Trong Show Tống Nghệ Kinh Dị Debut Vị Trí Center

Chương 65: 《 Cô Nhi Viện Phúc Âm 》(3)

Bởi vì Tạ Tiểu Chu cùng những khách mời khác đường ai nấy đi, góc nhìn phòng phát sóng trực tiếp cũng chia làm hai phần, đồng thời cũng tiến hành phát sóng trực tiếp.
Phần lớn người xem đều không xem trọng Tạ Tiểu Chu, không ít người đều chạy tới chỉ trỏ.


[Khách mời này gan lớn thật ha, còn dám hành động một mình]
[hiện tại chỉ có thể dùng hai từ để đánh giá hành vi của cậu ta—— tìm chết]
[Tôi cảm thấy cậu ta là bởi vì giá trị fans quá thấp, nên muốn dùng phương thức này để dành sự chú ý đây mà]


[Cười chết, tồn tại không tốt sao?]
Hiện tại trong phòng phát sóng trực tiếp cũng không có fans của Tạ Tiểu Chu, một cái làn đạn nói giúp cậu cũng không có, liếc mắt nhìn lại đều là châm chọc mỉa mai.


Màn ảnh kéo gần, đi theo Tạ Tiểu Chu nện bước, trong màn hình phòng phát sóng trực tiếp xuất hiện một tòa kiến trúc âm trầm.
Lấy góc nhìn thượng đế của khán giả tới xem, chỗ kiến trúc kia đứng ở trong đám sương, bề ngoài như là giá chữ thập bị cắm ngược, phía dưới chồng chất xương trắng hếu.


[Cậu ta sẽ không dám vào đi nhỉ?]
[Tôi xem có lẽ là sẽ bị dọa cho choáng váng đó, vẫn là sớm cầu xin tha Hạ Tòng Tây đi, đừng ngạnh sĩ diện]
Này làn đạn này vừa mới lướt qua đi, liền thấy Tạ Tiểu Chu không chút chần chờ, đi vào tòa kiến trúc này.


Người xem thấy thế, nhưng thật ra bị khơi dậy tâm lý phản nghịch, ăn vạ ở đây không chịu đi.
[Tôi muốn xem cậu ta khi nào chết]
[Cậu ta nếu có thể tồn tại mà lết ra khỏi đây, tôi liền thưởng cho cậu ta biệt thự giấy!]
***




Tạ Tiểu Chu tự nhiên không biết khán giả phòng phát sóng trực tiếp đã lập Flag cho cậu, cậu từ cổng lớn đi vào, đi tới một cái hành lang âm u.


Cũng không biết kiến trúc này thiết kế như nào, đi vào, liền cảm giác được độ ấm quanh thân thấp dần. Liếc mắt nhìn lại, chỗ sâu trong hành lang chỉ có đen nhánh, chỉ có chút nắng lạnh chiếu xiên từ phía sau.
Tạ Tiểu Chu nương theo ánh sáng ban ngày đi đến.
Cộc ——


Tiếng bước chân quanh quẩn trên hành lang.
Cậu đương nhiên không phải hành động lỗ mãng, không cần nói "Rose Boy" còn có một lần cơ hội sống lại, còn có thẻ thân phận "Ký lục giả thời gian" này, có thể đem thời gian lùi lại.
Cho dù là xảy ra ngoài ý muốn, cũng vẫn có biện pháp thoát thân.


Trong bất tri bất giác, Tạ Tiểu Chu đã chạy tới gian đoạn trong hành lang, nghiêng đầu nhìn thoáng qua bài trí trên vách tường.
Trên vách tường dán một lớp giấy hoa văn thϊế͙p͙ vàng, cách mỗi hai bước liền treo một bức tranh sơn dầu, liếc mắt nhìn một cái, toàn bộ trên hành lang tổng cộng có bảy bức họa.


Tạ Tiểu Chu đi đến phía trước, đứng trước tranh sơn dầu thứ nhất.
Bức họa thứ nhất có một mảng ánh sáng trắng lớn, như là có ánh mặt trời lộng lẫy từ phía trên chiếu xuống, che lấp tất cả dơ bẩn cùng hắc ám.


Cậu phát hiện ở góc phía dưới nhất dùng tiếng Hoa viết một hàng chữ nhỏ ——《 Khiêm tốn 》.
Ánh mắt chuyển hướng đến bức họa thứ hai.
Bức này có chút khác.


