Trong Show Tống Nghệ Kinh Dị Debut Vị Trí Center

Chương 56: 《 Công Ty Dọn Dẹp Dị Thường》(10)

[Ha ha ha ha ha ha ]
[Tui đây chính là lần đầu tiên thấy Chu hải vương cạn lời đến vậy nà]
[Quý ngài đáng iu thật chứ! Thật có lỗi với Tần Nguyên, Thần Sông cùng bác sĩ mà nhưng vẫn điên cuồng bò tường, cổ phiếu của quý ngài tui nhất định phải nhập!]


[Chu Chu nhanh đùa bỡn quý ngài đê! Tui không kém lưu lượng đâu! Đã chuẩn bị tốt rồi]
Tạ Tiểu Chu cũng coi như là khách mời thâm niên trong tiết mục âm phủ này. Cậu ở trong các loại chương trình mà biểu diễn, cũng gặp các BOSS có tính tình khác nhau.


Trong đó có lạnh nhạt lại không hiểu chuyện đời Tần Nguyên, thiện lương cùng tà ác một thể Thần Sông, còn có bác sĩ điên cuồng mà cố chấp.
Có thể nói, mặc kệ là dạng BOSS gì, Tạ Tiểu Chu đều có thể ở trước mặt bọn họ diễn trò.


Nhưng là, giống quý ngài không theo lý mà ra bài vẫn là lần đầu tiên.
Toàn tự động công lược mình.
Tôi tự công lược chính mình.
Tạ Tiểu Chu thật sự rất muốn hỏi một câu: Tiên sinh, anh có thể có tôn nghiêm của BOSS chút xíu đi được không?


Cái từ đùa bỡn này là thứ có thể tùy tiện nói bậy được sao? Vẫn là cảm thấy nghe rất kỳ lạ, vẻ mặt không thể thông qua xét duyệt, giây tiếp theo liền phải bày ra bộ dáng hài hòa.


Tạ Tiểu Chu quyết định đem tất cả hiểu lầm phát sinh đều giải thích rõ ràng: "Tiên sinh, cái từ đùa bỡn này ý không được hay cho lắm."
Nhưng quý ngài lại vẫn chấp mê bất ngộ: "Tôi cảm thấy rất tốt mà."




Dựa theo cách nói vừa rồi của nhân loại kia, Tạ Tiểu Chu đã từng đùa bỡn cảm tình rất nhiều tồn tại, cái đó rất nhiều, lớn hơn hoặc bằng ba.
Nếu nhiều tồn tại như vậy đều nguyện ý bị đùa bỡn, vậy quý ngài cũng muốn được đối đãi như vậy.
Tạ Tiểu Chu: "Không phải......"


Tiên sinh hiểu rõ: "Cậu không muốn đùa bỡn tôi? Cũng không muốn chơi tôi?" Hắn thậm chí còn có chút ít ủy khuất, "Nhưng mà, đối với suy nghĩ của nhân loại các cậu, ngoại hình của tôi chính là một loại cá. Cậu là hải vương, phải nuôi tôi mới đúng chứ."
Tạ Tiểu Chu: "......"
Xong rồi.


Cái này thật sự giải thích không rõ ràng lắm.
Tạ Tiểu Chu rất muốn đem tên Thẩm Bạch Khê kia đánh một trận ra trò, ai bảo anh ta nói mấy từ kỳ kỳ quái quái với quý ngài làm gì chứ?


Tạ Tiểu Chu cố nhịn tay đỡ trán, mở miệng nói: "Thật ra tôi không phải hải vương, cũng không có đùa bỡn người khác." Cậu dừng một chút, lại bỏ thêm một cái từ, "...... Cảm tình."
Nghe như vật có thể bình thường một chút.
Quý ngài có chút khó hiểu: "Là sao?"


Rõ ràng những cái tồn tại đó đều có cảm tình với Tạ Tiểu Chu, hay là nói, sao có thể tự đem lực lượng của mình chia ra tình nguyện đưa cho Tạ Tiểu Chu chứ?
Trong mắt quý ngài, đây chính là "Cảm tình".
Nhưng Tạ Tiểu Chu lại nói, cậu không có đùa bỡn cảm tình của người khác.


