Trọng Sinh Mạt Thế Công Lược

Chương 57: Thi triều đột kích

Tang thi triều cỡ lớn đúng hẹn đến.
Bay tới chỗ xa xa, cánh quạt trực thăng quay vòng ầm vang ở trên cao. Thanh âm lớn như thế nhưng không tang thi nào ngẩng đầu nhìn.


Nhân viên điều khiển trực thăng chưa từng trông thấy nhiều tang thi như vậy. Chi chít, nối thành hàng dài, cảm giác hệt như con người đang cúi đầu nhìn đàn kiến ấy.
“Còn do dự mọe gì? Phóng nhanh coi.” Nhân viên điều khiển nổi da gà toàn thân.
Phó điều khiển viên vội vã ấn cái nút màu đỏ kia.


Một luồng khói màu đỏ bay lên giữa không trung, dưới ánh mặt trời ban trưa phá lệ dễ trông thấy.

Trên bầu trời căn cứ Tây Nam vang lên tiếng còi báo hiệu bị tập kích.


Bộ đội được võ trang tốt từng đội từng đội xuất phát chạy chậm lên tường thành. Người thường sớm trốn ở nơi an toàn. Giờ này khắc này, ngoại thành căn cứ to như vậy chỉ còn lại những người dù có khϊế͙p͙ đảm cũng nhất định phải xông về phía trước.


Ánh nắng mặt trời vào đông không chút ấm áp trải trên mặt đất, đám người qua lại như thoi đưa, cái bóng màu đen dài thòn giờ cũng dần ngắn lại. Chẳng có chút gió thổi qua, sự căng thẳng cùng nghiêm trang tràn ngập trong không khí.


Gần ngàn người Giản Thành mang đến đều bị phân phối đến tiền tuyến, chờ xuất phát. Từng chiếc xe tải được trang bị vũ trang kín kẽ đậu đằng trước trước căn cứ Tây Nam, trên đỉnh xe, cứ ba dị năng giả thành một tổ. Hai bên xe là binh lính giơ cao nòng súng tối om.




Trên tường thành, bên cạnh nhóm binh lính luôn luôn chuẩn bị công kích dĩ nhiên được sắp xếp thêm một đám dị năng giả công kích tầm xa.
Đại chiến sắp tới.


“Tôi lặp lại lần nữa! Người thường! Bị cắn thì không cần trở về! Nhóm dị năng giả hao hết tinh thần lực lập tức thay người!” Quan chỉ huy đứng ở đầu tường không ngừng hô to.
Giản Thành đứng bên cạnh hắn, gã có thể nhìn thấy trong mắt người này có sự thương tiếc sâu sắc đối với binh lính.


“Vương chỉ huy, có nên nói chuyện loại nhân chủng cho mọi người biết hay không?”
Vương chỉ huy hít sâu một hơi, “Nói đi, nên biết.”
“Mọi người nói cho tôi nghe! Lính Tây Nam căn cứ! Có phải là kẻ hèn nhát không?!” Giọng hắn to rõ, làm lỗ tai mấy người đứng gần bên hắn đều ong ong.


“Không phải!” Họ nghe nhóm binh lính cùng kêu to trả lời. Trong đó xen kẽ không ít dị năng giả cao giọng hô ứng.
Hiện tại, bọn họ chẳng còn phân cấp bậc, họ đều đứng nơi này như nhau, chống đỡ cho từng đồng loại.


“Vương chỉ huy, tôi mong tách ra chỉ huy giữa người bên tôi cùng bên ngài. Dù sao người căn cứ Tây Bắc, chỉ có tôi mới hiểu rõ bọn họ.” Giản Thành một thân rắn chắc với trang phục tối màu, thể hình cao gầy trong bộ quần áo này lại không hề thua kém tý nào so với nhóm binh lính. Mà những người đi theo gã tới Tây Bắc căn cứ này đều mặc trang phục đồng bộ.


Vương chỉ huy suy nghĩ chốc lát liền tức khắc đồng ý. Hết thảy phải lấy đại cục làm trọng.


Giản Thành được sự đồng ý lập tức phất tay. Mọi người chỉ thấy mấy người mặc quần áo màu sắc khác họ, thậm chí trong đội còn có trẻ em kéo ra hai tấm lưới sắt gần mấy chục mét. Đặt phía trước xe tải.


