Trong Show Tống Nghệ Kinh Dị Debut Vị Trí Center

Chương 83:《Thành Phố Nói Dối 》(5)

Ánh đèn phía trên phủ xuống lớp ánh sáng rực rỡ.
Khách nhân chung quanh đều dừng động tác, một đám xoay đầu lại, nhìn chăm chú tình huống bên này, trên mặt đều mang theo nụ cười quỷ dị.
Bọn họ đều đang chờ mong trò vui này.
Tạ Tiểu Chu cảm thấy hai lá bài poker trong tay có chút nóng rực.


Nên nói thế nào đây?
Trực tiếp thừa nhận mình gian lận à?
Tạ Tiểu Chu môi mấp máy một chút, giọng nói dường như bị nghẹn lại, không phát ra chút âm thanh.
Không, không đúng.
Cũng không thể đơn giản trả lời như vậy.
Nơi này là thành phố nói dối.


Tất cả mọi người đều nói nửa thật nửa giả, gạt người hoặc là bị lừa, là chuyện thường xảy ra trong thành phố nói dối.
Nếu cậu cứ như vậy thừa nhận, còn không phải là đang nói thật sao?
Không biết vì sao, Tạ Tiểu Chu chắc chắn mà cảm thấy, Kẻ Lừa Đảo sẽ không thích câu trả lời này.


Cậu phải đưa ra câu trả lời chính xác, mà còn là đáp án khiến Kẻ Lừa Đảo vừa lòng.
Xác định phương hướng cơ bản xong, Tạ Tiểu Chu có một ý tưởng.
Kẻ Lừa Đảo ngồi đối diện Tạ Tiểu Chu.


Ánh đèn trong đại sảnh rơi xuống, tạo nên không khí ngập trong vàng son. Dưới ánh hoàng kim có thể rõ ràng nhìn thấy thay đổi rất nhỏ trên mặt mèo con.
Kỳ thật mèo con đã che giấu rất khá.


Chính là vẫn trốn không qua đôi mắt của Kẻ Lừa Đảo, hắn có thể từ khuôn mặt nhỏ nhắn của mèo con nhìn ra được chút cảm xúc, tỷ như do dự, lại tỷ như nóng lòng muốn thử.
Kẻ Lừa Đảo thở ra một hơi hướng lên trên.
Mái tóc đỏ rơi trên trán hắn bay lên.




Kẻ Lừa Đảo có thể từ trên người mèo nhỏ tìm được loại cảm giác quen thuộc, đây là sóng liên kết giữa những kẻ gạt người.
Mèo con nhất định đã lừa gạt rất nhiều người.


Hắn có chút gấp không chờ nổi, muốn khiến mèo con đưa ra một đáp án thú vị. Dù sao thì, việc vui ở thành phố nói dối thật sự là quá ít, thật vất vả mới tìm được một người hơi thú vị, hy vọng có thể chơi lâu một chút.
Đến đây đi.
Mèo con, lừa gạt hắn.


Kẻ Lừa Đảo nheo nheo mắt, có chút chờ mong.
[Cách màn hình tôi còn có thể cảm giác được sự áp lực đó aaaa]
[Tôi đang lo lắng liệu Chu Chu có lật xe hay không]
[Lật xe thì chắc không đâu...... Nhưng mà nhìn bộ dáng của Kẻ Lừa Đảo, tôi lại có chút không có tin tưởng orz]


Tạ Tiểu Chu cũng không biết sự thích thú của Kẻ Lừa Đảo, cậu còn đang suy tư, ngón tay không tự chủ được mà vuốt ve góc cạnh bài poker.


Đột nhiên, lòng bàn tay truyền đến chút đau đớn, rũ mắt nhìn lại, là làn da bị bài poker cắt ra một vết thương. Dịch máu đỏ thắm từ miệng vết thương thẩm thấu ra ngoài, thấm đẫm bài poker.


