Trùng Sinh Chi Kiều Kiều (Kiều Kiều Trọng Sinh)

Chương 75: Vui mừng gặp lại

Edit: Otaku Bi
"Mẹ, chuyện việc làm của tiểu Dĩnh, cứ để con lo là được. Mẹ với ba đừng có to tiếng không thoải mái với nhau nữa mà. Để con nói một câu với Giang Phóng, để tiểu Dĩnh đến bộ phận kinh doanh nhà để rèn luyện."


Kiều mẹ thở dài, xoa đầu của Kiều Kiều: "Trong mắt người ta chẳng nhẽ mẹ xấu xa lắm sao? Chẳng nhẽ mẹ lại không mong điều tốt cho tiểu Dĩnh? Là đứa trẻ mẹ nhìn nó lớn lên đó, còn nhỏ mà không tập trung học tập, muốn đi làm sớm, đó là chuyện của bây giờ, nhưng sau này nó có hối hận không?"


"Mẹ, con biết mẹ có lòng, nhưng mà người ta không hiểi, hơn nữa, mà năm ngoái, tiểu Dĩnh có nói với con rồi, con bé chẳng thích học hành một chút nào cả, muốn kiếm được tiền sớm, có thể mang về phụ giúp gia đình. Bản thân cũng thoải mái."


"Cứ cho là vậy đi, con bảo cho nó đi bán nhà ở, thím hai con lại không nghĩ gì sao? Còn con nữa, chuyện này cũng phải nhờ đến Giang Phóng, người ta nghĩ con thế nào hả?"


“Mẹ, mẹ không biết đâu nha, con để cho Kiều Dinh đến bộ phận bán nhà ở, cũng là nghĩ tốt cho nó đấy. Mẹ xem, tính tình của Tiểu Dĩnh hướng nội, ở phòng kinh doanh rèn luyện bản thân, mà đặc biệt hơn nữa. Ở đó kiếm được nhiều tiền, thím Hai còn nói được gì nữa? Con đoán là thím nhìn thấy tiền nọ tiền kia, sẽ chẳng nghĩ đến cái gì nữa. Còn có Giang Phóng, mẹ, con biết mẹ luôn nghĩ cho con, nhưng mà, con cùng Giang Phóng, hai chúng con đối xử với nhau rất tốt! Chú Giang cũngnói rồi, cho dù con không phải con dâu cũng là con nuôi của chú ấy, có nhiều việc, hihi, con thấy mọi người không nên suy nghĩ vẩn vơ thì hơn." Nhìn bộ dạng vô tâm vô phế của Kiều Kiều, Kiều mẹ hết nói nổi.


"Bán nhà kiếm được nhiều tiền lắm sao?"
"Of course."
"nói tiếng của người đia. nói tiếng chim gì đó, tôi chẳng hiểu cô đâu!"




"Giang Phóng nói, mấy chị làm ở bộ phận kinh doanh bán phòng ở đó á, một tháng có thể kiếm bốn, năm nghìn tệ đó." Lúc này, mới là đầu năm 2003, lương công chức một tháng còn chưa được ba nghìn tệ.


"Nhiều như vậy sao?" Kiều mẹ hoảng sợ, hiện giờ lương của Kiều ba tính theo năm rồi, thế nhưng điều này cũng không có nghĩa là Kiều mẹ không biết gì về tình hìnhhiện tại! Chú Hai cũng chỉ kiếm được hơn nghìn một tháng thôi.


"Đúng vậy. Lương của họ không cáo lắm, thế nhưng mỗi khi bán được phòng thìđều được trích phần trăm!"
"Chuyện bán nhà đất đó, có khó làm không con?"


"Ôi mẹ của con ơi, mẹ đừng lo lắng những chuyện này mà, mẹ cứ yên tâm cho conđi, Kiều Dĩnh đã có con để ý rồi. Con cam đoan tuyệt đối không có vấn đề gì cả."


không biết đột nhiên Kiều mẹ nghĩ tới điều gì, chăm chú nhìn nhìn Kiều Kiều, nghĩ ngợi một lúc, rồi mở miệng nói: "Kiều Kiều này, hay là, con đi hỏi Giang Phóng mộtchút xem sao, cho dì nhỏ của con đến đó làm được không? Mẹ không phải là người tính toán gì cả, nhưng giờ dì nhỏ của con vẫn còn đi làm thuê qua ngày cho người ta, đã thế còn bị ức hϊế͙p͙, dì ấy vẫn muốn đổi việc khác. Mẹ không dám nói chuyện này với ba con, cho dù là người trong nhà, cũng không phải là chuyện dễ nói! Thím hai của con cũng chỉ là người làm công thôi sao? Thân thích chỗ nào cũng nhiều mà không thể lo lắng hết cho họ được. Bên chỗ tiểu Dĩnh ba con có thể sắp xếp được cả, hay là cơ hội này con để lại cho dì con đi. Con thấy có được không?"


Dì hai của Kiều Kiều, khi Kiều Kiều còn bé đối xử với cô rất là tốt. Lại hay giúp đỡ cả nhà họ.


Thực ra với tình hình hiện tại, đối với tuổi tác của dì Kiều Kiều, mà đi bán nhà đất là có chút quá tuổi rồi. Nhưng không phải là hoàn toàn không thể làm được việc, tính tình của dì nhỏ rất sáng sủa hướng ngoại, làm vài năm nhất định sẽ tiến bộ lên cao. nói không chừng, có khi lại rất thành côn cũng nên?


"Mẹ, thôi thế này, con sẽ nói chuyện với Giang Phóng, để cả dì cùng với tiểu Dĩnh cùng đi làm ở đó, mẹ biết tính tiểu Dĩnh rồi mà, vừa hướng nội vừa rụt rè, để hai người đó cùng vào làm với nhau, dì nhỏ chắc chắn sẽ hỗ trợ tiểu Dĩnh tốt. Con thấy thế là tốt nhất đó mẹ."


"Này..."
"Cứ như vậy, để con gọi điện ngay cho Giang Phóng nhé." Kiều Kiều thoắt cái đãchạy đi.
Nhanh chóng gọi điện thoại cho Giang Phóng, rồi lại gọi cho ba mình một cuộc, trực tiếp phê bình ông không thương tiếc, ha ha.


Nghe thấy Kiều Kiều bảo Giang Phóng cho tiểu Dĩnh vào bộ phận kinh doanh nhà đất của tập đoàn Cẩm Giang, Kiều ba thấy rất cảm động, công việc chính của ông là làm ở bên công ty vận tải, ở đó đại bộ phận đều là nam nhân, muốn tìm mộtchỗ làm tốt cho tiểu Dĩnh, khá là phiền toái, vì các công việc như tài vụ hay cái khác, tiểu Dĩnh không biết làm và cũng không được làm.


Nếu sắp xếp đến làm ở những chỗ khác, không phải không thể tìm được, thế nhưng tính cách của tiểu Dĩnh rất hướng nội rụt rè, lại là người có xuất thân từ địa phương nhỏ bé, đây là cháu gái của mình, Kiều ba sợ cô bị tủi thân. Phòng kinh doanh nhà đất của tập đoàn thì ông cũng có nghĩ tới chút, ông cũng cảm thấy chỗ này có thể làm tốt, thế nhưng lại cần những cô gái năng động hướng ngoại, khôngthích hợp với tiểu Dĩnh, Kiều Kiều nghĩ như vậy cũng rất chu đáo, có dì nhỏ của Kiều Kiều đi cùng với tiểu Dĩnh sẽ có lợi hơn rất nhiều.


"Mẹ, mẹ làm thêm một chút đồ ăn nữa đi, Giang Phóng nói, cà nhà họ muốn tới đây ăn ké bữa cơm."


"Hả! Được được. Này, thức ăn ở trong nhà mình hiện cũng không có đủ đâu. Con lại đi mua thêm chút đi. Thôi thôi đi. Gọi điện thoại cho ba con đi, gọi bảo ông ấy khi đi về, mua thêm chút đồ ăn. Thôi để đó, để mẹ tự gọi, con có nói cũng chẳng đâu vào đâu vả."


Kiều mẹ hơi chút luống cuống, Kiều Kiều Kiều Mộc đều bĩu môi, mẹ bị làm sao thế!
Kiều Kiều biết, nhất định là Giang Phóng lại gây chuyện gì rồi, nếu không mấy vị nhà hắn cũng chẳng tới đây ăn ké cơm đâu!
Đáng thương tấm lòng bao la của cha mẹ.


"Chị này, là dì Tần muốn tới đây phải không, làm sao mà em lại có cảm giác sợ sợ à nha! Ô ô. Chỉ cần thấy ai làm nghề giáo viên, là ngay lập tức em lại có cảm giác nhột nhột là sao nhỉ!" Kiều Mộc loay xoay ở trên sô pha.


"Bớt nhiều chuyện đi. Thôi ngay cái trò đó đi nha, cẩn thận mọi người đến ngay lúc này đó." Kiều Kiều hù dọa.
"Ai, ai ai ai!"
Kiều mẹ nói chuyện điện thoại xong chỉ một lúc sau ba Kiều đã trở về, trong tay bao lớn bao nhỏ xách không ít đồ ăn.


"Có chuyện này mà con lại không báo trước là sao hả?" Kiều ba oán giận Kiều Kiều.


Giang Hải Dương là người có ơn giúp đỡ với Kiều ba, hơn nữa, nếu như không phải có Giang Hải Dương, thì không biết hiện tại Kiều ba đang trở thành người như thế nào đâu! Hơn nữa bây giờ, bản thân mình vẫn còn là nhân viên của người ta đó. Cho dù có là thông gia với nhau đến nơi rồi, Kiều ba vẫn có cảm giác khẩn trương của người dưới kém hơn.


"Ba, mẹ, bọn họ chỉ là tới chơi thôi mà, hai người luống cuống cái gì chứ, con trai nhà họ muốn cưới con gái rượu bảo bối hai người cực khổ nuôi từ nhỏ đến lớn điđó. Bọn họ mới là người cần cẩn thận thái độ nha. Nếu không con không thèm lấy chồng đâu."


"đi chỗ khác, nói linh tinh."
Bốn miệng ăn nhà họ Giang đến dùng cơm, Giang Hải Dương mang đến cho Kiều ba không ít thuốc là với rượu ngon.


Tám người ăn cơm, nơi ở của Kiều gia không phải rất lớn, nhưng lại rất đầm ấm. Kiều mẹ làm tất cả các món ăn sở trường của mình. Mọi người cùng nhau nóichuyện cười đua, ai cũng vui vẻ.


"Nào, lão Kiều, lại tiếp chén nữa nào." Giang Hải Dương nâng cốc đầy với Kiều ba, Kiều ba lúc ban đầu có hơi chút lúng túng, nhưng khi có chút rượu vào thì tự nhiên hơn rất nhiều.


Mọi người trò chuyện về chuyện công tác tại Cẩm Giang, nói về chuyện học tập của Kiều Kiều ở trường học, nói chung là náo nhiệt.
"Ba mẹ, qua năm mới, chúng con muốn đi chơi một chuyến." Giang Phóng mở miệng.
"hả? đi? đi đâu vậy?"


Đến cả Kiều Kiều cũng không biết tới chuyện Giang Phóng đang nói.
"Vâng, để con cùng Kiều Kiều bàn bạc với nhau xong rồi quyết định. Mọi người có cùng đi không, nếu đồng ý, chúng ta có thể đi cùng nhau."


"Hay là như vậy đi, tất cả chúng ta cùng đi du lịch đi, lập thành một đoàn du lịch. Tôi sẽ mời cả bố mẹ tôi đến nữa, mọi người cũng biết đấy, chúng ta ít khi có cơ hội ở cùng với nhau như thế này, mọi người cùng nhau đi du lịch một chuyến. Có thể chăm sóc lẫn nhau lại có thể tha hồ mà dạo chơi." Giang Hải Dương mạnh mẽ nói.


Mấy người Kiều gia vẫn đang ở trạng thái ngẩn ngơ, cùng đi du lịch sao?
Năm mới?
Kiều gia là gia đình tương đối truyền thống, bình thường cứ đến năm mới thì cả nhà đều tới Thanh Nham, ở lại quê để đón năm mới, lần này Giang Hải Dương hỏi như vậy, Kiều gia ai nấy đều bất ngờ.


Nhưng mà Kiều ba lại nhanh chóng đồng ý.
"Cũng được đó. Cùng đi với nhau thôi, thế lại càng hay, mẹ Kiều Kiều cả năm chỉ ở nhà suốt thôi, chẳng có cơ hội đi đâu xa. Cả nha đi du lịch vui chơi một chút, có vấn đề gì đều có thể chăm sóc nhau rồi." Kiều ba đáp lời.


"đi thôi, tốt lắm, cứ quyết định như vậy đi, Kiều Kiều này, con với tiểu Phóng bàn bạc kế hoạch với nhau đi, xem chúng ta nên đi tới chỗ nào để chơi cái nào. Sắp xếp hành trình không cần gấp gáp"


"hiện vào lúc này, ở trong nước thì có Hải Nam Vân Nam cũng không tệ lắm, nước ngoài thì có nhiều địa điểm lựa chọn hơn, nhưng mà nếu cộng cả thời gian làm hộ chiếu nữa thì sợ gấp gáp quá, năm nay năm mới đến sớm hơn mà. Con thấy nên di trong nước thôi, Hải Nam được không ạ? Chúng ta đi Tam Á là được." Giang Phóng phân tích.


"đi. Lúc này, đi Hải Nam hơn đi Vân Nam rồi, chọn Hải Nam đi. Chúng ta không có vấn đề gì cả, nhưng mà ông ngoại con hình như mồng 8 âm là phải đi làm rồi." Giang Hải Dương suy nghĩ xong, hỏi: "Thời gian như vậy mọi người có ý kiến gìkhông?"


"không có vấn đề gì cả, đợi đến khi Kiều Kiều cùng tiểu Mộc được nghỉ, mẹ lũ trẻ cũng chỉ ở nhà thôi chẳng có việc gì bận cả. Thời gian lúc nào tùy bên đó quyết định thôi."


"Giang Phóng, con tính toán lên kế hoạch đi, kéo dài trong khoảng nửa tháng là tốt. Vậy thì thế này được không? đi vào ngày 20 tháng chạp được không? Cả hai nhà cùng nhau đón năm mới thế nào?."
"Được."


Cứ như vậy, chuyện đi du lịch được quyết định rất chóng vánh. Vui vẻ nhất ở đây, chắc chắn là tiểu Mộc rồi, con bé chưa được đi du lịch lần nào đâu, lần này được đitheo mọi người đi chơi, con nhỏ hưng phấn ngủ không được.


Lần trước ở trường học tổ chức đi Bắc Kinh, bởi vì bị cảm mạo, Kiều mẹ không cho con bé đi, may mắn lần này có thể được đi rồi.


Mọi người cùng nhau đi, mà là tổ chức đi tự do, nên những việc cần phải chuẩn bị là không ít, Giang Hải Dương để cho Giang Phóng chuẩn bị mọi thứ thật tốt.


Sau khi trở lại Tân Dương, Kiều Kiều nói với Từ Mạn về lần đi chơi này. cô nhíu mày: "Vì sao mà mình có cảm giác chuyện này quỷ dị nhỉ? Cùng nhau đi du lịch? Hay là nhà bọn họ muốn đem cả nhà mình đi bán hết nhỉ?"


Từ Mạn cười ha ha: "Bán cậu sao? Giang đại thiếu gia của cậu có thể bỏ cậu được sao? Mình lại có cảm giác, là do ông bà ngoại bên Giang Phóng, chắc là có ý chủ động làm thân với hà cậu đó? Có ai mà không biết ở trong lòng Giang Phóng cậu có vị trí như thế nào? Bọn họ nỗ lực nhiều năm như vậy, lại chẳng có được hiệu quả gì lớn cả, vì thế là muốn chuyển hướng sang chỗ cậu thôi sao? Ha ha "


"Mặc dù mình cảm thấy, cùng bọn họ đi du lịch thì có chút kỳ quái, thế nhưng có thể được đi chơi mình vẫn rất là vui nha”.
"Ha ha, cậu đúng là đồ ngốc vô tâm. Khi về phải mang đồ ăn ngon cho tớ."
"không có vấn đề, hắc hắc."


"Kiều Kiều, nhà cậu và nhà của Giang Phóng sắp đi du lịch cùng với nhau sao?" Lâm Hiểu Nam nghe thấy được hai người nói chuyện.
"Ừ, đúng vậy."


Lâm Hiểu Nam trầm mặc một chút, rồi cười nói: "Vui nhỉ, ở chỗ chúng ta với bên đó nhiệt độ chênh lệch rất là cao, cậu phải chú ý cẩn thận nhé, cẩn thận sức khỏe. Nhìn cậu thế nhưng sức khỏe không phải rất tốt đâu đấy!"
"Biết rồi, Lâm muội muội. Ha ha." Kiều Kiều trêu chọc.


"Giỏi lắm, đến cả cậu cũng muốn trêu mình hả, phải xử lý mới được." Hai người đùa giỡn với nhau.