Mục Siêu lôi ra hai cái hòm màu đen. Đây là trước khi bọn họ xuất phát Khương Hiệp giao cho. Mà trước đó, dị năng giả hệ lôi có mặt trong căn cứ đều bị Khương Hiệp tóm đến phòng thí nghiệm.
“Lúc tang thi tới gần, liền ấn nút này.” Hai cái hòm đen được giao cho hai tài xế trên xe tải.


Kế tiếp, dị năng giả hệ mộc đứng sau cùng, bên người đều kèm theo một hoặc hai dị năng giả thổ hệ. Những người còn lại hô lớn xông lên đứng trước nhất của đội ngũ.


Thoạt nhìn chẳng chút điều lệ gì. Vương chỉ huy cau mày ngó Giản Thành, đã thấy Giản Thành thả dây thừng tuột từ trên tường thành xuống xe tải. Đứng trong đám đồng đội của gã.


Trong miệng Vương chỉ huy đắng chát. Hắn vốn chỉ là một tiểu đội trưởng, lại bị cao tầng điều đến chỉ huy vị trí này. Sau vài ngày bị bắt nhìn kế hoạch phòng ngự, bắt đầu từ hôm qua, rốt cuộc hắn không tìm thấy nhóm người mà hắn gọi là cấp trên nữa.
Vì sao ư? Vừa nhìn liền hiểu.


Tường khu nội thành không có mở. Đây là trong dự đoán của họ.
Cái đám cặn bã sợ chết với ý đồ dùng mạng người khác đổi mạng cho mình, không đến thời khắc cuối cùng thì sẽ không kéo tường nội thành lên. Bởi vì nó là chỗ là bọn họ trông cậy vào để chạy trốn.


“Hồi hộp à?” Người thân Mục Siêu đứng bên cạnh cậu. Phi Ly tuy chỉ mới ngũ tuổi, là người nhỏ nhất nơi này. Lúc ở phòng thí nghiệm của Khương Hiệp, móng thú trên tay Phi Ly đã có thể khống chế ổn định.


Hơn nữa tốc độ của động vật họ mèo, bé có thể tay không cắt đứt yết hầu một tang thi.
Hơn nữa họ còn phát hiện, vòng cổ kai của Phi Ly khi bé gặp nguy hiểm, có thể biến ảo thành lá chắn. Nhưng số lần chỉ được ba lượt.
“Bọn họ quả nhiên muốn chạy.”


“Hừ. Cũng phải coi coi có chạy tụt lại đằng sau hay không.” Mục Siêu nheo mắt, trước khi đến nơi này, cậu cho mỗi người mình tin tưởng được một lọ nước không gian. Có thể tạm thời bổ sung tinh thần lực tiêu hao trong thân thể bọn họ.
“Đến rồi!” Tô Hàng đột nhiên hít một hơi.


Thần sắc mọi người lập tức nghiêm túc bày ra tư thế chiến đấu. Mấy người của căn cứ Tây Nam đứng cạnh họ tò mò nhìn nhìn. Ngay đến cả người biến dị thính giác thị giác cũng cảm thấy khó hiểu.
Chờ người trên trực thăng bắt đầu phát tín hiệu, những người đó mới là cả kinh!


Thằng nhóc đó tột cùng là dị năng giả cấp mấy?! Vì quái gì cách xa đến thế liền biết hướng đi của tang thi.

Nơi đường chân trời, một đám vật thể màu đen ngược sáng chậm rãi tiến tới.
Là tang thi!
Thanh âm một loạt vũ khí lên đạn nhất thời vang lên.


“Cạch” “Cạch” “Cạch” thanh âm liên tiếp chẳng ngừng. Trước đó, bọn họ đã chôn khá nhiều địa lôi, thuốc nổ trên tuyến đường đoán trước.


Mặt đất cũng ầm ầm rung chuyển. Khói thuốc súng mịt mù, bụi đất phất lên, tầm mắt họ bị cản trở cực lớn. Lại không ngăn được chút vui sướng sinh ra trong lòng mọi người.
Chỉ là điểm vui sướng còn chưa kịp nẩy mầm.


Giống như có một bàn tay dạt ra làn sương khói đang che lấp, tang thi loại bò sát đi đầu mau lẹ xông về phía này.


Mục Siêu cau mày. Quả nhiên, loại nhân chủng đã sớm không như bọn họ nhìn thấy khi ấy nữa. Thực lực vốn lớn mạnh lại tăng lên. Trí tuệ cũng phát triển trên diện rộng. Vậy mà đã biết dùng tang thi cấp F vô dụng nhất đi trước dò đường!


Vậy thì thuốc nổ vừa nãy thoạt nhìn rất lợi hại, kì thực chỉ nổ chết người thường có thể chống chọi với tang thi!
“Ra tay!” Cậu hét lớn một tiếng. Hai tài xế bị tang thi làm cả kinh tới đờ người đột nhiên giật mình hồi thần, đồng thời ấn cái hộp đen kết nối dây với võng điện.


“Xẹt” hai luồng màu tím chợt lóe. Lưới sắt trước mặt không biến hóa gì. Nhưng chỉ khi loại bò sát thình lình xông lên. Ánh sáng tím chợt hiện, loại bò sát nọ nháy mắt cháy đen thùi. Chết không thể chết hơn nữa.


Té ra Khương Hiệp lúc ấy kéo đám dị năng giả hệ lôi tới là vì làm thứ này?


Tình huống dưới tường thành ai ai cũng nhìn thấy. Một con, hai… Càng ngày càng nhiều loại bò sát xông lên lưới điện, khoảnh khắc sau lại bị nướng thành than đen. Đám người nín thinh một hồi, đột nhiên phát ra tiếng hoan hô như sấm rền.
Cứ như đã thắng trận đại chiến này vậy.


Duy chỉ có mấy người cau mày. Nhìn tang thi như thiêu thân lao đầu vào lửa.
“Tiếp tục vậy thì cũng không ổn lắm!” Lưới điện cực kỳ hao điện. Cho dù Khương Hiệp đã cải tiến nó, nhưng vì muốn giết tang thi càng hiệu quả, điện giật nhiêu đó vẫn phí điện vô cùng!


Dùng tay ra hiệu về phía dị năng giả hệ.
Dưới đất tức khắc trườn ra rất nhiều thực vật. Có cảm giác đang coi Plants vs Zombies.
Loại bò sát mau hơn nữa, cũng phải đi qua đám thực vật đang thịnh nộ kia.


Một dây leo Kim Cương* vụt qua, một mảng tang thi nhũi xuống đất. Bụi cây gai nơi phần đất bên kai đã chuẩn bị tốt, đảm bảo tang thi mà nhào qua liền bị đâm thẳng xuyên đầu.


Còn có thể bắn ra đạn quả,thực vật có trái “póc póc póc” phun ra hậu đại của mình làm đạn luôn, nhưng bởi vì tản ra bắn, tiêu hao cũng nhanh, độ nhắm chuẩn cũng không cao.


Những bé hoa hoa cỏ cỏ thoạt nhìn rất đáng yêu này, bắn ra từng đạo diệp nhận (đao lá cây) bay vụt tới, thu gặt xong một đầu tang thi. Nhưng đồng thời cũng cắt đứt luôn thực vật phe ta.


Nhóm dị năng giả hệ mộc cũng phát hiện nhược điểm này, trên thực tế 80% thực vật của họ tử vong là vì tự đánh á.
dị năng giả thổ hệ dâng lên từng bức tường đất, ngăn bớt số lượng tang thi nhào tới. Càng thuận tiện cho nhóm thực vật cùng dị năng giả công kích toàn diện có hiệu quả hơn.


Vương chỉ huy đứng trên tường thành trợn mắt há to mồm. Giới hạn đặc biệt vậy mà lại tạm thời bị ngăn cản. Bọn họ còn chuẩn bị một hồi ác chiến tiếp đó vinh quang chết đi.
“Đừng khinh thường, chúng ta rất nhanh sẽ bị công kích.” Lời này là nói cho mọi người nghe.


Như đang xác minh lời cậu nói, một bức tường đất bị lực mạnh đáng sụp. Từng khối đất văng ra, bụi mù che không ít tầm mắt của mọi người.
Thổ hệ dị năng giả cuống quýt biến mấy khối đất to lớn thành cát đá, không để bên ta bị thương.