Quý ngài có chút hoang mang.
Xúc tua giấu ở trong túi Tạ Tiểu Chu đem chính mình quấn thành cái nơ bướm, muốn cởi ra, lại thế nào cũng không cởi được.
"Bọn họ......" Quý ngài có nghi hoặc liền hỏi, "Không phải có tình cảm với cậu sao?"


Tạ Tiểu Chu cảm thấy, không nên để quý ngài lại tiếp thu thêm mấy kiến thức kì quái nữa, phải đem hắn bẻ về, đỡ phải luôn bị hỏi một ít vấn đề kỳ quái.
Cảm giác dạy hư bạn nhỏ, vẫn làm người có chút tội lỗi kì quái.


"Khụ......" Tạ Tiểu Chu bước qua dây đằngtrên mặt đất, nghĩ kỹ một chút, nói, "Kỳ thật người đối người cảm tình có rất nhiều, không chỉ là yêu."
Quý ngài thật vất vả mới cởi được xúc tua, lại lâm vào vấn đề mới: "?"


Tạ Tiểu Chu hướng dẫn từng bước: "Ngoại trừ tình yêu bên ngoài ra, còn có tình thân, hữu nghị......"
Quý ngài có chút hiểu rồi.
Mấy từ này hắn đều đã đọc được trong sách


Chỉ là từ khi quý ngài ra đời tới nay, vẫn luôn ngủ say ở bên trong biển sâu, không có người thân, cũng không có bạn bè.
Mấy thứ này cũng khiến hắn không thể cảm nhân được tình cảm.
Xúc tua cong cong, lộ ra vẻ suy tư: "Vậy cậu cùng bọn họ..."


Tạ Tiểu Chu chém đinh chặt sắt mà nói: "Chúng tôi chỉ là bạn bè thân thiết, đều là do anh hiểu lầm."
[Tần Nguyên:?]
[ Thần Sông & Tà Thần:?]
[Bác sĩ:?]
[ Quý ngài:?]
[Quý ngài: Tuy rằng không biết bọn họ đang làm cái gì, nhưng bọn họ đều có dấu chấm hỏi, tôi cũng phải có một cái nhể.]


Xúc tu vặn vẹo: "?"
Bạn bè.
Cái từ này quý ngài biết, là dùng để hình dung ra một người mình có giao tình.
Chính là, quý ngài lại không cảm thấy Tạ Tiểu Chu cùng bọn họ là bạn bè.


Quý ngài có thể "Nhìn thấy" tất cả của thành phố này, thấy rõ lòng người cùng cảm nhận về một số thứ.
Hắn nói: "Nhưng, tồn tại ở trường học, hắn cho rằng cậu là người hắn thích."
Tạ Tiểu Chu: "......"
Cái này là Tần Nguyên.


Quý ngài nói: "Tồn tại xuất hiện trong mặt biển, muốn cậu là tân nương của hắn."
Tạ Tiểu Chu: "......"
Cái này là Thần Sông.
Quý ngài tiếp tục hỏi: "Còn có một tồn tại khác không xuất hiện, cho rằng cậu là hoa hồng nhỏ của hắn."
Tạ Tiểu Chu: "......"
Này là bác sĩ.


Quý ngài cực kỳ chân thành mà khích lệ nói: "Cho nên, tôi cảm thấy cậu rất lợi hại, có thể đùa bỡn nhiều tồn tại như vậy." Hắn lại hỏi, "Nhiều thêm tôi cũng không được sao?"
Tạ Tiểu Chu: Trọng điểm là chuyện này sao.


Cậu quyết định lại cứu giúp tam quan của quý ngài một chút, đưa ra một phương pháp thuyết minh dễ hiểu: "Quý ngài, anh từng xem TV hoặc là phim ảnh chưa?"
Quý ngài gật đầu: "Rồi."
Quý ngài cảm thấy nhân loại chính là một chủng tộc rất thú vị.