Tạ Tiểu Chu ngẩng cằm, cắn ngón tay hỏi ngược lại: "Thưa ngài Kẻ Lừa Đảo, trong sân có 6 lá A, vì sao chỉ có tôi phải giải thích." Cậu liếc mắt đưa tình với Kẻ Lừa Đảo đối diện, "Tôi chính là biết, quý ngài Kẻ Lừa Đảo đây là một cao thủ trong chuyện lừa gạt."


Cậu nói cũng không hùng hổ doạ người, ngược lại mang theo ý vị làm nũng.
Giống như là một con mèo nhỏ, cho dù lộ ra nanh vuốt, cũng là đang cùng chủ nhân chơi đùa, cũng không muốn làm hại người khác.


Kẻ Lừa Đảo một tay chống cằm, đôi mắt chuyển động, tràn đầy hứng thú dạt dào: "Ta có thể cho rằng, ngươi là đang khích lệ ta không?"
Tạ Tiểu Chu giảo hoạt mà cười cười: "Tôi chỉ đang trần thuật sự thật."


Hiển nhiên, Kẻ Lừa Đảo bị "sự thật" như vậy lấy lòng, từ trong yết hầu phát ra một tiếng cười: "Câu trả lời thú vị."
Tạ Tiểu Chu duỗi tay, lau đi vết máu trên lá bài.


Kẻ Lừa Đảo tựa hồ tìm được việc vui mới , hắn ngồi ngay ngắn, thanh tuyến mượt mà: "Ngươi nói rất đúng, trong sân có 6 lá A, không nhất định là ngươi gian lận." Hắn kéo khóe môi lên cao, "Như vậy, ngươi có thể chọn một cái, là một người gian lận, hay là...... Hai người chúng ta đều gian lận."


Tạ Tiểu Chu: "Có thưởng không?"
Kẻ Lừa Đảo đan chéo tay lên môi, như đang hôn gió: "Không có phần thưởng, nhưng nếu không đoán, ta sẽ rất không vui." Hắn nghiêng đầu, "Ngươi chắc không muốn ta không vui đâu, đúng không?"
Những ngón tay của Tiểu Chu đặt trên bàn hơi run run.


[Kẻ Lừa Đảo giống hệt một kẻ điên]
[Nhưng là điên đến mức mang hảo cảm! Tôi bò tường, tôi điên cuồng mà bò tường]
[Tôi là nhìn thấy Chu Chu gian lận, cũng không biết Kẻ Lừa Đảo có gian lận hay không]
[Hẳn là không có đi?]


Hiện tại, trước mặt Tạ Tiểu Chu có hai lựa chọn —— chỉ có một người gian lận, hoặc là hai người đều gian lận.
Đáp án nào chính xác?
Cậu có thể khẳng định chính là, mình gian lận, nhưng Kẻ Lừa Đảo bên kia thì không rõ lắm.
Tạ Tiểu Chu nhìn lại.


Kẻ Lừa Đảo ngồi dưới ánh sáng vàng, mái tóc đỏ rực của hắn như được rắc một lớp bột vàng, rực rỡ lóa mắt.
Vẻ mặt hắn nhìn không chút tì vết, chỉ có khuôn mặt vĩnh viễn treo nụ cười, giống như mang theo lớp mặt nạ, che dấu đi cảm xúc chân thật.


Ai cũng đoán không được nội tâm của Kẻ Lừa Đảo.
Cũng không ai có thể đã lừa được đôi mắt của hắn.
Đầu ngón tay Tạ Tiểu Chu nhẹ nhàng gõ mặt bàn.
Hắn gian lận, hắn không có, hắn gian lận......


Tạ Tiểu Chu hạ quyết tâm, quyết định trả đũa trước: "Tôi có thể xác định, là anh gian lận, quý ngài Kẻ Lừa Đảo."
Thanh âm Kẻ Lừa Đảo hơi vươn cao: "Vấn đề của ta hình như không phải nói cái này nha, mèo con, đáp án của ngươi cần phải rõ ràng hơn một chút."


Tạ Tiểu Chu đạm nhiên mở tay: "Trong sân có 6 lá A, mà quý ngài đây gian lận, đáp án của tôi còn chưa đủ rõ ràng sao?"
Bốn phía một mảnh yên tĩnh.
Tạ Tiểu Chu có thể nghe thấy tiếng trái tim của mình đập nhanh hơn.
Câu trả lời này không một ngụm cắn chết, có thể tiến cũng có thể lùi.