Tranh sơn dầu này không biết là do vị họa sĩ nào vẽ ra, liếc mắt nhìn thử, trên vải vẽ tranh chỉ có hai màu đỏ đen chiếm phần lớn diện tích bày ra.
Màu đỏ vốn là một loại màu rất rõ ràng, lúc này lại để lộ ra sự âm trầm quỷ dị.


Tạ Tiểu Chu trước không thấy nội dung, ánh mắt lại dừng ở vị trí phía dưới, nơi đó cũng dùng thể hoa viết ra một hàng chữ ——《Tiệc tối 》. Chỉ là màu chữ đỏ sậm, nhìn như là sau khi máu tươi khô cạn để lại dấu vết.
Sau đó cậu ngược lại đi xem phần chính giữa vải vẽ tranh.


Ở nơi đó có một thân hình mập mạp, tên đàn ông người đầy thịt mỡ, hắn đang ngồi ở trên bàn cơm, bụng cao vươn lên, như mang thai mười tháng. Bởi vì quá béo ụt ịt, ngay cả đôi mắt cũng đều bị chen thành cái khe hở, mà trên trán còn có một cặp sừng dê vươn cao rất dễ thấy, đại biểu hắn cũng không phải nhân loại.


Vai chính trong bức tranh đang ăn uống thỏa thích, duỗi tay nắm lấy đồ vật trên bàn rồi nhét vào miệng. Nhưng là trên bàn cơm bày không phải mỹ thực, mà là một mâm nội tạng máu chảy đầm đìa. Mà hắn đang cầm lấy, chính là một cái đầu đang kêu thảm thiết.


Cách lớp vải vẽ tranh, Tạ Tiểu Chu còn có thể ngửi thấy mùi máu tươi gay mũi kia.
Cậu giơ tay che kín miệng mũi, nghiêm túc mà xem xét bức họa này.
Nếu chuyện xưa được viết xuống chỉ dẫn cậu tới đây, vậy trong đám bức tranh chắc chắn có manh mối.


Nhưng, trong nháy mắt ánh sáng biến ảo, trong bối cảnh màu đen xuất hiện mấy cái bóng người.
Tạ Tiểu Chu cẩn thận phân biệt, đây là...... Chuyện xảy ra ở nhà ăn đêm qua.


Tên cơ bắp bị mổ bụng nằm trên mặt đất, đồ ăn tán loạn đầy đất, bên cạnh còn đứng một đám khách mời chỉ chỉ trỏ trỏ về hắn.
Khuôn mặt các khách mời không được vẽ ra, nhưng lại có thể cảm nhận được bọn họ đang vui sướng.
Tạ Tiểu Chu nhẹ giọng tự nói: "Tham ăn......"


Giọng nói rất nhanh đã tiêu tán trong hành lang.
Tuy rằng Tạ Tiểu Chu không hiểu biết tôn giáo nước ngoài, nhưng đến oanh tạc internet một chút, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ biết được vài thứ.


Bảy bức họa này, thứ nhất biểu hiện đúng là "Tham ăn" trong bảy tội lỗi chết người. Mà bức thứ nhất...... Nếu cậu đoán không sai, trái nghĩa với khiêm tốn đúng là ngạo mạn.
Vì chứng minh phỏng đoán chính mình, cậu nhìn về phía tranh sơn dầu tiếp theo.


Tranh sơn dầu được khảm trong khung ảnh lồng kính tinh mỹ, nhưng bên trong lại rỗng tuếch.
Tạ Tiểu Chu có chút không ngờ tới, tiếp tục đi sâu vào hành lang, vừa đi vừa nhìn tranh sơn dầu treo bên tường.


Trên hành lang này có bảy bức tranh sơn dầu, nhưng giờ chỉ có hai bức tranh trên là có nội dung, còn lại đều trống không, như là họa sĩ còn chưa kịp vẽ.
Tạ Tiểu Chu như đã nhận ra cái gì, lại đi trở về bức tranh sơn dầu đầu tiên.


Lúc này, cậu thoáng nhìn qua, phát hiện bức tranh sơn dầu thứ ba thấm ra dấu vết màu đỏ.
Phần màu đỏ kia tươi đẹp, chậm rãi từ vải vẽ tranh chảy xuống, tạo thành một hàng chữ nhỏ.
《 Lửa giận 》
Máu tươi từ từ đọng lại.