Nhân loại đời ngắn lại yếu ớt, một ít bệnh tật nho nhỏ cũng đủ để lấy luôn cái mạng của bọn họ, nhưng bọn họ lại tràn ngập trí tưởng tượng, sáng tạo ra đủ loại đồ vật.
Quý ngài thích xem nhân loại trong phim trên TV, cũng rất thích từ chỗ bọn họ học ra một ít thứ.


Tạ Tiểu Chu: "Tôi cùng bọn họ...... Cũng giống như mấy cái tiết mục trên TV vậy, tất cả đều là diễn kịch hết, không phải thật. Kết thúc quay chụp xong liền sẽ không còn gì hết."
Quý ngài cái hiểu cái không, cảm thấy lời này của Tạ Tiểu Chu có hơi ảo diệu.
TV, cái này quý ngài biết.


Diễn kịch, quý ngài không rõ lắm.
Hơn nữa quý ngài cũng không cảm thấy đây đều là từ diễn xuất mà ra. Những sự tồn tại đó rõ ràng chính là rất —— để ý, từ đó gọi là để ý, bọn họ rất để ý Tạ Tiểu Chu.


Nhưng lại không giống Tạ Tiểu Chu nói, những tồn tại đó vẫn luôn bảo vệ cậu ấy, giúp đỡ cậu ấy, hơn nữa lại cũng không cần báo đáp.
Nếu không phải thích, thì sao lại cần làm vậy?


Tạ Tiểu Chu nói: "Tiết mục trong TV là một chuyện, sau khi kết thúc quay chụp lại là một chuyện khác, tôi cũng không hải vương, cũng sẽ không thể thích nhiều người như vậy."
[Tôi không phải bạch liên hoa, chỉ là lòng tôi tan nát thành vô số mảnh, yêu rất nhiều người thôi ]


[Nếu lời Chu Chu nói là sự thật, vậy cậu ấy chính là hải vương không có tâm]


[Vậy không phải sẽ mang theo rất nhiều tình cảm sao.jpg]


[Não yêu ai thì quan tâm làm gì? Chỉ có Chu Chu vẫn luôn bình tĩnh lại vô tình mới có nghĩa chứ!]
Quý ngài có chút mơ hồ, nỗ lực tiêu hóa tất cả, như nghĩ cái gì mà cảm thán một tiếng: "Là vậy sao......"


Tạ Tiểu Chu còn tưởng quý ngài nghe hiểu lời cậu nói, thở dài nhẹ nhõm một hơi —— chuyện diễn kịch, sao có thể xem như đùa bỡn tình cảm chứ?


Đối với diễn viên chuyên nghiệp mà nói, một đoàn phim diễn một nhân vật, chẳng lẽ bên này vừa mới diễn xong cốt truyện yêu đương, bên kia lại không thể diễn lại sao?
Đối với Tạ Tiểu Chu mà nói, lúc này mới không phải hải vương, chỉ là chuyên nghiệp thôi!


Cái gì mà đùa bỡn tình cảm người khác?
Đều là chuyện không có thật!
Cần phải sửa đúng, miễn cho quý ngài lại hiểu lầm lần nữa.
Quý ngài lâm vào cơn tự hỏi, xúc tua nho nhỏ lại rối hết cả lên.
***


Sau khi giải quyếtxong nghi hoặc nhỏ của quý ngài, Tạ Tiểu Chu lại lần nữa bôn ba trong rừng cây, đi tới đi lui, trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một rừng mưa nhiệt đới.


Này vốn dĩ chỉ là nhà triển lãm rừng cây nhiệt đới, nhưng vào lúc này đây, xem xét đên thực vật điên cuồng sinh trưởng bên trong, đem vách tường bên ngoài cùng kính pha lê trên cao đều bị mở ra, dây đằng quấn quanh cột thép, rễ cây dưới lớp xi măng đâm thủng chui ra.


Một màn này cứ như cảnh tượng trong phim khoa học viễn tưởng vậy.
Tạ Tiểu Chu ngừng lại, bụi cây bụi cỏ sinh trưởng đến quá mức tươi tốt xẹt qua cẳng chân cậu, phát ra tiếng vang sàn sạt.


