Trọng Sinh Chi Lưu Ly Tượng

Chương 58

Phụ nhân giặt quần áo kia là người phụ trách phòng giặt quần áo, nơi này là địa phương chuyên môn giặt quần áo cho các đại nha hoàn hầu hạ chủ tử còn có nhóm gã sai vặt tùy thân, quần áo chủ tử sẽ có một tiểu phòng chuyên môn giặt.


Người vừa mới rời đi đi ra nhà sau, trở lại đại phòng giặt quần áo, phụ nhân giặt quần áo một bên như thường nói chuyện với người bên cạnh, một bên tùy tay đem quần áo ngâm vào trong nước. Động tác của nàng thực tự nhiên, thế cho nên người khác cũng không chú ý tới nàng bỏ một thứ nước màu lam vào trong quần áo.


Tống gia tuy rằng là thế gia nhưng bên trong không bằng những đại thế gia truyền mấy trăm năm, dù sao chính là xuất thân từ thợ thủ công, nhưng Tống gia từ khi được lập nên quy củ gần như bắt kịp các thế gia, cách ăn mặc cũng giống nhau. Càng là các nha hoàn ɖú già gã sai vặt cấp bậc cao, màu sắc quần áo ăn mặc chỉ cần nhìn là rõ ràng. Nhất là người tối đắc dụng bên người chủ tử, cơ hồ có thể mặc những màu phấn, hoàng, lam, lục như vậy, chính là quy cách mặc không thể vượt qua.


Theo phụ nhân thu thập màu sắc quần áo, là có thể nhìn ra nàng cố tình. Những động tác giống nhau chà xát tẩy đập, chủ yếu là cần thận sờ soạng một chút, tựa hồ xác định tình huống của mỗi kiện quần áo một chút, động tác như vậy phụ nhân giặt quần áo thường làm, là vì xác định bên trong quần áo có vật cứng hay không, đỡ phải làm hư quần áo, mà nguyên nhân lần này cũng chỉ có trong lòng cô ta biết rõ.


Đợi cho quần áo được tẩy xong, phụ nhân giặt quần áo cùng người bên cạnh nói một tiếng, muốn mang quần áo ẩm đến sân phơi. Phòng giặt quần áo của Tống gia ai giặt người ấy thu, để ngừa quên, cho nên phụ nhân kia đem quần áo của chính mình giặt cầm lấy, chú ý bên trái một chút không có người chung quanh, theo sau nàng nhanh chóng đem một cái hương bao ở sườn một bộ quần áo trong đó lấy xuống nhét vào trong ngực mình. Sau đó giống như chưa có việc gì đem quần áo tẩy tốt phơi lên.


Cách một bộ quần áo, lại phơi một bộ mới lên, giống như cái hương bao bình thường bị bỏ quên trong nội sườn một bộ quần áo. Phơi xong quần áo phụ nhân lại trở về phòng giặt quần áo, nơi đó đã có quần áo bẩn mới lại phải giặt sạch…




Tề Nhuận Vân có thai gần chín tháng, người hầu hạ trong viện hắn cùng Tống Thanh Di càng cẩn thận. Cắt lượt mỗi người, trong viện lúc nào cũng phải có người. Vì chuyện tiến cống quấn thân, sau khi quán tịch thành công, “Kỳ lân đáp mây bay” đã chính thức đốt chế một lần nữa, Tống phụ lần này cùng Tống Thanh Di đến diêu hán đốt chế. Tống Thanh Di chỉ có thể mỗi ngày tận lực về nhà thật sớm, chỉ sợ bỏ quan sinh sản của phu nhân nhà mình.


Mỗi ngày sau giờ ngọ Tề Nhuận Vân sẽ ở trên tiểu tháp ngủ một chút- bây giờ nắng gắt cuối thu cũng gần qua đi, thời tiết bắt đầu cũng mát mẻ một chút- giờ phút này bọn họ đã giời về Thu Lâm Uyển, bọn hạ nhân ở đây vô sự sẽ ở hành lang nhỏ nghỉ tạm một chút.


“Ta nói này Hồng Tụ các ngươi có phải gần đây đổi phấn hương, mùi hảo thanh nhã”. Một bên nói chuyện một bên gió thổi nhè nhẹ, trong gió mang theo hương khí, Linh Bảo cười hỏi. Vấn đề này có chút giống như trêu ghẹo, hỏi người khác đại khái sẽ bị chán ghét, bất quá bởi vì Linh Bảo lớn lên ở Tống gia, cùng Hồng Tụ coi như là cùng nhau lớn lên, hiện tại lại cùng hầu hạ một sân, có chút tình cảm huynh muội, thật cũng không trêu trọc Hồng Tụ. Chính là hỏi ngay tại đại viện, bên người có những tiểu nha hoàn khác, địa điểm cùng thời cơ không tốt lắm.