Xuất hiện trước mặt là ngọn lửa đang mãnh liệt thiêu đốt, trong ánh lửa, có thể thấy được hai người đang ở kịch liệt cãi nhau. Phía sau là vài bóng người đen nhánh đang đứng, bọn họ lạnh nhạt mà nhìn, ở trong ngọn lửa thiêu đốt, trở nên vặn vẹo lên.


Tạ Tiểu Chu nhận ra, hai người xuất hiện trên vải vẽ tranh, đúng là các khách mời quen thuộc.
***
Cùng lúc đó, trong một mật thất bị phong bế.
Các khách mời hoặc đứng hoặc ngồi, chung quanh hỗn độn, rõ ràng là bị người tìm kiếm một hồi, chỉ thiếu điều nhấc luôn sàn nhà lên mà thôi.


Nhưng cho dù như thế, vẫn không tìm được manh mối về chìa khóa.
Trong đám người, một nam sinh mập mạp đứng lên: "Tôi nói rồi, đừng có đi đến bên này."
Ngoại trừ Tên cơ bắp đã chết lúc đầu cùng Tạ Tiểu Chu tách ra hành động một mình, nơi này tổng cộng có mười vị khách mời.


Trong một đội ngũ lớn hoặc chỉ bằng ba, liền sẽ xảy ra các chuyện khác nhau, càng không cần nói đến mười vị khách mời này cũng chẳng người mới, từng người đều có tính toán, lại sẽ không phục tùng ai.


Không có nguy hiểm còn có thể giữ lấy vẻ hài hòa bên ngoài, nhưng hiện tại bị nhốt trong mật thất nhỏ hẹp, lại không thể tìm được đường ra, nhân tâm cũng đều sẽ lung lay.
Chỉ là ai cũng không nghĩ tới, thứ nhất đứng ra thế mà là Nam sinh béo.


Cho tới nay, tính cách cậu ta biểu hiện ra chính là nhát gan nhút nhát, lời nói cũng rất ít. Hiện tại cậu ta lại đột nhiên chất vấn Hạ Tòng Tây.


Có lẽ là bị các mật thất luân phiên nhau nhiễu loạn tâm trí, nam sinh béo cao giọng nói: "Là anh muốn tới nơi này, tôi lúc đầu đã nói rồi, bên này có thể có nguy hiểm, anh có phải muốn hại chết chúng tôi không?"


Hạ Tòng Tây trong mắt hiện lên một tia sáng, ôn nhu nói: "Cậu bình tĩnh một chút, trong cái tiết mục này chính là như vậy, không mạo hiểm một chút, sao có thể hoàn thành quay chụp?"
Câu này nói rất có lý, nhưng Nam sinh béo lại như mất trí, cổ đỏ lên: "Mạo hiểm? Lấy mạng của chúng tôi đi mạo hiểm à?"


Hạ Tòng Tây: "Sao có thể, chúng ta phải đồng tâm hiệp lực mới......"
Cũng không biết là câu nào động chạm tới Nam sinh béo, cậu ta đột nhiên tiến lên một bước, xách lên nắm tay liền phải đấm vào Hạ Tòng Tây.


Hạ Tòng Tây đột nhiên không kịp đề phòng, cái mặt vững vàng mà nhận lấy một quyền. Vốn dĩ lấy tính cách của y, không đến mức liền ngay tại chỗ tức giận, chỉ là ở trong phòng này, lý trí mọi người đều đã trở nên bạc nhược, y lập tức liền phản kháng lại.


Hai người lăn lộn đánh nhau trên mặt đất.
Một bên có khách mời thờ ơ mà bàng quan, cũng không có ý tiến lên khuyên bảo.
Giằng co trong chốc lát, vẫn là Nam sinh béo dừng động tác. Cậu ta buông lỏng tay ra, che lại yết hầu mà ho khan kịch liệt.
"Khụ khụ ——"


Nam sinh béo khụ ra một búng máu, sắc mặt "Bá" đến có chút trắng. Nhưng tiếng ho khan vẫn không dừng lại, thậm chí càng ngày càng hung.
Hạ Tòng Tây người đầu tiên phản ứng lại, tự chứng minh trong sạch: "Không có liên quan tới tôi."
Trong mật thất quanh quẩn tiếng Nam sinh béo ho khan.