Tang thi loại tàn bạo cùng loại biến dị chui ra từ vết nứt, đồng thời, bức tường đất kia không ít chỗ đã bắt đầu nứt nẻ, vỡ vụn. Đúng là đám tang thi đã hợp lực đục vỡ tường đất.
“Mịa nó cũng thông minh gớm!” Tang thi mà có trí tuệ, nhân loại sẽ bị động.


Vương chỉ huy vội vã để mọi người bắt đầu công kích. Đạn pháo này kia đối với tang thi căn bản không có tính uy hϊế͙p͙. Xẹt qua trên người bọn nó chỉ để lại vết đạn mang theo dịch mủ chảy ra từ cơ thể mà thôi. Mà bắn tới trên đầu cũng chẳng tạo được thương hại lớn nào.


Đạn dược thay đổi từng viên từng chuỗi, kết quả số lượng tiêu diệt lại rất nhỏ. Rất ít có tang thi cấp B cùng cấp C chết dưới súng ống đạn dược.


Có lẽ là nôn nóng, tang thi loại tàn bạo bắt đầu lục tục rống to. Tuy không có lực công kích như loại nhân chủng, nhưng tiếng rống gào cực lớn, sắc mặt người nghe thấy đều trắng bệch.
Nhưng loại tàn bạo cũng không nhiều. Căn cứ theo tin tức bọn họ có được, loại nhân chủng siêu ít hơn nữa.


Không biết sao, Mục Siêu nghĩ tới nhóm dị năng giả bị đình trệ ở cấp sáu. Cho dù đang ở cấp sáu đỉnh phong cũng chẳng chút ý tứ bước vào cấp bảy. Từng đổ đầy nước không gian vào bụng Thẩm Sâm, lại tựa như đem linh khí thả vào động sâu, một tý phản ứng cũng không có.


Giản Thành dẫn đầu lao ra.
Đổi lại dựa theo cấp bậc tang thi cùng nhân loại. Đám người cấp sáu sẽ không bị tiếng gào ảnh hưởng tới.


Đội Nam chinh lần này, ngoài cấp sáu khoảng chừng có hai mươi người. Mà tang thi loại tàn bạo bất quá chỉ năm mươi. Đối với mất mác của đại quân mà nói, giữ thể diện chủ yếu vẫn là tang thi cấp E cùng tang thi D cấp.


Sau khi một chọi một, vô luận tang thi khác có cấp bậc gì, đều được đám mặc đồng bộ hưởng thụ đối đãi quần ẩu không giới hạn.


Vừa phải đối phó với tang thi có thực lực không kém mình bao nhiêu, lại còn phải đề phòng tang thi cấp thấp này nọ tập kích, kết quả của một tâm chi đôi là đánh ngang hàng. Thậm chí có người còn bất hạnh dính thương.


Vương chỉ huy quan sát chiến trường rồi lập tức hạ lệnh. Bọn họ không cần thành thật tạo thương tổn thực tế với tang thi cao cấp, nhưng gây trở ngại cho chúng nó còn phải diệt tang thi cấp thấp là nhất định phải làm.
Cuối cùng cũng tiếp đường ray với Giản hồ ly.


Giản Thành có chút ghét bỏ chỉ huy này vậy mà giờ mới nhận ra. Nhưng cũng không tính là muộn. Hai thủ tách rời ngọn lửa màu trắng. Hệt như găng tay bao bọc trên tay gã.
Mà con tang thi đối diện gã  tựa hồ cảm thấy được nguy hiểm, lui lui về sau. Tuy nhiên động tác chậm chạp khiến nó lộ ra sơ hở.


Của Giản Thành là lửa lạnh, độ nóng cao tới khó tin. Tầng lông tóc như giáp bọc trên người tang thi mau chónh bị thiêu trụi sạch sẽ. Điểm chết của thứ đồ chơi kia là ở gáy cổ. Giản Thành nhanh nhẹn chộp tới điểm trí mạng của nó, lại bị móng vuốt của tang thi loại tàn bạo túm lấy chân. Quăng mạnh ra ngoài, rơi xuống giữa đàn tang thi.


Á đù! Không chết thì cũng bị cắn gặm thành đống cặn bã mất!


Nào ngờ đau đớn trong dự đoán hông tới. Trước khi gã rơi xuống đất liền được một tầng đất thình lình dâng lên nhưỡng bao quanh thân thể. Trong lá chắn đất Giản Thành hơi hơi thở phào nhẹ nhõm. Gã nghe thấy tang thi bên ngoài gào ầm lên.


Nhưng nhớ tới động tác lui về sau của loại tàn bạo vừa rồi, lại nhíu mày. Hiện tại tang thi cấp B đã bắt đầu có một chút trí tuệ rồi sao?
Chuyện như thế cũng đồng thời phát sinh trên người những người khác.


Mục Siêu lợi dụng không gian nén, tay như chớp bổ về phía tang thi, ai ngờ tang thi kia thế nhưng lại lui về sau một bước. Mạo hiểm né được một kích trí mệnh này. Khi tay cậu chụp tới, Mục Siêu lập tức giải trừ không gian nén. Bằng không cái tay này phỏng chừng cũng tiêu luôn.


Nhưng cũng cũng chỉ giới hạn những dị năng mà bọn nó có thể dòm thấy, chứ như dị năng hệ phng của Tô Viện. Thường thường vào lúc ngàn cân treo sợi tóc thì lập tức ra tay, tang thi không phản ứng kịp sẽ thân đầu chia lìa.


Vào thời điểm tất cả mọi người đau khổ chiến đấu tang thi phía xa chen chúc nhào tới. Mấy người vốn bị vây ở tiền tuyến xử lý tang thi nháy mắt cảm thấy áp lực thiệt lớn.


Hai lưới sắt điện liên tục chợt lóe ánh sáng tím, hệt như vợt diệt ruồi bọ muỗi côn trùng lúc trước. Nhưng vẫn cứ nối tiếp không dứt nha.
Người sáng suốt đều nhìn ra được, lưới điện đang bắt đầu yếu dần.


“Tìm nhân chủng loại!” Thẩm Sâm cùng Mục Siêu đồng thời phát cáu giải quyết tang thi trước mặt. Khi đàn tang thi còn chưa vây lên, Mục Siêu lập tức thuấn di đến sau lưng Thẩm Sâm, hai người tới bên cạnh Tô Hàng.
Toàn bộ dị năng của Tô Hàng tập trung vào đôi mắt. Ánh mắt cẩn thận quét qua mỗi một con tang thi.


Một con tuy rằng đi theo phía sau chúng tang thi, nhìn như tang thi loại cường hóa nhưng ánh mắt cậu bé lập tức dán chặt lấy. Trước ngực tang thi đó, có thứ gì nhô ra thập phần rõ ràng, nhìn kỹ có thể nhận ra là đầu một người phụ nữ.
Mục Siêu cùng Thẩm Sâm chạy vụt về hướng Tô Hàng chỉ.


Giản Thành tiếp được dấu hiệu. Người của đội Nam Chinh ở rìa ngoài tàn sát tang thi lập tức đánh yểm trợ.


Mọi người chỉ cảm thấy một tàn ảnh vụt qua trước mắt, nhìn lại, liền trông thấy thân ảnh be bé với tốc độ tay chân siêu nhanh của Phi Ly vùn vụt chạy về phía hai người. Ven đường còn không quên xử lý đám vướng bận này kia.
“Trời —— Phi Ly?” Tóc Mục Siêu bị kéo mạnh về sau, bả vai nằng nặng.


Bé con bán thú nho nhỏ phấn điêu ngọc mài ngồi ngay ngắn trên vai cậu.
Hiện giờ mà đưa Phi Ly quay lại cũng đã muộn. Đành mang theo bé luôn, gắng hết mức không để cho Phi Ly bị thương. Tuy quăng vào không gian cũng là một biện pháp, nhưng bé con cứ nắm tóc cậu nha! Căn bản hông nhét vô được!


Trước mắt dần dần xuất hiện thân ảnh tang thi nọ. Chồng lên con tang thi mà bọn họ thấy vào cái đêm tuyết đó.
Hình ảnh Thẩm Sâm bị thương cũng hiện lên trước mắt.
Ánh mắt Mục Siêu càng trở nên rét căm. Ngay tới Phi ly cũng bị loại không khí này lây nhiễm, nóng lòng muốn thử.


Tang thi kia mắt thấy không tránh khỏi. Há miệng rống lên.
Tác giả có chuyện muốn nói: cảm rùi (?)… Đầu choáng não căng nha.