Cậu vừa ngẩng đầu ước chừng cây cọ cao đến mười tầng lầu kia, liền nghe được quý ngài mở miệng: "Gia hỏa kia chốn ở chỗ này, tôi trốn rồi, nó liền không cảm nhận được tôi."


Vừa dứt lời, Tạ Tiểu Chu liền phát hiện thực vật chung quanh xuất hiện biến hóa kỳ dị, lá cây chúng nó, mạch lạc cùng bộ rễ đều xuất hiện ánh sáng nhạt trong suốt.
Trong bối cảnh có nhiều sắc xanh là phông nền, một đám ánh sáng xuất hiện, như đuôi đom đóm, phiêu phù trong rừng cây.


Thoạt nhìn tất cả đều rất giống truyện cổ tích, nhưng sau lớp màn mỹ lệ thường chính là chân tướng tàn nhẫn nhất.
Dưới ánh sáng hư ảo, sinh mệnh khắp vườn cây đều không ngừng bị hấp thụ, đến khi khô cằn mới dừng lại.


Tạ Tiểu Chu cảm giác được trận gió ướt át thổi qua mặt, cúi đầu vừa thấy, làn da của chính mình cũng xuất hiện vầng sáng giống đám thực vật kia.
Theo sau, trong tầm mắt xuất hiện một quầng sáng lớn hơn. Những quầng sáng đó tràn ngập sinh mệnh, ở không ngừng mấp máy, bay lên.


Tinh thần Tạ Tiểu Chu hoảng hốt một chút, như trong nháy mắt kia, thân thể cậu bị cắm một ống hút, lại có thứ gì đó không ngừng hấp thu sinh mệnh trong cơ thể.
Nhưng loại trạng thái này chỉ xuất hiện trong chốc lát.
"Cùm cụp" một tiếng.


Tạ Tiểu Chu mở cái nắp của đồng hồ quả quýt ra, kim đồng hồ bên trong cùng kim phút ngừng chuyển động —— thời gian trên người cậu bị tạm dừng ở giờ khắc này, sẽ không có bất cứ thứ gì xảy ra.


Sau khi từ đây tỉnh ráo lại, Tạ Tiểu Chu lại nghe thấy quý ngài nói: "Nó đang ăn cơm, sau khi ăn cơm xong, nó sẽ trưởng thành......"
"Nó...... rất thích cậu."
Tuy rằng Tạ Tiểu Chu nhìn không ra biểu tình của quý ngài, nhưng có thể nghe ra được ngữ khí kiêu ngạo trong lời hắn nói: "Quả nhiên, tồn tại thích cậu rất nhiều."


Tạ Tiểu Chu:...... Cảm ơn, loại thích này tôi không cần. Hơn nữa, hình như cũng chẳng có gì đáng để kiêu ngạo nhỉ.
Quý ngài trầm ngâm một lát, nói: "Nó tới tìm cậu."


Nói xong mấy lời này, Tạ Tiểu Chu liền nhìn thấy thực vật nơi đây bắt đầu động đậy, sột sột soạt soạt —— chúng nó theo bản năng hướng về phía trước sinh trưởng, nhánh cây thẳng tắp mà giờ cao trong không trung, như đang đuổi theo thứ gì.
"Anh trai ——"


Không biết từ khi nào, một nhóc con tám chín tuổi đứng ở trước mặt Tạ Tiểu Chu, làn da trắng nõn nó, trên mặt có chút béo của trẻ con, đôi mắt như hắc diệu thạch, quay tròn mà nhìn chằm chằm Tạ Tiểu Chu.
"Anh trai, anh là tới tìm em sao?" Nhóc con thanh âm mềm mại, nghiêng đầu hỏi.


Tạ Tiểu Chu nhìn chằm chằm cậu nhóc một lát, suy ngẫm.
Đây là, nhóc con với mẹ cùng nhau xếp hàng ở cửa vườn.
Cho dù nhận ra, Tạ Tiểu Chu cũng không buông bỏ cảnh giác.