Nhưng vấn đề duy nhất chính là, Kẻ Lừa Đảo có thể tiếp thu đáp án này hay không.
Đợi một lát, cậu nghe Kẻ Lừa Đảo ý vị thâm trường mà nói: "Mèo con giảo hoạt, nhưng...... Ta có thể chấp nhận chút thông minh này. Ngươi xác nhận là đáp án này sao?"


Tạ Tiểu Chu trấn định mà nói: "Tôi chắc chắn."
BOSS tiết mục này đã gọi là Kẻ Lừa Đảo, hơn nữa hắn đến mèo con cũng sẽ lừa, tự nhiên sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội gạt người nào.
Tạ Tiểu Chu cực kỳ khẳng định, hắn ra tay.


Giọng nói Kẻ Lừa Đảo mang theo tiếc hận mà nói: "Thật đáng tiếc nha......"
Tạ Tiểu Chu trên mặt không hiện, trái tim lại nhắc tới cổ họng.
Chẳng lẽ là đã đoán sai sao?
Kết cục đoán sai sẽ là cái gì?


Nhưng trong tay Tạ Tiểu Chu còn thẻ thân phận "Rose Boy" có một cơ hội sống lại, cậu chỉ là có chút kinh ngạc, cũng không phải là cực kỳ hoảng loạn.
Kẻ Lừa Đảo cố tình tạm dừng một chút, đánh giá phản ứng của mèo con.


Mèo con đầu tiên là đột nhiên tinh thần phấn chấn, đôi mắt hơi trừng to, kinh ngạc bên trong khó mà che giấu.
Loại trạng thái này chỉ xuất hiện trong nháy mắt, sau đó không biết vì sao lại thả lỏng lại, nếu vẫn còn là dạng mèo, nói không chừng còn sẽ phát ra tiếng vang lộc cộc lộc cộc.
Rất đáng yêu.


Kẻ Lừa Đảo ngón tay co rụt lại, như đang nhớ lại cảm giác chạm vào mèo con: "Thực đáng tiếc, ngươi đoán đúng rồi."
Ngắn ngủn nháy mắt, đáp án bị đảo ngược.


Ngay cả Tạ Tiểu Chu cũng ức chế không được cảm xúc của mình, đôi mắt trắng đen rõ ràng thẳng tắp mà nhìn chăm chú vào Kẻ Lừa Đảo, nhìn cổ tay của hắn vừa lật, màu trên hai lá bài kia liền nhạt đi, biến thành hai lá bài khác.
Kẻ Lừa Đảo quả nhiên là gian lận.


Tạ Tiểu Chu thả lỏng xuống dưới, kéo ra nụ cười đắc ý: "Như vậy, là tôi thắng."
Kẻ Lừa Đảo phát ra "À" đến một tiếng: "Hẳn là ngươi thắng." Hắn giơ tay, "Này đó, đều là của ngươi."
Tạ Tiểu Chu được câu trả lời khẳng định, theo bản năng mà nhìn về phía chiếu bạc.


Nơi đó là một ngọn núi nhỏ được tệ nói dối xếp thành, mà tất cả, đều thuộc về cậu. Không cần nhìn số lượng cũng biết, thứ này có thể khiến cậu an ổn vượt qua một tháng trong Thành Phố Nói Dối.


Cô thỏ bưng khay qua, đem tệ nói dối đặt lên. Theo động tác, đồng tiền cùng mặt bàn va chạm phát ra âm thanh rõ ràng lại êm tai.
Nàng bưng khay, đi tới chỗ của Tạ Tiểu Chu.
Tạ Tiểu Chu vốn nghĩ mình nên rụt rè một chút, nhưng nhìn cô thỏ tới gần, vẫn là không nhịn được, thăm dò mà nhìn qua.


Vừa nhìn qua mới phát hiện, bên trong khay cũng không phải tệ nói dối, mà là hai lá bài.
Tạ Tiểu Chu xuất hiện cảm giác chẳng lành.
Ngón tay Kẻ Lừa Đảo đều đều gõ mặt hắn: "Sao không mở ra xem xem?"
Cô thỏ đưa khay về phía trước, đưa tới trước mặt Tạ Tiểu Chu.


Tạ Tiểu Chu chậm rãi giơ tay, đem bài trên khay kéo lại đây.
Xuất hiện ở trước mặt rõ ràng là một lá 10 cùng một lá K, đây đúng là bài tẩy mà Tạ Tiểu Chu đã đổi.


Kẻ Lừa Đảo đi tới bên người Tạ Tiểu Chu, nửa tựa ở trên chiếu bạc, duỗi tay đem hai lá bài poker cầm lên, đưa tới gương mặt bên cạnh: "Đẹp không?"
Tạ Tiểu Chu cảm thấy lạnh sống lưng..
Cái tên Kẻ Lừa Đảo này khác với các Boss lúc trước cậu gặp được.


Những tiết mục ban đầu kia, nhiều nhất ở trước mặt những vị Boss đó gặp phải uy hϊế͙p͙ đến từ tử vong, nhưng ở chỗ Kẻ Lừa Đảo này, cậu lại có cảm giác tất cả ngụy trang đều bị kéo xuống, cả người trần trụi bày biện dưới ánh đèn


Ở trước mặt Kẻ Lừa Đảo, cậu không có bất cứ bí mật gì.
Loại cảm giác này, làm Tạ Tiểu Chu như rơi vào hầm băng, không thể nhúc nhích.


Kẻ Lừa Đảo đã sớm biết hết thảy —— có lẽ, từ lúc bắt đầu đổi bài, hắn đã biết. Nhưng hắn vẫn thưởng thức loại biểu diễn vụng về này.
Tựa như lúc nhìn mèo con đang nháo nhào đùa dai, biểu hiện đến khoan dung. Nhưng thứ khoan dung này lại phát ra cùng một chỗ với trong tầm kiểm soát.


[a a a a —— tôi thét chói tai]
[Kẻ Lừa Đảo! Đây là Kẻ Lừa Đảo sao]
[Có cảm giác như đang kiểm soát mọi thứ, cùng những BOSS trước kia hoàn toàn khác, tôi trước kia cảm thấy bạch cấp thật vui vẻ, nhưng hiện tại tôi lại nghĩ lừa gạt càng thú vị hơn.]


[chỉ có tôi kiên định không bò đầu tường sao? Giáo phụ của tôi vẫn là tốt nhất]
Tạ Tiểu Chu hít sâu một hơi, rốt cuộc thoát khỏi loại trạng thái này.
Nói dối bị vạch trần.
Không sao, nhanh chóng cứu vãn một chút.


Tạ Tiểu Chu vẫn duy trì tư thế ngửa đầu, không thấy kinh hoảng, ngược lại hiện lên chút nghịch ngợm: "Quả nhiên, lời nói dối đơn giản như vậy không thể lừa được quý ngài Kẻ Lừa Đảo đây."


Kẻ Lừa Đảo trên tay dùng sức, bài poker ở trong tay hắn uốn lượn thành một độ cung, sau đó buông lỏng tay, trực tiếp bắn bay ra ngoài.
"Bịch ——"
Bài poker ở giữa không trung biến thành bồ câu trắng, vẫy cánh bay qua khung đỉnh, bỏ xa nơi này.
"Thì ra ngươi muốn gạt ta." Kẻ Lừa Đảo hơi hơi khom lưng đến gần.


Tạ Tiểu Chu không có động, nhìn khuôn mặt Kẻ Lừa Đảo dần dần phóng đại.
Kẻ Lừa Đảo rất đẹp trai.
Kỳ thật các Boss trong tiết mục không ai xấu hết, mỗi cái đều có phong cách riêng, mà ở trên người Kẻ Lừa Đảo hiện diện vẻ tà khí.


Mái tóc đỏ rực như lửa, đuôi mắt hơi cong, dễ khiến hòa hợp với biểu cảm trên mặt. Kẻ Lừa Đảo có lẽ cùng Bác sĩ có chỗ tương tự, nhưng điên cuồng trên người hai người lại có chút khác. Hắn đang cười, lại không phải đơn thuần mà cười, mà là một loại ngả ngớn, điên cuồng cùng cổ quái hỗn tạp vào nhau, vẽ ra một khuôn mặt.


Tạ Tiểu Chu ngẩng đầu lên, chậm rãi nói: "Nơi này là nói dối chi thành, mỗi người đều đang nói dối, lại có ai không nghĩ muốn lừa gạt Kẻ Lừa Đảo đâu? Nếu tôi nói dối có thể đã lừa gạt ngài đây, kia sẽ là vinh hạnh của tôi."
Đây là nghệ thuật nói chuyện.


Những lời này đầu tiên nói lên lừa gạt trong thành phố nói dối không phải tội, sau đó lại bất động thanh sắc mà khen ngợi Kẻ Lừa Đảo.
Quả nhiên, vừa dứt lời, liền nghe thấy Kẻ Lừa Đảo nở nụ cười, bả vai cũng run nhè nhẹ: "Chính là...... Ngươi thất bại."


Tạ Tiểu Chu: "Xin hỏi, cái giá lừa gạt Kẻ Lừa Đảo thất bại là cái gì?"
Kẻ Lừa Đảo ngừng lại tiếng cười, như là đang suy tư.
Kỳ thật hắn thấy người khác nói dối cũng vui vẻ, chỉ có như vậy, thành phố nói dối mới có thể tiếp tục duy trì nguyên trạng.


Mà mèo con nói dối hệt như nó vươn móng vuốt cào một cái nhưng không được, không thể làm hại người, nhưng lại rất thú vị.
Kẻ Lừa Đảo vươn ngón tay, đặt ở trên trán Tạ Tiểu Chu: "Vậy phạt ngươi...... Biến thành mèo con."
Bùm ——
Một trận khói trắng tỏa ra.


Thân thể Tạ Tiểu Chu hoàn toàn không chịu khống chế, có thể rõ ràng mà cảm giác được cơ thể thu nhỏ lại, trong quá trình đè ép rồi lại thích ứng, toàn bộ thế giới đều bị phóng đại một vòng.
"Meo?" Cậu nâng móng vuốt bên trái lên liền thấy bộ lông cùng đệm lót quen thuộc.


Lại biến thành mèo.
Nhưng lúc này đây khác với lúc trước, là bị động, thậm chí chọn hủy bỏ thẻ thân phận cũng không thể khôi phục thành hình dạng con người.
Đây là chút ma thuật nhỏ của Kẻ Lừa Đảo.


Kẻ Lừa Đảo đánh giá mèo Ragdoll mềm mại, duỗi tay tới, ngón tay chải vuốt qua lông tóc phía trên.
Tạ Tiểu Chu hữu khí vô lực mà ghé vào Kẻ Lừa Đảo trên lưng.
Meo meo thở dài.


Cậu cảm thấy, Kẻ Lừa Đảo có chút khó giải quyết, càng không dễ công lược giống mấy cái Boss lúc trước, nếu không hay là đi lựa chọn phương pháp thông quan khác đi.
Một bên nghĩ như vậy, cậu một bên lại bị Kẻ Lừa Đảo sờ đến rung động.


Kẻ Lừa Đảo rời khỏi sòng bạc, cười nói: "Nói dối, không phải nói như vậy. Lúc ngươi nói dối, cần lừa không phải người khác, mà là...... Lừa gạt chính ngươi trước đã."


Hắn nhéo lỗ tai mèo con, giọng nói chậm rãi nhẹ nhàng dạy dỗ, "Nếu đến cả cậu cũng cho rằng đây là nói dối, thế phải như thế nào mới có thể lừa được người khác đây?"
Tạ Tiểu Chu trở mình, trong ánh mắt ngập nước ảnh ngược ra bộ dáng Kẻ Lừa Đảo.


Kẻ Lừa Đảo nói không chút để ý: "Học được chưa?"
Tạ Tiểu Chu: "Meo......"
Cậu hình như đã hiểu một chút.


Kẻ Lừa Đảo đẩy cửa ra khỏi sòng bạc, đứng ở trên hành lang, tựa hồ nhớ tới cái gì, vươn một cái tay khác: "Quên đem cái này cho ngươi. Dù soa thì cũng là ngươi thắng, đây là phần thưởng cho ngươi."
Tạ Tiểu Chu vừa thấy, là một tệ nói dối dính lông mèo.


Tệ nói dối chết xạ ra ánh sáng, thoạt nhìn cực kỳ mê người.
Tạ Tiểu Chu đang muốn vươn tay bắt lấy, đến nửa chừng lại nhịn xuống: "Meo méo!" Sao lại chỉ có một cái?
Kẻ Lừa Đảo trực tiếp đem một tệ nói dối nhét vào trong lòng Tạ Tiểu Chu, nhẹ giọng mà nói: "Vốn dĩ cũng chỉ có một cái."


Một chữ cuối cùng vừa dứt.
Tạ Tiểu Chu nhìn về chỗ mình đi ra.
Cửa lớn sòng bạc mở, có thể thấy tất cả bên trong đều ở đang sụp đổ.
Si cuồng dân cờ bạc, cô thỏ dáng người cân xứng, tệ mói dối chất thành đống trên bàn...... Hết thảy đều hóa thành bọt biển.


Cuối cùng, ngay cả hai cánh cửa trầm trọng khắc đá hoa cương kia đều biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, chỉ còn lại vách tường bóng loáng.
Tạ Tiểu Chu:......
Giọng nói Kẻ Lừa Đảo ở bên tai cậu vang lên: "Đây là lực lượng của nói dối."


Kẻ Lừa Đảo thong thả đi về phía trước, theo mỗi một bước chân, cảnh tượng phía sau đã bị hư không cắn nuốt, một mảnh hoang vu.
Loại trạng thái này, vẫn luôn duy trì đến chỗ gặp được Kẻ Lừa Đảo.
Tạ Tiểu Chu không nhịn được hé cái miệng nhỏ của mình ra.


Cho nên, từ lúc bắt đầu gặp được Kẻ Lừa Đảo, cậu cũng đã hãm thân ở trong nói dối, mà chính cậu lại một chút cũng không biết.
Ngay lúc Tạ Tiểu Chu còn đang khϊế͙p͙ sợ, một cái thông báo không chút tình cảm đúng giờ vang lên.


Thật đáng tiếc, ngài bị một lời nói dối hoàn hảo lừa gạt, khấu trừ năm tệ nói dối tệ
Tạ Tiểu Chu: "......"
Năm tệ nói dối!
Toàn bộ đều bị Kẻ Lừa Đảo lừa đi mất!
Nhưng Tạ Tiểu Chu cũng không có cách nào, chỉ có thể cầm móng vuốt, cho Kẻ Lừa Đảo một quyền.


Nhưng là, sức mèo con không lớn, một quyền này căn bản liền không đau không ngứa. Lúc cậu còn muốn lại đấm một quyền để hả giận thì lại bị bàn tay của Kẻ Lừa Đảo bắt được.


Kẻ Lừa Đảo nhéo đệm thịt. Có lẽ trong đệm thịt có thứ gì đó, hắn nhéo, trong lông tóc liền vươn ra móng vuốt nửa trong suốt.
Tạ Tiểu Chu cảm thấy cái tên Kẻ Lừa Đảo này thực sự quá đáng giận, đến mèo con cũng lừa, cậu dùng sức rút tay ra, liền hướng mặt Kẻ Lừa Đảo cào một cái.


Chỉ tiếc, không có cào trúng.
Kẻ Lừa Đảo: "Mèo con không thể nghịch ngợm như vậy nha."
Tạ Tiểu Chu liếc mắt nhìn hắn, yên lặng mà ɭϊếʍƈ móng vuốt, ɭϊếʍƈ đến một nửa mới phát hiện, này còn không phải là chỗ Kẻ Lừa Đảo đã sờ qua sao?


Ý thức được điểm này cậu liền cứng người lại, là ɭϊếʍƈ cũng không phải, không ɭϊếʍƈ cũng không phải.
Kẻ Lừa Đảo thấy mèo con bộ dáng ủ rũ, buồn cười: "Ngươi muốn học không?"
Hai tai Tạ Tiểu Chu dựng lên.
Học cái gì?
Kẻ Lừa Đảo: "Học gạt người nha."


Tạ Tiểu Chu không do dự, liền gật đầu: "Méo!"
Muốn!
Nhưng lúc nói xong, lại có một chút do dự.
Dù sao thì tiền khoa Kẻ Lừa Đảo quá nhiều, trong miệng một câu cũng không nói thật. Lần này thật sự có thể tin tưởng sao?


Kẻ Lừa Đảo nhìn ra nghi ngờ trong lòng cậu, chậm rì rì mà vuốt ve phía sau lưng mèo con, nói: "Lừa ngươi có thể có chỗ tốt gì đâu?"
Tạ Tiểu Chu cảm thấy lời này rất có đạo lý.
Nhưng vẫn là có chút do dự.


Kẻ Lừa Đảo: "Ta muốn dạy ngươi, là bởi vì thành phố nói dối quá nhàm chán, không ai dám gạt ta, chỉ có ngươi." Hắn hướng về phía mèo con chớp mắt, "Tuy rằng nói dối có chút ấu trĩ, nhưng rất thú vị."
"Ta chỉ là muốn ngươi chơi vui một chút."
[Chơi vui......]
[Là loại chơi nào nhờ? Hì hì]


[Kẻ Lừa Đảo nhanh đi chơi mèo con đi]
[Tôi nhìn Kẻ Lừa Đảo lúc này nói rất thành khẩn, chắc là không phải đang gạt người đâu]
[Chu Chu đã bị nói đến choáng váng]
Tạ Tiểu Chu xác thật có chút bị thuyết phục.


Dù sao thì Kẻ Lừa Đảo nói cũng có chút đạo lý, cũng không cần thiết một mà lại là hai ba đi lừa cậu.
Kẻ Lừa Đảo lại nhân cơ hội sờ soạng một phen: "Nhìn thấy hành lang kia không?"
Tạ Tiểu Chu nhìn qua.


Chỉ thấy giữa hành lang xuất hiện một con đường phân nhánh, con đường sâu thẳm, không biết thông tới chỗ nào.
Vừa rồi có một lối đi như vậy sao?
Hình như là có, nhưng lại có chút không chắc chắn.


Kẻ Lừa Đảo đi tới bên kia, ở chỗ giao lộ đem mèo con thả xuống: "Đi theo ta, ta dạy cho ngươi làm sao nói dối."
Sau khi nói xong, Kẻ Lừa Đảo liền đi vào.
Tạ Tiểu Chu ngồi ở tại chỗ, nhìn Kẻ Lừa Đảo bước chân vào chỗ kia, vẫn chưa xuất hiện thay đổi gì.
Cậu lúc này mới yên lòng, thử vươn móng ra.


Móng vuốt và đệm thịt mềm mại đặt trên thảm.
Sau khi xác nhận không có vấn đề, một cái bóng trắng nhảy vào trong hành lang.


Chỉ là còn chưa tới trước mặt Kẻ Lừa Đảo, liền thấy thân ảnh Kẻ Lừa Đảo dần dần trở nên nửa trong suốt, giống như hình chiếu TV vậy, căn bản không thể tiếp xúc với thật thể.
Tạ Tiểu Chu khẩn cấp phanh lại.
Kẻ Lừa Đảo đã không thấy.


Mà ánh đèn trong hành lang vốn sáng ngời cũng ảm đạm lại, trở nên có chút âm trầm, tựa hồ sắp trình diễn một ít tình tiết khủng bố.
Lông trên người Tạ Tiểu Chu dựng thẳng lên, từng bước một lui về phía phía sau, muốn rời khỏi hành lang này.


Thối lui ra ngoài không đến hai bước, cậu liền đụng phải vách tường.
Con đường từng đi đã biến mất, chỉ có thể tiến về phía trước.