Đầu tiên là khụ ra máu, sau đó là một miếng thịt...... Cậu ta như là muốn đem tất cả nội tạng đều khụ ra ngoài, một bãi lại một bãi máu thịt phun tới mặt đất.
Cuối cùng, các khách mời nghe được "Đinh" một tiếng.
Thanh âm thanh thúy, như kim loại cùng mặt đất va chạm phát ra tiếng.


Hạ Tòng Tây cách gần nhất, ở trong bãi máu, phát hiện một chiếc chìa khóa ánh sáng lấp lánh.
Đây là chìa khóa đi ra ngoài.
Hạ Tòng Tây mặc kệ huyết ô trên mặt đất, trực tiếp duỗi tay cầm lên: "Tôi tìm được chìa khóa rồi."
Trong mật thất.


Không có người phát hiện, trang trí treo ở trên vách tường trở thành cái đầu của dê đen, đôi mắt to lớn hiện lên vẻ châm biếm nhân tính hóa.
"Tức giận." Dê Đen không tiếng động mà mở miệng.
***
Bức họa này giờ mới vẽ xong.


Trong ánh lửa hừng hực thiêu đốt, một nam sinh mặt đỏ tai hồng giơ nắm tay lên.
Tức giận.
Tạ Tiểu Chu nhìn thoáng qua những khung ảnh lồng kính khác.
Chẳng lẽ nói, yêu cầu các khách mời phải phạm phải bảy tỗi lội chết người kia, mới có thể tìm được phương thức sao rời đi?


Tạ Tiểu Chu cẩn thận nghĩ lại, bảy tội lỗi chết người gồm có cái nào.
Ngạo mạn, đố kị, tức giận, tham ăn......
Cậu hiện tại nghĩ không ra còn có mấy loại tội nữa.
Lúc này, chỗ sâu trong hành lang truyền đến tiếng bước chân, không nhanh không chậm.


"Ngạo mạn, đố kị, tức giận, lười biếng, tham lam, tham ăn cùng sắc dục." Cùng với giọng nam mang tính trầm thấp, một thân ảnh xuất hiện ở trước mắt Tạ Tiểu Chu.
Tạ Tiểu Chu xoay người.


Người tới cách đó không xa, chỉ là ánh sáng ở cửa chiếu vào lại dừng bước trước mũi chân hắn, làm như không muốn gần thêm nửa tấc.
May là Tạ Tiểu Chu thị lực không tồi, dưới tình huống đã thích ứng được với bóng đêm, ẩn ẩn nhìn ra hình dáng người nọ.


Người tới mặc một bộ tây trang thuần đen, tóc đen không chút cẩu thả mà chải về phía sau, lộ ra cái trán trơn bóng.
Loại kiểu tóc này rất dễ bại lộ ra khuyết thiếu của khuôn mặt, còn có vẻ lão khí, nhưng ở trên người hắn, chỉ có vẻ vừa vặn đến thành thục ổn trọng.


"Ngươi phạm vào tội gì." Người tới ánh mắt sắc bén, không chút cẩu thả mà nhìn kỹ thiếu niên trước mặt.
Trước ánh mắt này, Tạ Tiểu Chu cảm thấy chính mình như bị lưỡi dao sắc bén giải phẫu, cả người trần trụi mà lộ ra, không để lại chút bí mật gì.


Xem tình huống này, người xuất hiện ở đây chắc chắn không phải NPC bình thường.
Tạ Tiểu Chu dưới ánh mắt hắn, cơ thể như không thể nhúc nhích, đến cả việc lấy đạo cụ trên người ra cũng làm không được.
Nhưng càng ở thời điểm sống còn, cậu càng phải bình tĩnh.


Trước khi tiến vào tiết mục, Tạ Tiểu Chu xem qua thiệp trên diễn đàn《Tạp Kỹ Kinh Dị》, người dán nói, ở trong《 Cô Nhi Viện Phúc Âm 》 có một NPC là nữ tu sĩ ma ma, ngoại trừ cái này ra, còn có một người chưa bao giờ xuất hiện qua, là giáo phụ chỉ sống trong lời kịch.
Đáp án rất rõ ràng.