Phải biết rằng, ở trong tiết mục âm phủ này cái gì cũng đều có thể xảy ra, nếu cần thiết, cậu sẽ không tin tưởng bất cứ ai trong tiết mục làm gì.
Nhóc con thấy Tạ Tiểu Chu không trả lời, lại nói: "Anh trai, em cùng mẹ tách nhau, anh có thể tìm mẹ cho em không?"
Tạ Tiểu Chu rất muốn trả lời không thể.


Cảnh này nếu mà đặt ở trong phim kinh dị, kiểu gì cũng chính là cốt truyện tử vong.
Nhưng thanh âm vủa quý ngài lại vang vên tai cậu: "Qua đi. Nhân loại này chỉ là bị ký sinh thôi, phải tìm được bản thể của nó, mới có thể bắt nó lại."
Tạ Tiểu Chu lúc này mới gật đầu.


Nhóc con có vẻ rất vui, nhảy nhót đi lại trong rừng cây.
Tạ Tiểu Chu đi theo phía sau nó.
Một đường đi qua, lại đi tới hoa viên.
Trong hoa viên chỉ có vài cái cây, so với thực vật to lớn bên ngoài kia, nơi này rất có thể chỉ được gọi là mini.


Những cái cây đó nhìn rất tinh tế, tư thế cũng rất kì lạ, xiêu xiêu vẹo vẹo, rất giống thân người.
Trong hoa viên còn có một cái hố sâu, nhóc con ngồi xổm trước hố sâu, thúc giục nói: "Anh trai, mau tới đây, mẹ em rớt ở dưới."


Tạ Tiểu Chu đi đến chỗ nhóc con, lúc đi ngang qua thân cây, xoay đầu vừa thấy, phát hiện trên thân cây vậy mà lại có một con mắt gỗ.
Quý ngài nói bên tai Tạ Tiểu Chu: "Đây là thứ nó dùng để ăn nhân loại."


Tạ Tiểu Chu liếc mắt một cái, toàn bộ cây cối sinh động như thật, đều là vườn cây nhân loại. Môi cậu mấp máy một chút, hỏi: "Tiên sinh, đây rất cuộc là vật dị thường gì vậy."
Quý ngài: "Đây là...... Hình dạng của đàn tinh."
"Bùm" một tiếng.


Trong hố sâu phía trước, xuất hiện sương mù mờ mịt.


Sương mù kia cũng không có hình thể cố định, di chuyển khắp nơi, tản ra ánh sáng mờ ảo. Rất khó để dùng một từ đại biểu cho màu sắc của nó, đó là tồn tại mang hình thể không thể có trên thế giới, tràn ngập ánh sáng mê muội lòng người.


Lúc nhìn đến sương mù, chỗ huyệt Thái Dương của Tạ Tiểu Chu đau đến inh ỏi, thân thể không chịu khống chế, muốn đi vào trong sương mù.
Chỉ là cậu vừa mới bước được một bước, trên cổ tay liền cảm nhận được xúc cảm lạnh lẽo lại mềm mại, ngay sau đó, một thân ảnh cao lớn bao phủ lấy cậu.


Sương mù thiếu chút nữa đã đụng tới Tạ Tiểu Chu tan đi.
Quý ngài: "Tôi lại bảo vệ cậu, tôi chính là người nói được làm được."
Tạ Tiểu Chu nghiêng đầu, khóe mắt nhìn đến khuôn mặt hoàn mỹ của quý ngài, tràn đầy ý khích lệ.
...... Thật sự rất giống chó ngoan.
Không được.


Không thể nghĩ vậy được.
Sương mù di chuyển bên kia hình như là đã nhận ra nguy hiểm, điên cuồng mà to lớn lên. Chỉ trong nháy mắt, thảm thực vật trên mặt đất đều bị rút cạn màu sắc vốn có, trở nên trắng bệch.
Sinh cơ điêu tàn, vạn vật suy bại.


