Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ

Chương 67

Trước kia Lang Vương đã thấy tiểu nương này khóc, vừa khóc vừa không có phép tắc đánh hắn cũng có.
Nhưng giống như bây giờ, tiểu nương an tĩnh mà nằm ở gối trên giường, tóc tai rối tung yên lặng rơi lệ lại là lần đầu tiên thấy.


Trong lòng lập tức có cảm giác hoảng hốt, hắn liền bế nàng lên, cúi đầu dán vào gương mặt ẩm ướt của nàng: “Sao vậy? Không thoải mái ở đâu?”


Quỳnh Nương dựa vào cánh tay rắn chắc của hắn, nhẹ nhàng hít mũi, nỗ lực bình phục tâm tình rồi nói: “Không có gì, chỉ đau đầu thôi, bây giờ đã khá hơn nhiều rồi, xin Vương gia đừng lo lắng.”


Sở Tà nhìn chằm chằm xoáy tóc nàng, không quen nhìn bộ dáng uể oải ỉu xìu hiếm thấy của Quỳnh Nương.


Tiểu nương này được nuôi ở Liễu gia mười lăm năm, cái khác thì không học, sự rụt rè của quý nữ lại đủ mười phần mười, nếu chờ nàng mở miệng chắc phải đợi đến thiên hoang địa lão, hắn lập tức mở miệng hỏi: “Nàng viết cái gì trên thư đưa cho bổn vương?”


Quỳnh Nương há miệng, nhưng không biết nên mở miệng thế nào.
Nhưng nàng đột nhiên nghĩ đến một chuyện, dù đời này Lang Vương thay đổi tâm ý không tạo phản nữa, nhưng Thượng Vân Thiên đã vào trước là chủ, lại phụ tá Thái Tử, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Lang Vương.




Kênh đào bị lấp kín, không riêng gì ngăn chặn con đường làm ăn của nàng, còn ngăn chặn tiên cơ của Lang Vương. Không có kênh đào, Giang Đông sẽ không trở thành nơi trọng yếu của nam bắc, cung cấp điều kiện có lợi cho Lang Vương đóng quân tích lương như kiếp trước.


Bây giờ Quỳnh Nương bị Liễu Bình Xuyên và Thượng Vân Thiên hai mặt giáp công, lẽ nào lại không biết Sở Tà cũng đồng bệnh tương liên với nàng, khả năng còn không bằng mình, bị người ta vây chặn mà không biết.


Nghĩ vậy, Quỳnh Nương không rụt nè nữa, cũng không sợ Lang Vương từ chối mình mất thể diện nữa, nàng vội vàng nói: “Vương gia, ngươi nghe nói trong triều có người phản đối đào tạc kênh đào chưa?”


Sở Tà kinh ngạc, không ngờ nàng mở miệng lại hỏi chuyện quan trọng trong triều, khẽ cau mày nói: “Chuyện này có liên quan gì tới nàng đâu?”


Quỳnh Nương cắn môi nói: “Ta cho rằng nhất định kênh đào sẽ thuận lợi mở ra, nên chế tạo hai thuyền hàng rồi, chỉ đợi lúc kênh đào khai thông lui tới nam bắc vận chuyển hàng hoá thôi…”
Nàng vừa bắt đầu nói, Lang Vương đã hoàn toàn hiểu.


Hắn vốn nên nghĩ đến, tiểu nương con buôn này cũng bị tiền bạc làm nàng thương gan thương phổi, buồn bã thương tâm.
Lang Vương cảm thấy nếu mình là người hiếu thắng, hắn sẽ lập tức quăng tay áo rời đi, khiến tiểu nương trong mắt toàn là tiền này táng gia bại sản.


Nhưng nhìn mắt nàng đỏ như đào, hình như khóc cả một đêm, lại cảm thấy đáng thương.
Vì thế hắn bất động, hơi nâng cao tông giọng: “Vậy… Không có bạc, không thể tùy tâm sở dục mà tự lập nữ hộ, còn phải gả cho nam nhân mới có thể an thân, thật là đủ thảm.”