Tạ Tiểu Chu thuận theo mà rũ mắt xuống, cung kính mà nói: "Giáo phụ."
Cộc kệch.
Cậu nghe thấy tiếng bước chân kia dần tới gần, cuối cùng dừng lại trước mặt. Một bàn tay to mà hữu lực bao trùm lấy đỉnh đầu cậu, bóng đen hạ xuống.
"Ngươi phạm vào tội gì." Hắn vẫn hỏi.


Tạ Tiểu Chu không dám ngẩng đầu, liền duy trì động tác kia.
Nên trả lời thế nào?
Thừa nhận chính mình phạm phải một trong bảy tội lỗi kia à?
Không, chắc chắn không được, từ nội dung trên tranh sơn dầu lại kết hợp với lời nữ tu sĩ ma ma nói, người phạm sai lầm sẽ bị mang đi.


Đến nỗi bị đưa tới chỗ nào...... Dù sao cũng chẳng phải nơi nào tốt.
Tạ Tiểu Chu lông mi rung động một chút, bình tĩnh mà nói: "Nhân sinh có tội." Cho nên cậu cũng không biết mình phạm vào tội gì, "Thỉnh ngài khoan thứ ta chịu tội, giáo phụ."
Giọng nói vừa dứt, trong hành lang quanh quẩn âm thanh trong trẻo của cậu.


Giáo phụ không trả lời.
Tạ Tiểu Chu vẫn duy trì động tác kia, trên mặt không có biểu tình gì, chỉ có thể cảm nhận được tim đập thoáng nhanh hơn một chút.
Cũng không biết qua bao lâu, giáo phụ thấp giọng nói: "Ta khoan thứ."


Tạ Tiểu Chu cảm giác được đỉnh đầu nhẹ lại, bàn tay đè ở phía trên đã bị thu về. Cậu lúc này mới dám nhìn thử người đứng trước mặt đây.
Giáo phụ có lẽ mới 30, mắt trái đeo mắt kính một gọng, dây xích bạc nhỏ rũ ở trên má, phần đuôi treo ở sau tai.


Khuôn mặt hắn có thể nói là tuấn lãng, nhưng độ cung khóe môi lại lãnh ngạnh, lại nhiều một thêm thứ nghiêm khắc người sống chớ tiến.


Tạ Tiểu Chu phản ứng đầu tiên không phải sợ hãi cũng không phải kinh hoảng, mà là —— giáo phụ này thoạt nhìn tuổi rất trẻ, vì sao muốn nhận nuôi, tự mình sinh một cái không được sao?
Đang nghĩ tới nghĩ lui, xuyên thấu qua mắt kính một gọng, đối diện với hai mắt giáo phụ.


Màu sắc của đôi mắt kia là màu đen thuần khiết nhất, so với bóng đêm còn thâm trầm hơn, cứ như cho dù có ánh sáng gì lọt vào cũng sẽ không thể để lại dấu vết ở bên trong.


Giáo phụ nhìn chăm chú vào thiếu niên trước mặt, mang theo một ít nghiêm khắc: "Ngươi tâm sinh dục niệm. Mới vừa rồi, nghĩ cái gì?"
Tạ Tiểu Chu: "......"
Vừa rồi nghĩ...... hình như cũng không tiện nói ra nhỉ?
Cậu dứt khoát lưu loát mà nhận sai: "Giáo phụ, ta sai rồi."


Giáo phụ không nói gì, chỉ là ánh mắt càng thêm sắc bén.
Tạ Tiểu Chu cảm thấy sau lưng căng thẳng.
Vì một BOSS trong tiết mục nào đó thật sự là quá dễ nói chuyện, cậu cái gì cũng chưa làm, liền trực tiếp cho không cái gì, còn tự công lược chính mình.


Này khiến cậu ở trong tiết mục này thả lỏng hơn không ít, thậm chí đã quên nơi này nguy hiểm đầy rẫy, vô ý một cái, liền sẽ mất mạng.
Mà rõ ràng, giáo phụ trước mặt đây cũng không phải BOSS dễ đối phó gì.


Tạ Tiểu Chu lại lần nữa đánh lên tinh thần, lấy ra thái độ lúc trước đối phó với Bác sĩ. Cậu nhìn lướt qua sườn mặt lạnh lùng của giáo phụ, đầu gối trực tiếp quỳ trên mặt đất.


Cậu chắp tay đặt ở trước ngực, nhẹ khép hai mắt: "Thỉnh giáo phụ nhận lấy cầu nguyện của ta, gột rửa tội nghiệt của ta."
Giáo phụ rũ mắt, xích bạc bên tai rũ xuống nhẹ nhàng đong đưa.


Thiếu niên trước mặt này vẫn chưa phạm phải tội gì không thể cứu vãn, chỉ cần thành tâm sám hối, liền có thể khoan thứ.
Nhưng kỳ lạ chính là, giáo phụ thiếu chút nữa đã ngăn lại không được sát niệm trong lòng. Cứ như có một thanh âm ở bên tai hắn không ngừng lặp lại —— giết nó.


Đây là thứ xưa nay chưa từng có.
Giáo phụ nhắm mắt lại, mạnh mẽ áp xuống cảm giác kỳ lạ này.
Bình tĩnh.
Kiềm chế.
Không thể sinh ra cảm xúc dư thừa.


Giáo phụ mở mắt, sát niệm mãnh liệt như hải kia bị hắn mạnh mẽ áp xuống, khôi phục sự bình tĩnh. Hắn duỗi tay, thương hại mà nghiêm khắc mà vuốt ve đỉnh đầu Tạ Tiểu Chu: "Ta sẽ nghe tội nghiệt của ngươi."
Không ai có thể ở trước mặt giáo phụ nói dối.
Hắn có thể nhìn thấu tất cả.


Tạ Tiểu Chu cho dù là người theo thuyết vô thần, cũng hoặc nhiều hoặc ít biết một ít chuyện xưa về tôn giáo.
Tỷ như, lúc cầu nguyện, không thể nói cái gì không liên quan. Người nghe cầu nguyện chỉ biết nghe, sẽ không làm ra bất luận phản ứng gì.


Mặt Tạ Tiểu Chu lộ vẻ hổ thẹn: "Đúng vậy, ta sinh ra dục niệm với giáo phụ."
Ở trước mặt giáo phụ nói dối, không có chỗ tốt gì cả.
Rõ ràng, hai mắt giáo phụ có thể nhìn thấu nhân tâm. Tạ Tiểu Chu cũng chỉ có thể thản nhiên khai báo.


Nhưng nói chuyện cũng phải có tính nghệ thuật, cho dù là nói thật, cũng phải yêu cầu nghệ thuật tiến hành gia công trước đã.
Cậu dù sao cũng không thể nói tẹc ra—— cậu cảm thấy giáo phụ có thể tự mình đi sinh một đứa, chứ không phải đi nhận nuôi con đi.
***


Nghe được lời này, bình luận ở phòng phát sóng trực tiếp đều là dấu chấm hỏi.
Vốn dĩ khán giả tới xem Tạ Tiểu Chu bên này đều có chung một ý muốn, chính là đang chờ cậu khi nào thì chết, không nghĩ tới cậu cũng dám ở trước mặt BOSS nói ra mấy câu như này.
[Cái này......]


[Khách mời này lại ôm tâm lý gì mà nói ra câu này thế?]
[Bối cảnh tiết mục này hẳn là xuất phát từ《 Kinh Thánh 》, mà trong《 Kinh Thánh 》 vốn không cho phép giữa đồng tính sinh ra tình cảm với nhau, khách mời này chắc chắn đã dẫm lôi rồi]


[Tôi hiện tại quan tâm cậu ta chết thế nào, ăn dưa.jpg]


Ngay cả nhân viên công tác tổ tiết mục cũng ở chú ý tới thế giới này.
"Lần này chắc chắn sẽ chết nhỉ."
"Tôi cũng thấy vậy, vị BOSS này vốn có sát ý với Tạ Tiểu Chu, hơn nữa còn nói ra loại lời nói này, chắc chắn chết chắc rồi ~"
"Lần này có thể hoàn thành nhiệm vụ của đạo diễn rồi."
***


Tạ Tiểu Chu không phải đầu óc hư mới nói ra loại lời nói này, tự nhiên cũng là do trải qua loạt phân tích kỹ lưỡng...... Được rồi, xác thật có chút thành phần đánh cuộc bên trong.
Dù sao cậu còn có một lần sống lại, lớn mật chút ít cũng không sao.


Nói xong lời này, cậu không nói nữa, chỉ chờ đợi quyết định.
Cho dù nghe được lời nói tùy tiện như thế, giáo phụ cũng vẫn là bộ dáng không chút cẩu thả kia, chỉ có khóe môi nhấp lên độ cung nghiêm túc: "Đây là tình cảm không được cho phép."


Tạ Tiểu Chu không có cãi lại: "Đúng. Ta có tội."
Giáo phụ nhìn thiếu niên quỳ gối trước mặt.
Thiếu niên nhắm mắt lại, lông mi mảnh dài xuất hiện bóng chồng. Gương mặt cậu da thịt trắng nõn, môi mềm mại như hoa cánh, tựa như dê con lạc đường, đem quyết định giao cho giáo phụ.
Giết nó.


Giáo phụ lại xuất hiện ý tưởng này, sát ý cũng đi lên, nhưng lại rất nhanh đã bị áp chế xuống.
Nơi này là sám hối, chỗ tiêu trừ tội nghiệt.
Chỉ có những người nghiệp chướng quá nặng mới không thể khoan thứ, chỉ có thể nghênh đón tử vong.


Đây là quy tắc giáo phụ định ra, hắn theo lý phải tuân thủ.


Mà vị thiếu niên trước mặt này, hiển nhiên là lầm đường lạc lối, sinh ra một ít ý niệm sai lầm, nhưng vẫn có thể sửa lại. Huống chi sát ý này tới quá đột nhiên, giáo phụ không nên bị cảm xúc không tên này nhiễu loạn tâm trí, do đó đưa ra quyết định sai lầm.


Giáo phụ sẽ không tha thứ cho một người có tội, cũng sẽ không trách lầm một người vô tội.


Tạ Tiểu Chu nhắm mắt lại, không biết sẽ nghênh đón cái dạng kết quả gì, chỉ cảm bàn tay đè ở đỉnh đầu hoạt động một chút, ngón tay xẹt qua giữa trán cậu. Cái tay kia cũng không có tiến thêm một bước, chỉ là đem vài cọng tóc còn lại ở trên trán cậu chỉnh tề mà vuốt ra sau tai.


Giáo phụ nghiêm khắc, lại như thương hại.
Hắn sẽ khoan thứ những tội nghiệt đó.
"Ta khoan thứ ngươi." Giáo phụ nói, "Không có lần sau."
Chờ đợi một lát, Tạ Tiểu Chu lúc này mới dám mở mắt.


Cửa lớn phía sau rộng mở, ánh nắng chiếu vào một bên má cậu, cái bóng kéo dài, dừng ở một bên trên mặt đất. Mà trước mắt, sớm đã không thấy thân ảnh giáo phụ đâu.


Tạ Tiểu Chu đứng lên, xoa xoa đầu gối có chút đau nhức, nhìn thoáng qua tranh sơn dầu treo trên vách tường, thấy không có manh mối gì nữa, liền nhanh chóng rời khỏi hành lang này.
Sau khi cậu rời đi, cửa lớn lối vào "Rầm" một tiếng khép lại, không để lại chút khe hở.


[Người này chẳng lẽ có ma lực gì sao? BOSS vậy mà không giết cậu ta?]
[Ầm...... Không biết, tôi cảm thấy tên Tạ Tiểu Chu này khá thú vị, các người thì sao?]
[Tôi cảm thấy cậu ta cũng chỉ là loè thiên hạ thôi, tôi càng thích loại có thực lực, tỷ như Hạ Tòng Tây ~]


[Lúc trước nói cậu ta có thể tồn tại lết ra liền sẽ thưởng cho cái biệt thự giấy kia đâu, có thể ra thưởng được rồi đó]
***
Lò sưởi trong tường, củi lửa thiêu đốt, ánh sáng ấm áp chiếu rọi.


Ở nơi ánh sáng không thể chiếu tới, giáo phụ nhắm nghiền hai mắt, mắt kính một gọng trên mắt trái chiết xạ ra một chút ánh sáng. Nói nhỏ nói: "Ta có tội."
Trong bóng đêm, tựa như có thứ gì đó đang lẳng lặng lắng nghe.


Giáo phụ đhai tay giao nhau, đặt ở trước ngực. Hắn rũ đầu xuống, bắt đầu sám hối: "Ta sinh ra một ít cảm xúc không nên có."
Giáo phụ vẫn luôn là người nghiêm ngặt tuân thủ quy tắc, cấm dục tự giữ, có thể nói hắn như là một kẻ khổ hạnh tự ngược.