Nếu không phải Tạ Tiểu Chu dùng "Ký lục giả thời gian" khiến đồng hồ quả quýt dừng thời gian của mình lại, chắc giờ cũng đã bị hấp thụ sinh mệnh rồi.
Nhưng, cho dù sương mù giãy giụa thế nào, đều không thể trốn thoát lòng bàn tay của quý ngài.


Tạ Tiểu Chu vừa nhấc mắt, đã thấy chung quanh quý ngài cũng tràn ngập sương đen nồng đậm, phía dưới thỉnh thoảng còn chui ra vài cái xúc tua bạch tuộc.
Tạ Tiểu Chu linh cảm cao, khi nhìn đến bộ phận "Chân thật", có lẽ sẽ xuất hiện ảo tưởng, nhìn thấy một vài thứ điên cuồng vặn vẹo.


Nhưng cậu vừa thấy cái xúc tua kia, trong đầu hiện ra trăm loại cách làm bạch tuộc, ví như bạch tuộc viên nhỏ, mión xào bạch tuộc linh tinh.
Xúc tua quý ngài không rõ mà run rẩy một chút, gắt gao lùi vào trong sương đen.


Vườn cây Sao màu* còn chưa hoàn toàn trưởng thành, ở trước mặt quý ngài, căn bản không đáng nhắc tới.
Quý ngài duỗi tay một cái, liền đem cái cổ vô hình của Sao màu bóp ở trong tay, đợi cho sương đen tan đi, xuất hiện trước mặt chính là khuôn mặt không hề tỳ vết của quý ngài.


Tay phải hắn nắm lại, lòng bàn tay xuất hiện một thứ lơ lửng không có màu sắc, di chuyển qua lại, tản ánh sáng lộng lẫy mờ ảo.
【 Chúc mừng bạn, bạn đã thành công dọn dẹp dị thường, đang phán định, đây là vật dị thường cấp * 】
【Vật dị thường cấp*-***: Sao màu( chưa trưởng thành)


Tình hình cụ thể và tỉ mỉ: Đến từ hình dạng của đàn tinh, một giống loài từ chỗ sâu trong vũ trụ, không có hình thái cụ thể là sinh mệnh kỳ quái.


Phương thức cách ly:Không kiến nghị cách ly. Nếu muốn cách ly, xin hãy dùng từ trường để giam cầm nó, cùng với sử dụng ánh sáng lớn trong 24 giờ không bị gián đoạn chiếu xạ, trong năm km chung quanh dùng thép với bùn đất tưới, không được xuất hiện bất cứ sinh mệnh nào 】


Tiên sinh tiến lên một bước, đem tay phải đưa tới trước mặt Tạ Tiểu Chu: "Tặng cậu."
Trong mắt Tạ Tiểu Chu xuất hiện ảnh ngược của Sao màu, nhưng lại không duỗi tay nhận lấy.
Ầm...... Thứ này, quý ngài đụng phải không có việc gì, nhưng nếu gặp phải cậu, vạn nhất bị hút khô thì làm sao bây giờ?


Quý ngài đối diện với đôi mắt của Tạ Tiểu Chu, như là nhìn ra được băn khoăn trong lòng cậu: "Tôi đã xử lý qua rồi, không có nguy hiểm."
Nói, quý ngài hướng tới chỗ cầng gần Tạ Tiểu Chu một chút, duỗi tay nắm lấy vành tai cậu.


Tạ Tiểu Chu cảm nhận được vành tai bên trái truyền đến chút đau đớn, sau đó chính là lạnh lẽo.
Quý ngài buông lỏng tay ra, lui về phía sau một bước xem xét.


Tóc đen mềm mại, vành tai trắng nõn xuất hiện một cái khuyên tai, khuyên tai điểm xuyết một viên đá nho nhỏ, cục đá nửa trong suốt, bên trong sương mù mờ mịt lưu chuyển —— đó là hình thể của Sao màu.
Quý ngài nhìn chăm chú thiếu niên trước mặt đây.
Ở từ ngữ nhân loại, này phải nói......


"Rất đẹp." Quý ngài nghiêm túc mà nói.
[Chu Chu lại get thêm một cái trang sức]
[Tui nghi ngờ nếu cứ tiếp tục vậy mãi, Chu Chu chắc thành giá triển lãm trang sức luôn quá.]
[ lắc tay, vòng cổ, nhẫn, khuyên tai đều có, nhóm kế tiếp BOSS kia ơi, lựa chọn để lại cho các người không còn nhiều đâu]


[Chẳng phải còn có xích chân sao? Ngón tay còn có mười cái cũng được! Chớ sợ chớ sợ, còn rất nhiều nha!]
Tạ Tiểu Chu theo bản năng mà giơ tay nhéo vành tai: "Quý ngài......"
Cậu nói còn chưa nói xong, liền thấy quý ngài mở miệng trước: "Lời trước kia của cậu, tôi đã hiểu."
Tạ Tiểu Chu chớp mắt một cái.


Anh hiểu cái gì?
Quý ngài: "Kỳ thật cậu cùng những tồn tại đó chỉ là bạn bè."
Tạ Tiểu Chu gật gật đầu: "Ừm......"
Quý ngài: "Các cậu chỉ là đang diễn kịch."
Tạ Tiểu Chu: "Ừm ừm."
Quý ngài ngữ khí bình đạm: "Vậy tôi cũng muốn diễn kịch."


Chỉ là xúc tua giấu trong góc đã làm bại lộ hết cảm xúc thật của quý ngài.
Xúc tua kia hưng phấn mà ở tại chỗ xoay vòng vòng, xúc tua nhòn nhọn đuổi theo rễ cây, như chó đuổi theo đuôi mình vậy.
Mặc kệ là bị đùa bỡn hay là thế nào, quý ngài vẫn là muốn giống những tồn tại đó!


Quý ngài cũng muốn cùng Tạ Tiểu Chu diễn kịch, sau đó thích Tạ Tiểu Chu!
Tạ Tiểu Chu: "......"
Được.
Cậu lại lần nữa xác định, quý ngài thật ra chẳng hiểu cái gì hết.
Quý ngài cong lưng, hai tròng mắt kim sắc lộng lẫy: "Có thể chứ?"
Tạ Tiểu Chu: "Có, có thể."
***


Lúc rời khỏi vườn cây, đã là sáng hôm sau.
Hội Phục Sinh lúc này đây hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa người của Hiệp Hội Diễn Viên đều đã chết hết, bọn họ thắng được đoàn thể đối kháng lần này chính là chuyện đã chắc như đinh đóng cột.


Đã trải qua một ngày một đêm, tất cả mọi người đều rất mỏi mệt, trở về ký túc xá ngã đầu một cái liền ngủ.
Các khách mời tạm thời không có suất diễn, người xem phòng phát sóng trực tiếp lại kịch liệt thảo luận.


[ đúng rồi, này không phải tiết mục đoàn thể đối kháng sao? Hiệp Hội Diễn Viên rõ ràng đã thua, cốt truyện kế tiếp làm sao mà quay? ]


[Tôi vốn nghĩ tổ tiết mục đã bày nhiệm vụ khó lắm cơ, kết quả lại bị quý ngài lập tức giải quyết hết, hiện tại thì hay rồi, thời gian còn chưa tới, đồ để quay cũng không còn]
[hì hì, khang khang Chu Chu nhà tôi cùng quý ngài ở chung là được ]


[Qúy ngài là đáng yêu nhất! Ngón cái.jpg]


Không chỉ có khán giả nghĩ kế tiếp muốn quay cái gì, tổ tiết mục cũng đang tự hỏi vấn đề này.
Dựa theo an bài của tổ tiết mục, 《 Công Ty Dọn Dẹp Dị Thường 》 chắc chắn có thể chụp đủ bảy ngày, nhưng không nghĩ tới, mới qua có bốn ngày, nhiệm vụ khó nhất cũng đã bị giải quyết sạch.


Nếu là ở tiết mục khác, dưới loại tình huống này là có thể cho khách phi hành tiến vào bổ khuyết nhân số, nhưng cố tình đây lại là tiết mục đoàn thể đối kháng, nếu cho người đi vào, chẳng phải là không có tính vông bằng sao?


Tổ tiết mục nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là quyết định đóng máy trước, tuyên bố Hội Phục Sinh thắng lợi, các khách mời có thể rời khỏi tiết mục trước.
【 《 Công Ty Dọn Dẹp Dị Thường 》 cảnh quay kết thúc 】


【 Hội Phục Sinh đạt được thắng lợi trong đoàn thể đối kháng lần này, thù lao đóng phim cùng thẻ thân phận đang kết toán sẽ được phân phát cho những vị khách còn sống tại thời điểm này】


Khách mời may mắn còn tồn tại nghe được lời của tổ tiết mục, đầu tiên là kinh ngạc, theo sau chính là kinh hỉ. Bọn họ ai cũng không hề do dự, lập tức rời khỏi hiện trường quay chụp.


Lý Tiêu đang muốn thoát ly, thấy phòng Tạ Tiểu Chu không có bất cứ phản ứng gì, vì thế nghĩ nghĩ, quyết định đi qua xem xét một chút.
Chỉ là còn chưa tới gần phòng Tạ Tiểu Chu, Lý Tiêu liền cảm nhận được hơi thở nguy hiểm.


Da cô nổi lên từng tầng da gà, mồ hôi như hạt đậu chảy xuống, bản năng sợ hãi khiến cô không dám đến gần thêm bước nữa.
Hắc ám, vặn vẹo, tất cả từ ngữ hình để hình dung sự tà ác đều có thể dùng ở chỗ này.


Phía sau cánh cửa tựa như chính là tồn tại của vực sâu vô tận, cắn nuốt tất cả sinh vật nhìn đến hắn.
Lý Tiêu không chút do dự, trực tiếp xác nhận thoát khỏi tổ tiết mục.


Ngay lúc ngắn ngủi này, trên người cô liền xuất hiện "Dị hoá", nếu lại chậm thêm một bước, nói không chừng sẽ biến thành sinh vật quái dị lại đáng sợ kia.
Tạ Tiểu Chu......
Cậu ấy còn sống sao? Còn có thể rời khỏi tiết mục này sao?
Đây là ý niệm cuối cùng của Lý Tiêu.
***


Sau khi phần lớn khách mời đều đã rời đi, phòng phát sóng trực tiếp tiết mục đáng lý phải nên đóng cửa. Khán giả hàn huyên với nhau một trận, đang chuẩn bị phải rời đi, lại phát hiện trên góc nhìn màn hình vẫn còn ở di chuyển.
[ sao lại thế này? ]
[còn có người chưa đi sao?]


[ Tạ Tiểu Chu vẫn còn ở lại cảnh quay.]
[ Hả? Chu Chu sao lại còn không đi, người khác đều đi hết rồi kìa]
Màn ảnh phóng to.
Tạ Tiểu Chu ngồi ở mép giường, trong lòng yên lặng mà kêu tổ tiết mục, xin kết thúc quay chụp.
Nhưng tổ tiết mục lại không hề phản ứng, không có trả lời cái gì.


Tạ Tiểu Chu lại gọi thử một hồi, lúc này đây mới có phản ứng.
Đương nhiên, không phải tổ tiết mục có phản ứng, mà là một thứ đồ vật mềm dính trơn trượt đặt ở trên vai cậu.
"Cậu muốn rời khỏi nơi này?"Quý ngài hỏi.
Tạ Tiểu Chu: "......"


Trước lạ sau quen, cậu đây lại lần nữa bị BOSS tiết mục giữ lại?
Lúc bị Thần Sông giữ lại, là bởi vì cậu thành tân nương Thần Sông ; nhưng lúc này đây, Tạ Tiểu Chu thề với trời, cậu thật sự không có bất cứ ý tưởng gì muốn công lược quý ngài cả.
Vậy quý ngài sao lại muốn giữ cậu lại?


Quý ngài giải đáp nghi hoặc của cậu: "Cậu còn không đùa bỡn à không phải, cậu còn không cùng tôi diễn kịch, dạy cho tối biết thế nào là cảm tình."


Có thể bạn cũng muốn đọc: