Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ

Chương 76

Quỳnh Nương thật sự không ngờ Liễu Bình Xuyên náo loạn một chuyến vẫn thành thϊế͙p͙, nàng nghẹn họng hỏi: “Sao có thể? Sao Liễu gia lại đồng ý?”


Ung Dương công chúa trả lời: “Nghe nói là Liễu đại nhân xin nên hoàng huynh ta mới đồng ý! Trước đó đã lan truyền rằng nữ nhi của ông ta sẽ gả cho Thái Tử, cuối cùng lại rơi xuống hồ mà thất tiết, cả kinh thành đều biết, ai còn chịu cưới một nữ tử thất tiết chứ? Vào Thái Tử phủ, đợi đến ngày sau hoàng huynh đăng cơ còn có cơ hội tấn chức, tuy bây giờ là thϊế͙p͙ nhưng sau này vẫn có thể làm một phi tần.”


Quỳnh Nương nghĩ, phu thê Liễu gia luôn luôn đặt thể diện lên đầu, bây giờ ồn ào đến nỗi không còn mặt mũi như vậy, không để Liễu Bình Xuyên xuất phủ xuống tóc làm ni cô đã xem như tận tình tận nghĩa.
Còn Liễu Bình Xuyên dùng hết mưu kế vẫn thành thϊế͙p͙, đúng là khó hiểu.


Cùng cảm khái Liễu Bình Xuyên thành thϊế͙p͙, thật ra còn có một người, đó là Thượng Vân Thiên đi xử lý giải quyết công việc ngoài kinh thành với Thái Tử vừa mới về.


Hắn tự nhận là đã nắm giữ mọi chuyện, đã xử lý mọi việc thoả đáng, nơi này cách kinh thành vài ngày đi, ra ngoài làm việc. Không ngờ ngắn ngủn mấy ngày đã xảy ra thay đổi bất ngờ, lúc trở về, Liễu Bình Xuyên đã bị nâng vào phủ Thái Tử trở thành thϊế͙p͙ của Thái Tử.


Còn Quỳnh Nương lại bị hoàng đế tứ hôn cho Lang Vương, hôn kỳ gấp như vậy… tất cả khiến người ta trở tay không kịp!




Lúc nghe được tin Liễu Bình Xuyên thành thϊế͙p͙, Thượng Vân Thiên khó chịu như lửa đốt, không phải tiếc thương Liễu Bình Xuyên, mà là chính mình vất vả một chuyến nhưng vẫn không thay đổi được mệnh cách đã định của Liễu Bình Xuyên.


Hắn nằm ở nha trai, vén cao ống tay áo, nhìn ấn ký chữ Vạn ngược màu đen chói mắt trên cánh tay, thầm nghĩ: Nếu Liễu Bình Xuyên không có cách tránh thoát mệnh cách bị nguyền rủa, như vậy có phải hắn cũng sẽ…


Thượng Vân Thiên gắt gao cau mày, hắn tuyệt đối không cam tâm, càng không tin cái gì là không thể thay đổi!
Nếu mệnh cách của Liễu Bình Xuyên đã không thể phá giải, không thể để hắn dùng, vậy coi như ả ta phế rồi, chỉ giữ lại bên người Thái Tử để hắn dùng thôi.


Còn Quỳnh Nương, Thượng Vân Thiên nhắm mắt lại, cố gắng ức chế ghen tuông trong lòng. Nàng cũng hồ đồ, sao có thể vì kiếp trước hắn làm nàng thương tâm nên nàng bất chấp tất cả, trở thành thê tử của cái loại nam nhân truỵ lạc này như vậy?
Chẳng lẽ Sở Tà sẽ kính yêu nàng như hắn sao?


Nữ nhân chính là như vậy, đối tốt với nàng, theo lý thường hẳn là nên thế; phàm là có nửa điểm không tốt liền ghi tạc trong lòng, hoàn toàn phủ định ân ái trước đó.


Có điều đường hôn nhân chậm mà dài, sớm hay muộn Quỳnh Nương phải hiểu, Thượng Vân Thiên hắn mới thích hợp với nàng nhất. Còn Sở Tà… Thượng Vân Thiên cười lạnh một tiếng, người nọ căn bản là vi phu không tốt, sớm muộn gì Quỳnh Nương và hắn cũng phải tan!


Nghĩ vậy, Thượng Vân Thiên nhắm mắt, tính toán đường ra kế tiếp.
Quỳnh Nương không cảm thấy hối hận hay không, tuy nàng phải gả cho Lang Vương nhưng sản nghiệp của mình cũng không dám bỏ bê chậm trễ chút nào.


Có điều làm ăn qua thuyền không giống bình thường, trước nay người lái thuyền kiêng kị nữ tử lên thuyền, nếu lộ ra thân phận nữ tử của mình thì sẽ không tiện.


Quỳnh Nương dứt khoát tìm y sam của ca ca để mặc. Thôi Truyền Bảo đang là lúc cao lớn, y sam không được mấy ngày đã thấy nhỏ. Bây giờ cũng không mặc được nho sam đầu tiên học quán phát rồi.
Quỳnh Nương mặc nho sam, buộc chặt tóc, giống hệt một tiểu nho sinh trong thư viện.


Nam tử phụ cận kinh thành kế tục phong thái nho nhã tú mỹ; tu dung chỉnh nhan, tô son điểm phấn cũng có khối người.
Quỳnh Nương mặc nam trang, không hề có cảm giác không hài hoà, không thấy nữ sắc quyến rũ, ngược lại lộ ra một cảm giác anh khí, làm Quỳnh Nương cũng cảm thấy ngoài ý muốn.


Luyện đi đường cúc lễ trước gương, càng ngày càng có thần sắc, rất có cảm giác phong độ nhẹ nhàng.
Chuẩn bị xong, Quỳnh Nương thử nói chuyện bằng giọng thô, thầm nghĩ: Lát nữa nói với người ta là nàng mười bốn tuổi, nói tuổi nhỏ chút, nhất định sẽ không có ai hoài nghi.


Như vậy, Quỳnh Nương mang theo nha hoàn, chưởng quầy Kiều Thái và vài người hầu vận hành đường thuỷ mới thuê đến bến tàu.
Tới bến tàu gần kinh thành rộn ràng nhốn nháo, hàng tá thuyền chuyên chở hàng hoá vô cùng bận rộn.


Cách thật xa Quỳnh Nương đã thấy thuyền lớn mới xuống nước của nhà mình. Còn một con thuyền khác chưa hoàn công, một tháng sau mới có thể giao phó.
Nhưng chỉ một chiếc thuyền lớn cũng đủ chói mắt uy phong! So với những thuyền hàng xung quanh, riêng thuyền của Quỳnh Nương lớn nhất.


Bởi vì Quỳnh Nương chế tạo thuyền theo kênh đào tương lai, còn lúc này mọi người vẫn chưa quen dùng thuyền hàng lớn như vậy.


Thậm chí có người tự giễu cười trong tối, thuyền lớn như vậy, đi lại trên sông hẳn là không tiện cỡ nào, nếu gặp phải chỗ nước cạn thì thuê người kéo thuyền, lại còn chi phí nhân lực phải tăng gấp bội, cũng không biết là nhà ai khác người sáng tạo ra thuyền hàng như vậy.


Còn Quỳnh Nương sẽ không phí tâm giải thích với những người bĩu môi mắt lé này, thuyền của nàng đi trên kênh đào, Đại Vận Hà mở mỗi một đoạn đều hợp tiêu chuẩn, căn bản sẽ không có chỗ nước cạn kéo thuyền, thêm nữa sông nước tương đối tự nhiên, dòng nước vững vàng dễ điều khiển, dù thuyền ngậm nước hơi nặng một chút cũng không lo lật thuyền.


Mọi người sôi nổi nghị luận, nàng mang theo chưởng quầy tiểu nhị vui vẻ lên thuyền.
Chủ thuyền thần bí rốt cuộc cũng xuất hiện, mọi người lại ồ lên: Mỹ thiếu niên nhà ai đây? Tuổi cũng quá trẻ rồi! Sao trong nhà lại yên tâm giao thuyền nghiệp to như vậy cho mao hài tử choai choai?


Ngay cả mấy người trên thuyền được thuê cũng xem nhẹ chủ nhân của mình. Nhỏ giọng nghị luận, lát nữa cố định lên giá, nói thuyền lớn không dễ thao tác, cùng làm ồn muốn tăng tiền công.
Thật ra đây cũng là luật lệ bọn họ giữ kín không nói ra.


Bây giờ đúng là lúc thuỷ vận bận rộn, người làm thuyền quen tay không dễ thuê, thêm nữa mấy ngày nữa thuyền phải xuất phát thử nước, ở cửa thấy hỉ, thời điểm này càng không dám tùy tiện thay đổi người, nếu không thân thuyền lật úp xuất hiện vấn đề, về sau ai còn dám ủy thác thuyền Thôi gia vận tải hàng hóa? Người lái thuyền bình thường đều sẽ làm ồn đòi tăng tiền vào mùa thịnh vượng, chỉ cần không quá quắt, mười nhà thuyền thì bảy tám nhà đều sẽ đáp ứng.


Nghĩ vậy, mấy người trên thuyền càng tự tin. Đây là lần đầu tiên Thôi gia vận tải đường thuỷ, nhìn gương mặt non nớt của vị “Thôi công tử” này đã biết là một con dê béo, không làm thịt thì phí mất!


Bởi vì lần thử nước này cũng không đi xa, chỉ đi qua nửa đoạn kênh đào đã mở, vận chuyển son phấn các loại, vải vóc tơ lụa, còn có một ít hàng hoá lẻ tẻ các quý nữ đặt về kinh thành, theo lý mà nói vấn đề không lớn.


Nhưng Quỳnh Nương muốn chu toàn, tất nhiên mọi chuyện tự tay làm lấy, nàng phải nhìn rõ ràng mới được.
Nhưng lên thuyền chưa được bao lâu, thuyền xuống bến tàu bỗng loạn.


Chỉ chốc lát, Kiều chưởng quầy mồ hôi đầy đầu chạy tới nói: “Thôi tiểu… Thôi công tử, những người lái thuyền đó muốn cố định lên giá, nhưng tiền công quá cao, tiểu nhân không thể làm chủ!”
Quỳnh Nương gấp quạt xếp trong tay lại, cất cao giọng nói: “Đi xuống nhìn xem!”


Lúc nàng xuống thuyền, mấy người lái thuyền cao lớn thô kệch đã nghĩ lời đâu vào đấy, gương mặt tức giận bất bình.


Một đại hán dẫn đầu nói: “Thuyền của nhà ngươi vô cùng lớn, to gấp đôi thuyền nhà khác, tốn bao nhiêu tâm lực chứ? Phải gấp đôi tiền công cũng không quá! Nếu muốn ăn chén cơm thuỷ vận này thì hào phóng với người lái thuyền chút, nói cho các ngươi, thuyền Bạch gia cũng đang chiêu công! Người ta chính là lão chủ nhân thuỷ vận, loại nào không cần nhà ngươi bảo dựa? Còn không tăng tiền công, mấy huynh đệ chúng ta sẽ quẳng gánh mà đi!”


Quỳnh Nương biết Bạch gia trong lời mấy người lái thuyền này, đó là Bạch gia bán gỗ mục cho tiệm chay của nàng.
Kiếp trước cô nương Bạch gia trở thành thϊế͙p͙ thị của Thái Tử. Mà đời này, Bạch tiểu thư cũng không lệch quỹ đạo, vẫn để phụ thân nàng ta giật dây vào Thái Tử phủ làm thϊế͙p͙.


Theo tin tức nàng nghe được, bây giờ Bạch gia dựa vào cây đại thụ là Thái Tử, còn là một cây đại thụ rất tốt để hóng mát!
Cũng có thể là nghe được tin kênh đào sắp khai thông từ miệng Thái Tử, Bạch gia cũng ra roi thúc ngựa, chuẩn bị mở rộng thuỷ vận.


Lúc trước nàng phái người đến xưởng đóng tàu giao phó, còn nghe người xưởng đóng tàu nói, người Bạch gia tới, nguyện ra giá gấp hai mua thuyền Quỳnh Nương định chế tạo.


May mà chủ xưởng đóng tàu là người đặt chữ “tín” lên đầu nên không đồng ý. Bạch gia thấy không mua được liền dò la về chủ thuyền. Nhưng Quỳnh Nương không muốn lộ ra nên không để tên thật, Bạch gia hỏi thăm một vòng cũng không hỏi thăm được tin tức hữu dụng gì.


Kênh đào lớn như vậy, nhà ai lập trước là lão đại thuỷ vận của kênh đào, phần lớn là lão đại ăn đơn đặt hàng, san hào quanh kênh đào, thuỷ vận khác chỉ có thể vớt một ít tôm lấp bụng. Cuối cùng những thuyền nhỏ đó chỉ có thể bị sóng to trục sa, đào thải rớt.


Bây giờ Bạch gia hùng tâm bừng bừng, muốn làm lão đại thuỷ vận, tất nhiên là không tiếc bạc, dùng số tiền lớn khai thác người cả bến tàu.


Tuy Quỳnh Nương thầm nghe được hành động của Bạch gia nhưng không ngờ những người làm thuyền này lại không giữ chữ tín như thế, rõ ràng là đã thu tiền đặt cọc rồi nhưng vẫn muốn cố định lên giá, bắt chẹt chủ nhân.


Nghĩ vậy, Quỳnh Nương thô giọng, chậm rãi mở miệng nói: “Thuyền nhà ta tuy lớn nhưng nhờ danh gia tạo thuyền thiết kế, chuyển bánh lái điều khiển thuyền nhẹ hơn các thuyền hàng khác rất nhiều. Các ngươi nói thuyền nặng hao sức là lời nói vô căn cứ.”


Đầu lĩnh lái thuyền vẫy tay, ngữ khí ác liệt: “Tiểu tử choai choai như ngươi hiểu cái gì! Một câu, hôm nay không tăng tiền công, chúng ta quẳng gánh không làm! Ngươi thích tìm ai thì tìm đi!”


Quỳnh Nương mở quạt xếp lắc lắc, nói với chưởng quầy phía sau: “Lát nữa nhờ Kiều chưởng quầy đến bến tàu dán bố cáo, vụ làm ăn lần này của Thôi gia ta, tiền công gấp năm lần thị trường!”


Lời vừa nói ra, người ở đây hoàn toàn sôi trào, có người lái thuyền xem náo nhiệt cũng cực kỳ hâm mộ, nói món làm ăn lần này của Thôi gia đúng là công việc béo bở!


Nhưng đúng lúc này, vị Thôi công tử kia lại không hề hoang mang nói: “Nhớ kỹ mấy người này cho ta, từ nay về sau, Thôi gia tuyệt đối không thuê mấy người này nữa!”