Quả nhiên, chỉ thấy Hồng Tụ trừng mắt liếc hắn một cái, “Nói bậy bạ gì đâu, sau khi chủ tử có thai chúng ta cũng không sử dụng những thứ này, tiểu tử ngươi không biết gì đừng nói bậy!” ngay từ thời điểm Tề Nhuận Vân nôn nghén, mùi của một chút đồ ăn cũng chịu không nổi, hạ nhân nhà hoàn đều hiểu rõ mùi phấn son trên người sẽ làm hắn khó chịu, may mà lúc đó hắn cũng không sợ mùi của Tống Thanh Di, nếu không thật đúng là phiền toái. Cũng bởi vậy mà làm cho hạ nhân hầu hạ cũng bỏ thói quen dùng hương phấn. Này làm cho Linh Bảo ngạc nhiên vậy mùi hương là từ đâu. Chủ tử sắp lâm bồn, còn có tâm tư bôi son phấn?


“Thật sự, vậy trên người Thiêm Hương tỷ tỷ cũng có, lại nói ta thấy các tỷ tỷ khác trong viện cũng đều như vậy”. Nhíu nhíu cái mũi, Linh Bảo nói: “Bất quá may mắn chủ tử gần đây không sợ mùi”.


“Di? Thật vậy chăng?” Hồng Tụ ngửi trên người chính mình, mùi hương nhẹ nhàng đúng là không dễ dàng ngửi được. Các nha hoàn khác cũng hành động giống nhau, thật là có chút đoán được.


“Hình như là hương vị của tạo sừng, bất quá không giống với lúc trước, phòng giặt quần áo thay đổi tạo sừng?” một tiểu nha hoàn hay nói giỡn nói.


Hương vị của tạo sưng cơ bản là ngây ngô, cách xa như vậy mà vẫn thấy hương vị nhẹ nhàng, đại nha hoàn Tống gia đãi ngộ hảo, nhưng cũng không đến trình độ này, ngay cả quần áo hạ nhân mà cũng có mùi hương. Đại bộ phận mọi người cho là phòng quần áo làm sai, trở thành một tiên nghi để mọi người nói giỡn.


Một đám hạ nhân tụ lại một chỗ, chỉ có Tư Niên không nói nhiều mà nhíu mày.
Buổi tối Tống Thanh Di về đến nhà, tắm rửa xong cùng Tề Nhuận Vân đi dạo, hàn huyên một chuyện tiến độ lưu ly cùng Tề Nhuận Vân nói chuyện trong nhà, này đã trở thành việc bọn họ phải làm mỗi ngày.


Bụng của Tề Nhuận Vân so với trước càng lớn hơn, thịt trên người chỉ có một tầng nho nhỏ, trừ bỏ vuốt còn được nếu muốn cầm sẽ không có. Tống Thanh Di đỡ hắn trở về ghế, nhìn thấy bụng hắn run rẩy, cảm thấy vừa động, liền ngồi chồm hổm xuống.


Tống Thanh Di vốn mỗi ngày đều thích vỗ về bụng Tề Nhuận Vân đi vào giấc ngủ, còn chưa có cảm giác đã phát hiện động tĩnh bên trong, một cái mụt nhỏ nhỏ liền chuẩn xác đỉnh vào lòng bàn tay hắn, động tác có thể nói mau, ngoan, chuẩn.


“Ngô!” Mỗi lần hai phụ tử hỗ động, vật nhỏ tựa hồ đều thực vui, động tác trong lúc đó càng thêm phi thường hoạt bát, Tề Nhuận Vân đỡ bụng chính mình có chút bất đắc dĩ.


“Hắc hắc! tiểu tử này mỗi lần đều có lực như vậy!” động vài cái lúc sau Tống Thanh Di sẽ không tiếp tục sờ bụng, sợ xú tiểu tử ngoạn hứng khởi, khổ chính là Tề Nhuận Vân- lần đầu tiên cảm giác máy thai hắn liền thích cùng vật nhỏ chào hỏi, có hưng phấn quá độ, động tác vật nhỏ không ngừng, sắc mặt Tề Nhuận Vân đều trắng bệch, sợ tới mức Tống Thanh Di vài ngày không giám làm càn.


“Hắn đã dưỡng thành thói quen, mỗi ngày đều đúng giờ”. Tề Nhuận Vân thản nhiên nói, ngay từ đầu hắn còn có thể hưng phấn tiểu tử trong bụng hoạt bát có lực  như vậy, nhưng mỗi ngày đều đến một chút như vậy, tâm hắn cũng liền bình tĩnh. Tối trọng yếu là ngay từ đầu hắn còn có tâm trạng kinh hỉ, không cho thầy thuốc bắt mạch đoán nhi tử, kết quả Tống Thanh Di liền kiên trì là nhi tử, đợi cho động tĩnh trong bụng càng lớn, ngay cả Tề Nhuận Vân cũng đã muốn tin tưởng là bé trai, nếu là nữ nhi, còn không biết sẽ là cái dạng gì, sinh ra đều càng phải đau đầu.


“Hắc hắc”. Tuy rằng biết ý tứ ở trên mặt phu nhân nhà mình, bất quá Tống Thanh Di vẫn là có điểm chột dạ.


Vốn Tống Thanh Di còn muốn cùng Tề Nhuận Vân nói một chút chuyện nhàn thoại, vô tình ngẩng đầu lại thu được ánh mắt của Tư Niên. Tư Niên là theo bên người chính mình sau đó điều đến bên người Tề Nhuận Vân, vốn là gã sai vặt ở thư phòng của hắn, sau lại cảm thấy Linh Bảo là một người hoạt bát ở bên người Tề Nhuận Vân không đáng tin, liền đem Tư Niên cẩn thận im lặng bên người chính mình phái đi qua. Chủ tớ nhiều năm, hai người trong lúc đó vẫn có một chút ăn ý, năm đó cũng bởi vì vậy mà Tống Thanh Di tránh được trách phạt không ít.


Lâu lắm rồi không có thu được ám chỉ này đó, mới đầu nhìn thấy Tống Thanh Di có chút mơ hồ, phản ứng lại mới nhìn chính quân nhà mình nói: “Ta ở thư phòng còn có chút thư chưa có xem, ngươi trước tắm rửa một chút, ta lập tức trở về”.


Đã nhiều ngày Tống Thanh Di rất là bận rộn, Tề Nhuận Vân nghe vậy cũng không nghi ngờ hắn, thả hắn đi giải quyết bận rộn.
Mà Tống Thanh Di đi vào thư phòng, lúc sau Tư Niên cũng lấy cớ đi theo.


“Chuyện gì?” đem Tư Niên đặt ở bên người Tề Nhuận Vân, cũng không phải có ý tứ giám thị, cho nên chưa bao giờ nghĩ làm cho Tư Niên truyền tới tin tức của Tề Nhuận Vân, bởi vậy thấy Tư Niên chủ động truyền lại tin tức rất là tò mò.


Lại không nghĩ đến Tư Niên mang đến tin tức bọn hạ nhân nói chuyện phiếm.


“Hương khí?” chuyện khác thường tất có gian trá, Tư Niên làm việc trước nay rất cẩn thận, Tống Thanh Di tin tưởng vào phán đoán của hắn, “Đi thăm dò! Lại đem thấy thuốc tìm đến, cấp mọi người xem mạch, nhất là thiếu quân”.


Tống Thanh Di nhíu mi, nhất là chuyện tiến cống, bản vẽ đã giao, lúc sau càng bận rộn hơn. Nhưng là hắn không có tin tưởng Tô Nính sẽ thành thật như vậy, cho nên hắn một mực chờ động tác của Tô Nính, kết quả không nghĩ tới… Tống Thanh Di híp mắt, động tác người này trừ bỏ hậu viện không có chủ ý khác sao? Trong lòng có hận ý, chuyện này thật đáng giận, hắn đã đem hạ nhân Tống phủ dọn dẹp một lần, thế nhưng vẫn là có để sót.


Tư Niên thỉnh thầy thuốc động tác thực im lặng, chính là vào Thu Lâm Uyển, nhiều hạ nhân như vậy cũng bị bắt mạch, động tĩnh này vô luận như thế nào cũng khó ngăn chặn. Không bao lâu, nha hoàn bên người Tống mẫu cử đến đây hỏi.


Tống Thanh Di đứng ở cửa viện nhìn thầy thuốc bắt mạch cho từng nha hoàn, sắc mặt rất là khó coi. Thầy thuốc vừa mới bắt mạch cho Tề Nhuận Vân đầu tiên, nhưng không có nói gì, chính là bắt mạch cho người khác rồi mới có thể xác nhận.


Người tới là Lạc Phỉ, nàng cùng Hồng Tụ giao hảo rất tốt, lúc này vào sân đều thấy đội ngụ Hồng Tụ đều bị bách mạch, mà mặt đại thiếu gia đen lại đang đứng ngoài hành lang.


“Đại thiếu gia, lão phu nhân kêu ta đến hỏi, ngài lúc này có thể đi qua một chuyến hay không?” lời này có ý tứ gì, tự nhiên là đại thiếu gia phải tự mình đi một chuyến gặp mẫu thân hắn. Vốn ý tứ Tống mẫu là kêu Lạc Phỉ đến hỏi một chút, bất quá Lạc Phỉ xem tình cảnh trước mắt, hiển nhiên không phải chuyện nhỏ. Các nàng đều có thể đi đến địa vị đại nha hoàn hiện tại, bọn họ đều là người thông minh. Nơi này hiển nhiên đã xảy ra đại sự không hề nhỏ, cho nên Lạc Phỉ lập tức thay đổi cách nói.


Tống Thanh Di gật gật đầu, “Tối nay ta sẽ cùng mẫu thân nói một tiếng”. Sau đó đi vào phòng.


Lạc phỉ nghe đại thiếu gia nói, lập tức cũng không so đo chuyện khác, chạy nhanh ra ngoài Thu Lâm Uyển, trước khi đi nhìn thoáng qua Hồng Tụ, nhưng thấy trong mắt nàng không hiểu cùng hoảng loạn, trong lòng đã muốn yên tâm một nửa. Ra sân, nàng nghĩ nghĩ gọi người lại đây coi giữ ngoại viên Thu Lâm Uyển, việc khác cũng không hỏi đến, trở về phục mệnh.


Mà Tống Thanh Di trở lại sân xong, Tề Nhuận Vân đã muốn từ trên giường đứng lên.


“Phát sinh chuyện gì?” ánh mắt Tề Nhuận Vân bình thản nhìn Tống Thanh Di, chỉ là tay đỡ bụng hiện lên gân xanh, nói cho Tống Thanh Di biết giờ phút này phu nhân nhà mình đang khẩn trương. Dù sao vốn đang hảo hảo, Tống Thanh Di đi thư phòng không lâu, thấy thuốc tới đây lại nói đại thiếu gia cử hắn đến bắt mạch.


“Không có đại sự gì, Tư Niên phát hiện một chút khác thường, ta khiến thầy thuốc đến xem một chút, yên tâm một chút”. Vừa vào cửa, Tống Thanh Di đã thu lại biểu tình, cười trả lời.


Tề Nhuận Vân cũng không phải là người qua loa tắc trách như vậy, chính là đại đa số thời gian hắn không nghi vấn mà thôi. Lúc này hắn chỉ nhíu mày một chút, im lặng ngồi ở trên giường, nhìn thấy Tống Thanh Di ngồi bên cạnh mình, tựa hồ đang đợi cái gì.


Chỉ chốc lát sau thầy thuốc chuẩn mạch xong đi đến. Vị thầy thuốc này tuổi cũng đã qua sáu mươi, nghe nói tổ tiên xuất thân là ngự y, y thuật rất là cao thâm, Tống Thanh Di sau khi sống lại liền đi tìm hắn, mãi cho đến khi Tề Nhuận Vân có thai năm tháng mới thuận lợi thỉnh người đem về Tống phủ. Mua một tiểu viện riêng ở ngoài cho vị thầy thuốc này ở lại, chỉ vì trong ấn tượng của hắn thân thể Tề Nhuận Vân thật không tốt.


Thời điểm đi vào biểu tình thầy thuốc thực nghiêm trọng, trong lòng Tống Thanh Di lộp bộp một tiếng.


“Cho lão phu một nén nhang, vô luận phát sinh cái gì, Tống thiếu gia đừng vội”. Thầy thuốc cũng không chờ Tống Thanh Di trả lời, theo hộp thuốc tùy thân lầy ra một ít bột phấn xanh thẫm cùng một cây hương dài nhỏ, đốt lên.


Tống Thanh Di có chút phiền toái nhìn động tác của thầy thuốc, hắn ghét nhất là loại tình huống thoát ra ngoài khống chế này, chẳng lẽ đời này trở về hắn vẫn không thể bảo vệ tốt người nhà chính mình!


Khi nén hương kia được đốt lên, Tống Thanh Di hồi lâu mới ngửi được một chút hương vị tinh ngọt, hương vị không nặng, nhưng là mang theo mùi vị máu tươi, rất là kỳ quái. Nghĩ lúc trước Tề Nhuận Vân mẫn cảm với mùi vị, hắn đang muốn quay đầu lại hỏi Tề Nhuận Vân có hảo hay không.


Vừa muốn quay đầu lại nghe thấy Tề Nhuận Vân kêu rên một tiếng. Liền nhìn thấy mũi Tề Nhuận Vân chảy ra tơ máu.
“Lâm Vũ!!”.