Tạ Tiểu Chu động tác uyển chuyển nhẹ nhàng, thịt lót đạp lên thảm không vang một chút động tĩnh. Lúc đi đến một nửa, cậu nghe thấy trong chỗ sâu truyền đến tiếng hít thở thô nặng.
"Phù phù ——"


Lỗ tai Tạ Tiểu Chu hơi rung động một chút, dừng bước chân. Lấy năng lực đêm coi của động vật họ mèo, cậu có thể rõ ràng mà thấy trong bóng đêm phía trước nằm bò một khối thân thể cao lớn.
Đó là một con quái thú đang ngủ say.


Nó cơ hồ chen đầy mỗi một góc hành lang, chỉ để lại một cái khe hở nhỏ có thể thông qua.
Tạ Tiểu Chu so sánh hình thể của mình với khe hở đó, cảm thấy nỗ lực một chút hẳn là có thể qua, chỉ cần không quấy nhiễu đến quái thú đang ngủ là được.


Nhưng mọi chuyện thường thường không như mong muốn.
Ngay lúc Tạ Tiểu Chu đang lặng yên tới gần chỗ quái thú, giọng Kẻ Lừa Đảo vang vọng toàn bộ hành lang.
"Khóa thứ nhất, bị lừa nhiều rồi, liền biết nên nói dối thế nào."
Cẩn thận nghe qua, còn có thể nghe ra ý cười trong lời nói của hắn.


Tạ Tiểu Chu cứng đờ ở tại chỗ.
Trong lòng hiện lên một ý nghĩ—— tệ rồi.
Khoảng cách hiện tại của cậu với quái thú rất gần, chỉ cần bước thêm một bước. Có thể rõ ràng thấy hoa văn da lông quái thú, cùng với đôi mắt sắp mở.
Tạ Tiểu Chu không nói hai lời, trực tiếp lùi ra sau.


Chính là, không biết từ khi nào, phía sau rải xuống một tảng lớn bóng đen, đem mèo con bao phủ ở bên trong, không chừa đường lui.
Hai con quái thú đều cao đến phát ngán, khoảng bằng một người, mèo con ở trước mặt chúng nó giống như món đồ chơi tinh tế nhỏ xinh.


Tạ Tiểu Chu bị hai con quái vật trước sau vây quanh, nghiến răng, mắng một câu:...... Kẻ Lừa Đảo chết tiệt.
Chân trước quái thú mạnh mẽ hữu lực, trên người tản ra loại mùi tanh hôi, miệng há to, còn có thể thấy miếng thịt dính trên răng nanh.
Tạ Tiểu Chu cong lưng, nhe răng phát ra tiếng vang uy hϊế͙p͙.


Chỉ là cậu thật sự quá nhỏ, quái vật do dự một lát, liền nhào tới chỗ cậu..
Bùm!
Giữa sự hỗn loạn của mặt đất rung chuyển, cái bóng trắng chui ra ngoài.
Thẻ R mèo Ragdoll.
Lá gan lớn, không có cảm giác đau, đánh nhau thực hung hãn, chiến thần thẻ R.


Tạ Tiểu Chu thả người nhảy, rơi xuống trên đất trống. Cậu vốn định tìm cơ hội chạy trốn, chỉ là mới vừa chạy tới, liền thấy chỗ sâu trong hành lang có một vách tường.
Trên vách tường treo một bộ họa, người trong tranh hơi đầu, chỉ có thể thấy khóe miệng đang mỉm cười.


Tạ Tiểu Chu sao lại cảm thấy người trong tranh kia đang cười nhạo cậu.
Âm thanh thô nặng thở dốc tới gần.
Tạ Tiểu Chu cái đuôi đảo qua, chậm rãi xoay người.
Hai con quái thú một tả một hữu đem cậu chắn ở chỗ sâu nhất.
Tạ Tiểu Chu run run lớp lông trên người.
Lúc này, cậu chỉ muốn nói.


Tuy rằng cậu hiện tại không phải người, nhưng Kẻ Lừa Đảo thực sự rất chó!


Có thể bạn cũng muốn đọc: