Trùng Sinh Chi Kiều Kiều (Kiều Kiều Trọng Sinh)

Chương 77: Hành trình Hải Nam

Edit: Otaku Bi
Mọi người cùng xuất phát từ sân bay Dân Giang, Tần Chính cùng với bà Tần lái xe qua đây, lần đi du lịch này, Tần Phi Dương không có đi cùng. Lần này đi chơi, cũng khôngphải chuyện to tát, hơn nữa, Tần Phi Dương cũng đang có việc bận của mình.


Ở sân bay, Giang Phóng giới thiệu mọi người với nhau, thực tế là mọi người đều đãbiết mặt nhau, còn không phải chỉ một lần. Kiều Mộc là một tiểu yêu tinh nịnh hót, chỉ sau một lát ở sân bay mà đã thân thiết với bà Tần.
"Bà ngoại ~ bà là hiệu trưởng đại học A sao?"


"Đúng vậy." từ nhỏ tỉnh cách của Tần Tố Cẩm khá là lãnh đạm, cũng kiên cường, rất ít khi làm nũng như vậy. Cho nên bà Tần đối với hành động này của Kiều Mộc lại rất hưởng thụ.
Hơn nữa cái đứa nhỏ này thật khôn khéo, cứ thế mà đã gọi là bà ngoại rồi.


"Vậy, khi nào chái lớn lên rồi, cháu cũng tới đại học A được không hả bà? Cháu sẽ nỗ lực học tập, thế nhưng nếu như, nếu như mà cháu không thi được tốt, bà cũng vẫn nhận cháu vào học, có được không ạ?"
"Cháu lúc nào cũng nỗ lực thì làm sao mà thi không tốt được chứ?"


"Ngựa cũng có lúc mất móng mà, mà nữa, đến trời cũng không quản nổi chuyện mưa gió. Mà cháu chỉ nói là nếu thôi mà, bà ngoại ~ bà thật là hiền lành, chắc chắn bà sẽnhận cháu vào phải không bà, phải không?"
Nhìn hành động của Kiều Mộc, mọi người đều cười.


"Được, bà sẽ, nhưng mà không được kém cỏi quá nha."
"Vâng, được, cháu nhất định sẽ nỗ lực." Kiều Mộc nắm chặt nắm tay tỏ thái độ quyết tâm.
"Ha ha." Kiều Kiều đứng bên cạnh cười nhỏ, phá đám em gái mình: "Có phải là do emkhông muốn học hành, đang tìm đường thoát thân cho mình hử?"




"Nào có, chị là chị gái em đấy, tại sao có thể nói như vậy, không có tình chị em gì cả. Hừ."
Kiều Mộc này vừa nói xong lại khiến cho mọi người cười to.
"Tiểu Mộc, có phải ở nhà cháy không nghe lời chị gái cháu nói phải không?" bà Tần hiếu kỳ.


"không đâu ạ, làm gì có chuyện đó? Chị gái cháu có ba thủ hạ, cháu, anh Giang Phóng, anh Giang Viễn." nói xong, Kiều Mộc còn dùng miệng dẩu dẩu về phía Giang Phóng Giang Viễn.


"Bà ngoại ơi, nếu như bà mà có chuyện gì muốn anh Giang Phóng hoặc là anh Giang Viễn làm hộ, chỉ cần tìm chị gái cháu là được. Hai người bọn họ đặc biệt nghe lời chị ấy, đừng thấy chị cháu mảnh mai yếu đuối thế, thế nhưng rất giỏi xử lý hai người kia đó."
"Phải không? Ha hả "
"Đương nhiên."


"Được rồi được rồi, tiểu Mộc, lại đang nói linh tinh cái gì đấy hả? Thành thật một chút mau. Người ta đã thông báo lên máy bay rồi, chuẩn bị một chút đi." Kiều mẹ nhìn đứa con gái thứ hai nhà mình vẫn cái bộ dáng lươn lẹo như cũ, có chút bất đắc dĩ.


Kiều Mộc lần đầu tiên được ngồi máy bay, vô cùng phấn khởi, Kiều Mộc ngồi ở chỗ gần cửa sổ, bên cạnh là chị gái Kiều Kiều, mà bên cạnh Kiều Kiều, thì lại là Giang Phóng. Ba người bọn họ ngồi một hàng.


"Chị, đây là lần đầu tiên em ngồi máy bay đó!" cái miệng của Kiều Mộc này, đúng làkhông dừng lại, Kiều Kiều có cảm giác lệ rơi đầy mặt, cái đứa em gái này. Quá là huyên náo mà! Kiều Kiều muốn đập tường rồi.
"Biết rồi."
"Chị, nhìn mây này, gần quá."
"chị, chị nhìn..."


"..." Nhìn Kiều Kiều bị Kiều Mộc hành hạ qua lại biểu tỉnh bi thảm. Giang Phóng lên tiếng: "Tiểu Mộc, muốn nhìn thì em tự mà nhìn đi, lại dám làm ảnh hưởng tới vợ anh,anh không bỏ qua đâu, sau này đi đâu cũng không mang theo em đi nữa."


"Đừng, anh Giang Phóng, giờ em ngoan ngoãn rồi có được không? Sau này đi đâu cũng mang theo em đi cùng nha anh." Tiểu nha đầu rất thức thời.
"Biết rồi thì ngồi yên đi."
"Tuân lệnh!"


Dân Giang thuộc về phương bắc, cách Hải Nam không tính là gần, bay máy bay cũng gần 4 tiếng mới đến nơi. Khi ra khỏi sân bay, thấy ai cũng có vẻ mệt mỏi.
Vừa đi ra khỏi sân bay, ai cũng cảm giác thấy một luồng khí nóng, cũng lphải, Dân Giang giờ vẫn là mùa đông, mà ở Tam Á đã xuân về hoa nở.


Lần này mọi người tới Hải Nam đi du lịch, không tính toán đến Thượng Hải, cơ bản vẫn là ở Tam Á. Kỳ thực muốn được nghỉ ngơi thảnh thơi thật sự, thì Tam Á tương đối tốt rồi. Giang Phóng cũng nhìn, đoàn người bọn họ, tuổi tác đều không coi là nhỏ, bình thường công việc đều bận rộn vất vả, nếu là muốn đi nghỉ ngơi, vậy phải thật thả lỏng.


đi xe ô tô tới khách sạn đã đặt trước, Giang Phóng chọn là khách sạn Bích Hải Minh Châu, cấp năm sao.


Việc phân chia phòng tương đối đơn giản, cuối cùng là Giang Phóng cùng Giang Viễn ởmột gian phòng, Kiều Kiều cùng Kiều Mộc một gian phòng, đối với chuyện phân chia này, Giang Hải Dương cười rất kỳ quái. Thấy Giang Hải Dương cười, Kiều Kiều cũng đỏ mặt theo. Kéo Kiều Mộc đi về phòng.


Nằm vật người ra giường, Kiều Kiều cảm thấy hành trình đi du lịch thật là mệt mỏi!
"Leng keng —— "
"Mở cửa đi ~" Kiều Kiều lệnh cho Kiều Mộc. Tiểu nha đầu có vẻ chẳng có gì mệt mỏi, hưng trí của cô nhóc còn chưa biến mất sau đoạn đường dài dâu! Nhảy tưng tưng ra mở cửa, thì ra là Giang Phóng.


"anh Giang Phóng." Giang Phóng đi vào phòng của Kiều Kiều Kiều Mộc.
"Mệt lắm không em?" Nhìn Kiều Kiều nằm ở trên giường, Giang Phóng chủ động đến gần xoa bóp cho cô.


"Ư... ư, thật thoải mái..." Nhìn Kiều Kiều thoải mái hừ hừ, Giang Phóng cảm thấy lòng nóng như lửa. Nhưng mà hắn cũng biết, Kiều Mộc đang ở đây, hắn không thể làm bậy được.


"anh vừa thương lượng cùng bố mẹ rồi, bảy giờ sáng mai rời giường đi được không? Sau khi ăn xong bữa sáng, đến khoảng tám giờ, đến lúc đó tiểu Tam nhi sẽ tới đây, cậu ấy sẽ dẫn chúng ta đi dạo chung quanh "


"Vâng, đi. Mọi người cứ xem rồi quyết định, em thế nào cũng được, tối nay mệt mỏi quá, em tắm rửa rồi ngủ một giấc. Đừng quấy rầy chúng em nha."
"Được." Xoa xoa tóc Kiều Kiều.


"Cứ ngủ một giấc đi, chờ đến đêm mai anh cho mọi người ra bờ biển chơi, ở bờ biển có không ít người đến đốt pháo hoa. Các em chắc chắn sẽ thích."
"Em thích, em thích." Kiều Mộc nhảy nhót đến chỗ giường Kiều Kiều nằm, ùm mộttiếng, ngã xuống giường, dường như sàn phòng rung lắc. Kiều Kiều hắc tuyến...


"Kiều Mộc, em phải chăm sóc chị gái em thật tốt nhé, cô ấy hình như mệt mỏi lắm. Chú ý cô ấy, để cô ấy tắm rửa qua loa thôi, đi ngủ sớm một chút, nếu không ngày maicô ấy chẳng có tinh thần gì, anh sẽ chẳng mang mọi người đi đâu hết." Uy hϊế͙p͙ đây mà.
"Chỉ biết đe dọa người thôi, hu hu, tuân lệnh."


Giang Phóng ở trong phòng ngồi thêm một lúc nữa thì đi, hắn cũng đã nhìn ra, Kiều Kiều mệt chết đi rồi.


Tắm rửa trong mơ màng, Kiều Kiều liền trèo đến trên giường, lúc này tiểu Mộc đang làmột đứa nhỏ chỉ chú tâm vào nghịch máy tính, hắc hắc. anh Giang Phóng rất là hào phóng nha. Lần thi cuối kỳ này, anh ấy mua cho mình một chiếc máy tính xách taythật mới mong ước từ lâu, oh yeah! Chị gả tới nơi tốt thật.


Điều kiện của Kiều gia không kém, thế nhưng Kiều mẹ lại thấy mấy thứ đồ này chỉ làm người ta mê muội, cho nên sẽ mua thứ này cho cô, cô mè nheo với chị gái nhiều lần rồi, không nghĩ đến anbh Giang Phóng lại chủ động đề ra nếu cô thi xong tốt thì mua cho cho, thật tốt quá.


Nhìn chị gái đã ngủ, Kiều Mộc cảm khái, chị mình ngốc như vậy, làm sao mà có thể tìm được một nam nhân tốt như Giang Phóng ca ca vậy nhỉ? Ừm, nếu như ai mà có ý đồ muốn tách chị với anh Giang Phóng ra, cô nhất định sẽ không chịu để yên đâu. Hừ, hừ!


Kiều Kiều đã ngủ say đương nhiên là không biết cô em gái nhỏ nhà mình đang suy nghĩ mấy thứ loạn thất bát tao, cô ngủ một đêm thật ngon. Ở Tam Á bình minh rất sớm, Kiều Kiều tỉnh lại lúc đã sau giờ, trời đã sáng trưng. Kiều Mộc tiểu trư còn ngủ chổng vó lên, Kiều Kiều cảm khái, tư thế ngủ của em gái của cô thật là ác liệt!


Rón ra rón rén đi rửa mặt, xong đâu đây nhìn lại, a, còn chưa tới bảy giờ, không biết tối hôm qua Tiểu Mộc chơi tới mấy giờ mới ngủ, không biết có thể tỉnh dậy sớm đượckhông, không ngờ vừa nghĩ đến điều đó. Kiều Mộc liền tỉnh. Nếu như là mùa đông,không biết Kiều Mộc có thể ngủ đến lúc nào đâu, thế nhưng ở mùa hè thì không như vậy, mặt trời chiếu từ sớm, làm cho người muốn ngủ nhiều hơn cũng chẳng được.


"Chị, chị đã dậy rồi sao?”
"Đúng vậy!" Nhìn Kiều Mộc cũng đã rời giường, Kiều Kiều đi đến cửa sổ kéo rèm lên, mở cửa sổ, một luồng ánh mặt trời chiếu thẳng vào, Kiều Kiều vặn vẹo, cảm giác trải qua mùa đông ở Tam Á, thực sự là không giống lắm!


Hôm nay là ngày cuối năm. Kiều Kiều nghĩ nghĩ, lấy từ trong vali một chiếc váy lệch vai màu đỏ, là một chiếc váy xinh đẹp, Kiều Kiều mặc vào, trông lại càng trở nên có ý vị.
"Chị, hôm nay chưa phải là giao thừa!" Kiều Mộc vừa đánh răng vừa thì thầm.
"Ừ."


"Chị mặc cái này trông thật đẹp, em cũng mặc như chị." Kiều Kiều có một điểm thú vị,cô cũng mua cái giống vậy cho Kiều Mộc, đã nghĩ rằng, hai người cùng nhau mặc, mới thú vị mà.
Quả nhiên là chị em ruột, Kiều Mộc thấy ý nghĩ này cũng tán đồng.


"Đây là lần đầu tiên em mặc váy qua năm cũ, cảm giác, cảm giác thật là lạ! Ha ha" Kiều Mộc cười.
Hai chị em đẹp như hoa cùng đi ra, Giang Phóng đã chờ ở cửa.


Nhìn hai chị em mặc đồ tương tự nhau, mấy vị trưởng bối đều cười. Nhìn mọi người cười, Kiều Mộc sách váy dạo một vòng, biểu diễn một chút.


"tiểu Mộc mặc váy này vậy mà trông cọi được hơn cả Kiều Kiều! Nhìn đẹp đẽ khả ái, Kiều Kiều lớn tuổi, mặc cùng kiểu dáng lại không đẹp được như cô gái nhỏ kia nha." Tần Tố Cẩm khó mà có được một lần pha trog. Mọi người đều biết, cô là đang nói đùa. Nhìn mắt Giang Phóng dường như sắp rơi ra rồi, chỉ còn kém không dính lên người người ta, chẳng lẽ lại không đẹp sao?


"Phải không phải không? Dì Tần, cháu biết mà, dì rất có mắt nhìn. Quả nhiên, người đẹp thế này, khiếu thẩm mỹ thật là đúng đắn." Tiểu nha đầu rất là kiêu ngạo.


"Tôi nói lão Kiều này, hai cô gái nhà ông, đúng là hoàn toàn không giống nhau nha. Tính cách hình như có chút bất đồng." Giang Hải Dương cảm khái.


"Đúng vậy, con nhóc này, kém chị gái nhiều lắm, ở trong nhà đòi hỏi, cả ngày toàn đilục lọi. Chúng tôi muốn quản mà không quản được. Mẹ nó cũng nói, mà Kiều Kiều hồi bé, chẳng bao giờ bị đánh mấy, mà con nhóc này nhớ ăn lại chẳng nhớ đánh. Có nóinó vạn lần cũng thành vô dụng." Kiều ba chỉ chỉ trán Kiều Mộc, đang nói.


Thấy Kiều Mộc bệu miệng ra, mọi người lại là cười lớn một phen.
Đưa cho Kiều Kiều một chén nước dừa chè bột báng. Kiều Mộc lại thấy thèm.
"Ô kìa. Hai cô gái này, thật đúng là thú vị." bà Tần cảm khái.


"Cái lúc mà hai đứa nó ương bướng lên, bác chưa nhìn thôi, có thể tức chết người." Kiều mẹ nhìn hai tiểu thư uống nước dừa chè bột báng cười nói: "Mới sáng sớm, màkhông biết cái gì lại đi ăn mấy thứ linh tinh."


"đang đi chơi mà! Cũng đừng ép uổng chúng nó. Tôi thấy nha, hai đứa nhỏ này, đều rất hiểu chuyện." bà Tần nhìn Kiều Kiều cười.
Khiến cho Kiều Kiều có chút ngượng ngùng, cô cũng không biết vì sao mình lại thấy ngượng, chính là cảm thấy, ai dô, rất là ngại nha.


"Nào, Kiều Kiều. ăn cái này đi ." Thấy Giang Phóng lúc nào cũng chăm sóc cho Kiều Kiều, mà Kiều Kiều cũng không có chút nào khó chịu. Mấy vị Tần gia nhìn nhau, trong mắt có tiếu ý.