Đương nhiên Quỳnh Nương biết vì sao hắn lại âm dương quái khí như vậy, nàng thật sự không tiện mở miệng nói rõ, nếu không có kênh đào này, Giang Đông Vương ngươi là cá chạch nằm sấp ở nông thôn, còn đắn đo nữa sẽ ngã chết đấy.


Nhưng không đợi Quỳnh Nương mở miệng, sắc mặt Lang Vương đã bình thường lại, hắn cảm thấy đây đúng là lúc để khuyên bảo tiểu nương tuỳ hứng không hiểu chuyện này.


“Nàng cho rằng Đại Nguyên triều để nữ tử kiếm được chút tiền rồi cố tình làm bậy, không xuất giá hoành hành quê nhà sao? Hơn nữa vàng bạc có thể dựa vào được sao? Lần này trời xanh giáo huấn nàng, để nàng hiểu, chọn một phu quân thể diện đáng tin cậy, so với chút tiền bạc kia còn hữu dụng hơn nhiều!”


Nói xong, cũng không đợi Quỳnh Nương mở miệng, hắn liền nói: “Việc này nàng đừng suy nghĩ nữa, mọi chuyện đã có bổn vương rồi, nhưng có một điều, nàng phải thu hồi lời nói nhảm không gả kia, sau này đừng lấy cái này phát cáu với bổn vương.”


Quỳnh Nương muốn nói lại thôi, nhưng lại không biết vì sao, lần đầu tiên nàng trịnh trọng nghĩ về khả năng gả cho Lang Vương.
Nàng thấy, nếu hết tâm ý chọn lựa trượng phu. Thượng Vân Thiên kiếp trước mới là loại quân tử khiêm tốn nàng vừa ý.


Đầy bụng thi thư, làm người hiển đạt, tác phong danh sĩ nho nhã, nhiều năm sau khi thành hôn với nàng vẫn luôn tôn trọng nhau như khách.
Còn Lang Vương thì sao? Làm người ngạo hoành, hành sự bừa bãi, thϊế͙p͙ thị đầy phủ, tiền đồ ảm đạm… Bị mỡ heo che tâm mới chọn hắn làm phu quân.


Dù có suy nghĩ, sau khi thành hôn cũng không hết bận tâm lo nghĩ, nước mắt chảy không hết.


Nhưng nếu Liễu Bình Xuyên thực sự trở thành Thái Tử Phi dưới sự giúp đỡ của Thượng Vân Thiên, dựa vào địa vị của nàng bây giờ, dù treo cái danh nghĩa nữ Thái Hậu, nhưng đối mặt với Liễu Bình Xuyên bỉ ổi như vậy thì có tác dụng gì?


Đến lúc đó, một nữ thương gia nho nhỏ như nàng chỉ có thể bị Liễu Bình Xuyên nắm trong tay dễ như trở bàn tay. Nếu chuyện thật sự chuyển biến xấu tới nông nỗi kia, người duy nhất có địa vị ngang với Thái Tử cũng chỉ có Vương gia ngạo mạn ngang ngược này.


Quỳnh Nương biết nếu bởi vì muốn tránh họa mới gả cho Lang Vương thì lại bất công với Lang Vương. Tuy hắn hoa danh bên ngoài nhưng nàng cũng không vui sướng lắm.
Nhưng Lang Vương đối với nàng rất tốt, mang theo một phần yêu thích nàng không thể lý giải được.


Nhưng nàng trải qua hai đời, đã mệt mỏi không muốn đi con đường tình ái này nữa. Tuy có tâm nếm thử lại từ đầu nhưng không biết lấy gì báo đáp tình cảm của Lang Vương.


Nàng sẽ có nhân duyên mỹ mãn tốt đẹp gì với Lang Vương truỵ lạc này? Mà kết quả cuối cùng chỉ là hai chữ vớ vẩn mà thôi.
Nghĩ vậy, Quỳnh Nương uyển chuyển từ chối: “Ta không phải một nương tử tốt, Vương gia cưới ta rồi sẽ hối hận.”


Lang Vương lại cảm thấy tiểu nương này trải qua một phen nhân sinh suy sụp cuối cùng cũng tỉnh ngộ, đã suy xét đến lời lúc trước hắn nói qua, hắn rất vui vẻ, cảm thấy tiểu nương người sặc mùi tiền này xem như vẫn có thể cứu chữa.
Còn chuyện kênh đào kia, thật ra hắn đã sớm biết.


Lúc trước kênh đào mở chính là lão Lang Vương quy hoạch, chỉ là sơ đồ phác thảo còn chưa khởi công, lão Lang Vương đã ly thế.
Bây giờ kênh đào mở quá nửa Thái Tử mới đưa ra dị nghị, có lẽ lúc này tiền mở kênh đào không đủ, làm Gia Khang Đế đau lòng vì quốc khố luôn ít ỏi.


Lần này hắn ta đoán được đế tâm, góp lời đúng thời cơ, thật sự nói vào tâm phụ hoàng.
Tuy rằng hoàng đế sẽ không đến mức ngừng kênh đào, nhưng để mười bảy mười tám năm rồi lại khởi công cũng có khả năng lắm.


Vốn dĩ tạm thời hắn không muốn đối đầu với Thái Tử, tạm lánh mũi nhọn này, nhưng mà bây giờ tiểu nương đã nhờ hắn, phải giải quyết việc này ổn thoả mới có thể ôm được mỹ nhân về.
Sau đó Lang Vương sai Hỉ Thước hâm nóng cháo cá, bưng đồ ăn đến đút từng miếng cho Quỳnh Nương.


Quỳnh Nương nghiêng đầu không cho hắn làm: “Cũng không phải bị bệnh nặng, Vương gia, ngươi buông xuống, ta tự ăn.”


Lang Vương cũng không để bụng chút nào, chỉ hôn mặt nàng: “Sao chỉ bị bệnh mới có thể làm thế? Tương lai ta và nàng sẽ là phu thê, đút ăn như vậy thì sao? Dù nàng muốn tạo thuận lợi trên giường bổn vương cũng theo nàng.”


Miệng Quỳnh Nương nhét đầy cháo cá, nghe hắn nói xong suýt thì một hơi phun ra hết, nàng trừng mắt hàm hồ nói: “Lại nói cái gì vậy, bẩn tai.”
Lang Vương thấy tiểu nương này kiến thức ngắn, dán môi mỏng bên tai nàng, nhỏ giọng nói vài câu.


Quả thực mắt Quỳnh Nương càng trừng càng lớn, cuối cùng sắc mặt như thép bị nung đỏ tạo ra tiếng xèo xèo, nàng duỗi cánh tay đẩy Lang Vương không biết xấu hổ xuống giường, thấp giọng nói: “Ngươi mau đi đi cho ta! Đừng đến nữa!”


Lang Vương lại cười ha ha, vừa mới nhấc chân đi lại quay lại giường quấy rầy Quỳnh Nương đang vùi mặt vào chăn…
Lại nói đến hoàng đế, tuy đang tĩnh dưỡng ở Hạ Cung, nhưng quốc vụ không thể bỏ bê, mỗi ngày đều có cấp dưới đắc lực đến thảo luận chính sự với hoàng đế.


Vì chuyện mở núi dẫn nước mà Thái Tử lấy lại sĩ khí, thể hiện tài cán của trữ quân ở trong triều, lúc này vô cùng nổi bật. Chuyện hắn đề nghị dừng đào kênh đào lại khiến quần thần trên triều nhất hô bá ứng, sôi nổi dâng tấu chương thỉnh cầu hoàng đế tạm hoãn lao dịch phức tạp hao tài tốn của này.


Thật ra một đám tinh anh biết đoán đế tâm nhất. Người sáng suốt đều nhìn ra, gần đây các phi tần trong cung lại tìm kiếm y phục trăm khâu, đây là đang đau lòng bạc như nước chảy một đi không trở lại!


Lúc này tấu chương Thái Tử dâng lên đúng lúc giúp hoàng đế hạ quyết tâm, sửa đổi thánh chỉ trước đó cũng không tính là thay đổi xoành xoạch. Chuyện giải ưu phiền cho hoàng đế, cớ sao mà không làm?


Hôm nay Thái Tử lại đến thỉnh tấu chuyện này, quần thần hợp tác cũng đến xin hoàng đế hạ chỉ.
Hiện giờ Thượng Vân Thiên làm việc ở Công Bộ, bởi vì Thái Tử phải trình báo số tiền hao hụt khi mở kênh đào mấy năm nay cho hoàng đế nên tuy chức quan không cao nhưng hắn cũng ở trong hàng này.


Mọi người ở đây sôi nổi khẳng khái trần từ, thấy hoàng đế động tâm chuẩn bị cầm lấy bút đỏ hạ tấu chương, thái giám ngoài cửa cao giọng tuyên: “Lang Vương yết kiến!”
Thượng Vân Thiên tuân thủ nghiêm ngặt lễ tiết, kính cẩn cúi đầu, nhưng hai tay dưới tay áo lại nắm chặt.


Liễu Bình Xuyên ở Hạ Cung trộm truyền đạt lời nhắn cho hắn, ngoài kể rõ các biểu hiện của mình trong cung và hỏi việc làm kế tiếp ra, lại bồi thêm một câu, thị nữ của ả ta tận mắt nhìn thấy Lang Vương phái người đưa hộp đồ ăn đến cho Thôi Quỳnh Nương đang bị bệnh.


Có thể thấy giao tình của nam nữ hai người này không giống bình thường, nhớ đến trước đó Quỳnh Nương đã từng bị Lang Vương hϊế͙p͙ bức ép đến vương phủ giúp việc bếp núc. Dựa vào tư sắc của Quỳnh Nương, nói vậy là Lang Vương đã sớm nếm được tiên mỹ, thế cho nên đến bây giờ tình cũ không quên, thường xuyên nhớ mong.


Liễu Bình Xuyên cũng không biết Thượng Vân Thiên cũng sống lại. Sở dĩ thư của ả ta cố ý nhắc đến Quỳnh Nương quả thực là có ý quấy phá vì kiếp trước yêu mà không có được.


Nghĩ đến chuyện Thượng Vân Thiên không bận tâm đến tình nghĩa của hắn và ả ta ngày xưa vì cái chết của Quỳnh Nương, Liễu Bình Xuyên khó nén phẫn hận. Gặp cơ hội, tất nhiên phải nói với Thượng lang, đời này sau khi quay lại Thôi gia, Quỳnh Nương trở nên phóng đãng sa đọa.


Lúc đọc thư của Liễu Bình Xuyên, Thượng Vân Thiên ghen tuông cắn răng.
Sau khi sống lại, tất cả ân ái kiếp trước với Quỳnh Nương đều hiện ra trong đầu. Kiếp trước đến chết Quỳnh Nương cũng là ái thê của Thượng Vân Thiên hắn, vào phần mộ của Thượng gia hắn.


Nhưng đời này, kỳ ngộ của mỗi người khác nhau rất lớn. Quỳnh Nương hiền thục đoan trang tao nhã như vậy sao có thể có quan hệ với Sở Tà hoang ɖâʍ vô độ kia?
Theo Thượng Vân Thiên thấy, tất nhiên là Lang Vương đã uy hϊế͙p͙ cưỡng bức Quỳnh Nương.


Vì vậy, hắn phải nhanh chóng trở nên cường đại, càng quan trọng là tận hết sức lực mà diệt trừ Lang Vương, đó là kết cục của người có mắt không tròng, khinh bạc ái thê của Thượng Vân Thiên hắn!