Nhưng lần đầu tiên, hắn đối với một người vô tội sinh ra sát niệm, đây là thứ vi phạm chuẩn tắc vẫn luôn đặt ra của giáo phụ.
Giáo phụ đối với người nghiêm khắc, đối với mình càng sâu.
Đây là thứ không nên xảy ra, hắn cần phải nhận lấy sự trừng phạt nghiêm khắc.
Xèo xèo ——


Trong phòng yên tĩnh vang lên tiếng thứ gì bị bỏng cháy.
Mu bàn tay trái của Giáo phụ trống rỗng xuất hiện một ấn ký, như là sống sờ sờ bị ấn xuống, có thể thấy rõ làn da xung quanh cuốn khúc cháy đen.
Nhưng giáo phụ vẫn sắc mặt như thường, không chịu bất luận ảnh hưởng. gì


Sau khi trừng phạt qua đi, tâm tình giáo phụ đã bình tĩnh lại, đi tới trước một chậu nước, đem bàn tay có vết bỏng cháy ngâm vào trong.
Vết máu ở trên mặt nước lan tràn.
Sau khi tẩy sạch, hắn cầm lấy một cái khăn trắng, cẩn thận mà chà lau vết thương trên mu bàn tay kia.
Không thể gặp lại thiếu niên kia nữa.


Chọn lựa là công bằng công chính, không thể vì việc tư mà thiên vị, càng không thể lấy tư dục của bản thân mà thay đổi kết quả.
Giáo phụ dừng động tác một chốc.
Không đúng.
Càng là nỗi lòng không muốn, thì càng không thể trốn tránh.


Nếu đối với người vô tội sinh ra sát ý dư thừa, vậy hiển nhiên, là do hắn tu dưỡng chưa đủ, cần phải ở bên cạnh thiếu niên kia, một lần nữa bắt đầu mài giũa.
Giáo phụ buông lỏng tay ra, khăn trắng rơi vào trong nước, phát ra tiếng vang nhỏ.
***
Thời gian đã gần đến giữa trưa.


Tạ Tiểu Chu đi tới nhà ăn, không ngừng đẩy nhanh tốc độ, rốt cuộc ở một khắc cuối kia đi tới chỗ mục đích.
Những khách mời khác sớm đã tới rồi.
Tạ Tiểu Chu nhìn thoáng qua, lại thiếu đi một người. Cậu thu lại ánh mắt, ngồi ở một chỗ trống trong đó.


Ở nhìn thấy Tạ Tiểu Chu xuất hiện, hiển nhiên những khách mời khác cũng nhiều ít lộ ra biểu tình kinh ngạc.
Ở trong mắt bọn họ, một người lạc đơn tương đương là đã chết, không nghĩ tới còn có người có thể tồn tại đi tới.


Có lẽ là vì thời gian sáng sớm mà đã mất thêm một người, những người khác thiếu hứng thú, trong bữa ăn chỉ có thanh âm dao nĩa va chạm.
Chờ thời gian không khác lắm, Tóc ngắn nữ tiến đến bên cạnh Tạ Tiểu Chu, hỏi: "Cậu có tìm được manh mối gì không?"


Tạ Tiểu Chu cũng không có ý muốn giấu diếm, nói: "Bảy tội lỗi."
Giọng nói cậu không nhỏ, người chung quanh đều có thể nghe được.
Thiếu nữ mắt kính hiểu rõ lời này, lập tức nói: "Cái thứ nhất chết chính là tham ăn, cái thứ hai là tức giận."


"Mà mỗi lần có người chết, đều có thể đạt được một chiếc chìa khóa, cho nên tôi đoán, khả năng phải gom đủ bảy tội lỗi mới có thể rời khỏi nơi này."
Lời này vừa nói ra, hiện trường có chút cứng lại.


Dựa theo cách nói như vậy, bảy tội lỗi chẳng phải là muốn bảy người chết sao? Cho dù hiện tại đã chết hai người, nhưng còn có năm cái, mỗi người không chỉ cảm thấy bất an.


Tạ Tiểu Chu nghĩ tới ba bức họa trên hành lang, nhưng lại chỉ chết có hai người, nói không chừng không cần người chết cũng có thể thông quan.
Đang muốn mở miệng, đã bị giọng Hạ Tòng Tây che lại: "Chỉ là suy đoán, cái gì mà bảy tội lỗi, nói không chừng là cậu ta bịa chuyện."


Có thể bạn cũng muốn đọc: