chỉ thuộc về cô, giống như lẫn cả hương vị của trái cây dần tiến vào trong chóp mũi.


Mặc dù bây giờ anh không nhìn thấy gì cả, nhưng vẫn có thể mường tượng được hình ảnh trước, làn da thiếu nữ trắng mịn như tuyết, xương quai xanh xinh đẹp, vòng eo nhỏ tinh tế.
Cảnh tượng như vậy từng xuất hiện vô vàn lần trong giấc mộng của anh, thiếu nữ nằm trong lòng anh, mềm mại không có chút khoảng cách.


Trong giấc mộng, anh không thể khống chế nổi lý trí, đành phải để mặc cho mãnh thú nơi đáy lòng muốn làm gì thì làm.
Mà trong hiện thực… nhất là bây giờ, anh thậm chí còn không có cách nào để nhìn thấy cô.


Cả người Khương Diễm nóng như lửa đốt, dây thần kinh như căng hết lên, hầu kết chuyển động đè cổ tay cô lại, giọng nói trầm thấp khàn khàn, “Mông Mông, đừng nghịch nữa.”
Thiếu niên mím chặt môi, khóe mắt hơi đỏ vô cùng rõ ràng.


Nhiệt độ lòng bàn tay anh vô cùng nóng bỏng, chạm vào da thịt Mạnh Nịnh khiến cô mờ mịt chớp mắt.
Cô còn chưa làm gì mà?
Vừa rồi cô chỉ cảm thấy anh thật đẹp, muốn chăm sóc anh một chút mà thôi.
Cho nên, Khương Diễm nghĩ gì vậy?
… Cho rằng, cô muốn làm… cái đó với anh sao?


Trong nháy mắt, mặt Mạnh Nịnh đỏ lên, mau chóng rút tay về, nhẹ giọng nói, “Em ra ngoài trước.”
Nói xong, cô chạy thật nhanh ra ngoài, đóng cửa lại, lưng dựa vào tường dùng tay che đi hai má.




Tuy rằng không nhìn thấy rõ, nhưng năng lực của Khương Diễm vẫn mạnh mẽ như cũ, anh tắm rất nhanh, sau đó một mình tự ra khỏi phòng tắm.
Mạnh Nịnh còn đợi anh ở cửa, thấy anh đi ra, lại dẫn anh tới giường ngồi xuống.


Cô cầm lấy máy sấy ở một bên, cắm điện vào, quỳ bên giường giúp anh sấy tóc, lại lấy quần áo trong rương hành lý ra đặt bên cạnh anh, sau đó cũng cầm váy ngủ vào phòng tắm.


Mạnh Nịnh còn chưa mở vòi hoa sen đã nghe thấy tiếng mưa bên ngoài, gió lớn thổi hạt mưa đập mạnh vào cửa thủy tinh, tiếng sấm vang lên đùng đùng.


Cô rất sợ sấm sét, vội vàng tắm gội thật nhanh, vừa mặc váy ngủ lên người, đèn trong phòng tắm đột nhiên nhấp nháy vài cái rồi vụt tắt, trước mặt tối đen như mực.


Mạnh Nịnh bị dọa sợ, tim đập thình thịch không ngừng, ngay sau đó giọng nói của Khương Diễm truyền tới, vô cùng quan tâm, “Mông Mông?”
Giọng nói của anh trong bóng đêm khiến cô vô cùng an tâm, Mạnh Nịnh lên tiếng, “Bị mất điện, em không sao.”


Dừng một chút, cô khẽ cắn môi, “Em chỉ có chút sợ hãi…”
Còn cảm thấy rất khổ sở.
“Anh ở đây, đừng sợ.”
“Ừm, em biết rồi.”
Khóe môi Mạnh Nịnh cong cong, nước mắt lại trào ra.


Cô không biết phải mạnh mẽ như thế nào mới có thể khiến Khương Diễm biểu hiện được như lúc này, rõ ràng là anh không nhìn thấy cái gì.


Người bình thường đột nhiên không nhìn thấy gì nhất định sẽ sụp đổ, tuyệt vọng, điên cuồng, sợ hãi, giống như cô vừa rồi vậy, không có chút tâm lý chuẩn bị nào cả.


Mà Khương Diễm, anh luôn luôn trầm mặc, ẩn nhẫn, kiên cường, khi ở bên cạnh cô, lúc nào dáng vẻ của anh cũng là không có chuyện gì cả.
Nhưng cô đối xử với anh không tốt chút nào, cô còn từng bắt nạt anh.
Từ đầu tới cuối, người yếu đuối vẫn luôn là cô.


Thiếu nữ ôm cánh tay đứng trên gạch men lạnh lẽo, mặt chôn ở giữa đầu gối, cổ họng phát ra tiếng nức nở khe khẽ.
Thính giác Khương Diễm vô cùng mẫn cảm, anh nhíu mày, “Bây giờ anh vào được không?”
Mạnh Nịnh vội lau nước mắt đứng dậy, lục lọi trong bóng tối đi tới kéo cửa ra, ôm chặt lấy anh.


Nước mắt cô thấm ướt áo anh, giọng nói khàn khàn, “Khương Diễm, có phải anh là đồ ngốc không, vì sao lại đối xử tốt với em như vậy chứ?”
Khương Diễm không nói gì, chỉ vươn tay vỗ nhẹ tấm lưng của cô giống như an ủi.
Anh không ngốc, là ánh trăng nhỏ của anh quá ngốc.


Tất cả mọi chuyện anh làm, chỉ đơn giản là muốn cột chặt cô lại bên mình, muốn cô hoàn toàn thuộc về mình mà thôi.
*
Mạnh Nịnh ở nước ngoài với Khương Diễm hai ngày, sau đó quay về đại học A nộp giấy báo nhập học.


Ký túc xá đại học A có bốn người, lúc nhận phòng, cô là người đến muộn nhất, ba người kia đã tới, còn dọn dẹp tất cả xong xuôi.
Nhìn thấy Mạnh Nịnh một mình xách hành lý đi vào, cũng không có người nhà theo sau, các cô đều cùng nhau giúp Mạnh Nịnh thu xếp, dọn dẹp.


Mạnh Nịnh ngượng ngùng, đưa cho mỗi người một tờ giấy ướt, chính mình cũng lau mồ hôi trên mặt, giọng nói mềm mại, “Tớ mời các cậu ăn trưa nhé?”


Trên người thiếu nữ mặc toàn hàng hiệu, vừa nhìn đã biết là con nhà giàu, hơn nữa nhà ăn đại học cũng không đắt bao nhiêu, mọi người cũng không từ chối, khóa cửa rồi cùng nhau xuống dưới.
Trên đường tới nhà ăn, Mạnh Nịnh nói chuyện với bọn họ, biết được tên và quê hương của nhau.


Bọn họ cũng biết cô tới từ Nam Thành.
Sài Tử Hàm cảm thán một tiếng, “Quả nhiên là soái ca thì tới từ đế đô, mỹ nữ thì tới từ vùng sông nước Giang Nam mà.”
Mạnh Nịnh nhẹ nhàng ồ một tiếng, “Còn có thể nói như vậy sao?”


Minh Tĩnh cười trả lời cô, “Chính cậu ấy tự chế đó, cậu cứ mặc kệ cậu ấy đi…”
Lời chưa dứt, Sài Tử Hàm đã hưng phấn lên tiếng, “Chị em, hướng chín giờ, mau nhìn, chính là tân nam thần đại học A, bây giờ còn đang xếp hàng ăn món cay Tứ Xuyên kìa!” 


Mạnh Nịnh theo hướng cô chỉ nhìn qua, phát hiện tân nam thần lại vô cùng quen mắt, theo bản năng ho nhẹ một tiếng.
Bây giờ cô nhìn thấy Tống Tinh Thần lập tức cảm thấy xấu hổ, rất rất xấu hổ.


Bạn cùng phòng không phát hiện sự khác thường của cô, dù sao hôm nay cũng đã thương lượng với nhau sẽ ăn món cay Tứ Xuyên rồi.


Mạnh Nịnh nghĩ ngợi một chút rồi nói, “Tớ cũng không phải người có thể ăn được cay, hay là như này, tớ đưa thẻ cho các cậu, các cậu đi lấy đồ trước được không?”


Không đợi bọn họ gật đầu, cô đã nhét thẻ cơm của mình vào trong tay Minh Tĩnh, sau đó xoay người muốn tìm một nơi vắng vẻ để ngồi.
Tống Tinh Thần ‘hừ’ một tiếng, đứng từ xa nhìn cô, “Bạn học Mạnh, cậu thấy tôi không chào hỏi thì thôi, còn chạy cái gì?”
Mạnh Nịnh, “…”


Cô quay đầu, kiên trì chào hỏi, “Bạn học Tống, xin chào.”
Tống Tinh Thần đi tới, “Ba người bọn họ là bạn cùng phòng của cậu? Hay là như này, các cậu muốn ăn gì, tôi mời.”
Hai mắt Sài Tử Hàm sáng rực lên, “Oaaa, các cậu quen nhau.”


Tống Tinh Thần gật đầu, “Tôi và bạn học Mạnh là bạn cấp ba, sau này nhờ các cậu chăm sóc cậu ấy rồi.”
“Đương nhiên, đương nhiên.”
Sài Tử Hàm nhìn về phía Mạnh Nịnh, trên mặt viết rõ ‘Quan hệ giữa hai người không đơn giản như vậy!’
“…”


Mạnh Nịnh cố gắng duy trì nụ cười xã giao, “Phải, hồi cấp ba, cậu ấy và bạn trai tớ học cùng lớp.”
Sài Tử Hàm mở to hai mắt, “Cậu có bạn trai? Tiểu Nịnh Mông, cậu yêu sớm à”
Mạnh Nịnh, “…”
Nhà ăn nhiều người như vậy, cũng không cần nói lớn hai chữ yêu sớm như vậy đâu.


Hai người còn lại cũng giật mình, Mạnh Nịnh giống như con nhà người ta trong miệng người lớn, giống như học sinh ngoan ngoãn, lại không nghĩ tới cô học cấp ba mà đã yêu đương.
Sài Tử Hàm nghiêm túc suy tư trong chốc lát rồi hỏi, “Vậy có phải bạn trai cậu còn đẹp trai hơn cậu ấy rất nhiều lần không?”


Mặc dù là câu hỏi nghi vấn, nhưng giọng điệu lại vô cùng chắc chắn.
Tống Tinh Thần nghe vậy, mặt lập tức đen đi.
Mạnh Nịnh nhịn cười, nghiêm túc gật đầu, “Ừm, cậu nói đúng.”
*
Sau khi tân sinh viên báo danh xong sẽ phải nghe đủ loại tọa đàm, cũng phải chuẩn bị cho kì quân sự.


Tháng 8 nóng bức, không tới vài ngày mọi người đã bị phơi đến đen đi, khổ không thể tả, ngày ngày trông ngóng trời mưa.
Nhưng mãi cho tới khi kết thúc đợt quân sự trước một ngày, Thủ Thành cũng không có nổi một giọt mưa.


Mà ngày đó, cũng là ngày Khương Diễm phẫu thuật, Mạnh Nịnh cũng vì vậy mà tinh thần không yên.
Chạng vạng cuối ngày kết thúc kì quân sự, trong tay cô nắm chặt vé máy bay, cầm điện thoại gọi cho Khương Diễm.
“Khương Diễm.”
“Ừm?”


Mạnh Nịnh ra vẻ nhẹ nhàng, “Ngày mai anh phẫu thuật rồi, tối nay phải nghỉ ngơi thật tốt đó.”
Khương Diễm thấp giọng đáp lại, “Ừm, đã biết.”
Dừng một chút, anh hỏi, “Còn muốn nói gì với anh không?”


Trầm mặc vài giây, Mạnh Nịnh nhỏ giọng hỏi, “Khương Diễm, anh sợ không? Thật sự không muốn em đi cùng sao?”
“Không sợ hãi, thật sự không cần.”
Cô đến, anh sẽ càng sợ hơn.
Sợ sẽ không thể nhìn thấy mặt cô nữa, như vậy anh sẽ đau khổ đến thế nào.


Hôm nay cô không nói nhớ anh, Khương Diễm đành hỏi tiếp, “Ăn cơm tối chưa?”
Mạnh Nịnh lắc đầu, “Vẫn chưa.”
Khương Diễm dịu dàng nói, “Vậy ăn đi, đừng để mình bị đói.”
Miệng Mạnh Nịnh nói ừ, nhưng vẫn không tắt điện thoại.


Hai bên im lặng, chỉ truyền tới tiếng hít thở của đối phương.
Hồi lâu sau, Khương Diễm trầm thấp gọi tên cô, “Mạnh Nịnh.”
Mí mắt cô run rẩy, “Em đây.”
Anh thấp giọng hỏi, “Anh thật sự đối xử tốt với em sao?”


Mạnh Nịnh cong môi, “Đúng vậy, trên thế giới này không ai đối xử tốt với em bằng anh.”
“Cho nên, sau này em cũng sẽ đối xử với anh thật tốt, tốt gấp bội lần.”


Thiếu niên khẽ cười một tiếng, giọng nói dịu dàng của cô lại truyền tới, vô cùng trịnh trọng nghiêm túc, “Cho nên, đừng sợ, Khương Diễm, em sẽ luôn ở bên anh.”
Kể cả khi mắt anh không nhìn thấy, em cũng sẽ vĩnh viễn ở bên anh.
Đây là em nợ anh, cũng là em cam tâm tình nguyện.